TruyenFull.Me

【ĐM/EDIT】Rốt cuộc cậu còn có bao nhiêu "anh trai tốt" nữa?

Chương 92: Biến cậu thành thế thân

phongmien98765

Trong nhóm lập tức yên tĩnh hẳn.

Giản Thượng Ôn từ bên ngoài mua trứng gà về, vừa cầm điện thoại lên đã thấy nhóm chat chìm vào im lặng được một lúc.

Phỉ Thành là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí, hắn thẳng tính nên mở miệng liền hỏi ngay: "Kỳ ca, Lạc lão sư, hai người cũng có mặt? Chẳng lẽ các anh cũng muốn mời anh ấy đi xem thi đấu?"

Chuyện này còn có thiên lý không đây?

Hôm qua hắn gặp Phó tổng và Lương Thâm ở dưới lầu đã thấy kỳ lạ lắm rồi, vốn tưởng rằng đối thủ cạnh tranh của mình chỉ có hai người bọn họ. Ai ngờ vừa vào nhóm đã thấy càng lúc càng đông, rốt cuộc là còn bao nhiêu người muốn nhảy vào nữa đây?

Chơi game 1v5 hắn còn chịu được, chẳng lẽ ngoài đời cũng phải đánh một trận?

Lạc Chấp Diệp im lặng trong chốc lát rồi gửi tin nhắn: "Không phải xem thi đấu, tôi muốn giới thiệu cậu ấy với một đoàn phim, hỏi xem cậu ấy có thời gian thử vai không."

Phỉ Thành vừa mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Nhưng chưa kịp mừng được bao lâu, hắn đã sững lại. Từ từ... Lạc lão sư và Giản Thượng Ôn cũng chẳng thân quen gì, tại sao lại chủ động giới thiệu đoàn phim? Chẳng phải đây là kiểu quy tắc ngầm điển hình của giới giải trí sao?

Chưa đầy một phút sau, Kỳ Ngôn cũng lên tiếng: "Tôi có lịch hẹn chụp tạp chí chung với cậu ấy."

Lý do này nghe có vẻ bình thường, nhưng Phỉ Thành vừa nghĩ một chút đã cảm thấy có gì đó sai sai! Không đúng! Kỳ Ngôn không phải đủnh lưu à? Sao một bộ tạp chí của anh ta lại mời Giản Thượng Ôn chụp cùng? Điều này hợp lý à? Không lẽ... cũng muốn dùng quy tắc ngầm với anh ấy?

Giản Thượng Ôn vừa từ siêu thị đi ra, ngồi bên lề đường cho con mèo hoang ăn mấy con cá khô giá rẻ mua được, thì nhận được tin nhắn riêng của Phỉ Thành.

Phỉ Thành: "Để tôi nói cho anh biết, trên đời này làm gì có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống. Nếu anh nhận tài nguyên của người ta, thì phải cẩn thận, có khi họ có ý đồ với anh đấy!"

Vừa nhìn tin nhắn, Giản Thượng Ôn đã biết ngay hắn đang nói bóng gió điều gì. Cậu còn chưa kịp trả lời...

Một tin nhắn riêng khác lại tiếp tục tới.

Lạc Chấp Diệp: "Em muốn đi xem thi đấu à? Tôi nghe nói giải đấu lần này có rất nhiều người, an ninh cũng không chặt chẽ lắm!"

Giản Thượng Ôn nhướn mày.

Nhìn thì có vẻ là đang quan tâm cậu, nhưng thực chất lại là đang khéo léo nhắc nhở cậu. Đây chẳng phải là đang ám chỉ rằng nếu cậu đi, chắc chắn sẽ có không ít phiền phức sao? Nhưng vấn đề là, anh không nói thẳng, mà còn cố tình dùng giọng điệu đầy quan tâm.

Lão cáo già.

Giản Thượng Ôn khẽ cười, điện thoại lại rung lên, lần này là tin nhắn của Lương Thâm.

Lương Thâm: "Dạo gần đây tình hình ở châu Âu không ổn lắm, Phó thị có chút thế lực bên đó, nhưng kẻ thù cũng không ít, cậu nên chú ý an toàn."

Ồ, vị này thì thẳng thắn hơn hẳn.

Hớt tay trên của Phó Cẩn Thành mà nói cũng mượt ghê.

Trở lại nhóm chat, Giản Thượng Ôn nhìn đám người kia vẫn đang ra vẻ khách sáo nói chuyện đôi câu, nhưng sau lưng thì ai cũng nhắn tin riêng cho cậu, nỗ lực mách lẻo với đối phương. Cậu không nhịn được mà cảm thấy buồn cười.

Vì thế, khi Phó Cẩn Thành hỏi cậu khi nào đi châu Âu, cậu chỉ nhàn nhạt gõ một câu: "Nghe nói dạo này châu Âu không thích hợp để đi du lịch lắm, để dịp khác có thời gian rồi hãy đi."

Lời phải nói chính là như vậy, vừa đủ, không nhiều không ít, để lại không gian cho người ta tự suy diễn.

Nếu cậu nói thẳng là nghe từ Lương Thâm, thì Phó Cẩn Thành nể mặt cũng chẳng làm gì được Lương Thâm. Nhưng nếu cậu không nói là từ ai, Phó Cẩn Thành chắc chắn sẽ truy ra nguồn tin, sau đó ngầm ghi hận với Lương Thâm. Cứ thế, một hòn đá nhỏ cũng đủ để khơi lên sóng lớn.

Phỉ Thành nhắn ngay: "Vậy còn giải đấu của tôi thì sao?"

Giản Thượng Ôn liền tag hắn trong nhóm: "Ngoài tôi ra, A Cẩm bọn họ có đi không, hay chỉ mỗi tôi?"

Phỉ Thành sững sờ. Trong lòng hắn thầm nghĩ: Ôn Cẩm bọn họ đi làm gì?

Nhưng ngay khi câu hỏi của Giản Thượng Ôn vừa thả ra, Lương Thâm đã lên tiếng: "Sự kiện lớn thế này, lại còn có phát sóng trực tiếp, Phỉ Thành sao có thể chỉ mời một người? Chắc chắn là mọi người cùng đi rồi."

Bề ngoài thì như đang có ý tốt giúp đỡ giải thích, nhưng thực chất là chặn ngay lời Phỉ Thành sắp nói.

Phỉ Thành thật sự chỉ mời mỗi Giản Thượng Ôn, nhưng Lương Thâm đã nói vậy, hắn đành phải nuốt xuống cơn nghẹn, miễn cưỡng gõ: "Ừ, mọi người đều đi."

Giản Thượng Ôn liền nói: "Vậy đã vậy thì tôi không thể vắng mặt rồi, gửi tôi thời gian tổ chức đi, tôi sẽ đến đúng giờ."

Vừa đọc xong câu này, Phỉ Thành cảm thấy sụp đổ thật sự.

Hắn vốn tưởng sẽ có một buổi hẹn riêng tư hai người, còn chuẩn bị cả chỗ ngồi VIP cho Giản Thượng Ôn, vậy mà giờ... tất cả đều đổ sông đổ bể.

Hắn ghét Lương Thâm!!!

Sau khi "giải quyết" xong chuyện này, Giản Thượng Ôn cúi đầu xoa đầu con mèo trắng bên chân, ngón tay thon dài khẽ gõ trên màn hình điện thoại. Cậu lại tag Lương Thâm, hỏi: "Còn giải đấu của anh thì sao? Có A Cẩm không?"

Lần này, Lương Thâm còn chưa kịp trả lời.

Phỉ Thành đã lập tức dùng tốc độ tay của một AD chuyên nghiệp mà gõ ra câu: "Sự kiện lớn thế này, lại còn có phát sóng trực tiếp, Lương ca sao có thể chỉ mời một người? Chắc chắn là mọi người cùng đi rồi."

Lương Thâm: "......"

Hắn nhìn dòng chữ vừa gõ dở trên màn hình mà còn chưa kịp gửi đi, thoáng trầm ngâm.

Chậm rãi đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, người đàn ông khẽ cười. Nhãi con, dám chơi anh đây?

Nhưng dù gì, Lương Thâm cũng đã ăn nhiều hơn Phỉ Thành vài bát cơm đời, hắn bình thản gõ lại: "Ừ, đúng vậy. Thực ra tôi không thích công khai lịch trình cá nhân lắm, nhưng khi trước trên đảo, Thượng Ôn từng nói muốn xem giải đấu, nên tôi muốn mời cậu đến xem. Nhưng mà, Tiểu Phỉ nói cũng đúng, hôm đó tôi sẽ mời cả những người khác nữa."

Một câu, không chỉ hợp lý hóa lời mời của hắn, mà còn tìm được một cái cớ hoàn hảo để mở rộng danh sách khách mời.

Phỉ Thành: "......"

Đậu má!! Hắn thế nào lại không nghĩ ra chiêu này chứ!!

Bình thường không nhìn ra, nhưng tên họ Lương lại thâm đến mức này sao?

Phỉ Thành nghiến răng nghiến lợi, lòng đầy phẫn hận.

Phó Cẩn Thành – người từ nãy đến giờ vẫn im lặng như thể tự phong bế chính mình sau lần bị từ chối khéo – bỗng nhiên lên tiếng. Giọng hắn nhàn nhạt: "Những người khác mời hay không cũng chẳng quan trọng lắm, dù gì tôi nhớ hình như cậu cũng đã từng dẫn A Cẩm đi xem rồi mà nhỉ."

Chỉ một câu đơn giản, nhưng lập tức làm thế trận mà Lương Thâm cất công xây dựng sụp đổ trong nháy mắt.

Phỉ Thành, kẻ suýt nữa đã cắn răng tức chết, lập tức lấy lại tinh thần.

Nụ cười trên mặt Lương Thâm cũng cứng đờ. Được thôi, muốn chơi kiểu này đúng không? Hắn nhắn lại: "Đó là vì trước đây A Cẩm tò mò nên tôi mới dẫn cậu ấy đi. Nhưng nói đến chuyện này... Phó tổng và A Cẩm là thanh mai trúc mã, chắc cũng từng đưa cậu ấy sang châu Âu du lịch rồi nhỉ?"

Được! Không muốn để hắn sống yên đúng không? Vậy thì đừng ai mong được sống yên! Nếu hắn đã không thể nuốt trôi miếng cơm này, thì cứ lật cả bàn lên luôn đi!

Phó Cẩn Thành bình thản đáp: "A Cẩm từng tổ chức sinh nhật ở đó một năm, nhưng người dẫn cậu ta đi không phải tôi."

Những người đàn ông trong nhóm chat tiếp tục công kích nhau.

Giản Thượng Ôn lướt qua vài tin nhắn rồi chẳng buồn đọc nữa. Bọn họ cứ ầm ĩ chuyện của họ, cậu chỉ muốn cho mèo ăn thôi.

Chú mèo nhỏ cọ cọ chân cậu, cậu cúi xuống xoa đầu chúng. Hồi bé, khi còn sống với cha mẹ nuôi, vì cha nuôi suốt ngày vay mượn khắp nơi nên hàng xóm chẳng ai muốn cho bọn trẻ con chơi với cậu. Cậu thường ngồi một mình trong con hẻm nhỏ, khi đó, có rất nhiều mèo hoang quanh quẩn ở đó. Đám mèo con ấy rất hiểu chuyện, luôn lặng lẽ bầu bạn với cậu.

Cứ thế, cậu dần dần hình thành thói quen lẩm bẩm một mình, cũng bắt đầu quen với việc nói chuyện với mèo.

Động vật nhỏ thật sự rất tốt, chỉ cần đối xử tốt với chúng, chúng sẽ mãi mãi trung thành. Không giống con người, lòng người khó đoán, nói thay đổi là thay đổi.

Trời bắt đầu lất phất mưa.

Giản Thượng Ôn đứng dậy định chạy về, nhưng những chú mèo con cứ quẩn quanh bên chân cậu, không chịu rời đi. Cậu do dự một chút. Mùa thu sắp hết rồi, thời tiết lạnh thế này, không biết buổi tối lũ nhóc này phải xoay xở thế nào nữa.

Từ xa, một chiếc xe bảo mẫu chạy lại gần.

Xe dừng bên đường, cửa kính từ từ hạ xuống, để lộ gương mặt anh tuấn của người đàn ông bên trong. Một giọng nói quen thuộc vang lên: "Khuya rồi, trời còn đang mưa, sao không về mà lại đứng đây?"

Giản Thượng Ôn hơi bất ngờ: "Thẩm đạo, sao anh lại ở đây?"

Thẩm Nghị nhướng mày: "Đây là khu tôi sống, không về đây thì đi đâu?"

Giản Thượng Ôn chậm mất nửa nhịp mới nhận ra: "Anh sống cùng ký túc xá với nhân viên à?"

Thẩm Nghị "chậc" một tiếng, đáp: "Tôi ở tầng cao nhất."

Giản Thượng Ôn sống ở tầng 29, còn penthouse của Thẩm Nghị thì rộng gấp đôi chung cư cậu đang ở. Trước đây cậu còn thắc mắc, ở thành phố A – nơi đất chật người đông này, không biết ai lại mua được căn hộ lớn như vậy. Không ngờ, hóa ra chủ nhân chính là người đang đứng trước mặt.

"Được thôi." Giản Thượng Ôn bật cười, nói: "Vậy tôi sẽ giữ bí mật giúp anh, Thẩm đạo."

Dù sao từ trước đến nay, chỗ ở của Thẩm Nghị luôn là một bí ẩn.

Nghe nói từ rất lâu trước kia, có không ít tiểu minh tinh vì muốn tranh tài nguyên mà tìm đủ mọi cách để tiếp cận nơi ở của đạo diễn Thẩm, mong được leo lên giường anh. Chuyện này xảy ra quá nhiều lần, đến nỗi địa chỉ nhà riêng của Thẩm Nghị dần trở thành một ẩn số.

Thẩm Nghị nhìn nụ cười lém lỉnh trên mặt cậu, lập tức đoán được cậu đang nghĩ gì, liền lườm cậu một cái, rồi nói: "Cậu thích dầm mưa lắm à?"

Giản Thượng Ôn cúi đầu, liếc nhìn những chú mèo con đang quấn quýt dưới chân mình.

Thẩm Nghị nói: "Đừng để chúng nó lừa, trong khu chung cư này có người chuyên phụ trách chăm sóc bọn chúng. Tới giờ ăn, tự khắc chúng sẽ biết đường quay về."

Giản Thượng Ôn ngạc nhiên: "Sao anh biết?"

Chẳng lẽ Thẩm đạo cũng hay cho mèo ăn sao?

Thật sự có hơi bất ngờ. Một người như Thẩm đạo, bình thường nhìn qua có phần lạnh lùng xa cách, vậy mà cũng có một mặt dịu dàng thế này sao?

Mưa bên ngoài mỗi lúc một nặng hạt. Trong tay Thẩm Nghị còn xách theo một chiếc túi nilon, bên trong không rõ có gì. Anh thản nhiên nói: "Ngoảnh đầu lại."

Giản Thượng Ôn liền ngoảnh đầu.

Thẩm Nghị chỉ tay: "Cửa ở bên kia."

Trước giờ, Giản Thượng Ôn chưa từng để ý đến cánh cửa đó. Nếu đi từ đây về khu chung cư thì sẽ phải đi một vòng lớn. Cậu gật đầu, nói: "Được."

Cậu đội mưa chạy về phía cánh cửa ấy, đẩy ra, nhưng vừa bước vào đã phát hiện nơi này chỉ có duy nhất một chiếc thang máy. Đây hẳn là thang máy riêng của ai đó, muốn sử dụng cần quẹt thẻ.

Giản Thượng Ôn đứng trước thang máy, vốn định rời đi, nhưng nghĩ nghĩ một chút, cậu liền thử dùng thẻ của mình quẹt qua. Cửa thang máy lập tức kêu "Tích" một tiếng rồi sáng lên.

Thang máy dùng thẻ cư dân cũng có thể mở được.

Cậu bước vào, thang máy tự động khởi động, sau cùng dừng lại ở tầng 30.

Tầng 30 rộng hơn cậu tưởng tượng rất nhiều. Vừa ra khỏi thang máy, đập vào mắt cậu là hai bức tượng đồng người đứng hai bên cửa, hành lang bên trong được mạ vàng lộng lẫy, xa hoa đến mức khó tin. Không cần hỏi cũng biết, đây chắc chắn là nơi ở của Thẩm Nghị. Rõ ràng, chiếc thang máy ban nãy đã tự động đưa cậu thẳng đến tầng này.

Nhưng chắc chắn không thể nào cả tầng này chỉ có duy nhất một chiếc thang máy.

Giản Thượng Ôn vốn định đi thang bộ để trở về tầng 29, nhưng tiếng sấm vang lên bên ngoài khiến cậu hơi khựng lại. Nghĩ đến lời nhắc nhở của Thẩm Nghị lúc nãy, cậu dừng bước, mở túi xách, lấy ra chiếc bánh mì kiểu Pháp nhỏ cậu mua hồi chiều cùng với một món đồ chơi thỏ con.

Cậu nhẹ nhàng đặt món đồ chơi xuống trước cửa Thẩm Nghị. Con thỏ vừa chạm xuống đất, đôi tai nhỏ liền động đậy, phát ra giọng hát đáng yêu:

"Cảm ơn bạn, bởi vì có bạn..."

Giản Thượng Ôn khẽ cong môi, xoay người bước xuống lầu.

....

Ngày hôm sau.

Trời đã tạnh mưa.

Sáng sớm, dưới lầu đã có xe chờ sẵn.

Giản Thượng Ôn đúng 8 giờ hơn xuống lầu, vừa bước ra đã thấy có người đứng bên đường đợi mình. Cậu bước tới, khẽ nhướng mày: "Tôi tự gọi xe cũng được, sao cậu phải đích thân đến đón?"

Phỉ Thành dựa vào cửa xe, vẻ mặt lười biếng nhưng giọng điệu lại rất tự nhiên: "Chỗ thi đấu hôm nay hơi khó tìm, tôi tự đến đưa anh đi cho tiện."

Giản Thượng Ôn bật cười: "Vậy cậu không sợ đến trễ à?"

"Buổi chiều mới bắt đầu." Phỉ Thành vén mái tóc đỏ rực dưới ánh nắng sớm, trông vô cùng nổi bật. Hắn nói: "Lên xe đi, tôi đưa anh đến sân thi đấu, tiện thể ăn sáng luôn."

Giản Thượng Ôn thoáng ngạc nhiên, sau đó cười cười: "Tiến bộ rồi đấy."

Trước đây, khi cả hai còn hẹn hò, người này nào có khái niệm ăn sáng là gì.

Phỉ Thành hơi mất tự nhiên, liếc cậu một cái: "Tôi đâu có ngốc đến mức không phân biệt nổi ba bữa ăn trong ngày."

Giản Thượng Ôn vẫn cười nhưng cũng không chọc ghẹo thêm. Cậu lên xe, mở điện thoại kiểm tra kịch bản Lạc Chấp Diệp vừa gửi tới. Chọn lọc những phân đoạn phù hợp với mình, cậu tập trung đọc. Phỉ Thành vốn định trò chuyện vài câu, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giản Thượng Ôn, hắn bèn im lặng, không làm phiền nữa.

Xe nhanh chóng đến nơi.

Sân thi đấu lần này thực sự rất hoành tráng.

Phỉ Thành lái xe vào bãi đỗ, sau đó quay sang nói: "Đi thôi, tôi dẫn anh đến phòng nghỉ."

Giản Thượng Ôn gật đầu.

Dù sao cậu cũng chỉ đến xem thi đấu, không có yêu cầu gì đặc biệt.

Hai người đi vào từ cửa sau. Tuyển thủ tham gia có khu nghỉ riêng, một dãy là phòng nghỉ của đội Phỉ Thành, dãy bên kia thuộc về đội đối thủ.

Hai người đi được một đoạn, vừa hay có người từ hành lang đối diện đi tới.

Đó là một chàng trai với mái tóc vàng, trên tai đeo khuyên, khoác đồng phục màu lam của đội đối thủ. Nhìn thấy Phỉ Thành và Giản Thượng Ôn đi cùng nhau, hắn hơi ngẩn người rồi cười nói: "Ồ, Phỉ ca, hôm nay đưa bạn trai đến cổ vũ à?"

Vừa trông thấy thành viên đội đối thủ, Phỉ Thành đã mất kiên nhẫn, nhưng câu này lại lọt tai. Dù trong lòng có chút hả hê, hắn vẫn giữ vẻ ngoài bình thản, chỉ ho nhẹ một tiếng: "Đừng nói bậy, chưa phải."

Nhưng sau này thì có thể.

Hắn tin rằng người có đầu óc đều sẽ hiểu ý này.

Ai ngờ, đối phương chỉ cười nhạt: "Tôi cũng đoán là không phải. Dù sao thì tôi nhớ cái người mà trước đây cậu coi là bạch nguyệt quang đâu có trông như thế này. Ngày trước, thi đấu cái gì cậu cũng khoe ảnh người ta cho đồng đội xem. Mà nhìn kỹ lại, thật ra hai người này cũng hơi giống nhau đấy nhỉ? Chỉ là, người này đẹp hơn nhiều."

Sắc mặt Phỉ Thành lập tức tái đi.

Kẻ tóc vàng nhìn Giản Thượng Ôn, chậm rãi nói: "Mỹ nhân à, cậu cẩn thận một chút. Lỡ đâu lại gặp phải tra nam lừa tình, biến cậu thành thế thân của người khác đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me