Dm Edit Sau Khi Tu Hon Voi Tra Cong Toi Duoc Cha Me Giau Sang Tim Ve
Đột nhiên, cửa phòng bệnh bị Trì Hi Văn đẩy ra từ bên ngoài.Hộ lý nghe thấy tiếng động bèn ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Trì Hi Văn, trong lòng bà ấy cũng hơi hồi hộp, vội đặt bó hoa trên tay xuống hỏi: "Thưa cậu, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"Trì Hi Văn hoảng hốt đứng ở cửa, ánh mắt vội vàng nhìn quanh phòng vài lần.Trong phòng bệnh chỉ có một ngọn đèn sáng, nhưng cũng đủ để Trì Hi Văn nhìn rõ cả căn phòng.Không có ai.Trong phòng bệnh rộng lớn ngoài hộ lý và bà nội Trì vẫn đang ngủ say trên giường thì không còn ai khác nữa.Hai ngày nay tinh thần bà nội Trì không được tốt lắm, bác sĩ đã kê cho bà cụ một ít thuốc ngủ nên cho dù Trì Hi Văn có gây ra tiếng động lớn một chút thì cũng không làm ồn đến bà cụ.Một giọt mồ hôi trên trán trượt xuống xương lông mày rồi rơi vào mắt. Khóe mắt Trì Hi Văn bị kích thích hơi cay cay, vết đỏ càng thêm rõ ràng.Hộ lý nhìn thấy dáng vẻ Trì Hi Văn như thế, hình như bị dọa sợ."Cậu chủ à?"Lúc này Trì Hi Văn mới bỗng nhiên tỉnh táo lại, hắn quay đầu nhìn về phía hộ lý, liếc thấy bó hoa trong tay bà ấy, con ngươi Trì Hi Văn co lại một chút."Vừa rồi..." Giọng Trì Hi Văn nghe rất khàn khàn, hắn ho nhẹ một tiếng mới làm giọng nói rõ hơn một chút: "Vừa rồi có ai đến thăm bà nội đúng không ạ?"Nhắc đến cái này, hộ lý lập tức thở phào nhẹ nhõm, bà ấy nhanh chóng cười nói: "Đúng vậy đúng vậy! Không biết cậu chủ có xem hot search gần đây hay không, nhưng người đến chính là Diệp Khê Niên đấy! Ôi trời, nhìn gần mới thấy cậu ấy đúng là quá đẹp trai, con gái tôi rất thích cậu ấy!"Trì Hi Văn ngắt lời bà ấy, chăm chú nhìn hộ lý: "Vậy em ấy đâu rồi?"Hộ lý nói: "Vừa mới đi lúc nãy, khoảng hai phút rồi." Sức lực cả người Trì Hi Văn bỗng nhiên tan biến, tay đỡ thanh cửa trong phút chốc cũng rũ xuống."Đi rồi..." Trì Hi Văn lẩm bẩm, một lúc lâu sau hắn lại hỏi hộ lý: "Vậy em ấy có nói gì không?"Hộ lý suy nghĩ một chút, sau đó nói với Trì Hi Văn: "Cậu ấy nói là cậu ấy đến thăm bà nội, hỏi tôi vài câu về tình huống của bà nội Trì, sau đó cậu ấy lại nói không muốn quấy rầy bà nội Trì nghỉ ngơi nên đặt bó hoa xuống rồi rời đi trước.""Nếu cậu chủ có chuyện quan trọng, bây giờ đuổi theo...""Thôi." Trì Hi Văn khẽ nói.Trước khi đi vào phòng bệnh, Trì Hi Văn đúng là rất nóng lòng muốn gặp Diệp Khê Niên.Nhưng sau khi đến phòng bệnh, nghe chính miệng hộ lý nói Diệp Khê Niên đã rời đi thì Trì Hi Văn chợt bình tĩnh lại.Hắn không cần phải sốt ruột, Khê Niên đã đồng ý gặp gia đình họ, họ sẽ sớm gặp mặt nhau.Lưu Nhiên nói rằng cậu đã đến đây gần nửa tiếng, nếu lúc này Khê Niên thật sự chuẩn bị sẵn sàng để gặp mình, vậy thì lúc trông thấy mình ở hành lang, Khê Niên cũng sẽ không tránh đi.Cậu rời khỏi nhà gần mười bảy năm, đối với Khê Niên chắc hẳn họ đã quá xa lạ, chắc hẳn Khê Niên vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.Trì Hi Văn không cần sốt ruột, cũng không thể sốt ruột.Ánh đèn trong hành lang rất sáng, nửa người Trì Hi Văn lộ ra bên ngoài, nửa còn lại chìm trong bóng tối. Một lúc lâu sau, dường như hắn khẽ cười một tiếng, nhưng âm thanh quá nhỏ, hộ lý cũng không chắc có phải là ảo giác của mình hay không."Phải rồi, cô nói là em ấy... Gọi bà nội?"Hộ lý gật đầu: "Đúng vậy." Dường như bà ấy chợt nghĩ đến gì đó: "Đúng rồi, cậu ấy còn nói hai ngày nữa sẽ quay lại thăm bà nội Trì."Trong cổ họng Trì Hi Văn lại phát ra một tiếng cười khẽ.Lần này âm thanh rất rõ ràng, hộ lý chắc chắn mình không hề nghe nhầm.Dù hộ lý có chậm hiểu đến mấy thì lúc này bà cũng phát hiện Diệp Khê Niên nhất định có quan hệ gì đó với nhà họ Trì, nếu không Trì Hi Văn cũng sẽ không hỏi nhiều như vậy.Bà ấy không nhịn được hỏi: "Người kia... Cậu Diệp là?"Trì Hi Văn cũng không giấu giếm, nhìn hộ lý nói: "Em ấy là em trai của cháu."Hộ lý sững sờ: "Em trai?"Sau đó, dường như bà ấy nghĩ đến gì đó: "Ý cậu là..."Hộ lý kinh ngạc che miệng lại, vẻ mặt không thể tin được. Hộ lý lại nhìn bà nội Trì vẫn đang ngủ say, giọng nói của bà ấy có chút kích động: "Vậy chẳng phải là..."Trì Hi Văn làm động tác "Suỵt" với bà.Liếc nhìn bà nội Trì vẫn đang ngủ say, hắn mới khẽ nói: "Chuyện này tạm thời đừng nói cho bà nội biết, đợi đến khi Khê Niên chịu đến thăm bà nội cùng chúng cháu, rồi nói cho bà biết cũng chưa muộn."Nghe thấy tin tức này, miệng hộ lý không khép lại nổi, bà ấy nặng nề gật đầu."Cậu yên tâm! Cậu yên tâm!"Hộ lý đã làm việc cho nhà họ Trì nhiều năm, trước đó ông cụ Trì bị bệnh nặng, cũng luôn là bà ấy chăm sóc.Khi bà nội Trì bệnh, ngoài người nhà họ Trì, người lo lắng nhất cũng là hộ lý.Sau khi biết được tin này, cảm xúc của hộ lý vô cùng kích động, thực sự không nhịn được mà quay đầu đi, lén lau nước mắt.Trì Hi Văn cũng nhìn thấy cảnh tượng này, hắn nhẹ nhàng nói: "Hôm nay làm phiền cô chăm sóc cho bà nội, cháu đi về trước."Hộ lý vội vàng gật đầu đồng ý: "Cậu chủ cứ yên tâm."––––––––––––Lúc Diệp Khê Niên đến hầm xe, Lưu Nhiên vừa đỗ xe của Trì Hi Văn bên cạnh xe bảo mẫu, Diệp Khê Niên cũng tình cờ nhìn thấy cậu ấy từ trên xe bước xuống."Cậu đang..." Diệp Khê Niên thắc mắc.Lưu Nhiên nhìn thấy Diệp Khê Niên, vội vàng nói: "Anh Diệp, sao chỉ một mình anh xuống vậy? Anh không gặp được tổng giám đốc sao?"Diệp Khuê Niên sững sờ, sau đó nhanh chóng nhận ra người mà Lưu Nhiên đang nói là Trì Hi Văn.Trong lòng cậu thoáng giật mình, Trì Hi Văn đã gặp Lưu Nhiên ở bãi đậu xe, vậy chắc chắn hắn đã biết mình đến..."Anh... Tổng giám đốc Trì đâu?" Diệp Khê Niên không để cho mình lộ ra khác thường.Lưu Nhiên gãi đầu: "Chắc là đi lên rồi nhỉ? Khi ngài ấy nghe nói anh cũng tới bệnh viện, đã bảo em đậu xe giúp, sau đó đi lên lầu."Bàn tay của Diệp Khê Niên vô thức nắm chặt lại.Rốt cuộc là bọn họ quan tâm mình đến mức nào, mới có thể biết cả trợ lý bên cạnh mình?Kết luận này khiến hốc mắt Diệp Khê Niên lại đỏ lên lần nữa.Thấy Diệp Khê Niên im lặng, Lưu Nhiên không nhịn được hỏi lại: "Vậy anh Diệp, bây giờ chúng ta đi trước, hay là chờ tổng giám đốc Trì?"Một lúc lâu sau, Diệp Khê Niên mới chậm rãi lắc đầu, khẽ nói: "Về trước đi."Hôm nay cậu mới biết từ chỗ cảnh sát Vương rằng cậu có mối quan hệ rất phức tạp và xa lạ với gia đình này. Còn chưa kịp tiêu hóa xong nên Diệp Khê Niên đến thăm bà nội Trì trước.Diệp Khê Niên chỉ muốn nhìn từ xa một chút, rồi lặng lẽ rời đi. Nhưng không ngờ vẫn bị Trì Hi Văn phát hiện.Không phải hiện tại Diệp Khê Niên không muốn gặp Trì Hi Văn, mà là vì cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.Cậu vẫn chưa biết, mình nên hòa hợp với các thành viên trong gia đình như thế nào.Trước khi chuẩn bị kỹ càng, tạm thời Diệp Khê Niên không muốn phá vỡ sự cân bằng vi diệu của hiện tại.Diệp Khê Niên đã nói như vậy rồi, Lưu Nhiên cũng không hỏi thêm gì nữa, cài đặt hướng dẫn rồi lái xe rời đi.––––––––––––Ngày thứ hai, nhà họ Trì hiếm khi ngồi lại cùng nhau.Trì Hi Văn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói chuyện này cho Đàm Dao và Trì Lăng biết.Sau khi Đàm Dao nghe được tin này, hai mắt lập tức đỏ lên: "Ý con là Khê Niên nó..."Trì Hi Văn gật đầu: "Vâng, Khê Niên đi thăm bà nội, còn mua cho bà nội một bó hoa, là hoa hồng đỏ mà bà cụ yêu thích nhất."Ngay cả Trì Lăng bình thường vẫn luôn điềm tĩnh lý trí, cũng có chút nghẹn ngào khi nghe những lời này: "Vân Tinh, nó có lòng..."Trì Hi Văn kể lại cho ba mẹ nghe cuộc trò chuyện giữa mình và hộ sĩ, cuối cùng hắn còn nói thêm: "Chuyện này con không để hộ sĩ nói với bà nội, chúng ta... Khi nào mới nói cho bà nội biết đây?""Nếu để cho bà nội biết Vân Tinh mà bà nhớ thương nhất đã trở về, có lẽ bà cũng sẽ chấp nhận điều trị đúng chứ?" Nói đến đây, khóe miệng Trì Hi Văn không nhịn được mà cong lên.Đàm Dao hiểu rõ bà cụ hơn ai hết, nghe vậy cũng đỏ mắt cười: "Ừ, mẹ thương Vân Tinh nhất, nếu bà nội biết Vân Tinh trở về, nhất định sẽ nghe lời Vân Tinh điều trị bệnh."Ba người trò chuyện về rất nhiều đề tài.Trong đó có liên quan đến chuyện thứ tư tuần tới họ gặp mặt nhau ở đâu, sau khi gặp nhau sẽ đến nhà hàng nào ăn cơm.Thậm chí họ còn chuẩn bị sẵn một số kế hoạch dự phòng, đến lúc đó tùy theo hoàn cảnh mà làm.Đây là giây phút nhẹ nhõm mà đã lâu rồi nhà họ Trì không có được.Chỉ là họ không ngờ rằng, đợi đến thứ tư tuần sau, kế hoạch gặp mặt mà họ đã sắp xếp xong từ lâu lại thành công cốc.––––––––––––Cùng ngày hôm đó, từ sáng sớm Tạ Y đã đưa kịch bản web drama cho Diệp Khê Niên, đồng thời còn mang đến một tin tức tốt—— Diệp Khê Niên không cần phải đi thử vai nữa.Sau khi Diệp Khê Niên biết thì rất bất ngờ: "Không cần thử vai? Sao vậy ạ?" Tạ Y cười: "Đạo diễn nhìn hình của em, nói rằng hình tượng của em rất phù hợp với nhân vật trong đầu ông ấy, cho nên đã lập tức chọn em. Nhưng chúng ta cũng chưa thể vui mừng quá sớm, vì đạo diễn cũng đã nói, dù sao em cũng chưa từng tham gia tác phẩm điện ảnh nào, nên trước khi bấm máy sẽ có một buổi thử vai nhỏ, đến lúc đó nếu như không phù hợp, sẽ được cho cơ hội đi vào đoàn học tập nửa tháng, nếu vẫn không được, thì phải thay đổi diễn viên."Cơ hội đi vào đoàn học tập này có thể xem là cầu còn không được, chỉ cần nắm bắt thật tốt, kỹ năng diễn xuất của Diệp Khê Niên sẽ được nâng cao một cách đáng kể!Đối với chuyện này, Diệp Khê Niên cũng rất vui vẻ: "Vậy quá tốt rồi!"Tạ Y cũng vui vẻ: "Còn một tháng nữa đoàn phim mới bắt đầu quay phim, trong một tháng này, em nên rèn luyện kỹ năng diễn xuất, cũng đừng bỏ lỡ buổi học nào ở công ty, chúng ta tranh thủ tiến bộ hơn nữa."Diệp Khê Niên đồng ý ngay lập tức."Phải rồi," Tạ Y suy nghĩ một lúc, vẫn nói thêm một câu: "Còn về chuyện trên mạng, bây giờ em cũng đừng có xem nữa, hôm qua Tống Cảnh đã nổi điên dưới Weibo của em suốt một ngày, nhưng thời gian quậy phá của cậu ta có thể không còn lâu nữa đâu, công ty đã quyết định khởi tố cậu ta."Hôm qua, sau khi Diệp Khê Niên đăng trên Weibo, Tống Cảnh đã vào Weibo của Diệp Khê Niên điên cuồng xin lỗi, đương nhiên là fans và cư dân mạng cũng mắng cho Tống Cảnh máu chó ngập đầu.Lúc ấy Diệp Khê Niên cũng nhìn thấy bình luận của Tống Cảnh, nhưng cậu không định để ý đến.Chỉ là khi nghe thấy "Công ty đã khởi tố Tống Cảnh." Diệp Khê Niên lại thấy kinh ngạc: "Khởi tố sao?"Tạ Y giải thích: "Cậu ta vi phạm hợp đồng."Diệp Khê Niên khẽ gật đầu, cũng không để ý nhiều.Dù sao mục đích của cậu đã đạt được, sau này Tống Cảnh sẽ như thế nào, cũng không liên quan gì đến cậu nữa.––––––––––––Đúng như Tạ Y đã nói, khoảng thời gian này của Tống Cảnh đúng là không mấy tốt đẹp.Giấy triệu tập của tòa án đã gửi đến tay cậu ta, nhưng dù cậu ta có trả bao nhiêu tiền cũng không có luật sư nào chịu nhận bản án của cậu ta.Mỗi ngày Tống Cảnh cũng không dám đi ra ngoài, ăn cơm cũng phải dựa vào đồ ăn giao tận nhà, cho dù mỗi ngày đổ rác, cũng chỉ dám lén lút ra ngoài vào lúc đêm khuya khi có ít người.Cuộc sống như thế này cậu ta chịu đựng quá đủ rồi, nhưng bây giờ Hạ Hoài Minh đã hoàn toàn trở mặt với cậu ta, thậm chí, gã còn đe dọa Tống Cảnh rằng, nếu cậu ta dám tung scandal của Hạ Hoài Minh lên mạng, Hạ Hoài Minh sẽ đuổi cổ Tống Cảnh ra khỏi căn chung cư này.Điều này thực sự đe dọa đến Tống Cảnh, cậu ta không còn dám quậy phá nữa. Chỉ có thể tập trung vào Diệp Khê Niên, nhưng cậu ta đã quậy hai ngày liên tiếp. Ngoài bị đám dân mạng chửi bới nhiều hơn, Diệp Khê Niên bên kia vẫn không có phản ứng gì cả.Lúc này Tống Cảnh mới thật sự hoảng sợ.Cậu ta hoàn toàn không thể bỏ ra nổi số tiền bồi thường mà công ty yêu cầu, nếu Diệp Khê Niên cũng không giúp cậu ta...Nghĩ đến đây Tống Cảnh cảm thấy tuyệt vọng.Mãi cho đến khi một cú điện thoại lạ gọi đến Tống Cảnh lần nữa.Trông thấy dãy số xa lạ này, Tống Cảnh vô thức muốn từ chối cuộc gọi.Dù sao mấy ngày nay cậu ta cũng đã nhận được vô số cuộc gọi đe dọa, Tống Cảnh nghĩ rằng lần này cũng sẽ như thế.Nhưng khi nhìn rõ dãy số đó thuộc về nơi nào, Tống Cảnh sửng sốt một chút."Alo?""Alo, là Tiểu Tống đó hả?" Bên kia truyền đến một giọng nữ hơi quen thuộc: "Cháu còn nhớ dì không? Xin lỗi giờ này còn gọi cho cháu, nhưng dì thực sự không còn cách nào khác..."Nghe thấy giọng nói quen thuộc từ trong ống nghe, trong mắt Tống Cảnh lóe lên một tia hy vọng.Ông trời đúng là không phụ lòng người!Tại sao cậu ta lại quên mất ba mẹ của Diệp Khê Niên cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me