Dm Edit Tieng Long Cua Nam Vung Bi Toan Tien Tong Nghe Thay Sau Duoc Doan Sung
Chương 41: Thanh Vân Môn tái ngộEditor: MarisNam Vọng cũng không kịp hoang mang quá lâu, bởi vì cửa phòng đã bị người đẩy ra.Người đến có làn da ngăm đen, vận áo vải thô, râu ria xồm xoàm, tay cầm chiếc bánh rán hành vừa mới mua bên đường, vừa ăn vừa tỏa mùi thơm ngào ngạt. Ngón tay thô ráp, chai sạn dày đặc.Trên đường, người qua kẻ lại hầu như không để ý đến hắn, hắn cứ như một người buôn bán bình thường chen chúc nơi phố chợ, chẳng có điểm gì nổi bật.Nhưng thân phận thực sự của hắn, lại là liên lạc viên nằm vùng do Hợp Hoan Tông an bài ở trấn Đông Tuyền Diêm Tuế Án.Tất cả tin tình báo từ các nằm vùng gửi về Hợp Hoan Tông đều phải qua tay hắn, đồng thời hắn cũng được xem như một nửa "con buôn" tin tức, nắm giữ vô số bí mật của các môn phái chính đạo.Nam Vọng đứng dậy, nói:
“Diêm ca, cuối cùng ngươi cũng đến.”Diêm Tuế Án cất tiếng đáp lại bằng giọng khàn đặc tang thương:
“Tiểu Vương à, đã lâu không gặp, thật là đã lâu không gặp. Không ngờ ngươi trà trộn vào Thanh Vân Môn lại sống khá đến thế, lúc đầu phái ngươi đi nằm vùng quả thực là quyết định sáng suốt!”Nam Vọng:
“Ta tên là Nam Vọng.”“Ai da, ngươi xem ta này, nằm vùng quá nhiều, trí nhớ cũng rối loạn cả rồi. Ngươi là Nam Vọng, Nam Vọng…”Diêm Tuế Án lôi từ trong ngực ra một quyển danh sách, tại chỗ lật xem một lượt.“Ai u, quả nhiên là ngươi! Mười năm không có tin tức, chúng ta còn tưởng ngươi bị bắt rồi bị diệt khẩu mất rồi chứ.”Nam Vọng: “…”Quả thật hắn không thường xuyên hồi báo cho Hợp Hoan Tông. Phần lớn thời gian đến khách điếm, hắn chỉ để dò hỏi động tĩnh của Ma giáo gần đây.Dù sao người nhập Ma giáo là nguyên chủ, chứ không phải hắn Nam Vọng. Hắn từ đầu đến cuối vẫn một lòng trung thành với Thanh Vân Môn.Dẫu là vậy, hắn cũng không đến mức mười năm không gửi lấy một tin. Thỉnh thoảng hắn vẫn gửi về mấy mẩu tin vụn vặt liên quan đến sinh hoạt của đệ tử tạp dịch. Nhưng nhìn hiện tại thì, Hợp Hoan Tông rõ ràng chẳng có hứng thú gì với mấy thứ tầm thường đó.Nam Vọng trầm mặc một lúc, rồi mở miệng theo lời kịch đã chuẩn bị trước:
“Chưa hoàn thành nhiệm vụ mà tông môn giao phó, ta nào còn mặt mũi trở về. May mà sau mười năm ngủ đông, rốt cuộc đã có chút tiến triển, lần này mới vội đến báo tin mừng.”Diêm Tuế Án cảm động đến mức rơi nước mắt:
“Được được được! Ngươi đúng là một đứa nhỏ trung tâm tận lực, tông môn sẽ không bạc đãi ngươi đâu!”Nam Vọng: “…”Cảm ơn. Hy vọng lần sau tông môn có thể nhớ đúng tên hắn.Nam Vọng lấy từ trong ngực ra một ngọc giản bí tịch, đưa cho Diêm Tuế Án:
“Đây là kiếm phổ ta trộm được từ chỗ Đại sư huynh. Còn về pháp môn ‘Cùng Kỳ Hóa Kính’ mà tông môn yêu cầu… tạm thời ta vẫn chưa tìm ra.”Diêm Tuế Án nhận lấy, vừa nhìn qua liền giật mình sửng sốt:
“Tiểu nhị à, cả một bản kiếm phổ hoàn chỉnh như thế mà ngươi cũng giao cho ta luôn, không sợ ta giết người diệt khẩu cướp của à? Tốt, tốt lắm! Xem ra Thanh Vân Môn quả thực vì ngươi thành thật ngoan ngoãn, mới trọng dụng đến vậy, để ngươi nằm vùng đúng là quyết định đúng đắn!”Nam Vọng: “…”Nếu hỏi vì sao hắn lại giao luôn cả bản kiếm phổ nguyên vẹn… đại khái là bởi vì hắn đã có quá nhiều kiếm phổ đến mức học không xuể, mà đều là do Đại sư tỷ ép nhét cho.Đại sư tỷ chỉ cần lật xem một lần là có thể lĩnh ngộ kiếm phổ, cưỡng ép biến những bộ kiếm phổ mà người thường cần cả đời mới học nổi thành loại dùng một lần tiêu hao. Mà những kiếm phổ đã bị nàng “tiêu hao” xong, đều nhất loạt đưa cho hắn.Nếu Diêm Tuế Án thật sự có ý định giết người cướp của, hắn vẫn còn có thể móc ra kiếm phổ khác để xin tha.Những bộ kiếm phổ quý giá ngàn vàng khó cầu ấy với Hợp Hoan Tông cằn cỗi mà nói thì có tiền cũng không mua nổi vậy mà trong tay hắn vẫn còn đến... bốn, năm chục bản.Lùi một bước mà nói, hắn còn có nhị sư huynh luôn âm thầm hộ pháp. Dù Diêm Tuế Án thật sự muốn ra tay, e cũng chẳng làm hắn bị thương được.Diêm Tuế Án cười nói:
“Yên tâm đi, kiếm phổ này ta sẽ thu lại. Đến khi tính công trạng, chắc chắn sẽ cho ngươi một phần lớn. Lần này vào bí cảnh, ta cũng sẽ an bài ổn thỏa cho ngươi. Nhưng phải nói trước, tiên hồ bí cảnh hiểm trở tầng tầng lớp lớp, không ai muốn vào. Với tu vi hiện tại của ngươi, chỉ sợ là cửu tử nhất sinh.”Nam Vọng lập tức bày ra vẻ mặt tham lam, nói:
“Nếu Diêm ca đã tín nhiệm ta như thế, vậy ta cũng tiết lộ một điều ta ẩn mình bên cạnh Đại sư huynh đã lâu, nghe hắn từng nói trong tiên hồ bí cảnh có đại cơ duyên phù hợp với tu sĩ Luyện Khí kỳ… Đã nói phú quý cầu trong hiểm địa, bí cảnh này ta nhất định phải đi!”Diêm Tuế Án gật đầu:
“Được, nếu ngươi đã quyết tâm, ta cũng không ngăn cản. Vừa khéo lần này các đại Ma Tông sẽ hội hợp với Cửu Trọng Lâu tại Bắc Vực, thời gian gấp rút, chúng ta phải lập tức xuất phát. Ta sẽ đưa ngươi đến ra mắt vài người, để ngươi biết rõ sau này vào bí cảnh thì ai là người không thể chọc.”Nam Vọng hỏi:
“Chúng ta đến Bắc Vực bằng cách nào?”“Dùng Truyền Tống Trận từ trạm dịch đi. Mấy ngày nay khắp Bắc Vực đều cầu viện, toàn bộ Truyền Tống Trận đã mở, ra vào cực kỳ thuận tiện.”Diêm Tuế Án ba miếng hai ngụm ăn hết chiếc bánh rán hành, sau đó từ túi trữ vật lấy ra một thứ máu me đầm đìa, ném cho Nam Vọng.“Cái này ngươi cầm lấy, lát nữa sẽ cần dùng tới.”Nam Vọng đón lấy nhìn thoáng qua, suýt nữa thì hét toáng lên.Là một con thỏ bị lột da dở dang, chết không nhắm mắt, máu me be bét.Nếu là xác động vật khác thì còn đỡ, cố tình lại là... thỏ.Quá trùng hợp, trùng hợp đến đáng sợ, khiến Nam Vọng sinh ra một loại dự cảm chẳng lành.May mà An Nặc đã kịp thời ẩn thân ngay khi Diêm Tuế Án bước vào, không bị hắn phát hiện.Nam Vọng cố nén phản cảm cùng khó chịu, hỏi:
“Cái này… là gì vậy?”“Lúc vào đại hội có thể sẽ cần dùng đến. Ngươi cứ giữ lấy trước. Ngươi đã lâu không trở lại Ma giáo, chắc cũng không hiểu quy tắc nơi này. Một lát ngươi cứ theo sát ta, ta làm gì ngươi làm nấy. À, còn một câu khẩu lệnh, ta dạy ngươi, phải nhớ kỹ. Gặp người Ma giáo không quen, cứ nói câu này là được.”Nam Vọng hỏi:
“Nói câu gì?”Diêm Tuế Án đáp:
“Sát Diệp Cuống, đoạt thiên cơ!”-------Bắc Vực, Cửu Trọng Lâu.Nam Vọng cùng Diêm Tuế Án không phải đến sớm, trong lâu đã sớm ngồi đầy người.Người của Ma giáo không câu nệ nhiều quy củ như chính đạo. Mọi người tụm năm tụm ba nói chuyện, đùa giỡn huyên náo, uống rượu vung quyền, thậm chí có kẻ đã say khướt, nằm sõng soài dưới đất.Diêm Tuế Án dẫn Nam Vọng tìm được một bàn trống, cảm thán nói:
“Lần này thật sự ít người, chứ như mấy lần trước, giờ này đã không còn chỗ ngồi, phải đứng chen nhau cả dãy.”Dù hắn nói người không nhiều, nhưng trong mắt Nam Vọng, thế này đã là rất đông rồi, không cần thêm nữa.Thấy nhiều người dự định tiến vào bí cảnh như vậy, tâm tình bất an của Nam Vọng cũng vơi đi đôi chút.“Sát Diệp Cuống, đoạt, đoạt… đoạt thiên cơ!”Một đại hán say mèm lao vào người Nam Vọng, miệng hét to khẩu hiệu, đúng là câu lúc nãy Diêm Tuế Án đã dạy.Nam Vọng đẩy hắn ra, mặt không đổi sắc, lạnh nhạt phụ họa:
“Sát Diệp Cuống, đoạt thiên cơ.”Lời vừa dứt, khắp xung quanh như được khơi dậy khí thế, từng nhóm người đồng loạt hô vang:
“Sát Diệp Cuống, đoạt thiên cơ!”Giữa tiếng ồn náo nhiệt, Nam Vọng ghé sát tai Diêm Tuế Án, thấp giọng hỏi:
“Diêm ca, rốt cuộc Diệp Cuống là ai? Sao lại khiến người ta công phẫn đến vậy?”Diêm Tuế Án dùng ánh mắt quái dị liếc nhìn Nam Vọng một cái, chớp chớp mắt, nói:
“Ngươi thật sự không biết Diệp Cuống là ai?”Nam Vọng mở miệng không chút do dự:
“Ngày thường ta ngoài việc tu hành ra thì toàn bộ thời gian đều nghĩ cách tiếp cận Đại sư huynh. Đúng là có hơi lơ là chuyện thế sự…”“Vậy thì ngươi đúng là quá mức lơ là rồi,” Diêm Tuế Án chậc lưỡi, “Diệp Cuống, chính là chưởng môn Tiên Tôn của Thanh Vân Môn các ngươi.”Nam Vọng: “…”Nam Vọng: “Cho nên… sát con thỏ, là ám chỉ sát Diệp Cuống?”Dù sao thì ai cũng biết tiên thú trấn môn của Thanh Vân Môn là thỏ trắng.
Chỉ tiếc, mấy con thỏ đó…Nếu An Nặc không đang ở ngay cạnh hắn, hắn thật sự đã không kìm được mà nhéo nhéo cái tai thỏ, cắn một miếng giải thèm rồi.Diêm Tuế Án vui vẻ vỗ vai hắn:
“Tiểu tử ngươi lĩnh ngộ không tệ, tương lai nhất định có tiền đồ!”Nam Vọng: “…”-------------Lúc này, ở lối vào tầng một vẫn còn có người lần lượt tiến vào.Hai người bọn họ ngồi ở tầng hai, gần lan can, cúi đầu là có thể trông thấy từng người bước vào trong lâu.Diêm Tuế Án hăng hái hẳn lên, chỉ tay giới thiệu:
“Nhìn kìa, người của Quỷ Thi Giáo đến rồi. Mỗi lần mở bí cảnh, bọn họ luôn là phái ra nhiều nhất. Một người dẫn một đám thi, kết bè kéo đội. Nếu gặp phải trong bí cảnh, nhớ kỹ tránh càng xa càng tốt, đừng cứng đầu va chạm.”Hắn nói tới đây, bỗng sắc mặt biến đổi, nghiêm nghị nói tiếp:“Huyết Y Giáo cũng tới! Ngươi nhất định phải cẩn thận với bọn họ. Cái tông này khoái khẩu ăn người, đặc biệt là tu sĩ có tu vi. Ngươi xem kìa, người dẫn đầu, tên là ‘Núi Đá’ tân đệ tử mới nhập tông, nghe nói gần đây vừa thắng nhị hộ pháp trên lôi đài, hiện giờ là người được Ma Giáo Giáo Chủ sủng ái nhất. Người đó, khí thế thế kia, thể hình thế kia… Một miệng nuốt trọn một Luyện Khí kỳ như ngươi cũng không khó!”Diêm Tuế Án nói rành rọt như kể truyện ma, khiến Nam Vọng cũng không nhịn được mà nhìn xuống theo.Quả thật uy vũ đến dọa người.Người đó cao chín thước, cơ bắp cuồn cuộn, mỗi bước chân như dẫm rung cả nền nhà.
Hình thể so với người xung quanh đều nhỉnh hơn một vòng.Nhưng ngay lúc ánh mắt Nam Vọng lướt đến cánh tay rắn chắc kia, hắn bỗng dưng sửng sốt.Khoan đã…Không phải tam sư huynh hắn sao?!Tuy gương mặt đã thay đổi, nhưng thân hình này, khí chất này, hắn nhìn đâu có lẫn!Nam Vọng trợn mắt há hốc mồm, không thể tin nổi.Ngay lúc ấy, “Núi Đá” dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ tầng hai chiếu xuống, ngẩng đầu nhìn lại.Tầm mắt hai người vừa chạm nhau, “Núi Đá” như bị sét đánh, nhanh chóng rời mắt, giả vờ không thấy, bước nhanh vào trong đại sảnh.Nam Vọng: “…”Không nghi ngờ gì nữa. Đúng là Chiến Trầm Minh.Trong khoảnh khắc ấy, Nam Vọng chợt nhớ tới túi gấm nhị sư huynh đưa cho trước khi đi, bên trong có để lại một câu:“Nếu gặp phải kẻ ngang cấp, gọi sư huynh cứu mạng.”Giờ thì hắn hiểu rồi.Nhưng điều khiến hắn lạnh gáy chính là nửa câu sau:“Nếu gặp kẻ vượt cấp… gọi sư tỷ.”Mà lúc này, chưa kịp nghĩ kỹ, giọng Diêm Tuế Án lại vang lên bên tai, hớn hở như vừa thấy minh tinh:“Nhìn kìa, người của Thiên Ma Giáo đến rồi! Người mặc bạch y, chính là Thánh Nữ mới xuất hiện Triệt Tuyết. Nghe nói nàng tu vi thâm sâu khó lường, rất có khả năng sẽ tiếp nhận chức vị Ma Tôn kế tiếp!”Nam Vọng: “…”Đừng tưởng che mặt là ta không nhận ra.Ít nhất cũng… đổi cái kiếm đi chứ!
Cầm thanh kiếm đó mà định cải trang lừa người, đúng là xem người khác mù!Ngươi tưởng ta không biết hả?Đại sư tỷ!Y như “Núi Đá”, Triệt Tuyết cũng cảm nhận được ánh mắt oán trách từ tầng hai, cũng ngẩng đầu liếc hắn một cái, rồi cũng như bị “tóm quả tang”, nhanh chóng quay mặt, giả bộ không thấy, rảo bước rời đi.Nam Vọng: “…”Đây là Ma giáo đại hội à?Không, đây rõ ràng là buổi họp mặt của Thanh Vân Môn trá hình mà!
“Diêm ca, cuối cùng ngươi cũng đến.”Diêm Tuế Án cất tiếng đáp lại bằng giọng khàn đặc tang thương:
“Tiểu Vương à, đã lâu không gặp, thật là đã lâu không gặp. Không ngờ ngươi trà trộn vào Thanh Vân Môn lại sống khá đến thế, lúc đầu phái ngươi đi nằm vùng quả thực là quyết định sáng suốt!”Nam Vọng:
“Ta tên là Nam Vọng.”“Ai da, ngươi xem ta này, nằm vùng quá nhiều, trí nhớ cũng rối loạn cả rồi. Ngươi là Nam Vọng, Nam Vọng…”Diêm Tuế Án lôi từ trong ngực ra một quyển danh sách, tại chỗ lật xem một lượt.“Ai u, quả nhiên là ngươi! Mười năm không có tin tức, chúng ta còn tưởng ngươi bị bắt rồi bị diệt khẩu mất rồi chứ.”Nam Vọng: “…”Quả thật hắn không thường xuyên hồi báo cho Hợp Hoan Tông. Phần lớn thời gian đến khách điếm, hắn chỉ để dò hỏi động tĩnh của Ma giáo gần đây.Dù sao người nhập Ma giáo là nguyên chủ, chứ không phải hắn Nam Vọng. Hắn từ đầu đến cuối vẫn một lòng trung thành với Thanh Vân Môn.Dẫu là vậy, hắn cũng không đến mức mười năm không gửi lấy một tin. Thỉnh thoảng hắn vẫn gửi về mấy mẩu tin vụn vặt liên quan đến sinh hoạt của đệ tử tạp dịch. Nhưng nhìn hiện tại thì, Hợp Hoan Tông rõ ràng chẳng có hứng thú gì với mấy thứ tầm thường đó.Nam Vọng trầm mặc một lúc, rồi mở miệng theo lời kịch đã chuẩn bị trước:
“Chưa hoàn thành nhiệm vụ mà tông môn giao phó, ta nào còn mặt mũi trở về. May mà sau mười năm ngủ đông, rốt cuộc đã có chút tiến triển, lần này mới vội đến báo tin mừng.”Diêm Tuế Án cảm động đến mức rơi nước mắt:
“Được được được! Ngươi đúng là một đứa nhỏ trung tâm tận lực, tông môn sẽ không bạc đãi ngươi đâu!”Nam Vọng: “…”Cảm ơn. Hy vọng lần sau tông môn có thể nhớ đúng tên hắn.Nam Vọng lấy từ trong ngực ra một ngọc giản bí tịch, đưa cho Diêm Tuế Án:
“Đây là kiếm phổ ta trộm được từ chỗ Đại sư huynh. Còn về pháp môn ‘Cùng Kỳ Hóa Kính’ mà tông môn yêu cầu… tạm thời ta vẫn chưa tìm ra.”Diêm Tuế Án nhận lấy, vừa nhìn qua liền giật mình sửng sốt:
“Tiểu nhị à, cả một bản kiếm phổ hoàn chỉnh như thế mà ngươi cũng giao cho ta luôn, không sợ ta giết người diệt khẩu cướp của à? Tốt, tốt lắm! Xem ra Thanh Vân Môn quả thực vì ngươi thành thật ngoan ngoãn, mới trọng dụng đến vậy, để ngươi nằm vùng đúng là quyết định đúng đắn!”Nam Vọng: “…”Nếu hỏi vì sao hắn lại giao luôn cả bản kiếm phổ nguyên vẹn… đại khái là bởi vì hắn đã có quá nhiều kiếm phổ đến mức học không xuể, mà đều là do Đại sư tỷ ép nhét cho.Đại sư tỷ chỉ cần lật xem một lần là có thể lĩnh ngộ kiếm phổ, cưỡng ép biến những bộ kiếm phổ mà người thường cần cả đời mới học nổi thành loại dùng một lần tiêu hao. Mà những kiếm phổ đã bị nàng “tiêu hao” xong, đều nhất loạt đưa cho hắn.Nếu Diêm Tuế Án thật sự có ý định giết người cướp của, hắn vẫn còn có thể móc ra kiếm phổ khác để xin tha.Những bộ kiếm phổ quý giá ngàn vàng khó cầu ấy với Hợp Hoan Tông cằn cỗi mà nói thì có tiền cũng không mua nổi vậy mà trong tay hắn vẫn còn đến... bốn, năm chục bản.Lùi một bước mà nói, hắn còn có nhị sư huynh luôn âm thầm hộ pháp. Dù Diêm Tuế Án thật sự muốn ra tay, e cũng chẳng làm hắn bị thương được.Diêm Tuế Án cười nói:
“Yên tâm đi, kiếm phổ này ta sẽ thu lại. Đến khi tính công trạng, chắc chắn sẽ cho ngươi một phần lớn. Lần này vào bí cảnh, ta cũng sẽ an bài ổn thỏa cho ngươi. Nhưng phải nói trước, tiên hồ bí cảnh hiểm trở tầng tầng lớp lớp, không ai muốn vào. Với tu vi hiện tại của ngươi, chỉ sợ là cửu tử nhất sinh.”Nam Vọng lập tức bày ra vẻ mặt tham lam, nói:
“Nếu Diêm ca đã tín nhiệm ta như thế, vậy ta cũng tiết lộ một điều ta ẩn mình bên cạnh Đại sư huynh đã lâu, nghe hắn từng nói trong tiên hồ bí cảnh có đại cơ duyên phù hợp với tu sĩ Luyện Khí kỳ… Đã nói phú quý cầu trong hiểm địa, bí cảnh này ta nhất định phải đi!”Diêm Tuế Án gật đầu:
“Được, nếu ngươi đã quyết tâm, ta cũng không ngăn cản. Vừa khéo lần này các đại Ma Tông sẽ hội hợp với Cửu Trọng Lâu tại Bắc Vực, thời gian gấp rút, chúng ta phải lập tức xuất phát. Ta sẽ đưa ngươi đến ra mắt vài người, để ngươi biết rõ sau này vào bí cảnh thì ai là người không thể chọc.”Nam Vọng hỏi:
“Chúng ta đến Bắc Vực bằng cách nào?”“Dùng Truyền Tống Trận từ trạm dịch đi. Mấy ngày nay khắp Bắc Vực đều cầu viện, toàn bộ Truyền Tống Trận đã mở, ra vào cực kỳ thuận tiện.”Diêm Tuế Án ba miếng hai ngụm ăn hết chiếc bánh rán hành, sau đó từ túi trữ vật lấy ra một thứ máu me đầm đìa, ném cho Nam Vọng.“Cái này ngươi cầm lấy, lát nữa sẽ cần dùng tới.”Nam Vọng đón lấy nhìn thoáng qua, suýt nữa thì hét toáng lên.Là một con thỏ bị lột da dở dang, chết không nhắm mắt, máu me be bét.Nếu là xác động vật khác thì còn đỡ, cố tình lại là... thỏ.Quá trùng hợp, trùng hợp đến đáng sợ, khiến Nam Vọng sinh ra một loại dự cảm chẳng lành.May mà An Nặc đã kịp thời ẩn thân ngay khi Diêm Tuế Án bước vào, không bị hắn phát hiện.Nam Vọng cố nén phản cảm cùng khó chịu, hỏi:
“Cái này… là gì vậy?”“Lúc vào đại hội có thể sẽ cần dùng đến. Ngươi cứ giữ lấy trước. Ngươi đã lâu không trở lại Ma giáo, chắc cũng không hiểu quy tắc nơi này. Một lát ngươi cứ theo sát ta, ta làm gì ngươi làm nấy. À, còn một câu khẩu lệnh, ta dạy ngươi, phải nhớ kỹ. Gặp người Ma giáo không quen, cứ nói câu này là được.”Nam Vọng hỏi:
“Nói câu gì?”Diêm Tuế Án đáp:
“Sát Diệp Cuống, đoạt thiên cơ!”-------Bắc Vực, Cửu Trọng Lâu.Nam Vọng cùng Diêm Tuế Án không phải đến sớm, trong lâu đã sớm ngồi đầy người.Người của Ma giáo không câu nệ nhiều quy củ như chính đạo. Mọi người tụm năm tụm ba nói chuyện, đùa giỡn huyên náo, uống rượu vung quyền, thậm chí có kẻ đã say khướt, nằm sõng soài dưới đất.Diêm Tuế Án dẫn Nam Vọng tìm được một bàn trống, cảm thán nói:
“Lần này thật sự ít người, chứ như mấy lần trước, giờ này đã không còn chỗ ngồi, phải đứng chen nhau cả dãy.”Dù hắn nói người không nhiều, nhưng trong mắt Nam Vọng, thế này đã là rất đông rồi, không cần thêm nữa.Thấy nhiều người dự định tiến vào bí cảnh như vậy, tâm tình bất an của Nam Vọng cũng vơi đi đôi chút.“Sát Diệp Cuống, đoạt, đoạt… đoạt thiên cơ!”Một đại hán say mèm lao vào người Nam Vọng, miệng hét to khẩu hiệu, đúng là câu lúc nãy Diêm Tuế Án đã dạy.Nam Vọng đẩy hắn ra, mặt không đổi sắc, lạnh nhạt phụ họa:
“Sát Diệp Cuống, đoạt thiên cơ.”Lời vừa dứt, khắp xung quanh như được khơi dậy khí thế, từng nhóm người đồng loạt hô vang:
“Sát Diệp Cuống, đoạt thiên cơ!”Giữa tiếng ồn náo nhiệt, Nam Vọng ghé sát tai Diêm Tuế Án, thấp giọng hỏi:
“Diêm ca, rốt cuộc Diệp Cuống là ai? Sao lại khiến người ta công phẫn đến vậy?”Diêm Tuế Án dùng ánh mắt quái dị liếc nhìn Nam Vọng một cái, chớp chớp mắt, nói:
“Ngươi thật sự không biết Diệp Cuống là ai?”Nam Vọng mở miệng không chút do dự:
“Ngày thường ta ngoài việc tu hành ra thì toàn bộ thời gian đều nghĩ cách tiếp cận Đại sư huynh. Đúng là có hơi lơ là chuyện thế sự…”“Vậy thì ngươi đúng là quá mức lơ là rồi,” Diêm Tuế Án chậc lưỡi, “Diệp Cuống, chính là chưởng môn Tiên Tôn của Thanh Vân Môn các ngươi.”Nam Vọng: “…”Nam Vọng: “Cho nên… sát con thỏ, là ám chỉ sát Diệp Cuống?”Dù sao thì ai cũng biết tiên thú trấn môn của Thanh Vân Môn là thỏ trắng.
Chỉ tiếc, mấy con thỏ đó…Nếu An Nặc không đang ở ngay cạnh hắn, hắn thật sự đã không kìm được mà nhéo nhéo cái tai thỏ, cắn một miếng giải thèm rồi.Diêm Tuế Án vui vẻ vỗ vai hắn:
“Tiểu tử ngươi lĩnh ngộ không tệ, tương lai nhất định có tiền đồ!”Nam Vọng: “…”-------------Lúc này, ở lối vào tầng một vẫn còn có người lần lượt tiến vào.Hai người bọn họ ngồi ở tầng hai, gần lan can, cúi đầu là có thể trông thấy từng người bước vào trong lâu.Diêm Tuế Án hăng hái hẳn lên, chỉ tay giới thiệu:
“Nhìn kìa, người của Quỷ Thi Giáo đến rồi. Mỗi lần mở bí cảnh, bọn họ luôn là phái ra nhiều nhất. Một người dẫn một đám thi, kết bè kéo đội. Nếu gặp phải trong bí cảnh, nhớ kỹ tránh càng xa càng tốt, đừng cứng đầu va chạm.”Hắn nói tới đây, bỗng sắc mặt biến đổi, nghiêm nghị nói tiếp:“Huyết Y Giáo cũng tới! Ngươi nhất định phải cẩn thận với bọn họ. Cái tông này khoái khẩu ăn người, đặc biệt là tu sĩ có tu vi. Ngươi xem kìa, người dẫn đầu, tên là ‘Núi Đá’ tân đệ tử mới nhập tông, nghe nói gần đây vừa thắng nhị hộ pháp trên lôi đài, hiện giờ là người được Ma Giáo Giáo Chủ sủng ái nhất. Người đó, khí thế thế kia, thể hình thế kia… Một miệng nuốt trọn một Luyện Khí kỳ như ngươi cũng không khó!”Diêm Tuế Án nói rành rọt như kể truyện ma, khiến Nam Vọng cũng không nhịn được mà nhìn xuống theo.Quả thật uy vũ đến dọa người.Người đó cao chín thước, cơ bắp cuồn cuộn, mỗi bước chân như dẫm rung cả nền nhà.
Hình thể so với người xung quanh đều nhỉnh hơn một vòng.Nhưng ngay lúc ánh mắt Nam Vọng lướt đến cánh tay rắn chắc kia, hắn bỗng dưng sửng sốt.Khoan đã…Không phải tam sư huynh hắn sao?!Tuy gương mặt đã thay đổi, nhưng thân hình này, khí chất này, hắn nhìn đâu có lẫn!Nam Vọng trợn mắt há hốc mồm, không thể tin nổi.Ngay lúc ấy, “Núi Đá” dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ tầng hai chiếu xuống, ngẩng đầu nhìn lại.Tầm mắt hai người vừa chạm nhau, “Núi Đá” như bị sét đánh, nhanh chóng rời mắt, giả vờ không thấy, bước nhanh vào trong đại sảnh.Nam Vọng: “…”Không nghi ngờ gì nữa. Đúng là Chiến Trầm Minh.Trong khoảnh khắc ấy, Nam Vọng chợt nhớ tới túi gấm nhị sư huynh đưa cho trước khi đi, bên trong có để lại một câu:“Nếu gặp phải kẻ ngang cấp, gọi sư huynh cứu mạng.”Giờ thì hắn hiểu rồi.Nhưng điều khiến hắn lạnh gáy chính là nửa câu sau:“Nếu gặp kẻ vượt cấp… gọi sư tỷ.”Mà lúc này, chưa kịp nghĩ kỹ, giọng Diêm Tuế Án lại vang lên bên tai, hớn hở như vừa thấy minh tinh:“Nhìn kìa, người của Thiên Ma Giáo đến rồi! Người mặc bạch y, chính là Thánh Nữ mới xuất hiện Triệt Tuyết. Nghe nói nàng tu vi thâm sâu khó lường, rất có khả năng sẽ tiếp nhận chức vị Ma Tôn kế tiếp!”Nam Vọng: “…”Đừng tưởng che mặt là ta không nhận ra.Ít nhất cũng… đổi cái kiếm đi chứ!
Cầm thanh kiếm đó mà định cải trang lừa người, đúng là xem người khác mù!Ngươi tưởng ta không biết hả?Đại sư tỷ!Y như “Núi Đá”, Triệt Tuyết cũng cảm nhận được ánh mắt oán trách từ tầng hai, cũng ngẩng đầu liếc hắn một cái, rồi cũng như bị “tóm quả tang”, nhanh chóng quay mặt, giả bộ không thấy, rảo bước rời đi.Nam Vọng: “…”Đây là Ma giáo đại hội à?Không, đây rõ ràng là buổi họp mặt của Thanh Vân Môn trá hình mà!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me