TruyenFull.Me

Dm Edit Tinh The Nguy Cap Quoc Gia Yeu Cau Toi Va Ban Trai Cu Tai Hop

Trong gara ngầm trống trải, tối đen, tiếng súng vang lên liên tục. Lương Liệt bắn cạn một băng đạn trong một hơi, tiếng súng dội lại quanh quẩn. Anh chậm rãi cúi thấp mắt, chiếu ánh sáng mỏng manh từ điện thoại về phía xúc tu.

Xúc tu đúng là bị đạn bắn xuyên qua, nhưng tựa như bắn vào một loại chất lỏng nào đó, chỉ khiến nó gợn lên một vòng dao động. Khi anh nhìn xuống, trong chốc lát nó lại khôi phục như lúc ban đầu.

Cái thứ này chết tiệt rốt cuộc là cái quái gì!

Lương Liệt cảm thấy tuyệt vọng. Xúc tu như thể bị anh chọc giận, vốn dĩ chỉ nhẹ nhàng dán vào mặt anh, giờ lại siết chặt hơn. Những cái gai thịt giống như đầu lưỡi cọ xát mạnh lên da anh, cảm giác ngứa ngáy dày đặc bắt đầu lan ra từ mặt, cuối cùng bao trùm lấy toàn bộ cổ anh.

Lúc này anh mới nhận ra xúc tu đã quấn lấy cổ mình, như thể sắp sửa vặn đứt đầu anh khỏi cổ vậy.

Nhưng anh đã hết đạn, hơn nữa cả khẩu súng cũng chẳng có tác dụng gì nữa. Anh không biết làm cách nào để thoát thân.

Nhưng mà, xúc tu cũng không vặn cổ anh, thậm chí không dùng lực khiến anh khó chịu, nếu không tính cái cảm giác ngứa ngáy khiến anh phát điên khi nó dán vào da mình.

Hơn nữa, khi anh đang nhìn chăm chú, trên cái xúc tu còn thô hơn chân anh, như thể nảy mầm, chẳng mấy chốc mọc ra một cái xúc tu nhỏ giống như cánh tay, duỗi ra và cuốn lấy tay anh.

Anh không hiểu cái quái này muốn làm gì, nhưng trực giác mách bảo mãnh liệt cảnh cáo anh không nên hành động thiếu suy nghĩ. Anh để yên cho xúc tu đặt tay anh lên trên cái xúc tu lớn kia.

Này có ý gì?

Lương Liệt không thể hiểu nổi. Xúc tu nhỏ đột nhiên cuốn lấy khẩu súng trong tay anh, rồi ấn bàn tay xuống, khiến lòng bàn tay anh áp chặt vào bề mặt xúc tu, đúng vào chỗ vừa bị đạn bắn trúng.

Người khác thì không biết, nhưang lòng bàn tay Lương Liệt mẫn cảm dị thường. Khi Chử Huyền Nghị trở nên 'ác liệt', sẽ cố ý nắm hai tay anh lại với nhau.

Khoảnh khắc cái cảm giác trơn trượt, thô ráp ấy dán lên lòng bàn tay anh, xúc tu chủ động cọ xát trong lòng bàn tay anh. Trong đầu anh hiện lên những điều Chử Huyền Nghị đã làm với tay anh, lập tức mọi tế bào trong cơ thể đều bị cảm giác quỷ dị bò đầy.

Anh không thể kiềm chế được cơ thể run rẩy. Nỗi sợ hãi dâng lên đến tột cùng khiến anh nén chặt lại cảm giác sợ hãi, không chút do dự giật phăng cái xúc tu trên cổ xuống và tung một cú đá mạnh.

"Đừng chạm vào lão tử! Ghê chết đi được!"

Lương Liệt mắng xong, cảm giác sợ hãi lại lần nữa ùa về. Nhưng mà còn chưa kịp nghĩ xem xúc tu sẽ làm gì để giết mình, xúc tu lại rút ra khỏi người anh.

Cái cảm giác bị vô số đầu lưỡi liếm láp cuối cùng cũng biến mất. Anh nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận chiếu ánh sáng điện thoại về phía trước, lại thấy một cái xúc tu lớn đến vậy, quỷ dị, đáng sợ, khó có thể hình dung, đang rũ xuống, trông có vẻ hơi ủ rũ cụp đuôi.

Đừng hỏi anh vì sao có thể nhìn ra từ một cái xúc tu "Ủ rũ cụp đuôi", anh cũng không biết.

Lúc này, từ khoảng cầu thang phía sau anh truyền ra tiếng bước chân dồn dập, Tiểu Dương là người đầu tiên lao tới.

"Đội phó Lương!"

Lương Liệt vội vàng liếc nhanh về phía sau, định nhắc nhở bọn họ đừng lại gần, nhưng chỉ trong khoảnh khắc anh chớp mắt, xúc tu cùng khí đen bỗng chốc đều biến mất.

Anh vội vàng đưa mắt tìm xem xúc tu đã đi đâu, lại có thứ gì đó đột nhiên bị nhét vào tay anh. Anh cầm lên xem thì thấy là khẩu súng của anh vừa bị xúc tu cuốn đi.

Trong đầu anh nổi lên một loạt dấu hỏi: Thế mà nó còn trả lại súng cho mình ư?

Tiểu Dương chạy tới bên cạnh Lương Liệt, giơ súng cảnh giác hỏi: "Đội phó Lương, tình huống như thế nào?"

Những người khác cũng nhanh chóng tiến ra, triển khai vị trí chiến thuật, lùng sục toàn bộ gara một lượt. Chẳng có gì cả, ngay cả gã đàn ông tóc húi cua bị Lương Liệt bắn trúng cũng không để lại một giọt máu nào.

Mọi người nhìn chằm chằm Lương Liệt một cách kỳ lạ. Tiểu Dương vô cùng kỳ quái hỏi: "Kẻ tình nghi đâu rồi?"

Bọn họ chắc chắn đã nghe thấy tiếng súng nên mới xuống. Nhưng lại không có kẻ tình nghi, vậy thì không có lý do để nổ súng.

Lương Liệt không biết giải thích thế nào. Nếu nói thật, khả năng sẽ không ai tin, thậm chí cho rằng anh có vấn đề về thần kinh.

Anh cất súng đi và nói: "Đi về trước rồi nói."

Trở lại trong đơn vị, sau khi thẩm vấn những người bị bắt, Lương Liệt nhận được lời khen ngợi đặc biệt từ cục trưởng Trịnh, vì bọn họ đã ngoài ý muốn bắt được một nhóm người tà giáo. Nhưng mục tiêu ban đầu của đợt hành động này là Trang Minh, thì lại trốn thoát.

Khi Lương Liệt có thể nghỉ ngơi thì trời đã khuya lắm rồi. Anh ngồi trên ghế dựa nhìn chằm chằm bóng đêm ngoài cửa sổ, vẫn không nhúc nhích.

Những người bọn họ bắt về chẳng khai ra được gì sau khi thẩm vấn. Ngược lại, ai nấy đều như muốn anh dũng hy sinh, cứ như cảnh sát mới là vai ác vậy. Nhưng điều tra những người mà bọn chúng gọi là "Khách hàng", bọn họ phát hiện phần lớn hiện đang ở trạng thái mất tích, tình huống cơ bản giống Trang Minh, rất có thể đều tự nguyện gia nhập tổ chức của bọn chúng, cắt đứt liên lạc với người nhà.

Tuy nhiên vẫn chưa tìm được chứng cứ liên quan giữa các vụ án tự sát trước đó với "Công ty". Lương Liệt nghĩ về gã tóc húi cua bị trúng đạn mà dường như không hề hấn gì, cùng với trợ lý của Chử Huyền Nghị trong đường hầm ngầm, hai người này rõ ràng không thể dùng con người bình thường để hình dung được nữa.

Còn có cái ký hiệu kia, liệu sự mất tích của cha mẹ nuôi anh có liên quan đến tổ chức này không?

"Lương Liệt."

Nghe thấy tiếng Liên Lập Kiệt, Lương Liệt thẳng cổ nhìn lại. Liên Lập Kiệt đi tới, dựa ngồi lên bàn bên cạnh.

Anh hỏi: "Thế nào?"

Liên Lập Kiệt thở ra một hơi rồi đáp: "Đã kiểm tra tất cả tài khoản của những người có liên quan. Những 'khách hàng' đó đều không có dòng tiền lớn lưu động, thậm chí có người trước đó ngay cả ăn no mặc ấm cũng đã là vấn đề."

Thông thường, các tổ chức tà giáo, cho dù dưới danh nghĩa gì, mục đích cốt lõi nhất đều là để tầng lớp thượng tầng thu gom tiền bạc. Nhưng ý lời Liên Lập Kiệt nói, là tổ chức này lại không thu gom tiền bạc.

Dù xét từ khía cạnh nào, đều phiền phức hơn nhiều so với việc gom tiền.

Liên Lập Kiệt nói tiếp: "Chúng ta chỉ điều tra được một ổ của bọn chúng, chắc chắn còn rất nhiều ổ trên cả nước. Vì vậy vụ án này cũng được chuyển giao cho cục chống tà giáo."

"Lại chuyển!"

Lương Liệt bỗng đứng lên, như thể muốn đục thủng trần nhà vậy. Liên Lập Kiệt dùng ánh mắt giữ chân ạn lại và nói: "Cậu gấp cái gì? Loại điều tra phạm vi lớn trên cả nước thế này, chúng ta vốn dĩ đã không thuận tiện rồi. Bên đó có hệ thống riêng của họ, điều tra dễ dàng hơn chúng ta nhiều."

Anh bỗng dưng lại ngả người vào ghế dựa, nhìn ngoài cửa sổ một hồi lâu mới nói: "Tôi thấy một tấm ảnh trong cuốn sách tuyên truyền của bọn chúng, bên trong có một cái ký hiệu xuất hiện. Giống y hệt ký hiệu trên người kẻ mà tôi thấy khi cha mẹ tôi mất tích."

Liên Lập Kiệt nghe nói sơ qua về thân thế của Lương Liệt. Lương Liệt trước 11 tuổi là cô nhi, 11 tuổi mới bị nhận nuôi, nhưng chỉ trải qua vỏn vẹn 7 năm có cuộc sống gia đình, rồi lại trở về cảnh lẻ loi một mình. Anh ta chưa từng trải qua những điều đó, nhưng làm hình sự bao nhiêu năm nay, đã chứng kiến quá nhiều. Cho dù là khi còn bé khốn khổ không nơi nương tựa, hay mất đi tất cả người thân chỉ trong một đêm, anh ta đều có thể lý giải cảm giác đó là như thế nào.

Anh ta không cảm thấy Lương Liệt như đang cảm thấy cuộc sống vô nghĩa, nhưng cũng không phải nói là hoàn toàn không có chuyện gì như vẻ bề ngoài. Bất quá Lương Liệt không muốn nói thì anh ta cũng không thể ép buộc, chỉ đành cười theo, nói: "Có chuyện gì nhất định nói với tôi đấy nhé, tôi vẫn luôn coi cậu như em trai vậy."

"Đừng sến sẩm vậy chứ. Tôi tan ca đây, nhớ về nhà sớm một chút chơi với Lại Lại."

"Không cần cậu nói, cậu đi trước đi."

Lương Liệt xoay người vẫy tay với Liên Lập Kiệt. Bước ra cửa thì gặp Tiêu Tuấn Hạo đang chạy tới đối diện.

Tiêu Tuấn Hạo phanh gấp dừng lại trước mặt anh, trả lại chìa khóa xe: "Đàn ann, chìa khóa xe của anh đây."

"Nhan Thần Thần thế nào?"

Anh nhận lấy chìa khóa và hỏi một câu. Tiêu Tuấn Hạo vội vàng nghiêm túc báo cáo với anh: "Bác sĩ nói cô ấy bị kinh sợ, nhưng cơ thể không sao. Bất quá vẫn chưa tỉnh táo lắm, có lẽ phải hai ngày nữa mới có thể hỏi chuyện được."

Lương Liệt dùng ánh mắt ra hiệu đã biết, thuận miệng hỏi cậu ta: "Cậu tan ca rồi à? Có muốn tôi đưa về không?"

Mặt Tiêu Tuấn Hạo cơ hồ lập tức nở rộ nụ cười, nhưng nụ cười ấy chưa đầy một giây đã vụt tắt. Cậu ta thậm chí theo bản năng lùi lại hai bước, giãn khoảng cách với Lương Liệt và nói: "Không cần, em đi tàu điện ngầm, tiện lắm."

"Vậy tôi đi trước đây, ngày mai gặp lại."

Lương Liệt không chút do dự bước đi. Tiêu Tuấn Hạo tiếc nuối nhìn theo bóng lưng anh, rất không hài lòng với biểu hiện của chính mình, dùng sức tự tát vào mặt một cái.

Thời tiết tháng sáu quá hay thay đổi, ngoài trời chẳng biết đã mưa từ lúc nào. Khi Lương Liệt lái xe ra khỏi gara, theo bản năng nhìn sang chỗ Chử Huyền Nghị lần trước từng đứng ven đường, thoáng có cảm giác Chử Huyền Nghị lại đang ở đó, nhưng thoáng chốc lại chẳng có gì cả.

Về đến nhà, thần kinh căng thẳng suốt một ngày của anh cuối cùng cũng được thả lỏng. Chỉ là khi mở đèn đối diện với căn nhà không một tiếng động, anh bất giác nhớ lại mỗi lần về nhà trong bốn năm qua.

Mỗi lần mở cửa, Chử Huyền Nghị luôn đứng ở cửa chờ anh, ánh đèn màu ấm dịu dàng từ nhà ăn chiếu lên lưng Chử Huyền Nghị, và mùi thức ăn bay tới.

Giờ phút này không có người đang đợi anh, cũng không có đồ ăn được nấu sẵn. Nhưng anh buổi tối đã ăn ở trong đội nên cũng không đói bụng, tùy ý đá giày vào cửa, rồi đi thẳng vào phòng tắm để tắm.

Tắm xong nằm trên giường, anh bất giác hồi tưởng lại vụ án gần đây nhất, dường như có liên quan đến tất cả những người mà anh quan tâm.

Cha mẹ nuôi anh, Chử Huyền Nghị, thậm chí Trang Minh, như thể bị một sợi dây vô hình xâu chuỗi lại với nhau.

Cái tà giáo kia rốt cuộc là làm gì đây? Sự mất tích của cha mẹ nuôi anh rốt cuộc có liên hệ với tà giáo không? Còn liên quan gì đến các vụ án tự sát trước đó?

Còn cái bộ phận thần bí kia muốn che giấu điều gì? Liệu có thật sự tồn tại những thứ siêu việt chủ nghĩa duy vật, hay là một loại khoa học kỹ thuật nào đó khác thường, ví dụ như có thể khống chế đại não người khác, giống như Nhan Thần Thần hôm nay?

Nghĩ đến Nhan Thần Thần, anh lại nghĩ đến cái cảm giác như thể có người đứng sau lưng lúc đó, còn có kẻ tình nghi biến mất một cách bí ẩn, sau đó....

Lương Liệt không kìm được tự đập vào đầu mình một cái, rốt cuộc là vì sao anh lại có ý nghĩ đó? Sau khi kẻ tình nghi biến mất, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mỗi khi anh hồi tưởng lại là lại có cảm giác tim đập nhanh và sợ hãi?

Rạng sáng 2 giờ, Lương Liệt cuối cùng cũng ngủ thiếp đi. Trong căn phòng tối đen, khí đen lặng lẽ hiện ra, nháy mắt tụ tập thành một khối lớn. Một xúc tu giống hệt trong gara vươn tới, trước hết, dọn dẹp gọn gàng đám giày vứt lung tung ở cổng lớn, rồi lại xuất hiện ở đầu giường Lương Liệt.

Lương Liệt ngủ rất sâu, không hề nhận thấy cái xúc tu dán vào cổ chân mình, bò dọc theo chân anh hướng lên trên.

Giờ phút này, xúc tu trở nên giống như một loài thân mềm nào đó, mềm oặt dán sát vào anh, co duỗi không theo quy luật nào, cho đến khi bò tới dưới rốn, khẽ cọ vào giữa.

Lương Liệt bất giác lẩm bẩm thành tiếng: "Đừng nhúc nhích, Chử Huyền Nghị."

Xúc tu khẽ dừng lại một chút, lập tức xuyên qua chướng ngại duỗi lên trên. Cái xúc tu thô như đùi đè lên người Lương Liệt, đầu xúc tu vươn tới mặt anh, như thể muốn biểu đạt điều gì đó, không ngừng dùng một chỗ trên xúc tu cọ vào mặt anh.

"A.....ưm...."

Anh khó chịu hừ ra một tiếng. Xúc tu giống như đã chịu kích thích, bò qua bò lại trên người anh cọ xát, đồng thời phát ra những tiếng nói nhỏ không thuộc về con người.

".....Em mắng ta....Ghê tởm....Em không yêu ta..... Lương Liệt....Em mắng tôi ghê tởm....Em không yêu ta nữa....Lại không yêu ta....''

Xúc tu dường như càng nói càng đau khổ, siết chặt lấy toàn thân Lương Liệt. Vô số gai thịt dán chặt đầy khắp làn da Lương Liệt, điên cuồng liếm láp, mút vào, và những tiếng nói nhỏ quanh quẩn trở nên càng lúc càng thấp, càng lúc càng trầm, như vô số giọng nói chồng chất lên nhau.

".....Em không yêu ta.....Lại không yêu ta...."

Giờ khắc này, người trong toàn bộ khu dân cư lại bị một sự việc kinh hoàng đột ngột dọa tỉnh, kinh ngạc mở mắt ra. Đôi mắt vô hồn giống như xác chết, không chút phản quang nhìn chằm chằm vào hư không, thân thể thì co giật và vặn vẹo dữ dội, tiếp đó đồng loạt phát ra tiếng gào thét điên loạn.

"".....Em không yêu tôi!""

Lương Liệt cảm thấy rất ồn ào. Anh mơ một giấc mộng, mơ thấy một con vật to lớn, thô bằng đùi anh, trông như con giun, bò lổm ngổm, lăn qua lăn lại trên người anh. Những xúc tu trơn trượt, thô ráp vuốt ve làn da anh, với một tư thế cực kỳ vặn vẹo, quái dị, lẩm bẩm với anh suốt một buổi tối.

----em không yêu tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me