Dm Edit Tro Ly Tong Tai Tu Choi 007
Trì Kha chọn chỗ ngồi rất khéo.Ngay cạnh cây cột chịu lực trong góc, gần quầy thu ngân nhưng không quá nổi bật. Nhân viên lễ tân phía trước sẽ không vô cớ quay đầu lại, mà dẫu có quay lại thì cũng chẳng thấy rõ mặt hai người vì đã bị cột che khuất.Lãnh Vân Đình nghe rõ mồn một mọi động tĩnh ở phía bên kia, cũng có thể nhìn thấy một chút, đầu cứ vô thức quay sang hướng đó.Trì Kha cố ý để hắn thấy, để hắn nghe, cho nên cũng chẳng ngăn cản."Sao cậu lại đến muộn nữa vậy?" Người đồng nghiệp ca trước phàn nàn, "Lần nào cũng muộn nửa tiếng, một tiếng. Thời gian của tôi thì không phải thời gian à?""Xin lỗi! Thật sự xin lỗi!" Hứa Nhạc Miên nói đến nỗi mặt đỏ bừng.Cậu cũng đâu muốn đi muộn, nhưng để kiếm đủ tiền vi phạm hợp đồng mà phải làm ba công việc một ngày, ai mà xoay xở nổi chứ?Thấy đồng nghiệp lộ rõ vẻ khó chịu, cậu khẽ giải thích: "Em đã nói với chị là ban ngày em rất bận rồi mà.""Tôi còn chưa đủ hiểu cho cậu sao? Trước đây tôi có nói gì cậu đâu? Nhưng cậu không thể lần nào cũng như vậy được, đúng không?" Đồng nghiệp hất tay, mất kiên nhẫn, "Tôi đã báo với quản lý rồi, sau này cậu tự mà lo liệu."Hứa Nhạc Miên uất ức "ừm" một tiếng.Lãnh Vân Đình nghe rõ mồn một, sắc mặt dần tối sầm lại: "Có chuyện nhỏ như vậy mà cũng phải so đo?"Trì Kha không thèm suy nghĩ, đáp: "Vậy tối nay ngài đi ăn cơm, tôi về ngủ, tiền lương tháng này chủ tịch phát tôi sẽ chuyển cho ngài."Lãnh Vân Đình: "Cậu định lấy chút tiền đó để sỉ nhục tôi?"Trì Kha: "Vừa rồi không phải ngài cũng lấy chút tiền đó sỉ nhục người khác sao?"Lãnh Vân Đình lập tức nghẹn lời.Thấy đối phương chìm vào suy tư, Trì Kha liền dừng lại, không nói thêm gì nữa.Anh vốn không có sở thích cảm hóa người khác, nhưng kẻ ngu ngốc không biết mình ngu sẽ không bao giờ cảm thấy đau khổ, chỉ đến khi nhận ra bản thân ngu ngốc thế nào, nhìn lại những chuyện đã qua mới thấy day dứt, ăn ngủ không yên.Chỉ khi Lãnh Vân Đình nhận thức được mình và Hứa Nhạc Miên nực cười đến mức nào, hắn mới có thể buông được cái thứ tình cảm thần kinh dành cho Hứa Nhạc Miên.Trì Kha không cho rằng Lãnh Vân Đình yêu Hứa Nhạc Miên sâu đậm gì cho cam.Nếu thật sự yêu, hắn đã chẳng nỡ thốt ra những lời đó, càng chẳng làm ra những chuyện ấy.Lừa dối, sỉ nhục, làm tổn thương, không tôn trọng... đều đã là người trưởng thành rồi, mà lại dùng những lí do hoang đường như "chưa trưởng thành", "chưa từng yêu" để biện minh thì thật nực cười.Tình yêu không phải như thế.Anh đoán phần lớn tình cảm của Lãnh Vân Đình dành cho Hứa Nhạc Miên đến từ "cảm giác thành tựu".Tuổi thơ của Lãnh Vân Đình chẳng hề hạnh phúc.Để tránh bị Lãnh Thành Nghiệp phát hiện, cha hắn chỉ có thể dẫn cả gia đình sống chui lủi, mai danh ẩn tích.Trong cán cân tình cảm của cha mẹ hắn, vị trí bạn đời có sức nặng hơn hắn gấp bội. Hắn chỉ là một chi tiết nhỏ điểm xuyết cho cuộc tình ấy, một sự tồn tại ngoài ý muốn mà số phận ban tặng.Sau này cha mẹ lần lượt qua đời, hắn sống ở nhà họ Lãnh bằng những thứ người khác bỏ lại, chịu đựng những ánh mắt lạnh nhạt, trong mắt mọi người chỉ có Lãnh Bách Nghiêu. Dù về sau được ông nội cưng chiều thì bên trên hắn vẫn còn một người anh trai.Hắn chưa bao giờ được là duy nhất, là người không thể thay thế trong cuộc đời ai cả.Những người bạn xung quanh đều a dua nịnh hót vì thân phận "cậu hai nhà họ Lãnh" của hắn, nếu có là "cậu ba họ Lãnh", "cậu tứ họ Lãnh" thì họ cũng sẽ làm như vậy. Trên thương trường, đối tác khúm núm với hắn chẳng qua vì nể hắn là cháu trai Lãnh Thành Nghiệp. Nếu đổi thành Lãnh Bách Nghiêu, họ cũng sẽ chẳng do dự mà bày vẻ xu nịnh.Lớn lên trong môi trường như thế, khi Hứa Nhạc Miên xuất hiện, coi hắn là trung tâm của cả thế giới, dành cho hắn sự quan tâm và dựa dẫm không chút dè dặt, Lãnh Vân Đình mới cảm nhận được một "cảm giác thành tựu" chưa từng có từ sâu thẳm trái tim.Hắn không hề nhận ra rằng, trung tâm thế giới của Hứa Nhạc Miên sẽ không bao giờ là người khác, mà chỉ là bản thân cậu ta.Nếu Lãnh Vân Đình không thể mang lại cho Hứa Nhạc Miên điều cậu ta muốn, Hứa Nhạc Miên chắc chắn sẽ chẳng buồn liếc nhìn hắn dù chỉ một lần.Mà thứ Hứa Nhạc Miên muốn không gì khác ngoài sự "quan tâm đặc biệt" của một "người thành đạt". Chỉ khi có được sự chú ý ấy, cậu ta mới thấy mình là "nhân vật chính" độc nhất vô nhị, khác biệt với cả thế giới.Việc "nhân vật chính" bị ghen ghét, hãm hại là chuyện rất bình thường.Hứa Nhạc Miên hưởng thụ cái cảm giác bị nhắm đến, và càng thích cảm giác được bảo vệ.Giờ phút này, trong đầu cậu ta nhất định đang tự tưởng tượng cảnh mình bị đồng nghiệp kia bắt nạt, rồi có ai đó đột nhiên xuất hiện để bênh vực cho mình.Tiếc thay, rời khỏi những tên tổng tài bá đạo đầu óc không bình thường như Lãnh Vân Đình hay Tư Mã Dật Trần, những tưởng tượng ấy sẽ không bao giờ có thể trở thành sự thật.Hứa Nhạc Miên không thực sự muốn rời xa Lãnh Vân Đình.Cậu ta tin rằng mình mang phẩm chất "cứng cỏi" của một nhân vật chính, đến mức tự lừa dối bản thân, hoàn toàn không nhận ra trong tiềm thức vẫn đang mong chờ Lãnh Vân Đình từ trên trời rơi xuống, cứu cậu ta khỏi cơn hoạn nạn.Trong giai đoạn "bi kịch giằng xé" này, không phải không có người thay thế được Lãnh Vân Đình, mà là Tư Mã Dật Trần không đáp ứng nổi kỳ vọng của Hứa Nhạc Miên, không đủ điều kiện để được thăng chức.Ở nhà họ Tư Mã hắn ta không được yêu thương, thế lực trong tay cũng không mạnh bằng Lãnh Vân Đình, sự cố chấp với Hứa Nhạc Miên cũng chẳng bằng, bề ngoài cũng không đủ điên.Hai người ở bên nhau không có kịch tính, cuộc sống không đủ cuồng nhiệt, Hứa Nhạc Miên không vừa ý.Thành ra cậu ta lại vô tình làm được việc "chung thủy" trong tình yêu, tự cảm động chính mình, tự thôi miên bản thân thành một kẻ điên tình si mê Lãnh Vân Đình đến tận xương tủy.Nói một cách đơn giản: Quá tự luyến, tự xem mình là cái rốn của vũ trụ.Trì Kha liếc nhìn đồng hồ.Thời gian gần như vừa khít, trước khi đi hẳn còn kịp xem một màn kịch.Lãnh Vân Đình suốt bữa ăn mặt mày u ám, vừa đặt đũa xuống, cánh cửa lớn lại "kẽo kẹt" mở ra."Đàn em!" Tư Mã Dật Trần vội vàng chạy tới, gấp gáp nói, "Nghe bạn bè bảo em cãi nhau với đồng nghiệp... xin lỗi, là tại anh cứ nằng nặc đòi mời em ăn cơm, làm lỡ giờ em đi làm."Tư Mã Dật Trần?Lại là hắn ta!Trán Lãnh Vân Đình nổi gân xanh, đột ngột đứng dậy.Trì Kha lập tức giơ chân lên, đá mạnh một cú ở dưới bàn.Lãnh Vân Đình ngay lập tức ngã ngồi xuống ghế: "Cậu!"Trì Kha đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu hắn im lặng.Lý trí của Lãnh Vân Đình trở lại, tâm trạng nóng nảy nhờ cơn đau nhói ở bắp chân mà lắng xuống.Hắn im lặng nghe hai người ở trước quầy lễ tân thì thầm tình tứ, bứt rứt muốn lao đến mắng: Ai cho phép hai người nói chuyện riêng trong giờ làm việc hả?!... Đúng vậy.Hình như... không đúng lắm?...Không đúng sao?Lãnh Vân Đình cũng chẳng hiểu sao trong đầu lại bật ra ý niệm "đúng – sai" ấy.Trì Kha, người đã tự tay đẩy Tư Mã Dật Trần lên sân khấu, thấy hiệu quả đã đủ thì không ở lại lâu. Đợi hai người kia đi vào khu bếp, anh liền dẫn Lãnh Vân Đình rời khỏi.Món Quảng Đông ở đây không ngon lắm, thật ra anh ăn chưa no.Nhưng giờ anh chỉ thèm ăn chút gì đó chua ngọt, như bánh tart chanh, tiếc là nhà hàng không có.Bên ngoài trời vẫn mưa rất to, nhà hàng lại không có đường đi thông xuống hầm để xe.Trì Kha mở chiếc ô đen tuyền, quay người lại, đưa một chiếc ô gấp khác cho Lãnh Vân Đình.Anh không thích che chung ô với ai, cảm giác vai kề vai rất khó chịu, nên ra ngoài luôn mang theo hai cái."Trợ lý Trì," Lãnh Vân Đình nhận lấy ô, bất ngờ mở miệng, "cậu cố ý sắp xếp cho tôi gặp Hứa Nhạc Miên phải không?"Trì Kha không có bất kỳ phản ứng khác thường nào, bình thản hỏi: "Vì sao Lãnh tổng lại nghĩ vậy?""Không biết nữa." Lãnh Vân Đình rất thật thà, "Chỉ là cảm giác, nếu cậu vì công việc mà không muốn để tôi gặp Hứa Nhạc Miên, vậy thì cả đời này tôi cũng sẽ không gặp được."Lãnh Vân Đình có một sự tin tưởng vượt qua mức bình thường với năng lực của Trì Kha.Niềm tin ấy bắt đầu từ khi nào?Năm ngoái sao?Qua màn mưa, Trì Kha không né tránh, nhìn thẳng vào mắt hắn, chẳng có lấy một chút chột dạ: "Lãnh tổng, ngài nghĩ nhiều rồi."Lãnh Vân Đình cúi đầu: "Thật vậy sao?"Trì Kha khẽ nhướng mày.Lãnh Vân Đình đã đạt đến trình độ "biết nghe lời" mà anh kỳ vọng nhanh hơn dự kiến.Khoảng một tháng sau khi mới xuyên đến, anh đã phát hiện ra Lãnh Vân Đình là một người rất dễ bị kiểm soát.Từ nhỏ chẳng được trưởng bối quan tâm, nên Lãnh Vân Đình có một khao khát được "quản giáo" đến cháy bỏng. Hắn muốn có một người chỉ cho hắn biết, điều gì nên làm, điều gì không nên làm, đâu là đúng, đâu là sai. Nhưng người đó phải thật ưu tú, có năng lực xuất sắc, và đủ để hắn tin tưởng.Nguyên chủ vốn đã là thư đồng từ thời đại học của hắn, có thể tin cậy không phải nghi ngờ. Nếu nguyên chủ ngày ấy có thể tự tin hơn, mạnh mẽ sắc bén như Trì Kha bây giờ thì chắc chắn Lãnh Vân Đình đã ngoan ngoãn nghe theo răm rắp.Trước kia Trì Kha không muốn dây dưa quá nhiều với Lãnh Vân Đình chính là bởi không muốn dựa vào sự "tín nhiệm" mà nguyên chủ đã có trước đó để hưởng ưu ái.Cho đến khi anh hiểu rõ quá khứ của nguyên chủ.Một cây làm chẳng nên non, nếu không có sự phối hợp vô điều kiện của Lãnh Vân Đình với Hứa Nhạc Miên, nguyên chủ cũng sẽ không sống khổ sở đến như vậy.Trì Kha ghét Lãnh Vân Đình, nhưng anh không hận hắn.Ngược lại, anh hoàn toàn có thể kiếm lợi từ một Lãnh Vân Đình biết nghe lời, cần gì phải hận?Lãnh Vân Đình chưa từng có lỗi với anh.Lãnh Vân Đình có lỗi với nguyên chủ.Trì Kha chẳng phải sứ giả công lý, anh chỉ là một người bình thường, năng lực hữu hạn, chẳng thể như Thémis mà trừng phạt công bằng tuyệt đối cho từng người.Nhưng ít nhất, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đã đẩy nguyên chủ đến bờ vực cái chết.Hứa Nhạc Miên là một.Lãnh Vân Đình cũng được tính là một.Anh không thể vì thái độ của Lãnh Vân Đình thay đổi mà lựa chọn "thôi bỏ qua", đó là ích kỷ, là sự thiếu tôn trọng với sinh mệnh và nhân cách của nguyên chủ.Mỗi lần Lãnh Vân Đình muốn xác nhận xem sự "tin tưởng" đó có thật không, Trì Kha chưa bao giờ cho hắn câu trả lời rõ ràng.Lần này cũng thế.Anh chỉ hỏi: "Xin lỗi, do sắp xếp của tôi có sơ suất nên ảnh hưởng đến tâm trạng của Lãnh tổng sao?"Lãnh Vân Đình lắc đầu, mở ô bước vào màn mưa rả rích: "Đi làm việc thôi."Làm việc bên cạnh Lãnh Vân Đình đối với Trì Kha mà nói, là một việc rất mệt mỏi.Mệt gấp mười lần so với việc tự thân khởi nghiệp.Bởi vì lúc này, anh không chỉ là Trì Kha, mà còn phải là "Trì Kha"."Trì Kha" là người kín đáo, không dễ gây thù chuốc oán.Anh không muốn trước khi rời đi lại đắc tội với người khác trên cương vị "trợ lý của Lãnh Vân Đình".Cho nên suốt buổi chiều, anh luôn cố gắng hạ thấp sự tồn tại của bản thân, mong chuyến công tác này có thể trôi qua một cách yên bình, đừng gây thêm sóng gió.Anh đã kiềm chế tính cách của mình để làm trợ lý Trì suốt một buổi chiều, đến khi bữa tối kết thúc thì mệt mỏi thở dài.Trong bữa tiệc anh đã uống quá nhiều rượu, dạ dày căng tức khó chịu, chẳng còn hứng ăn uống, về khách sạn tắm rửa, ngủ một giấc cho xong.Chỉ mong ngày mai Kỷ Khiêm đừng tra hỏi chuyện ăn uống sinh hoạt hôm nay của anh.Đoàn người Chấn Đình trở lại khách sạn, Trì Kha chịu đựng cái bụng cồn cào vì rượu, vẫn lịch sự bắt tay chào tạm biệt đối tác ngoài cửa.Quay lại thì thấy mọi người đã tản đi, chỉ còn Lãnh Vân Đình đứng đó hút thuốc.Anh định đi, hắn lại cất tiếng gọi: "Trì Kha."Anh dừng bước.Lãnh Vân Đình nói: "Nghe ông nội bảo, sau Tết cậu định từ chức. Đây là lần cuối cùng chúng ta làm việc cùng nhau sao?"Trì Kha đáp: "Chưa chắc."Chuyện kinh doanh không có gì là chắc chắn. Không ai lại từ chối tiền, đợi khi anh và nguyên chủ hoàn toàn tách bạch, nếu hợp tác với Lãnh Vân Đình có thể thu về lợi nhuận khổng lồ, anh sẽ không từ chối.Lãnh Vân Đình nhìn anh thật lâu: "Cậu là người đầu tiên thể hiện sự ghét bỏ tôi rõ ràng như vậy."Lãnh Vân Đình không phải không biết có rất nhiều người ghét hắn.Chỉ là phần lớn thời gian, hắn không thèm để ý, cũng không muốn để tâm.Ghét thì sao?Chẳng phải cuối cùng bọn họ vẫn phải ngoan ngoãn gọi hắn một tiếng cậu hai Lãnh sao.Hắn đã bị những người đó tâng bốc đến tận mây xanh, đến nỗi bây giờ nhờ Trì Kha mới nhận ra, hóa ra mình chẳng được chào đón đến vậyGiống như hai năm hắn không được chào đón ở nhà tổ họ Lãnh khi đó.Kỳ lạ thay, hắn lại không vì thế mà hận Trì Kha.Nửa năm làm việc cùng nhau đủ để Lãnh Vân Đình nhận ra năng lực của anh.Đặc biệt, sau khi Trì Kha rời đi, Tinh Miên nhanh chóng suy bại trông thấy.Đối diện Lãnh Bách Nghiêu, hắn chưa từng thấy tự ti; đối diện Lãnh Thành Nghiệp, hắn chưa từng thấy hổ thẹn. Nhưng khi nhìn Trì Kha ngày càng tiến xa, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự chênh lệch và bất lực.Hận không nổi.Người ta có thể thù ghét người tài giỏi ở gần mình, nhưng khó mà ghen tỵ với một thiên tài chẳng thuộc cùng đẳng cấp.Hắn thậm chí còn cảm thấy, việc Trì Kha ghét mình là quá hợp tình hợp lý.Lãnh Vân Đình không biết về thân thế của Trì Kha.Hắn đoán, chắc anh phải có cha mẹ cởi mở, yêu thương hết mực, thì mới nuôi dưỡng ra được đứa con vừa kiên cường vừa có khí phách như thế.Trong giọng hắn vô thức nhuốm chút hâm mộ: "Chắc gia đình trợ lý Trì hạnh phúc lắm nhỉ?"Trì Kha nhìn hắn thật lâu, rồi chợt cong môi đầy mỉa mai: "Cậu hai và Hứa Nhạc Miên xứng đôi thật đấy."Mọi lỗi lầm đều đổ cho hoàn cảnh, luôn tìm lý do để cảm động chính mình—không xứng đôi thì là gì?Vẻ mặt Lãnh Vân Đình cứng đờ: "Ý cậu là gì?"Trong mắt Trì Kha đã thấp thoáng vẻ mất kiên nhẫn.Người ta nói dạ dày là cơ quan cảm xúc, quả thật lúc này tâm trạng không tốt, dạ dày anh cũng như biển động, cuộn sóng từng cơn.Anh không trả lời Lãnh Vân Đình, chỉ liếc thấy ánh đèn mờ nhòe của cửa hàng tiện lợi đối diện khách sạn.Mưa vẫn chưa dứt, dù có ô trong tay, ra ngoài lúc này chắc chắn sẽ bị ướt ống quần.Nhưng dạ dày khó chịu quá, trống rỗng đến nỗi buồn nôn, rất cần ăn chút gì đó để xoa dịu.Anh tránh Lãnh Vân Đình mà bước đi, không ngờ vừa bước ra khỏi cửa, điện thoại đã nhận được tin nhắn: ông cụ Lãnh gọi mọi người họp trực tuyến.Anh nhìn đồng hồ, rồi lại ngẩng lên nhìn con đường đầy vũng nước phía trước của hàng tiện lợi.Vừa nãy anh tưởng gần, nhưng ra khỏi cửa mới phát hiện ở giữa có một dãy rào chắn không ngắt quãng, muốn sang đường phải đi một vòng rất xa.Xa quá.Trì Kha ấn vào bụng đang co thắt, thấy cơn đau có phần dịu lại.Có lẽ là do đau quá, đến mức không còn cảm giác đau nữa.Cơ thể con người có khả năng thích nghi rất mạnh mẽ.Anh lùi lại nửa bước, tránh đi làn hơi nước lạnh lẽo ngoài hiên, quay lưng lại, không để ý đến tiếng xe gầm gừ phía sau.Cho đến khi tiếng bước chân gấp gáp càng lúc càng gần.Khi Trì Kha nhận ra tiếng bước chân vội vã ấy đang hướng về phía mình, thì đã chẳng kịp né tránh.Anh bị ôm ghì bất ngờ vào một vòng tay nồng hương chanh và bơ, bàn tay nóng rực áp chặt lên bụng, làm dịu cơn đau co thắt.Ngay sau đó, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống gáy."Chồng ơi, có nhớ anh không?"Trì Kha ngơ ngẩn nắm lấy cổ tay ấy: "...Sao anh lại đến đây?""Anh mang đồ ăn khuya cho chồng anh nè." Kỷ Khiêm lắc lắc chiếc hộp nhỏ trong tay kia, cười đắc ý, "Bánh chanh này là thành phẩm sau mười chín lần thất bại của anh đó. Tuần sau em về chắc chẳng ăn kịp, sáng mai anh được nghỉ, nhân lúc rảnh đến thăm em. Hai hôm nay sao rồi? Công việc có bận không?"Trì Kha khẽ hé môi, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết nên nói gì.Chần chừ thật lâu, anh chỉ gọi hai tiếng: "Kỷ Khiêm."Kỷ Khiêm đáp rất rõ ràng: "Anh đây, anh đây."Trì Kha buông lỏng đôi chân đã gồng cứng suốt bấy lâu, để phần lớn trọng lượng cơ thể dồn lên người hắn, giọng nói nhẹ nhàng như một tiếng thở dài: "Em hơi mệt."----Editor: Cảm giác Lãnh Vân Đình giống một con chó, theo nhiều nghĩa.Hôm nay mình edit thêm 3 chương nữa, tổng cộng là 6 chương truyện tặng quà 2/9 cho mọi người nhé. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me