TruyenFull.Me

Dm Edit Tro Ly Tong Tai Tu Choi 007

"Buổi phỏng vấn ngày mai đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, có cần tôi gửi bản thảo cho ngài xem qua không?"

"Không cần, cháu xem qua là được rồi."

Đây không phải một cuộc họp chính thức nên ba người đều khá thoải mái. Ông cụ Lãnh mặc đồ ở nhà, ngồi tựa trên ghế nằm ngoài sân, thoạt nhìn có vẻ không mấy vừa ý.

Ông hỏi Lãnh Vân Đình: "Bản thảo có người soạn sẵn cho cháu rồi, cháu đã học thuộc hết chưa?"

Lãnh Vân Đình đang ngâm mình trong bồn tắm hơi, uể oải đáp: "Vâng, cũng gần xong rồi ạ."

"Ông sẽ chờ xem biểu hiện của cháu vào ngày mai." Chủ tịch liếc hắn một cái, rồi lại chuyển sự chú ý sang người khác. "Trì Kha, ơ... cháu đâu rồi?"

Trì Kha đang lặng lẽ trốn ra khỏi khung hình thì bất ngờ bị điểm danh, không kịp nuốt miếng bánh tart đầy chanh trong miệng.

Kỷ Khiêm kịp thời đưa cốc nước tới.

Trì Kha lắc đầu, từ chối.

Kỷ Khiêm đành đổi sang nước trái cây, dịu giọng: "Lạnh đó, uống ít thôi."

Trì Kha tay còn dính dầu mỡ và vụn đồ ăn, không tiện cầm, bèn ghé sát lại, hớp hai ngụm từ tay hắn.

Đợi đến khi Kỷ Khiêm lấy khăn giấy giúp anh lau khóe miệng xong, Trì Kha mới quay lại khung hình, bình tĩnh nói: "Cháu xin lỗi ạ. Vừa nãy cháu đi tìm củ sạc."

Chủ tịch không nghi ngờ gì, gật đầu: "Không sao, hôm nay đến đây thôi, tan họp đi."

Vừa dứt lời, Trì Kha lập tức tắt video, vươn vai, xoa bụng rồi ngả người xuống sofa, khẽ than: "Hình như hơi chướng bụng."

"Không phải chướng bụng vì no đâu, em uống nhiều rượu, bị lạnh bụng, còn đau dạ dày nữa. Em không khó chịu thì ai khó chịu đây?" Kỷ Khiêm dang tay: "Lại đây, để anh xoa cho."

Trì Kha "Ừm" một tiếng, rồi chậm rãi dịch người qua, xoa cằm tự hỏi nên nằm xuống thế nào.

Kỷ Khiêm đợi một lúc, mất kiên nhẫn, chủ động kéo anh vào lòng, để anh dựa hẳn lưng vào ngực mình, vòng tay ôm trọn từ phía sau. Bàn tay ấm áp lùa vào trong áo ngủ, đặt lên cái bụng lạnh lẽo mà xoa bóp.

Trì Kha bị kích thích đến nín thở một hơi.

Kỷ Khiêm dụi mũi vào tóc anh, nhỏ giọng dỗ: "Thả lỏng một chút."

Để lộ sau lưng và gáy cho người khác là một việc rất nguy hiểm.

Trì Kha không ngừng nhắc nhở bản thân rằng người sau lưng là Kỷ Khiêm chứ không phải ai khác, mấy phút sau mới chịu thả lỏng, lười biếng dựa vào ngực hắn, cầm điều khiển tìm phim.

Thực ra anh không thích xem TV lắm.

Vì không nhận diện được gương mặt diễn viên nên người khác xem phim để giải trí, còn anh xem phim là để rèn luyện trí nhớ, rất mệt.

Nhưng anh vẫn thường bật TV, chọn đại một bộ phim hài có diễn viên ưu nhìn hoặc phim về chủ đề đời thường để nghe tiếng, coi như nhạc nền xua bớt buồn tẻ.

Kỷ Khiêm quay sang xem cùng anh. Khi lướt qua một bộ phim, hắn không nhìn được chê: "Người này diễn càng ngày càng tệ."

Trì Kha tò mò nhấn vào: "Anh từng xem phim của người này rồi?"

"Phim chúng ta xem tuần trước chính là do người này diễn." Kỷ Khiêm đã quen với chuyện anh mù mặt, nên lại hỏi với vẻ hiếu kỳ: "Có phải em không thể nhận ra được ngôi sao nổi tiếng nào đúng không?"

"Cũng có chứ." Trì Kha thuận miệng kể vài cái tên. "Những người hợp gu thẩm mỹ của em thì em nhớ được."

Kỷ Khiêm trong lòng hơi ghen, bàn tay cũng chậm lại: "Ồ, hợp thẩm mỹ của em à."

Trì Kha véo nhẹ ngón tay đang vuốt ve nơi bụng dưới của mình: "Chuyện này mà cũng ghen sao?"

Kỷ Khiêm không tỏ ý kiến, chỉ hỏi: "So với anh thì thế nào? Em nhớ được anh từ khi nào?"

Trì Kha giả vờ suy nghĩ: "Cái này..."

Kỷ Khiêm lập tức dựng tai nghe.

"Không nhớ rõ lắm."

"Không nhớ rõ?!" Kỷ Khiêm không vui, cù vào eo anh.

"Á —— đừng nghịch." Không còn đường né, Trì Kha đành ngửa đầu hôn nhẹ lên cằm hắn trong tuyệt vọng: "Anh đẹp nhất."

Chiêu đơn giản nhưng cực hiệu quả.

Kỷ Khiêm đành miễn cưỡng chấp nhận, tiếp tục phục vụ anh một cách tận tụy.

Thấy Trì Kha nheo mắt thoải mái, dần dần lộ vẻ thỏa mãn buồn ngủ, hắn nhẹ giọng hỏi: "Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?"

Trì Kha không trả lời.

Đúng lúc Kỷ Khiêm nghĩ anh đã ngủ, Trì Kha xoay người, từ nằm ngửa thành nằm sấp, ghé vào người hắn, hai tay vòng qua cổ, đầu dựa vào bả vai.

Lần đầu tiên thấy anh thân mật và ỷ lại như vậy, Kỷ Khiêm hơi sững người, rồi từ từ ôm chặt, vỗ nhè nhẹ tấm lưng mỏng.

"Sao anh nhận ra?" Trì Kha tò mò.

Từ lúc gặp đến giờ mới một tiếng, trong đó quá nửa thời gian anh đều bận họp, anh tự thấy mình không có biểu hiện gì khác thường ngày, sao Kỷ Khiêm lại nhận ra tâm trạng anh không tốt?

"Không nói cho em biết đâu." Kỷ Khiêm "hừ" một tiếng. "Nếu em biết lần sau chắc chắn sẽ cố tình giấu."

Trì Kha nghĩ kỹ, thấy cũng phải, bèn không hỏi nữa, trả lời câu hỏi trước: "Ừ, em không có buồn."

Kỷ Khiêm cong môi cười, không truy hỏi nguyên nhân, thoải mái đổi chủ đề: "Trước khi tới đây, anh đã thử hỏi khách sạn xem còn phòng không, họ bảo tất cả các loại phòng đều còn trống."

Trì Kha nhướng mày: "Anh đặt rồi?"

"Sao có thể?" Kỷ Khiêm cười khẽ. "Em mà đuổi anh thì anh sẽ ra ngoài đại sảnh ngủ."

"Vậy anh còn hỏi làm gì."

"Anh cứ hỏi cho chắc. Nhỡ đâu hết phòng thì sao? Lúc đó anh mới có lý do chính đáng để ở lại." Kỷ Khiêm không chút ngại ngùng, "Phòng giường đôi rộng mét tám, thêm anh ngủ chung thì sao nào?"

Trì Kha thầm nghĩ: Nói như kiểu có ai muốn đuổi anh đi vậy.

Kỷ Khiêm mà không làm bác sĩ thì cũng có thể làm diễn viên xuất sắc, một mình diễn được cả một bộ cung đấu.

"Mai anh đi à?"

"Ngày kia anh phải đi làm." Kỷ Kỷ Khiêm thở dài ba tiếng. "Bên ông cụ Lãnh còn cần giấy tờ, anh phải đến các phòng ban liên quan, đã hẹn ngày kia rồi. Nhưng mai thì rảnh cả ngày, anh muốn ăn tối với em rồi mới đi có được không?"

"Được." Trì Kha mở điện thoại xem lịch trình. "Ngày mai em cũng không có việc gì quan trọng, chỉ có một lịch hẹn ăn trưa. Anh muốn đi cùng không?"

"Người không liên quan cũng được đi á?"

"Không bàn chuyện công việc, chỉ gặp gỡ thân tình thôi. Họ đều đưa người nhà đi."

"Ồ..."

Cung phản xạ của Kỷ Khiêm hơi chậm, lần đầu tiên được có danh phận công khai nên có chút bỡ ngỡ.

Đợi Trì Kha đứng dậy đi về phòng ngủ, hắn mới nghiệm ra ẩn ý của hai chữ "người nhà", liền bật dậy nhào tới: "Chồng ơi! Chờ anh với!"

Trì Kha nhẹ nhàng tránh khỏi cái ôm của hắn, cố tình nói: "Anh ngủ sofa hay em ngủ sofa?"

"Sofa gì chứ?" Kỷ Khiêm giả ngu cười tủm tỉm: "Đã là người nhà thì hôm nay phải ngủ trên giường chứ, đúng không? Ngủ cùng giường!"

Vừa nảy ra ý định Kỷ Khiêm đã vội vàng chạy đến đây luôn, nên chỉ mang một cái túi với hai bộ quần áo để mặc vào ngày mai, ngoài ra chẳng mang gì.

May mà Trì Kha có sẵn một bộ đồ ngủ rộng, lấy ra đưa cho Kỷ Khiêm, buồn cười nhìn hắn thay đồ, vui vẻ nghe hắn hát líu lo rồi đi về phía cửa kính.

Đèn phòng tắm sáng lên, chẳng mấy chốc vang lên tiếng nước ào ào.

Trì Kha nằm trên giường, không xem điện thoại, cũng chẳng xem tài liệu, chỉ ngẩn người nhìn trần nhà.

Từ lúc Kỷ Khiêm xuất hiện, tâm trạng anh đã tốt lên nhiều.

Không phải anh không muốn kể cho Kỷ Khiêm nghe những chuyện đó, chỉ là lâu rồi mới có được một ngày thoải mái thế này, tạm thời không muốn nhắc đến.

Giống như sau cơn mưa, người ta chỉ muốn thấy cầu vồng, chẳng ai muốn cứ nghĩ về vũng bùn dưới chân.

Tiếng nước rì rào ngừng lại.

Cửa kính phủ hơi nước mở ra, Kỷ Khiêm vội lau khô tóc, rồi ném khăn xuống, lao đến hôn lên khóe miệng Trì Kha.

Trì Kha bật cười: "Anh manh động thế?"

"Anh đã kiềm chế lắm rồi đó." Kỷ Khiêm nhướng mày. "Vì ngày mai có việc nên cần dậy sớm, không thì anh cũng không tha cho em dễ dàng thế đâu."

Trì Kha nghe hắn buông mấy lời "bá đạo", lần nào cũng chỉ xem như mưa rào thoáng qua, nên cũng không để trong lòng:

"Mau ngủ đi, mệt rồi."

Trưa hôm sau, khi Kỷ Khiêm xuất hiện bên cạnh Trì Kha, sắc mặt Lãnh Vân Đình lập tức trở nên đặc sắc.

Kỷ Khiêm cười tủm tỉm chào:

"Lâu rồi không gặp, Lãnh tổng."

Lãnh Vân Đình nhíu mày:

"Anh đến từ khi nào?"

Khóe môi Kỷ Khiêm hạ xuống, vẻ mặt nghiêm túc:

"Chưa từng rời đi."

Lãnh Vân Đình: "?"

Kỷ Khiêm trầm giọng:

"Tôi tồn tại ở khắp mọi nơi."

Lãnh Vân Đình: "......"

Trì Kha lặng lẽ che mặt.

Nhìn thấy hắn cứ quấn lấy Trì Kha không buông, Lãnh Vân Đình chỉ muốn trợn trắng mắt, nhưng chẳng thể nói được câu nào.

Vốn dĩ bữa tiệc này được tổ chức nhờ quan hệ của Trì Kha, hắn ta chỉ đến góp vui, nhân tiện mượn chút quan hệ ở bên thành phố G.

Đầu năm vị sếp lớn kia từng muốn đào Trì Kha về nhưng không thành. Giờ Trì Kha tính ra làm riêng, đối phương chắc chắn lại nhen nhóm ý muốn hợp tác. Hai bên đều dẫn người nhà theo để xây dựng "thân tình riêng", thuận lợi dùng "tình nghĩa" để bàn chuyện.

Nhưng Lãnh Vân Đình đâu có ngốc. Trì Kha đưa theo Kỷ Khiêm đến, chủ yếu là để Kỷ Khiêm "ra mắt" với những người này.

Kỷ Tụng đang nắm giữ dự án ở thành phố G, không chừng sau này còn dựa vào những mối quan hệ ở đây để ủ mưu gì đó với Kỷ Khiêm.

Trì Kha đồng ý tham dự buổi tiệc chính là để mở rộng mối quan hệ, bảo vệ cho Kỷ Khiêm.

Kỷ Khiêm tự mình đến được thì càng tốt, chẳng cần nói nhiều lời, sự hiện diện đã là tuyên bố lập trường.

Lãnh Vân Đình không rõ Kỷ Khiêm có tự nhận thức được điều đó hay không, nhưng thấy hắn vui vẻ, trong lòng bỗng dưng dâng lên chút hụt hẫng.

Hâm mộ quá.

Hâm mộ cái cảm giác được ai đó thực sự để trong lòng như vậy.

Hắn ta chưa bao giờ có cảm giác này, ngay cả trong thời gian tình nùng ý mật với Hứa Nhạc Miên cũng chưa bao giờ có.

Lãnh Vân Đình thừa nhận bản thân không thật sự thích Hứa Nhạc Miên đến mức đó, nhưng trước đây hắn vẫn luôn nghĩ rằng Hứa Nhạc Miên yêu mình sâu đậm, yêu đến mức coi hắn là trung tâm thế giới, sống chết đều vì hắn.

Nếu không phải thế, bản thân hắn cũng không cố chấp với Hứa Nhạc Miên đến vậy.

Giờ nghĩ lại...

Thật sự là yêu sao?

Lãnh Vân Đình thất thần bắt tay đáp lại những lời chào hỏi nhiệt tình của các vị sếp lớn, chờ đến khi bừng tỉnh thì đã lỡ mất thời cơ bắt chuyện, đành nhìn họ và Trì Kha qua lại khách sáo.

Đang bực dọc thì nhân viên phục vụ đến thông báo sẽ sớm mang món ăn nóng lên.

Không lâu sau, cửa phòng bao mở ra, một nhân viên phục vụ dáng người mảnh mai bưng một bát canh lớn đi vào.

Lãnh Vân Đình ngẩng đầu, đồng tử co rút ——

Hứa Nhạc Miên?!

Không chỉ hắn ta kinh ngạc mà Kỷ Khiêm cũng giật mình.

Kỷ Khiêm khẽ nắm tay Trì Kha dưới bàn, lắc nhẹ, đưa ánh mắt hỏi: 【Em sắp xếp à?】

Trì Kha gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Nhà hàng sang trọng này không tuyển nhân viên thời vụ, chỉ tuyển nhân viên toàn thời gian, càng không có chuyện tuyển nhân viên bán thời gian.

Việc Hứa Nhạc Miên nghỉ chỗ làm cũ đến đây làm đúng là do Trì Kha sắp xếp. Anh muốn để cậu ta được chiêm ngưỡng nhiều người quyền thế và giàu có hơn Lãnh Vân Đình, rồi nuôi lớn cái "tham vọng" đen tối ấy.

Nhưng việc cậu ta phụ trách bàn tiệc hôm nay thì không phải do anh sắp xếp.

Chỉ có thể nói là trùng hợp.

Hoặc là nói... sự trùng hợp nhân tạo.

Những vị sếp lớn ở đây, đừng nói ở thành phố G, trong toàn tỉnh cũng là nhân vật có tiếng. Họ đến ăn chắc chắn làm nhân viên nhà hàng bàn tán xôn xao.

Muốn thể hiện trong những dịp này không phải chuyện lạ.

Chẳng biết Hứa Nhạc Miên có nằm trong số những người như thế không.

Trì Kha coi như không thấy người quen bất ngờ xuất hiện. Anh xoay bàn tay, khéo léo đổi ly rượu đầy của mình với ly cạn của Kỷ Khiêm.

Kỷ Khiêm không hề do dự, cầm ly đầy rượu chạm cốc, uống cạn một hơi, sau đó uống một ngụm nước lọc lớn tráng miệng.

Đổi từ khi nào?

Hắn dùng đầu gối chạm nhẹ vào đùi Trì Kha.

Trì Kha lười trả lời.

Kỹ năng "đổi trắng thay đen" của anh không tệ, nhưng thực hiện rất phiền phức, phải mắt quan sát tai lắng nghe, còn mệt hơn uống rượu. Nếu không phải thật sự không uống nổi, anh sẽ không làm vậy.

Mà hiện tại... đương nhiên không phải anh không uống nổi.

Chỉ là anh không muốn Kỷ Khiêm phải uống nhiều như vậy thôi.

Trì Kha thở dài, cuối cùng hiểu vì sao Kỷ Khiêm không cho anh uống rượu.

Đúng là tình yêu khiến người ta mù quáng.

Đáng sợ thật.

Anh đặt ly xuống trong tâm trạng phức tạp, đúng lúc nghe thấy một tiếng kêu thất thanh.

Một vị sếp lớn tóc mai đã điểm bạc bị rượu làm ướt nửa người, mặt đen như đáy nồi, giọng trầm thấp mà gay gắt:

"Làm việc kiểu gì vậy? Nhà hàng các người đào tạo kiểu gì mà phục vụ đến bưng món cũng không xong?"

Hứa Nhạc Miên sững người hai giây mới hoàn hồn, vội vàng cúi đầu, hoảng loạn che đi sự thất thố và kinh hoảng trên mặt:

"Xin lỗi! Thật sự xin lỗi, là do tôi bất cẩn..."

Không phải "bất cẩn".

Mà là vì Lãnh Vân Đình.

Khoảnh khắc vô tình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy, Hứa Nhạc Miên lập tức như bị đóng đinh, cả thế giới bắt đầu rung chuyển.

Tim đập nhanh, hơi thở dồn dập, tất cả ký ức đè nén và oán hận trong nháy mắt trào dâng, che mờ tầm mắt, đến mức không nhìn thấy được cái ly bên cạnh khủy tay.

Tại sao?

Tại sao Lãnh Vân Đình cứ như bóng ma bám riết không buông?

Tại sao dù đã rời khỏi hắn, bản thân vẫn không thoát được những bi kịch này?

Hứa Nhạc Miên ấm ức vô cùng, lời xin lỗi dần xen tiếng nức nở, run rẩy như một con thú nhỏ bị dồn đến đường cùng:

"Thật sự xin lỗi... Tôi không cố ý..."

Nhưng chẳng ai quan tâm đến nguyên nhân cậu ta phạm sai lầm.

Là khách hàng, sự kiên nhẫn của họ đã tan biến sạch từ lúc bị đổ rượu lên người.

Bầu không khí lập tức căng thẳng, ánh mắt lạnh lẽo và những tiếng xì xào khe khẽ như vô số mũi kim băng đâm vào sau lưng cậu ta.

Sau khi rời khỏi Lãnh Vân Đình và Trì Kha, đây là lần đầu tiên Hứa Nhạc Miên gặp phải rắc rối lớn đến thế.

Cậu ta luôn ngập chìm trong oán hận dành cho Lãnh Vân Đình, không thể tự thoát ra. Khi nghe thấy hai chữ "đuổi việc" thốt ra từ miệng quản lý, đầu óc cậu ta vẫn chưa kịp phản ứng.

Hứa Nhạc Miên theo bản năng quay sang nhìn Trì Kha, nhưng lại thấy anh đang nghiêng đầu nghe Kỷ Khiêm thì thầm, khóe môi cong cong, thậm chí một ánh mắt cũng chẳng buồn bố thí cho cậu ta, chứ đừng nói giúp đỡ.

Hứa Nhạc Miên đờ đẫn quay sang nhìn Lãnh Vân Đình —

Hứa Nhạc Miên sững sờ.

Một ánh mắt thật khó tả.

Trống rỗng, dò xét, hồi ức... duy chỉ không có chút cuồng nhiệt nào, như đang nhìn một người xa lạ.

Lãnh Vân Đình không định can thiệp vào chuyện này.

Trong khoảnh khắc ấy, Hứa Nhạc Miên nghe thấy một tiếng ù dài trong tai, toàn thân run rẩy mất kiểm soát, lồng ngực bị đè ép đến nghẹt thở.

Một cảm xúc xa lạ mà bén nhọn.

—— Cậu ta đang sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me