TruyenFull.Me

【ĐM/EDIT】Rốt cuộc cậu còn có bao nhiêu "anh trai tốt" nữa?

Chương 96: Lạc lão sư sẽ đòi lại công bằng cho tôi sao?

phongmien98765

Giản Thượng Ôn nói xong, trong lòng đầy nghi hoặc: "Thẩm đạo, sao anh không nói gì vậy?"

Thẩm Nghị bị đánh thức khỏi giấc ngủ, đáng lẽ phải bực bội, nhưng có lẽ vì hai ngày trước bữa ăn trên tầng thượng bị bỏ lỡ, sau đó về nhà, Giản Thượng Ôn lại mua đồ ăn khuya, còn gõ cửa đưa cho anh một phần. Nghĩ đến đó, cuối cùng Thẩm Nghị cũng lên tiếng: "Vậy ra cậu sợ bị loại chỉ vì vấn đề áp diễn?"
(*Áp diễn: Khi diễn viên phụ có diễn xuất/ngoại hình quá nổi bật, làm lu mờ vai chính.)

Giản Thượng Ôn gật đầu, giọng điệu thản nhiên: "Đúng vậy. Nhìn thái độ của họ, có vẻ như đã quyết định không chọn tôi nữa. Nhưng tôi thật sự rất thích vai diễn này. Dù chỉ là vai phụ, tổng thời gian lên hình chắc chưa đến nửa tiếng, nhưng tôi vẫn muốn tranh thủ một chút."

Thẩm Nghị nói: "Đã thích như vậy, tại sao không tiếp tục cố gắng?"

Giản Thượng Ôn đã nhiều lần bị từ chối, nhất thời chưa nghĩ ra cách, chỉ lúng túng đáp: "Tôi đã thử vai xong rồi, chẳng lẽ lại tìm đạo diễn lần nữa, diễn thêm một lần sao? Dù sao kịch bản tôi cũng đã nghiên cứu rất kỹ..."

"Chậc." Thẩm Nghị nhếch môi cười nhạt, như thể bất đắc dĩ mà thở dài: "Tại sao đến lúc này lại chần chừ như vậy? Trước đây cậu thuyết phục tôi như thế nào, quên rồi sao?"

Anh vừa nhắc, Giản Thượng Ôn lập tức nhớ ra.

Đó là khi cậu mới trọng sinh, trong lòng đầy căm hận với Phó Cẩn Thành và những kẻ khác. Khi ấy, cậu đã chủ động tìm Thẩm Nghị, thẳng thắn nói rằng bản thân có giá trị lợi dụng, có thể khiến chương trình hot. Mặc dù ban đầu sẽ có tranh cãi vì quá khứ của cậu, nhưng cuối cùng, chương trình nhất định sẽ được hưởng lợi nhiều hơn gấp bội.

Từ khi trọng sinh đến nay, cậu chỉ nghĩ đến báo thù, tất cả tâm tư đều đặt vào việc này. Vì thế, khi đối diện với một tình huống đời thường, cậu lại có phần lúng túng.

Nhưng sau lời nhắc của Thẩm Nghị, cậu liền bừng tỉnh.

Một nụ cười chậm rãi hiện lên trên gương mặt Giản Thượng Ôn. Dưới ánh mặt trời, nụ cười ấy trở nên đặc biệt rực rỡ, đáy mắt long lanh như phủ một lớp nước trong suốt. Cậu nhẹ nhàng nói: "Tôi biết phải làm gì rồi."

Thẩm Nghị biết tính cậu, chỉ cần khai thông là có thể tự tìm đường đi, giọng điệu lười biếng: "Vậy thì làm đi. Tôi ngủ tiếp đây."

"Được." Tâm trạng Giản Thượng Ôn đang rất tốt, cười khẽ: "Tôi nhất định không quên dây sạc của anh đâu. Tối nay lại ăn khuya chứ? Lần trước món cơm lươn thế nào, ăn ngon không?"

Ban đầu chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không mong đợi câu trả lời.

Nhưng ngay khi Giản Thượng Ôn định cúp máy, giọng nam trầm khàn, mang theo chút uể oải nhưng vẫn đầy từ tính vang lên từ đầu dây bên kia: "Đừng tùy tiện gọi món. Sau 8 giờ lại gọi cho tôi."

Giản Thượng Ôn thoáng sững người, sau đó bật cười: "Biết rồi."

Cúp máy xong, cậu liền quay trở lại phòng thử vai.

Lần nữa tìm gặp đạo diễn, cậu phân tích cặn kẽ độ hot hiện tại của bản thân, giải thích rằng cậu có thể giúp bộ phim được quảng bá miễn phí, tăng độ thảo luận trên mạng. Hơn nữa, cậu sắp có một buổi chụp ảnh với tạp chí lớn nhất trong nước, chứng minh rằng bản thân không hề nằm trong danh sách đen mà còn đang trên đà phát triển. Nếu bỏ qua cậu, đoàn phim chắc chắn sẽ chịu tổn thất không nhỏ.

Cậu không nói nhiều, nhưng mỗi câu đều đánh trúng điểm quan trọng.

Quả nhiên, đạo diễn thoáng trầm ngâm, sau đó bật cười: "Được rồi, cậu về chờ thông báo. Chúng tôi sẽ gửi hợp đồng sớm cho cậu."

Giản Thượng Ôn nở nụ cười: "Cảm ơn đạo diễn. Hợp tác vui vẻ."

Cuối cùng cũng giải quyết xong mối lo trong lòng.

Vừa bước ra khỏi phòng, điện thoại đột nhiên reo lên. Người gọi đến là Dư Ý. Đã rất lâu không liên lạc, đột nhiên tìm cậu, chẳng lẽ có chuyện quan trọng?

Giản Thượng Ôn bắt máy: "Có chuyện gì vậy?"

Dư Ý ở đầu dây bên kia cất tiếng: "Lần trước tôi nói sẽ để ý giúp cậu chuyện của Từ Dương, hôm qua anh ta mới từ chương trình trở về, tâm trạng cực kỳ tệ. Rồi đêm qua lại rủ tôi ra ngoài uống rượu. Mà cậu không ngờ được đâu, tụi tôi lại gặp trong quán bar một gã có sườn mặt giống y chang Lạc lão sư! Mà gã đó lại là nhân viên hát cùng trong bar nữa. Từ Dương uống quá chén, rồi... cậu đoán đi, hai người đó liền..."

Giản Thượng Ôn khẽ nhướn mày.

Vốn dĩ cậu chỉ xem Dư Ý như một quân cờ rảnh tay thì thả, chẳng hề ôm kỳ vọng quá nhiều, chỉ nghĩ nếu sau này có dịp dùng đến thì cũng chẳng uổng công. Không ngờ tới, lần này lại thật sự phát huy chút tác dụng.

Ít nhất, cũng mang đến cho cậu một bất ngờ đầy thú vị.

Ban đầu cậu còn nghĩ, có lẽ phải từ từ mới xử lý được Từ Dương, ai ngờ đâu đúng là buồn ngủ lại có người dâng gối.

Dư Ý nói tiếp: "Chuyện này tôi chưa kể với ai hết, chỉ nói cho cậu thôi."

Giản Thượng Ôn đáp: "Ừ, anh làm rất tốt. Chỉ là... Từ Dương xem anh là bạn tốt, anh làm vậy thật sự không tiếc sao?"

"Bạn tốt cái gì chứ! Anh ta lúc trước trong quý đầu tiên lợi dụng tôi thì sao chẳng thấy xem tôi là bạn tốt." – Dư Ý có chút tức giận. – "Rõ ràng gia thế của tôi với anh ta không khác nhau mấy, nhưng từ lúc anh ta bám được lên Lạc lão sư, tính tình càng ngày càng tệ, còn dám quát tháo tôi, chẳng hề xem trọng tôi chút nào. Anh ta không xem tôi là bạn tốt, vậy cớ gì tôi phải xem anh ta như bạn tốt?"

Giản Thượng Ôn cong môi, ý cười lạnh lùng: "Nói như thế cũng không sai. Dù gì những năm qua, anh dựa vào Từ Dương cũng vớt không ít lợi ích. Nếu anh ta biết được, e là anh cũng chẳng dễ sống."

Dư Ý thoáng sững người, không ngờ Giản Thượng Ôn lại biết rõ mọi chuyện. Hắn vốn định lợi dụng cậu làm con dao nhỏ, nào ngờ lại để cậu nắm được nhược điểm của mình?

"Cậu sẽ nói cho anh ta biết sao?" – Dư Ý lập tức khẩn trương.

Giản Thượng Ôn đáp: Còn tùy vào biểu hiện của anh. Tôi ổn, anh tự nhiên cũng sẽ ổn. Hiểu chứ?

Dư Ý dĩ nhiên hiểu rõ ý cậu. Dù trong lòng có không cam tâm đi nữa, hắn cũng biết nếu dám quay lưng đâm sau lưng Giản Thượng Ôn, thì chắc chắn bản thân cũng không có kết cục tốt. Hắn do dự giây lát, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn nói: "Tôi hiểu rồi, cậu cứ yên tâm, ngoài cậu ra tôi sẽ không hé răng với ai khác đâu. Nhưng mà... cậu có tính toán gì không?"

Giản Thượng Ôn đáp: "Tôi có sắp xếp riêng, anh chỉ cần tiếp tục theo dõi Từ Dương cho tôi là được. Hiểu chứ?"

Dư Ý lập tức gật đầu: "Biết rồi. À phải, nửa tháng nữa là sinh nhật Lạc lão sư. Cậu có đi không?"

"Đi chứ." – Giản Thượng Ôn mỉm cười – "Sao lại không đi? Tôi nhất định sẽ đi."

Dư Ý nói: "Được, vậy tôi sẽ tiếp tục để mắt đến Từ Dương. Anh ta dạo này có vẻ rất lo lắng, đang muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ với gã ca sĩ kia."

Giản Thượng Ôn đáp: Chuyện đó anh không cần nhúng tay, chỉ cần theo dõi anh ta là đủ.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, suy nghĩ của cậu càng thêm rõ ràng. Bất cứ chuyện gì cũng cần phải thổi bùng ngọn lửa lên, càng cháy rực thì hiệu quả càng lớn.

Cúp máy xong, đầu óc cậu cũng dần sáng rõ. Bất cứ chuyện gì, cứ để nó bùng cháy thêm một chút, thì ngọn lửa mới đủ lớn, đủ dữ dội. Cậu liếc qua vài kịch bản còn lại, mấy cái đang ở giai đoạn quay đều có thể cân nhắc. Sau cùng, cậu chọn một đoàn phim mà Lạc Chấp Diệp đang tham gia. Đoàn phim này đã quay được hơn nửa, chỉ là có một diễn viên đột xuất bận việc không thể tham gia tiếp, nên họ đang cần người thay thế gấp.

Nhân vật này là một võ tướng có phần anh tuấn đến mức khó tin.

Lại còn là một gián điệp, hơn nữa còn bị hủy dung. Việc tạo hiệu ứng vết sẹo trên mặt rất dễ, nhưng muốn giữ được nét đẹp nền tảng lại vô cùng khó. Vì vậy, khâu tuyển chọn diễn viên cho vai diễn này trở nên vô cùng gian nan. Những người có nhan sắc thực sự nổi bật thường mang khí chất idol, không ai muốn lên phim trong hình tượng khó coi đến thế. Hơn nữa, vai diễn lại có nhiều cảnh hành động, vừa vất vả vừa không dễ gì lấy lòng người xem.

Giản Thượng Ôn đang luyện tập cùng tổ chương trình thì được gọi đi thử vai.

Tuy kịch bản không viết riêng về quá khứ nhân vật này nhiều, nhưng cậu đã nghiên cứu khá kỹ. Thế nên khi đến hiện trường, hầu như tất cả các phân cảnh thử vai mà tổ chương trình yêu cầu, cậu đều nắm chắc được cảm xúc và diễn xuất ổn định.

Vị đạo diễn này chính là người lần trước đã mời Giản Thượng Ôn thử thay Từ Dương trong buổi casting. Từ trước đã thấy cậu là người chuyên nghiệp, có tố chất, lần này lại càng thêm hài lòng, gật gù nói:

"Không tồi. Nhưng cậu có thể chấp nhận hóa trang không? Nhìn sẽ rất khó coi đấy."

Giản Thượng Ôn đáp: "Tôi đến đây là để thể hiện cả cuộc đời của nhân vật này, chứ không phải diễn lại cuộc đời của chính mình. Dù nhân vật có hình dạng thế nào, tôi cũng sẵn sàng thay đổi để phù hợp."

Đạo diễn vô cùng hài lòng, gật đầu nói:

"Được, vậy cậu trúng tuyển. Nhân vật này có ba ngày quay, cậu có thể lập tức vào đoàn không?"

Giản Thượng Ôn kiểm tra lại lịch trình trong đầu. Cậu biết mình có thể thu xếp được. Sau đợt quay này mới đến giải đua xe của Lương Thâm, khoảng thời gian hoàn toàn phù hợp. Vì thế, cậu gật đầu:

"Không vấn đề gì."

Đạo diễn nói: "Vậy thì đi thử tạo hình đi, nhớ chuẩn bị tâm lý cho tốt."

Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Dạ được."

Trang phục và tạo hình cho nhân vật này vốn đã được chuẩn bị sẵn. Kiểu hóa trang đặc biệt như thế này rất tốn thời gian. Khi chuyên viên trang điểm bắt đầu làm việc trên gương mặt Giản Thượng Ôn, cô ấy không kiềm được mà cảm thán: 

"Làn da của cậu thật sự quá đẹp, tiếc quá, phải hóa trang thành đầy mặt sẹo thế này."

Giản Thượng Ôn cười nhẹ:

"Được nhìn thấy một khía cạnh khác của chính mình cũng thú vị lắm. Khi còn nhỏ, tôi đã mơ một ngày nào đó có thể đóng phim, trải nghiệm những cuộc đời khác nhau. Điều đó khiến tôi càng yêu công việc này hơn."

Chuyên viên trang điểm ngẩn người đôi chút. Trong giới này, người thật lòng chuyên nghiệp và hiểu giá trị của vai diễn như vậy... thực sự hiếm.

Việc hóa trang kéo dài khoảng hơn một tiếng đồng hồ.

Khi tạo hình hoàn tất, Giản Thượng Ôn nhìn mình trong gương. Cả gương mặt chằng chịt những vết sẹo lớn nhỏ, loang lổ như những dây leo quấn quanh khuôn mặt. Cậu nhìn đăm đăm một lúc, có chút ngẩn người. Ở kiếp trước, lúc cậu sắp chết, hình như gương mặt cũng từng bị thương đến mức không còn nhìn nổi. Khi ấy, những lời đồn Từ Dương gieo rắc khiến rất nhiều người căm ghét cậu. Khi cậu rời khỏi tòa nhà, có kẻ ném đồ vào người. Cậu rất đau, nhưng không dám nhìn vào gương.

Ngẫm kỹ lại...

Có khi... lúc ấy trông cậu cũng chẳng khác bây giờ là mấy?

"Thật là một khuôn mặt đẹp..." Chuyên viên trang điểm thở dài. "Trang điểm lên thế này, nhìn mà đau lòng."

Giản Thượng Ôn chỉ mỉm cười: "Không sao, đều là giả cả. Đi thôi, ra ngoài để mọi người xem thử."

Hiện tại, cậu đã nghĩ thông suốt. Cậu là chính mình, không thể dùng cách tự trừng phạt để trả đũa người khác. Cậu phải sống cho tốt, cho đến khi biến ước mơ thành hiện thực.

Khi cậu bước ra ngoài.

Đoàn phim vừa vặn đang quay một phân đoạn.

Đây là cảnh có Lạc Chấp Diệp tham gia. Trong bộ phim này, anh vào vai một vị đại tướng từng xông pha trận mạc, còn Từ Dương thì là nhân vật phụ, nhưng đóng cặp với anh, đóng vai người yêu trải qua ba kiếp ba đời cùng anh. Hai người đang quay cảnh gặp lại sau bao năm xa cách, đầy dịu dàng và day dứt. Lạc Chấp Diệp thật sự có đôi mắt sinh ra để chứa đựng bi tình, ánh mắt anh lúc nửa ôm Từ Dương như chất chứa cả nghìn tầng yêu thương, đến mức dường như có thể rơi lệ bất cứ lúc nào.

Từ Dương cũng bật khóc vì xúc động.

Chỉ là... dù là đang khóc, hắn vẫn không thể khiến người ta cảm nhận được cảm xúc sâu sắc như ánh mắt của Lạc Chấp Diệp. Sự biểu đạt cảm xúc rõ ràng kém hơn hẳn.

Cho đến khi đạo diễn hô lên: "Cắt! Qua!"

Đạo diễn thực ra cũng có chút cau mày, nhưng không phải vì Từ Dương diễn xuất đã đạt yêu cầu, mà bởi vì ông ta hiểu rõ năng lực của Từ Dương chỉ dừng lại ở mức này, không thể tiến xa hơn.

Cảnh quay kết thúc, mọi người bắt đầu thu dọn hiện trường.

Từ Dương vẫn còn chìm đắm trong dư âm của màn diễn sâu tình vừa rồi. Hắn thực sự rất thích ánh mắt dịu dàng của sư huynh, thích cái cách anh ấy nhìn vào người yêu trong kịch bản — đôi mắt ấy như thể có thể khiến người ta lạc lối, khiến người ta muốn đắm chìm mãi trong đó.

Nhưng Lạc Chấp Diệp gần như ngay khi nghe đạo diễn hô "Cắt!" đã lập tức thoát khỏi trạng thái nhập vai, đứng dậy, ánh mắt cũng trở về lại vẻ lãnh đạm, xa cách thường thấy.

Trợ lý bước lại, đưa nước cho anh, vừa là người trung thành số một vừa là "fan cứng", Thái Thái nói: "Giản lão sư vừa mới tới thử tạo hình đặc biệt đó. Đạo diễn bảo tối nay có thể quay được rồi."

Từ Dương lúc đó đang ở ngay bên cạnh, nên nhìn thấy rất rõ sự thay đổi trong biểu cảm của Lạc Chấp Diệp. Cái ánh mắt kia... phải diễn tả thế nào nhỉ, giống như mặt nước phẳng lặng đột nhiên bị một giọt nước rơi xuống, trở nên sáng rõ và sống động.

Dù thường ngày Lạc Chấp Diệp vốn không nhiều biểu cảm, nhưng lúc này trong đáy mắt anh lại lướt qua một tia vui mừng.

Điều này đối với Lạc Chấp Diệp mà nói, là chuyện rất hiếm thấy. Từ Dương biết rõ điều đó — sư huynh từ nhỏ đã lãnh đạm, cảm xúc luôn rất khó bị tác động.

Lạc Chấp Diệp hỏi: "Cậu ấy ở lều nào?"

Thái Thái lập tức đáp: "Cái lều bên cạnh đạo diễn đó, vừa nãy còn ở đó luôn. Còn mang cơm đến cho tụi em nữa kìa. Thượng Ôn ca đúng là tốt bụng quá, biết tụi em chưa ăn nên mang riêng phần cơm tới."

Khóe miệng Lạc Chấp Diệp liền cong lên, ánh cười nhàn nhạt hiện ra, anh nói: "Cậu ấy vốn là như vậy."

Biểu cảm lúc đó... chẳng khác nào đang khoe về đứa trẻ nhà mình, đầy tự hào và trìu mến.

Từ Dương cứng người lại.

Sư huynh chưa từng nhắc tới hắn mà để lộ biểu cảm như thế. Tại sao chứ? Tại sao sư huynh không thể mỉm cười với hắn theo cách ấy? Tại sao trong ánh mắt của sư huynh chưa từng có hình bóng của hắn? Giản Thượng Ôn — cái loại người như vậy, xuất thân thấp kém, từng qua lại với biết bao kim chủ — loại thủ đoạn lấy lòng người khác này, hắn đương nhiên đã quá quen thuộc!

Hắn nghiến răng mắng thầm trong lòng.

Lúc này, Lạc Chấp Diệp đã bước về phía lều, từ xa đã có thể nhìn thấy đạo diễn đang trò chuyện cùng Giản Thượng Ôn. Sườn mặt của cậu ấy vẫn đẹp đẽ và trầm tĩnh như thế, có lẽ vì đang nói điều gì vui nên khóe mắt cong cong, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Nghe thấy tiếng động.

Giản Thượng Ôn liền quay đầu nhìn sang, ánh mắt khẽ liếc về phía bên này. Khi Lạc Chấp Diệp nhìn thấy khuôn mặt cậu, ánh mắt anh thoáng sững lại — anh đã đoán rằng lớp hóa trang đặc biệt kia sẽ khó coi, nhưng không ngờ rằng khi những vết sẹo ấy phủ lên mặt Giản Thượng Ôn... lại khiến người ta vừa nhìn đã rùng mình đến vậy.

"Thế nào? Bị dọa rồi à?" Giản Thượng Ôn đứng dậy, bước đến trước mặt anh, nghiêng đầu nhìn rồi bật cười: "Trông khó coi lắm đúng không? Hay là để tôi tránh mặt một lát, khỏi làm Lạc lão sư giật mình?"

Lạc Chấp Diệp khẽ lắc đầu, đáp: "Không khó coi."

Giản Thượng Ôn liếc thấy Từ Dương đang đi tới, cậu cong môi cười, vẫn giữ giọng điệu tự nhiên trò chuyện với Lạc Chấp Diệp: "Nói dối. Vừa nãy lúc thấy tôi, ánh mắt anh sửng sốt rõ ràng, đừng tưởng tôi không để ý."

Lạc Chấp Diệp rũ mắt nhìn cậu, giọng nói trầm ổn mà nghiêm túc:

"Tôi không phải vì thấy khó coi nên mới ngẩn ra."

Ánh mắt anh dừng trên những vết sẹo giả trông như thật kia, sâu thẳm mà chân thành.

"Chỉ là... tôi thấy có chút đau lòng cho em."

Một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến Giản Thượng Ôn hơi sững lại.

Lạc Chấp Diệp tiếp tục:

"Chỉ là... tôi thấy hơi xót cho em. Những vết sẹo như vậy mà hiện trên mặt em, chắc hẳn rất đau đớn. Thế nên tôi mới ngẩn ra. Nhưng thấy em cười rồi thì tôi yên tâm. May là chỉ là hóa trang thôi."

Giản Thượng Ôn hỏi: "Vậy nếu một ngày nào đó thật sự có người làm tôi tổn thương như vậy, Lạc lão sư sẽ đòi lại công bằng cho tôi sao?"

"Sẽ." Lạc Chấp Diệp không hề do dự gật đầu, nhưng vẻ mặt lại càng thêm nghiêm nghị: "Nhưng mà em đừng nghĩ lung tung. Chuyện như vậy sẽ không xảy ra. Tôi cũng sẽ không để em phải chịu tổn thương như thế."


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me