Dm Edit Hoan Nguoi Chong Vai Ac Tro Thanh Tra Xanh Vi Toi Vu Lac Khinh Tran
Edit: YeekiesHạ Dương chăm sóc "đại mỹ nhân"Hạ Dương nhìn Thẩm Độ Hàn khuất dạng, chợt nghĩ ra gì đó mà vội dặn dò: "Phải sắm thêm cho hắn mấy bộ quần áo đẹp, ăn uống chi phí đều dùng loại tốt nhất, rồi tìm một bác sĩ đến khám bệnh cho hắn nữa."Quản gia nhíu mày càng chặt."Đúng rồi, đúng rồi, tìm thêm mấy người hầu biết nghe lời để chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho hắn." Hạ Dương vẫn hồn nhiên, nghĩ đến việc Thẩm Độ Hàn chân cẳng không linh hoạt, liền lập tức ra lệnh.Nhưng cậu lại nhanh chóng lắc đầu: "Không không, không cần người hầu. Cứ tìm mấy con robot phục vụ hắn là được."Để người sống chăm sóc đại mỹ nhân, e là sẽ có kẻ tọc mạch, giám sát. Hạ Dương nghĩ, với một người có tài năng như Thẩm Độ Hàn, trong thời đại tinh tế này, dùng robot phục vụ sẽ khiến cậu yên tâm hơn nhiều.Quản gia chưa từng nghĩ Hạ Dương lại thân thiện với Thẩm Độ Hàn đến vậy. Ông ta cuối cùng không kìm được, dò hỏi: "... Tiểu công tước, ngài không phải không ưa người họ Thẩm này sao? Chẳng phải trước đây chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao? Tại sao ngài lại..."Ông ta thực sự không hiểu nổi thái độ bất thường của Hạ Dương dành cho Thẩm Độ Hàn. Hạ Dương thì chẳng mấy bận tâm đến câu hỏi của ông ta.Cái gọi là "nhân tính u vi" (tính cách con người phức tạp và khó lường), lòng người là thứ khó nắm bắt nhất. Kẻ xấu cũng có thể có một mặt thiện lương, người tốt cũng có thể có một mặt ích kỷ, tà ác. Không ai là bất biến. Khi đối mặt với một tình huống, dù có cùng tính cách, con người vẫn có thể đưa ra những lựa chọn hoàn toàn khác biệt do tâm trạng và hoàn cảnh khác nhau.Vì vậy, khi sắm vai tiểu công tước, Hạ Dương nghĩ rằng chỉ cần cậu có thể dùng những đặc điểm tính cách của nguyên chủ để biện minh cho mọi việc mình làm, và hệ thống không báo động, thì mọi chuyện đều ổn."... Đúng là tôi không thích hắn. Nhưng tôi đã nghĩ kỹ rồi. Dù hắn có khăng khăng giữ hôn ước, tôi chỉ cần kiên quyết không kết hôn với hắn là được, không cần thiết phải làm nhục hắn quá mức." Hạ Dương như mệt mỏi xoa xoa trán, thờ ơ nói: "Dù sao, mẹ tôi và mẹ hắn từng là bạn thân sống chết có nhau. Chính vì thế mà tôi và hắn mới có hôn ước. Giờ tôi đối xử tệ bạc với con của bạn thân mẹ, nếu mẹ biết chắc chắn sẽ rất đau lòng..."Quản gia nhíu chặt mày: "Tiểu công tước..." Rõ ràng là ông ta không đồng tình với câu trả lời này."Hơn nữa, dù sao hắn cũng là vị hôn phu của tôi mà, phải không? Tôi làm nhục hắn thì cũng chỉ khiến người ngoài vô cớ chế giễu tôi mà thôi." Hạ Dương vẻ mặt kiêu căng, nhưng khóe mắt lại toát lên chút buồn phiền: "Nếu Bệ Hạ và Brandon đều thấy tôi nên ở chung hòa thuận với hắn, vậy tôi đành phải ở chung hòa thuận thôi... Có ghét bỏ, kháng cự đến mấy, tôi cũng chỉ có thể nhịn. Nếu không, phản ứng quá khích chắc chắn sẽ mang đến phiền phức cho anh trai..."Nguyên chủ kiêu căng ương ngạnh, là một người có tính tình đại thiếu gia bị nuông chiều hư hỏng, thích làm theo ý mình. Nếu nói trên đời có ai có thể ảnh hưởng đến hắn, thì đó chắc chắn là người anh trai Hạ Chước thân thiết nhất và người yêu nhất là Brandon.Hạ Dương lấy Brandon làm lý do, quản gia lập tức tin ngay, cho rằng thái độ bất thường của Hạ Dương đối xử tốt với Thẩm Độ Hàn là do cậu đang giận dỗi với Brandon."Tiểu công tước, thiếu gia Brandon hiện tại còn trẻ, thật sự có chút thiếu chín chắn, nhưng đó cũng là do gia tộc họ đang gặp khó khăn, áp lực. Thanh niên khó tránh khỏi có chút lòng tự trọng quá mức. Ngài hiện tại đang có địa vị tốt, không cần so đo với hắn. Lâu dần hắn sẽ nhận ra điều tốt của ngài." Quản gia thở dài sâu sắc nói.Ông ta làm ra vẻ vì nguyên thân mà tốt, vì nguyên thân và Brandon mà suy nghĩ cách hòa giải, nhìn qua thân thiết vô cùng. Nhưng Hạ Dương lại cảm nhận được một chút thâm ý từ đó...Xem ra, việc tiểu thiếu gia kia yêu Brandon sâu đậm, ngoài việc bản thân trời sinh đã là "não tình yêu", còn có liên quan đến việc bị người bên cạnh tiêm nhiễm, tẩy não một cách từ từ. Rốt cuộc, con người không phải sinh ra đã thích làm điều dại dột. Nguyên chủ kiêu căng tùy hứng, tính tình đại thiếu gia, theo lý thuyết không nên là một kẻ cuồng bị ngược đãi. Brandon đối xử với hắn đã tệ đến mức đó, nhưng hắn không những không tức giận, còn có thể vội vàng cho đi vô điều kiện. Quả nhiên là có nguyên do.Cậu nhìn sâu vào quản gia một cái. Quản gia lại hồn nhiên không nhận ra: "Rốt cuộc, thật lòng yêu thích một người thì phải bao dung hắn một chút, học được cách suy nghĩ cho người khác... Thiếu gia Brandon hiện tại đối xử với ngài không tốt, nhưng thử đổi chỗ mà nghĩ xem, nếu người thân của ngài cũng lâm vào cảnh ngộ như hắn thì sao?"Hạ Dương nhìn quản gia nói một cách thấm thía, cảm thấy mình đã tìm được mấu chốt vấn đề. Không biết vị quản gia "trung thành và tận tâm" này rốt cuộc là người của ai, nhưng nếu là nguyên thân ở đây thì e rằng lại phải bị ông ta tẩy não.Nhưng Hạ Dương không phải nguyên thân."Hắn và người thân hắn cảnh ngộ không tốt, tự ti, lòng tự trọng quá mức, thì có liên quan gì đến tôi?" Hạ Dương cười lạnh một tiếng, không chút nào muốn chịu đựng cái sự khó chịu này: "Tôi lại không phải ai của hắn, đây không phải là lý do để hắn trút giận lên tôi."Quản gia lập tức sững sờ. Ông ta đã quen tẩy não Hạ Dương, thậm chí còn cho rằng vị tiểu công tước được cưng chiều này chỉ là một kẻ xinh đẹp nhưng ngu ngốc, không có đầu óc. Nhưng ông ta chưa từng nghĩ đến việc kẻ ngu ngốc này lại có một ngày tỉnh táo lại, phản bác mình."Trên đời này không có ai đối xử tốt với ai là điều hiển nhiên cả." Hạ Dương nhìn sâu vào ông ta một cái: "Hắn là em họ của Bệ Hạ, quý tộc thế gia, anh trai tôi vẫn là Trưởng Đế Khanh, chú tôi vẫn là Nhiếp Chính Vương đấy. Nhiếp Chính Vương chú và anh trai đã nâng tôi lên vị trí này, không phải để tôi bị người khác chà đạp đâu...""Tôi dù có thích hắn đến mấy, cũng không thể vì hắn mà lặp đi lặp lại nhiều lần làm chuyện dại dột, vô cớ làm mất thể diện của anh trai và chú..."Hạ Dương từ trước đến nay thích có oán báo oán, có thù báo thù, ăn miếng trả miếng. Cái kiểu chịu ngược đãi đến chết đi sống lại mới đổi lấy được chút chân tình của kẻ phản bội thì cậu thực sự không diễn được.Quản gia mấp máy môi, còn muốn nói thêm điều gì đó: "Tiểu công tước...""Bác quản gia, tôi biết ngài là vì tôi mà tốt, nhưng ngài thật sự không cần khuyên tôi nữa." Hạ Dương lại cực kỳ nghiêm túc nhìn ông ta nói: "Nếu không, để không khiến một người dễ bị quấy rầy tinh thần như tôi làm mất hết mặt mũi của anh trai và Nhiếp Chính Vương chú, tôi đành phải mời ngài rời khỏi phủ công tước."Thân phận và địa vị của nguyên thân đặc biệt, Hạ Dương cũng không bất ngờ khi bên cạnh hắn có "tai mắt" của thế lực khác. Dù sao thì sự nghiệp hiện tại của cậu cũng là diễn kịch đến cùng, Hạ Dương cũng không sợ bị tai mắt theo dõi... Nhưng nếu tai mắt này nói quá nhiều, ý đồ ảnh hưởng đến cậu, làm cậu phiền lòng, cậu đã có thể bắt đầu thanh trừng rồi.Quản gia bị Hạ Dương dùng một đôi mắt cực kỳ trong suốt nhìn chằm chằm, gần như có một khoảnh khắc cho rằng mình đã bị thiếu niên trước mắt nhìn thấu, hiểu rõ. Nhưng rất nhanh, ông ta lại tự phủ quyết ý nghĩ này trong lòng: "Không thể nào, sẽ không, kẻ ngu ngốc này sẽ không có đầu óc như vậy.""... Tôi hiểu rồi, tiểu công tước, tôi sau này sẽ không nhắc lại." Quản gia lau mồ hôi lạnh trên trán, liên tục nói. Ông ta biết Hạ Dương nói được làm được, để không bị đuổi ra khỏi phủ công tước, ông ta chỉ có thể sau này không bao giờ nhắc đến tên Brandon trước mặt Hạ Dương nữa."Vậy thì tốt rồi." Hạ Dương cong môi, cười rạng rỡ, dường như đã quên hết tất cả những lời mình vừa nói.Thẩm Độ Hàn, con người thật biết ẩn giấu."Vô cùng cảm ơn, ngài vất vả rồi, tôi rất cảm kích." Thẩm Độ Hàn sau khi được gia nhân phủ công tước sắp xếp chỗ ở, lập tức khiêm tốn, có lễ từng người một mà cảm ơn.Thái độ của hắn quá ôn nhu và có lễ, khiến người ta không cảm thấy chút nào sự kiêu ngạo và cao ngạo thuộc về quý tộc và Alpha Đế Tinh, mà cực kỳ gần gũi, khiến người ta rất khó không nảy sinh thiện cảm với hắn.Vốn dĩ các gia nhân phủ công tước cũng khinh thường Thẩm Độ Hàn vì thái độ của Hạ Dương. Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn tiếp xúc với hắn khi dẫn hắn đến sắp xếp chỗ ở, họ lập tức tràn ngập thiện cảm với hắn, liên tục nói: "Ngài đừng nói vậy, đây đều là việc tôi nên làm. Sau này, ngài còn có yêu cầu gì, xin cứ gọi tôi bất cứ lúc nào."Đối mặt với một Alpha khiêm tốn như vậy, họ thậm chí còn có chút cảm thấy chủ nhân nhà mình quá mức không biết điều, khinh người."Cảm ơn, tôi vô cùng cảm kích." Thẩm Độ Hàn dù đối xử với ai, ngay cả với một người hầu thân phận không cao, hắn cũng cười ấm áp như gió xuân.Sau khi người hầu giúp mình thu dọn chỗ ở, hắn cố nén cơ thể bệnh tật, đẩy xe lăn một mạch như đối đãi một người bạn cực kỳ quan trọng, tiễn người hầu ra cửa.Khi đẩy xe lăn trở lại chỗ ở mới của mình, Thẩm Độ Hàn không dấu vết dùng tinh thần lực 'phế' của mình kiểm tra khắp phòng một lượt, xác định bên trong không có bất kỳ thiết bị theo dõi nào tồn tại, mới đóng cửa lại, cởi bỏ chiếc mặt nạ ấm áp của mình.Vừa đóng cửa lại, dùng tinh thần lực thông qua thiết bị đầu cuối cá nhân theo dõi toàn bộ căn phòng, nụ cười ôn nhu ấm áp trên mặt hắn lập tức biến mất gần như hoàn toàn. Đôi mắt cười dường như đông cứng thành băng, đôi môi hơi cong lên, cũng trở nên vô tình khi thả lỏng. Khí chất toàn thân từ vẻ như tắm mình trong gió xuân, biến thành lờ mờ toát ra chút lạnh lẽo âm u.Nhưng sự thay đổi lớn nhất lại không phải khí chất toàn thân hắn, mà là đôi bàn tay trắng nõn thon dài, đốt ngón tay rõ ràng như của một nghệ sĩ. Chỉ trong khoảnh khắc, tay hắn đã bao phủ một lớp vảy trắng tinh không tì vết, phản chiếu ánh sáng ngọc trai, không thuộc về con người.Từ nhỏ bị cha ruột âm thầm coi là dược nhân để kéo dài mạng sống cho một quý tộc khác, bị tiêm vô số loại thuốc. Sau 6 tuổi lại bắt đầu tiếp nhận vô số thí nghiệm cơ thể người, cải tạo gen, rồi sau đó mất tích. Hắn không chỉ đơn thuần là trở thành nô lệ. Hắn còn từng rơi vào tay dị chủng cò trắng châu, và sống sót trở về từ dị chủng.Hắn đã sớm không còn là người nữa.Lần này, đến Đế Tinh, hắn không chỉ là để báo thù cho mình và mẹ ruột, mà còn để âm thầm ẩn mình vào Đế Tinh, âm thầm ngủ đông phát triển thế lực của mình..."... Tiên sinh, ngài khỏe không?" Ngay khi tinh thần lực kết nối với thiết bị đầu cuối cá nhân, một giọng nói cực kỳ thông minh lập tức vang lên từ xe lăn của Thẩm Độ Hàn: "Có vẻ ngài lại đổi địa điểm mới ở Đế Tinh rồi."Nếu có người hiểu biết ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra trí tuệ nhân tạo thông minh như vậy, là một phần từ trung tâm trí tuệ của cơ giáp Dawn của thủ lĩnh Quân Phản Loạn Mamon.Dawn kiểm tra một chút cảnh vật xung quanh và tọa độ, liền nói ngay: "Ồ, theo tôi kiểm tra đây là phạm vi phủ đệ của vị hôn thê của ngài à? Có vẻ trong khoảng thời gian tôi ngủ say, mối quan hệ giữa ngài và vị hôn thê của ngài đã cải thiện không ít nhỉ?""Vị hôn thê?" Thẩm Độ Hàn nhẹ nhàng nắm chặt tay vịn xe lăn, không nói gì.Thẳng thắn mà nói, tuy Hoàng đế đã ra lệnh, nhưng việc Hạ Dương thực sự giữ hắn lại, hơn nữa còn không hề hà khắc với hắn về mọi phương diện ăn, mặc, ở, đi lại đều cung cấp tốt nhất, thực sự đã nằm ngoài dự đoán của Thẩm Độ Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me