Dm Edit Hoan Am Hon Voi Ke Thu Khong Doi Troi Chung
Liễu Tương Nghi vừa bước ra ban công, ánh mắt đã lập tức bị bàn tay đầy máu hấp dẫn, hoàn toàn không để ý đến con quạ đen nhỏ đang vỗ cánh bay khỏi lan can, chui vào trốn trong một gốc cây đa ngoài sân.Cậu bước đến trước mặt Chung Tần Hoài, giơ túi thuốc lên lắc lắc, sợ anh hiểu lầm nên còn cố mỉm cười, giải thích:"Anh Chung đừng hiểu nhầm, tôi tuyệt đối không phải kiểu mê muội yêu đương đâu. Mua thuốc cho anh hoàn toàn xuất phát từ lòng biết ơn đơn thuần, không có tí tư tình nào hết."Liễu Tương Nghi vừa dứt lời, đã thấy biểu cảm của Chung Tần Hoài thoáng chốc trở nên kì quái.Rồi anh cũng thản nhiên đáp lại:"Đã vậy, tôi cũng tiện thể nói luôn, vừa rồi giúp cậu cũng chỉ vì bị ràng buộc âm hôn, hoàn toàn là hành động bị ép buộc, cậu đừng nghĩ nhiều."Liễu Tương Nghi: "..."Cậu ngồi xuống chiếc ghế cạnh anh, mở túi thuốc, vừa lục tìm chai cồn iod vừa hỏi:"Thế ra tuy anh Chung là quỷ rồi, nhưng bị thương vẫn giống người thường à?"Chung Tần Hoài nhàn nhạt đáp:"Tất nhiên không giống, lúc tôi còn sống cũng đâu thấy cậu Liễu biết cảm ơn như thế..."Liễu Tương Nghi khựng lại giữa đống thuốc.Cái giọng vừa mỉa mai vừa lượn sóng ấy là sao?Cậu lại chọc giận hắn chỗ nào nữa?Đúng là đàn ông thật khó đoán!Cậu kéo tay bị thương của Chung Tần Hoài qua, vừa chạm vào đã thấy lạnh buốt đầu ngón tay.Quả nhiên quỷ có nhiệt độ thấp hơn người thường.Liễu Tương Nghi cầm tăm bông nhúng cồn iod, bắt đầu khử trùng.Ban công lặng yên.Chung Tần Hoài cũng im lặng, tay còn lại chống cằm, cụp mắt, chăm chú nhìn cậu.Trên tường có treo một chiếc đèn tường, ánh sáng vàng ấm áp rọi xuống, ánh lên trong đôi mắt cụp xuống của Liễu Tương Nghi.Cậu có một đôi mắt hình lá liễu.Bà ngoại – người tinh thông tướng số từng nói với cậu rằng, mắt hình lá liễu rất hiếm, dài và cong mềm mại, thoáng mang vẻ quyến rũ.Nằm trên khuôn mặt nữ giới sẽ trở thành ánh mắt mị hoặc trong truyền thuyết; còn đặt trên gương mặt đàn ông, lại có nét đặc biệt phi giới tính, một vẻ đẹp mơ hồ nhưng thu hút.Giống như hiện tại, rõ ràng cậu không cười, vậy mà chỉ cần đuôi mắt khẽ cong, liền như đang mỉm cười, dịu dàng hơn mắt đào hoa, lại thêm phần tĩnh lặng hơn."Hồi xưa bà từng dặn rồi, con trai mà có mắt lá liễu, thời xưa chắc chắn là yêu phi hại nước, A Hoài tuyệt đối đừng làm bạn với hắn..."Anh rất nghe lời bà. Hồi nhỏ, vị cậu Liễu này từng đưa kẹo cho anh cũng không dám nhận.Chỉ là, lúc ấy tên này nhỏ xíu nhưng láo toét, nhất quyết chọc ghẹo anh nhát gan không dám ăn kẹo.Anh tức thì đứng dậy, cũng lôi từ túi ra một con quạ con: "Thế dám bóp nó không? Nó cắn người đấy!"Vậy là cuộc chiến "ai mới là kẻ nhát gan" bắt đầu từ lúc ấy, kéo dài tới tận bây giờ.Hai người chưa từng là bạn.Thậm chí chưa từng làm bạn dù chỉ một ngày.Cho nên, anh vẫn là đứa cháu ngoan nghe lời bà.Chung Tần Hoài nhìn không rời mắt.Lúc này, Liễu Tương Nghi đang cúi đầu, cẩn thận dùng tăm bông chấm cồn iod bôi lên vết thương. Ban đầu cậu rất tập trung, nhưng ánh nhìn nóng rực phía trên khiến cậu thấy khó chịu!Liễu Tương Nghi ngẩng đầu lên liếc một cái — Chung Tần Hoài đang trừng trừng nhìn cậu, không chớp mắt.Anh quay lưng với đèn tường, ánh sáng không rọi vào mắt được, khiến đôi mắt đen ấy càng thêm khó dò, sâu như đáy giếng.Đúng là kẻ thù không đội trời chung.Chắc chắn chẳng bao giờ có ánh nhìn dễ chịu dành cho cậu.Liễu Tương Nghi đã quen rồi, chỉ liếc một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục việc.Trong điện thoại đang mở một video y học:"Để tránh nhiễm trùng, tăm bông bẩn phải thay ngay, đừng tiếc rẻ mà dùng một cây tới cuối..."Liễu Tương Nghi rất nghe lời, mỗi lần lau máu xong là vứt đi, đổi cây mới.Thấy cậu không ngại phiền toái, đổi hết cây này tới cây khác, Chung Tần Hoài bất ngờ lên tiếng:"Cậu Liễu không thấy như thế rất phí thời gian sao?"Vết máu trên tay anh bị lau sạch từng chút một, rồi được bôi thuốc đỏ từng chút một.Liễu Tương Nghi vừa kiểm tra lại vết thương, vừa cười hừ:"Thì đúng là mất thời gian thật, nhưng ai bảo tôi đang đơn phương anh Chung chứ?"Nói xong, cậu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm phản ứng của Chung Tần Hoài.Quả nhiên, Chung Tần Hoài nghe xong thì biểu cảm cứng đờ. Có vẻ việc chính tai nghe Liễu Tương Nghi thẳng thắn thừa nhận khiến anh bất ngờ quá mức.Bất ngờ tới mức quên cả phản bác, chỉ ngơ ngác chớp mắt, nhìn cậu không nói được gì.Quá đã!Trong mắt Liễu Tương Nghi hiện lên nụ cười gian tà.Cậu nghĩ thông rồi! Đằng nào cũng bị hiểu lầm, mà giải thích lại vô ích, chi bằng tận dụng nó để khiến anh khó chịu thêm vài lần!Dù sao trong mắt Chung Tần Hoài, bị kẻ thù truyền kiếp thích chắc chắn là chuyện xui xẻo.Nhưng không hiểu sao, sau khi định thần lại, Chung Tần Hoài lại như bị chọc trúng chỗ ngứa, trong mắt lóe lên một tia trêu chọc:"Vậy cậu Liễu nói thử xem, vì sao lại đơn phương tôi? Bắt đầu từ khi nào?"Liễu Tương Nghi: "..."Tưởng anh ta sẽ xấu hổ không chịu nổi, ai ngờ lại hưởng thụ quá mức thế này?Cậu còn chưa nói, anh ta đã lắc nhẹ cổ tay, tiếp tục giục: "Cậu Liễu sao không nói gì? Không dám nói trước mặt tôi à?"Liễu Tương Nghi hừ khẽ:"Có gì mà không dám?"Vừa tiếp tục bôi thuốc vừa nhướng mày nói:"Tôi thích anh Chung ở cái tính siêu tự luyến, giọng điệu mỉa mai, lại còn suốt ngày truy hỏi người khác. Người bình thường đâu có đủ cả ba điểm này, chỉ có anh Chung mới làm được thôi..."Chung Tần Hoài: "..."Thấy anh đơ mặt, Liễu Tương Nghi vui như Tết. Sau khi băng bó xong tay anh, cậu bắt đầu thu dọn đống thuốc trên bàn.Chung Tần Hoài lại liếc sang bàn tay cậu: "Cậu Liễu không xử lý tay mình à?"Liễu Tương Nghi giơ tay lên nhìn — lúc xuống núi cậu vội quá, bị ngã, bàn tay bị đá rạch mấy vết nhỏ, không nghiêm trọng, chẳng ăn thua gì với tay anh.Cậu tiện tay lấy tăm bông, qua loa lau vài cái rồi bôi thuốc, ném luôn vào thùng rác là xong việc!Chung Tần Hoài khẽ cau mày:"Cậu Liễu đối xử với bản thân mình qua quýt thế sao?"Liễu Tương Nghi lại không để tâm, xách túi thuốc lên cười: "Anh Chung giờ tin tôi yêu anh sâu đậm rồi chứ?"Chung Tần Hoài: "..."Thấy anh nghẹn lời không đáp được, Liễu Tương Nghi bật cười lớn. Vừa xoay người định đi, lại nhớ ra gì đó, quay đầu nhắc:"Băng vết thương xong không được dính nước đấy, anh Chung làm được không?"Chung Tần Hoài vẫn ngồi đó, chống cằm ngước nhìn, cười nhạt:"Còn xem tâm trạng."Liễu Tương Nghi: "..."_Về đến phòng khách, Liễu Tương Nghi đi tắm trước, lúc ra thì trời đã tối khuya.Tối nay vì chuyện tay bị thương của Chung Tần Hoài, cậu xuống núi mua thuốc chạy khắp nơi, vốn đã là thể dương thuần mất ngủ, giờ lại thấy buồn ngủ thật.Vừa đến cửa phòng ngủ chính, đã thấy Chung Tần Hoài nằm ở nửa bên trong của chiếc quan tài. Bước chân cậu khựng lại, rồi lại cố tỏ vẻ bình tĩnh đi vào:"Anh Chung chẳng bảo đêm không ngủ à?"Chung Tần Hoài chậm rãi nói: "Cậu Liễu đã thích tôi như thế, tôi đành miễn cưỡng thỏa mãn mong muốn của cậu, ngủ cùng cậu thêm đêm nay vậy."Lại dựa theo lời cậu lúc nãy, thờ ơ bổ sung: "Cậu đừng hiểu nhầm, đây hoàn toàn xuất phát từ lòng biết ơn vì cậu bôi thuốc cho tôi, không hề mang chút tình riêng nào."Liễu Tương Nghi: "..."Bỗng dưng có cảm giác "gậy ông đập lưng ông" là sao? Nhưng đã đến mức Chung Tần Hoài có thể bình thản nằm cùng giường với kẻ thù truyền kiếp như cậu, thì cậu cũng đâu thể thua kém!Liễu Tương Nghi hít sâu một hơi.Tắt đèn! Nằm xuống!Có lần một thì sẽ có lần hai.Lần đầu nằm cùng Chung Tần Hoài trong quan tài, Liễu Tương Nghi còn cảm thấy cả người không thoải mái, giờ thì ít nhiều đã quen rồi.Ít nhất là, Chung Tần Hoài ngủ rất yên, nằm xuống rồi thì cứ giữ nguyên tư thế mỹ nhân ngủ của anh ta, không trở mình, không gây phiền, cũng chẳng có tật xấu gì.Rất yên tĩnh.Ngay cả cái làn hơi lạnh nhẹ như sương phủ quanh thân anh—một đặc điểm của quỷ—đối với người có thể chất thuần dương như Liễu Tương Nghi lại vừa vặn, giúp xoa dịu cơn nóng trong người.Chỉ cần phớt lờ cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ của "cái người to đùng" bên cạnh là được.Liễu Tương Nghi nhắm mắt dưỡng thần một lúc, vừa lơ mơ định ngủ, bên cạnh bỗng truyền đến một giọng nói lười nhác như làn gió lạnh lướt qua:"Hôm nay không lén hôn à?"Liễu Tương Nghi: "?"Nghĩ đến lúc nãy mình dặn Chung Tần Hoài là vết thương không được dính nước, mà hắn lại đáp kiểu bất cần "xem tâm trạng", cậu bèn đáp trả lại y như thế:"Chung Tổng, tôi cũng phải xem tâm trạng."Chung Tần Hoài: "..."Chung Tần Hoài im lặng trong bóng tối một lát, chờ đến khi tiếng thở đều đặn vang lên bên cạnh, xác định Liễu Tương Nghi đã ngủ, anh mới nhẹ nhàng nâng tay không bị thương lên.Ngón tay khẽ quét một vòng giữa không trung, như đang triệu gọi thứ gì đó. Chớp mắt sau, vài tia hắc khí lặng lẽ toát ra từ đầu ngón tay.Ngón tay chỉ nhẹ sang bên cạnh, vài tia hắc khí liền lặng lẽ bay tới, rơi xuống bàn tay bị đá cứa trầy của Liễu Tương Nghi.Khoảnh khắc hắc khí chạm vào, mấy vết xước đỏ hồng trên tay cậu, cùng với thuốc vừa bôi lúc nãy, đồng loạt biến mất không dấu vết._Sáng hôm sau là thứ Bảy, không phải đi làm nên Liễu Tương Nghi không đặt báo thức, ai ngờ ngủ một lèo tới gần trưa.Trong phòng ngủ chính, rèm cửa vẫn đóng chặt, bên trong tối mờ mờ. Liễu Tương Nghi quay đầu, thấy Chung Tần Hoài vẫn đang nhắm mắt ngủ yên bên cạnh.Cậu nhẹ nhàng ngồi dậy, vén chăn định bước xuống, nhưng chợt nhớ ra điều gì, liền cúi đầu nhìn tay mình.Liễu Tương Nghi: "?"Sao một đêm mà lành luôn rồi?Cậu lật qua lật lại xem mấy lần:Không phải ảo giác!Mấy vết xước hôm qua thật sự biến mất rồi!Thuốc gì mà thần kỳ thế?Cậu lại liếc sang phía Chung Tần Hoài, thấy hai tay anh đang đặt chồng lên bụng, miếng băng trắng băng lại tối qua đã thấm chút máu.Liễu Tương Nghi: "?"Chắc vết thương tay anh nặng hơn, nên lành chậm. Cậu cũng không nghĩ nhiều, rời giường đi ra khỏi phòng.Vừa về đến phòng mình thì nhận được điện thoại của Trương Nhược Lam, báo rằng hắn không muốn tổ chức âm hôn nữa."Cậu Liễu không biết đâu, tà môn lắm! Từ sau khi tôi lên núi bị bầy quạ vây, đêm nào cũng có quạ bay tới đậu đầu giường, nửa đêm gáy 'quạ quạ', dọa tôi tỉnh không biết bao nhiêu lần.""Tôi nghĩ chắc Chung Tần Hoài hiển linh rồi, anh ấy không muốn cưới tôi."Trương Nhược Lam thở dài:"Cũng bình thường thôi, lúc còn sống anh ấy đã cao lãnh lắm rồi, chết rồi càng không đời nào đồng ý cưới tôi."Hắn ngừng một chút, cười khổ nói tiếp:"Nói ra cậu đừng cười, trước đây tôi còn coi cậu là tình địch cơ đấy."Liễu Tương Nghi: "?"Trương Nhược Lam giải thích:"Cậu cũng biết đấy, Chung Tần Hoài xưa nay chẳng hứng thú với ai, vậy mà đối với cậu thì khác, cứ hay nhìn cậu chằm chằm. Tụi tôi đồn rằng, có khi anh ấy thầm thích cậu thật."Liễu Tương Nghi bật cười.Cái lý luận này...Cũng hoang đường y như việc "cậu thầm thích Chung Tần Hoài" vậy.Dù gì tối qua người ta còn đưa cậu đi xem nơi Vương Bảo Xuyến đào rau dại, tận tình khuyên đừng "não tình", sao có thể là thầm thích được?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me