TruyenFull.Me

【ĐM/EDIT】Rốt cuộc cậu còn có bao nhiêu "anh trai tốt" nữa?

Chương 58: Hôm nay, đừng ai mơ đội được nón xanh lên đầu hắn!

phongmien98765

Vừa dứt lời.

Điện thoại của Thẩm Nghị vang lên, một dãy số lạ không có trong danh bạ. Vì không ở đoàn phim, anh phải đề phòng có chuyện gì xảy ra, nên dù không muốn, anh vẫn bắt máy.

Chuông mới reo một hồi, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói quen thuộc, có chút men say: "Thẩm... Thẩm ca, là em, A Cẩm đây. Em biết gọi cho anh khuya thế này không hay lắm, nhưng em thật sự rất kích động. Anh đến tiệc sinh nhật của em, khiến em vui đến mất ngủ. Em có thể đến tìm anh không? Thật ra, em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh..."

Thẩm Nghị nhướng mày, định cúp máy thì chợt bắt gặp ánh mắt của người đối diện.

Cơn gió biển lướt qua, ánh sáng xanh thẳm của biển huỳnh quang xa xa phản chiếu lên người cậu. Giản Thượng Ôn cười khẽ, ngồi trên tảng đá, như một yêu tinh biển khơi mê hoặc lòng người. Gió biển thổi đến, mang theo hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt. Trong tiếng lải nhải của Ôn Cẩm, cậu giơ tay, từng ngón thon dài trắng nõn chậm rãi tiến về phía Thẩm Nghị.

Khoảng cách vẫn còn đó, nhưng mùi hương kia lại như ngấm vào từng sợi thần kinh của anh, khiến tâm trí anh khẽ rung lên.

Ánh mắt anh vô thức bị cuốn theo những ngón tay đó, từng chút một, chậm rãi tiến gần. Chỉ còn một chút nữa thôi, đôi tay ấy sẽ chạm vào tay anh...

Đôi mắt Thẩm Nghị trầm xuống.

Theo đúng quy tắc, chỉ cần Giản Thượng Ôn chạm vào anh, cậu sẽ thua. Nhưng ngay khoảnh khắc hai bàn tay gần như sắp giao nhau, trong đầu anh lại bỗng nhiên trống rỗng. Không phân biệt nổi, rốt cuộc anh muốn thắng, hay muốn thua.

Tiếng sóng vỗ vào đá vang lên từng hồi.

Ôn Cẩm vẫn tiếp tục nói: "Thật ra, ngay từ lần đầu gặp anh lúc nhỏ, anh đã cứu em. Em vẫn luôn không thể quên được anh, Thẩm ca. Sau đó khi chúng ta trưởng thành, lại gặp nhau ở một bữa tiệc..."

Cậu ta nói rất nhiều.

Nhưng ánh mắt Thẩm Nghị, lại hoàn toàn bị Giản Thượng Ôn trước mặt hút lấy.

Chỉ một giây trước khi hai tay chạm vào nhau, Giản Thượng Ôn bất ngờ nghiêng người, ghé sát lại gần.

Hơi thở nóng rực phả bên tai anh.

Chỉ là một làn hơi mỏng manh, nhưng giữa đêm tối yên tĩnh lại trở nên vô cùng rõ ràng.

Hơi thở ấm áp lướt qua vành tai mẫn cảm, đúng ngay nơi mà anh đang áp điện thoại.

Trong cuộc gọi, Ôn Cẩm vẫn đang bày tỏ tâm sự. Nhưng đột nhiên, cậu ta nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một tiếng rên khẽ, mang theo sự nhẫn nhịn đến tột cùng. Xen lẫn trong đó là tiếng sóng biển rì rào, tất cả hòa quyện lại, nghe đến khó phân biệt.

"Thẩm ca?" Ôn Cẩm giật thót, trong lòng có linh cảm khác lạ, lo lắng hỏi: "Anh sao vậy?"

Không có câu trả lời.

Chỉ có một tiếng "tút" nhẹ vang lên.

Cuộc gọi bị ngắt.

Thẩm Nghị ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt cười như có như không của Giản Thượng Ôn. Cậu vẫn ngồi bên cạnh anh, nụ cười trên môi tựa như hồ ly vừa đạt được mục đích. Giọng điệu lười biếng mà đắc ý:

"Thẩm đạo, tôi thắng rồi nhỉ?"

"Anh không cho phép tôi chạm vào anh, cũng không được dùng ngoại lực." Giản Thượng Ôn chậm rãi nói, môi khẽ nhếch lên: "Hơi thở, chắc không tính là phạm quy đâu nhỉ?"

Thẩm Nghị nhướng mày: "Nhưng quy tắc cũng không cho phép cậu đánh lén khi tôi đang nghe điện thoại."

Giản Thượng Ôn cười tủm tỉm, giọng điệu đầy vô tội: "Nhưng anh cũng đâu có nói không thể."

Anh nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, rồi bất giác bật cười.

"Vậy xem như, cậu thắng rồi."

Thẩm Nghị cực kỳ ghét bị uy hiếp. Người khác chỉ cần có chút ý định áp đặt hay khống chế anh, anh đều không chút lưu tình mà cắt đứt liên hệ. Nhưng Giản Thượng Ôn lại ngang nhiên chơi một ván cược như vậy, gần như chạm đến ranh giới hắn căm ghét nhất.

Thế mà giờ phút này, Thẩm Nghị chẳng những không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn có chút hứng thú.

Một sự mới mẻ khi gặp được đối thủ ngang tầm.

Một nhành hoa thố ti mỏng manh, nhìn qua như chỉ cần một cơn gió là đủ để gãy lìa, một đôi mắt xinh đẹp tựa như chỉ cần rủ xuống là sẽ rơi lệ. Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài. Chỉ có những ai thực sự tiến lại gần mới có thể nhận ra, dưới những cánh hoa kiều diễm ấy, lại ẩn giấu vô số gai nhọn sắc bén.

Giống như khoảnh khắc vừa rồi, trước khi những ngón tay sắp chạm vào nhau, chẳng ai biết rằng mục tiêu thực sự của cậu ngay từ đầu đã là vành tai anh.

Thông minh, quyết đoán.

Giản Thượng Ôn nhìn hắn, khóe môi cong lên, nhẹ nhàng nói: "Thắng thua không quan trọng, quan trọng là Thẩm đạo có thấy tôi phù hợp hay không. Đó mới là điều quan trọng."

Nhìn đi.

Cậu đúng là thông minh thật.

Thẩm Nghị thu ánh mắt về, lười nhác tựa người vào tảng đá phía sau, đồng thời tiện tay chặn số điện thoại ban nãy. "Tính ra thì cậu cũng xem như có chút bản lĩnh đấy." Nhưng rồi giọng anh lại trầm xuống: "Bất quá, nếu muốn thực sự giành được vai diễn này, chỉ dựa vào mấy trò vặt vãnh ấy là không đủ đâu."

Giản Thượng Ôn hiểu rõ, không có chuyện gì trên đời này lại đơn giản như thế.

Thành thật mà nói, nếu Thẩm Nghị thực sự ngay lập tức đồng ý, cậu ngược lại còn cảm thấy có gì đó không ổn. Dù sao thì đây cũng là một bộ phim điện ảnh cấp đại chế tác, đặc biệt lại còn là tác phẩm của Thẩm Nghị, số vốn đầu tư ít nhất cũng phải hàng tỷ, cả đoàn phim hàng trăm con người đều phải bỏ ra vô số thời gian và công sức. Với tư cách đạo diễn, gánh nặng trên vai anh ta chưa bao giờ nhẹ.

Vai chính của một bộ phim có thể quyết định vận mệnh cả tác phẩm. Nếu hắn dễ dàng đưa ra quyết định như vậy, điều đó chẳng khác nào vô trách nhiệm với chính bộ phim của mình. Và nếu thật sự như thế, Giản Thượng Ôn cũng sẽ chẳng yên tâm mà hợp tác với một đạo diễn như vậy.

Nhưng điều cậu cần làm bây giờ, là thể hiện rõ lập trường của mình.

"Dù là bất kỳ thử thách nào, tôi cũng có lòng tin vượt qua được."

Trong màn đêm yên tĩnh, hai người đối diện nhau.

Giản Thượng Ôn vẫn cười, nhưng trong đáy mắt lại không hề có nửa phần thoái lui. Ngược lại, trong đôi mắt sáng rực phản chiếu ánh huỳnh quang của biển, là dã tâm vô cùng rõ ràng.

Trời đêm đen thẫm như mực, nhưng sắc mặt cậu lại trắng nõn nổi bật, tựa như được chính sóng biển mài giũa mà trở nên sáng ngời. Gió biển thổi qua mái tóc cậu, lướt qua hàng chân mày, nhưng lại chẳng thể che lấp được ánh sáng trong mắt ấy.

Lần đầu tiên, Thẩm Nghị thực sự nhìn thẳng vào cậu.

Gương mặt anh tuấn với đôi phần tà khí ngày thường giờ đây rũ bỏ đi vẻ bất cần, chỉ còn lại sự nghiêm túc hiếm thấy.

Anh trầm giọng: "Dù thử thách khó khăn thế nào, cậu cũng muốn thử?"

Giản Thượng Ôn đáp: "Muốn."

Sóng biển dập dìu vỗ bờ. Hai người ngồi cạnh nhau trên dải cát rực sáng ánh huỳnh quang, trò chuyện rất lâu.

Cuối cùng, kết quả được định đoạt.

Thẩm Nghị nhướng mày nhìn cậu, khóe môi khẽ cong lên: "Vậy thì, tôi sẽ chờ xem Giản lão sư thể hiện."

Giản Thượng Ôn cười, trong ánh mắt lấp lánh nét nghịch ngợm. Cậu vươn tay ra, chủ động bắt tay anh: "Tôi cũng rất mong chờ bữa cơm hộp đầu tiên trên phim trường của Thẩm đạo."

Hai bàn tay siết chặt.

Trên con đường nhỏ ven biển không một ai biết đến, chính khoảnh khắc này đã đặt nền móng cho một tác phẩm điện ảnh để đời. Một vị đạo diễn thiên tài, và một tam kim ảnh đế tương lai, lần đầu tiên hợp tác.

Đêm tối dần chìm sâu.

Giản Thượng Ôn xoay người rời đi.

Trên con đường trở về, hai người vẫn thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu. Đêm tối tĩnh lặng, chỉ có bước chân họ song hành trong màn đêm dày đặc.

Một trước, một sau.

Ngoài ánh đèn pin chiếu rọi phía trước, chẳng còn gì có thể nhìn thấy nữa.

"Làm sao cậu biết đến con đường nhỏ này?" Thẩm Nghị hỏi.

Giản Thượng Ôn bước chậm lại, giọng nói phảng phất như bị gió biển thổi tan vào màn đêm: "Trước kia, hồi nhỏ tôi hay đi đường này để đón mẹ tan làm."

Cậu ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Mẹ tôi khi đó phải một mình nuôi hai đứa trẻ, công việc nhiều lắm. Đến tối mới về được, đôi khi chủ nhà sẽ cho bà chút đồ ăn, tôi vì muốn biết hôm đó có được ăn ngon hay không, nên lần nào cũng rất mong chờ."

Thẩm Nghị khẽ cười: "Nghe có vẻ mẹ cậu rất thương cậu."

Gió biển thổi qua, mang theo giọng nói nhè nhẹ của Giản Thượng Ôn: "Tôi không biết."

Cậu chưa từng dám khẳng định bất kỳ ai yêu thương mình. Cũng không chắc bản thân có từng thực sự được ai đó yêu thương hay chưa.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần phải chọn giữa hai đứa trẻ, chưa bao giờ cậu là người được ưu tiên. Suốt thời thơ ấu lẫn khi trưởng thành, cậu luôn là kẻ bị bỏ lại. Không ai nhớ đến ngày sinh nhật của cậu, cũng chẳng có ai tặng cậu vương miện. Cậu chỉ là một cái bóng, một kẻ sống trong góc khuất mà chẳng ai cần đến.

Thẩm Nghị im lặng một lúc, sau đó mới chậm rãi nói: "Một người phụ nữ có thể nuôi hai đứa trẻ, chắc hẳn rất vất vả."

Giản Thượng Ôn gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Bà ấy thực sự rất cực khổ. Mất sớm khi còn trẻ, vất vả tiết kiệm từng đồng, đến ăn cũng chẳng dám ăn, mặc cũng chẳng dám mặc, chỉ mong dành dụm được chút tiền cho tôi vào đại học, sau này lập gia đình. Bà ấy thường hay nói rằng, chờ đến khi tôi thành gia lập nghiệp, có thể đưa vợ về thăm bà ấy một chút thì tốt biết bao."

Nhưng cuối cùng, cậu chẳng học đại học, cũng chưa từng lập gia đình.

Số tiền mà mẹ cậu dành dụm cả đời, cuối cùng lại rơi vào tay gia đình nhận nuôi.

Thẩm Nghị lặng người một lúc, sau đó hỏi: "Có phải bà ấy được chôn ở nghĩa trang phía sau không?"

Giản Thượng Ôn theo ánh mắt anh nhìn về phía xa.

Trên thực tế, bầu trời đêm tối đen như mực, căn bản chẳng thể nhìn rõ điều gì. Nhưng không hiểu vì sao, khi ánh mắt cậu hướng về phía đó, cậu lại lập tức biết chắc rằng, đúng vậy - chính là nơi đó.

Người phụ nữ đã dành cả đời vất vả ấy, cuối cùng lại nằm xuống ở nơi này.

Cả hai đứng trên triền núi, xa xa nhìn về phía ngôi mộ nhỏ đơn sơ.

Giọng Thẩm Nghị lạnh nhạt vang lên giữa gió biển: "Nếu hòn đảo này bị khai phá, có lẽ một hai năm nữa sẽ bị giải tỏa. Đến lúc đó, cậu phải đưa bà ấy đi nơi khác."

Nếu đến ngày đó, chuyện này e là sẽ không giấu được nữa.

Giản Thượng Ôn nhìn chằm chằm vào ngôi mộ nhỏ, khóe môi khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng nói: "Một hai năm... là đủ rồi."

Mẹ, hãy chờ xem.

Những gì bọn họ nợ con, con sẽ từng chút, từng chút đòi lại hết.

.......

Đêm khuya.

Sau khi tách khỏi Thẩm Nghị, Giản Thượng Ôn cầm đèn pin trở về tiểu lâu.

Bây giờ đã gần rạng sáng, cậu vốn định chỉ rửa mặt rồi đi ngủ. Dù sao ngày mai còn phải bay đi nơi khác, cậu cũng không muốn thức khuya.

Nhưng điều cậu không ngờ tới là, vừa bước vào phòng khách, liền nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đang ngồi trên sofa.

Phó Cẩn Thành dựa lưng vào ghế, còn bên cạnh hắn là Ôn Cẩm đang khóc đến sưng cả mắt.

Bước chân Giản Thượng Ôn khựng lại, trong lòng thầm than: Thật là xui xẻo.

Đêm nay tâm trạng cậu vốn dĩ không tệ, nhưng vừa gặp phải hai kẻ này, bao nhiêu hứng thú đều tan biến sạch sẽ.

Ôn Cẩm hiển nhiên cũng hơi bất ngờ khi nhìn thấy cậu. Cậu ta còn đang buồn bã vì chuyện bị Thẩm Nghị lạnh lùng dập máy, đúng lúc đó cha cậu lại bảo hắn mời Phó Cẩn Thành đến khu biệt thự mới để giải sầu. Tâm trạng Ôn Cẩm vốn chẳng tốt, nên liền đến tìm Phó Cẩn Thành để trút bầu tâm sự.

Và thế là... một cảnh tượng đầy lúng túng diễn ra trong đêm khuya.

Nào ngờ, cậu ta vừa mới buột miệng nói Thẩm đạo bên cạnh có tiểu yêu tinh không biết xấu hổ, liền thấy Giản Thượng Ôn từ bên ngoài bước vào.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ôn Cẩm còn chưa kịp phản ứng, chưa kịp nghi hoặc hay đặt câu hỏi, thì người lên tiếng đầu tiên lại là Phó Cẩn Thành trước nay vẫn luôn trầm ổn. Hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt đè nặng lên người Giản Thượng Ôn, giọng điệu bình thản nhưng không giấu nổi sự chất vấn: "Nửa đêm nửa hôm, cậu đi đâu vậy?"

Ôn Cẩm: "......"

Khoan đã, câu này chẳng phải nên là cậu ta hỏi sao?

Phó Cẩn Thành vẫn nhìn chằm chằm vào Giản Thượng Ôn, đôi mắt sâu thẳm, khí thế mạnh mẽ như bão giông kéo đến.

Nhưng Giản Thượng Ôn chẳng hề sợ hãi. Cậu đứng ở cửa, trên tay còn cầm theo đèn pin, cười nhạt đáp: "Đi xem ánh sáng xanh trên biển."

Phó Cẩn Thành cất giọng lạnh lùng: "Đi với ai?"

Giản Thượng Ôn cong môi cười: "Thẩm đạo."

Ánh mắt Phó Cẩn Thành trở nên nguy hiểm, híp lại đầy cảnh giác. Mà bên cạnh hắn, phản ứng của Ôn Cẩm còn kịch liệt hơn. Cậu ta kích động thốt lên: "Giản ca! Sao anh lại đi xem biển với Thẩm đạo?"

"Thẩm đạo muốn đi, nhưng không biết đường, tôi lại tình cờ biết, thế nên dẫn đường cho anh ấy thôi." Giản Thượng Ôn lười biếng đáp.

Ôn Cẩm: "......"

Cậu ta nghẹn lời.

Tại sao cậu ta lại không biết đường?

Khoan đã...

Sắc mặt Ôn Cẩm dần trắng bệch. Nghĩ đến một khả năng đáng sợ hơn, cậu ta bỗng dưng câm lặng.

Dù Phó Cẩn Thành đã nghe được lý do, chân mày hắn vẫn không giãn ra. Hắn là kẻ vô cùng nhạy bén, chưa bao giờ tin vào những lời giải thích nông cạn. "Thẩm đạo muốn tìm người dẫn đường, chẳng thiếu gì kẻ sẵn lòng giúp anh ta, sao lại chọn cậu?"

Giản Thượng Ôn vẫn cười, nhưng đôi mắt đã mất đi vẻ dịu dàng thường thấy. "Tối nay, tất cả khách mời và nhân viên đều đang bận rộn tổ chức sinh nhật cho A Cẩm, từ đâu ra nhiều người rảnh rỗi để làm hướng dẫn viên? Phó tổng, chẳng phải chính anh cũng đang rất bận sao?"

Lời nói không khách khí, ánh mắt lạnh lùng.

Phó Cẩn Thành hiếm khi bị chặn họng như vậy.

Hắn ngẩn ra trong thoáng chốc.

Giản Thượng Ôn... đang tức giận?

Hắn và Giản Thượng Ôn từng ở bên nhau suốt mấy năm. Tuy chưa từng nói ra, nhưng thực chất, Phó Cẩn Thành rất không muốn chọc cậu nổi giận. Bởi vì một khi Giản Thượng Ôn giận lên, thực sự rất khó dỗ dành.

Trong giới hào môn, hắn từng chứng kiến không ít kẻ bao nuôi tình nhân hay nuôi nhân tình bên ngoài. Đám người đó hay than phiền người tình nhỏ của mình tính khí thất thường, đòi hỏi quá đáng. Nhưng bọn họ chỉ cần chịu bỏ chút tiền, nói vài lời ngọt ngào, thì cũng có thể khiến đối phương nguôi ngoai.

Phó Cẩn Thành nghe vậy, trong lòng chỉ cảm thấy nực cười.

Khi còn trẻ, hắn vô cùng khinh thường kiểu trò chơi bao dưỡng này. Hắn có kiêu ngạo của riêng mình, nếu thực sự muốn có ai đó bên cạnh, thì người đó nhất định phải là người yêu hắn. Hắn không hứng thú với kiểu quan hệ giấu giấu giếm giếm, càng không muốn để người của mình phải lén lút mà sống.

Cho đến khi gặp Giản Thượng Ôn.

Cậu phá vỡ mọi quy tắc và thói quen của hắn.

Giản Thượng Ôn không giống với bất kỳ ai. Cậu cũng có lúc giận, nhưng chưa bao giờ gào thét hay làm loạn. Cậu không khóc lóc, cũng chẳng náo loạn. Mỗi lần tức giận, cậu chỉ đơn giản là mỉm cười, vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng chính vì như vậy, cậu trở nên xa cách, không còn thân cận với hắn, như thể vĩnh viễn không còn quan tâm nữa.

Mà điều này, mới chính là điều khiến người ta phát điên nhất.

Tệ hơn cả là, Phó Cẩn Thành chưa bao giờ giỏi trong việc dỗ dành ai. Hắn cũng không phải người có thể dễ dàng mở miệng xuống nước.

Cho nên mỗi lần Giản Thượng Ôn tức giận, những người xui xẻo nhất lại chính là đám người hầu trong trang viên. Phó Cẩn Thành tính khí kiêu ngạo, chưa bao giờ chịu xuống nước dỗ dành ai, vậy nên mỗi lần như thế, chỉ có quản gia và đám người làm chạy đôn chạy đáo đi tìm Giản Thượng Ôn, ra sức khuyên nhủ. Mãi đến khi cơn giận của cậu nguôi ngoai, bầu không khí trong trang viên mới có thể trở lại bình thường.

Nhưng có một chuyện, Phó Cẩn Thành chưa từng nói với bất kỳ ai.

Hắn không thích cãi nhau với Giản Thượng Ôn. Dù hắn sắc sảo, dù hắn chưa bao giờ chịu lép vế trước ai.

Ôn Cẩm cất giọng hờn dỗi: "Thượng Ôn ca, sao anh không rủ em đi nữa chứ? Em cũng muốn xem biển phát quang mà!"

Giản Thượng Ôn sắc mặt bình thản, giọng điệu tự nhiên: "Vì lúc đó em còn đang ở cùng bố mẹ. Họ hiếm khi đến đây, em rời đi lúc ấy chẳng phải không hay lắm sao?"

Ôn Cẩm lập tức cứng họng.

Giản Thượng Ôn lại nhìn về phía hai người họ, bình tĩnh hỏi: "Còn hai người thì sao? Khuya thế này rồi, A Cẩm, hôm qua em cũng mệt rồi đúng không? Sao lúc nãy tôi vừa bước vào, nhìn sắc mặt em có vẻ không tốt lắm?"

Vừa nghe câu đó, sắc mặt Ôn Cẩm lập tức có chút lúng túng.

Câu này...

Cậu ta biết trả lời thế nào đây?

Lẽ nào phải nói rằng, lúc Thẩm đạo đi xem biển với anh, anh ấy đã tiện tay cúp máy em luôn?

Thế thì mất mặt chết đi được!

Bộ não Ôn Cẩm cuối cùng cũng hoạt động nhanh nhạy hơn bình thường, cậu ta vội vã nhìn về phía Phó Cẩn Thành, nói như thể khoe khoang: "Em... Nhà em mới mua một trang viên, em đang mời Phó ca đến chơi!"

Lúc nói ra câu này, giọng điệu Ôn Cẩm không giấu nổi vẻ đắc ý. Cho dù người mình thích có đi xem biển cùng Giản Thượng Ôn thì đã sao? Ít nhất nhà cậu ta có điều kiện tốt hơn nhiều. Biết đâu Giản Thượng Ôn còn chưa từng ở trong một căn biệt thự xa hoa như vậy!

Thế nhưng, khi ngước lên nhìn đối phương, Ôn Cẩm lại không thấy bất kỳ sự hâm mộ nào trong mắt Giản Thượng Ôn.

Chàng trai với dung mạo thanh tú đứng lười biếng tựa vào cửa, ánh mắt hờ hững lướt qua hai người đang ngồi trên sô pha. Nghe xong, cậu chỉ nhàn nhạt cười: "Vậy à? Thế thì tốt rồi. Phó tổng cứ chơi vui vẻ với A Cẩm đi."

Cậu càng thờ ơ, chân mày Phó Cẩn Thành lại càng nhíu chặt hơn.

Hắn bỗng nhiên nhớ lại.

Từ hôm đó, Giản Thượng Ôn không còn viết cho hắn một tấm phiếu hảo cảm nào nữa.

Từ hôm đó, cậu cũng không chủ động nói chuyện với hắn nữa.

Từ khoảnh khắc đó, cũng là vào buổi tối sinh nhật Ôn Cẩm năm ấy, khi cả hai tranh cãi về chiếc vương miện, quan hệ giữa họ dần trở nên xa lạ hơn.

Bỗng nhiên, Phó Cẩn Thành dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Có khi nào, tâm trạng Giản Thượng Ôn hôm nay không tốt... là vì chuyện khi đó?

Vì chiếc vương miện ấy, họ đã cãi nhau, và giờ đây, khi cậu thấy hắn tổ chức sinh nhật cho Ôn Cẩm, cậu lại không vui?

Nghĩ đến đây, Phó Cẩn Thành bỗng cảm thấy việc đến trang viên nhà họ Ôn làm khách chẳng còn hứng thú gì nữa.

Nam nhân nhíu nhíu mày, nghiêng mắt nhìn Ôn Cẩm, giọng điềm nhiên nhưng không cho phép phản bác: "Dạo này anh xa công ty lâu quá rồi, thời gian tới sẽ rất bận, chuyện này để sau đi."

Nụ cười của Ôn Cẩm cứng lại trên môi, cậu ta không thể tin nổi mà tròn mắt nhìn hắn: "Phó ca..."

Phó Cẩn Thành chỉ nói: "Cũng khuya rồi, A Cẩm, em cũng nghỉ sớm đi."

Ôn Cẩm có chút kinh ngạc nhìn Phó Cẩn Thành. Sao lại thế được? Rõ ràng lúc trước vẫn còn tốt mà, sao tự dưng lại không thể đi nữa?

Giản Thượng Ôn chỉ mỉm cười, đứng bên cạnh nhìn toàn bộ cảnh này mà chẳng hề có bất kỳ phản ứng nào trước quyết định của Phó Cẩn Thành. Cậu đơn giản liếc mắt nhìn hắn một cái, cười nhẹ: "Vậy tôi cũng về nghỉ trước, mai gặp."

Lần này Ôn gia gặp khủng hoảng tài chính, vốn dĩ chỉ cần Lương Thâm hoặc nhà họ Phó ra tay giúp một chút là có thể giải quyết dễ dàng.

Không ngờ...

Cả hai người đàn ông này, không ai chịu đưa tay ra.

Dù sau này có thể vì tình cảm thanh mai trúc mã hay vì người mình yêu mà giúp đỡ, thì khoảng thời gian này cũng đủ khiến Ôn Kiến Thành lo sốt vó, ngày nào cũng ăn ngủ không yên. Nhưng mà...

Giản Thượng Ôn nhàn nhạt nghĩ, chuyện này mới chỉ là bắt đầu thôi.

Có cậu ở đây, ngày tháng tươi đẹp của Ôn gia coi như chấm hết.

........

Ngày hôm sau.

Một ngày nắng đẹp.

Kỳ thứ hai của chương trình thực tế trên đảo đã chính thức khép lại thành công.

Mọi người cùng ngồi trên xe buýt của ê-kíp, hướng thẳng đến sân bay. Dù chương trình chỉ mới quay được hai kỳ, vẫn còn ba kỳ nữa mới kết thúc, nhưng sức nóng đã tăng vọt.

Sân bay, sau khi nhận được thông tin đoàn quay về, đã sớm chật kín fan đến đón thần tượng.

Khi đặt chân đến thành phố A, đã là buổi chiều. Sân bay thành phố A sầm uất và náo nhiệt vô cùng.

Vì lo ngại tình trạng hỗn loạn, lực lượng an ninh đã được huy động để duy trì trật tự. Các đoàn đội của từng khách mời cũng lần lượt có mặt để đón họ về. Sau khi rời khỏi máy bay, tất cả mọi người có thể đến phòng chờ dành riêng cho khách mời để nghỉ ngơi một lát.

Phỉ Thành đi ngay phía sau Giản Thượng Ôn.

Từ cái đêm trên boong tàu hôm ấy, hai người họ gần như chưa nói với nhau câu nào.

Sau khi vào phòng chờ, Phỉ Thành đứng ngay bên cạnh cậu, vẻ mặt như thể chỉ là tiện miệng hỏi một câu: "Anh định về ký túc xá của công ty à?"

"Ừ." Giản Thượng Ôn đáp, mắt khẽ liếc sang nhìn hắn: "Sao vậy?"

Phỉ Thành khẽ nhíu mày: "Anh không có chỗ nào khác để ở à?"

Giản Thượng Ôn ngẫm nghĩ một lát. Thực ra vẫn còn. Chẳng hạn như nhà của ba mẹ nuôi cậu, nhưng cậu không muốn quay về đó. Cậu cũng có thể thuê nhà bên ngoài, nhưng không lâu trước đây, vì ông lão hàng xóm bệnh nặng, toàn bộ tiền bạc của cậu đều dồn hết vào viện phí. Sau đó Thẩm đạo có tạm ứng một khoản cát-xê, nhưng đa phần thời gian cậu đều bận quay chương trình, thuê nhà cũng là một sự lãng phí.

Huống hồ...

Vốn dĩ cậu chẳng có nhà, ở đâu cũng vậy thôi.

Giản Thượng Ôn khẽ cong môi cười: "Dù gì cũng không phải cậu đến ở ký túc xá, sao trông cậu như có thù sâu hận lớn thế?"

Phỉ Thành có chút gượng gạo. Hắn không muốn Giản Thượng Ôn phải sống trong điều kiện khó khăn như vậy, nhưng lại mạnh miệng không chịu nói thẳng. Đàn ông nhà họ Phỉ từ trước đến nay sĩ diện là trên hết. Hắn hừ một tiếng: "Ai có thù hận gì chứ? Tôi chỉ tò mò thôi."

Lạc Chấp Diệp vừa hay đi tới từ phía sau, đứng trước mặt Giản Thượng Ôn rồi nói thẳng: "Cậu đang ở ký túc xá công ty sao?"

Giản Thượng Ôn gật đầu: "Đúng vậy."

"Tôi có một căn hộ bên đó đang để trống." Lạc Chấp Diệp nói thản nhiên, "Nếu cậu cần, có thể qua đó ở."

Giản Thượng Ôn hơi ngạc nhiên, còn chưa kịp đáp lại.

Lời của Lạc Chấp Diệp vừa dứt, người kinh ngạc nhất không phải Giản Thượng Ôn mà là các khách mời xung quanh, vốn dĩ chuẩn bị rời đi cũng không kịp bước tiếp!

Ngay cả Lương Thâm, Phó Cẩn Thành và Kỳ Ngôn, những người vừa đi đến cửa cũng phải dừng chân, ngoảnh đầu nhìn lại.

Từ Dương như thể gặp phải chuyện hệ trọng, cùng Phỉ Thành đồng thanh thốt lên: "Sao có thể chứ?"

Giọng nói vừa rơi xuống, hai người liếc mắt nhìn nhau.

Từ Dương là người lấy lại tinh thần đầu tiên, ho nhẹ một tiếng, rồi nói: "Lạc ca, căn hộ của anh tuy rằng anh không dùng đến, nhưng truyền thông đều biết nó đứng tên anh. Em chỉ lo nếu Thượng Ôn chuyển vào ở, liệu có bị chụp lại rồi sinh ra mấy tin đồn bất lợi cho cậu ấy không?"

Lạc Chấp Diệp khẽ nhíu mày. Ban đầu, anh cũng không suy nghĩ nhiều đến vậy. Anh thản nhiên nói: "Nếu vậy thì không được rồi, cậu có thể về biệt thự ngoại ô của tôi mà ở."

Phỉ Thành đâu còn có thể nhịn được nữa, lập tức lên tiếng: "Nếu phải đổi chỗ ở, nhà tôi cũng có phòng trống!"

Lạc Chấp Diệp liếc mắt nhìn hắn. So với một tên nhóc chưa trải sự đời, anh dĩ nhiên hiểu cách đánh vào điểm yếu của đối thủ hơn. Không nhanh không chậm, anh nói: "Tôi nhớ không lầm thì trước đây cậu thường xuyên viết thư cho Ôn Cẩm, sao bây giờ lại muốn để Thượng Ôn đến nhà cậu ở? Không sợ Ôn Cẩm hiểu lầm à?"

Phỉ Thành hoàn toàn không ngờ Lạc Chấp Diệp lại chơi chiêu này!

Tiểu thiếu gia tóc đỏ rực trong lòng nghẹn lại, nhưng ngoài mặt vẫn cười, nhếch môi phản đòn: "Dù chỉ là bạn bè, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, đúng không? Nói đi cũng phải nói lại, Lạc lão sư không phải cũng thường xuyên viết tâm thư cho Từ Dương sao? Vậy anh không sợ Từ Dương hiểu lầm à?"

Vừa dứt lời, xung quanh lập tức chìm vào im lặng.

Phỉ Thành đắc ý nhìn Lạc Chấp Diệp, gương mặt anh tuấn đầy vẻ khiêu khích. Dù đối phương lớn tuổi hơn, thành thục hơn, hắn cũng không tỏ ra yếu thế, dứt khoát bật lại một cách sắc bén.

Là một quán quân E-Sport chuyên nghiệp, phản xạ tay và tốc độ suy nghĩ chính là điều quan trọng nhất. Dù có chút lúng túng khi đối diện với Giản Thượng Ôn, cũng không có nghĩa là hắn sẽ bị bất kỳ ai khác làm khó!

Muốn cướp người sao?

Hôm nay, đừng ai mơ đội được nón xanh lên đầu hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me