TruyenFull.Me

Dm Edit So Quy Cung Co The Lam Thien Su Ffyj

Ngày hôm sau, nhờ đồng hồ sinh học mà Giang Vũ Chanh tỉnh dậy đúng giờ. Dù chỉ ngủ hơn ba tiếng, hắn lại cảm thấy tinh thần phấn chấn lạ thường.

Một loại cảm xúc pha trộn giữa kích động và sợ hãi cuồn cuộn tràn khắp thân thể cậu, giống như kiểu người ta muốn liều mạng thử sức ở ranh giới tìm đường chết.

Đến khi bình tĩnh lại, cậu mới tự nhủ chỉ cần kiểm chứng thôi không được cậy mạnh, không được dại dột tìm đường chết…

Nhờ được huấn luyện an toàn từ nhỏ, Giang Vũ Chanh nhanh chóng ép mình hạ nhiệt, khống chế mọi cảm xúc, rồi làm theo đúng trình tự đã học để chuẩn bị đồ đạc.

Thừa dịp bạn cùng phòng còn chưa tỉnh, cậu vẽ sẵn vài lá “Chưởng Tâm Lôi” và “Minh Quang Phù”, đồng thời lên “trang web treo giải thưởng” đặt một bộ pháp khí vừa dò xét vừa có thể chiến đấu.

Lệnh gửi đi xong, hệ thống báo giao hàng mất ba ngày.

Ba ngày này không thể bỏ phí, cậu dùng chỗ lá bùa trống còn lại vẽ thành Tụ Khí Phù, dự tính tận dụng hết mức, đem đi dán cho Phong Mặc.

Tuy trong Huyền môn, chuyện sử dụng dương khí được giữ kín, Giang Vũ Chanh cũng chỉ biết lơ mơ, nhưng theo bản năng, cậu vẫn tính toán dùng triệt để từng phần tài nguyên quanh mình.

Đúng lúc hôm nay có buổi gặp mặt tân thành viên của Đăng Sơn Hiệp hội. Phong Mặc chắc chắn sẽ có mặt. Giang Vũ Chanh liền cầm theo một tấm Tụ Khí Phù định làm quà, rồi đi sớm đến trung tâm hoạt động sinh viên.

Địa điểm họp là một phòng hội nghị ở tầng ba cạnh cầu thang.

Cậu tới rất sớm, trong phòng chỉ có vài con mèo nhỏ chạy quanh. Phong Mặc đang đứng một mình trên bục giảng, điều chỉnh thiết bị đa phương tiện.

Nhìn thấy Phong Mặc, tim Giang Vũ Chanh đập thình thịch. Cậu vừa căng thẳng vừa phấn khích, giống như kẻ giữ của cuối cùng cũng thấy được kho báu.

“Mặc ca!” Cậu vui mừng gọi to, lập tức hút mọi ánh mắt trong phòng.

Phong Mặc ngẩng đầu, chưa kịp nói gì thì Giang Vũ Chanh đã chạy mấy bước đến trước mặt, nhiệt tình dang rộng tay, cho anh một cái ôm thật lớn: “Lâu rồi không gặp nha!”

Đồng tử Phong Mặc thoáng chấn động.

Trong hội trường, mọi người lập tức cúi đầu giả vờ bận rộn, nhưng ngón tay trên điện thoại thì gõ nhanh như bay.

Không biết chỉ một cái ôm có thể hấp thu được bao nhiêu dương khí… Giang Vũ Chanh lưu luyến buông Phong Mặc ra, cười tươi: “Dạo này anh bận nhiều không? Nếu bận xong rồi thì để em mời anh một bữa nhé!”

Phong Mặc từ chỗ ngạc nhiên lấy lại bình tĩnh, ánh mắt nhìn cậu mang theo chút khó hiểu: “Cậu…”

“Làm sao vậy?” Giang Vũ Chanh nghiêng đầu, không hiểu ý.

“…… Không có gì.” Phong Mặc dừng lại một chút, rồi nói: “Lát nữa rảnh thì nói chuyện, giờ cậu tìm chỗ ngồi đi.”

Giang Vũ Chanh ngoan ngoãn đáp “Vâng”, sau đó nhìn quanh, chỉ có hàng ghế đầu còn trống nên đành ngồi xuống đó.

Đây là hội trường bậc thang rất rộng. Cho dù ngồi hàng đầu, khoảng cách với bục giảng vẫn còn xa. Giang Vũ Chanh thử cảm nhận luồng dương khí, chỉ có thể nói ít ỏi nhưng còn hơn không.

Cậu hơi tiếc nuối vốn tưởng sẽ được ngồi bàn tròn, có thể ngồi cạnh Phong Mặc.

Cậu vừa ngồi, những người khác cũng lần lượt nhìn sang. Giang Vũ Chanh đều nở nụ cười thân thiện đáp lại, hoàn toàn không ý thức được cái ôm vừa rồi đã mang đến chấn động thế nào.

Nếu nhìn lý trí mà phân tích, cái ôm ấy chẳng khác gì nghi thức bạn bè gặp lại, không có nửa phần ám muội.

Nhưng vấn đề là cậu vừa nhập học đã dính tai tiếng, lại còn công khai ôm ngay Phong Mặc!

Phong đại nam thần từ trước tới giờ không bao giờ thích thân cận ai, cũng nổi tiếng là người có thói quen sạch sẽ, ghét tiếp xúc.

Ấy thế mà bây giờ lại để mặc cho tiểu học đệ ôm trọn, thậm chí không né tránh?!

Hạ Nham cảm nhận rõ rệt nhất. Là bạn cùng phòng kiêm bạn thân ba năm đại học, hắn là người gần gũi với Phong Mặc nhất. Thế mà mỗi lần đi đâu về, muốn ôm bạn một cái thân tình, đều bị lạnh lùng né tránh. Thậm chí, chỉ vì mùi nước hoa nam hắn dùng mà Phong Mặc còn tỏ ra khó chịu.

Nhưng hôm nay, tiểu học đệ kia vừa lao đến ôm liền được?!

Không né, không tránh, cũng chẳng phản kháng gì hết?!

Hạ Nham chỉ cảm thấy hết thảy chân tình của mình đều bị coi như đùa giỡn, trước mắt toàn bộ đều là bốn chữ “Giao hữu vô ý”.

Hắn không khỏi nhớ lại lần phỏng vấn tân sinh trước đó, sau khi Giang Vũ Chanh trúng tuyển, hắn về ký túc xá liền lấy chuyện này trêu ghẹo Phong Mặc. Kết quả, người kia chỉ bình tĩnh gật gật đầu, làm hắn còn tưởng giữa hai người thực sự chẳng thân thiết gì…

Được rồi được rồi, anh đang diễn đúng không?!

Hạ Nham điên cuồng dùng ánh mắt khiển trách Phong Mặc, nhưng Phong Mặc lại làm như không thấy. Thành viên mới lần lượt tới đông đủ, cản trở tiến trình hóng chuyện của hắn, khiến cả người hắn vừa sốt ruột vừa bứt rứt.

Nội dung chào tân sinh cũng không phức tạp, ngoài màn giới thiệu giữa các thành viên, trọng điểm thảo luận chính là hoạt động lên núi vào giữa tháng mười.

Hoạt động này chiếm gần hết thời gian của Phong Mặc trong suốt một tháng, lặp đi lặp lại sửa kế hoạch, trao đổi với nhà trường. Cuối cùng, trường cũng đồng ý để họ tổ chức đoàn 30 người, có hai giáo viên đoàn ủy và hai nhân viên y tế đi cùng. Kinh phí được trường hỗ trợ một phần, học sinh góp một phần, mà phần lớn còn lại hai phần ba là Phong Mặc tìm doanh nghiệp bên ngoài tài trợ.

Chuyện này khiến các thành viên trong hội đều bội phục sát đất.

Quả không hổ danh là người đã một tay đưa Đăng Sơn Hiệp từ hữu danh vô thực thành hội hoạt động thực chất.

Phân công xong nhiệm vụ cho nhóm tân cán sự, hội nghị liền kết thúc. Giang Vũ Chanh viện cớ không đi ăn cùng mọi người, chờ đến lúc người ta về gần hết mới nhảy tới trước mặt Phong Mặc: “Mặc ca, anh có ăn khuya không?”

Phong Mặc đang đóng máy chiếu, nghe vậy cũng chẳng ngẩng đầu: “Không ăn.”

Mỗi ngày dạo gần đây, anh ngủ chưa tới bốn tiếng. Giờ được thả lỏng, điều duy nhất anh muốn là về ngủ một giấc thật ngon.

“Vậy thôi vậy.” Giang Vũ Chanh hơi tiếc nuối, sờ sờ bụng.

Rồi từ túi lấy ra một túi thơm màu lam đưa cho Phong Mặc: “Cái này tặng cho anh.”

Túi thơm hình tam giác, đường nét tinh xảo, hoa văn thanh nhã, tua rủ mềm mại, mùi dược liệu thoang thoảng tỏa ra.

Phong Mặc ngẩng đầu nhìn, lập tức nghẹn lời.

Nam sinh tặng túi thơm?!

Giang Vũ Chanh thì chẳng thấy có gì bất ổn. Đôi mắt đen láy như chìm trong làn nước ấm, nghiêm túc nói: “Anh bảo trước đây khó ngủ, nên em làm cái này. Bên trong là phương thuốc gia truyền, treo ở đầu giường sẽ dễ ngủ hơn. Anh mang về thử xem?”

Nói thì nửa thật nửa giả. Phương thuốc đúng là tổ truyền, nhưng cha cậu từng chê cười rằng “ăn viên kẹo còn tác dụng hơn”. Tác dụng chính thực ra đến từ lá bùa an thần cậu lén bỏ vào. Dù sao thì đưa thẳng lá bùa rất dễ bị cho là mê tín, nên cậu đã khổ công nghĩ ra cách gói ghém này.

Phong Mặc không ngờ một câu than khó ngủ buột miệng hôm trước lại được Giang Vũ Chanh ghi nhớ còn tặng hắn một món quà kỳ công như thế.

Trong lòng anh bất giác trào dâng cảm giác hổ thẹn, theo bản năng định từ chối.

Nhưng Giang Vũ Chanh lập tức nhét túi thơm vào tay anh: “Dạo này anh bận như thế, ngủ nghỉ rất quan trọng. Hơn nữa cái này em đã tốn công lắm mới làm được, đừng lãng phí!”

Phong Mặc không khỏi siết chặt túi thơm, cảm giác thảo dược lẫn lộn cộm vào lòng bàn tay.

Anh thực sự rối bời. Liệu Giang Vũ Chanh có biết mình vừa tặng cái gì không?

Nhưng đối diện khuôn mặt chân thành rạng rỡ kia, từ chối chẳng khác nào quá vô tình.

Cuối cùng, anh chỉ đành nhận lấy: “Cảm ơn, tôi sẽ giữ cẩn thận.”

Giang Vũ Chanh xua tay: “Giữ gì mà giữ, phải treo ở đầu giường mới có tác dụng.”

“…Ừ, tôi sẽ treo.”

Giang Vũ Chanh lúc này mới hài lòng.

Vì thế hai người rớt lại sau cùng. Chờ Phong Mặc kiểm tra xong cửa sổ, nguồn điện trong phòng họp rồi cùng Giang Vũ Chanh đi ra, ngoài cửa chỉ còn Hạ Nham đang đứng đợi về ký túc xá cùng họ.

Hạ Nham vừa thấy túi thơm tinh xảo trong tay Phong Mặc liền kêu lên: “Oa! Ở đâu ra thế?!”

Phong Mặc thoáng khựng lại.

Giang Vũ Chanh lập tức giải thích: “Em làm đấy, có thể an thần dễ ngủ. Đàn anh Hạ, anh cũng muốn không?”

Phong Mặc nhịn không được quay sang nhìn cậu.

Giang Vũ Chanh chẳng mảy may để ý, còn tưởng Hạ Nham thật sự có hứng: “Nhưng em chỉ làm một cái thôi. Nếu anh muốn thì phải chờ thêm mấy ngày. Mà mấy loại thảo liệu này hơi đắt… bất quá, nếu anh thật cần thì em tính giá rẻ cho!”

“……?” Hạ Nham sửng sốt một giây, lại liếc sang Phong Mặc đang nắm chặt túi thơm như bảo bối, lập tức điên cuồng lắc đầu: “Không cần không cần, tôi đặt lưng xuống là ngủ ngay!”

Giang Vũ Chanh nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt.”

Dù sao một lá bùa cũng quý lắm.

Phong Mặc chậm rãi buông lỏng những ngón tay đang nắm túi thơm: “Đi thôi.”

“Đi đi đi.” Hạ Nham lập tức đáp, rồi lại ngập ngừng: “À… học đệ, bọn anh đưa em về ký túc xá nhé?”

Nói thì nói vậy, nhưng đưa một nam sinh về có vẻ hơi kỳ lạ…

Lời còn chưa dứt, ánh mắt Giang Vũ Chanh liền chuyển thẳng về phía Phong Mặc, ngữ khí đầy chờ mong: “Được chứ ạ?”

“Đương nhiên là được!” Hạ Nham ngay lập tức đồng ý, lửa hóng hớt bùng cháy dữ dội, rồi hào hứng đi trước dẫn đường.

Giang Vũ Chanh và Phong Mặc vì thế sóng vai đi ở phía sau.

Phong Mặc: “…”

Anh xem như đã nhìn thấu, bản chất của Hạ Nham chính là một con chồn mê hóng chuyện.

Giang Vũ Chanh vừa đi vừa thò tay trong túi nắm lấy lá phù tụ khí. Cảm nhận được phù chú khẽ nóng lên, giống như pin điện thoại đang từ từ được sạc, niềm vui lập tức lan tỏa, khóe mắt chân mày đều ánh lên vẻ rạng rỡ.

Niềm vui đơn thuần ấy lại có sức hút khó cưỡng.

Căng thẳng suốt một tháng trời, Phong Mặc cũng dần buông lỏng thần kinh, vô thức siết nhẹ túi thơm trong tay: “Sao cậu lại nghĩ tới chuyện tặng tôi túi thơm?”

“Hả?” Giang Vũ Chanh ngẩn ra: “Thì cái này giúp anh dễ ngủ mà.”

Phong Mặc trầm mặc một lát: “Chỉ vì vậy thôi?”

Giang Vũ Chanh hoàn toàn không hiểu: “Vâng, chẳng lẽ còn cần lý do khác à?”

Ánh mắt Phong Mặc thoáng khác lạ, như thể đang cân nhắc điều gì.

Giang Vũ Chanh chớp mắt nhìn lại: “Sao thế anh, có vấn đề gì à?”

“…” Phong Mặc ngẫm nghĩ vài giây, rồi dứt khoát hỏi thẳng: “Tôi muốn nói là vì sao cậu lại tặng quà cho tôi vô duyên vô cớ?”

Trong mắt hắn, quan hệ giữa hai người chưa đủ thân thiết đến mức này. Nếu chỉ bởi thỉnh thoảng nói chuyện, cũng không đáng để Giang Vũ Chanh để tâm như vậy.

Chẳng lẽ Giang Vũ Chanh thực sự đang theo đuổi anh?

“À…” Bị nhìn chằm chằm, Giang Vũ Chanh bất giác chột dạ: “Không phải vô duyên vô cớ đâu. Chúng ta là bạn mà tặng quà cho bạn thì cần gì lý do?”

Bạn?

Phong Mặc khẽ nhướng mày, nhìn sâu vào đôi mắt mơ hồ của cậu.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Vũ Chanh: Hoàn mỹ đóng gói, không hổ là tui [ tung hoa ]

Phong Mặc: (tâm trạng phức tạp)



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me