TruyenFull.Me

Dm Edit Og Abo Cuc Cung Mem Mai Ngot Ngao Cua Luc Tien Sinh

Edit: mellyjellyxx

Truyện chỉ được update trên wtp mellyjellyxx. Vui lòng không reup.


Lục Cẩn Thừa điều chỉnh hơi thở, dùng khăn bông khô xoa mái tóc còn ẩm của mình rồi đi về phía phòng khách.

Omega sau khi mang thai, trên người sẽ tỏa ra một mùi tin tức tố thoang thoảng, và mùi hương này chỉ có Lục Cẩn Thừa, người đã đánh dấu chung thân cậu, mới có thể ngửi thấy.

Càng lại gần, mùi tin tức tố thanh nhã trong không khí càng trở nên nồng đậm.

Lục Cẩn Thừa thở hắt ra một hơi nặng nề, tiện tay ném khăn bông lên sofa bên cạnh.

"Ngôn Ngôn, em đang xem gì vậy? Sao lại vùi mặt vào chăn lông thế kia?"

Nhóc Omega cuộn tròn trong một góc sofa, dùng chiếc chăn lông bọc kín cả người, vùi cả mặt vào trong, chỉ để lộ nửa cái đầu nhỏ.

Đôi mắt đen láy tinh xảo lộ ra ngoài, nhìn chằm chằm TV rất nghiêm túc. Có lẽ đang xem đến đoạn cốt truyện vui vẻ nào đó, đôi mắt cậu cong cong vì cười.

Nghe thấy tiếng Lục Cẩn Thừa, sự chú ý của cậu lập tức chuyển từ bộ phim sang tiên sinh của mình.

Một bàn tay nhỏ thò ra từ trong chăn lông, vẫy vẫy về phía Lục Cẩn Thừa.

"Bộ phim tình cảm này được điểm cao lắm đó, cốt truyện siêu ngọt! Tiên sinh mau đến đây, chúng ta cùng xem!"

-

Lục Cẩn Thừa đi tới, khi hắn ngồi xuống bên cạnh, Tô Ngôn lập tức dịch sang ngồi sát vào hắn.

Chỉ cần Lục Cẩn Thừa ở bên cạnh, cậu lại muốn nhõng nhẽo ôm ấp. Đặc biệt là khi ở gần, cậu có thể ngửi thấy mùi tin tức tố Alpha thoang thoảng không cố ý giải phóng ra để trấn an mình, cảm giác đặc biệt thoải mái.

Bộ phim này là cậu tìm xem lúc vừa tắm xong, một mình trong phòng thấy buồn chán.

Sau khi quyết định xem gì đó hay ho, ban đầu cậu định đợi Lục Cẩn Thừa tắm xong rồi cùng xem, nhưng lại không nhịn được mà xem trước.

Cũng bởi vì đợi mãi mà Lục Cẩn Thừa vẫn chưa ra. Tô Ngôn không chờ được nữa nên trực tiếp bấm phát, nghĩ vừa xem vừa đợi. Nhưng không ngờ phim đã phát triển đến đoạn hai nhân vật chính xác định quan hệ, còn bắt đầu sống chung, thì Lục Cẩn Thừa mới tắm xong ra ngoài.

-

"Tiên sinh, sao anh tắm lâu vậy mới ra?"

Phim đã chiếu được gần một nửa rồi, Tô Ngôn không kìm được hơi oán giận một câu.

"À..." Lục Cẩn Thừa lập tức không biết nên trả lời câu hỏi này của cậu như thế nào.

Vừa nãy ở trong phòng tắm làm gì, chỉ cần nhớ lại là cả người lại nóng ran lên.

Căn hộ này vốn dĩ là Lục Cẩn Thừa tiện tay mua để tiện đi làm. Ban đầu chỉ định ở tạm khi cần nên diện tích căn hộ không quá lớn.

Phòng tắm trong căn hộ chắc chắn cũng không rộng bằng phòng tắm bên biệt thự.

Phòng tắm được thiết kế khô ướt tách biệt, không gian trong phòng tắm vòi sen, nếu chen vào hai người thì quả thực là hơi khó xoay sở để tắm.

Tô Ngôn hiện tại bụng vẫn chưa lớn đến mức ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày nên cậu tự mình tắm rửa cũng không có vấn đề gì. Cậu đảm bảo tuyệt đối mình sẽ cẩn thận, sẽ không bị trượt chân trong phòng tắm vòi sen, nhưng Alpha của cậu vẫn không yên tâm.

Phòng tắm vòi sen lắp cửa kính trong suốt. Tô Ngôn tắm bên trong, Lục Cẩn Thừa cứ thế đứng bên ngoài nhìn.

Hắn cảm thấy Omega phải ở trong tầm mắt mình mới yên tâm. Tuy nhiên, việc nhìn một Omega tắm rửa có tác động thị giác lớn hơn một chút so với việc giúp một Omega tắm rửa.

Lục Cẩn Thừa nhìn nhìn, liền cảm thấy toàn thân nóng ran, miệng khô lưỡi khô. Sau đó phải tắm nước lạnh rất lâu mới dập tắt được ngọn lửa đó.

-

Tô Ngôn cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, không cố chấp muốn một câu trả lời.

Phòng khách không bật máy sưởi, buổi tối vẫn hơi lạnh. Tô Ngôn chia một nửa chăn lông cho Lục Cẩn Thừa, còn chu đáo giúp hắn đắp lên, tiện tay vòng lên cổ hắn.

"Ê? Tiên sinh, cổ anh nóng quá, anh không phải bị ốm đấy chứ?"

Tô Ngôn vừa nói vừa áp trán mình vào trán Lục Cẩn Thừa, kiểm tra nhiệt độ cơ thể hắn.

-

Kể từ khi phát hiện ra Omega sau khi mang thai trở nên đầy đặn và gợi cảm hơn trước, Lục Cẩn Thừa cảm thấy mỗi ngày mình đều ở trong sự giày vò nóng bỏng, nhẫn nhịn đến vô cùng khó chịu.

Ngọn lửa nhỏ vừa bị nước lạnh trong phòng tắm dập tắt giờ lại bị Omega đáng yêu này trêu chọc cho bùng lên.

"Ngôn Ngôn, đừng nghịch," Lục Cẩn Thừa ôm Omega đang sờ loạn trên người mình xuống, đặt cậu ngồi ngay ngắn.

"Tôi không bị ốm, vừa nãy quên điều chỉnh nhiệt độ nước nên hơi nóng."

"Vậy ạ, để em quạt cho anh! Không nóng không nóng đâu mà~"

Tô Ngôn giơ hai bàn tay nhỏ bé của mình lên quạt cho Lục Cẩn Thừa.

Quạt được một lúc cậu lại thấy tay mình quạt chưa đủ mát, liền ghé miệng lại gần, thổi nhẹ vào cổ Lục Cẩn Thừa.

Ý định của Omega là muốn giúp Alpha hạ nhiệt độ, làm mát một chút, rất thuần khiết, không có bất kỳ suy nghĩ "màu mè" nào khác.

Thế nhưng hành động đó trong mắt Alpha lại là một sự câu dẫn trắng trợn. Hơi thở phả ra từ miệng Omega mềm mại, ấm áp, mang theo một chút ngọt ngào.

Điều này khiến ngọn lửa nhỏ đã bắt đầu âm ỉ cháy trong cơ thể Alpha bùng lên mạnh mẽ hơn.

Phần dưới lớp vải mỏng manh đã được đánh thức, dựng lên một "chiếc lều" kiên cường.

Lục Cẩn Thừa phải dùng ý chí cực lớn mới không nhào tới vồ lấy và ăn thịt nhóc Omega đáng yêu mà không hề tự biết mình đang quyến rũ đó.

-

Tô Ngôn nhìn chằm chằm mặt Lục Cẩn Thừa một lúc, rồi đột nhiên bật cười. Cậu chỉ cần cử động nhẹ một chút là đã cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể Alpha.

"Tiên sinh dựng lều rồi, hihi ~" Đôi mắt Omega cười cong thành hai vầng trăng khuyết, trong mắt còn lấp lánh ánh sáng, đẹp vô cùng.

Lục Cẩn Thừa dùng đầu lưỡi day day đầu răng, cuối cùng vẫn im lặng dời tầm mắt đi.

"Em cười cái gì? Cũng không tự nhìn xem là ai đã biến tôi thành ra thế này!"

Nhóc Omega, kẻ "đầu sỏ gây tội", không những không hề suy nghĩ lại hành vi của mình mà còn cười càng thêm rạng rỡ.

Lục Cẩn Thừa muốn rời khỏi sofa, đi vào phòng tắm xả thêm một trận nước lạnh để hạ hỏa và bình tĩnh lại.

Thế nhưng, trong đầu nghĩ vậy mà cơ thể lại hành động ngược lại. Hắn không những không đứng dậy rời đi, mà đôi tay ngược lại còn ôm chặt Omega trong lòng hơn nữa.

-

Sau một hồi nũng nịu, Lục Cẩn Thừa ghé sát tai Tô Ngôn thì thầm: "Ngôn Ngôn, lời bác sĩ nói em cũng nghe rồi, chúng ta có thể...?"

Tình huống bây giờ khác trước. Dù trong lòng muốn, Lục Cẩn Thừa vẫn sẽ hỏi ý kiến Tô Ngôn.

Tô Ngôn thực ra cũng có chút mong muốn chuyện đó. Dù sao cậu vẫn là một thiếu niên mười mấy hai mươi tuổi, đang ở độ tuổi xuân thì nồng nhiệt.

Do thay đổi hormone, Omega sau khi mang thai có nhu cầu về chuyện đó lớn hơn so với trước khi mang thai.

Hơn nữa, Omega mỗi ngày đều cần tin tức tố của Alpha, lại còn ngủ chung với Alpha mỗi ngày, không nghĩ đến chuyện đó mới là lạ. Tuổi xuân niên thiếu, nếm trải mùi vị rồi, sao có thể không nghĩ chứ.

Nhưng Tô Ngôn vẫn còn quá nhỏ, mặt mũi lại mỏng, ngại không dám nhắc đến chuyện này với Lục Cẩn Thừa.

-

Tô Ngôn khẽ rũ mi mắt, hàng mi dày cong vút run run, nhìn rất quyến rũ.

"Em, em đều nghe tiên sinh, tiên sinh muốn làm gì cũng được."

Nói xong câu đó, vành tai và cổ Tô Ngôn đều ửng lên một màu hồng nhạt vì xấu hổ.

Đây là đồng ý rồi.

Được sự chấp thuận, Lục Cẩn Thừa bế ngang cậu lên, quay trở lại phòng ngủ.

"Ngôn Ngôn, em thật sự nguyện ý sao?"

Nhẹ nhàng đặt Omega xuống giường, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán đối phương, Lục Cẩn Thừa hỏi lại lần nữa.

Tô Ngôn dùng mu bàn tay che mắt không nhìn hắn, "Ôi trời, sao anh lại lằng nhằng thế, anh không cần nói cứ..."

Trước đây trong chuyện này, Alpha bao giờ lại do dự như vậy, giờ sao lại trở nên "bà mẹ" thế. Thế nhưng lời còn chưa nói xong, hơi thở đã bị Alpha cướp mất rồi.

-

"Chờ, từ từ..."

"Chờ gì chứ?"

Động tác của Lục Cẩn Thừa bị cắt ngang, trong giọng nói có chút không vui.

"Tiên sinh, anh còn chưa tắt đèn đâu!" Đôi mắt Tô Ngôn ướt át nhìn hắn, "Bật đèn, chói mắt quá."

"Được, đều nghe em."

-

Hơn bốn tháng không vận động, Omega quen lười biếng nằm trong nhà mỗi ngày, thể lực có thể nói là không còn được như xưa nữa.

"Mệt quá, hoàn toàn không muốn nhúc nhích..."

Tô Ngôn nằm nghiêng trên chiếc chăn mềm mại, ngay cả sức nâng tay cũng không có.

Cậu ôm chiếc gối đầu, che ngực trần của mình không cho chạm vào. Nhưng Alpha nào đó không biết mệt mỏi, đôi tay vẫn không ngừng dạo chơi trên người cậu, thậm chí còn muốn kéo cậu tiếp tục.

"Ôi, bỏ cuộc, đừng làm nữa... "

Mệt mỏi chồng chất, ngay cả nói chuyện cũng thấy mệt.

Bình thường lâu lắm không vận động, đột nhiên tham gia một cuộc chạy bền, khó khăn lắm mới chống được đến đích, những hạng mục khác thực sự không tham gia được nữa.

"Ưm ~~ mệt quá mà, đừng mà..."

Giọng Omega mềm mại, kéo dài giọng làm nũng khi, luôn khiến người ta không thể kiềm chế.

"Bảo bối, em ngày thường nên rèn luyện một chút."

Lục Cẩn Thừa cuối cùng vẫn đau lòng, dừng động tác không tiếp tục nữa, nằm bên cạnh ôm nhẹ cậu vào lòng.

Tô Ngôn xoay người, cuộn mình vào lòng Alpha, giọng khàn khàn nói: "Biết rồi mà, vậy anh mỗi ngày tối dẫn em ra ngoài đi dạo nhé."

Cũng không biết là do mang thai, hay là do mình thật sự béo lên và không vận động trong thời gian dài nên thể lực kém đi. Nhưng lúc này, tốt nhất vẫn nên biện minh một chút.

"Nhưng mà, anh vừa nãy không nghe em, em đã nói chậm lại rồi mà, anh vẫn nhanh như vậy, em không theo kịp anh..."

Omega cũng sĩ diện mà, mới không muốn thừa nhận là do mình.

Nghe Omega kể từng "tội trạng" của mình, Lục Cẩn Thừa khẽ cười.

Tiện tay nắm lấy bàn tay nhỏ không an phận cứ chọc chọc vào ngực mình, nhẹ nhàng nhéo.

"Được được được, là tôi sai, không nên không nghe lời bảo bối nói, lần sau sẽ không thế nữa, được không?"

Omega khi được vuốt ve thì đặc biệt ngoan ngoãn, ngẩng đầu nhỏ lên, đuôi mắt hất nhẹ, nhìn Lục Cẩn Thừa như một chú mèo con, giọng nói vì buồn ngủ mà có chút khàn khàn.

"Hừ hừ, thế thì còn đỡ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me