【ĐM/EDIT】Rốt cuộc cậu còn có bao nhiêu "anh trai tốt" nữa?
Chương 51: Thuận buồm xuôi gió
Mặt trời trên boong tàu dần dần nhô lên.Lần lượt từng khách mời khác cũng đã thức giấc và đi ra ngoài. Phó Cẩn Thành vốn thích sự yên tĩnh khi câu cá, trước đây mỗi lần hắn đi thuyền đều không muốn bị ai quấy rầy.Nhưng quay chương trình thì không thể nào yên tĩnh được.Dư Xán Xán vừa bước lên boong đã nhìn thấy thùng cá của Phó Cẩn Thành và Giản Thượng Ôn, kinh ngạc thốt lên: "Hai người thu hoạch cũng quá phong phú rồi đấy!"Giản Thượng Ôn chẳng hề khiêm tốn, cười đáp: "Đều nhờ Phó tổng chọn địa điểm tốt cả."Phó Cẩn Thành thầm nghĩ, có thể không tốt được sao? Cả thùng cá gần như đều là hắn câu mà.Dư Xán Xán cảm thán: "Thật sao? Nơi này đúng là địa điểm phong thủy bảo địa, tiếc là không còn chỗ trống, tôi chỉ có thể ngồi đằng kia thôi!"Lúc này, nhân viên tổ chương trình mang dây thừng và cần câu đến cho hắn. Dư Xán Xán là người lắm lời, rất thích tám chuyện, liền ngồi xuống bên cạnh Giản Thượng Ôn bắt đầu trò chuyện.Phó Cẩn Thành ban đầu chỉ câu cá cho vui, giờ người nhiều quá cũng chẳng còn hứng thú ở lại.Khi hắn đứng dậy, Giản Thượng Ôn quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Không câu nữa à?"Phó Cẩn Thành gật đầu.Giản Thượng Ôn bèn cười nói: "Vậy tôi ngồi chỗ anh nhé. Dư ca lúc nãy thấy chúng ta ngồi nên đi chỗ khác, để tôi bảo anh ấy qua đây ngồi."Cậu nói: chúng ta.Một cách rất tự nhiên, rất quen thuộc.Gió biển buổi sáng thổi qua mang theo hơi lạnh, nhưng Phó Cẩn Thành lại không cảm thấy rét chút nào. Hắn khẽ gật đầu, giọng điệu nhàn nhạt, không lộ cảm xúc: "Tùy cậu."Giản Thượng Ôn liền dịch sang chỗ của hắn, vẫy Dư Xán Xán ngồi xuống.Hai người lại bắt đầu nhẹ nhàng trao đổi kinh nghiệm câu cá. Phó Cẩn Thành nhìn họ một lát, rồi xoay người rời đi.Trên du thuyền, dần dần có nhiều người hoạt động hơn.Hắn đi xuống khu nhà ăn. Lúc này, nơi đây cũng bắt đầu có người đến. Chiếc du thuyền rất lớn, nhà ăn được thiết kế đầy đủ tiện nghi, có bàn ăn, quầy buffet và cả quầy bar. Hắn chậm rãi bước đến, tự tay chuẩn bị bữa sáng cho mình.Trên cầu thang, có người đang chậm rãi đi xuống.Lương Thâm xuất hiện trong nhà ăn. Hôm nay hắn mặc một chiếc sơ mi trắng kết hợp với quần dài màu đen, trông sạch sẽ và gọn gàng. Thoạt nhìn, hắn giống một quý công tử văn nhã, nếu không phải vì đôi mắt ẩn hiện vẻ mệt mỏi, quầng thâm lộ rõ vì thiếu ngủ. Nhưng ngay cả như vậy, nét đẹp nam tính của hắn cũng không hề bị ảnh hưởng, trái lại còn mang theo chút tà khí hơn ngày thường.Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp đã mở.Khán giả lần lượt kéo vào xem, vừa vào đã thấy Lương Thâm xuất hiện trên màn hình. Là một tay đua xe nổi tiếng, hắn sở hữu lượng fan đông đảo, đặc biệt là những người hâm mộ ngoại hình của hắn.Bình luận trên livestream nhanh chóng tràn ngập:"Đẹp trai quá!""Cảm giác có gì đó khác hơn trước.""Có phải bị say sóng nên không ngủ được không?""Cảm giác khác hẳn luôn ấy."Lương Thâm bước vào nhà ăn liền trông thấy Phó Cẩn Thành đã có mặt từ trước, hắn cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Vị này vốn là một kẻ cuồng công việc, ngày nào cũng dậy sớm. Nói thật, đến giờ hắn vẫn chưa từng gặp ai có khả năng tự kiềm chế và khắc chế bản thân như Phó Cẩn Thành.Từ nhỏ, trong vòng tròn ăn chơi trác táng của bọn họ, vị trưởng tử nhà họ Phó luôn giống như một cột mốc đứng sừng sững, vững vàng không lung lay. Hắn ưu tú, thành tích xuất sắc, không có bất kỳ sở thích sa đọa nào, thậm chí dường như cũng chẳng mấy hứng thú với chuyện giải trí.Nhiều năm trôi qua.Lương Thâm chưa từng thấy Phó Cẩn Thành có bất kỳ hành động nào xuất phát từ cảm tính. Người này khác hắn hoàn toàn—sự hoàn mỹ của hắn là ngụy trang, còn Phó Cẩn Thành thì tự nhiên hoàn mỹ từ trong ra ngoài.Những năm qua, vết nhơ duy nhất trong cuộc đời của Phó Cẩn Thành có lẽ chính là chuyện từng bao dưỡng một tình nhân.Nhưng chưa được bao lâu đã chia tay.Tựa như chưa từng có bất kỳ ảnh hưởng nào đến hắn. Phó Cẩn Thành thực sự xem Giản Thượng Ôn như một món đồ chơi mà thôi. Không giống hắn, chỉ có thể mượn những cái cớ vụn vặt để che giấu chút tâm tư của bản thân.Đúng rồi, nghĩ kỹ lại thì Phó gia giáo dục còn khắc nghiệt hơn cả Lương gia. Phó Cẩn Thành trời sinh kiêu ngạo tận trong xương tủy, sao có thể thật lòng coi trọng một tình nhân?Lương Thâm ngồi xuống quầy bar, rót một ly nước, tâm trí có phần lơ đãng.Bỗng nhiên, giọng nói trầm thấp đầy sức nặng của Phó Cẩn Thành vang lên bên cạnh: "Sớm."Lương Thâm khẽ run tay, hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu đáp: "Sớm."Người này từ trước đến nay vốn ít nói, chẳng lẽ hôm nay lại chủ động chào hỏi người khác? Thật là mặt trời mọc đằng Tây. Nhưng dù sao bọn họ cũng lớn lên cùng nhau, thân thiết hơn so với người khác cũng chẳng có gì kỳ quái.Ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu.Phó Cẩn Thành lại thản nhiên nói tiếp: "Sáng nay gió trên boong tàu rất lớn."Lương Thâm: "......"Hắn vốn đang nghĩ về chuyện tối qua bị Lạc Chấp Diệp giành mất phòng, đoán rằng đối phương cũng không ngủ ngon. Nhưng ngẫm lại, Lạc Chấp Diệp đâu phải kiểu người thanh tâm quả dục, sao tự dưng lại nhiệt tình như vậy?Đang suy nghĩ.Đột nhiên, nghe Phó Cẩn Thành nói câu kia, hắn lại cảm thấy có gì đó quen tai một cách kỳ lạ.Chỉ cho rằng hắn muốn bắt chuyện đôi câu.Lương Thâm nhàn nhạt đáp lại, gật đầu nói: "À, trời còn sớm mà đã ra boong tàu rồi à?"Phó Cẩn Thành nghiêng ly rót sữa, giọng nói trầm ổn: "Câu cá."Vẫn là dáng vẻ kiệm lời trước sau như một, tựa như chỉ là thuận miệng trò chuyện.Lương Thâm cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Hắn biết Phó Cẩn Thành rất thích câu cá, mỗi lần ra biển đều không thể thiếu hoạt động này, nên cũng không lấy làm lạ. Có lẽ hôm nay thu hoạch không tệ, tâm trạng cũng tốt hơn mọi khi.Cho nên, rốt cuộc là muốn khoe khoang một chút sao?Không ngờ, người này cũng có lúc trẻ con như vậy. Nếu để đám cấp dưới của Phó tổng nhìn thấy, e rằng sẽ há hốc miệng đến rơi cằm. Nhưng nghĩ lại, Phó Cẩn Thành từ nhỏ đã không có tuổi thơ, như vậy cũng chẳng có gì lạ.Lương Thâm thuận miệng khen: "Thu hoạch không tệ?"Phó Cẩn Thành thu ánh mắt lại, chậm rãi nhấp một ngụm sữa bò, giọng điệu nhàn nhạt: "Cũng được, bình thường thôi."Lương Thâm: "......"Không thân thiết thì thôi, nhưng sao phải giả vờ như vậy?Câu được con cá nào mà tâm trạng tốt đến mức này chứ.Bên này, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp không nhịn được mà bật cười. Từ trước đến nay, Phó Cẩn Thành luôn là một tổng tài kín tiếng, gần như không bao giờ lộ diện trước công chúng. Thế nhưng, từ khi tham gia chương trình này, gia thế xuất sắc cùng gương mặt điển trai của hắn đã thu hút không ít sự chú ý từ cư dân mạng.Dù nói rằng khách mời của chương trình ai cũng có phong thái riêng, nhưng không thể phủ nhận đạo diễn quá cao tay trong việc chọn người—mỗi vị khách quý đều có màu sắc riêng biệt.Vậy nên, phòng phát sóng trực tiếp của Phó Cẩn Thành vẫn luôn giữ được độ hot. Đương nhiên, cũng có một lượng fan trung thành theo dõi hắn.Lúc này, khán giả bắt đầu bình luận:"Hình như tâm trạng Phó tổng hôm nay rất tốt?""Hahaha, tôi cũng thấy vậy!""Anh ấy nói nhiều hơn bình thường kìa!""Xem ra thực sự rất thích biển."Mặt trời buổi sớm từ từ nhô lên, sau khi các khách mời rửa mặt xong, phần lớn đều đã có mặt trên boong tàu.Lương Thâm vừa bước lên liền nghe thấy tiếng kinh hô của Dư Xán Xán: "Câu được rồi! Câu được rồi! Thượng Ôn, cần câu của cậu động kìa, mau kéo lên!"Giản Thượng Ôn giật mình nhìn xuống, đúng là cần câu đang rung lên dữ dội, hẳn là một con cá lớn mắc câu. Ban đầu, cậu vẫn còn có thể dùng trục quay để thu dây một cách ổn định, nhưng chẳng bao lâu sau, lực kéo từ phía dưới trở nên quá mạnh, khiến dây câu gần như không thể thu lại được.Con cá phía dưới giãy giụa dữ dội, Giản Thượng Ôn phải đứng bật dậy để giữ thăng bằng. Dư Xán Xán cũng vội vàng chạy tới giúp, nhưng vì không biết cách hỗ trợ, hắn suýt chút nữa lại làm Giản Thượng Ôn mất đà ngã xuống.Lòng bàn tay Giản Thượng Ôn siết chặt cần câu đến đỏ ửng, mắt thấy cả người cậu sắp bị kéo ngã xuống boong tàu.Đúng lúc này, một bóng người từ phía sau bước lên.Lương Thâm trầm giọng nói: "Đưa đây cho tôi."Người này thoạt nhìn có vẻ thư sinh nho nhã, nhưng sức lực lại cực kỳ mạnh. Ban đầu, hai người đều không thể khống chế nổi cần câu, vậy mà nhờ có hắn giúp sức, chỉ trong chốc lát đã kéo được con cá lên.Đó là một con cá vô cùng to lớn, ít nhất cũng phải ba mươi cân* (1 cân TQ = 0.5 kg VN). Cả thân mình lấp lánh ánh nước, từng lớp vảy phản chiếu ánh nắng rực rỡ. Khi bị kéo lên boong tàu, nó vẫn không ngừng giãy giụa, vẫy nước tung tóe khắp nơi.Dư Xán Xán tròn mắt ngạc nhiên: "Trời ạ, đúng là vùng nước lành, cá gì mà to vậy chứ! Kiếm lớn rồi!"Giản Thượng Ôn lúc này mới hoàn hồn, theo bản năng chống tay lên người Lương Thâm để mượn lực thở dốc.Lương Thâm liếc nhìn cậu: "Có bị thương không?"Giản Thượng Ôn khẽ lắc đầu.Không xa, các ngư dân và nhân viên công tác nghe thấy tiếng động cũng chạy lại. Nhìn thấy con cá lớn bị câu lên, họ vô cùng phấn khích, cười nói: "Con cá này đúng là quá đẹp, bây giờ hiếm có con nào cỡ này lắm!"Giản Thượng Ôn bật cười. Gương mặt cậu vẫn còn chút ửng đỏ vì cố sức kéo cần câu, nhưng đôi mắt lại sáng rực rỡ. Cậu quay sang nhìn Lương Thâm, cười cười nói: "Kiếm lời rồi."Dư Xán Xán cũng reo lên đầy phấn khích: "Ôi trời ơi! Lần đầu tiên tôi thấy có người câu được con cá lớn như vậy!"Giản Thượng Ôn lại hướng về phía Lương Thâm, nở một nụ cười nhẹ: "Tất cả là nhờ Lương tiên sinh đấy."Gió biển nhè nhẹ thổi qua, cậu nhìn hắn, nét cười vẫn đọng trên khóe mắt.Lương Thâm cảm thấy nơi da thịt hai người vừa chạm vào như còn lưu lại hơi ấm. Cậu ấy lại cảm ơn hắn, giống hệt như lần ở khu chợ hôm trước. Hắn chỉ giúp một chuyện nhỏ, vậy mà cậu ấy lại vui vẻ như thế.Vậy thì...Suy nghĩ của Lương Thâm bỗng chốc lan man.Liệu tối nay, Giản Thượng Ôn có viết thư cho hắn nữa không?Chỉ vừa tưởng tượng đến khả năng đó, tâm trạng hắn đã tốt lên thấy rõ. Ngay cả cảm giác bực bội đọng lại từ tối hôm qua cũng tan biến đi không ít.Không chỉ riêng Lương Thâm, ngay cả khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không giấu nổi sự hào hứng:"Con cá này to thật sự!""Không khí giữa Giản Thượng Ôn và Lương Thâm tốt quá!""CP Thâm Thượng Lương Ôn phát đường!""Không phải chứ, hai người này có gì với nhau không đây?"Không chỉ khán giả, mà ngay cả chính Lương Thâm cũng có chút suy nghĩ xa vời.Thế nhưng, còn chưa kịp nghĩ thêm, Giản Thượng Ôn đã dứt khoát thu tay lại, không hề lưu luyến, cứ như thể mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác của riêng hắn.Giản Thượng Ôn tiến về phía tổ chương trình, lấy điện thoại, chụp mấy bức ảnh con cá vừa câu được. Trong khi khán giả vẫn còn đang đắm chìm trong bầu không khí mập mờ khi nãy, cậu bỗng nhiên giơ điện thoại lên trước camera, rồi bắt đầu giới thiệu:"Chào các bạn khán giả, con cá này có tên là cá Dung Điệp. Mọi người nhìn hoa văn trên thân nó đi, trông giống như một con bướm đang tung cánh vậy. Loài cá này thường sống ở vùng nước sâu, nhưng vào mùa hè lại trở nên cực kỳ linh hoạt. Hơn nữa, chúng thuộc nhóm cá chăm con theo hệ thống thư hệ, tức là sau khi cá mẹ đẻ trứng, cá bố sẽ chịu trách nhiệm nuôi nấng đàn con đến khi trưởng thành."Cậu nói chuyện rành mạch, giọng điệu rõ ràng, mạch lạc, pha chút chuyên nghiệp, khiến khán giả vô thức bị cuốn vào bài giảng.Giản Thượng Ôn đột nhiên đổi chủ đề, giơ điện thoại lên lắc lắc, đặt ngay trước mặt. Khuôn mặt trắng trẻo thanh tú phối hợp với chiếc điện thoại tinh xảo trông càng thêm hài hòa. Cậu nở nụ cười rực rỡ: "Điện thoại Vân Nhĩ - trợ thủ đắc lực giúp ghi lại từng khoảnh khắc trong cuộc sống. Chụp một bức ảnh đẹp, chỉ cần chạm nhẹ vào album là có ngay thông tin tra cứu thời gian thực từ Bách Khoa Toàn Thư, kèm chú thích chi tiết. Vừa tiện lợi, vừa thông minh!"Khán giả: "......"Các khách mời: "......"Ngay cả nhân viên hậu trường cũng phải dở khóc dở cười khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra.Quảng cáo cho thương hiệu điện thoại Vân Nhĩ đã xuất hiện từ tập thứ hai, nhưng mọi người ban đầu cũng chỉ xem như một phần tài trợ bình thường. Không ai ngờ rằng Giản Thượng Ôn không những nhớ rõ mà còn cực kỳ tinh tế, khéo léo lồng ghép vào chương trình một cách tự nhiên như vậy!Khán giả trong phòng livestream hoàn toàn bất ngờ, nhưng phần lớn lại thấy thú vị:"Aaaa, hóa ra là quảng cáo à!"
"Tôi vốn không định đổi điện thoại, nhưng mà..."
"Mà công nhận tính năng này cũng tiện thật đó chứ!"
"Khoan, cậu ấy vừa nói gì thế? Cái miệng nhỏ này đúng là đáng yêu chết mất, chỉ cần nhìn mặt thôi cũng đủ rồi!"Dù có nhiều người thích trêu chọc Giản Thượng Ôn, nhưng phải công nhận rằng cậu thật sự rất đẹp.Trước đây, cậu không phải là cái tên có lượng fan hâm mộ hùng hậu, theo lý mà nói thì khả năng quảng bá sản phẩm cũng không thể mạnh được. Nhưng vấn đề là... cậu nói gì cũng khiến người ta động lòng!Thế nên, chưa đầy một ngày sau khi buổi livestream phát sóng, thương hiệu điện thoại Vân Nhĩ đã lọt vào top tìm kiếm trên các trang mua sắm trực tuyến. Dòng sản phẩm mới ra mắt trong tháng, vốn chỉ có mười vạn đơn đặt hàng, nay doanh số bất ngờ tăng vọt thêm hai mươi vạn chỉ sau một ngày.Một quảng cáo thành công mỹ mãn.Bên phía đạo diễn phụ nhanh chóng nhận được cuộc gọi từ giám đốc kinh doanh của hãng điện thoại. Giọng nói bên kia đầy phấn khích: "Tiểu Giản thật sự quá chuyên nghiệp, quá xuất sắc! Chúng tôi muốn mời cậu ấy quay một quảng cáo chủ đề tình yêu lãng mạn. Hiện tại, người đại diện thương hiệu toàn cầu của chúng tôi là Kỳ Ngôn, vừa hay cả hai người đều đang tham gia chương trình này. Liệu bên anh có thể giúp sắp xếp một chút không?"Phó đạo diễn cũng không ngờ Giản Thượng Ôn lại có sức ảnh hưởng mạnh đến vậy. Hắn nhớ lại khoảng thời gian trước, chẳng có nhãn hàng nào chịu tài trợ cho cậu ấy cả. Vậy mà giờ đây, chỉ cần để Giản Thượng Ôn chạm tay vào bất kỳ sản phẩm nào, sức hút lập tức bùng nổ, quảng cáo thương mại cũng trở thành chuyện dễ như trở bàn tay.Hắn đáp: "Tôi sẽ trao đổi trước với khách mời, nhưng chuyện này cũng cần được thảo luận với phía Kỳ Ngôn và đội ngũ của anh ấy. Dù sao thì cũng là vấn đề liên quan đến cả hai bên, nếu phía họ không đồng ý thì chúng tôi cũng khó mà sắp xếp."Giám đốc hãng điện thoại gật gù: "Đúng đúng đúng! Vậy tôi sẽ trao đổi ngay với họ!"Trong khi hậu trường bận rộn thương thảo, Giản Thượng Ôn đã rời khỏi boong tàu. Mọi việc cần làm sáng nay đều đã hoàn thành, mục tiêu cũng đạt được, cậu không muốn tốn thêm sức lực vô ích.Sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.Cậu muốn kiếm tiền để có một cuộc sống tốt đẹp hơn, cũng muốn báo thù và thoát khỏi sự kiểm soát của những kẻ điên kia. Nhưng để làm được tất cả những điều đó, trước hết, cậu phải đảm bảo bản thân có đủ sức mạnh để tồn tại.Vừa lên đến tầng hai, Giản Thượng Ôn còn chưa kịp rảo bước thì cánh cửa một căn phòng bỗng nhiên mở ra.Dư Ý từ bên trong bước ra, vẫy tay gọi cậu lại. Xung quanh vắng lặng, anh ta liền kéo Giản Thượng Ôn vào phòng mình. Vừa vào trong, cậu liếc mắt nhìn Dư Ý rồi hỏi: "Chuyện gì?"Nói thật, đã rất lâu rồi cậu không liên lạc với người này. Từ sau khi rời khỏi núi Ô Lương, Dư Ý hoàn toàn im hơi lặng tiếng suốt một thời gian dài.Phòng của Dư Ý là phòng đơn, vị trí cũng khá yên tĩnh. Xuất thân từ một gia đình có truyền thống học thuật, anh ta vốn rất chú trọng lễ nghi. Dư Ý chỉ tay về phía sofa trong phòng, lịch sự nói: "Muốn ngồi xuống không?"Giản Thượng Ôn cũng không khách sáo. Đêm qua cậu ngủ không ngon, sáng sớm lại phí sức câu cá trên boong tàu, người đã mệt đến mức chỉ muốn nằm xuống ngay lập tức. Giờ phút này, ngồi đây trò chuyện với Dư Ý đã là một sự kiên nhẫn lớn đối với cậu. Vì thế, cậu liền đi thẳng đến ghế sofa, ngồi xuống.Dư Ý ngồi xuống đối diện, chậm rãi nói: "Gần đây, có vẻ như Từ Dương đang đặc biệt quan tâm đến thực đơn của khách mời trên thuyền."Giản Thượng Ôn khẽ nhướn mày, cảm thấy có chút hứng thú. Không ngờ kẻ từng gài bẫy cậu trước đây giờ lại thực sự có chút tác dụng.Cậu hỏi: "Hắn xem thực đơn làm gì?"Dư Ý đáp: "Tôi không rõ, nhưng anh ta đặc biệt quan tâm đến chuyện ai bị dị ứng với loại hải sản nào. Thật ra, anh ta cũng không hoàn toàn tin tưởng tôi, không phải chuyện gì cũng nói cho tôi biết. Nhưng tối qua, Từ Dương tỏ ra rất khó chịu khi không được ngủ chung phòng với Lạc lão sư. Sau đó, anh ta bực bội đến mức cả đêm trằn trọc, tôi ở phòng bên cạnh còn nghe thấy anh ta cứ đi qua đi lại không yên. Sáng nay, tôi thấy Từ Dương ra ngoài, liền tìm cách đi theo. Kết quả là phát hiện anh ta đến nhà bếp."Giản Thượng Ôn thật sự không ngờ Dư Ý, trông có vẻ ôn hòa nho nhã, lại có gan làm mấy chuyện này.Nhưng nghĩ kỹ lại thì Dư Ý từng giúp Từ Dương tính kế cậu, lá gan vốn dĩ cũng không nhỏ rồi.Cậu khẽ cười: "Sau đó thì sao?"Dư Ý tiếp tục nói: "Tôi không nghe được thêm gì nhiều, cậu biết mà, tôi không thể đến quá gần, nếu không anh ta sẽ nghi ngờ. Nhưng tôi đoán, có lẽ anh ta đang lên kế hoạch làm gì đó. Không chừng anh ta đang ghi hận chuyện tối qua cậu giành mất phòng Lạc lão sư."Giản Thượng Ôn nghe thấy từ "giành" thì bật cười lạnh nhạt.Rõ ràng lúc nhân viên chương trình hỏi ai muốn dọn vào phòng trống, chẳng ai giơ tay. Đến khi cậu vào ở rồi, bọn họ lại cho rằng cậu là người cướp đoạt.Dư Ý ngoài mặt như đang giúp đỡ cậu, nhưng trong lòng chắc gì đã thực sự đứng về phía cậu.Giản Thượng Ôn cười sâu xa, nhưng cũng không để chuyện này ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện. Cậu chậm rãi nói: "Xem ra Từ Dương định giở trò với đồ ăn, khiến tôi bị dị ứng, trả thù tôi chuyện đó?"Tên này cũng thật là, dạo gần đây cậu bận giải quyết mấy chuyện rắc rối, suýt chút nữa quên mất còn chưa xử lý hắn.Dư Ý gật đầu: "Tôi cũng đoán vậy. Có cần tôi giúp cậu chuẩn bị trước không?"Những người xuất thân từ thế gia như bọn họ, bên trong ê-kíp chương trình ít nhiều cũng có người của gia đình cài vào để tiện chăm sóc. Tuy không thể can thiệp quá sâu, nhưng mấy chuyện nhỏ thì vẫn có thể lo liệu được.Giản Thượng Ôn không nhận lời. Cậu nói: "Không cần. Từ Dương muốn làm gì thì cứ để anh ta làm. Cậu chỉ cần giữ nguyên bố cục hiện tại, tránh làm kinh động đến anh ta."Dư Ý không ngờ Giản Thượng Ôn lại trầm ổn đến vậy, liền cười nói: "Vậy được rồi, nếu cậu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, cứ việc nói."Anh ta tỏ ra vô cùng chân thành, dáng vẻ như thể đang toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì Giản Thượng Ôn.Một màn diễn xuất hoàn hảo.Nhưng Giản Thượng Ôn vốn dĩ đã là diễn viên gạo cội, đối với mấy chiêu trò này, cậu còn thành thạo hơn cả Dư Ý. Cậu kéo tay anh ta lại, nhẹ nhàng nâng lên, ánh mắt mang theo ý cười: "Lần này thực sự nhờ cả vào cậu, A Ý. Nếu không có cậu, tôi cũng chẳng biết nên làm thế nào cho phải."Dư Ý rốt cuộc cũng không phải đối thủ của cậu, rõ ràng là người chủ động công kích, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị Giản Thượng Ôn chiếm thế thượng phong.Dư Ý cắn răng, cuối cùng nhịn không được mà lên tiếng: "Cũng không hẳn... Thật ra... thật ra tôi cũng có chút chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ."Giản Thượng Ôn giả vờ ngây thơ hỏi: "Chuyện gì?"Dư Ý chần chừ một lúc rồi rốt cuộc cũng mở lời: "Là về Kỳ Ngôn... Không biết vì sao, mặc kệ tôi làm gì, anh ấy vẫn cứ thờ ơ với tôi. Thượng Ôn, tôi thấy bây giờ cậu cũng không còn để tâm đến anh ấy nữa rồi nhỉ? Cậu xem đi, tôi còn có thể giúp cậu đối phó Từ Dương, thậm chí hỗ trợ cậu theo đuổi Lạc lão sư. Dù sao Lạc lão sư cũng là người có điều kiện tốt như vậy, cậu muốn gì cũng có. Một khi đã như thế... cậu có thể nhường Kỳ Ngôn lại cho tôi được không?"Giản Thượng Ôn chẳng hề ngạc nhiên khi Dư Ý nói ra những lời này. Cậu chỉ nhìn anh ta, đôi mắt vẫn mang ý cười, nét mặt không hề thay đổi.Giản Thượng Ôn chậm rãi hỏi: "Cậu muốn biết gì về Kỳ Ngôn?"Dư Ý lập tức đáp: "Chỉ là... những thứ anh ấy thích, hoặc đam mê gì đó.""Ồ." Giản Thượng Ôn gật đầu, khóe môi cong lên, giọng điệu thoải mái: "Cậu ấy thích nghe nhạc, yêu thể thao, rảnh rỗi thì thích nhất là ăn cơm trứng cuộn..."Sắc mặt Dư Ý lập tức sa sầm xuống, anh ta nghiến răng: "Đây chẳng phải là mấy thông tin trên Baidu sao?"Giản Thượng Ôn nhìn vẻ mặt anh ta, lắc đầu cười nhạt, chậm rãi nói: "Đúng vậy, nếu muốn biết, chẳng phải Baidu có hết rồi sao? Tội gì phải hỏi tôi?"Dư Ý tỏ rõ vẻ không vui, do dự một chút rồi lên tiếng: "Tôi không muốn nghe những thứ đó. Thượng Ôn, cậu biết rõ tôi đang muốn hỏi gì mà. Tôi không hiểu tại sao cậu lại không nói với tôi. Rõ ràng hai người đã chia tay, anh ấy chỉ là bạn trai cũ của cậu mà thôi, cậu đâu có yêu anh ấy..."Lời còn chưa dứt, một tiếng cười khẽ vang lên, ngăn hắn lại.Dư Ý ngây người nhìn Giản Thượng Ôn cười, giọng điệu ôn hòa nhẹ nhàng: "Cậu cũng biết Kỳ Ngôn là bạn trai cũ của tôi."Ban đầu, Dư Ý nghĩ rằng mình vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ ôn hòa, dễ chịu của Giản Thượng Ôn. Nhưng điều anh ta không ngờ tới là—nụ cười của Giản Thượng Ôn vụt tắt.Cậu ngồi trên sofa, gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng, ánh mắt trong trẻo, ngay cả giọng nói cũng nhàn nhạt, giống như chỉ đang kể một chuyện chẳng mấy quan trọng: "Thế mà cậu lại nghĩ... tôi chưa từng yêu cậu ấy sao?"Những lời này rơi vào lòng Dư Ý, nặng tựa ngàn cân.Bàn tay siết chặt, thậm chí không thể kiểm soát được mà khẽ run lên. Từ trước đến nay, anh ta luôn nghĩ rằng năm đó là Giản Thượng Ôn bỏ rơi Kỳ Ngôn, vì thế hai người mới chia tay. Cũng chính vì vậy, anh ta vô cùng e ngại Giản Thượng Ôn, bởi hơn ai hết, anh ta hiểu rõ rằng—Kỳ Ngôn hận Giản Thượng Ôn đến mức nào, hận đến mức giống như chưa từng yêu.Anh ta luôn tin rằng Giản Thượng Ôn chưa từng yêu Kỳ Ngôn.Nhưng nếu...Nếu năm đó, Giản Thượng Ôn vẫn còn tình cảm với Kỳ Ngôn...Vậy thì... anh ta phải làm gì đây?Lòng Dư Ý bỗng rối loạn như ma quỷ ám ảnh, lần đầu tiên trong đời, anh ta cảm thấy sợ hãi đến vậy.Nhưng Giản Thượng Ôn chỉ thản nhiên nói: "Đã chia tay, nghĩa là chia tay. Nếu cậu có bản lĩnh, cứ việc theo đuổi cậu ấy. Mấy năm qua, tôi đã cho cậu ấy đủ thời gian rồi, cũng chưa bao giờ có ý định ngăn cản cậu ấy yêu ai khác. Nói thật, xa nhau lâu như vậy, tôi cũng không rõ cậu ấy còn thích gì nữa. Cậu hỏi tôi, tôi chỉ có thể lặp lại những thông tin trên Baidu cho cậu nghe. Nhưng nếu cần một lời khuyên, tôi có thể cho cậu."Dư Ý nhíu mày: "Lời khuyên gì?"Giản Thượng Ôn khẽ cười, ánh mắt lướt qua một góc trong phòng: "Tôi không biết cậu ấy thích gì."Cậu dừng lại một chút, ánh mắt sâu thẳm, khóe môi khẽ nhếch: "Nhưng tôi biết rõ, thứ hắn ghét nhất—chính là người có quá nhiều tâm cơ."Ở góc phòng, chiếc máy quay phim vẫn lặng lẽ ghi hình.Ngay từ đầu, Giản Thượng Ôn cũng không thể xác định, nhưng khi thấy Dư Ý bước vào phòng mà vẫn giữ nguyên dáng vẻ bất động, cậu lập tức đoán được đôi phần.Cậu nghĩ, thông tin về Từ Dương chắc hẳn là thật. Dư Ý đúng là căm ghét Từ Dương, nhưng đồng thời cũng hận cả cậu. Kỳ Ngôn trước nay chưa từng đáp lại anh ta, vậy nên anh ta mới nghĩ đến chuyện ghi âm, rồi tìm một cơ hội giả vờ vô tình phát đoạn ghi âm đó cho Kỳ Ngôn nghe. Để Kỳ Ngôn nghe xem mình đã bị đem ra trao đổi lợi ích như thế nào, còn không biết chừng sẽ tức đến phát bệnh.Đến lúc đó, Dư Ý lại giả bộ làm kẻ hiểu chuyện, không chừng còn có thể ở bên cạnh khuyên nhủ vài câu.Nghĩ kỹ lại, không trách được kiếp trước sau chuyến du thuyền, Kỳ Ngôn lại càng trở nên lạnh nhạt với cậu, đến mức tin đồn bịa đặt trên mạng ngày càng được chứng thực. Giờ nghĩ lại, có lẽ năm đó cậu đã bị Dư Ý hãm hại lúc nào mà chẳng hay.Cẩn thận suy xét, giữ lại một kẻ như Dư Ý bên cạnh chẳng khác nào giữ một quả bom hẹn giờ. Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị vạch trần, tốt nhất vẫn nên chuẩn bị trước thì hơn. Xem ra Kỳ Ngôn cũng không thể quá lơ là được.Giản Thượng Ôn thản nhiên nghĩ, trong lòng dần có tính toán.Bên cạnh, Dư Ý bỗng cứng đờ cả người. Anh ta đâu ngờ rằng lần này mình lại tự tạo một cái bẫy cho bản thân. Thế nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Thượng Ôn, cậu đang nói gì vậy? Sao tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả..."Giản Thượng Ôn lười vạch trần. Dù sao thì giữ lại Dư Ý cũng có lúc dùng đến, ít nhất là để đối phó với Từ Dương. Trong giới này, những kẻ ngu ngốc vẫn còn quá nhiều, mà hiện tại cậu chỉ muốn về ngủ một giấc. Dù sao tương lai còn dài, những người này, từng người một, cậu đều sẽ có cách thu dọn. Nghĩ vậy, Giản Thượng Ôn liền đứng dậy rời đi.Dư Ý tâm loạn như ma. Nhìn thấy cậu thờ ơ chẳng thèm đoái hoài đến mình, anh ta cảm thấy như bị sỉ nhục, trong lòng dâng lên cảm giác phẫn uất. Không nhịn được, anh ta gắt lên: "Giản Thượng Ôn! Tôi cố gắng tranh giành tình yêu của mình thì có gì sai? Tôi có nhiều tâm tư, chẳng qua là vì tôi thực sự thích anh ấy! Còn cậu thì sao? Cậu dễ dàng có được tình cảm của anh ấy mà không biết trân trọng. Cậu thuận buồm xuôi gió từ nhỏ đến lớn, thì làm sao hiểu được nỗi đau khi yêu mà không được đáp lại?"Càng nói, anh ta càng kích động."Cậu chẳng qua chỉ dựa vào gương mặt đẹp đẽ của mình, lại may mắn gặp được anh ấy trước tôi mà thôi. Nếu năm đó tôi gặp anh ấy sớm hơn, tôi chắc chắn sẽ không thua kém cậu!"Lời vừa dứt, anh ta lập tức hối hận.Nhưng Giản Thượng Ôn chỉ quay đầu lại, ánh mắt đen láy chăm chú nhìn anh ta một lúc lâu. Đáy mắt cậu phảng phất ý cười khó lường. Cậu khẽ nhếch môi: "Phải không? Tôi thật mong đó là sự thật."Cậu không hề phản bác.Chính điều đó lại khiến Dư Ý càng thêm khổ sở. Thật mong đó là sự thật? Lẽ nào... sự thật lại không phải như vậy?Nhưng nếu một người đàn ông không phải yêu vì nhan sắc, vậy thì... yêu vì điều gì đây?
"Tôi vốn không định đổi điện thoại, nhưng mà..."
"Mà công nhận tính năng này cũng tiện thật đó chứ!"
"Khoan, cậu ấy vừa nói gì thế? Cái miệng nhỏ này đúng là đáng yêu chết mất, chỉ cần nhìn mặt thôi cũng đủ rồi!"Dù có nhiều người thích trêu chọc Giản Thượng Ôn, nhưng phải công nhận rằng cậu thật sự rất đẹp.Trước đây, cậu không phải là cái tên có lượng fan hâm mộ hùng hậu, theo lý mà nói thì khả năng quảng bá sản phẩm cũng không thể mạnh được. Nhưng vấn đề là... cậu nói gì cũng khiến người ta động lòng!Thế nên, chưa đầy một ngày sau khi buổi livestream phát sóng, thương hiệu điện thoại Vân Nhĩ đã lọt vào top tìm kiếm trên các trang mua sắm trực tuyến. Dòng sản phẩm mới ra mắt trong tháng, vốn chỉ có mười vạn đơn đặt hàng, nay doanh số bất ngờ tăng vọt thêm hai mươi vạn chỉ sau một ngày.Một quảng cáo thành công mỹ mãn.Bên phía đạo diễn phụ nhanh chóng nhận được cuộc gọi từ giám đốc kinh doanh của hãng điện thoại. Giọng nói bên kia đầy phấn khích: "Tiểu Giản thật sự quá chuyên nghiệp, quá xuất sắc! Chúng tôi muốn mời cậu ấy quay một quảng cáo chủ đề tình yêu lãng mạn. Hiện tại, người đại diện thương hiệu toàn cầu của chúng tôi là Kỳ Ngôn, vừa hay cả hai người đều đang tham gia chương trình này. Liệu bên anh có thể giúp sắp xếp một chút không?"Phó đạo diễn cũng không ngờ Giản Thượng Ôn lại có sức ảnh hưởng mạnh đến vậy. Hắn nhớ lại khoảng thời gian trước, chẳng có nhãn hàng nào chịu tài trợ cho cậu ấy cả. Vậy mà giờ đây, chỉ cần để Giản Thượng Ôn chạm tay vào bất kỳ sản phẩm nào, sức hút lập tức bùng nổ, quảng cáo thương mại cũng trở thành chuyện dễ như trở bàn tay.Hắn đáp: "Tôi sẽ trao đổi trước với khách mời, nhưng chuyện này cũng cần được thảo luận với phía Kỳ Ngôn và đội ngũ của anh ấy. Dù sao thì cũng là vấn đề liên quan đến cả hai bên, nếu phía họ không đồng ý thì chúng tôi cũng khó mà sắp xếp."Giám đốc hãng điện thoại gật gù: "Đúng đúng đúng! Vậy tôi sẽ trao đổi ngay với họ!"Trong khi hậu trường bận rộn thương thảo, Giản Thượng Ôn đã rời khỏi boong tàu. Mọi việc cần làm sáng nay đều đã hoàn thành, mục tiêu cũng đạt được, cậu không muốn tốn thêm sức lực vô ích.Sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.Cậu muốn kiếm tiền để có một cuộc sống tốt đẹp hơn, cũng muốn báo thù và thoát khỏi sự kiểm soát của những kẻ điên kia. Nhưng để làm được tất cả những điều đó, trước hết, cậu phải đảm bảo bản thân có đủ sức mạnh để tồn tại.Vừa lên đến tầng hai, Giản Thượng Ôn còn chưa kịp rảo bước thì cánh cửa một căn phòng bỗng nhiên mở ra.Dư Ý từ bên trong bước ra, vẫy tay gọi cậu lại. Xung quanh vắng lặng, anh ta liền kéo Giản Thượng Ôn vào phòng mình. Vừa vào trong, cậu liếc mắt nhìn Dư Ý rồi hỏi: "Chuyện gì?"Nói thật, đã rất lâu rồi cậu không liên lạc với người này. Từ sau khi rời khỏi núi Ô Lương, Dư Ý hoàn toàn im hơi lặng tiếng suốt một thời gian dài.Phòng của Dư Ý là phòng đơn, vị trí cũng khá yên tĩnh. Xuất thân từ một gia đình có truyền thống học thuật, anh ta vốn rất chú trọng lễ nghi. Dư Ý chỉ tay về phía sofa trong phòng, lịch sự nói: "Muốn ngồi xuống không?"Giản Thượng Ôn cũng không khách sáo. Đêm qua cậu ngủ không ngon, sáng sớm lại phí sức câu cá trên boong tàu, người đã mệt đến mức chỉ muốn nằm xuống ngay lập tức. Giờ phút này, ngồi đây trò chuyện với Dư Ý đã là một sự kiên nhẫn lớn đối với cậu. Vì thế, cậu liền đi thẳng đến ghế sofa, ngồi xuống.Dư Ý ngồi xuống đối diện, chậm rãi nói: "Gần đây, có vẻ như Từ Dương đang đặc biệt quan tâm đến thực đơn của khách mời trên thuyền."Giản Thượng Ôn khẽ nhướn mày, cảm thấy có chút hứng thú. Không ngờ kẻ từng gài bẫy cậu trước đây giờ lại thực sự có chút tác dụng.Cậu hỏi: "Hắn xem thực đơn làm gì?"Dư Ý đáp: "Tôi không rõ, nhưng anh ta đặc biệt quan tâm đến chuyện ai bị dị ứng với loại hải sản nào. Thật ra, anh ta cũng không hoàn toàn tin tưởng tôi, không phải chuyện gì cũng nói cho tôi biết. Nhưng tối qua, Từ Dương tỏ ra rất khó chịu khi không được ngủ chung phòng với Lạc lão sư. Sau đó, anh ta bực bội đến mức cả đêm trằn trọc, tôi ở phòng bên cạnh còn nghe thấy anh ta cứ đi qua đi lại không yên. Sáng nay, tôi thấy Từ Dương ra ngoài, liền tìm cách đi theo. Kết quả là phát hiện anh ta đến nhà bếp."Giản Thượng Ôn thật sự không ngờ Dư Ý, trông có vẻ ôn hòa nho nhã, lại có gan làm mấy chuyện này.Nhưng nghĩ kỹ lại thì Dư Ý từng giúp Từ Dương tính kế cậu, lá gan vốn dĩ cũng không nhỏ rồi.Cậu khẽ cười: "Sau đó thì sao?"Dư Ý tiếp tục nói: "Tôi không nghe được thêm gì nhiều, cậu biết mà, tôi không thể đến quá gần, nếu không anh ta sẽ nghi ngờ. Nhưng tôi đoán, có lẽ anh ta đang lên kế hoạch làm gì đó. Không chừng anh ta đang ghi hận chuyện tối qua cậu giành mất phòng Lạc lão sư."Giản Thượng Ôn nghe thấy từ "giành" thì bật cười lạnh nhạt.Rõ ràng lúc nhân viên chương trình hỏi ai muốn dọn vào phòng trống, chẳng ai giơ tay. Đến khi cậu vào ở rồi, bọn họ lại cho rằng cậu là người cướp đoạt.Dư Ý ngoài mặt như đang giúp đỡ cậu, nhưng trong lòng chắc gì đã thực sự đứng về phía cậu.Giản Thượng Ôn cười sâu xa, nhưng cũng không để chuyện này ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện. Cậu chậm rãi nói: "Xem ra Từ Dương định giở trò với đồ ăn, khiến tôi bị dị ứng, trả thù tôi chuyện đó?"Tên này cũng thật là, dạo gần đây cậu bận giải quyết mấy chuyện rắc rối, suýt chút nữa quên mất còn chưa xử lý hắn.Dư Ý gật đầu: "Tôi cũng đoán vậy. Có cần tôi giúp cậu chuẩn bị trước không?"Những người xuất thân từ thế gia như bọn họ, bên trong ê-kíp chương trình ít nhiều cũng có người của gia đình cài vào để tiện chăm sóc. Tuy không thể can thiệp quá sâu, nhưng mấy chuyện nhỏ thì vẫn có thể lo liệu được.Giản Thượng Ôn không nhận lời. Cậu nói: "Không cần. Từ Dương muốn làm gì thì cứ để anh ta làm. Cậu chỉ cần giữ nguyên bố cục hiện tại, tránh làm kinh động đến anh ta."Dư Ý không ngờ Giản Thượng Ôn lại trầm ổn đến vậy, liền cười nói: "Vậy được rồi, nếu cậu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, cứ việc nói."Anh ta tỏ ra vô cùng chân thành, dáng vẻ như thể đang toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì Giản Thượng Ôn.Một màn diễn xuất hoàn hảo.Nhưng Giản Thượng Ôn vốn dĩ đã là diễn viên gạo cội, đối với mấy chiêu trò này, cậu còn thành thạo hơn cả Dư Ý. Cậu kéo tay anh ta lại, nhẹ nhàng nâng lên, ánh mắt mang theo ý cười: "Lần này thực sự nhờ cả vào cậu, A Ý. Nếu không có cậu, tôi cũng chẳng biết nên làm thế nào cho phải."Dư Ý rốt cuộc cũng không phải đối thủ của cậu, rõ ràng là người chủ động công kích, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị Giản Thượng Ôn chiếm thế thượng phong.Dư Ý cắn răng, cuối cùng nhịn không được mà lên tiếng: "Cũng không hẳn... Thật ra... thật ra tôi cũng có chút chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ."Giản Thượng Ôn giả vờ ngây thơ hỏi: "Chuyện gì?"Dư Ý chần chừ một lúc rồi rốt cuộc cũng mở lời: "Là về Kỳ Ngôn... Không biết vì sao, mặc kệ tôi làm gì, anh ấy vẫn cứ thờ ơ với tôi. Thượng Ôn, tôi thấy bây giờ cậu cũng không còn để tâm đến anh ấy nữa rồi nhỉ? Cậu xem đi, tôi còn có thể giúp cậu đối phó Từ Dương, thậm chí hỗ trợ cậu theo đuổi Lạc lão sư. Dù sao Lạc lão sư cũng là người có điều kiện tốt như vậy, cậu muốn gì cũng có. Một khi đã như thế... cậu có thể nhường Kỳ Ngôn lại cho tôi được không?"Giản Thượng Ôn chẳng hề ngạc nhiên khi Dư Ý nói ra những lời này. Cậu chỉ nhìn anh ta, đôi mắt vẫn mang ý cười, nét mặt không hề thay đổi.Giản Thượng Ôn chậm rãi hỏi: "Cậu muốn biết gì về Kỳ Ngôn?"Dư Ý lập tức đáp: "Chỉ là... những thứ anh ấy thích, hoặc đam mê gì đó.""Ồ." Giản Thượng Ôn gật đầu, khóe môi cong lên, giọng điệu thoải mái: "Cậu ấy thích nghe nhạc, yêu thể thao, rảnh rỗi thì thích nhất là ăn cơm trứng cuộn..."Sắc mặt Dư Ý lập tức sa sầm xuống, anh ta nghiến răng: "Đây chẳng phải là mấy thông tin trên Baidu sao?"Giản Thượng Ôn nhìn vẻ mặt anh ta, lắc đầu cười nhạt, chậm rãi nói: "Đúng vậy, nếu muốn biết, chẳng phải Baidu có hết rồi sao? Tội gì phải hỏi tôi?"Dư Ý tỏ rõ vẻ không vui, do dự một chút rồi lên tiếng: "Tôi không muốn nghe những thứ đó. Thượng Ôn, cậu biết rõ tôi đang muốn hỏi gì mà. Tôi không hiểu tại sao cậu lại không nói với tôi. Rõ ràng hai người đã chia tay, anh ấy chỉ là bạn trai cũ của cậu mà thôi, cậu đâu có yêu anh ấy..."Lời còn chưa dứt, một tiếng cười khẽ vang lên, ngăn hắn lại.Dư Ý ngây người nhìn Giản Thượng Ôn cười, giọng điệu ôn hòa nhẹ nhàng: "Cậu cũng biết Kỳ Ngôn là bạn trai cũ của tôi."Ban đầu, Dư Ý nghĩ rằng mình vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ ôn hòa, dễ chịu của Giản Thượng Ôn. Nhưng điều anh ta không ngờ tới là—nụ cười của Giản Thượng Ôn vụt tắt.Cậu ngồi trên sofa, gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng, ánh mắt trong trẻo, ngay cả giọng nói cũng nhàn nhạt, giống như chỉ đang kể một chuyện chẳng mấy quan trọng: "Thế mà cậu lại nghĩ... tôi chưa từng yêu cậu ấy sao?"Những lời này rơi vào lòng Dư Ý, nặng tựa ngàn cân.Bàn tay siết chặt, thậm chí không thể kiểm soát được mà khẽ run lên. Từ trước đến nay, anh ta luôn nghĩ rằng năm đó là Giản Thượng Ôn bỏ rơi Kỳ Ngôn, vì thế hai người mới chia tay. Cũng chính vì vậy, anh ta vô cùng e ngại Giản Thượng Ôn, bởi hơn ai hết, anh ta hiểu rõ rằng—Kỳ Ngôn hận Giản Thượng Ôn đến mức nào, hận đến mức giống như chưa từng yêu.Anh ta luôn tin rằng Giản Thượng Ôn chưa từng yêu Kỳ Ngôn.Nhưng nếu...Nếu năm đó, Giản Thượng Ôn vẫn còn tình cảm với Kỳ Ngôn...Vậy thì... anh ta phải làm gì đây?Lòng Dư Ý bỗng rối loạn như ma quỷ ám ảnh, lần đầu tiên trong đời, anh ta cảm thấy sợ hãi đến vậy.Nhưng Giản Thượng Ôn chỉ thản nhiên nói: "Đã chia tay, nghĩa là chia tay. Nếu cậu có bản lĩnh, cứ việc theo đuổi cậu ấy. Mấy năm qua, tôi đã cho cậu ấy đủ thời gian rồi, cũng chưa bao giờ có ý định ngăn cản cậu ấy yêu ai khác. Nói thật, xa nhau lâu như vậy, tôi cũng không rõ cậu ấy còn thích gì nữa. Cậu hỏi tôi, tôi chỉ có thể lặp lại những thông tin trên Baidu cho cậu nghe. Nhưng nếu cần một lời khuyên, tôi có thể cho cậu."Dư Ý nhíu mày: "Lời khuyên gì?"Giản Thượng Ôn khẽ cười, ánh mắt lướt qua một góc trong phòng: "Tôi không biết cậu ấy thích gì."Cậu dừng lại một chút, ánh mắt sâu thẳm, khóe môi khẽ nhếch: "Nhưng tôi biết rõ, thứ hắn ghét nhất—chính là người có quá nhiều tâm cơ."Ở góc phòng, chiếc máy quay phim vẫn lặng lẽ ghi hình.Ngay từ đầu, Giản Thượng Ôn cũng không thể xác định, nhưng khi thấy Dư Ý bước vào phòng mà vẫn giữ nguyên dáng vẻ bất động, cậu lập tức đoán được đôi phần.Cậu nghĩ, thông tin về Từ Dương chắc hẳn là thật. Dư Ý đúng là căm ghét Từ Dương, nhưng đồng thời cũng hận cả cậu. Kỳ Ngôn trước nay chưa từng đáp lại anh ta, vậy nên anh ta mới nghĩ đến chuyện ghi âm, rồi tìm một cơ hội giả vờ vô tình phát đoạn ghi âm đó cho Kỳ Ngôn nghe. Để Kỳ Ngôn nghe xem mình đã bị đem ra trao đổi lợi ích như thế nào, còn không biết chừng sẽ tức đến phát bệnh.Đến lúc đó, Dư Ý lại giả bộ làm kẻ hiểu chuyện, không chừng còn có thể ở bên cạnh khuyên nhủ vài câu.Nghĩ kỹ lại, không trách được kiếp trước sau chuyến du thuyền, Kỳ Ngôn lại càng trở nên lạnh nhạt với cậu, đến mức tin đồn bịa đặt trên mạng ngày càng được chứng thực. Giờ nghĩ lại, có lẽ năm đó cậu đã bị Dư Ý hãm hại lúc nào mà chẳng hay.Cẩn thận suy xét, giữ lại một kẻ như Dư Ý bên cạnh chẳng khác nào giữ một quả bom hẹn giờ. Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị vạch trần, tốt nhất vẫn nên chuẩn bị trước thì hơn. Xem ra Kỳ Ngôn cũng không thể quá lơ là được.Giản Thượng Ôn thản nhiên nghĩ, trong lòng dần có tính toán.Bên cạnh, Dư Ý bỗng cứng đờ cả người. Anh ta đâu ngờ rằng lần này mình lại tự tạo một cái bẫy cho bản thân. Thế nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Thượng Ôn, cậu đang nói gì vậy? Sao tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả..."Giản Thượng Ôn lười vạch trần. Dù sao thì giữ lại Dư Ý cũng có lúc dùng đến, ít nhất là để đối phó với Từ Dương. Trong giới này, những kẻ ngu ngốc vẫn còn quá nhiều, mà hiện tại cậu chỉ muốn về ngủ một giấc. Dù sao tương lai còn dài, những người này, từng người một, cậu đều sẽ có cách thu dọn. Nghĩ vậy, Giản Thượng Ôn liền đứng dậy rời đi.Dư Ý tâm loạn như ma. Nhìn thấy cậu thờ ơ chẳng thèm đoái hoài đến mình, anh ta cảm thấy như bị sỉ nhục, trong lòng dâng lên cảm giác phẫn uất. Không nhịn được, anh ta gắt lên: "Giản Thượng Ôn! Tôi cố gắng tranh giành tình yêu của mình thì có gì sai? Tôi có nhiều tâm tư, chẳng qua là vì tôi thực sự thích anh ấy! Còn cậu thì sao? Cậu dễ dàng có được tình cảm của anh ấy mà không biết trân trọng. Cậu thuận buồm xuôi gió từ nhỏ đến lớn, thì làm sao hiểu được nỗi đau khi yêu mà không được đáp lại?"Càng nói, anh ta càng kích động."Cậu chẳng qua chỉ dựa vào gương mặt đẹp đẽ của mình, lại may mắn gặp được anh ấy trước tôi mà thôi. Nếu năm đó tôi gặp anh ấy sớm hơn, tôi chắc chắn sẽ không thua kém cậu!"Lời vừa dứt, anh ta lập tức hối hận.Nhưng Giản Thượng Ôn chỉ quay đầu lại, ánh mắt đen láy chăm chú nhìn anh ta một lúc lâu. Đáy mắt cậu phảng phất ý cười khó lường. Cậu khẽ nhếch môi: "Phải không? Tôi thật mong đó là sự thật."Cậu không hề phản bác.Chính điều đó lại khiến Dư Ý càng thêm khổ sở. Thật mong đó là sự thật? Lẽ nào... sự thật lại không phải như vậy?Nhưng nếu một người đàn ông không phải yêu vì nhan sắc, vậy thì... yêu vì điều gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me