TruyenFull.Me

Dm Edit Tinh The Nguy Cap Quoc Gia Yeu Cau Toi Va Ban Trai Cu Tai Hop

Căn phòng vẫn chưa kịp bật đèn, chỉ có ánh sáng từ đèn cảm ứng ở cửa hắt lên yếu ớt. Lương Liệt chăm chú nhìn vào mắt Chử Huyền Nghị, cho đến khi đèn cảm ứng vụt tắt. Chử Huyền Nghị lập tức áp sát lại, giữ chặt hai tay anh, mạnh mẽ hôn lên môi anh.

Hơi thở nóng bỏng bao vây lấy môi lưỡi, nhưng Lương Liệt chẳng cảm thấy chút động tình nào, chỉ thấy nực cười.

Chử Huyền Nghị rốt cuộc làm sao mà vừa chẳng muốn nói gì với anh, lại có thể thốt ra chuyện "tăng tình cảm"? Anh không hiểu nổi tình cảm của Chử Huyền Nghị nằm ở đâu. Chỉ là để thỏa mãn dục vọng thôi sao?

"---Chử...thả....em ra---"

Lương Liệt chỉ có thể rặn ra vài âm thanh từ kẽ môi. Là một cảnh sát hình sự, anh cao 1m84, không thấp so với người thường, lại thường xuyên tập luyện, thể lực vượt xa người bình thường.

Nhưng dù anh giãy giụa hết sức, vẫn không thể thoát khỏi sự kiềm chế của Chử Huyền Nghị.

Chử Huyền Nghị tuy cao hơn anh khoảng 10cm, nhưng chỉ là một bác sĩ ngồi văn phòng, cùng lắm là đứng mổ vài ca phẫu thuật. Sức mạnh của hắn sao lại vượt trội đến thế? Mỗi lần giữ chặt anh, như thể tay hắn mọc rễ trên người anh vậy.

Môi lưỡi Lương Liệt bị dây dưa đến nóng rực. Cuối cùng, Chử Huyền Nghị cũng để lại khe hở cho anh thở. Nụ hôn trượt xuống cằm, đến yết hầu anh. Lương Liệt hít thở nặng nhọc, ngực phập phồng, cố gắng đè nén giọng nói để thốt ra một câu hoàn chỉnh:

"----Đủ rồi! Em đói, ăn cơm trước đã."

Chử Huyền Nghị khựng lại, nhưng vẫn tiếp tục trượt xuống, hôn đến cổ anh mới ngẩng lên, nói: "Không được, chúng ta phải tăng tiến tình cảm."

"Em không muốn làm!"

Lương Liệt vô thức cao giọng. Đèn cảm ứng bị tiếng hét của anh kích hoạt, bật sáng trở lại. Chử Huyền Nghị đột nhiên cứng người, ánh mắt như một tấm lưới bao lấy anh, như muốn vây chết anh trong sự im lặng.

Bình thường, ánh mắt Chử Huyền Nghị không mang chút cảm xúc nào. Nhưng đôi khi, Lương Liệt cảm nhận được một áp lực khó tả từ đôi mắt ấy, như thể hắn biến thành một con người hoàn toàn khác.

Nhưng ngay sau đó, cảm giác ấy như chỉ là ảo giác. Chử Huyền Nghị lại áp sát, hung hăng hôn xuống, như muốn nuốt chửng đầu lưỡi anh. Một tay hắn kìm chặt cả hai tay Lương Liệt, đè lên đầu anh, tay còn lại tháo nút áo anh. Khi Lương Liệt có cơ hội lên tiếng, anh chỉ phát ra những tiếng rên khó nhịn.

Đèn lại tắt. Chử Huyền Nghị hỏi: "Bây giờ vẫn không muốn sao?"

Anh không muốn. Anh chẳng biết người khác yêu đương thế nào, nhưng điều anh khao khát là khi về nhà, cả hai có thể cùng ăn cơm, vừa ăn vừa trò chuyện về những gì xảy ra hôm nay. Hoặc là chen chúc trên sofa xem một chương trình TV nhàm chán, thỉnh thoảng lén lút chạm vào nhau, trao một nụ hôn đơn thuần. Hay chỉ cần cùng nhau than thở về công việc, về áp lực cuộc sống.

Chứ không phải mỗi lần ở bên nhau chỉ im lặng, và chỉ có lên giường để "tăng tình cảm".

Nhưng suốt bốn năm qua, điều duy nhất Chử Huyền Nghị hiểu rõ về anh là cơ thể anh. Dưới những động tác của Chử Huyền Nghị, Lương Liệt nhanh chóng không còn tâm trí nghĩ ngợi gì khác. Anh khó nhịn, bám lấy cổ Chử Huyền Nghị, cắn mạnh một cái, gằn giọng: "Đi… lên giường."

Chử Huyền Nghị hài lòng cười khẽ, dễ dàng bế Lương Liệt, người chẳng hề nhẹ lên.

Đèn phòng ngủ vẫn chưa bật. Lương Liệt không thấy được nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi Chử Huyền Nghị. Đặt anh xuống giường, Chử Huyền Nghị lập tức quỳ giữa hai chân anh. Lương Liệt đưa tay ngăn lại, đè lên cơ bụng săn chắc của Chử Huyền Nghị qua lớp áo.

Ở phương diện này, Chử Huyền Nghị cũng thiên bẩm. Chẳng tập luyện bao nhiêu, nhưng hắn sở hữu cơ bắp căng đầy, mạnh mẽ.

Bàn tay Lương Liệt lướt nhẹ trên làn da rắn chắc qua lớp vải, ra lệnh: "Cởi áo."

Chử Huyền Nghị không cởi, ngược lại cầm tay anh, dẫn anh tháo từng nút áo sơ mi. Khi nút cuối cùng được tháo, Chử Huyền Nghị ấn tay anh lên da thịt mình. Lòng bàn tay anh bị cơ bắp săn chắc cọ xát, trượt dần xuống dưới, cho đến khi bị vùng nhô lên qua lớp quần ngăn lại.

Anh khẽ run lên. Chử Huyền Nghị cúi xuống, thì thầm tên anh bên tai, giọng đầy mê hoặc: "Lương Liệt."

Lương Liệt không tự chủ được, vòng tay qua cổ Chử Huyền Nghị, chủ động hôn lên, để bản thân chìm trong sự dịu dàng của hắn.

Nhiều lần, anh tự hỏi liệu mình có đòi hỏi quá nhiều không. Khi ấy, anh chỉ mất nửa tháng để theo đuổi Chử Huyền Nghị, khiến một chàng trai thẳng trở thành bạn trai mình. Lúc đó, anh cảm giác như mình đã chinh phục cả thế giới.

Nhưng khi tình yêu nồng nhiệt dần trở thành cuộc sống thường nhật bình lặng, anh càng ngày càng nhận ra mình chưa từng thực sự có được Chử Huyền Nghị. Dù hắn đã chấp nhận yêu một người đàn ông, dù chăm sóc anh tỉ mỉ, dù trời mưa to vẫn đến đơn vị  dù cho anh.

Chử Huyền Nghị vẫn như ánh trăng trên vách núi, mãi mãi xa vời với anh.

Tại sao Chử Huyền Nghị đã đối tốt với anh đến thế, lại không thể tiến thêm một bước, hiểu anh nhiều hơn, quan tâm anh nhiều hơn, để anh không cảm thấy mình chỉ là một công cụ được chăm chút kỹ lưỡng để thỏa mãn dục vọng?

"Em đang nghĩ gì?"

Chử Huyền Nghị đột ngột đè Lương Liệt xuống, nắm lấy cằm anh.

Lương Liệt liếm nhẹ ngón tay Chử Huyền Nghị nơi khóe môi, giọng run run: ".....Mai em phải đi làm sớm.... chỉ được một lần thôi...."

Chử Huyền Nghị như thể nghiêm túc suy nghĩ, một lúc sau mới áp sát lại, hơi thở nóng rực phả bên tai anh, dịu dàng đáp: "Được."

Nhưng lần này, không phải anh, mà là Chử Huyền Nghị không dừng lại. Từ trên giường đến bồn tắm, Chử Huyền Nghị nói muốn tắm cho anh, nhưng vẫn chưa kết thúc. Lương Liệt nằm bẹp trong bồn, một chân đá văng Chử Huyền Nghị đang định giúp anh tắm: "Anh còn là người không? Người bình thường hai tiếng thế này là hỏng luôn rồi!"

Đèn phòng tắm cuối cùng cũng bật. Chử Huyền Nghị cười khẽ, nắm lấy cổ chân anh. Lương Liệt rõ ràng thấy hắn hôn nhẹ lên mắt cá chân mình. Gương mặt như ánh trăng trên vách núi giờ nhiễm dục vọng, đôi mắt thường ngày chẳng bao giờ để tâm đến bất cứ thứ gì, lúc này chỉ chứa đựng hình bóng anh.

Trong khoảnh khắc, Lương Liệt lại bị mê hoặc. Chử Huyền Nghị kéo chân anh, lôi anh lại gần, siết chặt eo anh.

Ba giờ sáng, Lương Liệt cuối cùng tắm xong, nằm bẹp trên giường. Chử Huyền Nghị ở phía sau lau tóc cho anh, hỏi: "Có muốn ăn gì trước khi ngủ không?"

Lương Liệt vừa mệt vừa buồn ngủ, toàn thân rã rời đến mức chẳng muốn nhúc nhích ngón tay, chỉ cáu kỉnh mắng: "Cút! Tin anh lần nữa, tôi em chó!"

Chử Huyền Nghị không đáp, cũng chẳng "cút”, tiếp tục lau tóc cho anh. Lau khô xong, hắn lặng lẽ xuống giường. Một lát sau, bưng đến một bát cháo.

"Em không muốn ăn."

Lương Liệt chỉ nhướng mắt lên nhìn. Chử Huyền Nghị ngồi xổm bên giường, cố ý đưa bát cháo đến gần mũi anh, dỗ như dỗ trẻ con: "Ăn hai miếng thôi. Từ trưa đến giờ em chưa ăn gì, để bụng đói lâu không tốt cho dạ dày."

Chỉ những lúc thế này, Chử Huyền Nghị mới chịu nói với anh vài câu dài hơn. Nhưng lời này lại chạm vào phản xạ nghề nghiệp của Lương Liệt.

Trưa nay, anh vội vã chạy ra hiện trường, quả thực chưa kịp ăn gì, về đơn vị  cũng không ăn tối.

Nhưng Chử Huyền Nghị làm sao biết? Nghi ngờ thoáng qua trong đầu anh, giống như việc anh từng thắc mắc tại sao Chử Huyền Nghị chẳng tập luyện mà vẫn có cơ bắp hoàn mỹ. Chỉ là nghi hoặc, anh không nghĩ sâu thêm.

Đối diện gương mặt đẹp đến mê hồn của Chử Huyền Nghị, Lương Liệt mơ màng đáp: "Đút em."

"Được."

Chử Huyền Nghị kéo Lương Liệt dậy, để anh dựa vào ngực mình, từng muỗng đút cháo cho anh, nhiệt độ vừa phải.

Lương Liệt không thấy được vẻ hưởng thụ trên mặt Chử Huyền Nghị. Uống được nửa bát cháo, anh đột nhiên hỏi: "Chử Huyền Nghị, anh sẽ mãi mãi đối tốt với em thế này chứ?"

"Ừ."

Câu trả lời của Chử Huyền Nghị lại trở nên qua loa. Lương Liệt không tiếp tục tự chuốc lấy nhạt nhẽo, máy móc nuốt cháo được đút vào miệng.

Khi bát cháo cạn, Lương Liệt đã buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt. Chử Huyền Nghị đặt anh nằm xuống. Lương Liệt vừa chạm gối đã ngủ say.

Chử Huyền Nghị đặt bát xuống, cúi người nhìn anh chăm chú không chớp mắt. Hắn vươn một chiếc lưỡi dài bất thường, liếm qua khóe miệng Lương Liệt còn dính chút cháo, rồi luồn vào kẽ môi anh, hôn đến khi Lương Liệt khó chịu hừ một tiếng thì hắn mới rời ra, thì thầm bên môi: "Ngủ ngon, bảo bối."

Giấc ngủ này của Lương Liệt chẳng hề dễ chịu. Anh liên tục mơ thấy những vụ án mấy ngày qua. Cảnh tượng chết chóc thảm khốc hiện lên trong mơ, phóng đại gấp bội. Những thi thể máu me, mơ hồ bò dậy từ vũng máu, túm lấy anh. Nội tạng và óc văng khắp người anh, càng lúc càng nhiều, như muốn nhấn chìm anh.

Mùi máu tanh khiến anh nghẹt thở. Đúng lúc sắp không chịu nổi, một bàn tay vươn ra kéo anh thoát khỏi. Anh tưởng mình được cứu, nhưng khi quay lại, phía sau không phải người, mà là một con quái vật khổng lồ, không thể nhìn rõ.

Thứ giữ chặt anh không phải tay, mà là một xúc tu đen nhánh, đầy thịt nhầy nhụa.

Lương Liệt hoảng loạn muốn chạy trốn, nhưng càng nhiều xúc tu trồi lên, quấn chặt lấy anh, trượt trên cơ thể anh, để lại những dấu vết nhớp nháp. Anh biết đây là mơ, nhưng cảm giác lại chân thực đến đáng sợ. Anh cố tỉnh lại, nhưng không thể nắm bắt được ranh giới hiện thực. Những xúc tu quấn lấy anh dần biến dạng, luồn vào trong quần áo, tùy ý bò lổn, len lỏi khắp nơi.

"A---!"

Cảm giác dị vật chưa từng có khiến Lương Liệt hoảng loạn kêu lên. Nhưng anh chẳng thể thoát ra, chỉ có thể run rẩy dưới những xúc tu kinh tởm ấy. Dần dần, hình ảnh trước mắt anh trở nên rõ ràng hơn. Cuối cùng, anh nhận ra trần nhà phòng ngủ của mình đang lắc lư qua lại không ngừng.

Anh ngơ ngác cảm nhận một lúc, ý thức mới thực sự tỉnh táo. Rồi anh nhìn thấy Chử Huyền Nghị, đang ôm lấy đầu gối anh, vẫn còn tiếp tục "chuyển động”.

Thấy anh tỉnh, Chử Huyền Nghị cúi xuống, đặt tay lên bụng anh, hỏi: "Sao vậy? Không thoải mái à?"

Lương Liệt không thể chịu nổi việc Chử Huyền Nghị dám làm chuyện này ngay cả khi anh đang ngủ. Anh buột miệng: "Chử Huyền Nghị, anh điên rồi à?!"

Đôi mắt luôn bình tĩnh của Chử Huyền Nghị thoáng ngẩn ra, nhưng Lương Liệt không để ý. Anh co chân, đá mạnh Chử Huyền Nghị ra, bật dậy: "Trong đầu anh ngoài chuyện này thì còn gì nữa? Vậy anh mua một con búp bê chẳng phải tiện hơn sao!"

"Búp bê gì? Em muốn à?"

Chử Huyền Nghị ngồi cứng đờ bên mép giường, nghiêm túc nhìn Lương Liệt. Nhận ra vẻ tức giận trên mặt anh, Chử Huyền Nghị đột nhiên nắm lấy cổ chân anh, kéo anh lại, đè anh xuống lần nữa. Rồi hắn cúi xuống, hôn lên môi Lương Liệt, nói: "Mới ba ngày không tăng tình cảm, em đã thế này. Sau này không được không về nhà. Chúng ta phải mỗi ngày đều tăng tình cảm."

Lương Liệt nghẹn lời, chẳng còn chút tính khí nào. Bọn họ đã "tiến" suốt bốn năm, rốt cuộc tình cảm ấy đi đâu mất rồi?

"Em lại nghĩ gì?"

Chử Huyền Nghị nhìn anh chằm chằm, mạnh mẽ tiếp tục. Lương Liệt vừa định mở miệng, Chử Huyền Nghị đã áp sát, khiến anh không thốt nổi một âm thanh. Ngay sau đó, anh lại chìm vào sự bất lực, chẳng thể phản kháng, chỉ có thể để Chử Huyền Nghị tùy ý sắp đặt.

Cho đến khi chuông điện thoại vang lên, Lương Liệt vội đè Chử Huyền Nghị lại: "Đợi đã, để em nghe điện thoại trước."

Chử Huyền Nghị chẳng màng, vẫn tiếp tục. Lương Liệt giãy giụa lùi lại, nhưng bị Chử Huyền Nghị giữ chặt. Rồi hắn cầm điện thoại, nhấn nghe, áp vào tai anh.

"Đội phó Lương, anh dậy chưa?"

Giọng đồng nghiệp vang lên bất ngờ khiến Lương Liệt giật mình, toàn thân căng cứng. Hành động của Chử Huyền Nghị càng khiến anh kích động, anh vô thức thở hổn hển, vội cắn chặt răng, trừng mắt với Chử Huyền Nghị.

Chử Huyền Nghị vừa tiếp tục, vừa nghiêm túc hỏi: "Không muốn nghe tiếp à?"

Nghe cái đầu anh!

Lương Liệt không thể hiểu nổi Chử Huyền Nghị đang nghĩ gì. Anh chẳng có sở thích quái đản này, nhưng Chử Huyền Nghị dường như chẳng thấy việc vừa "làm” vừa nghe điện thoại có gì bất thường.

"Đội phó Lương? Anh ra ngoài sớm thế? Ai đang nói với anh vậy?"

Đồng nghiệp lại lên tiếng. Lương Liệt không muốn phát ra tiếng động để đồng nghiệp nhận ra điều gì, cố kìm giọng run rẩy đáp: "Có chuyện gì?"

"Vụ án có manh mối rồi! Đội trưởng Liên gọi anh đến đơn vị sớm."

"Tôi.....ưm.....biết rồi----"

Chử Huyền Nghị vẫn không dừng lại, khiến giọng Lương Liệt run rẩy không kiểm soát. Đồng nghiệp trong điện thoại nhận ra điều bất thường: "Đội phó Lương, anh không khỏe à? Nếu không, tôi xin nghỉ giúp anh nhé?"

"Tôi.....không sao, cứ thế đi, đến đơn vị  nói tiếp."

Không đợi đồng nghiệp đáp, anh cúp máy, ném điện thoại sang một bên, túm vai Chử Huyền Nghị, đè hắn xuống, rồi đập một cú vào trán: "Chử Huyền Nghị, anh bị bệnh à?!"

Chử Huyền Nghị lại hỏi ngược: "Không phải em muốn nghe điện thoại sao?"

Lương Liệt tức muốn chết. Anh không cho rằng mình là người cao thượng hay chính trực gì, nhưng được cha mẹ nuôi, những giáo sư đại học dạy dỗ từ nhỏ, anh luôn rụt rè và kiềm chế. Anh có thể chấp nhận sự phóng túng của Chử Huyền Nghị trong chuyện riêng tư, nhưng không thể chịu nổi hành vi biến thái phô bày chuyện riêng ra trước người khác thế này.

"Chử Huyền-----"

Lương Liệt vừa mở miệng, Chử Huyền Nghị bất ngờ áp tới, chặn đứng câu nói của anh. Hắn đè chặt hai tay anh lên đầu, siết mạnh, một tay còn lại tiếp tục "chăm sóc” anh, không cho anh cơ hội nói thêm.

Khi mọi chuyện kết thúc, Chử Huyền Nghị ôm chặt anh, thì thầm bên tai: "Để anh đưa em đi tắm."

Lương Liệt chưa kịp đáp. Khi Chử Huyền Nghị rời ra, anh lập tức lật người, một tay ném Chử Huyền Nghị sang bên, đè ngực hắn bằng đầu gối như khống chế nghi phạm: "Chử Huyền Nghị, nếu còn lần sau, chúng ta sẽ-----"

Chử Huyền Nghị đợi một lúc lâu, Lương Liệt vẫn không nói câu tiếp theo, buông tay đứng dậy, "Em tự mình đi tắm."

Lương Liệt ngồi dậy, nhìn Chử Huyền Nghị bước vào phòng tắm. Ánh mắt anh dán chặt vào lưng hắn, không rời một khắc. Đôi mắt thường ngày vô cảm giờ trở nên thâm trầm, như một vực sâu vô đáy, sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ.

Cửa phòng tắm đóng lại. Dưới chân Chử Huyền Nghị bất chợt xuất hiện một đám mây đen, như một hố đen trống rỗng hiện ra trên sàn. Từ đó, một xúc tu quỷ dị trồi lên, ẩn trong làn khói đen, vươn về phía cửa phòng tắm.

Lương Liệt chẳng hề hay biết. Anh nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, quên mang quần áo vào, đành quấn khăn tắm bước ra.

Chử Huyền Nghị vẫn ngồi bất động trên mép giường. Lương Liệt lờ đi, lấy bộ quần áo Chử Huyền Nghị đã chuẩn bị sẵn trên giường, mặc vào, rồi mới nói: "Mấy ngày này nhiều vụ án, em có thể phải tăng ca. Anh không cần đợi em về."

Chử Huyền Nghị không đáp. Lương Liệt cũng chẳng chờ hắn trả lời, mở cửa bước ra.

"Lương Liệt." Chử Huyền Nghị vội đuổi theo: "Ăn sáng xong rồi đi."

"Không cần, em mua gì đó trên đường."

Lương Liệt gạt tay Chử Huyền Nghị, không ngoảnh lại rồi đóng sầm cửa rời đi.

Khoảnh khắc cửa đóng lại, căn phòng như nổ tung trong một đám khí đen. Những luồng khí ấy như có thực thể, ẩn chứa vô số xúc tu quỷ dị điên cuồng vặn vẹo, giận dữ đến mức như muốn phá hủy mọi thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me