TruyenFull.Me

Dm Edit Hoan Ta O Tinh Te Chan Hung Long Toc 1

Thế là, ngày đầu tiên, hai con rồng nhỏ chỉ to bằng lòng bàn tay. Ngày thứ hai, chúng đã lớn gấp đôi. Đến ngày thứ ba, rồng con đã có trọng lượng, cần phải dùng hai tay mới bế được, và có thể tự ôm quả long quả gặm ăn.

Sang ngày thứ tư, vảy của rồng độc bắt đầu phát sáng lấp lánh, móng vuốt sắc nhọn bắt đầu có thể gây rối loạn trong nhà. Dù đôi cánh vẫn chưa thể nâng cơ thể bay xa, nhưng sừng của Hỏa Nham Long đã dài ra khá nhiều, toàn thân phủ đầy vảy rồng, bốn chân nắm chắc hơn rất nhiều. Ngoại trừ việc không có cánh, nó trông chẳng khác gì một phiên bản mini của Mạc Tư.

Lại thêm một ngày nữa trôi qua, hai con rồng nhỏ giờ đã to bằng một chú chó con, có thể ăn hết một quả long quả chỉ trong vài miếng, rồi lại lượn quanh Bạch Hiển — "ông chủ nhà ăn" của chúng — đòi ăn. Tiếng kêu non nớt nhưng lanh lảnh của chúng vang vọng khắp biệt thự suốt cả ngày.

"Gào~ gào~!"

"Vù——" Đôi cánh rung động, lướt qua không trung rồi đáp xuống vai Bạch Hiển, Độc Long cúi đầu, dùng cái mỏ nhọn cọ cọ vào Bạch Hiển, dưới chân có một bản sao của Mạc Tư cũng đang đi vòng vòng quanh chân.

Bạch Hiển bất lực lại lấy thêm vài quả long quả chia cho bọn chúng, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì mình đã dùng một ít điểm tín ngưỡng để trồng cây long quả, nếu không thì làm sao nuôi nổi hơn hai mươi con rồng chứ.

Đường Ninh từ trên cầu thang đi xuống, vừa thấy cảnh tượng trong phòng khách đã bật cười nói, "Lại đến tìm bảo mẫu đòi ăn rồi à?"

Bảo mẫu — đó là danh xưng mà mấy ngày nay Đường Ninh và những người khác dùng để gọi Bạch Hiển. Bởi lẽ rồng con ngoài lúc thỉnh thoảng bám lấy chủ nhân để ngủ, thì gần như cả ngày đều dính lấy Bạch Hiển không rời.

Điều này khiến Vương Kha và Bạc Quỳnh, hai người là chủ nhân chính thức hơi bối rối: Có phải rồng con cũng theo "có sữa là cha (mẹ)" không vậy?

Bạch Hiển thở dài đầy tâm trạng, họ chỉ thấy hai con rồng con bám lấy hắn, nhưng thực tế thì là......

Hơn hai mươi con rồng đang chờ hắn vuốt ve (không phải vậy đâu!) đó!!

Bạch Hiển cảm thấy như mình sắp tinh tẫn nhân vong, mỗi ngày vừa mệt vừa vui.

Sau khi cho hai con ăn xong, Bạch Hiển không chút do dự trả lại cho hai người đang ngồi xem kịch bên cạnh, "Tự lo đi, mấy ngày tới tôi cũng không có thời gian đâu."

Về phần tại sao thì Bạch Hiển không nói rõ, nhưng họ cũng đoán được phần nào. Dù gì thì trước đây Bạch Hiển từng hỏi họ có muốn rồng con không, chứng tỏ ít nhất có năm quả trứng rồng, nhưng ai ngờ thực tế lại là hơn hai mươi quả!

Bạch Hiển giờ đã chìm trong guồng quay bận rộn, và cực kỳ biết ơn quãng thời gian từng có Mạnh Chương giúp đỡ.

Một tháng cứ thế trôi qua.

Trong vòng một tháng ấy, toàn bộ rồng trên Long Đảo đều đã trưởng thành, mỗi con tự chọn một chỗ để làm tổ, nhìn từ trên cao xuống, cảnh tượng hùng vĩ với từng bầy rồng trải khắp hòn đảo khiến người ta không khỏi sững sờ, Bạch Hiển không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ: Trong số chúng có rồng cái không nhỉ? Chúng có thể "trúng tiếng sét ái tình" rồi sinh con không? Nếu sinh rồng con, thì sẽ thuộc giống loài nào? Hay là sự lai tạo giữa hai loại? Như vậy chẳng phải lại xuất hiện một chủng tộc rồng hoàn toàn mới rồi sao?

Thế nhưng rõ ràng, sự băn khoăn của Bạch Hiển hoàn toàn vô ích, bởi vì lũ rồng cấp UC này toàn bộ đều là rồng đực, không những không thể sinh con, mà còn hay đánh nhau nữa.

Bạch Hiển nhức đầu an ủi Lam Giáng và Ngọc Bích, hai con rồng thuộc nhóm đầu tiên đi theo Bạch Hiểncũng là hai con trầm ổn nhất. Vì vậy, rất tự nhiên, chúng trở thành quản lý tạm thời của Long Đảo, ngày ngày phải quản giáo mấy con rồng con ngạo mạn kia, huấn luyện sự ăn ý, còn phải ngăn cản bọn nó đánh nhau, tranh giành thức ăn.

Mỗi ngày của Lam Giáng và Ngọc Bích đều kiệt sức về cả thể xác lẫn tinh thần.

Bạch Hiển dựa vào hai con, nhìn đám rồng đông đúc trước mặt, trong lòng thầm nghĩ: Thế này là không ổn, mới có hơn hai mươi con thôi, sau này còn nhiều hơn nữa thì biết làm sao?!

Sau một hồi bàn bạc, Bạch Hiển vẫn cảm thấy vấn đề là tụi nó rảnh rỗi quá, nên phải tìm việc cho chúng làm — tuyệt đối không phải vì chính hắn rảnh quá đâu nhé.

Với vẻ mặt rất có lý, Bạch Hiển rời khỏi không gian Long Đảo, đi xuống tầng hầm của biệt thự — vâng, nơi này còn có cả tầng hầm, chính là chỗ để bọn họ huấn luyện.

Vừa xuống đến nơi đã nghe thấy tiếng gầm của dã thú và cả tiếng chỉ huy của họ, không khí vô cùng sôi động.

Hai con rồng của Vương Kha và Bạch Quỳnhđã lên cấp 20 rồi, khi biết rằng rồng có thể mỗi ngày lên một cấp, hai người đơ cả người, nhưng nhanh chóng phát hiện ra mặt trái của sự phát triển thần tốc ấy — chính là thiếu kinh nghiệm chiến đấu trầm trọng.

Thế là những người còn lại trở thành bạn tập luyện cho họ, mỗi ngày đều ở dưới tầng hầm này ít nhất nửa ngày.

Thiên Huyền đã sớm đi học trở lại, sự việc bị trùng tộc tập kích lần này dường như đã bị phía chính phủ ém nhẹm, dù thỉnh thoảng vẫn có bạn học xung quanh bàn tán đôi câu, nhưng trên mạng tinh tế chỉ thấy tiêu đề kiểu 【Đế quốc đã đưa ra quyết định tương ứng cho sự kiện này】, còn nội dung thì mơ hồ và nhạt nhẽo vô cùng.

Mà Đường Ninh và mấy người khác là học sinh năm cuối, đã giải quyết xong hết việc ở trường nên mỗi ngày giống như "dân chơi thất nghiệp", rảnh rỗi thì đến giúp hai người kia làm đối thủ luyện tập, Bạch Hiển đôi khi cũng tham gia cùng.

"Vỏ quả đất! Thu lại!"

Trước mặt Hỏa Nham Long những khối đá gồ ghề nhô lên mặt đất lập tức lặn sâu xuống, không để lại chút dấu vết nào, bóng dáng của mèo báo theo đó cũng hiện ra.

Gần như ngay khi đá biến mất, Hắc Phong từ trên không trung lao xuống như cơn bão, sắp tóm được báo mèo thì một con rồng bất ngờ lao ra từ bên cạnh, lập tức hất văng Hắc Phong đi.

Đó là một con độc long màu xanh thẫm, toàn thân vảy mang gai nhọn lật ngược, ngay cả đuôi cũng có móc câu nhọn hoắt. Móng vuốt sắc bén của nó còn được bao phủ bởi độc tố chết người — chỉ cần phá được phòng ngự của đối thủ, là có thể giành chiến thắng tuyệt đối.

Thế trận hai bên lại một lần nữa rơi vào trạng thái giằng co, sau vài lượt tấn công qua lại, vẫn chưa phân được thắng bại. Nhưng chẳng bao lâu, báo mèo trên mặt đất với ưu thế cấp độ đã nhanh chóng tiến sát trước mặt Hỏa Nham Long, hai móng vuốt vung thẳng về phía mắt nó.

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, báo mèo khẽ bật nhảy, cả người nhào lên mặt Hỏa Nham Long, nhưng dễ dàng thu lại đòn tấn công, thay vào đó là liếm liếm lên đầu rồng một cách thân mật.

"Lão nhị thắng, tiểu Kha phối hợp lại tiến bộ rồi." – Việt Trạch cũng ngừng quay video, tuyên bố kết quả, rồi bắt đầu giảng giải cho cả hai những phương án xử lý ưu nhược điểm khác nhau.

Chẳng mấy chốc đã đến lượt Chu Ngạn và Lăng Vị, một con hươu hoa màu tím tuyệt đẹp nhảy ra một cách ưu nhã, lắc lắc đôi gạc lớn trên đầu, giữa đó dòng điện không ngừng lưu chuyển, vang lên tiếng điện giật mơ hồ.

Dù phải đối đầu với Bạch Hổ có cấp độ và huyết mạch đều cao hơn, nhưng Tuấn Lộc vẫn rất bình tĩnh, bởi vì nó có đồng đội – tinh linh hoa ngay lập tức tung dây leo từ mặt đất đâm thẳng lên.

Nếu không phải Bạch Hổ ngay từ đầu đã tụ được năng lượng hệ kim để bảo hộ, chắc chắn sẽ bị thương ngay tức khắc. Trận chiến bắt đầu căng thẳng, những đòn công kích điện trực tiếp của Tuấn Lộc gây không ít thương tích cho Bạch Hổ, nhưng lớp phòng hộ trên người nó có thể chống đỡ tốt các đòn tấn công từ tinh linh hoa.

Hơn nữa, Chu Ngạn đã ra chỉ thị cho Bạch Hổ tuyệt đối không đứng yên tại một chỗ quá ba giây, điều này khiến những đòn phối hợp giữa Tuấn Lộc và tinh linh hoa thường xuyên đánh hụt, trở thành một cuộc đấu tiêu hao thể lực và năng lượng cực lớn cho cả hai bên.

Bạch Hiển xem rất lâu, mãi cho đến khi Đường Ninh từ trường học trở về, không thấy ai trong nhà, xuống tầng hầm mới chạm mặt, "Tiểu Hiển? Sao lại ở đây? Không xuống chơi à?"

Bạch Hiển giật mình hoàn hồn, quay đầu lại nhìn Đường Ninh rồi cười cười, "Không sao, tôi cũng đang xem mọi người đấu tập thôi."

Những người đang đánh đến đẫm mồ hôi cũng quay lại, lúc này mới phát hiện ra Bạch Hiển, "Trời ơi Tiểu Hiển, nhóc đến từ lúc nào mà tôi không hề hay biết." Chu Ngạn vừa lau mồ hôi vừa nói.

Bạch Hiển vừa xuống lầu vừa đáp, "Không biết nữa, lâu rồi đấy, lúc Tiểu Kha và anh hai đấu là tôi đã đến rồi."

"Không nói một tiếng." Bạch Quỳnh tiện tay khoác vai hắn, "Mai tụi mình ra ngoài chơi đi? Lâu lắm rồi chưa ra ngoài dạo."

Ngày mai là sinh nhật của Bạch Hiển, mấy người bên cạnh âm thầm gật đầu đồng tình.

Bạch Hiển thở dài, "Haizzz......bây giờ em không muốn chơi nữa......"

Mọi người đều ngạc nhiên, "Sao thế?"

"Ngự thú nhiều quá, quản không xuể nữa rồi." Bạch Hiển tỏ vẻ sống không còn thiết tha gì, dựa người vào vai Bạch Quỳnh.

Mấy người bên cạnh đồng loạt co giật khóe miệng, ai nấy đều biết chuyện Bạch Hiển có hơn hai mươi con rồng, thỉnh thoảng lại lôi mấy con có tính cách bạo lực ra để họ huấn luyện thay – hiệu quả rõ rệt.

Chỉ là lời này... nghe sao mà rất Versailles!

"Tôi nghĩ là do bọn nó quá rảnh rỗi thôi, gần đây có gì đặc biệt xảy ra không?" Bạch Hiển hỏi với vẻ mong chờ.

Mọi người im lặng, cuối cùng vẫn là Đường Ninh trả lời, "Cậu muốn xảy ra chuyện gì sao?"

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Bạch Hiển khẽ cười, "Hay là tụi mình lại đi tìm một cái bí cảnh nào chơi tiếp nhé?"

!!

Mọi người lập tức hiện rõ vẻ phản đối, nhưng nghĩ lại, dù sao Đường Ninh cũng phải ra ngoài tìm vật phẩm thăng cấp, nên nói,"Có thể đưa cậu ra ngoài chơi, nhưng không chắc sẽ có bí cảnh, coi như cho đám rồng của cậu mở mang tầm mắt." Đường Ninh suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

Bạch Hiển gật đầu, "Không thành vấn đề!"

Chu Ngạn ở bên cạnh cũng dựa vào, "Không vội mà, ngày mai là sinh nhật 18 tuổi của Tiểu Hiển, chẳng lẽ không tổ chức linh đình chút à?"

Lăng Vị cười, "Phải đó, sinh nhật trưởng thành, phải long trọng chứ."

"Bọn tôi đã chuẩn bị xong chỗ rồi, chơi một chút, ăn một bữa, còn cụ thể thế nào thì... để mai rồi nói." Việt Trạch đẩy đẩy kính mắt, nhẹ nhàng nói.

Mấy người bắt đầu thảo luận, Bạch Hiển hoàn toàn không chen vào được, quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của Đường Ninh – người cũng không tham gia vào cuộc bàn luận, hai người nhìn nhau một cái, sau đó lại lặng lẽ dời mắt đi.

Bạch Hiển nghĩ: Quả nhiên là lão đại, trông thật điềm tĩnh.

Đường Ninh thì đang nghĩ: Quà sinh nhật đã chuẩn bị xong rồi, mai nên tặng cậu ấy lúc nào đây?

——

"Đi đi đi, tụi mình tới trung tâm trò chơi điện tử!" Bạch Quỳnh thu dọn xong hết mọi thứ, đứng ở cửa gọi mọi người.

Đúng lúc là cuối tuần, Bạch Hiển và mấy người kia đều không có tiết học, Bạch Hiển ngồi uể oải trên sofa, "Phải đi sớm vậy sao? Mới có tám rưỡi mà?"

Chu Ngạn đi tới, kéo hắn dậy, "Dĩ nhiên rồi! Trung tâm trò chơi điện tử rất rộng, không chỉ có game đâu, còn có rất nhiều thiết bị và hoạt động thú vị khác nữa, nếu muốn chơi hết cũng tốn kha khá thời gian đấy."

Bạch Hiển với vẻ mặt bất lực bị kéo đi, ngoài cửa Đường Ninh đã lái xe tới đợi sẵn.

"Đi chưa?" Việt Trạch thò đầu ra khỏi ghế phụ.

Chu Ngạn và Bạch Quỳnh lập tức kéo Bạch Hiển lên xe, còn đưa tay đỡ Vương Kha lên nữa, "Đi thôi đi thôi! Xuất phát nào!"

Cả nhóm ung dung rời khỏi Thiên Huyền, thẳng tiến đến trung tâm trò chơi ở phía tây thành phố.

Trên đường đi, Bạch Hiển mở quang não ra tra cứu thông tin về trung tâm trò chơi này, phát hiện đây rõ ràng là một khu vui chơi điện tử quy mô lớn, tất cả trò chơi đều kết nối qua mũ đội đầu điều khiển bằng tinh thần lực, sử dụng hệ thống ba chiều (hologram) để tái hiện thế giới game.

Trải nghiệm chân thật, hiệu ứng mạnh mẽ, nội dung mới mẻ phong phú, điểm đánh giá siêu cao.

Thế nhưng chẳng bao lâu, Lăng Vị ngồi cạnh đã tắt luôn trang thông tin của hắn, cười đầy ẩn ý, "Hehe, đừng xem, xem rồi thì còn gì bất ngờ nữa đúng không?"

Bạch Hiển ngoan ngoãn gật đầu, "Được rồi, vậy chờ mọi người dẫn đi chơi vậy."

Bạch Quỳnh búng tay một cái, "Xét thấy em với Tiểu Kha đều là tay mơ, bọn anh đã chọn một trò chơi khá nhẹ nhàng để khởi động, đảm bảo hai em sẽ thích mê luôn."

Hai người nghe vậy lập tức tràn đầy mong đợi.

Trung tâm trò chơi nằm dưới lòng đất, cách bố trí giống như rạp chiếu phim khiến hai "nhóc nhà quê" ngơ ngác nhìn quanh một cách tò mò.

Chu Ngạn và Việt Trạch đến quầy gửi đặt chỗ trò chơi, sau đó quay lại dẫn mọi người đi, "Đi thôi, phòng đầu tiên! Trò chơi kiểu trải nghiệm – Ma Sói. Mười hai người lập đội, tụi mình chơi chung với một đội khác."

Bạch Hiển vừa nghe tên trò chơi liền thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng là cái gì ghê gớm lắm, nhưng rất nhanh, hắn phát hiện mình đã thở phào quá sớm.

Một con người sói trắng đứng trong căn phòng nhỏ hẹp, xung quanh là những chiếc tủ và bàn làm việc kiểu cổ, trên bức tường trước mặt có treo một chiếc gương cao sát đất, phản chiếu thân hình rắn chắc và ánh mắt mờ mịt của người sói.

Bạch Hiển theo phản xạ lùi lại hai bước, người sói trong gương cũng lùi lại hai bước. Ngay lúc đó, trong phòng đột ngột vang lên tiếng loa: "Tất cả người chơi xác nhận thân phận! Sau năm phút tập trung tại đại sảnh!"

Bạch Hiển bị dọa giật mình, đôi tai của người sói trong gương cũng vểnh lên đầy cảnh giác, còn khẽ rung rung.

Bạch Hiển đè nén sự ngạc nhiên trong lòng, bắt đầu nhớ lại kinh nghiệm chơi Ma Sói trước đây của mình.

Nhưng khổ nỗi, hắn vốn rất ít khi ra ngoài chơi, trò Ma Sói cũng chỉ từng chơi với bạn bè một lần duy nhất, chỉ biết đại khái có sói, người tốt, cảnh trưởng và kẻ ngốc.

Cảnh sát khi bỏ phiếu có 1.5 phiếu, kẻ ngốc không thể bỏ phiếu và cũng không bị loại, nhưng có thể bị sói giết chết.

Nhưng rõ ràng, trò chơi này không đơn giản như vậy.

Bạch Hiển còn đang nghĩ về các gợi ý liên quan đến trò Ma Sói, thì gương trước mặt đột nhiên biến thành hướng dẫn trò chơi:

Đây là trò chơi Ma Sói thực tế, các quy tắc cụ thể như sau:

Phe sói có 4 người:

Sói trắng (ban đêm có thể chỉ thị một mục tiêu, sai sói đồng đội đi ám sát, ban ngày có thể tự nổ để mang theo bất kỳ thành viên nào khác, tiết lộ thân phận đối phương)

Sói ẩn (có kỹ năng ẩn thân, tỷ lệ ám sát ban đêm đạt 100%, mỗi lần ám sát xong phải nghỉ một đêm)

Hai sói thường (ban đêm có thể ám sát theo lệnh của sói vương, tỷ lệ ám sát là 50%)

Phe người tốt có 8 người:

Dưới đây là bốn lá bài thần ngẫu nhiên xuất hiện:

Thần tình yêu Cupid (có thể lén lút chỉ định hai người trong phòng kết đôi, một người chết, người còn lại tự sát theo, nếu có đôi tình nhân sói sẽ tạo thành một phe thứ ba, phe này phải thắng)

Nhà tiên tri (có thể chỉ thị khám xét một thành viên vào ban đêm để biết danh tính thật của họ)

Thợ săn (nếu bị ám sát hoặc bị bỏ phiếu ra khỏi cuộc chơi, có thể kéo theo một người khác)

Phù thủy (có một bình thuốc giải độc và thuốc độc, có thể chọn cứu người hoặc giết người vào ban đêm)

Vệ sĩ (có thể bảo vệ ngẫu nhiên một thành viên vào ban đêm hai lần, không thể bảo vệ cùng một người liên tiếp)

Lưu ý: Khi sói ẩn đối đầu với vệ sĩ, có khả năng vượt qua vệ sĩ để thực hiện ám sát, phù thủy và vệ sĩ không có hiệu ứng đồng thời.

Lá bài dân thường: Có 3 lá bài người tốt và 1 lá bài kẻ ngốc (kẻ ngốc không có quyền bỏ phiếu, không thể bị loại, nếu bị bỏ phiếu thì vòng này sẽ bị bỏ qua và chuyển sang ban đêm).

Phe sói phải tiêu diệt hết phe người tốt (có thể để lại kẻ ngốc), phe người tốt phải loại hết sói, phe thứ ba phải tiêu diệt tất cả các phe khác.

Lưu ý: Trò chơi trải nghiệm này rất thực tế, những người có khả năng chịu đựng tâm lý yếu nên cân nhắc kỹ trước khi tham gia.

Bạch Hiển đã hoàn toàn rối bời, nhìn có vẻ hơi nguy hiểm đấy? Tỷ lệ ám sát còn tới 50% à? Nếu không thành công thì sao?

Chưa kịp suy nghĩ thêm, loa lại vang lên: Mời tất cả mọi người tập trung tại đại sảnh.

Bạch Hiển đi tới cửa, bỗng nhớ ra mình hiện tại như vậy thì ra ngoài chẳng phải là tự nổ sao?

Tuy nhiên, xung quanh không có bộ quần áo khác, hình tượng này dường như không thể thay đổi, Bạch Hiển do dự một chút rồi kéo cửa ra, kết quả lập tức biến trở lại hình dáng ban đầu của mình.

Tốt rồi, không chỉ là cảm giác thực tế mà còn kèm theo cả việc biến hình người sói nữa.

Bạch Hiển mặt mày ngơ ngác bước ra ngoài, đó là một hành lang rất dài, hai bên tường không có trang trí gì, chỉ treo vài chiếc đèn, cả hành lang đều ngập trong ánh sáng vàng vọt.

Đi được hơn ba mươi bước, đột nhiên trước mặt sáng sủa hẳn, một phòng đại sảnh kiểu bàn tròn thời trung cổ hiện ra, 12 chiếc ghế được đặt đều đặn, Bạch Quỳnh, Vương Kha và Lăng Vị đã ngồi ở đó.

Bên cạnh còn có hai người lạ mặt, chắc hẳn là đội khác.

Bạch Quỳnh giơ tay vẫy vẫy, "Lại đây nào, Tiểu Hiển! Nói trước, anh sẽ không nương tay đâu nhé."

Bạch Hiển chọn ngồi ở bên trái của anh hai, vẻ mặt rất bình tĩnh, không hề lo lắng, khiến những người ngồi gần đó đoán xem liệu hắn có phải đã nhận được lá bài người tốt không.

"Thế nào, nếu nương tay thì sẽ chẳng vui đâu." Bạch Hiển cười tự tin, "Cứ đến đi!"

Chẳng lâu sau, các người khác cũng lần lượt ngồi xuống, Đường Ninh ngồi ở vị trí thứ hai bên trái của Bạch Hiển, bên trái là Bạch Quỳnh, bên phải là Vương Kha, tiếp theo là hai người từ đội khác, rồi đến Chu Ngạn, Việt Trạch, hai người lạ và Lăng Vị.

Ngay khi tất cả mọi người đã ngồi vào chỗ, một chiếc camera nhỏ giữa bàn tròn bật sáng, sau đó chiếu ra một màn hình ánh sáng, không có hình ảnh nào, chỉ có âm thanh phát ra: "Mời mọi người chuẩn bị, trò chơi sẽ bắt đầu sau 30 giây."

Bạch Hiển vẫn đang suy nghĩ xem mình nên chuẩn bị như thế nào, thì ngay bên cạnh chỗ ngồi, một tấm chắn nửa vòng đột nhiên dâng lên, cao bằng người, chắn kín tất cả các vị trí ngoài phía trước mặt họ, Bạch Hiển giật mình, không ngờ còn có cả tấm chắn này.

Nhưng có vẻ như hoạt động này chỉ là thử nghiệm sự linh hoạt, rất nhanh tấm chắn lại hạ xuống. Tiếng xóc xí ngầu vang lên trong màn hình, "Đinh! Trò chơi chính thức bắt đầu, vòng đầu tiên, mời mọi người bầu chọn cảnh sát trưởng!"

Bạch Hiển nhìn xung quanh, mọi người cũng đang đánh giá nhau.

Sau vài giây im lặng, Việt Trạch là người mở lời trước, "Ai muốn làm cảnh sát trưởng không?"

Trong đội có hai cô gái, một trong số họ với phong thái lạnh lùng lên tiếng: "Cảnh sát trưởng thường có nhiều phiếu, tôi đề cử mình."

Đường Ninh tiếp lời, "Thêm tôi vào nữa."

Hai người bắt đầu tranh cử làm cảnh sát trưởng, trong khi đó có bốn phiếu đối kháng với sáu phiếu, Đường Ninh trở thành cảnh sát trưởng.

Lấy Đường Ninh là người số 1, tiếp theo bên phải lần lượt là Bạch Quỳnh số 2, Bạch Hiển số 3, Vương Kha số 4, rồi đến số 5, số 6, Chu Ngạn số 7, Việt Trạch số 8, rồi là số 9, Lăng Vị số 10, số 11 và số 12, xếp chỗ xong.

Thượng đế: Thời gian ban ngày kết thúc, bắt đầu vào đêm đầu tiên.

"Đùng!" Xung quanh đột nhiên trở nên tối đen, tấm chắn lại được nâng lên, trước mặt tối mù mịt. Bạch Hiển thử gõ gõ vào tấm chắn bên cạnh, nhưng Bạch Quỳnh và Vương Kha không hề phản ứng, chẳng lẽ đây là cách ngắt hoàn toàn các giác quan của mọi người?

Bạch Hiển ngẩn ngơ nghĩ.

Thượng đế: Đêm đầu tiên, mời sói mở mắt xác nhận đồng đội!

Trên bàn trước mặt Bạch Hiển đột ngột sáng lên một chiếc đèn nhỏ, hắn cúi đầu nhìn xung quanh, và bất ngờ nhìn thấy Đường Ninh, Lăng Vị, và cô gái số 11, chính là người cạnh tranh với Đường Ninh trong cuộc bầu cảnh sát trưởng!

Bốn người nhìn nhau, ngầm hiểu rằng sẽ bỏ qua việc thảo luận ở ban ngày, Đường Ninh là người mở lời trước, "Nếu phe sói chiếm được chức cảnh sát trưởng, nghĩa là chúng ta chỉ cần thêm ba phiếu nữa vào ban ngày để kiểm soát phiếu bầu, giờ hãy xem mọi người có lá bài gì, tôi là sói ẩn, ai là sói vương?"

Bạch Hiển lặng lẽ giơ tay, ba người nhìn hắn, nửa ngày không ai nói gì, cô gái số 11 do dự một chút, hỏi: "Cậu có kinh nghiệm chơi không?"

Bạch Hiển ngoan ngoãn lắc đầu, Đường Ninh khẽ cười hai tiếng, "Không sao, tôi dẫn cậu ấy chơi là được, giờ chúng ta thảo luận xem tối nay sẽ giết ai?"

Bạch Hiển rất ngoan ngoãn không nói gì, mà nhìn về phía Lăng Vị và cô gái số 11, Lăng Vị nói: "Tốt nhất chọn số 6, số 6 là nữ, tỷ lệ bị giết cao hơn, phù thủy và vệ sĩ chắc chắn sẽ bảo vệ cô ấy, nếu ban đêm không có ai chết, ít nhất chúng ta đã lừa được một kỹ năng."

Cô gái số 11 tiếp lời: "Ngày mai số 10 sẽ nhảy lên làm tiên tri, cậu có thể nói tôi là sói, hoặc là người sạch, ép tiên tri thật ra và đối đầu với cậu, rồi lợi dụng cơ hội quan sát các lá bài thần khác, chỉ sợ sẽ có Cupid."

Mọi người đều đồng ý, Đường Ninh quay sang Bạch Hiển nói: "Em nói đi, chọn hai sói thường hoặc để tôi làm."

Bạch Hiển thử thăm dò mở lời: "Tối nay hai sói thường giết số 6."

Thượng đế: Quyết định của sói đã hoàn tất, tắt đèn!

Đây là kênh của sói, có vẻ như người khác không nghe thấy, Bạch Hiển nhìn vào bóng tối trước mặt và suy nghĩ.

Đèn trước mặt mọi người tắt ngúm, lại bước vào một không gian tối mịt. Thượng đế lại thông báo trên màn hình: "Phù thủy, mời mở mắt!"

Một lúc sau, "Vệ sĩ, xin mở mắt!"

"Tiên tri, xin mở mắt!"

Sau khi những câu này vang lên, lại thêm vài phút nữa trôi qua, Bạch Hiển nghe thấy âm thanh thông báo, "Mời tất cả người chơi quay lại hành lang và trở về phòng nghỉ, vòng sát hại sẽ bắt đầu sau 5 phút!"

Bạch Hiển giật mình, quay người đứng dậy, quả nhiên trước mặt tấm chắn đã biến mất, hắn thử đưa tay ra, không có trở ngại gì, Bạch Hiển quay lại phòng nghỉ.

Phòng nghỉ có ánh sáng, đèn vàng mờ mờ chiếu sáng, trong gương trước mặt phản chiếu hình ảnh một con sói trắng, ánh sáng xanh lục mờ ảo phản chiếu lại, không khí bỗng nhiên trở nên kỳ quái.

Bạch Hiển nhìn vào gương một lúc, rồi nghe thấy âm thanh thông báo của Thượng đế: "Vòng sát hại bắt đầu! Sói xuất hiện!"

Bạch Hiển thử đẩy cửa một chút, cửa mở, nhưng hắn vẫn là hình dạng của một con sói. Bạch Hiển bước ra ngoài, hành lang phía bên kia không còn là bàn tròn trong phòng hội nữa, mà đã biến thành mấy hành lang chằng chịt, xung quanh tối om, chỉ có trên mỗi cửa hành lang treo một biển tên phát sáng màu xanh lá.

Bên cạnh có tiếng nói, chính là Đường Ninh, Lăng Vị và cô gái số 11, Bạch Hiển đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn, hai con sói thường lại là hai cô gái, liệu gặp phải người bảo vệ thì có nguy hiểm không?

Tuy nhiên, hai cô gái tính cách mạnh mẽ, không nói nhiều, trực tiếp đi theo hành lang số 6. Ngay sau đó, trong hành lang vang lên tiếng ồn ào của trận chiến.

Bạch Hiển tò mò lắng nghe, "Rốt cuộc, sói giết người như thế nào nhỉ, thật sự giết được sao?"

Đường Ninh khẽ cười, "Làm sao có thể, chúng ta có một con dao găm, để lại dấu vết trên người đối phương, nếu máu chảy ra là coi như sát hại thành công. Sát hại có giới hạn thời gian, sau 10 phút mà không có máu, sát hại sẽ thất bại. Tất nhiên, tỷ lệ sẽ thay đổi tùy theo tình huống thực tế. Mặc dù phe người tốt sẽ bị ngắt cảm giác, nhưng nếu gặp phải một người tự vệ rất mạnh, tỷ lệ sát hại sẽ là không."

Bạch Hiển gật đầu hiểu ra, ánh mắt vẫn dừng lại ở hành lang số 6. Mười phút sau, hai con sói quay lại, thở hổn hển, có vẻ hơi chật vật, "Bị vệ sĩ bảo vệ rồi, giải dược của phù thủy hình như không có tác dụng."

Mọi người nhìn nhau, rồi quay lại phòng nghỉ.

----------------

Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả

Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"

------------HẾT CHƯƠNG 75------------

Đã sửa: 20/4/2025

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me