TruyenFull.Me

Dm Edit Tinh The Nguy Cap Quoc Gia Yeu Cau Toi Va Ban Trai Cu Tai Hop

Sáng sớm, trong gara thỉnh thoảng có người qua lại. Lương Liệt ngồi trong xe, nhưng không vội khởi động. Anh gục mặt xuống tay lái, bất động, để mặc cơn giận bốc lên đỉnh đầu từ từ nguội lạnh, hóa thành một nỗi khó chịu anh chẳng muốn đối diện.

Chỉ cần Chử Huyền Nghị có chút tôn trọng anh, chút quan tâm đến cảm xúc của anh, có lẽ đã không làm chuyện như vậy.

Đột nhiên, anh đập mạnh đầu vào tay lái, tiếng còi xe vang lên chói tai, khiến người qua đường giật mình quay lại nhìn. Lương Liệt như bị bắt quả tang điều gì, vội vàng khởi động xe, phóng ra ngoài.

Trước khi sống chung với Chử Huyền Nghị, anh thường ăn ba bữa ngoài đường. Nhìn thấy tiệm ăn sáng quen thuộc ngoài khu dân cư vẫn còn mở, anh dừng xe, mua hai cái bánh bao. Cắn một miếng, anh chợt nhận ra hương vị từng yêu thích giờ đây nhạt nhẽo, khó nuốt. Anh miễn cưỡng nhét nốt bánh bao vào miệng, lòng bất chợt nhớ đến lý do anh và Chử Huyền Nghị đến với nhau.

Sau khi cha mẹ nuôi mất tích, Lương Liệt sống một thời gian dài trong mơ hồ, lặng lẽ. Đừng nói đến việc ăn uống đúng giờ, ngay cả bản thân mình sống sót thế nào, anh cũng chẳng rõ. Tiêu chuẩn sống của anh khi ấy chỉ vỏn vẹn: Không chết là được.

Khi mới xác định mối quan hệ với Chử Huyền Nghị, trong mắt anh, người ấy hoàn hảo, không tì vết. Dù tăng ca đến nửa đêm, anh vẫn lái xe đến gặp chỉ để nhìn mặt nhau một chút.

Có lần, rạng sáng hai giờ, sau khi tan làm, anh vẫn lái xe đến dưới nhà Chử Huyền Nghị. Định bụng lên gặp, nhưng sợ muộn quá làm phiền người ta nghỉ ngơi, anh đành ngồi trong xe, ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, Chử Huyền Nghị đã ngồi ở ghế phụ, đôi mắt không chớp nhìn anh. Chưa kịp phản ứng, anh hắt xì mấy cái liên tiếp, mới nhận ra ngoài trời đổ mưa lớn.

Chử Huyền Nghị hỏi anh sao lại ngủ trong xe. Anh kéo áo khoác trên người, bàn tay lạnh ngắt vươn qua nắm lấy tay Chử Huyền Nghị, định dịu dàng hôn một cái. Nhưng anh không kiềm được, lại hắt xì, phun cả nước mũi lên tay người kia.

Anh xấu hổ, cứng đờ. Nhưng Chử Huyền Nghị chẳng màng, nắm ngược tay anh, kề trán chạm vào trán anh, nhẹ giọng nói: "Em sốt rồi. Trời lạnh thế này, sao không mặc thêm áo?"

"Em quên."

Thật ra không phải quên. Anh chẳng để tâm đến chuyện đó. Dù đã vào thu, anh vẫn mặc quần đùi sau khi tắm xong trong đơn vị.

Chử Huyền Nghị cúi nhìn đoạn chân lộ ra của anh. Đột nhiên, bụng anh réo lên một tiếng. Ánh mắt Chử Huyền Nghị chuyển sang bụng anh, hỏi tiếp: "Tối sao không ăn cơm?"

Anh không nhớ vì sao tối đó không ăn. Có lẽ vì vội vàng muốn gặp Chử Huyền Nghị, muốn sớm hoàn thành công việc để tan ca. Anh đáp theo bản năng: "Quên."

Những ký ức ấy, như mưa ngoài trời, vừa lạnh lẽo vừa dai dẳng, thấm đẫm lòng anh.

Ánh mắt Chử Huyền Nghị như thể lo sợ một ngày nào đó Lương Liệt sẽ tự làm mình kiệt sức mà chết, bất chợt buột miệng: "Anh muốn dọn đến sống cùng em."

Từ sáng hôm ấy, Chử Huyền Nghị chuyển đến nhà anh. Kể từ đó, mỗi ngày Chử Huyền Nghị đều chuẩn bị sẵn quần áo cho anh, làm bữa sáng trước khi anh thức dậy. Dù anh về nhà muộn đến đâu, Chử Huyền Nghị vẫn luôn thức đợi, chưa từng đi ngủ trước. Đến giờ vẫn vậy.

Nhưng khi ngọn lửa tình yêu nồng nhiệt dần hóa thành thói quen thường nhật, Lương Liệt ngày càng cảm thấy Chử Huyền Nghị không thật sự yêu anh. Với Chử Huyền Nghị, anh dường như chỉ là một người bạn cùng nhà, hay tệ hơn, một người bạn giường. Chử Huyền Nghị chăm sóc anh tận tâm tận lực, nhưng có lẽ chỉ để đảm bảo "chất lượng sử dụng" của người bạn giường này.

Không, có lúc anh còn nghĩ mình chẳng bằng một người bạn giường. Vì ít ra, sau những phút giây thân mật, người ta còn có thể trò chuyện về công việc, cuộc sống. Nhưng mỗi lần anh mở lời, Chử Huyền Nghị chỉ đáp lại vài từ cụt lủn, qua loa.

Lương Liệt càng nghĩ càng bực dọc. Chạy xe đến đơn vị, anh vẫn không xuống ngay, cầm điện thoại, gõ dòng chữ "Chúng ta chia tay" gửi cho Chử Huyền Nghị. Nhưng ngón tay anh chần chừ, không thể nhấn gửi, cuối cùng xóa đi.

"Lương Liệt? Sao không xuống xe?"

Tiếng gõ cửa sổ vang lên, Lương Liệt vội cất điện thoại, ngẩng đầu thấy đội trưởng Liên Lập Kiệt. Anh mở cửa, bước xuống.

Liên Lập Kiệt nhìn anh chằm chằm, quan sát: "Sao mặt mũi cậu thế này? Bảo về nghỉ ngơi, sao quầng mắt còn thâm hơn hôm qua?"

Lương Liệt chợt nhớ đến cuộc điện thoại đêm qua, sợ hãi liếc nhìn đồng nghiệp từng gọi cho mình, mắt đảo quanh, lẩm bẩm: "Không có gì, tối qua mơ về vụ án, ngủ không ngon."

Lý do này Liên Lập Kiệt tin ngay. Chính anh ta cũng bị mấy vụ án gần đây làm ác mộng vài đêm. Biểu cảm đội trưởng nghiêm lại, không hỏi thêm, cùng Lương Liệt vào thang máy lên lầu.

Đến văn phòng, Lương Liệt cuối cùng gặp đồng nghiệp gọi điện đêm qua. Người kia trực ca đêm, thấy anh cũng không nói gì khác, ánh mắt vẫn như thường lệ. Dây thần kinh căng cứng của anh mới dần thả lỏng.

"Người đến đủ rồi. Họp!"

Liên Lập Kiệt lớn tiếng thông báo. Mọi người vừa đến giờ làm đã lập tức vào phòng họp.

"Sáng nay, 5h30, bố của nạn nhân trong vụ tự sát thứ hai báo rằng con gái ông ta từng đến bệnh viện Thịnh Cùng, khoa phẫu thuật thần kinh, một tháng trước. Sau khi khám, về nhà thì cô ấy trở nên mất hồn mất vía, thường lẩm bẩm một mình."

Đây là manh mối đồng nghiệp trực đêm nhận được. Sau đó, họ tra hồ sơ bệnh viện Thịnh Cùng, phát hiện vài nạn nhân khác, hóa ra đều từng đến đó khám bệnh.

Mà Chử Huyền Nghị, chính là bác sĩ ở khoa phẫu thuật thần kinh của bệnh viện Thịnh Cùng.

Lương Liệt đang nghĩ liệu Chử Huyền Nghị có liên quan gì không, thì Liên Lập Kiệt nói tiếp: "Cả năm nạn nhân đều khám ở khoa phẫu thuật thần kinh, và bác sĩ tiếp nhận là cùng một người."

Tư liệu của Chử Huyền Nghị được chiếu lên màn hình, ảnh chứng nhận phóng to khiến cả phòng họp nín thở trong khoảnh khắc.

Có người buột miệng: "Trời ạ, đẹp trai quá! Chỉ có Đội phó Lương mới so được thôi!"

"Đừng nói nhảm."

Liên Lập Kiệt quát người vừa lên tiếng, rồi quay sang Lương Liệt: "Lương Liệt, cậu còn nhớ bác sĩ Chử này không?"

Lương Liệt sững người. Hiện tại, mối liên hệ duy nhất giữa năm nạn nhân chính là Chử Huyền Nghị. Nếu đằng sau những vụ tự sát này thật sự có kẻ giật dây, Chử Huyền Nghị là người đáng nghi nhất.

Trong đầu anh hiện lên khuôn mặt Chử Huyền Nghị, nhưng nghĩ thế nào cũng không thể tin người ấy có thể xúi giục ai đó tự sát, huống chi bằng những cách tàn nhẫn, đẫm máu như vậy. Nhưng hình ảnh Chử Huyền Nghị hờ hững, qua loa mỗi khi anh nhắc đến vụ án chợt khiến anh dâng lên một nỗi hoang mang.

Không thể nào, anh tự nhủ. Chử Huyền Nghị chỉ là không quan tâm đến chuyện của người khác, không thể làm chuyện đó, cũng chẳng có động cơ.

Lương Liệt cố thuyết phục bản thân. Theo quy trình, là bạn trai Chử Huyền Nghị, anh nên tránh nhiệm vụ này. Nhưng nếu đề xuất, anh phải thừa nhận mối quan hệ với Chử Huyền Nghị, chẳng khác nào công khai giới tính.

"Lương Liệt? Đang nghĩ gì thế?"

Liên Lập Kiệt gọi lần nữa. Lương Liệt ngẩng lên, đáp: "Nhớ, gương mặt này sao quên được."

Bốn năm trước, khi Liên Lập Kiệt mới chuyển đến đơn vị, vụ án đầu tiên anh ta nhận là một vụ tai nạn giao thông có dấu hiệu mưu sát. Chử Huyền Nghị là nhân chứng. Lần đầu Lương Liệt gặp hắn chính là khi đến lấy lời khai.

Liên Lập Kiệt rõ ràng cũng nhớ Chử Huyền Nghị, nói tiếp: "Bác sĩ Chử này.....ôi nhớ không dễ đối phó. Cậu dẫn Tiểu Dương đến bệnh viện hỏi han xem phản ứng của anh ta thế nào."

Lương Liệt do dự, muốn đề nghị đổi người. Nhưng chưa kịp mở lời, Liên Lập Kiệt đã cắt ngang: "Chỉ cậu đi được. Hồi đó anh ta chỉ chịu nói chuyện với cậu. Giờ chưa chắc anh ta liên quan đến vụ án, cậu cứ đi, tôi tin cậu."

Trong một thoáng, Lương Liệt nghi ngờ Liên Lập Kiệt biết mối quan hệ giữa anh và Chử Huyền Nghị. Nhưng nghĩ đến thái độ của Chử Huyền Nghị, lời đội trưởng nói cũng không vô lý. Dù Chử Huyền Nghị đối với anh cũng qua loa, nhưng nếu đổi người khác, có lẽ ngay cả câu trả lời cũng chẳng có.

Vậy là, sau cuộc họp, anh vẫn dẫn Tiểu Dương đến bệnh viện Thịnh Cùng.

Bệnh viện Thịnh Cùng là bệnh viện tư nhân, khoa phẫu thuật thần kinh và tim mạch là hai khoa chủ lực. Chử Huyền Nghị là bác sĩ thiên tài trẻ nhất của khoa phẫu thuật thần kinh, danh tiếng lẫy lừng, bệnh nhân xếp hàng dài để được anh khám.

Đến bệnh viện, Lương Liệt đỗ xe, lại thất thần không động. Tiểu Dương mở cửa xe, quay lại hỏi: "Đội phó Lương? Sao vậy?"

Lương Liệt vội tháo dây an toàn: "Không sao, đi thôi."

Hôm nay Chử Huyền Nghị không khám bệnh. Lương Liệt dẫn Tiểu Dương lên lầu, thẳng đến văn phòng hắn.

Trợ lý của Chử Huyền Nghị dẫn bọn họ đến trước cửa văn phòng. Cách cửa hai bước, cô đã không dám tiến gần, vươn tay gõ cửa cẩn thận: "Bác sĩ Chử, có cảnh sát tìm anh."

Bên trong vang lên tiếng bước chân qua lại, rồi cửa mở. Chử Huyền Nghị xuất hiện, dáng người hoàn mỹ như được nạm vào khung cửa.

Hắn mặc áo blouse trắng đơn giản, nhưng vóc dáng khiến nó trông như áo thời thượng. Áo sơ mi đen bên trong để mở hai cúc, để lộ cơ bắp và xương quai xanh mờ ảo, cả người toát lên sức hút chết người. Nhưng giọng nói lại lạnh lùng, như cách người đối diện cả ngàn mét: "Có chuyện gì?"

Trợ lý giật mình, thậm chí quên cả thở. Bình thường cô không dám nhìn Chử Huyền Nghị, không phải vì hắn làm gì, mà là bản năng sợ hãi không giải thích được.

Giờ đây, cô chậm rãi ngẩng đầu, lần đầu nhìn thẳng khuôn mặt điển trai ấy, chớp mắt quên mất định nói gì.

Nhưng Chử Huyền Nghị chẳng để tâm, ánh mắt lướt qua cô, nhìn Lương Liệt phía sau: "Cậu tìm tôi? Cảnh sát."

Lương Liệt không để ý xem Chử Huyền Nghị có khác ngày thường hay không. Công việc là công việc, anh lấy thẻ công tác ra: "Bác sĩ Chử, chào anh. Chúng tôi từ đơn vị hình sự khu Đồng Hoa, muốn tìm hiểu một số thông tin liên quan đến vụ án."

Chử Huyền Nghị liếc thẻ, ánh mắt dừng trên mặt anh. Lương Liệt không chắc hắn sẽ nói gì, nhưng với tính cách lạnh nhạt thường thấy, có lẽ sẽ không hỏi nhiều.

Quả nhiên, Chử Huyền Nghị chẳng hỏi gì, chỉ nghiêng người, giữ cửa: "Mời vào."

Lương Liệt cẩn thận quan sát phản ứng của Chử Huyền Nghị, bước qua hắn vào trong.

Bốn năm bên nhau, nhưng đây là lần đầu anh đến văn phòng Chử Huyền Nghị. Nó khác hoàn toàn tưởng tượng của anh.

Văn phòng rộng rãi, tinh tế như phong cách bệnh viện tư nhân. Chử Huyền Nghị thích sưu tầm đủ thứ đồ kỳ lạ, nhà anh đã bị bày đầy. Nhưng nơi này gần như không có vật dụng cá nhân. Anh thậm chí nghi ngờ đây không phải văn phòng của Chử Huyền Nghị mà là chỗ mượn tạm.

"Cảnh sát Lương, mời ngồi."

Chử Huyền Nghị bước đến bên anh, chỉ vào sofa cạnh cửa sổ.

Tiểu Dương rón rén theo sau, lén quan sát Chử Huyền Nghị. Người thật còn điển trai hơn ảnh. Nhưng từ khi thấy Đội phó Lương, ánh mắt Chử Huyền Nghị không rời anh. Tiểu Dương thấy kỳ lạ, nhưng khoảng cách giữa hai người lại xa cách, chẳng giống đã quen biết.

Chẳng lẽ vì Đội phó Lương quá đẹp trai?

Lương Liệt quen bị Chử Huyền Nghị nhìn, không thấy ánh mắt ấy có gì bất thường. Anh ngồi xuống, Chử Huyền Nghị ngồi đối diện, giọng xa lạ: "Cảnh sát Lương, xin hỏi là vụ án gì?"

Lương Liệt sững sờ vì Chử Huyền Nghị chủ động hỏi. Anh không chắc liệu hắn biết quy định đơn vị mà giúp anh tránh né, hay không muốn thừa nhận mối quan hệ trước mặt người ngoài.

Bất chợt, anh nhận ra bốn năm bên nhau, bọn họ chưa từng công khai mối quan hệ trước bất kỳ ai.

Đừng suy nghĩ linh tinh nữa.

Lương Liệt gạt đi ý nghĩ vô ích, xa cách lấy điện thoại ra, đưa ảnh nạn nhân cho Chử Huyền Nghị xem: "Anh quen người này không?"

Chử Huyền Nghị nhìn kỹ, đáp chắc chắn: "Không quen."

Người trong ảnh là nạn nhân thứ hai, sinh viên y khoa năm ba, tự sát bằng cách nuốt lưỡi dao trong ký túc xá. Nửa ngày sau mới được phát hiện, đưa đến bệnh viện thì đã muộn.

Vụ việc được bệnh nhân cùng phòng đăng lên mạng, cách chết quá kinh hoàng, nhanh chóng lan khắp mạng xã hội.

Lương Liệt không chắc Chử Huyền Nghị thật sự không quen nạn nhân. Hắn vốn chẳng quan tâm anh làm gì ngoài nhà, không nhớ bệnh nhân từng khám hay không đọc tin tức xã hội cũng đều hợp lý.

Anh đổi câu hỏi: "Tối 18 tháng 5, 7 giờ, anh ở đâu, bác sĩ Chử?"

"Đợi bạn trai về nhà. Cậu ấy hứa hôm đó sẽ về sớm, nhưng không về. Tôi làm cơm, đợi lâu, gọi điện cũng không nghe-"

"Không hỏi chuyện bạn trai anh!"

Lương Liệt không hiểu sao Chử Huyền Nghị hôm nay nói nhiều, còn lôi bạn trai vào. Anh ho khan, mất tự nhiên, hỏi tiếp: "Ngày 2 tháng 5, cô ấy đến khám, nửa tháng sau tự sát bằng lưỡi dao. Lúc đó anh có thấy cô ấy bất thường không?"

"Không nhớ. Tôi chỉ nhớ hôm đó trời mưa, bạn trai đến bệnh viện đón tôi."

Lương Liệt không nhớ từng đi đón Chử Huyền Nghị ngày nào. Chỉ cảm thấy hắn cố ý gây rối, cau mày trừng mắt cảnh cáo: "Đừng trả lời những gì tôi không hỏi. Tôi không cần biết chuyện bạn trai anh."

Biểu cảm Chử Huyền Nghị không đổi, nhưng ánh mắt trong chớp mắt như chìm vào vực sâu, đen kịt đáng sợ.

Nhưng hắn sau đó che giấu, cúi đầu đáp: "Được."

Nhìn xoáy tóc lộ ra khi Chử Huyền Nghị cúi đầu, Lương Liệt tự hỏi liệu giọng mình có quá gay gắt không. Nhưng anh đang điều tra án, nếu Chử Huyền Nghị không liên tục nhắc chuyện không liên quan, anh đã không dùng giọng đó.

Hơn nữa, anh không rõ Chử Huyền Nghị thật sự không nhận ra mình bị nghi ngờ, hay có liên quan đến vụ án và cố ý trả lời để đánh lạc hướng.

Lương Liệt dứt khoát đưa ảnh các nạn nhân khác cho Chử Huyền Nghị xem: "Những người này, anh có ấn tượng gì không?"

Chử Huyền Nghị nhìn kỹ, rồi hỏi lại: "Bọn họ đều từng khám ở chỗ tôi? Rồi tự sát?"

"Đúng."

Lương Liệt mừng vì Chử Huyền Nghị cuối cùng cũng chịu nghĩ. Anh nhìn chằm chằm, muốn xem hắn đoán hay vốn đã biết.

Nhưng mắt Chử Huyền Nghị chỉ phản chiếu khuôn mặt anh, nói: "Không liên quan đến tôi. Chiều 6 giờ, cậu đến lối đi ngầm đối diện cổng bắc bệnh viện. Có thể tìm được manh mối ở đó."

"Anh biết gì?"

Lương Liệt căng thẳng. Chử Huyền Nghị đáp, không lộ sơ hở: "Đi tàu điện ngầm phải qua lối đi ngầm đối diện cổng bắc. Thời gian khám và kiểm tra của bọn họ kết thúc khoảng 6 giờ chiều. Trong số đó có sinh viên, khó có khả năng tự lái xe. Điểm chung có thể là bọn họ đều rời bệnh viện để đi tàu điện ngầm."

Lương Liệt lặng lẽ quan sát. Dù muốn chia tay, anh vẫn bản năng muốn gạt bỏ liên hệ giữa Chử Huyền Nghị và vụ án. Anh tin hắn không liên quan.

Nếu giả định Chử Huyền Nghị vô tội, suy đoán này rất hợp lý. Nhưng hắn nói quá chắc chắn, khiến Lương Liệt nghi ngờ liệu hắn thật sự biết gì đó.

Anh nghiêm giọng: "Anh nhớ rõ thế, sao vừa nãy bảo không nhớ?"

"Nhìn ảnh xong tôi nhớ ra. Tôi chỉ nhớ chuyện bạn trai. Cậu không nhắc, tôi không nghĩ ra."

"Đừng nhắc bạn trai nữa." Lương Liệt buột miệng, rồi đứng dậy: "Cảm ơn bác sĩ Chử hợp tác. Tạm thời đến đây, chúng tôi đi."

Tiểu Dương ngỡ ngàng vì kết thúc nhanh vậy, nhưng Lương Liệt đã quay đi. Cậu ta vội theo sau, lại bị Chử Huyền Nghị vượt lên chặn cửa.

Chử Huyền Nghị nhìn Lương Liệt, nói: "Cảnh sát Lương, vụ án xong, tôi mời cậu ăn cơm được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me