TruyenFull.Me

【ĐM/EDIT】Rốt cuộc cậu còn có bao nhiêu "anh trai tốt" nữa?

Chương 48: Khát

phongmien98765

Mọi người tập trung tại bến tàu, đồng thời đội ngũ khách quý cũng lần lượt xuất hiện. Dư Xán Xán cùng nhóm của mình nhân cơ hội mua được ít trái cây với giá rẻ, đặc biệt là đặc sản của hòn đảo này—những quả anh đào nhỏ màu đỏ—rồi chia cho mọi người cùng thưởng thức.

Giản Thượng Ôn cắn thử một quả, nhưng cậu vốn không thích đồ chua, chỉ ưa vị ngọt. Các thiếu gia không có kinh nghiệm chọn trái cây, nên phần lớn những quả họ chọn đều chua.

Dư Xán Xán háo hức hỏi: "Ngon không?"

Giản Thượng Ôn chỉ cười nhẹ: "Cũng không tệ lắm."

Dư Xán Xán nghe vậy liền vui vẻ ra mặt.

Giản Thượng Ôn dựa lưng vào chiếc xe bên bến tàu, liếc sang Lương Thâm bên cạnh. Người này cũng không thích vị chua, đồng thời cũng là kiểu người lúc nào cũng giữ vững vẻ ngoài điềm tĩnh, không dễ để lộ cảm xúc. Vì thế, dù có ăn phải loại quả không hợp khẩu vị, hắn vẫn giữ được dáng vẻ thong dong, ưu nhã như thường.

Hai người liếc nhìn nhau.

Lương Thâm biết cậu không thích ăn loại quả này, mà cậu cũng biết Lương Thâm cũng không ưa.

Ánh mắt chạm nhau trong chốc lát, rồi lại dời đi.

Cả hai đều mang chút tâm tư khó đoán.

Từ lúc rời khỏi quầy máy phát hiện nói dối, suốt dọc đường, Lương Thâm dường như có phần thất thần.

Giản Thượng Ôn cũng không vạch trần hắn, không cần thiết. Càng dồn ép, càng phản tác dụng. Những suy nghĩ trong đầu cậu đan xen nhau, những điều từng bị lớp sương mù che lấp dần trở nên rõ ràng. Khi vị chua chát của trái cây tràn ngập nơi đầu lưỡi, Giản Thượng Ôn bỗng cảm thấy nó rất hợp với bầu không khí của ngày hôm nay.

Cậu nghĩ vậy.

Chiếc thuyền cập bến.

Trời đã về chiều.

Mọi người trở lại phòng nghỉ ngơi.

Giản Thượng Ôn chợp mắt một lát. Tổ chương trình cho phép tất cả khách mời nghỉ ngơi vào buổi chiều, ai cũng có thể tự do hoạt động.

Ánh nắng buổi xế chiều trải dài trên mặt đất. Giản Thượng Ôn từ căn lầu nhỏ bước ra. Ghim cài trước đó đã đưa cho Kỳ Ngôn, vì vậy cậu phải đến chỗ tổ chương trình để đổi một cái mới. Vì không có quay phim theo sát, cậu chầm chậm đi về phía căn lầu nhỏ.

Phía sau căn lầu có một mảnh rừng, ánh nắng len qua kẽ lá rơi xuống những mảng sáng loang lổ trên mặt đất. Cậu đang bước qua đó thì ánh mắt bất giác dừng lại.

Thẩm Nghị đứng trên tầng hai.

Người đàn ông dáng người cao ráo, anh mặc một chiếc sơ mi in hoa màu vàng nhạt cùng quần đùi lửng, hoàn toàn mang phong thái của một kỳ nghỉ trên đảo. Tóc anh có chút gợn sóng, rủ xuống khi cúi đầu, khiến vài lọn tóc lòa xòa che khuất một phần khuôn mặt. Có lẽ vì mang trong mình dòng máu lai, nên dưới ánh nắng, đôi mắt anh ánh lên một màu xanh lam nhạt, sắc sảo và đầy tà khí.

Không trách Ôn Cẩm lại si mê đến vậy.

Ngay cả Giản Thượng Ôn đã quen nhìn những gương mặt tuấn tú trong giới cũng có chút thất thần trong giây lát.

Mãi đến khi ánh mắt hai người giao nhau.

Thẩm Nghị ném miếng cá khô cuối cùng trong tay xuống, chậm rãi cất giọng: "Nhìn đủ chưa?"

Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Đáng tiếc là vừa rồi tôi không có mang theo máy ảnh. Nếu không, chụp một tấm cho Thẩm đạo, biết đâu đưa lên mạng lại nổi rần rần."

Thẩm Nghị hơi nghiêng người, dựa vào lan can, cúi đầu nhìn cậu: "Người chụp trộm tôi không ít, cậu đoán xem vì sao trên mạng chẳng có tấm nào?"

Giản Thượng Ôn thực sự có chút bất ngờ.

Dung mạo của người này, công bằng mà nói, đúng là thuộc hàng cực phẩm. Thế nhưng, trên mạng quả thực rất hiếm ảnh chụp của Thẩm Nghị, nếu có cũng đều là những bức hình mờ nhòe. Điều này lại càng khiến cậu nhận thức sâu sắc hơn về địa vị của vị đạo diễn này trong giới giải trí. Không chỉ truyền thông, ngay cả paparazzi cũng không ai dám chọc vào. Có thể tưởng tượng được sức ảnh hưởng của anh ta lớn đến mức nào.

Không chỉ vì danh tiếng của "Thẩm đạo diễn", mà còn vì thế lực sâu không lường được phía sau Thẩm gia.

Giản Thượng Ôn khẽ cười, có chút tiếc nuối: "Xem ra cư dân mạng chẳng có phúc được chiêm ngưỡng rồi."

Thẩm Nghị khẽ cười, không bình luận gì về câu nói đó.

"Meo~"

Vài tiếng kêu mềm mại vang lên.

Mấy con mèo con ăn xong chỗ cá khô trên đất, lon ton chạy lại, cọ cọ vào chân Giản Thượng Ôn. Cậu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mượt của chúng.

Ánh nắng lấp lánh len qua những tán lá, đọng lại trên tấm lưng gầy yếu của cậu, tựa như phủ lên đó một tầng ánh vàng mỏng manh.

Thẩm Nghị cúi mắt nhìn cậu.

Gầy đi nhiều.

Anh nghĩ.

So với lần gặp cậu trong bữa tiệc rượu, dường như còn gầy hơn trước.

Giản Thượng Ôn vuốt ve đầu chú mèo con, vừa ngẩng đầu nhìn Thẩm Nghị vừa nói: "Thẩm đạo vừa rồi cho mèo ăn sao? Thật sự có lòng nhân từ quá."

"Buổi tối ở tiểu lâu có chuột, ảnh hưởng giấc ngủ." Thẩm Nghị thản nhiên đáp, "Cho chúng ăn hai con cá, đêm nay có thể yên tĩnh hơn."

Giản Thượng Ôn bật cười: "Thì ra là vậy."

Thẩm Nghị hỏi: "Cậu đến đây làm gì?"

"Tôi đến để xin ghim cài mới." Giản Thượng Ôn đáp, "Không còn cái nào nữa."

Thẩm Nghị bình thản sửa lại lời cậu, không để lộ cảm xúc: "Là tặng người khác."

Giản Thượng Ôn cười khẽ, gật đầu nhận thua: "Ừ, đưa cho mấy đứa nhỏ. Bọn họ bán cá không dễ dàng, Thẩm đạo đại nhân rộng lượng, đừng tính toán với tôi nhé."

Cậu nhất quyết không thừa nhận rằng mình đã chủ động đưa ghim cài cho khách mời khác.

Thẩm Nghị hỏi: "Ghim cài lấy được chưa?"

"Vẫn chưa, tôi vừa mới đến."

"Vậy sao còn đứng dưới đó, không lên?"

Giản Thượng Ôn cười: "À."

Cậu bước vào từ cửa chính của căn lầu nhỏ.

Ở tầng một vẫn còn một số nhân viên công tác, nhưng phần lớn đã ra ngoài nghỉ ngơi. Hiếm có một buổi chiều rảnh rỗi, ai cũng tranh thủ thả lỏng một chút. Lên đến tầng hai, không gian càng thêm yên tĩnh.

Nơi này có một sân phơi rất rộng, từ đây có thể nhìn thấy bờ biển xa xa, cũng có thể tận hưởng làn gió mát thổi qua.

Thẩm Nghị đang ngồi trên một chiếc ghế dài, tay cầm cuốn sách, ánh mắt thiếu đi vài phần sắc bén thường ngày.

Giản Thượng Ôn đi tới, ngồi xuống đối diện anh, cảm nhận làn gió biển mát rượi thổi tới. Cậu lên tiếng: "Xem ra tâm trạng Thẩm đạo hôm nay không tệ, sao không đi dạo quanh đảo cùng mọi người?"

Bên cạnh Thẩm Nghị có vài tập tài liệu, hẳn là kịch bản anh cần xem. Người đàn ông lười biếng lật vài trang, thản nhiên đáp: "Vậy sao? Tôi tưởng tâm trạng cậu cũng nên như vậy mới đúng."

Cái gì nên đến vẫn phải đến.

Việc Giản Thượng Ôn đến đây lấy lại ghim cài chỉ là cái cớ, thử thăm dò tâm ý của Thẩm Nghị mới là thật. Cậu chủ động tìm anh, cố ý ở lại đảo lâu hơn bình thường, Thẩm Nghị đã sớm nhìn ra. Bao gồm cả việc tối qua Ôn Cẩm bất ngờ chạy đến gây chuyện với anh, với sự thông minh của Thẩm Nghị, làm sao có thể không biết sau lưng chuyện này có bàn tay của Giản Thượng Ôn?

Ít nhất là trong một khoảng thời gian rất dài sắp tới, cậu vẫn cần phải tiếp tục hợp tác với người này.

Vì thế, hôm nay cậu nhất định phải đến đây một chuyến.

Giản Thượng Ôn khẽ cười: "Chuyện gì cũng không qua mắt được Thẩm đạo."

Thẩm Nghị lật thêm một trang tài liệu trong tay, giọng điệu nhàn nhạt: "Muốn từ bỏ không?"

Giản Thượng Ôn không ngờ anh sẽ hỏi như vậy, trong thoáng chốc có chút sững sờ.

"Kế hoạch tối qua, không thành công, đúng không?" Thẩm Nghị nói, giọng điệu vẫn bình thản như cũ, "Những người đó chẳng ai đơn giản cả. Nếu cậu muốn từ bỏ, bây giờ vẫn còn kịp."

Gió biển thổi tới, mang theo hơi ẩm và chút lạnh của đại dương.

Nắng hè chói chang phủ xuống mùa hạ.

Giản Thượng Ôn ngồi trên ghế, làn da trắng mịn như ngọc, trên khuôn mặt không có lấy một chút bối rối. Đôi mắt cậu mang theo ý cười nhàn nhạt, như thể chứa đựng ánh sáng lấp lánh. Cậu chậm rãi cất giọng:

"Thẩm đạo, chính snh là người bảo tôi đến tham gia chương trình này, không phải vì muốn tôi tạo ra chút sóng gió sao? Vậy mà giờ lại khuyên tôi từ bỏ, là cảm thấy tôi biểu hiện chưa đủ xuất sắc, hay là sợ tôi chơi quá trớn, sẽ khiến anh gặp rắc rối?"

Thẩm Nghị khẽ cười, nam nhân chậm rãi nâng mí mắt nhìn cậu, giọng điệu thong dong:

"Bọn họ có thể coi là phiền toái sao?"

"Nhưng mà cậu..."

Anh nhàn nhạt nói:

"Ngược lại có lòng mà lo lắng tôi sẽ gặp phiền toái. Thế còn cậu, không sợ chơi quá trớn rồi bị bọn họ tìm đến gây chuyện à?"

Giản Thượng Ôn bật cười, giọng điệu nhẹ bẫng:

"Không sợ."

Dứt khoát, không chút do dự.

"Dù sao cũng không tệ hơn được nữa."

Gió khẽ lướt qua, cuốn lên mấy sợi tóc mềm mại. Đôi mắt Giản Thượng Ôn vương một tầng ánh nước, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt:

"Cùng lắm thì, ngọc nát đá tan. Anh cứ yên tâm, tôi không liên lụy đến anh đâu."

Lời nói nhẹ như không.

Tựa như chỉ đang trò chuyện về một buổi trà chiều yên ả, những tháng ngày bình lặng, không chút sóng gió.

Cuối cùng, Thẩm Nghị cũng buông kịch bản trong tay xuống. Lần đầu tiên, anh nhìn thẳng vào Giản Thượng Ôn, ánh mắt giao nhau với đôi con ngươi đen láy, sâu thẳm kia.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, anh chợt nhớ về một đôi mắt khác.

Đó là chuyện của rất lâu trước đây.

Năm đó, khi nhà họ Thẩm vừa chuyển đến nội địa phát triển, thế lực hùng mạnh, sản nghiệp khổng lồ. Nhưng Thẩm lão tiên sinh mất vợ từ sớm, các phòng trong gia tộc mỗi người một tâm tư, còn cậu con trai duy nhất thì ốm yếu bệnh tật, tính cách trầm lặng, hướng nội.

Năm ấy...

Trong một bữa tiệc tối, cửa phòng anh bị khóa chặt.

Anh ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ xoay tròn mẩu gỗ cháy dở trong tay, ánh lửa lập lòe phản chiếu lên khuôn mặt anh tuấn.

Khi đó, có một người lặng lẽ bước đến dưới khung cửa sổ.

Đêm hôm ấy tối đen như mực, ánh đèn mờ nhạt hắt xuống từ lầu dưới. Đứa trẻ kia có gương mặt rất xinh đẹp, dù không thấy rõ dung mạo, nhưng đôi mắt sáng rực, khác hẳn những người khác. Cậu ta mặc thường phục, chắc hẳn là con của ai đó trong đám người hầu.

Cậu ta hỏi:

"Sao anh lại ngồi đây một mình?"

"Có phải bị ai bắt nạt không?"

Đứa nhỏ ấy mang theo vẻ chính nghĩa cùng thiện lương bẩm sinh, trong giọng nói chứa đầy sự quan tâm.

Khi còn người đàn bà đó, chẳng có ai dám đến gần anh.

Anh bình thản nói:

"Dù có bị bắt nạt, thì đã sao?"

Đứa nhỏ ấy nắm chặt tay, nghiêm túc trả lời:

"Thì đánh lại!"

Thẩm Nghị gần như bật cười.

Đứa ngốc nào đây?

Đơn thuần đến buồn cười, lại còn chính nghĩa, gan cũng không nhỏ. Anh cố ý hù dọa cậu ta:

"Nếu đánh không lại thì sao?"

"Đánh không lại cũng phải đánh." Đứa nhỏ ấy hùng hồn nói: "Em trai tôi trong thôn cũng bị bắt nạt, tôi liền đánh giúp nó. Nếu có kẻ ức hiếp anh, mà anh không đánh trả, thì chúng sẽ càng được đà lấn tới. Nếu đã vậy, thà đánh còn hơn! Dù sao cũng không thể nào tệ hơn bây giờ được!"

Trong đêm tối, gió thổi qua, mang theo giọng nói trẻ con nhưng kiên định.

Thân hình cậu bé ấy gầy gầy, nhỏ nhắn, nhưng lại như thể chứa đựng một nguồn sức mạnh to lớn.

Cậu nhóc đứng trong bóng tối, nhưng lại chẳng hề bị bóng tối ấy nuốt chửng.

Thẩm Nghị nhìn cậu bé ấy thật lâu, rồi mới nhàn nhạt nói:

"Đi đi."

Anh vẫy tay:

"Không ai bắt nạt tôi cả, tôi lừa cậu thôi."

Phía dưới, cậu bé như sững người, dường như không ngờ lại bị người ta lừa gạt như vậy. Nó tức giận trong chốc lát, Thẩm Nghị còn tưởng rằng thể nào cậu nhóc cũng sẽ nổi giận, mắng cho anh một trận.

Nhưng không, đứa trẻ ấy chỉ hít sâu mấy hơi, rồi nói:

"Vậy thì tốt rồi."

Giọng điệu chân thành, như thể thực sự vui mừng:

"Anh không bị ai bắt nạt là tốt rồi."

Dưới ánh trăng, khuôn mặt non nớt ấy lúc sáng lúc tối, nhưng duy nhất sáng rực chính là đôi mắt cậu, lấp lánh như những vì sao. Cậu vừa chạy về vừa vẫy tay, gọi to:

"Mẹ tôi hình như đang gọi, tôi đi đây! Tạm biệt nhé!"

Sau đó, bóng dáng bé nhỏ ấy hoàn toàn biến mất.

Đêm hôm đó, tin tức lan truyền khắp nơi trong giới thượng lưu. Ai ai cũng biết trong căn biệt thự xa hoa của gia tộc mới chuyển đến, một căn phòng ngủ đột nhiên bốc cháy dữ dội. Ngọn lửa lan nhanh bất thường, mà khi đội cứu hỏa đến nơi, họ lại phát hiện cánh cửa phòng đã bị ai đó khóa chặt từ bên ngoài.

Ngay lập tức, tin tức về việc người vợ mới cưới của Thẩm lão tiên sinh ác ý hãm hại con của chính thất bùng nổ. Người phụ nữ ấy trở thành trò cười cho cả giới thượng lưu.

Thời gian trôi qua đã quá lâu.

Ký ức ấy vốn chỉ là một đoạn nhạc đệm vụn vặt trong những năm tháng tuổi thơ, một hình ảnh mơ hồ đến mức có lẽ chẳng bao giờ anh nhớ đến nữa. Nhưng vào khoảnh khắc này, nó lại bất ngờ ùa về trong tâm trí.

Thẩm Nghị nhìn Giản Thượng Ôn, nhướng mày, khẽ cười một tiếng:

"Cậu cũng gan lắm."

Giản Thượng Ôn mỉm cười, đáp lại:

"Tôi có thể xem đây là lời khen từ Thẩm đạo không?"

"Tùy cậu."

Thẩm Nghị ném kịch bản sang một bên, chậm rãi nói:

"Cậu muốn kéo đám người kia ngã cũng không phải chuyện đơn giản. Tuy không phải là không thể, nhưng tôi không hiểu vì sao cậu lại nhất quyết phải hạ bệ bọn họ. Dù vậy, tôi có một lời khuyên dành cho cậu."

Giản Thượng Ôn nghiêng đầu:

"Là gì?"

"Quá vội vàng, tất sẽ để lộ sơ hở."

Thẩm Nghị thản nhiên nói:

"Cậu đã bao giờ thấy bầy sói săn mồi chưa? Khi xác định được con mồi, chúng sẽ nằm im, ẩn mình trong bóng tối, quan sát từng cử động của đối thủ. Chỉ khi hiểu rõ nhược điểm của con mồi, chúng mới ra tay kết liễu."

Giản Thượng Ôn sững người, vài giây sau mới phản ứng lại.

Thẩm Nghị... đang chỉ điểm cậu sao?!

Thực tế, kế hoạch lần này thất bại không phải vì cậu chuẩn bị không chu toàn, mà là do chính bản thân cậu để lộ sơ hở. Chính điều đó khiến cậu nhận ra, hóa ra bản thân vẫn chưa hiểu hết về Lương Thâm và Phó Cẩn Thành.

Thẩm Nghị quả nhiên là người nham hiểm.

Một câu đã đánh trúng trọng tâm.

Giản Thượng Ôn ngước mắt, chăm chú nhìn anh, khóe môi cong lên đầy ẩn ý:

"Thẩm đạo, tôi có thể hỏi anh một câu không?"

Thẩm Nghị lười biếng tựa vào ghế, giọng điệu tùy ý:

"Hỏi đi."

Giản Thượng Ôn chớp mắt, khẽ cười:

"Tại sao anh lại giúp tôi?"

Thật ra, lần đầu tiên gặp Thẩm Nghị, Giản Thượng Ôn cũng không hề nhớ ra rằng người này chính là cậu thiếu gia nhà họ Thẩm, nơi mẹ cậu từng làm giúp việc khi còn nhỏ.

Vậy mà, rốt cuộc lại nhớ ra bằng cách nào chứ?

Chẳng qua là vì lúc nãy, khi đứng trên tầng hai, Thẩm Nghị có nhắc đến việc anh mắc chứng mất ngủ.

Giản Thượng Ôn không có quá nhiều ấn tượng về Thẩm Nghị, nhưng khi còn nhỏ, cậu đã từng nghe mẹ nhắc đến anh rất nhiều lần. Khi đó, bà vẫn còn làm việc cho nhà họ Thẩm, thường xuyên kể rằng cậu út của Thẩm gia rất đáng thương. Có một lần, phu nhân dẫn cậu ấy ra ngoài để tổ chức sinh nhật, không ngờ xe lại gặp tai nạn. Phu nhân vì bảo vệ Thẩm Nghị mà chết ngay trước mặt anh. Từ đó về sau, cậu thiếu gia nhỏ ngày nào cũng gặp ác mộng, hoàn toàn không thể ngủ ngon giấc, thậm chí mắc chứng rối loạn giấc ngủ.

Sau này, có một năm Thẩm gia tổ chức đại tiệc.

Mẹ cậu lén dẫn cậu vào bếp để giúp đỡ, cậu lúc đó còn nghịch ngợm chạy ra ngoài. Chính vào lúc ấy, cậu đã vô tình gặp một người trên tầng hai của dãy phòng nhỏ trong vườn hoa.

Chỉ là một ký ức rất nhỏ, rất mơ hồ mà thôi.

Nhưng khi cậu nói ra những lời lúc nãy, thực ra là đang đánh cược—cược rằng liệu Thẩm Nghị có còn nhớ hay không, cược rằng cuộc đối thoại năm ấy có thể khiến anh dù chỉ mềm lòng một chút thôi.

Nghĩ như vậy, chí ít trong ván cờ mà cậu đã đặt sai một nước có thể dẫn đến tan xương nát thịt, xác suất thắng lợi của cậu có thể tăng lên đôi chút, phải không?

Đang miên man suy nghĩ, thì giọng nói của người đối diện cất lên:

"Giúp cậu sao?"

Giản Thượng Ôn hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn anh.

"Cũng không hẳn."

Thẩm Nghị cười khẽ, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn tú pha chút tà khí của anh khẽ nhướng lên, đường nét sắc bén, đầy vẻ nguy hiểm. Giọng anh thong thả mà hờ hững:

"Dù sao rảnh rỗi cũng chẳng có gì làm, mấy người đó vốn dĩ từ nhỏ tôi đã thấy không vừa mắt rồi."

Giản Thượng Ôn bật cười, không nhịn được mà nói:

"Thẩm đạo, anh cũng thật là..."

Thẩm Nghị nhàn nhạt tiếp lời:

"Tôi chưa bao giờ nói mình là người tốt."

Giản Thượng Ôn có chút ngạc nhiên. Quả thực hiếm thấy có người không cố gắng tô vẽ bản thân như chính nhân quân tử, lại càng hiếm thấy có ai có thể thản nhiên thừa nhận mình không phải người tốt như vậy.

Ánh nắng rực rỡ, cậu có chút đăm chiêu nhìn anh.

Thẩm Nghị đã nằm trở lại trên ghế, xua tay, thản nhiên nói:

"Nếu không có chuyện gì nữa thì về đi."

Nhưng đúng vào lúc anh tưởng rằng Giản Thượng Ôn sẽ xoay người rời đi, người nọ lại đột nhiên cười khẽ:

"Thẩm đạo, anh nói mình không phải người tốt, nhưng một người không tốt, lại đi dỗ dành mèo con sao?"

Động tác lật văn kiện của Thẩm Nghị hơi khựng lại, ánh mắt anh khẽ nheo lại, giọng điệu hờ hững:

"Đã nói rồi, đó là vì ban đêm chuột nhảy loạn thôi."

Giản Thượng Ôn "ồ" một tiếng, chậm rãi nói:

"Vậy tôi đi nhận ghim cài đây."

Thẩm Nghị phất tay.

Ngay khi Thẩm Nghị tưởng rằng cậu sẽ rời đi, bước chân người kia lại đột nhiên khựng lại ngay trước cửa. Cậu quay đầu lại, ánh mắt lấp lánh nụ cười dưới ánh mặt trời, dựa vào khung cửa nói:

"Vừa nãy, lúc đi đăng ký nhận ghim cài, tiện thể tôi có hỏi một câu. Phó đạo diễn bảo rằng ngay từ ngày đầu tiên đến đây, họ đã tiến hành đợt tổng vệ sinh, chuột cũng đã bị đuổi sạch."

Người đàn ông ngồi trên ghế nằm khựng lại động tác.

Thẩm Nghị ngước mắt lên nhìn, đón nhận đôi mắt cười rạng rỡ như ánh sao của cậu.

Giản Thượng Ôn mỉm cười:

"Thẩm đạo, hy vọng tối nay anh có thể ngủ ngon. Tôi đi đây!"

Dứt lời, cậu xoay người rời đi.

Sân phơi lại rơi vào khoảng lặng tĩnh mịch, gió lướt qua làm trang giấy khẽ rung, nhưng hồi lâu vẫn không có trang nào bị lật tiếp.

......

Khi rời khỏi khu nhà của tổ chương trình, trời vẫn còn sớm. Hoàng hôn phủ lên bầu trời một tầng sắc vàng rực rỡ, gió biển lướt qua mang theo hơi thở mát lành, vô cùng dễ chịu.

Giản Thượng Ôn suy ngẫm lại, lời nhắc nhở của Thẩm Nghị, cậu nghe vào được. Cậu biết mình không thể cứ mãi xoay quanh Ôn Cẩm để xem xét tình hình như trước đây. Kiếp trước, cậu bị ảnh hưởng quá sâu bởi cốt truyện nguyên tác của tiểu thuyết. Việc lần này chính là một bài học, cậu không thể hoàn toàn tin tưởng vào mạch truyện nữa.

Một số chuyện đã bắt đầu rẽ khỏi cốt truyện gốc.

Vậy thì luật chơi cũng nên thay đổi rồi.

Vừa nghĩ vừa bước đi, cậu chậm rãi đi dọc theo con đường ven biển, từ xa có thể thấy vài khách mời đang vui đùa dưới nước.

Giữa mùa hè thế này, đi biển bắt hải sản, nghịch nước quả thực không gì thích hợp hơn.

Mọi người đều đã thay quần áo rộng rãi thoải mái. Khi Giản Thượng Ôn đi tới, Dư Xán Xán liền phấn khích vẫy tay:

"Thượng Ôn! Mau lại đây, bên này có rất nhiều vỏ sò đẹp lắm!"

Giản Thượng Ôn lững thững bước đến.

Dư Xán Xán đang đứng cùng Phỉ Thành và mấy người khác, hào hứng khoe:

"Vừa nãy Phỉ Thành giúp bọn tôi bắt được rất nhiều cua nhỏ, cậu xem, đều ở trong thùng này. Tối nay chúng ta có lộc ăn rồi!"

Giản Thượng Ôn nhìn vào trong thùng, bật cười:

"Bữa tối có thể có thêm món ngon rồi."

Phỉ Thành đứng ngay bên cạnh. Mái tóc đỏ rực rỡ khiến hắn trông vừa bướng bỉnh vừa đẹp trai. Phỉ Thành có một kiểu sức sống trẻ trung mãnh liệt, dáng người cao ráo rắn rỏi, tràn đầy năng lượng tuổi trẻ.

Ngay cả Dư Xán Xán cũng không giấu được chút ngượng ngùng trên gương mặt.

Lúc cùng nhau đi bắt hải sản, ban đầu Dư Xán Xán còn nghĩ Phỉ Thành nóng nảy, bộp chộp, nhưng không ngờ hắn lại rất đáng tin cậy, cũng rất biết cách chăm sóc người khác.

Giản Thượng Ôn thu lại ánh mắt từ chiếc thùng, chợt bắt gặp Phỉ Thành cũng đang nhìn mình. Cậu mỉm cười:

"Lợi hại đấy, Tiểu Phỉ. Rất có năng lực!"

Đã hai ngày rồi bọn họ chưa thực sự trò chuyện.

Từ khi rời khỏi hòn đảo không người đến đây, họ hầu như không có cơ hội tiếp xúc nhiều. Phỉ Thành vẫn luôn tự nhủ, nếu Giản Thượng Ôn không chủ động để ý đến mình, thì hắn cũng chẳng cần phải tự dưng chạy đến. Dù sao thì, hắn đâu phải không có Giản Thượng Ôn thì không sống nổi!

Hai ngày nay, cũng chưa nói được mấy câu, hắn thật sự chẳng để tâm một chút nào!

...Hoàn toàn không hề để tâm!

Phỉ Thành vốn dĩ cảm thấy tâm mình lặng như nước. Ấy thế mà, ngay khoảnh khắc ánh mắt Giản Thượng Ôn nhắc đến mình, hắn bỗng có cảm giác như cả người bị kích thích đến mức huyết mạch cũng chộn rộn theo. Nếu có cái đuôi, e là nó đã vẫy tít rồi.

Hắn ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ mà nghiêng đầu nói:

"Cũng... cũng tạm thôi."

Giản Thượng Ôn khẽ cười, cậu nói: "Cậu là tuyển thủ eSports, ngón tay rất quan trọng, bắt cua nhớ cẩn thận, đừng để bị kẹp trúng."

Giọng cậu vừa dứt, Phỉ Thành và Dư Xán Xán đều thoáng sững người.

Dư Xán Xán có chút hối hận, sao cậu lại không nghĩ ra chứ, sớm biết đã quan tâm trước rồi!

Phỉ Thành thì ngược lại, trong lòng như có một tia vui sướng bất ngờ. Giống như một chú cún nhỏ bị chủ nhân lạnh nhạt bấy lâu, chỉ cần được vuốt ve một cái liền lập tức phấn chấn tinh thần. Giản Thượng Ôn đây là đang quan tâm hắn sao? Anh ấy có phải đang bày tỏ thiện ý với hắn không?

Hắn còn đang suy nghĩ miên man, Giản Thượng Ôn đã xoay người nhìn về phía Lương Thâm cách đó không xa. Lương Thâm vừa thay quần áo xong, ra ngoài chưa bao lâu, lúc này đang cầm xẻng xúc cát, ngồi dưới tán cây tìm cua và sò.

"Anh cũng phải cẩn thận." Giản Thượng Ôn nói với Lương Thâm: "Anh là tay đua, đôi tay rất quý giá. Tôi nhớ lúc ăn cơm anh có nói tháng sau có giải đấu mà? Giờ đang là mùa hè, nếu lỡ làm bị thương tay thì rất phiền phức đấy."

Phỉ Thành: "......"

Hắn cảm giác như vừa bị tạt một gáo nước lạnh.

Tại sao... sự quan tâm này không chỉ dành riêng cho hắn?

Tự nhiên lại thấy không vui chút nào.

Dư Xán Xán nghe xong thì ngạc nhiên: "Ơ? Lương ca, tháng sau anh có thi đấu à?"

Lương Thâm gật đầu: "Ừ, có một giải, nhưng tổ chức ở nơi khác."

Đội đua của hắn có một trận tranh cúp, nhưng hôm đó chỉ là thuận miệng nhắc một câu trong bữa ăn. Hơn nữa, lúc đó ai cũng mệt, phần lớn đều không để tâm, ngay cả bản thân hắn cũng chẳng để trong lòng.

Lương Thâm liếc nhìn Giản Thượng Ôn, ánh mắt sâu xa khó đoán.

Dư Xán Xán trước nay chưa từng xem giải đua xe nào, hào hứng nói: "Vậy bọn mình phải đi xem rồi! Nghe nói Lương ca đua xe siêu giỏi!"

Lương Thâm khẽ gật đầu: "Cũng được."

Điều khiến hắn bất ngờ chính là... Giản Thượng Ôn lại nhớ rõ chuyện này.

Người này lúc nào cũng chẳng để tâm đến hắn, thậm chí còn nhớ rõ cả lịch tiêm phòng của con mèo nhỏ trong nhà, nhưng lại ít khi nhớ ngày hắn thi đấu. Cậu ấy hiếm khi cười với hắn, càng ít khi chủ động quan tâm hắn. Hắn cứ tưởng từ trước đến nay, Giản Thượng Ôn chẳng hề để ý đến mình.

Vậy mà hóa ra... cậu ấy vẫn nhớ.

... Nhưng cũng chẳng sao.

Lương Thâm nghĩ, hắn không thể tin Giản Thượng Ôn được. Người này lúc nào cũng khẩu Phật tâm xà, trước giờ vẫn luôn biết cách lừa hắn mà.

Hắn còn đang mải suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng cười trong trẻo vang lên từ phía xa.

Bất giác ngẩng đầu lên, Lương Thâm nhìn về phía Giản Thượng Ôn.

Giản Thượng Ôn đang nghiêng mặt nói chuyện với Dư Xán Xán, dường như đang bàn luận về điều gì đó thú vị, khóe mắt cong cong, đôi mắt sáng ngời. Dường như cảm nhận được ánh nhìn của hắn, Giản Thượng Ôn quay đầu lại. Hoàng hôn muộn phủ lên bầu trời một màu vàng kim rực rỡ, mặt biển phía sau cậu xanh thẳm, nhưng tất cả những điều đó đều không thể sánh bằng đôi mắt trong veo, lấp lánh như chứa cả dải ngân hà kia.

Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau.

Giản Thượng Ôn khẽ nheo mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười với hắn.

Gió biển thổi qua, hàng dừa xung quanh cũng lay động theo nhịp, Lương Thâm chỉ cảm thấy trái tim mình cũng tựa như đang rung lên khe khẽ. Sau cặp kính gọng vàng kia, ánh mắt hắn trở nên thăm thẳm, không đáy.

Yết hầu hắn khẽ chuyển động.

Đó là phản ứng thường thấy của một người đang cố gắng áp chế cảm xúc đến cực hạn.

Khát quá.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy, bản thân như một kẻ lang thang giữa sa mạc, quanh năm suốt tháng chưa từng được nếm trải một giọt nước mưa, chỉ có thể học cách thích nghi với sự khô cằn. Hắn vẫn có thể sống sót, vẫn có thể tiếp tục bước đi.

Nhưng bỗng nhiên, một ngày nào đó, như thể thần linh chợt động lòng trắc ẩn, khẽ vẫy tay ban xuống vài giọt cam lộ. Hắn nếm được một chút, liền cảm thấy cả linh hồn đều run rẩy.

Nếu ở mãi trong sa mạc, hắn có thể chịu đựng.

Nhưng nếu đã được nếm trải vị ngọt ấy, làm sao còn có thể dễ dàng buông bỏ? Có một chút, liền muốn nhiều thêm một chút. Lòng tham không đáy, dù biết rõ là uống rượu độc giải khát, cũng không thể quay đầu lại được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me