TruyenFull.Me

Dm Edit Tro Ly Tong Tai Tu Choi 007

"Chào mừng hai quý ngài."

Tiếp tân nhìn trang phục của họ mà cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Trì Kha ung dung dựa vào bên cạnh, mặc kệ Kỷ Khiêm xử lý mọi chuyện.

Đi với Kỷ Khiêm đúng là nhẹ người.

Anh không cần phải khách sáo với ai, mấy trò giả vờ xã giao cứ giao hết cho Kỷ Khiêm lo là được.

"Một phòng ở tầng cao nhất." Kỷ Khiêm lấy ra một tấm thẻ ngân hàng bạch kim, "Chuẩn bị chút đồ ăn thức uống đưa lên phòng, những thứ khác không cần, chúng tôi đi khu vực chung uống chút gì đã, làm phiền dẫn đường."

Hiện giờ Lãnh Vân Đình và Hứa Nhạc Miên đều đang ở khu vực chung.

Giọng điệu quen thuộc của hắn khiến Trì Kha không khỏi nhướng mày, khẽ nói: "Không phải anh chưa từng đến đây sao?"

"Thì tôi từng đưa bạn đến đây." Kỷ Khiêm lí nhí, "Tôi thực sự chưa chơi bời gì đâu, chỉ tới đón bạn thôi, cậu đừng không tin tôi mà."

Tôi tin anh thì có ích gì?

Lời này anh nên để dành giải thích với bạn gái tương lai của mình đi.

Trì Kha hừ một tiếng, nắm lấy cánh tay hắn kéo về phía mình: "Nhìn đường đi."

Hồng Thượng rất rộng, chỉ riêng khu vực quầy bar chung đã là sảnh tiệc ba tầng.

Hai người âm thầm bước vào, Trì Kha rút vài tờ tiền mặt, gấp gọn nhét vào túi của người phục vụ dẫn đường, khẽ gật đầu.

Kỷ Khiêm xuýt xoa: "Động tác thuần thục thế? Cậu từng đến đây rồi à?"

"Ừ." Trì Kha không nói dối.

Anh không thích nơi này, nhưng kiếp trước không tránh khỏi phải đến xã giao.

Về đời tư, anh có thể coi như là một huyền thoại trong giới.

Nhưng năm ấy anh lăn lộn trong giới thuận lợi như cá gặp nước, khi đang ở đỉnh cao phong độ, có vô vàn cám dỗ xung quanh, anh vẫn kiên quyết giữ mình, không hề lay chuyển, thậm chí chẳng thèm bận tâm, nhiều người còn cá cược xem khi nào anh sẽ "đổ gục".

Trong giưới tài chính với đời sống riêng tư thác loạn, khi bàn chuyện làm ăn không chỉ phải nghĩ cách làm khó đối phương, mà còn phải học cách từ chối khéo các "ý tốt" của đối phương để giữ vững giới hạn đạo đức.

Chỉ nghĩ lại thôi cũng đã đau đầu rồi.

Trì Kha thở dài bước thêm hai bước, phát hiện có người chưa theo kịp.

"Sao thế?" Anh hỏi.

Kỷ Khiêm mím môi, ánh mắt dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar trông mông lung khó đoán, thậm chí còn hơi...

Trì Kha thấy rõ ràng, có một người định bắt chuyện với Kỷ Khiêm, nhưng chưa kịp đến gần đã bị khí thế dọa cho lui bước.

Anh thì hoàn toàn không sợ hãi, chỉ quay người lại với vẻ mặt khó hiểu: "Kỷ Khiêm?"

"...Không có gì." Kỷ Khiêm cười một tiếng, như thể trạng thái khác lạ vừa rồi chỉ là ảo giác, "Đi thôi."

Trì Kha vừa định đi theo, bỗng bên cạnh vang lên giọng nói quen thuộc.

"Ôi, tôi đã bảo tôi có bạn trai rồi mà, sao anh cứ không tin vậy? Ơ? Tôi thấy bạn trai tôi rồi! Anh ơi, anh Trì, em ở đây nè~"

Kỷ Khiêm ngước mắt nhanh hơn Trì Kha.

Là một cô gái mặt vẽ hình phượng hoàng vô cùng sặc sỡ.

Trì Kha nheo mắt nhìn một lúc, cho đến khi đối phương gọi thêm hai tiếng, anh mới chắc giọng đó là của Mạnh Tảo.

Gương mặt của ngôi sao hạng A có khả năng biến hóa quá mạnh, chỉ cần trang điểm màu mè, mặc thêm bộ váy gợi cảm khác hẳn hình tượng trên màn ảnh là không ai có thể nhận ra bóng dáng của ngôi sao nổi tiếng Mạnh Tảo.

Tuy nhiên, những hội viên có khả năng tiêu xài ở nơi này đều là dạng giàu có, ngạo mạn, nên dù có là ảnh đế hay ảnh hậu hôn nhau giữa chốn đông người, mọi người cũng sẽ ăn ý mà giả vờ như không thấy gì.

Mạnh Tảo bị một thiếu gia con nhà giàu quấy rầy mãi không xong, nói mãi cũng không đi, cô lại không muốn gây chuyện đắc tội người ta, nên đành bất đắc dĩ dùng hạ sách này để cầu cứu anh.

Hiển nhiên Trì Kha rất hiểu luật chơi ở nơi đây, sau khi phản ứng lại liền lập tức nở nụ cười hờ hững, vươn tay về phía Mạnh Tảo, ánh mắt dịu dàng đến nhũn tim: "Xin lỗi, anh tới muộn."

Mạnh Tảo một tay che miệng, cười duyên dáng thẹn thùng, trông như thân mật, nhưng thật ra vẫn giữ khoảng cách, chỉ khẽ đặt tay lên ống tay áo anh, lắc hông bước tới, nói với thiếu gia kia: "Đấy tôi đâu có lừa anh, tôi có người yêu đàng hoàng rồi mà."

Từ góc nhìn của người ngoài, hai người trông như thể đang thân mật dựa sát vào nhau, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết, khoảng cách giữa họ còn đủ khoảng trống để nhét vừa hai nắm tay.

Trì Kha mỉm cười với thiếu gia kia: "Thật ngại quá, tôi tới muộn khiến cậu hiểu lầm. Cho phép tôi mời cậu một ly nhé."

"Không cần đâu, không cần đâu." Đối phương xấu hổ muốn độn thổ, nào còn dám uống ly rượu kia, "Xin lỗi, tôi thực sự tưởng..."

Trì Kha liếc nhìn Mạnh Tảo.

Có chấp nhận lời xin lỗi hay không là do Mạnh Tảo quyết định.

"Không sao đâu," Mạnh Tảo nháy mắt với người đó, "Chúc anh tối nay chơi vui vẻ nha~"

Người kia đỏ mặt, thất thần rời đi.

Nụ cười trên mặt Trì Kha vụt tắt: "Cô Mạnh, với tư cách là nghệ sĩ của công ty, cô có biết nếu bị nhận ra và chụp ảnh tung lên mạng sẽ gây ra dư luận lớn cỡ nào không?"

Mạnh Tảo lè lưỡi: "Ban đầu tôi ở trong phòng riêng đó chứ, chẳng qua là xuống đây hóng chuyện thôi~"

Trì Kha lạnh lùng lấy ra một chiếc khẩu trang: "Mời."

Mạnh Tảo: "...Tôi trang điểm đẹp thế này mà anh bắt tôi đeo khẩu trang á?"

Trì Kha gật đầu, cất khẩu trang đi, lại lấy ra một chiếc mặt nạ che nửa mặt: "Mời."

Mạnh Tảo: "..."

Ở đây có đủ loại người, có cả người mặc đồ bunny girl nữa là. Đeo mặt nạ nửa mặt cũng không phải chuyện hiếm lạ, không khiến người khác chú ý. Mạnh Tảo dù không tình nguyện vẫn phải nhận lấy: "Haizzz, anh trai này, anh chẳng thú vị chút nào..."

"Không chỉ vậy đâu," Kỷ Khiêm, người nãy giờ vẫn giả vờ vô hình, đột nhiên lên tiếng, bắt chước giọng điệu hờ hững của Trì Kha: "Cậu ấy còn không có nhã hứng nữa."

"Đm!" Mạnh Tảo lỡ miệng chửi thề: "Cậu hai Kỷ? Sao anh lại ở đây?!"

"Tôi gọi anh ấy đến." Trì Kha kể lại toàn bộ nguyên do Kỷ Khiêm có mặt.

Nghe đến đoạn Lãnh Vân Đình hôn người khác, sắc mặt Mạnh Tảo trắng bệch hai giây, nắm tay siết lại: "Mẹ nó, thằng cha này trừ tôi ra thì ai cũng được đúng không? Đm, tôi chịu hết nổi rồi! Hôm nay bà đây sẽ ở lại đây luôn, để xem cả bốn người bọn họ định làm gì."

Trì Kha không đồng tình: "Về phòng riêng trước đã, ở đây đông người."

Rồng rắn lẫn lộn, loại người nào cũng có, nếu lát nữa hỗn loạn thì ba người rất dễ bị tách ra, chẳng may xảy ra chuyện thì phiền toái.

"Không cần lo cho tôi." Mạnh Tảo khoát tay, "Hai người cứ lo cho mình trước đi, nếu không phải vừa nãy tôi kè kè bên anh, không biết đã có bao nhiêu người tới bắt chuyện rồi đấy. Kìa, bên kia có hai nam bốn nữ đang lén nhìn anh và cậu Kỷ đấy."

Trên đời người đẹp không thiếu, nhưng đẹp tới mức chỉ cần nhìn bóng lưng cũng đủ khiến người ta ngẩn ngơ thì rất hiếm.

Mà trùng hợp thay, Trì Kha là một trong số đó. Kỷ Khiêm cũng vậy. Nếu Mạnh Tảo gỡ mặt nạ, cũng xứng đáng là một người như thế.

Mạnh Tảo khó xử ôm ngực: "Mặc dù ở đây có quy định không được bắt chuyện với người có bạn đồng hành, nhưng tôi chỉ có một mình, làm sao đây, khó xử quá, phải cứu ai trong hai người mới được đây?"

Trì Kha: "..."

Không hổ là ngôi sao lớn, ở đâu cũng có thể diễn.

"Không ai cần cô cứu cả." Kỷ Khiêm, người nãy giờ im hơi lặng tiếng một cách bất thường, cuối cùng cũng mở miệng, chen vào giữa hai người, giọng nói không còn nhiệt tình như thường ngày, nụ cười cũng rất gượng gạo: "Anh trai ơi, anh quên là tối nay anh tới đây cùng em rồi à?"

Trì Kha nghe giọng điệu đã biết hắn bắt đầu nói linh tinh rồi.

Nhưng nghe kỹ thì cảm xúc lần này không giống mấy lần trêu đùa trước đây.

"Anh có ý gì?" Anh vẫn phối hợp hỏi một câu.

"Ý là," Kỷ Khiêm ôm lấy vai anh kéo về phía mình, cúi đầu nhìn sâu vào mắt anh, ngang ngược nói, "Tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn cho sự an toàn của cậu, không cần người khác xen vào."

Những chữ "chịu trách nhiệm" và "không cần người khác" được đặc biệt nhấn mạnh.

Vai Trì Kha bị siết hơi đau, nhưng vẫn trong ngưỡng chịu đựng được, xét thấy là Kỷ Khiêm nên anh cũng không cần phản kháng.

Anh có linh cảm rằng tâm trạng Kỷ Khiêm đang không được tốt lắm.

Anh thử giãy nhẹ một chút, bàn tay trên vai lập tức di chuyển dọc lên theo đường vai cổ, bốn ngón cảm nhận mạch đập, ngón cái thì lơ lửng ngay hõm xương quai xanh, như có như không đè xuống.

Kỷ Khiêm cười có chút lơ đãng, như thể hành động lúc này hoàn toàn chỉ theo bản năng và tiềm thức.

Vị trí hiểm yếu bị kiểm soát hoàn toàn, vẻ mặt Trì Kha không thay đổi, khẽ nghiến răng hàm.

Không phải tức giận cũng không phải sợ hãi, mà là hứng thú với một điều mới lạ.

Thật ra anh rất thích ánh mắt Kỷ Khiêm khi nhìn về phía mình.

Bởi trong mắt hắn không có quá nhiều toan tính và giả dối. Và khi đôi mắt ấy hướng về anh, nơi đáy mắt đường như choáng đầy bóng hình một mình anh, không còn ai khác, không chứa điều gì khác.

Ngay cả như bây giờ, dù xen lẫn những cảm xúc khó nắm bắt, trong đôi mắt ấy vẫn chỉ chất chứa bóng hình anh.

Thuần khiết.

Đẹp đẽ.

Hai người lặng lẽ đối mắt nhìn nhau, bầu không khí kỳ lạ và vi diệu lan ra, khiến những người xung quanh cảm thấy sởn gai ốc, chỉ muốn tránh xa càng sớm càng tốt.

May mà Mạnh Tảo dũng cảm, ngẩng cổ nói: "Này, hai người đang hôn nhau à?"

Trì Kha: "?"

Kỷ Khiêm: "!"

"Hôn gì chứ?!" Kỷ Khiêm như choàng tỉnh khỏi giấc mơ, lập tức buông tay, ngừng cười, vành tai đỏ ửng, vội vàng biện hộ cho sự trong sạch của mình: "Chúng tôi còn chưa chạm vào nhau!"

"Vậy thì anh kích động làm gì? Anh bị kẹt ở thời đồ đá à, bình thường không lướt mạng sao?" Mạnh Tảo đảo mắt, "Chưa từng thấy câu 'Nhìn sâu vào mắt nhau, đó là nụ hôn tinh thần không chút dục vọng của loài người' à?"

Kỷ Khiêm: "!"

Kỷ Khiêm mơ mơ màng màng: "Nếu tính thế thì nụ hôn đầu của tôi không phải là đã—Á!"

Trì Kha không thể nhịn được nữa, búng một cái vào trán hắn: "Đủ rồi, làm việc chính đi."

Ba người ngồi vào góc khuất, gọi một bàn đầy nước trái cây.

Mạnh Tảo: "Hơi mất mặt nha, hai anh là đàn ông mà lại không uống rượu hả?"

Kỷ Khiêm lịch sự giải thích: "Cậu ấy bị đau dạ dày, không uống được rượu."

Mạnh Tảo hỏi lại:: "Thế còn anh? Anh cũng đau dạ dày à?"

"Anh ấy không uống rượu." Trì Kha nhận ra Kỷ Khiêm không muốn trò chuyện với Mạnh Tảo, nên hiểu ý trả lời thay, tay gác lên lưng ghế, chống cằm nhìn ra sàn nhảy.

"Chà, cậu hai Lãnh đang ở sàn nhảy kìa." Mạnh Tảo cũng nhìn sang, tặc lưỡi: "Thật là kỳ quặc... Sao Vệ Nhất Kỳ lại dính với Lãnh Vân Đình được nhỉ?"

Kỷ Khiêm nheo mắt: "Trông không giống có tình cảm thật."

Trì Kha im lặng một lúc rồi hỏi: "Ai là Lãnh Vân Đình, ai là Vệ Nhất Kỳ?"

Hai người: "?"

"Hai người đẹp trai nhất mà anh cũng không nhận ra à?" Mạnh Tảo nghiêng người, định chỉ theo góc nhìn của anh.

Không ngờ có người khác ra tay trước, ngồi sát bên anh, cánh tay vắt qua vai chỉ thẳng: "Ở chính giữa, người mặc áo khoác da đỏ và người mặc sơ mi hoa."

Đây là ghế sofa bán nguyệt. Kỷ Khiêm vừa nãy là người đầu tiên ngồi xuống, ngồi giữa như hoàng đế. Hai người đến sau chỉ có thể ngồi tách ra hai bên hắn, đúng là tiện cho việc "giao lưu" hai phía.

"Ừm." Trì Kha nhích người ra trước, "Tránh xa tôi chút."

Không thoải mái.

Kỷ Khiêm không nhúc nhích, vẫn giữ tư thế vắt tay qua người anh như ôm vào lòng: "Cái gì cơ? Nhạc to quá, tôi nghe không rõ."

"..." Thôi kệ.

Trì Kha chẳng buồn lặp lại, dù sao cũng chưa đến mức dính sát vào nhau: "Tìm thấy Hứa Nhạc Miên thì báo tôi biết."

"Ở đằng kia." Kỷ Khiêm co tay lại, đốt ngón tay khẽ chạm cằm anh, nâng lên chỉ sang trái, "Tầng hai, hướng chín giờ, trong khu ghế ngồi phía sau cây cột vàng."

Hàng mi dài của Trì Kha rũ xuống, đầy nguy hiểm.

Nhưng bàn tay đó chỉ chạm vào anh hai giây, rất nhanh đã rút lại nghiêm chỉnh.

Cả chủ nhân bàn tay ấy cũng ngồi lại ngay ngắn, vừa đúng khoảng cách an toàn – đủ gần để cảm nhận hơi thở.

Nhìn gương mặt ngoan ngoãn nghiêng nghiêng của Kỷ Khiêm, Trì Kha khẽ thở ra một hơi, dời sự chú ý về hai cặp mèo mả gà đồng kia.

Lãnh Vân Đình và Vệ Nhất Kỳ đang nhảy điên cuồng dưới sàn tầng một.

Tư Mã Dật Trần và Hứa Nhạc Miên đang tâm sự uống rượu ở tầng hai.

Tạm thời hai cặp vẫn chưa có tiếp xúc cơ thể.

Vậy sao vừa nãy lại hôn nhau được?

Ba người hóng chuyện bốc một nắm hạt hướng dương.

"Giờ tính sao?" Mạnh Tảo cắn hai hạt dưa một lúc, "Ngăn không cho họ gặp nhau, hay là giúp họ gặp mặt?"

Nếu gặp nhau đêm nay, cuộc tình đầy bi kịch giữa Lãnh Vân Đình và Hứa Nhạc Miên sẽ chính thức bắt đầu.

Không được.

Chưa đến lúc.

Nếu bây giờ hai người chia tay, mà Lãnh Vân Đình lại chưa đủ khả năng cạnh tranh với Lãnh Bách Nghiêu. Đến lúc đó, ông cụ Lãnh chắc chắn sẽ bắt anh giúp Lãnh Vân Đình, mà anh bận chết đi được, hơi đâu mà lo mấy chuyện này?

Trước khi sự nghiệp Lãnh Vân Đình vững vàng, Hứa Nhạc Miên tốt nhất đừng gây chuyện.

Ánh mắt Trì Kha tối sầm, tay gõ nhẹ mặt bàn: "Kỷ Khiêm, anh nhìn ra rồi chứ?"

"Ừm." Gương mặt Kỷ Khiêm cũng nghiêm túc hơn hẳn. "Có gì đó không ổn."

"Gì cơ?" Mạnh Tảo, người ngoài cuộc, thành khẩn hỏi.

"Vệ Nhất Kỳ có dấu hiệu không bình thường," Trì Kha nói, "Có lẽ bị bỏ thuốc."

"Đm, thật á?" Mạnh Tảo không thể tin nổi, "Lãnh Vân Đình làm à? Hắn muốn làm gì vậy? Đến mức phải bỏ thuốc sao?"

"Không phải hắn." Trì Kha ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt vào Tư Mã Dật Trần đang tươi cười nói chuyện.

Trước khi đối phương kịp nhận ra, anh quay người vẫy tay gọi một nhân viên pha chế đi ngang.

"Chào quý khách." Nhân viên pha chế cúi người, nở nụ cười tiêu chuẩn. "Quý khách cần gì ạ?"

Trì Kha bắt chéo chân rất thư thả, thân trên gần như không nhúc nhích, chỉ giơ tay làm bộ lấy một ly rượu trên khay, đồng thời ngón tay xoay nhẹ, biến ra một cuộn tiền.

Trước khi mọi người kịp thấy rõ, ngón giữa và ngón áp út thon dài đã vòng ra sau khay, đẩy cuộn tiền vào ống tay áo phục vụ, nhướng mày ngả ngớn.

Gương mặt này mà toát lên vẻ kiêu ngạo thì đến cả nhân viên pha chế từng trải cũng không khỏi ngẩn ngơ.

Trong lúc nhân viên pha chế còn ngẩn người, Trì Kha đã rút tay về, cong ngón tay khẽ búng vào chai Dom Pérignon chưa khui trên khay, giọng dịu dàng: "Phiền cậu mở cho tôi mười chai."

Nhân viên pha chế kinh nghiệm phong phú, không cần nói thêm, lập tức hiểu ngay, cúi người thấp hơn, mỉm cười hỏi: "Quý khách muốn uống thế nào ạ?"

Cái "uống thế nào" này đương nhiên không phải nghĩa đen.

Trì Kha khẽ gật đầu. Nhân viên liền ghé sát tai, lắng nghe một hồi, sau đó mỉm cười: "Rất hân hạnh được phục vụ quý khách."

"Cảm ơn nhé." Trì Kha mời anh ta một ly nước cam, dùng ly của mình chạm ly với đối phương.

Nhân viên pha chế tươi cười bưng khay rời đi.

"Wow." Mạnh Tảo gần như choáng váng trước độ điêu luyện của anh. Cô huýt sáo trêu, "Trợ lý Trì, ngầu thật đấy."

"Cảm ơn." Trì Kha vỗ tay đứng dậy. "Về phòng thôi, lát nữa xem tiếp."

Mạnh Tảo có phòng riêng. Trì Kha và Kỷ Khiêm tạm thời chia tay cô, quay lại tầng cao nhất.

"Cậu nói gì với nhân viên pha chế thế?" Kỷ Khiêm nằm vắt ra giường, mềm nhũn như không xương.

Tối nay hai người sẽ không ngủ lại đây, không cần thay đồ rồi mới nằm lên giường.

Chiếc giường rộng hai mét, Kỷ Khiêm chiếm một nửa. Trì Kha cũng hơi mệt, ngồi dựa đầu giường bên còn lại, không nói chuyện chi tiết, chỉ tóm gọn kết quả: "Lát nữa Vệ Nhất Kỳ sẽ được đưa thẳng tới phòng chúng ta, đảm bảo an toàn cho cậu ta rồi chúng ta mới xuống."

"Ừm..." Kỷ Khiêm có lẽ đã đoán được kết quả này nên cũng không ngạc nhiên. "Cứ thế bỏ qua Tư Mã Dật Trần sao?"

"Hắn ta có làm gì tôi đâu. Tôi có lý do gì để trả thù hắn?" Trì Kha khoanh tay trước ngực, nhắm mắt nghỉ ngơi. "Sao, anh muốn ra tay với hắn ta à?"

Chuyện nguyên chủ tự sát, Lãnh Vân Đình ít nhiều chiếm nửa phần trách nhiệm.

Anh còn mong Tư Mã Dật Trần và Lãnh Vân Đình tự tàn sát lẫn nhau.

"Không. Tôi nghe theo cậu." Kỷ Khiêm mở mắt, lật người nằm sấp, nghiêng đầu nhìn anh.

Trì Kha không nhìn lại: "Nhìn gì?"

Kỷ Khiêm ôm gối dịch về phía anh, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu thường đến mấy nơi kiểu này à?"

Giọng điệu nhẹ nhàng, tựa như hỏi vu vơ.

Trì Kha cũng vu vơ đáp đại: "Thỉnh thoảng."

"Thỉnh thoảng á?" Kỷ Khiêm thoải mái trêu chọc, "Sao thấy cậu rành quá vậy?"

Trì Kha: "Tài năng thiên bẩm."

"À," Kỷ Khiêm lại hỏi, "Vậy bình thường cậu chơi đến mức độ nào?"

Trì Kha hồi tưởng quá khứ, cảm động bởi chính mình: "Uống rượu."

Người ta hay nói đàn ông có tiền là sẽ hư, thế giới hoa lệ mê hoặc lòng người, nhưng việc quá đáng nhất mà anh từng làm ở những nơi như thế này là bảo người ta rót rượu cho mình.

Không phải giả vờ thanh cao, mà anh thực sự không có chút hứng thú nào với chuyện nam nữ, hoàn toàn không hiểu nổi những người cuồng tình dục đến mức sa đọa.

Tiếng sột soạt vang lên bên tai, Trì Kha hé mắt nhìn, thấy Kỷ Khiêm đang lôi từ đâu ra một chai rượu.

Anh bất ngờ: "Anh uống được rượu à?"

"Tôi không thích uống, chứ không phải không uống được." Kỷ Khiêm nói. "Nhưng giờ tự dưng muốn uống."

Trì Kha gật đầu, đứng dậy lấy dụng cụ mở rượu, rồi đưa cho hắn: "Anh uống có chừng mực nhé. Tôi không chăm sóc người say xỉn đâu."

Trong phòng ấm áp, Kỷ Khiêm đã cởi áo khoác từ lâu, chỉ mặc áo len cổ lọ bó sát màu đen, khoe rõ thân hình. Lúc này, hắn ngồi khoanh chân trên giường, ngoan ngoãn ôm chai rượu, nhưng không nhận lấy đồ mở nắp.

Trì Kha búng tay: "Lại ngẩn người?"

Cái tên này tối nay lạ lắm.

Chưa uống gì mà đã ngẩn ngơ như đã nốc hai lạng Mao Đài vào bụng rồi.

Kỷ Khiêm "ừ" khẽ, hoàn hồn, đặt chai rượu vào tay anh. Trì Kha còn chưa kịp hiểu gì, đã nghe hắn nhẹ giọng nói: "Tôi ít đến mấy chỗ thế này, cũng chưa từng chơi bời gì. Không biết ở đây thì phải uống rượu thế nào."

Ánh mắt Trì Kha lướt qua bờ ngực săn chắc dưới lớp áo, nhướng mày: "Vậy nên?"

"Đút cho tôi đi." Kỷ Khiêm ngẩng đầu lên, hào phóng để lộ nơi yết hầu yếu ớt trước mắt anh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me