TruyenFull.Me

Dm Edit Ong Xa Nha Ai Ma Chiem Huu The Nay

Tô Nhạc đứng sững trước cánh cửa nhà mình, nơi Tần Dực vừa biến mất một cách kỳ lạ. Cậu kiểm tra đi kiểm tra lại cánh cửa mấy lần. Đó là một cánh cửa bình thường, được Tô Nhạc tự tay giám sát trang trí với lớp trong dày hơn để đảm bảo sự riêng tư và yên tĩnh. Vì vậy không thể nào có chuyện ai đó đã chạm vào cánh cửa này hoặc có ảo thuật nào ở đây.

Ngụy Thân vốn là người điềm tĩnh hơn Tô Nhạc cũng tỏ ra vô cùng bối rối trước sự việc siêu nhiên này. Hắn cố gắng nhớ lại mọi chuyện về Tần Dực, bình tĩnh phân tích:

"Tần Dực quen chị em trước. Anh ta cần một bộ thiết kế IP, và Tô Linh đã giới thiệu em cho anh ta. Sau đó, Tô Linh đưa Tần Dực đến đây để bàn chuyện hợp tác. Mọi thứ cho đến lúc đó đều rất bình thường."

Vậy điều bất thường bắt đầu từ đâu?

Từ khi Tô Linh rời đi.

"Điều bất thường bắt đầu khi Tô Linh rời đi. Câu đầu tiên anh ta nói sau khi Tô Linh đi là..."

Tô Nhạc tiếp lời: "Anh ta nói 'Dương... ồ không, Tô Nhạc, gần đây cậu có tiếp xúc với ai có liên quan đến dược liệu không?'"

Tô Nhạc thêm vào: "Anh có cảm giác như chúng ta từng quen anh ta từ trước không?"

Ngụy Thân gật đầu: "Có, nên anh đã hỏi anh ta 'Chúng ta có từng có duyên nợ gì không?'"

Tô Nhạc nhìn Ngụy Thân, mắt sáng rực: "Anh ta cố ý tránh Tô Linh, còn hai chúng ta đều có cảm giác quen thuộc với anh ta."

Một ý tưởng táo bạo chợt nảy ra trong đầu Tô Nhạc.

Không đợi cậu nói ra, Ngụy Thân đã nói hộ: "Em muốn nói chúng ta cũng không phải người bình thường?"

Ngày hôm sau, Tô Nhạc và Ngụy Thân đến nhà anh trai của Tô Nhạc. Đứa trẻ duy nhất ở bên họ là cháu trai của Tô Nhạc, Kỳ Kỳ. Tần Dực nói có thể tìm bé ấy. Để tìm hiểu sự thật Tô Nhạc nghĩ cần phải hỏi Kỳ Kỳ như Tần Dực đã gợi ý.

Hai người đàn ông trưởng thành tra hỏi một đứa trẻ hơn hai mươi phút.

Kỳ Kỳ vẫn ngửa khuôn mặt trắng nõn của mình lên đôi mắt to chớp chớp. Bé không hiểu những gì chú mình đang nói: "Chú ơi, cháu thật sự, thật sự không biết chú đang nói gì đâu. Chú có đang kể chuyện thần thoại cho cháu nghe đúng không...?"

Tô Nhạc: "..." Đúng là vậy.

Tô Nhạc vừa thấy đứa trẻ đáng yêu vừa thầm mắng người đàn ông tên Tần Dực kia.

Thực ra cậu đã chuẩn bị tâm lý. Một đứa trẻ thì có thể biết được điều gì? Chẳng lẽ Kỳ Kỳ cũng không phải người bình thường? Điều này thật vô lý.

Tô Nhạc cho rằng Tần Dực đúng là một người không đáng tin cậy, toàn nói chuyện ma quỷ. Tần Dực nói cứ hỏi đứa trẻ bên cạnh thì sẽ biết đáp án, nhưng đứa trẻ duy nhất ở đây chỉ có bé Kỳ Kỳ, cháu của Tô Nhạc. Vậy hỏi ai khác được nữa? Lẽ nào Kỳ Kỳ thật sự biết gì đó?

Ngụy Thân cau mày, vẫn không muốn từ bỏ. Hắn nghiêm túc hỏi Kỳ Kỳ một lần nữa: "Con thật sự không biết sao?"

Kỳ Kỳ giật mình như chú thỏ con, nhanh chóng lùi lại ôm chặt tay Tô Nhạc, mặt úp vào cánh tay cậu và run rẩy. Bé lí nhí tố cáo với Tô Nhạc: "Chú thím" hung dữ quá!"

Tô Nhạc bó tay.

Tô Nhạc lắc đầu: "Thôi được rồi, đừng ép nó nữa, nó thì biết được cái gì chứ."

Vừa xoa đầu Kỳ Kỳ mặc cho bé khó chịu, Tô Nhạc vừa thở dài và tự trách bản thân sâu sắc: "Quả nhiên không thể tin lời Tần Dực nói."

Sau khi để Kỳ Kỳ về phòng chơi xe mô hình, Tô Nhạc cùng Ngụy Thân phân tích: "Kỳ Kỳ là một cậu bé được bố mẹ nuông chiều từ nhỏ, chưa từng rời xa họ, chưa từng trải qua cuộc sống nào khác. Về mặt tính cách, Kỳ Kỳ rất ngây thơ vô tư, vô lo. Sở thích hàng ngày cũng rất bình thường, không hề có hứng thú với những lĩnh vực huyền học hay thần thoại. Sách mà bé đọc đều là những câu chuyện cổ tích được anh trai và chị dâu sàng lọc kỹ càng. Những người bé tiếp xúc cũng chỉ là các bạn cùng lớp mẫu giáo. Điều 'điên rồ' nhất bé từng làm có lẽ là giật tóc bím của một bé gái hay tháo tung cái điều khiển từ xa đồ chơi nào đó. Cậu béchưa từng tiếp xúc với những chuyện kỳ lạ, phức tạp hơn của xã hội."

Ngụy Thân trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu: "Hai điểm này đủ để loại trừ khả năng bé biết gì đó."

Tô Nhạc đồng tình: "Đúng vậy."

Một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, chưa từng tiếp xúc với thế giới người lớn phức tạp, với trí óc và kinh nghiệm ít ỏi làm sao có thể biết được những chuyện thần bí đó chứ?

Tô Nhạc hít một hơi thật sâu nắm chặt tay Ngụy Thân, nhìn hắn thở dài: "Vậy... manh mối đứt rồi."

Ngụy Thân nắm chặt lại tay cậu đột nhiên kiên quyết nói: "Không, chưa đứt đâu."

Tô Nhạc ngạc nhiên: "Sao cơ?"

Ngụy Thân nói: "Chúng ta đi tìm Tần Dực."

Tô Nhạc băn khoăn: "Ừm. Nhưng vấn đề là... tìm anh ta kiểu gì? Anh ta biến mất rồi mà."

Ngụy Thân nhắc nhở: "Em quên mất câu anh ta nói trước khi đi rồi à?"

Tô Nhạc lặp lại: "Bảo chúng ta đi tìm đứa trẻ bên cạnh, để nó nói cho chúng ta biết đáp án?"

Ngụy Thân lắc đầu: "Không phải, câu trước đó cơ." Tô Nhạc chống cằm suy nghĩ một lát rồi bỗng nhiên cười, mắt ánh lên vẻ tinh quái: "Em nhớ rồi! Anh ta nói: 'Cảm ơn cậu đã cung cấp manh mối, tôi đã tìm cậu ấy rất lâu rồi.'"

Tô Nhạc tựa vào lòng Ngụy Thân như người trong sương mù cuối cùng cũng tìm thấy ánh sáng bình minh, mặt lộ vẻ nhẹ nhõm: "Anh ta đi tìm Trương Anh!"

Ngụy Thân xoa đầu cậu: "Vậy thì—"

Tô Nhạc tiếp lời: "Ngày mai chúng ta sẽ đến nhà Trương Anh bắt người!"

Dựa vào mức độ vui sướng trên mặt Tần Dực khi nghe thấy tên Trương Anh hôm nay Tô Nhạc đoán chắc Tần Dực rất có thể vẫn đang "ăn vạ" ở nhà Trương Anh.

Trương Anh là một người bạn khá "dị" của Tô Nhạc.

Giỏi y thuật nhưng không làm việc ở đâu cả, chỉ ở nhà mang vẻ ẩn dật với đời. Trương Anh cũng ít giao du, dù Tô Nhạc làm bạn nhiều năm nhưng hiếm khi thấy người thân anh.

Tính cách Trương Anh thường khá lạnh lùng, đôi khi hơi nóng nảy. Nếu chạm vào điểm nhạy cảm thì y như rằng sẽ xù lông, nhìn bạn với ánh mắt băng giá. Với người khác, Trương Anh là một "cool guy" luôn khoanh tay và liếc nhìn lạnh lùng, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài ngoan ngoãn. Nhưng qua nhiều năm tìm hiểu, Tô Nhạc cảm thấy bản chất sâu xa của Trương Anh là  kiểu người hơi kiêu ngạo nhưng dễ mềm lòng.

Tô Nhạc có cảm giác Trương Anh đối xử với mình thân thiện hơn những người khác một chút.

Ngày hôm sau, Tô Nhạc và Ngụy Thân đến nhà Trương Anh để bắt Tần Dực về.

Khi đến cửa nhà Trương Anh, dù cách một cánh cửa, họ vẫn nghe thấy tiếng đánh nhau dữ dội bên trong.

"Rầm ——" Tiếng vật nặng va đập mạnh, chắc là chiếc ghế sofa bị ném văng ra.

"Keng ——" Nồi niêu, bát đĩa, ly thủy tinh cũng "tai ương" theo.

"Rầm!" "Đùng!" "Đông!" Tiếng những cơ thể nặng nề bị đập vào tường. Lúc này chắc là đang vật lộn chắc chắn bị thương không nhẹ.
Tô Nhạc đứng ngoài cửa sốc nặng, hai người vì cảnh tượng này mà quên cả gõ cửa.

"Thù hằn gì mà lớn đến thế nhỉ?"

Để cứu vãn những món đồ công nghệ cao quý giá của Trương Anh trước khi chúng bị hủy hoại hoàn toàn, Tô Nhạc kịp thời gõ cửa:

"Cộc cộc cộc ——"

Tô Nhạc gọi vào: "Trương Anh cậu gây ồn ào quá mức rồi! Hàng xóm biệt thự bên cạnh nghe thấy hết, thấy tôi đi ngang qua nên nhờ tôi đến khiếu nại cậu đấy!"

"Cạch" một tiếng cánh cửa mật mã mở ra. Trương Anh đứng ở cửa với vẻ mặt bực bội nóng nảy.

"Cũng không khác mấy..." Tô Nhạc liếc qua vai Trương Anh nhìn vào trong. Bên trong đã trở thành một hiện trường hoang tàn hơn cả sau Thế chiến thứ hai, không một món đồ nào còn nguyên vẹn.

Tô Nhạc thầm thắp nến cầu nguyện cho những món đồ công nghệ đắt tiền này.

Mặt Trương Anh hơi đỏ lên vì cảm xúc mạnh, rõ ràng đang rất tức giận, quần áo cũng hơi lộn xộn.

Đây là lần đầu tiên Tô Nhạc thấy Trương Anh mất kiểm soát cảm xúc đến vậy. Bình thường anh vừa lười vừa lạnh lùng, dù có tức giận thì cũng chỉ như "máy điều hòa" tỏa ra khí lạnh. Nhưng rồi cũng nhanh chóng làm lành, chẳng có gì quá bận tâm đặc biệt cả.

Tô Nhạc ngạc nhiên thốt lên: "Đến nỗi vậy sao, Anh Nhi. Sao hôm nay lại nổi giận lớn thế?" Rồi kéo Ngụy Thân vào phòng.

Tần Dực dựa vào góc tường, khóe miệng chảy máu, cổ áo hơi mở, anh ta chống tay, chạm nhẹ ngón tay vào khóe miệng và "xì ——" một tiếng hít hơi, thậm chí còn nhếch mép cười.

Tần Dực nói: "Là lỗi của tôi trước, em ấy tức giận là phải."

"Nhiều năm như vậy rồi, A Anh vẫn không thay đổi tính nết chút nào." Ngữ khí thậm chí còn có chút hoài niệm.

Tô Nhạc cười lạnh một tiếng, kéo tay Ngụy Thân: "Ngụy Thân, cái tên lừa đảo này quả nhiên ở đây!"

Ngụy Thân bước tới, lôi Tần Dực từ góc tường ra, hỏi anh ta: "Anh bảo chúng tôi đi tìm đứa trẻ bên cạnh mình, chúng tôi chỉ có mỗi đứa cháu này là trẻ con, mà nó chẳng biết gì cả. Anh tốt nhất nên nói rõ ràng."

Ngụy Thân liếc nhìn Trương Anh rồi nói với Tần Dực với giọng điệu không vui: "Tô Nhạc đã đưa thông tin của Trương Anh cho anh, vậy mà anh lại đùa giỡn chúng tôi."

Tần Dực có chút ngạc nhiên: "Đứa trẻ đó không biết sao? Chẳng lẽ... cậu ấy cũng...?"

Tần Dực nhìn về phía Trương Anh, ánh mắt dò hỏi.

Trong mắt Trương Anh vẫn còn lóe lên những tia nhìn "sát khí".

Tần Dực tiếp tục nhìn chằm chằm Trương Anh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Trương Anh đáp lại bằng một cái nhìn chằm chằm.

Vài giây sau, Trương Anh tức giận nói: "Tôi không thể nói."

Tần Dực suy nghĩ một lát, đoán ra được kha khá, nên không kiêng dè gì mà nói: "A Anh phẩm cấp còn chưa đủ cao, khi trải qua kiếp nạn không thể tiết lộ thiên cơ, đúng không?"

Trương Anh không nói gì.

Trên mặt Tần Dực lúc đầu có một tia nghi hoặc, rồi nghĩ đến điều gì đó, thần sắc liền trầm xuống và có vẻ u sầu.

Mãi một lúc sau, anh ta mới ngẩng mắt lên, mọi u ám tan biến, nụ cười một lần nữa hiện rõ, nói thẳng:

"Vậy cậu còn nhớ tôi, là vì không uống canh Mạnh Bà nhỉ."

"Đi cửa sau không uống canh Mạnh Bà, là vì vẫn còn nhớ nhung tôi nhỉ."

Trương Anh vẫn không biểu cảm, nhưng mặt Trương Anh lạnh đến mức sắp biến thành một tượng băng điêu khắc.

Tô Nhạc: "..."

Tô Nhạc thậm chí nghi ngờ Trương Anh là người ngoài hành tinh ẩn náu bên cạnh mình bấy lâu nay, giờ cùng với cái "thần côn" từ trên trời rơi xuống là Tần Dực, họ muốn đảo lộn hoàn toàn nhận thức của cậu.

Tô Nhạc: "Cái gì mà nói được với không nói được?! Hai người mà còn đánh đố, tôi với Ngụy Thân sẽ ở lì đây không đi đâu hết."

Rồi không quên bồi thêm một câu: "Xem hai người còn chết dở chết dở triền miên thế nào nữa."

Trương Anh trực tiếp đứng dậy, đi nhanh vào phòng, "Rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại, tự nhốt mình.

Tô Nhạc cảm thấy Trương Anh chắc là xấu hổ quá hóa giận. Mặc dù bề ngoài không nhìn ra được sự xấu hổ đó.

Tô Nhạc kéo Ngụy Thân ngồi xuống chiếc ghế sofa bị ném lệch, rồi nhướng cằm về phía Tần Dực còn lại: "Hửm? Tốt nhất anh nên giải thích rõ ràng đầu đuôi câu chuyện cho chúng tôi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me