TruyenFull.Me

[ĐM/edit] Mỹ Nhân Có Chút Mạnh , Nhưng không Quá Đáng Chứ?

Chương 56: Đại Gia Kim Cương (27)

xiayiyiil

Ủng hộ mình bằng ⭐️ nhé ,iu mọi người
       (*^3^)/~☆

●●●●●●●●●
Chương 56: Đại Gia Kim Cương (27)
-----------------

"Cơ thể phàm nhân, làm sao có thể chịu đựng được sức mạnh của quái vật?"

Trên gương mặt Tiêu Hoài đã không còn chút huyết sắc, nhưng đôi mắt cậu lại ánh lên sắc đỏ thẫm, như thể bị nhuốm trong biển máu vô tận.

Sự điên cuồng màu đỏ giao thoa với sắc trắng thuần khiết, tạo thành một khe nứt sâu thẳm như vực thẳm, khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt.

Cậu nhẹ nhàng nở nụ cười, từng âm thanh như chạm thẳng vào dây thần kinh của những kẻ xung quanh.

"Đinh! Nhiệm vụ giới hạn thời gian của Joseph đã hoàn thành, phần thưởng đang được gửi: Hợp đồng Linh Hồn*1."

[Hợp đồng Linh Hồn]

[ Mô tả vật phẩm: Vật phẩm loại hợp đồng, có khả năng ràng buộc linh hồn, được chứng thực bởi hệ thống cấp cao nhất. Bất cứ bên nào phản bội, linh hồn sẽ bị hệ thống thu hồi.]

[ Ghi chú: Nếu không làm được, đừng dễ dàng hứa hẹn.]

Tiêu Hoài nhẹ nhàng nâng tay, những điều khoản trên Hợp đồng Linh Hồn đã được cậu chỉnh sửa cẩn thận. Sau khi ký tên, tờ hợp đồng lơ lửng trước mặt Joseph.

Joseph nhìn thẳng vào mắt hắn. "Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"

"Ừm."

Cậu trầm giọng đáp.

Joseph khẽ động đầu ngón tay, ký đầy đủ tên gã lên hợp đồng.

Ngay lập tức, một luồng sức mạnh thần bí bao trùm lấy cả hai, như một xiềng xích vô hình siết chặt linh hồn họ.

Joseph bước đến gần Tiêu Hoài, đầu ngón tay khẽ chạm vào giữa trán cậu. Một cơn đau nhức khủng khiếp ập đến như có hàng ngàn con dao đang cắt vào da thịt.

Tiêu Hoài siết chặt nắm đấm, môi cắn chặt đến bật máu.

Giọng nói trầm thấp của Joseph vang lên bên tai cậu: "Chỉ là một chút sức mạnh thôi. Để ngươi thích nghi trước, tránh việc sau này không thể chịu nổi nhiều hơn."

"Không sao." Tiêu Hoài nghiến răng, rặn ra ba chữ.

Joseph hơi nhướn mày, từng luồng năng lượng tà ác chầm chậm truyền vào cơ thể Tiêu Hoài.

"Coi như ta tặng ngươi. Từ giờ, thể chất của ngươi sẽ mạnh hơn một chút so với con người bình thường." Gã rút tay lại, xoay người rời đi, giọng nói lạnh nhạt: "Hy vọng khi ngày đó đến, ngươi sẽ đạt được mục tiêu của mình, chứ không phải giống ta—trở thành một con quái vật bị mắc kẹt vĩnh viễn trong nơi này."

Tiêu Hoài nhìn theo bóng lưng gã xa dần, bỗng nhiên cất giọng: "Joseph."

Joseph dừng bước, quay đầu nhìn cậu.

Giọng nói của Tiêu Hoài rất bình thản: "Ta rất thích tranh của ngươi. Có lẽ, nếu ngoài đời thực, chúng ta có thể trở thành bạn bè."

Joseph sững sờ, ánh mắt tối sầm.

Gã nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoài. Nhưng đối phương đã xoay người rời đi, dù bước chân có phần loạng choạng nhưng vẫn vững vàng, không hề do dự.

Chờ đến khi Tiêu Hoài khuất hẳn sau cánh cửa, Joseph mới chậm rãi đưa tay lên. Gã nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay mình, ánh mắt phức tạp.

Trên ngón út của gã có một lớp chai mỏng—dấu vết để lại sau nhiều năm cầm bút vẽ.

Cậu.. đã nhận ra chỉ từ một chi tiết nhỏ bé như vậy sao?

Có lẽ vì đã nhìn thấy bức tranh sơn dầu kia. Hoặc là... cậu đã nhìn thấy đôi tay ta...

Tiêu Hoài đã hiểu được điều gì đó.

"Tiêu Hoài..." Joseph khẽ thì thầm cái tên đó, nhếch môi cười khẽ. "Nếu ta vẫn còn là con người, có lẽ chúng ta thực sự đã có thể trở thành bạn bè."

---

Sáng hôm sau.

Các người chơi đã tập trung tại sảnh tầng một thảo luận về thiết kế kim cương.

Lão Mặc cắn một miếng bánh mì, lẩm bẩm: "Hôm qua tôi vẽ cả ngày, nhưng ngoài hình dạng lăng trụ ra thì kim cương còn có thể thiết kế thành dạng nào khác đây?"

Đường Vĩ Kỳ vừa gật đầu vừa lắc đầu: "Tiếc là ở đây không có tạp chí, nếu có bản thiết kế của các bậc thầy kim cương thì tốt rồi."

Ông Lý thì thờ ơ hơn hẳn, vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Biết đâu đấy, cứ vẽ bừa vài thứ là qua cửa thôi. Dù sao đây cũng mới chỉ là cấp hai của phó bản, có khi chúng ta nghĩ quá phức tạp rồi."

Dì Vương vẫn giữ im lặng suốt buổi, trạng thái ngày càng có xu hướng quái vật hóa. Mọi người cũng không muốn nói chuyện nhiều với bà ta nữa.

Lúc này, trên cầu thang vọng xuống tiếng bước chân.

Bây giờ đã gần mười giờ sáng, hầu hết mọi người đều ăn gần xong bữa sáng.

Hôm qua, Tiêu Hoài là người dậy muộn nhất. Hôm nay chắc cũng không ngoại lệ.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng khi nhìn rõ, họ không khỏi sửng sốt.

"Khỉ thật, cậu bị làm sao thế?" Lão Mặc kinh ngạc đến mức đánh rơi miếng bánh mì khỏi miệng.

Những người khác cũng ngừng mọi động tác, ánh mắt đều đổ dồn vào Tiêu Hoài.

Dưới ánh mắt soi mói của họ, cậu bình thản ngồi xuống bàn, ánh mắt lướt qua bóng dáng bận rộn của Lục Nguyên Thời trong bếp.

"Nhìn rõ lắm à?" Cậu đưa tay sờ lên cổ.

Trên làn da trắng nhợt của cậu,vết bầm tím lan rộng như một dấu ấn chết chóc, trông như thể toàn bộ mao mạch dưới da đã bị phá vỡ.

"Đệch, Tiêu Hoài, cậu có soi gương chưa đấy? Nhìn ghê thật đấy, tối qua cậu làm gì vậy?" Lão Mặc lo lắng hỏi.

Tiêu Hoài không bận tâm. Với cậu, vết thương này chẳng đáng gì. Nhưng nếu sau này muốn bán "cái xác" này với giá cao, có lẽ cậu nên tìm cách che đi.

Đường Vĩ Kỳ đang chờ cậu, chờ câu trả lời quan trọng.

Nhưng Tiêu Hoài chỉ nhàn nhạt nói: "Đúng là có chuyện xảy ra, nhưng tôi chỉ muốn nói với anh thôi."

Cậu nghiêng đầu, ánh mắt chằm chằm vào Đường Vĩ Kỳ.

"Tôi?" Đường Vĩ Kỳ ngạc nhiên.

"Ừ."

"Tại sao lại là tôi?"

Trong tay Tiêu Hoài bỗng xuất hiện một chiếc lá, mặt sau của nó được khắc bốn chữ đậm nét: "ĐẠI GIA KIM CƯƠNG."

Đồng tử Đường Vĩ Kỳ co lại. "Cậu cũng có manh mối sao?"

Anh ta vốn đã nghi ngờ Tiêu Hoài từ trước—sự bình tĩnh quá mức của cậu không giống như một người không biết gì. Nhưng điều Đường Vĩ Kỳ không ngờ tới chính là Tiêu Hoài lại trực tiếp tiết lộ manh mối của mình.

Tiêu Hoài tiến lên, cúi xuống, ghé sát tai anh ta, giọng nói lạnh lẽo như một lưỡi dao sắc lẻm kề cận:

"Anh không muốn trao đổi thông tin với tôi sao?"

Lời nói này như một nhát búa nện thẳng vào trái tim Đường Vĩ Kỳ.

Anh ta luôn là người cẩn trọng, không bao giờ hành động khi chưa chắc chắn.

Trước đó, anh ta đã nhiều lần tìm cách moi thông tin từ Tiêu Hoài, nhưng lần nào cũng bị đối phương phớt lờ hoặc từ chối.

Nhưng bây giờ, chính Tiêu Hoài lại chủ động đưa ra đề nghị này. Anh ta còn lý do gì để từ chối chứ?

Hai người rời khỏi bàn ăn, đến một góc khuất không có ai.

Đường Vĩ Kỳ cau mày. "Nhưng manh mối của tôi... khá mơ hồ."

Tiêu Hoài chỉ cười nhạt. "Không sao, tôi chỉ muốn có thêm dữ kiện để suy luận thôi."

Sau một thoáng chần chừ, Đường Vĩ Kỳ gật đầu. "Tôi đồng ý."

Một chiếc lá hiện ra trong lòng bàn tay anh ta, mặt sau cũng khắc bốn chữ "ĐẠI GIA KIM CƯƠNG."

Ngay khi định đưa tay trao đổi, Tiêu Hoài bỗng nhiên siết chặt cổ tay anh ta.

Lạnh.

Nhiệt độ xung quanh dường như đột ngột rơi xuống con số âm, từng sợi tóc trên người Đường Vĩ Kỳ đều dựng đứng.

Tiêu Hoài nghiêng mặt, giọng nói thấp đến mức gần như thì thầm, nhưng từng chữ lại sắc bén như móng vuốt đang cào nát màng nhĩ:

"Nhớ kỹ, biết càng nhiều, chết càng nhanh. Cho dù anh có phát hiện ra điều gì, cũng không được manh động. Chỉ cần ngoan ngoãn, anh sẽ sống sót qua cửa ải này. Hiểu chưa?"

Đường Vĩ Kỳ nín thở

Anh ta không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Hoài, chỉ có thể run rẩy gật đầu.

Lúc này, Đường Vĩ Kỳ mới nhận ra một điều—

Có lẽ thứ cậu ta đang nắm trong tay, căn bản không phải là "manh mối" gì cả.

Sự tồn tại của anh chẳng qua chỉ để giúp Tiêu Hoài xác thực thông tin mà thôi.

"... Tôi hiểu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me