TruyenFull.Me

Dm Edit Tro Ly Tong Tai Tu Choi 007

"Trợ lý Trì, sao dạo này không thấy cậu ra ngoài ăn nữa vậy?"

Tay vẫn húp mì tôm sùm sụp, thư ký Tôn vừa bước tới vừa ngồi xuống đối diện Trì Kha.

Trì Kha đang ăn suất cơm đơn giản trong căng tin, thản nhiên đáp: "Hết tiền rồi."

"Khụ!" Thư ký Tôn bất ngờ sặc một tiếng, suýt nữa mì tôm chui tọt lên mũi, "Không phải chứ, tuần trước vừa lĩnh lương mà?!"

Tuần trước, Trì Kha nhận được hơn bảy vạn sau thuế, tất cả đều dùng để chi trả phí sửa chữa bên Viêm Bình. Sau khi hoàn thành sửa chữa vẫn còn một khoản cuối phải trả. Nếu không nhờ lướt sóng kiếm được một món lời nhanh trên thị trường chứng khoán, đến cuối tháng anh còn chưa chắc trả nổi.

Còn về khoản tiền gốc trong sổ tiết kiệm của nguyên chủ, anh đã tính kỹ rồi, chỉ cần Trì Viễn Phàm không tiêu xài hoang phí, số tiền đó dư sức chu cấp cho cậu bé học hết bốn năm đại học, bao gồm toàn bộ học phí và chi phí sinh hoạt.

Nhưng đó là kế hoạch của anh, không phải của Trì Viễn Phàm.

Anh sẽ không động vào số tiền đó, cũng sẽ không tự ý dùng nó để đóng học phí cho Trì Viễn Phàm. Đợi Trì Viễn Phàm lớn hơn một chút và bắt đầu hiểu chuyện, anh sẽ giao lại cuốn sổ cho cậu bé.

Em trai mới là người cuối cùng sở hữu số tiền mà người anh để lại. Việc học tiếp hay nghỉ học đều do cậu bé tự quyết định.

Trước lúc đó, Trì Kha sẽ thay nguyên chủ chăm sóc tốt cho "di nguyện quan trọng nhất" này.

Bây giờ anh đúng là nghèo đến mức thổn thức.

Cảm giác như quay về quãng thời gian phải chắt chiu, tính toán từng đồng trước đây vậy.

Anh nhã nhặn húp một ngụm canh sườn không hề có chút thịt vụn nào, giải thích: "Tôi trả nợ."

"À... cũng đúng, cậu còn có em trai, chi tiêu chắc cũng nhiều." Thư ký Tôn chợt mềm lòng, hào phóng đẩy tô mì tôm của mình qua, "Cho cậu nửa cái xúc xích bột mì nhé... hehe, tôi với cậu như nhau cả thôi. Tôi thì lương vừa nhận xong là phải nộp hết cho vợ, dạo này tôi đang thích một bộ gậy golf, phải âm thầm tích lũy quỹ đen."

Mắt Trì Kha thoáng qua một tia bất lực: "Tấm lòng của anh tôi xin nhận, nhưng không cần đâu. Tôi ăn gần xong rồi, anh ăn đi."

"Thôi được." Thư ký Tôn nói, "Hay cậu mua ít Lao Gan Ma mà ăn? Trước đây, lúc tôi không có tiền cũng toàn ăn cơm trộn Lao Gan Ma thôi."

[Lao Gan Ma là thương hiệu nổi tiếng của Trung Quốc về các loại tương sốt ớt.]

Trì Kha lắc đầu: "Tôi ăn nhạt."

"Ăn nhạt" ở đây không phải kiểu nhạt bình thường, năm xưa đi du học, ăn mấy món Tây nhàm chán mà anh vẫn thấy ngon, đặc biệt là món ức gà luộc nhạt nhẽo đến ác độc, anh ăn đến mức bạn bè gọi anh là "thánh thể trời chọn để du học".

"Ra vậy, bảo sao cậu hai nhà họ Kỷ chưa từng rủ cậu đi ăn đồ nướng hay món Tứ Xuyên - Hồ Nam." Thư ký Tôn húp sùm sụp nốt phần mì còn lại, "Phải rồi, sao mấy hôm nay không thấy bác sĩ Kỷ tới tìm cậu?"

"Anh ấy bận lắm." Trì Kha đáp, "Chúng ta cũng bận mà."

Lời vừa dứt, thư ký Tôn cảm thấy mông mình rung lên.

"Trợ lý Trì, cậu đúng là... miệng linh quá." Thư ký Tôn móc điện thoại từ túi quần sau ra, mặt ủ dột nghe máy, "Lãnh tổng, dạ dạ, được, tôi tới ngay!"

Cúp máy, anh ta nhìn Trì Kha: "Thiếu gia Hứa lúc chụp tạp chí có xích mích với một ngôi sao nhỏ khá nổi tiếng, Lãnh tổng biết chúng ta đi cùng nhau, bảo cả hai qua xử lý."

Từ sau khi chính thức bên nhau, Lãnh Vân Đình yêu cầu mọi người gọi Hứa Nhạc Miên là "thiếu gia".

"Đi thôi."

Dạo trước công việc bận rộn, cứ rảnh rỗi là anh phải đi tặng quà, chạy vote cho Hứa Nhạc Miên. An nhàn lâu rồi, Trì Kha suýt quên mình đang ở trong một bộ truyện đầy drama.

Trên đường đi, vì thư ký Tôn nhất quyết muốn lái, nên Trì Kha đành ngồi ghế phụ.

Được ngồi ghế phụ lái của Trì Kha là một niềm vinh dự mà thư ký Tôn không muốn trải nghiệm lần thứ hai.

Thư ký Tôn lái xe không vững như Kỷ Khiêm, trong xe còn bật sưởi. Trì Kha cảm thấy choáng váng, hơi buồn nôn, định hạ cửa sổ cho thông gió, nhưng nhìn thấy thư ký Tôn ăn mặc phong phanh, gió bên ngoài mà thổi vào thì thể nào cũng cảm lạnh.

Anh uể oải tựa đầu vào cửa kính, cố gắng liên lạc với bên hiện trường quay chụp.

"Bên đó nói sao?" Thư ký Tôn hỏi.

Trì Kha không dài dòng: "Nguồn tài nguyên tạp chí lần này vốn là của Vệ Nhất Kỳ, chính là ngôi sao xảy ra xung đột với thiếu gia Hứa. Tuần trước, tài nguyên này bị Lãnh tổng giành mất, Vệ Nhất Kỳ tức tối, hôm nay lúc chụp cảnh dưới nước liền đâm thẳng vào thiếu gia, đẩy cậu ấy xuống bể bơi suýt chết đuối."

"Mẹ ơi!" Thư ký Tôn biến sắc, nói năng lộn xộn, "Thiếu gia Hứa không biết bơi mà! Nhỡ bị đẩy xuống thật thì sao?"

"Câu hỏi hay đấy." Trì Kha lặp lại kết luận vừa nêu, "Tôi nghĩ sẽ chết đuối, anh thấy sao?"

"...Khụ." Thư ký Tôn nhận ra mình vừa hỏi một câu ngớ ngẩn, liền giả vờ ho, "Thế ý Lãnh tổng thế nào?"

Trì Kha im lặng nhìn tin nhắn phản hồi từ Lãnh Vân Đình.

【Lãnh tổng: Đánh chó cũng phải nhìn chủ.】

【Lãnh tổng: Chỉ là thằng hề nhảy nhót thôi, cấm sóng luôn đi.】

Thư ký Tôn tranh thủ lúc dừng đèn đỏ liếc qua, bĩu môi: "Tuy là vậy... nhưng tôi thấy ngôi sao nhỏ kia cũng tội thật, tự dưng bị giành tài nguyên, ai mà không ấm ức chứ?"

"Cẩn trọng lời nói." Trì Kha nhắc khẽ.

"Ồ ồ ồ." Thư ký Tôn vội ngậm miệng.

Nói xấu sếp thì chỉ nên nói lén lút, không nên nói công khai trước mặt người khác.

Ai biết được xe công vụ của công ty có cài máy nghe lén không?

Kiếp trước Trì Kha từng trải qua một cuộc chiến thương trường, chiếc Maybach của đối tác bị cài thiết bị nghe lén, nhưng trùng hợp tuần đó Mỹ mưa lớn, xe Maybach bị dột nước, máy nghe lén cũng bị hỏng luôn.

Cũng nhờ ông trời phù hộ, họ lần theo dấu vết kẻ cài máy nghe lén mà phát hiện ra một vụ bê bối chấn động liên quan đến giới chính trị, sau đó ngay lập tức nộp đơn kiện, cuối cùng nhận được khoản bồi thường kếch xù cùng với món quà cảm tạ hậu hĩnh từ một nhân vật cấp cao.

Do từng học luật ở đại học, toàn bộ vụ kiện là do Trì Kha đứng ra phối hợp hỗ trợ luật sư, sau cùng 70% số tiền thu về đều vào túi anh.

Người ta nói phúc họa tương y, quả không sai chút nào.

Nếu không nhờ khoản tiền đó, có lẽ anh đã chết sớm hơn rồi...

Chậc, giờ không phải lúc nhớ tới mấy chuyện đó.

Trì Kha day ấn huyệt thái dương, xua đi những hồi ức hiện lên không đúng lúc trong đầu.

"Lát nữa đến nơi, anh đi chào hỏi bên y tế với bên nhà đầu tư trước, tôi sẽ đi xem tình hình của thiếu gia Hứa."

"Chào anh, xin hỏi anh cần giúp gì không ạ?"

Một người đàn ông cao ráo, tuấn tú đứng chờ bên rìa khu vực chụp hình suốt mười phút đã khiến tổ nhân viên hậu trường để ý, nên có người cẩn thận mang nước đến mời.

"Cảm ơn." Trì Kha nhìn vào studio đông nghịt người, cuối cùng từ bỏ việc nhận diện Hứa Nhạc Miên trong đám đông, uống một ngụm nước để đè nén cơn buồn nôn vì say xe, "Tôi đến tìm cậu Hứa Nhạc Miên."

Nhân viên hậu trường căng thẳng: "Xin hỏi anh là...?"

Trong giới đều biết Hứa Nhạc Miên mới nổi gần đây có một đại gia đứng sau. Chẳng lẽ chính là người đàn ông trước mặt?

"Trước khi đến tôi đã chào hỏi thầy Trịnh rồi, tôi họ Trì, là trợ lý của sếp chúng tôi." Trì Kha lịch sự đưa ra thẻ nhân viên.

"Trợ lý?" Nhân viên hậu trường vô cùng ngạc nhiên.

Trợ lý mà đã khí chất thế này, vậy đại gia đứng sau còn đỉnh đến mức nào nữa?

"Vâng," Trì Kha khách sáo cười: "Xin hỏi có vấn đề gì sao?"

"Không không, đúng là thầy Trịnh có nói là sẽ có một anh Trì đến." Nhân viên hậu trường cúi người làm động tác "mời vào", "Người anh cần tìm đang nghỉ ngơi ở khu số 3, cần tôi dẫn anh qua không?"

"Không cần đâu, tôi tự đi được. Cảm ơn nhé."

Đi theo biển chỉ dẫn, Trì Kha nhanh chóng tìm được Hứa Nhạc Miên đang quấn khăn tắm kín mít.

Cậu trai ngồi đơn độc bên bờ bể bơi, xung quanh không một bóng người. Người hơi nghiêng về phía trước, hai đầu gối tì sát vào ngực. Mái tóc đen dày ướt sũng dính bết vào trán, che khuất cả đôi mắt.

Những giọt nước trên cằm là nước mắt hay nước bể bơi?

Trì Kha cố ý bước chân mạnh hơn, đứng phía sau Hứa Nhạc Miên:

"Thiếu gia Hứa."

"Trợ lý Trì?" Giọng của Hứa Nhạc Miên không hề nghẹn ngào.

Trì Kha thầm thở phào, lúc này mới đi đến bên cạnh, nửa quỳ ngồi xuống, đối thoại ngang tầm mắt với cậu ta.

"Cậu ổn chứ? Có chỗ nào thấy khó chịu không?"

"Cũng... cũng ổn." Hứa Nhạc Miên lúng túng gật đầu, vô cùng ấm ức, cố gượng cười nói: "Trợ lý Trì, có phải em lại gây phiền phức cho anh rồi không?"

Đầu tóc và mặt còn chưa lau khô, cái khăn tắm chắc để trưng cho đẹp thôi.

Trì Kha đưa cho cậu chiếc khăn khô đã chuẩn bị sẵn:

"Lau cho khô đi, bình tĩnh lại, rồi kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra."

Giọng điệu cứng nhắc của anh khiến Hứa Nhạc Miên đỏ hoe cả mắt:

"Em xin lỗi, vừa rồi em không kiềm chế được cảm xúc..."

"Không cần xin lỗi," Trì Kha đáp, "Giờ kiềm chế lại là được rồi."

Hứa Nhạc Miên: "..."

Thật sự không có một lời an ủi nào.

"Trợ lý Trì, anh thực sự chẳng khác gì một tảng đá cả." Hứa Nhạc Miên buồn rầu thay anh: "Không tâm lý chút nào, sau này có cô gái nào mà chịu nổi anh chứ?"

Trì Kha nhíu mày: "Bình tĩnh rồi thì nói rõ sự việc đi."

Anh và Hứa Nhạc Miên chỉ có mối quan hệ công việc. Nếu không phải vì Lãnh Vân Đình thì chút liên quan này cũng chẳng có.

Cung cấp giá trị tinh thần là việc của người yêu. Còn anh chỉ có thể cung cấp dịch vụ chuyên môn và sự tôn trọng cá nhân.

Thật ra Trì Kha đã biết sơ qua vụ việc qua lời người khác rồi, nhưng chẳng biết được những lời truyền miệng đó chính xác được bao nhiêu phần, anh cần nghe chính miệng người trong cuộc để nắm được chính xác những gì đã diễn ra, từ đó đưa ra đối sách hợp lý.

Thấy anh cứ im lặng không đáp lời, Hứa Nhạc Miên hơi ngượng ngùng mím môi, sau đó không nhanh không chậm nói: "Thật ra... hôm nay cũng là do em bất cẩn."

Trì Kha gật nhẹ: "Ừ."

"Em không trách ai cả."

Trì Kha: "..."

"Thiếu gia Hứa, đừng nói mấy lời sáo rỗng. Cứ mô tả sự việc khách quan thôi." Trì Kha bắt đầu đau đầu, không khỏi nhớ tới những bị cáo từng đọc những đoạn văn bi thương, mùi mẫn trong khi đang đứng trước tòa.

Nói chuyện với Hứa Nhạc Miên cứ như bắt sóng radio lệch tần số.

Nói mãi mới đi vào trọng tâm:

"Em biết em không được mọi người thích, tiền bối không thích em là bình thường, nên nếu anh ấy đẩy em thì cũng đừng trách anh ấy. Trợ lý Trì, anh đừng nói chuyện này với anh Đình nhé? Em sợ anh ấy lo."

Muộn rồi.

"Ngài ấy biết rồi." Trì Kha đáp.

Hứa Nhạc Miên cuống lên: "Thế có ảnh hưởng đến công việc của anh ấy không? Em không làm phiền anh ấy chứ?"

"Yên tâm, Lãnh tổng tự biết cân nhắc." Trì Kha nói, "Tôi đã nắm được tình hình rồi, cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi tìm thầy Trịnh một lát."

Thầy Trịnh chính là nhiếp ảnh gia chụp bìa tạp chí lần này.

Trì Kha đã gặp anh ta vài hôm trước, là người đam mê nghệ thuật cuồng nhiệt và có yêu cầu rất cao.

Hôm đó hai người ăn cơm ba tiếng, nói chuyện hợp đồng chỉ mất mười phút, thời gian còn lại đối phương dùng để năn nỉ Trì Kha vào giới làm người mẫu cho anh ta, hứa hẹn sẽ trả lương gấp mười lần hiện tại, chỉ cần anh chịu chụp một bộ ảnh.

Nếu không phải Trì Kha thực sự ghét xuất hiện trước công chúng, anh suýt chút nữa đã động lòng.

Vụ suýt chết đuối khiến mọi công việc quay chụp phải tạm dừng. Nhiếp ảnh gia giận tím mặt, tự nhốt mình trong phòng mắng chửi không ngớt, ai gọi cũng không gặp.

Đứng ngoài cửa, Trì Kha nghe thấy những tiếng chửi "mẹ", "đ*t", "bố", "ông nội", "bà nội"... lặp lại theo cấp số nhân.

Anh trầm ngâm hai giây, quyết định lát nữa quay lại.

"Bên nhà đầu tư đã biết rồi, bác sĩ phụ trách hiện trường cũng nói thiếu gia Hứa không sao." Thư ký Tôn vội vàng chạy về, thấy anh định đi, vội vàng hỏi: "Thầy Trịnh ở trong kia à? Sao không vào?"

Trì Kha: "Anh im lặng đi."

Thư ký Tôn: "?"

Thư ký Tôn khó hiểu bịt miệng.

"Lại đây nghe thử." Trì Kha chỉ vào cánh cửa.

Thư ký Tôn áp tai lên nghe...

Trì Kha nhỏ giọng: "Muốn xông vào thử không?"

Thư ký Tôn: "Làm việc khác trước đi."

Đời người vốn đã khó, không cần tự chuốc chửi vào đầu.

"Người đại diện đội ngũ bên kia nói thế nào?" Trì Kha hỏi.

"Không rõ, nói chuyện cả buổi trời rồi." Thư ký Tôn hơi mất kiên nhẫn: "Hay là chúng ta trực tiếp tìm chính chủ nói chuyện luôn đi? Nhà đầu tư bên kia tôi vừa nói chuyện rồi, haizz, cũng là người quen cũ của Lãnh tổng, nhìn thái độ của họ thì cái tên Vệ Nhất Kỳ này chắc tiêu rồi."

Trì Kha không trực tiếp đồng tình với câu nói này, mà hỏi:

"Là người bị hại, cậu ấy bị đẩy xuống nước, tại sao xung quanh thiếu gia Hứa chẳng có ai quan tâm an ủi?"

Thư ký Tôn ngớ người, nhanh chóng phản ứng lại:

"Là ý của nhiếp ảnh gia Trịnh? Ờ đúng rồi, nhiếp ảnh gia Trịnh trước đây còn dám đối đầu với cả Tư Mã tổng, chắc chẳng nể mặt Lãnh tổng đâu... Thế theo cậu, vụ này còn xoay chuyển được không?"

"Còn phải xem thái độ của Lãnh tổng." Trì Kha rũ mắt, "Anh trông chứng thiếu gia Hứa hộ tôi, tôi đi vệ sinh một lát, lát nữa cùng vào phòng nghỉ của Vệ Nhất Kỳ xem sao."

Thư ký Tôn giơ tay chữ V.

Trì Kha: "Anh cũng muốn đi vệ sinh à?"

Thư ký Tôn chợt nhận ra, vội vàng đổi chữ V thành OK:

"Ơ xin lỗi, giơ nhầm, ý là OK, không vấn đề!"

Trì Kha cười: "Tay anh dẻo thật đấy."

Nhưng vẫn chưa bằng Kỷ Khiêm chơi rubik một tay đâu.

Kỹ thuật lái xe của Kỷ Khiêm cũng nhỉnh hơn.

Phòng thay đồ của hồ bơi đang bật máy sưởi nóng hầm hập, hơi nước và mùi mồ hôi trộn lại khó chịu vô cùng.

Cơn say xe đến muộn, Trì Kha nôn trong nhà vệ sinh hồi lâu, trong dạ dày chỉ toàn là nước chua xộc lên cổ họng.

Này là do anh tự chuốc lấy.

Dạo này uống cà phê nhiều, lại ăn uống thất thường, cuối cùng cái dạ dày đã lâu không tái phát bệnh đã bắt đầu phản đối.

Anh lôi từ túi áo ra một vỉ thuốc, còn đúng một viên cuối cùng.

Dạ dày bỏng rát, Trì Kha nuốt luôn không cần nước, rồi nhắn tin cho Kỷ Khiêm:

【k: Bác sĩ Kỷ, hết thuốc dạ dày rồi, anh kê giúp tôi hai hộp, lúc nào rảnh tôi sẽ qua lấy.】

Lát nữa còn có việc phải làm, nên Trì Kha không đợi phản hồi, gửi xong tin nhắn liền cất điện thoại.

Ai ngờ vừa quay người, một cậu trai thấp hơn anh chục phân đã đâm sầm vào người anh.

Trì Kha đứng vững không nhúc nhích, còn cậu trai kia thì bị bật ngược ra mấy bước.

"Ối! Xin lỗi xin lỗi! Anh không sao chứ?" Cậu ta vừa bị bật ra lại tiến đến, "Anh... đm, đẹp trai vậy, anh là người mới chưa debut à?!"

Lãnh Vân Đình từng dặn đừng để lộ quan hệ giữa anh với Hứa Nhạc Miên trước mặt người ngoài, Trì Kha lắc đầu, bịa đại một cái thân phận: "Tôi là nhân viên hậu trường."

"Cái mặt này của anh sớm muộn gì cũng bị "đào" ra để làm việc trước ống kính cho coi. Làm người nổi tiếng kiếm tiền dễ hơn làm hậu trường đấy." Cậu trai cười tươi rói, hai lúm đồng tiền nhỏ trên má sâu hút đáng yêu, "Thôi, tôi sẽ không nói với anh mấy lời kiểu 'hẹn gặp lại ở đỉnh cao' đâu, tôi đây chắc sắp bị cấm sóng rồi. Sau này anh cẩn thận chút, đừng đi vào vết xe đổ của tôi."

Chỉ nghe một câu đó, Trì Kha đã đoán ra thân phận cậu ta: "Cậu là Vệ..."

Không đúng.

Trong giới giải trí, ai cũng gọi nhau là "thầy".

Trì Kha sửa lại: "Thầy Tiểu Vệ."

"Khách sáo quá, gọi tên tôi là được, 'thầy' là chuyện quá khứ rồi," Vệ Nhất Kỳ khoa trương xua tay, "Truyền thuyết về tôi đây, đến đây là kết thúc rồi."

Vệ Nhất Kỳ là một người kỳ lạ.

Thời còn đi học, nhờ gương mặt giống búp bê và mái tóc xoăn mà nổi như cồn, nhiều fan nữ xem cậu ta như con trai mà nuôi, theo ngôn ngữ chuyên môn của giới này thì là "fan mẹ".

Cậu ta năm ngoái vừa tròn 18 tuổi, đỗ điểm cao vào Học viện Điện ảnh, chính thức bước chân vào giới giải trí. Nhảy đẹp, hát ổn, chỉ là không biết sáng tác, không viết được bài hát của riêng mình, diễn xuất cũng cực kỳ tệ, nên vẫn chưa bật lên được.

Nhưng có người sinh ra là để làm tiêu điểm, dù chẳng có tác phẩm nào, cậu ta cũng không bị lu mờ.

Chỉ có điều, hôm nay cậu ta đã xui xẻo đụng trúng giới tư bản rồi.

"Nghiêm trọng đến thế sao?" Giọng Trì Kha đúng lúc lộ ra vẻ hóng hớt: "Tôi mới đến chưa lâu, chưa rõ tình hình."

"Vậy thì anh gặp đúng người rồi, để tôi kể chi tiết cho nghe." Vệ Nhất Kỳ quên luôn chuyện đang định đi vệ sinh, phấn khởi dựa tường như thể nhân vật chính không phải mình, "Cái tên Hứa Nhạc Miên đó, anh biết chứ."

Trì Kha gật đầu.

"Mẹ kiếp, tôi nói cho anh nghe, chắc chắn hậu thuẫn của tên đó không phải dạng thường, không con ông cháu cha thì cũng có đại gia chống lưng." Vệ Nhất Kỳ lẩm bẩm than vãn một lúc: "Cũng buồn cười thật, tuy tôi bị cướp mất trang bìa, nhưng thầy Trịnh thích tôi nên giữ cho tôi một trang nội dung. Hôm nay lúc quay chụp cùng nhau, tôi có đụng phải cái tên đó bên bể bơi, tôi thề, tôi thật sự không cố ý đẩy cậu ta, tôi chỉ là đi ngang qua... Thôi được rồi tôi thừa nhận tôi cố ý đi ngang qua cậu ta, nhưng tôi thực sự không định đẩy cậu ta xuống đâu."

"Nhưng có lẽ ánh mắt tôi trông quá đáng sợ? Hoặc do trước đó tôi nói xấu tên đó để bị nghe thấy?" Vệ Nhất Kỳ ngượng ngùng gãi đầu: "Dù sao thì ánh mắt cậu ta nhìn tôi rất cảnh giác, suốt quá trình cứ trừng mắt nhìn tôi chằm chằm, mẹ kiếp, anh biết tính tôi rồi đó, trừng tôi thì tôi cũng trừng lại chứ sao! Mà mắt cậu ta cứ đảo tới đảo lui như con thỏ, tôi thấy vui quá nên định dọa cậu ta một chút, ai ngờ..."

Ai ngờ dọa người ta rơi xuống nước luôn.

Trì Kha thầm nghĩ: Nếu lời nói là thật, thằng nhóc cậu rất hợp đi làm NPC nhà ma ở công viên giải trí, chuyên đi dọa loại người như Kỷ Khiêm.

"Tôi còn kéo cậu ta một cái cơ!" Vệ Nhất Kỳ tức điên, "Chắc cậu ta tưởng tôi định đẩy, bèn hất tay tôi ra, giờ xem lại camera thì ai cũng nghĩ là tôi đẩy, thật là chó má, hôm nay tôi đến đây là để độ kiếp à! Anh đẹp trai, anh nói xem tôi có đen đủi không?"

Đúng là đen thật, khó mà an ủi được.

Trì Kha còn đang nghĩ xem nên mở lời thế nào, thì đột nhiên có hai người nữa bước vào nhà vệ sinh.

"Đm... là cậu?!"

Vệ Nhất Kỳ nhảy dựng lên.

Hứa Nhạc Miên thấy cậu ta thì sững sờ. Nhìn thấy Trì Kha, lại sững sờ thêm lần nữa: "Trợ lý Trì?"

"Trợ... lý Trì?" Vệ Nhất Kỳ trợn mắt, liếc qua liếc lại giữa hai người, "Mẹ kiếp, anh trai à, không phải anh nói mình là nhân viên hậu trường sao? Anh là trợ lý của Hứa Nhạc Miên à?! Gạt tôi hả?!"

"Không có," Trì Kha không phải người sẽ im lặng khi cần lên tiếng, quyết không ôm tiếng xấu, "Tôi không có ác ý, giấu thân phận là—"

"Chuyện này không liên quan đến trợ lý Trì." Hứa Nhạc Miên bỗng chắn trước mặt anh, vẻ mặt đầy chính khí, "Anh đừng vu oan cho trợ lý Trì."

"Đm... tôi vu oan anh ta á?" Vệ Nhất Kỳ không thể tin nổi, "Tôi mới hỏi một câu thôi mà vu oan gì?!"

"Anh ấy sẽ không cố tình lừa anh." Hứa Nhạc Miên nói, "Chuyện giữa chúng ta, đừng lôi người khác vào."

"Trời đất, người anh em," Vệ Nhất Kỳ cũng là người nóng nảy, túm tai Hứa Nhạc Miên kéo lại gần, "Cậu đừng có tự luyến nữa, mở tai mà nghe tôi nói đi?!"

Buổi chụp hôm nay có chủ đề "yêu tinh phương xa", stylist đã gắn móng tay giả cho cả hai người, Vệ Nhất Kỳ còn đi làm hẳn móng thật cho đẹp.

Nên giờ hai người va chạm nhau, thể nào cũng xước xát.

Tai Hứa Nhạc Miên nhanh chóng xuất hiện một vết đỏ.

"Ấy ấy ấy! Đừng động tay động chân!"

Từ phía sau, thư ký Tôn chạy tới, tóc tai rối bù, vừa vào đã khóa cửa nhà vệ sinh lại, vội lao vào can ngăn.

Vệ Nhất Kỳ một tay chống nạnh: "Cậu nói thật đi, hôm nay có phải tôi đẩy cậu xuống không?"

Thư ký Tôn kéo tay trái của cậu ta: "Trời ơi tổ tông ơi, buông tay đi!"

Hứa Nhạc Miên che tai lại: "Tôi đâu có nói là tiền bối đẩy tôi! Tôi có giải thích hộ tiền bối mà!"

Thư ký Tôn kéo tay bên phải: "Trời ơi thiếu gia ơi, đừng nói nữa!"

Vệ Nhất Kỳ cười lạnh: "Cậu thì đúng là không nói, nhưng cái kiểu giải thích của cậu thì thà rằng đừng nói còn hơn! Giờ nhìn tôi như đang đe dọa ép buộc vậy!"

Thư ký Tôn: "Trời đất..."

Trì Kha nhức đầu, rút điện thoại vẫn đang rung liên hồi ra.

【Kỷ Gatsby vĩ đại: Dạo này dạ dày không khỏe à?】

【Kỷ Gatsby vĩ đại: Không cần đến lấy, tối nay tôi mang thuốc qua cho cậu, gửi địa chỉ nhà cho tôi.】

【Kỷ Gatsby vĩ đại: Sao không trả lời? Không lẽ đau quá ngất rồi?!】

【Kỷ Gatsby vĩ đại: Trì Kha, trả lời đi nào /gấp/】

【Kỷ Gatsby vĩ đại: Chậc.】

Vừa thấy tin "chậc" đó hiện lên, Kỷ Gatsby đã gọi video call tới.

May mà vừa nãy Trì Kha bật chế độ im lặng.

Anh lập tức từ chối.

【Kỷ Gatsby vĩ đại: ???】

【Kỷ Gatsby vĩ đại: Cậu cúp máy tôi?!】

【Kỷ Gatsby vĩ đại: Không phải tình trạng cậu đang tệ đến mức không dám để tôi thấy mặt đấy chứ?】

【Kỷ Gatsby vĩ đại: Không được giấu bệnh sợ thầy thuốc 😡】

Cuộc gọi video lại hiện ra.

Đúng lúc đó, bên ngoài nhà vệ sinh có người gõ cửa.

"Hứa Nhạc Miên! Vệ Nhất Kỳ!" Giọng nhiếp ảnh gia Trịnh vang lên, "Tôi biết hai người trong đó! Không được gây chuyện! Mở cửa ra, ra ngoài hết cho tôi!"

Trì Kha lại từ chối cuộc gọi.

【k: Không nghiêm trọng đến vậy, tôi đang làm việc, không tiện nghe.】

Anh bắt đầu chậm rãi gõ chữ, miêu tả lại tình hình hiện tại.

Nhưng sự việc rối rắm, gõ chữ lại mất thời gian, Kỷ Khiêm thì sốt ruột đến mức không đợi được.

【Kỷ Gatsby vĩ đại: Cậu nghĩ tôi sẽ tin chắc?】

Vậy nên, ngay khoảnh khắc cửa nhà vệ sinh bị đạp tung ra, yêu cầu gọi video lại một lần nữa hiện lên.

Thư ký Tôn run bắn cả người: "Thầy Trịnh!"

Thầy Trịnh gầm lên: "Loạn rồi! Thật sự loạn rồi! Ông đây đúng là tạo nghiệt mà! Mấy người đang làm cái trò gì thế hả?!"

Hứa Nhạc Miên vội nói: "Thầy Trịnh, đừng hiểu lầm, anh Vệ chưa làm gì em hết!"

Vệ Nhất Kỳ quát: "Tôi bảo cậu đừng nói nữa mà?!"

Nhân viên hậu trường: "Tất cả dừng lại, đừng gây rối nữa, đừng làm ầm nữa!"

"Gây rối? Tôi gây rối cái gì?" Vệ Nhất Kỳ bùng nổ, đột ngột lao đến túm lấy tay Trì Kha.

Lúc Trì Kha tránh đi, tay run lên một cái, vô tình ấn nhầm vào nút nhận cuộc gọi.

Vệ Nhất Kỳ: "Nào nào nào, anh trai này, anh vừa nói anh không phải người của Hứa Nhạc Miên đúng không? Vậy anh nói đi, công bằng mà nói, tôi có gây rối không? Anh trai anh nói đi anh trai!"

Ống kính hướng đến quá đột ngột, "anh trai" trong miệng cậu ta còn chưa kịp phản ứng, điện thoại của "anh trai" bỗng nhiên nổ tung.

"Anh trai?" Gương mặt Kỷ Khiêm dính sát vào camera, đôi mắt trừng trừng nhìn vào cằm Trì Kha với một góc độ quái dị: "Sao lại có thêm em trai nữa? Rốt cuộc cậu có bao nhiêu em trai bên ngoài hả?!"

"......"

Ái chà chà.

Năm ánh mắt đồng loạt lia về phía mặt Trì Kha.

Không ai là không mê hóng chuyện.

Huống hồ lại là màn live bắt quả tang ngoại tình trực tiếp đầy kịch tính giữa hai người đàn ông.

Trì Kha: "."

Kỷ Khiêm: "Ủa, sao đông người vậy?"

Năm ánh mắt lại đồng loạt chuyển hướng về phía màn hình điện thoại.

Kỷ Khiêm: "......"

Góc nhìn của camera rất hạn chế, hắn không nhìn rõ mặt từng người, chỉ thấy bóng người nhốn nháo và vài ánh mắt nhìn mình, đoán được đại khái tình hình nên lặng lẽ rút cái mặt đang dán vào ống kính về, ngồi nghiêm chỉnh lại, ngập ngừng chào hỏi: "Ờ... Hello?"

Giọng hắn rất hay, mặt lại ăn ảnh. Nhiếp ảnh gia Trịnh, người có sự nhạy cảm cao với cái đẹp, và Vệ Nhất Kỳ đồng loạt rướn cổ, muốn nhìn rõ hơn.

Nhất là nhiếp ảnh gia.

Ánh mắt đó, giống hệt như ánh mắt nhìn Trì Kha trong bữa cơm lần trước, cứ như muốn nuốt chửng người ta vậy.

Trì Kha lập tức lật ngược điện thoại, màn hình úp vào ngực mình, không để bất kỳ ai nhìn thấy mặt Kỷ Khiêm: "Ngại quá, bạn tôi thích trêu đùa, để mọi người chê cười rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me