Dm Edit Moi Ngay Chi Muon Di Chech
 Tất cả người chơi đều nghe thấy tiếng ngựa hí giữa đêm, bọn họ lập tức chạy về hướng phát ra tiếng kêu, gặp được Lâm Gia Tuấn và Dư Hải Tiên.Ngụy Không Hoằng chỉ vào thi thể không đầu hỏi: "Quào! Chuyện gì đây?"Dư Hải Tiên phấn khích kêu lên: "Kỵ sĩ không đầu xuất hiện!"Mọi người bị lời nói không đầu không đuôi của cậu ta làm cho bối rối, Lâm Gia Tuấn kể lại đầu đuôi câu chuyện, "Kế hoạch dẫn dụ của chúng tôi thành công rồi, quả thật có một người đàn ông kỳ lạ muốn bắt cóc Dư Hải Tiên, nhưng lúc đó Kỵ sĩ không đầu bỗng nhiên xuất hiện, anh ta dùng lưỡi hái chém đứt đầu người đàn ông đó."Khi nghe thấy Kỵ sĩ không đầu, tất cả đồng loạt nhìn về phía Cố Yếm, dẫu sao khi chụp poster hình tượng của đối phương chính là cái này.Cố Yếm lạnh lùng nói: "Không phải tôi."Mọi người quay mặt đi, khi đó Cố Yếm đi cùng họ, nên quả thực cậu không thể nào là Kỵ sĩ không đầu được, nhưng sự xuất hiện của nhân vật này đã dẫn họ đến một lối mới.Uy Đồ luôn bám theo phía sau họ, Dư Hải Tiên thấy anh ta thì liền chạy đến, đi vòng xung quanh người anh ta, "Cái gì thế? Ma trơi à?""Xin chào." Uy Đồ khẽ nói.Dư Hải Tiên kinh ngạc, rồi quay sang Lâm Gia Tuấn nói: "Quỷ cũng biết nói! Vui dữ.""Chậc." Lâm Gia Tuấn khinh thường quay đầu đi, "Lộn xộn quá!"Cố Yếm nhìn hiện trường: "Đầu người đàn ông này sao lại không thấy nữa?"Lâm Gia Tuấn nói: "Bị Kỵ sĩ không đầu lấy đi rồi, hơn nữa tôi chú ý thấy hắn đi về phía rừng rậm.""Tại sao lại cố tình mang theo đầu?" Ngụy Không Hoằng suy tư."Có lẽ là muốn sưu tầm? Dù sao thì hắn cũng không có đầu." Điều đáng sợ ở Dư Hải Tiên là cậu ta nói rất nghiêm túc, dù những phân tích của cậu ta không có giá trị tham khảo cho mọi người.Mọi người đều lờ cậu ta đi, Nguyên Hạo Nguyệt nói: "Kỵ sĩ không đầu này làm tôi nhớ đến Jack."Sau hai ngày dò hỏi, người dân không có ấn tượng gì về Jack, ngay cả hai cô gái quấn quýt bên cạnh Jack hôm đó cũng phủ nhận từng gặp qua Jack."Thế giới này khác với những thế giới trước, có thể có yếu tố ma thuật nào đó bên trong." Nguyên Hạo Nguyệt nói.Ngụy Không Hoằng: "Tất cả chỉ là suy đoán vô căn cứ, chúng ta cần tìm cách kiểm tra xem Jack có phải là Kỵ sĩ không đầu hay không.""Dụ đối phương ra là được rồi, Kỵ sĩ không đầu xuất hiện là vì Dư Hải Tiên gặp nguy hiểm, sao không thử lại lần nữa?" Thẩm Tri Cổ nói, nhìn thẳng vào Dư Hải Tiên.Dư Hải Tiên sợ hãi ôm chặt lấy mình, vẻ mặt hoảng hốt, "Lỡ Kỵ sĩ không đầu chỉ tình cờ ra ngoài ban đêm rồi cứu được tôi thì sao? Nếu không có hắn thì tôi ngủm lâu rồi!"Mọi người tự động lờ đi nửa câu đầu của Dư Hải Tiên, Bạch Khanh Khanh nói: "Hải Tiên nói đúng, chúng ta không chắc việc kích hoạt Kỵ sĩ không đầu có phải việc gặp nguy hiểm hay không, cách làm này quả thực rất nguy hiểm."Cố Yếm nói: "Đổi mồi đi."Không ai phản ứng kịp, chỉ có Nguyên Hạo Nguyệt khẽ cong môi: "Nếu Kỵ sĩ không đầu thật sự là Jack, nếu Mary gặp nguy hiểm anh ta chắc chắn không thể ngoảnh mặt làm ngơ.""Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, tay Mary khẽ run lên, mực đen kéo một vết dài trên giấy trắng, cô ấy bất lực vứt thư vào thùng rác, đứng dậy nhìn qua mắt mèo, rõ ràng bên ngoài không hề có người."Cô Mary, là em."Nghe thấy tiếng học trò, Mary lập tức mở cửa, thấy bọn họ thì ngạc nhiên hỏi: "Sao muộn thế này mà các em vẫn còn ở ngoài?""Cô Mary ơi, xảy ra chuyện rồi." Bạch Khanh Khanh rưng rưng nước mắt, "Chúng em lẻn ra ngoài chơi trốn tìm, nhưng Hải Tiên đi đâu mất rồi, chúng em tìm thế nào cũng không thấy."Bạch Khanh Khanh khóc òa lên.Khóe mắt Nguyên Hạo Nguyệt phiếm hồng, vẻ mặt hoảng loạn, những người khác không chuyên nghiệp như hai người họ, chỉ mím môi, cố tỏ ra rất hoảng sợ.Mary không hề phát hiện, cô ấy bị lời của Bạch Khanh Khanh làm cho giật mình, vội vàng hỏi: "Hải Tiên mất tích bao lâu rồi?""Khoảng một tiếng." Nguyên Hạo Nguyệt lau nước mắt.Mary nói với bọn họ: "Các em không về nhà ngay được, bên ngoài đang nguy hiểm lắm. Cô đi tìm Hải Tiên, trước khi cô về các em phải ở yên đây không được phép ra ngoài, nghe rõ chưa?"Các người chơi không ngừng gật đầu..Mary cầm đèn pin hấp ta hấp tấp ra ngoài, người chơi bị cô ấy nhốt trong nhà ngồi vây quanh bàn tròn, Bạch Khanh Khanh lấy khăn giấy lau nước mắt, sắc mặt bất an: "Thế này không sao thật chứ?""Có thể có chuyện gì được? Cô đang lo cho Dư Hải Tiên hay lo cho con ma đó?" Khuôn mặt Cố Yếm dưới ánh đèn như đang thầm cười cợt.Bạch Khanh Khanh miễn cưỡng giữ nụ cười: "Tôi lo cho Mary, một cô gái ra ngoài muộn thế này sẽ gặp nguy hiểm, dù sao cô ấy cũng là mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta.""Cô ấy gặp nguy hiểm chẳng phải là tin tốt sao? Chúng ta vốn muốn xem xem khi cô ấy gặp nguy hiểm, Kỵ sĩ không đầu có xuất hiện hay không mà." Ngụy Không Hoằng trèo lên cửa sổ nhìn ra ngoài.Nguyên Hạo Nguyệt đề nghị: "Chúng ta chia ra đi, một nửa đi theo Mary, một nửa lục soát căn nhà xem có manh mối gì không."Mọi người gật đầu, Cố Yếm nói: "Tôi sẽ theo dõi Mary, phòng trường hợp có chuyện bất ngờ."Với vũ lực của Cố Yếm, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn cũng có thể dùng nắm đấm để trấn áp, không ai ý kiến, Thẩm Tri Cổ và Nghiên Thế Bảo lựa chọn ở lại, những người khác còn chưa ra ngoài, Ngụy Không Hoằng đang trèo cửa sổ bỗng trừng to mắt nói: "Nè nè, mấy người mau lại đây xem, ngoài kia lạ lắm."Mọi người đến trước cửa sổ thì nhìn thấy một cảnh tượng lạnh sống lưng, chỉ thấy rất nhiều người dân từ những ngôi nhà xung quanh Mary đi đến, bọn họ mặc đồ ngủ, mắt mở lớn, tụ tập với nhau phải hơn 20 người, nam nữ già trẻ có đủ."Chuyện gì thế? Zombie tấn công à?" Ngụy Không Hoằng phấn khích hỏi.Bạch Khanh Khanh vô thức lùi lại, sợ hãi: "Đó là ma hả""Không phải." Cố Yếm có thể chắc chắn điều này, có vài người cậu từng gặp vào ban ngày, khi đó trông họ hệt như người bình thường, hoàn toàn không giống dáng vẻ như bị ma nhập bây giờ.Người dân tụ tập lại nói chuyện, vì nhóm Cố Yếm đang ở trong nhà, chỉ nghe được loáng thoáng vài câu chữ, đều có liên quan đến Mary.Nguyên Hạo Nguyệt nói: "Bọn họ là người mến mộ Mary đến mức điên cuồng, sợ là họ vẫn luôn giám sát Mary qua cửa sổ, tối nay vì bọn mình mà Mary phải ra ngoài, nên bọn họ mới ra hết thế này."Dù là thiết lập trò chơi, mọi người vẫn cảm thấy da đầu tê dại, Nghiên Thế Bảo nói: "Bọn họ đáng sợ thế này, lẽ nào Mary không phát hiện ra sao?""Ai biết được?" Cố Yếm bình tĩnh nói, mà dù Mary có biết, e là cũng sẽ vờ như không biết, suy cho cùng không ai biết nếu xé rách lớp giấy cửa sổ đó thì sẽ thấy cảnh tượng gì.Ưu tiên hàng đầu vẫn là bảo vệ Mary, Cố Yếm và Nguyên Hạo Nguyệt nhìn nhau, hai người ăn ý ra ngoài đi theo đám người đó.Ngụy Không Hoằng muốn đi theo, nhưng Bạch Khanh Khanh giữ anh ta lại: "Đi cũng chẳng giúp được gì, không bằng ở lại đây tìm manh mối."Ngụy Không Hoằng quay lại thấy Thẩm Tri Cổ và Nghiên Thế Bảo đã bắt đầu tìm kiếm, để Bạch Khanh Khanh một mình ở đây thì quả thật không an toàn, anh ta đành gật đầu: "Được."Đám người mến mộ Mary cả một đường không hề nói chuyện, cả con phố dài chỉ còn tiếng bước chân, đúng là như Ngụy Không Hoằng nói, chẳng khác gì zombie cả.Cố Yếm quan sát biểu cảm của bọn họ rồi nói: "Trông như bị trúng tà."Nguyên Hạo Nguyệt: "Có lẽ là do hào quang Mary Sue gây ra."Cố Yếm không quá hiểu về Mary Sue, chỉ nghe qua mọi người nói đại khái.Nguyên Hạo Nguyệt tiếp tục: "Mặc dù có hơi vô lý, nhưng nếu đã trong phó bản thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhiệm vụ không giới hạn thời gian, nhưng tôi cảm thấy tình hình này không thể kéo dài quá lâu, sự cân bằng mong manh này sớm muộn cũng bị phá vỡ."Dư Hải Tiên đang núp sau đài phun nước trong công viên, cậu ta thì thầm với Uy Đồ đang lơ lửng phía trên: "Mary đến chưa?"Uy Đồ cũng nóng lòng muốn gặp Mary, nhìn chằm chằm vào cổng công viên nói: "Không thấy."Dư Hải Tiên nghe thế ngồi phịch xuống đất nghỉ ngơi. "Thế khi nào cô ấy đến, anh nhất định phải báo trước cho tôi một tiếng nhé.""Ừa." Uy Đồ đồng ý.Hai người yên lặng khiến bầu không khí có chút ngượng ngùng, Dư Hải Tiên trước giờ không phải người thích yên tĩnh, cậu ta chủ động tìm chủ đề: "Uy Đồ, sao anh lại đi theo chúng tôi mãi thế?"Uy Đồ phảng phất ánh sáng xanh lam, "Các em là học trò của Mary, tôi có nghĩa vụ đảm bảo an toàn cho các em."Lời này khiến Dư Hải Tiên cảm thấy Uy Đồ là một người khá tốt, đáng tiếc là chết rồi, cậu ta liếc nhìn những lá thư chất đống trong thùng rác cách đó không xa, hỏi: "Nếu anh đã chết, sao lại ngăn cản Mary tìm hạnh phúc?""Tôi không cản trở hạnh phúc của Mary!" Uy Đồ đột nhiên trở nên kích động, "Những người đó căn bản không thể khiến Mary hạnh phúc, bọn chỉ đem tới sự sợ hãi và tai họa cho Mary thôi!"Dư Hải Tiên đáp lại một tiếng, đây chỉ là ý nghĩ riêng của Uy Đồ, cậu ta cầm cành cây chọc vào lũ kiến dưới đất: "Đây chỉ là suy nghĩ từ phía anh thôi.""Tôi đã thấy." Uy Đồ đột nhiên nói một câu khiến Dư Hải Tiên kinh ngạc."Mary —— Ngay cả khi ngủ cũng đang run rẩy."Mary đi đến công viên như lời người chơi nói, cô ấy không ngừng gọi tên Dư Hải Tiên.Dư Hải Tiên bị tiếng gọi làm cho hoàn hồn sau cú sốc của Uy Đồ: "Anh mau xuống đây, Mary mà thấy thì sẽ bị anh làm cho chết khiếp đấy.""Không sao, nếu tôi không muốn, Mary sẽ không nhìn thấy tôi." Uy Đồ bình tĩnh nói.Theo như kế hoạch của bọn họ thì dùng cái cớ chơi trốn tìm để khiến Mary ra ngoài tìm người, sao đó tạo ảo tưởng rằng Mary mất tích, Dư Hải Tiên chỉ phụ trách trốn, không hề biết kế hoạch đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.Dư Hải Tiên mặc niệm trong lòng: "Không thấy mình, không thấy được mình!"Uy Đồ chợt hét lên: "Không xong rồi! Mary gặp nguy hiểm!""Cái gì!" Dư Hải Tiên lập tức nhìn sang, chỉ thấy phía sau Mary là một đám người, giữa đêm đen không có ánh đèn, trông như những bóng đen lúc nhúc.Mary nghe thấy tiếng bước chân, quay người liền thấy được cảnh tượng ấy, sắc mặt cô ấy bỗng chốc tái nhợt.Đám người thấy Mary thì vội lao tới, hình ảnh nhìn chẳng khác phim trường phim kinh dị là bao.Nguyên Hạo Nguyệt định đuổi theo, nhưng Cố Yếm ngăn anh lại: "Đừng qua đó!""Mary là mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta, nếu không cứu rất có khả năng khiến cô ấy mất mạng dẫn đến nhiệm vụ thất bại!" Nguyên Hạo Nguyệt dứt lời, quay lại nhìn thì thấy Cố Yếm đang dùng tay không tháo dỡ một chiếc ghế dài trong công viên, một tay nâng nó lên.Vóc dáng nhỏ bé của Cố Yếm nâng thanh ghế dài, cậu đã chuẩn bị nếu Kỵ sĩ không đầu không xuất hiện thì sẽ ném chiếc ghế này qua, cậu thấy Nguyên Hạo Nguyệt đứng đó ngơ ngác bèn đi đến bên cạnh: "Chúng ta quan sát trước đã."Nguyên Hạo Nguyệt: "Được."May là họ đã đoán đúng, tiếng ngựa hí vang dội, Kỵ sĩ không đầu cưỡi ngựa xuất hiện, hắn vươn tay kéo Mary lên ngựa, có lẽ do số người quá nhiều, hắn không biến ra lưỡi hái mà chỉ đưa một ngón tay, một luồng khói đen từ đầu ngón tay bay ra, khói đen không ngừng quẩn quanh đám người mến mộ Mary, đám người vốn đang điên cuồng kia dần trở nên bình tĩnh, từng người rời khỏi công viên.Sau khi an toàn, Dư Hải Tiên lập tức chạy ra: "Cô Mary!"Mary vẫn ngồi trên lưng ngựa, nghe thấy tiếng Dư Hải Tiên thì bừng tỉnh, nhẹ giọng nói với Kỵ sĩ không đầu: "Cảm ơn anh."Kỵ sĩ không đầu không nói gì, cẩn thận đỡ Mary xuống ngựa.Cố Yếm và Nguyên Hạo Nguyệt cũng tiến lại gần, Mary thấy bọn họ thì nhíu mày: "Sao các em lại chạy ra đây, cô đã nói ban đêm rất nguy hiểm."Khi Mary thấy Kỵ sĩ không đầu không hề tỏ ra ngạc nhiên, Nguyên Hạo Nguyệt nghiêng đầu nhìn Kỵ sĩ không đầu nói: "Cô Mary, Kỵ sĩ không đầu là bạn của cô sao?"Dường như Mary không biết trả lời thế nào, hồi lâu mới nói: "Anh ấy tình cờ đi ngang qua rồi cứu cô thôi."Rõ ràng Mary không thể mở lòng với bọn trẻ.Sau khi Kỵ sĩ không đầu xác nhận Mary an toàn, hắn lên ngựa rời đi.Bọn họ trở về nhà Mary, sau một đêm trải qua quá nhiều chuyện khiến Mary trông khá mệt mỏi, nhưng cô ấy vẫn đưa từng người chơi về nhà, hoàn toàn không quấy rầy đến các phụ huynh.Cố Yếm là người về nhà cuối cùng, Mary ngồi xổm xuống nói với cậu: "Cố Yếm, lần sau đừng bướng bỉnh như vậy nữa.""Cô Mary, đám người xấu đó có lại bắt nạt cô không?" Cố Yếm hỏi.Mái tóc dài của Mary tỏa sáng rực rỡ trong đêm, cô ấy nhẹ nhàng ôm Cố Yếm, giọng điệu cố gắng tỏ ra bình thản: "Không đâu, Kỵ sĩ không đầu sẽ bảo vệ cô, anh ấy cũng bảo vệ cả các em nữa."Cố Yếm cảm nhận được cơ thể Mary khẽ run lên, cậu vỗ nhẹ vào lưng Mary, tại nơi mà Mary không nhìn thấy, thỉnh thoảng lại có một đốm lửa xanh lục le lói ở mắt cá chân cô ấy.Đốm lửa đó giống hệt đốm lửa tỏa ra trên người Kỵ sĩ không đầu, ánh mắt Cố Yếm tối lại: "Vậy em yên tâm rồi, tạm biệt cô.""Ừ, tạm biệt." Mary nhìn Cố Yếm an toàn vào nhà rồi quay người rời đi.Về đến nhà, Mary vừa đóng cửa liền ngồi bệt xuống sàn, nước mắt tuôn ra không ngừng.Đáng sợ quá, đáng sợ quá, đáng sợ quá......"Jack..... cứu em." Mary vừa khóc vừa gọi tên Jack, như thể làm vậy sẽ tiếp cho cô ấy thêm dũng khí.Những chuyện khủng khiếp lần lượt kéo đến..... Mary sợ hãi, cô ấy biết những người đó nhất định đang nhìn mình thông qua lớp cửa sổ.Không biết mọi chuyện bắt đầu từ khi nào, những người xung quanh Mary dần thay đổi, bọn họ điên cuồng thể hiện tình yêu cố chấp của họ với cô ấy, dù có từ chối cũng sẽ không bỏ cuộc.Khi đi đường lúc nào cũng nghe thấy tiếng bước chân phía sau, một số vật dụng bên người luôn đột nhiên biến mất.Tình trạng này ngày càng nghiêm trọng, và chẳng mấy chốc, Mary kinh hoàng nhận ra, tiếng bước chân phía sau không chỉ là một người.Ban ngày họ là những người theo đuổi cuồng nhiệt, một khi đêm đến họ lại biến thành những kẻ rình mò tự ý xâm nhập vào cuộc sống của người khác.Dù Mary có cố gắng cự tuyệt thế nào cũng vô ích, cô ấy thử tìm kiếm sự giúp đỡ từ người bên cạnh, nhưng lần nào họ cũng cười nói: "Mary, cô là món quà của Chúa ban tặng cho chúng tôi, khiến người khác điên cuồng là thiên phú của cô."Khi đối phương nói ra lời này còn mang theo sự si mê khiến Mary triệt để sụp đổ, cô ấy hoảng loạn chuyển ra khỏi thị trấn, may là những người đó không biến thái tới vậy.Nhưng chuyển đến thị trấn mới không bao lâu, người dân ở đó cũng trở thành người mến mộ Mary.Cô ấy lại chuyển đi, nhưng sau nhiều lần cô ấy nhận ra chỉ cần tránh xa những người mến mộ đó mọi thứ sẽ trở lại bình thường, và những người đã kết hôn sẽ không trở thành người mến mộ cô.Phố Tucker là khu vực có nhiều người kết hôn nhất sau khi Mary đã lựa chọn kỹ càng, cô ấy chuyển đến đây.Mỗi đêm khi nhắm mắt Mary đều cảm nhận được ánh nhìn của họ, dù có kéo kín rèm cũng không có tác dụng, nỗi sợ đã ăn sâu vào tiềm thức, khó mà giải tỏa.Cô ấy vẫn vui vẻ trước mặt mọi người, vờ như không biết gì về hành động của những người mến mộ mình, là bởi vì ở thị trấn trước đây, cuối cùng vào đêm nào đó cô ấy đã không thể chịu được cảm giác bị theo dõi, đã xông ra ngoài hét lên bảo họ rời đi, kết quả lại bị bọn họ khống chế trói vào giường, lúc đó Kỵ sĩ không đầu xuất hiện và cứu cô ấy.Bây giờ Mary chỉ có thể im lặng, như thế bọn họ mới không làm ra chuyện càng quá đáng hơn, cô ấy không thể cứ mong chờ Kỵ sĩ không đầu đến cứu, nhưng tối nay sự xuất hiện của bọn họ vẫn dọa cô ấy phát khóc.Mary lấy những bức thư Jack viết cho cô ấy, đọc từng chữ một, bàn tay run rẩy nhanh chóng bình thường lại, nghĩ đến việc chưa viết thư cho Jack, cô ấy lau nước mắt, lập tức ngồi trước bàn viết thư."Jack thân mến:Anh khỏe không?Em sống ở phố Tucker được một quãng thời gian, người dân ở đây đối xử với em rất tốt.Đặc biệt là những đứa trẻ ở đây rất đáng yêu, nếu anh gặp bọn trẻ nhất định cũng sẽ thích.Anh ở Đoàn Kỵ sĩ vẫn thuận lợi chứ?Đêm Halloween anh có thể mặc áo giáp đến gặp em không? —— Mary của anh."Cố Yếm nằm trên giường, không có chút buồn ngủ nào, những chuyện xảy ra hôm nay khiến người ta không tài nào ngủ được.Về cơ bản có thể chắc chắn một trăm phần trăm Kỵ sĩ không đầu chính là Jack, nếu không bọn họ sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ nếu không tìm được Jack.Sự xuất hiện của hồn ma Uy Đồ đã phần nào hé mở về những người mến mộ Mary điên cuồng, cậu nghĩ đến hào quang Mary Sue mà Nguyên Hạo Nguyệt đã nói, nó không hẳn là sức hấp dẫn không thể chối từ, mà càng giống như một lời nguyền.Những kẻ mến mộ này có thể sẵn sàng trả giá cả mạng sống vì Mary, nhưng khi không thể chiếm được Mary, bọn họ như có một loại ăn ý, không cho phép ai độc chiếm được Mary, cũng không cho phép Mary yêu bất kỳ ai.Robben có lẽ đã bị giết sau khi suýt xâm nhập vào cuộc sống của Mary.Nhìn phản ứng của Mary trước kẻ mến mộ và Kỵ sĩ không đầu, có lẽ đây không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, Cố Yếm nghe mẹ Cố nói Mary chỉ vừa chuyển đến phố Tucker được ba tháng.Nếu Jack đang âm thầm bảo vệ cô ấy, tại sao anh ây không thẳng thắn với Mary?Rốt cuộc còn thiếu mắt xích gì nữa? Tạm thời Cố Yếm chưa nghĩ ra đáp án.Trước mắt chưa có người chơi nào xảy ra tình trạng thương vong, dựa trên hiểu biết của Cố Yếm về người chơi, phe Đỏ lần này không phải kiểu người giỏi chủ động tấn công như Lâm Gia Tuấn hoặc Ngụy Không Hoằng.Gương mặt Cố Yếm chìm trong bóng tối, cậu lấy đèn bí ngô lần nữa rời khỏi nhà đi đến rừng rậm.Những nơi nguy hiểm luôn mang đến phần thưởng bất ngờ, rừng rậm đêm khuya đương nhiên không ai canh gác, Cố Yếm cầm đèn bước từng bước vào trong, cậu mở bản đồ nhìn thấy khu vực rừng rậm đã được mở khóa.Cành cây đung đưa nhẹ nhàng trong đêm tối, dường như ẩn giấu thứ gì đó có thể xông ra bất cứ lúc nào.Cố Yếm bình thản bước đi, dù sao là một người không thể chết cũng không biết đau, cậu thật sự không nghĩ ra nguy hiểm gì có thể ảnh hưởng tới cậu."Quạc! Quạc!"Từ cành cây trên cao, một con quạ kêu lớn, bay sà xuống về phía Cố Yếm.Nếu là người chơi khác nhìn thấy cảnh này, sớm đã chọn tránh đi, nhưng đây là Cố Yếm, cậu chỉ đứng đó chờ món quạ nướng thơm ngon.Tiếng vó ngựa vọng đến tai Cố Yếm, bàn tay nắm chặt của cậu vô thức buông lỏng, mặc cho con quạ hung hăng lao đến.Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, con quạ lập tức bị cắt làm đôi rơi thẳng xuống đất, Cố Yếm thậm chí không thèm liếc nhìn con quạ, ngẩng đầu nhìn Kỵ sĩ không đầu với nụ cười rạng rỡ, nói: "Chào buổi tối, ngài Kỵ sĩ."Vị kỵ sĩ không đầu không có đầu, nhưng Cố Yếm vẫn cảm nhận được đối phương đang tức giận, nghĩ lại thì cũng đúng, suy cho cùng đối phương đã bị người chơi dày vò cả đêm.Lưỡi hái trong tay Kỵ sĩ không đầu biến mất, hắn đưa tay về phía Cố Yếm, Cố Yếm biết đối phương nhất định là muốn đưa cậu về nhà, cậu bĩu môi nói: "Tôi cãi nhau với bố mẹ, tôi không về nhà đâu, tôi muốn qua đêm trong rừng!"Kỵ sĩ không đầu xua tay, như muốn nói không thể như vậy.Khó khăn lắm Cố Yếm mới gặp được Kỵ sĩ không đầu, sao có thể cam lòng cứ vậy mà đi, cậu lập tức quay người chạy vào rừng, Kỵ sĩ không đầu sững sờ, nhanh chóng phi ngựa đuổi theo.Cố Yếm dù sao vẫn là một đứa trẻ, Kỵ sĩ không đầu thì cưỡi ngựa, chỉ chốc lát đã bị đối phương đuổi kịp, bị ôm lên lưng ngựa còn không ngừng khóc nháo."Tôi không muốn về nhà! Tôi không muốn về nhà!"Kỵ sĩ không đầu dùng ngón tay bịt miệng Cố Yếm, hắn điều khiển dây cương, móng ngựa giẫm mạnh xuống đất, bắt đầu phi nước đại trên không trung.Đốm lửa kỳ lạ từ Kỵ sĩ không đầu hóa thành những tia sáng li ti, hòa cùng bầu trời đêm đầy sao, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.Khoảnh khắc đó Cố Yếm cũng không thể không thừa nhận, niềm vui và bất ngờ mà trò chơi này đem lại cho cậu ngày một tăng cao.Kỵ sĩ không đầu làm vậy chỉ để an ủi Cố Yếm, để cậu ngoan ngoãn trở về nhà, ngựa hạ xuống từ không trung dừng trước cửa nhà Cố Yếm.Cố Yếm được ôm xuống, biết đêm nay chỉ có thể tới đây, cậu hỏi: "Ngài Kỵ sĩ, lần sau tôi có thể chơi với ngài nữa không?"Kỵ sĩ không đầu dùng ngón tay chạm nhẹ vào trán Cố Yếm.Đạo cụ sử dụng một lần: Lời chúc phúc của Kỵ sĩ.Chức năng: Dùng đạo cụ này có thể triệu hồi Kỵ sĩ không đầu.Lưu ý: Bạn đã thành công nhận được lời chúc phúc của Kỵ sĩ không đầu, anh ấy sẽ là người bảo vệ tốt nhất của bạn.Có sử dụng không?Có/KhôngKỵ sĩ không đầu rời đi, Cố Yếm sờ trán mình, mỉm cười nói: "Cảm ơn, ngài Kỵ sĩ."  
----------------------
Bình luận và bình chọn là chút an ủi tinh thần con mều, nếu có thể thì cho con mều xin vài dòng hoặc 1 ngôi sao nhoé ♡ 🫳😾
 ----------------------
Bình luận và bình chọn là chút an ủi tinh thần con mều, nếu có thể thì cho con mều xin vài dòng hoặc 1 ngôi sao nhoé ♡ 🫳😾
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me