Dm Edit Tro Ly Tong Tai Tu Choi 007
 Vào giữa và cuối tháng mười hai, mười một thành viên trong đội ngũ nòng cốt của Tập đoàn Tài chính Tự Nguyên tiến hành cuộc họp quy mô lớn chính thức đầu tiên.Tên công ty là do người đàn ông Anh Quốc Ansel kia lật từ điển suốt hai đêm mới chọn ra được.Anh ta nói người Hoa thích "hy vọng", trong đó "Tự" đại diện cho trật tự và tương lai, chữ "Nguyên" mang ý nghĩa khởi đầu của sinh mệnh, kết hợp lại chính là viễn cảnh tốt đẹp dành cho công ty.Trì Kha nghĩ rằng đáng ra anh ta phải sinh ra ở Trung Quốc mới đúng.Với năng lực này mà không làm bài tập đọc hiểu tiếng Trung thì đúng là phí của trời.Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của CEO và trêu chọc một hồi.Ansel gan to nhất, nói: "Ôi, tiếc ghê, tên công ty mình đã đặt quá sớm rồi."Trì Kha ngước mắt lên, chưa hiểu "tiếc" chỗ nào.Ansel bảo: "Ủa? Chẳng phải người Hoa thích sự lãng mạn sao? Tôi thấy mấy tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết khi khởi nghiệp đều lấy tên người yêu đặt tên cho công ty mà!"Một nửa phòng họp cười ồ lên, nửa còn lại là những người nước ngoài chưa từng đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo của Trung Quốc.Trì Kha cạn lời: "Đây đâu phải là công ty của mình tôi."Thực ra, động lực ban đầu để anh tiến vào ngành này là vì Kỷ Khiêm.Nhưng những người có mặt ở đây, ai mà chẳng có lý do và mục đích ban đầu của riêng mình?Động cơ cá nhân có thể khác nhau, nhưng mục tiêu và lý tưởng kinh doanh là giống nhau, đó mới là duyên cớ để mọi người tụ họp.Lấy Ansel và hai người kia làm ví dụ, họ đã đồng hành cùng anh ngay từ khi bản kế hoạch kinh doanh còn chưa được thực hiện.Sau một thời gian dài, mối quan hệ giữa họ không còn chỉ là cấp trên và cấp dưới đơn thuần nữa. Tuy vốn khởi nghiệp phần lớn là do anh bỏ ra, nhưng công ty có thể đứng vững không chỉ dựa vào một mình CEO trên danh nghĩa mà còn nhờ sự đồng lòng của tất cả.Mục đích ban đầu của anh chỉ cần một mình anh biết là được.Kỷ Khiêm là của riêng anh.Sau khi mọi người lần lượt rời đi, có người gọi Trì Kha lại."Sếp Trì, chờ chút!" Người lên tiếng là nữ CMO tóc đen ngắn thẳng, một nhân tài mà Trì Kha tốn không ít công sức mới chiêu mộ được về từ công ty khác.Vị nữ lãnh đạo trẻ này thân thế không hề tầm thường, cha cô là giám đốc một ngân hàng, quan hệ rộng khắp, nắm trong tay hầu như tất cả tin tức nội bộ trong giới.Cô hí hửng chia sẻ tin nóng với sếp: "Anh có biết tối qua cậu hai nhà họ Lãnh và cậu hai nhà họ Tư Mã đã đánh nhau đến nhập bệnh viện ở thành phố G không?"Hiếm hoi lắm mới có chuyện giật gân mà Trì Kha lại biết trước cả cô.Tối qua, khi hai người họ vừa đặt chân đến bệnh viện thì trợ lý số một đang công tác bên thành phố G cùng với người đóng thế đi theo Lãnh Vân Đình đã lập tức gửi tin tức về.Có điều Trì Kha vẫn tò mò muốn nghe xem chuyện này đang được lan truyền bên ngoài như thế nào, cũng tiện thể kiểm chứng độ chính xác và đáng tin của nguồn tin từ nhân viên: "Có nghe phong thanh, cụ thể là chuyện gì vậy?"CMO hất tóc: "À chuyện này thì... nói ra dài lắm..."Thấy ánh mắt thản nhiên của Trì Kha, cô lập tức sửa lời: "À, tất nhiên, tôi có thể nói ngắn gọn thôi."Suýt nữa quên mất, sếp chỉ thích báo cáo ngắn gọn, rõ ràng, không thích kể lể thêm thắt văn vẻ, vì như thế sẽ rất lãng phí thời gian.Lãng phí thời gian đồng nghĩa với việc phải tan làm muộn hơn.Tan làm muộn thì anh sẽ không thể về nhà sớm để gặp vị bác sĩ họ Kỷ kia.Mà nếu ảnh hưởng đến thời gian họ gặp nhau thì chắc chắn tâm trạng sếp cũng bị ảnh hưởng.Sếp mà không vui thì ngày hôm sau cả công ty sẽ không được chiêm ngưỡng gương mặt đáng giá ngàn vàng nở nụ cười...Nói tóm lại.Thời gian và nụ cười của sếp chỉ dành cho người yêu của mình mà thôi.Đúng là lam nhan họa thủy mà.Cái gọi là tình yêu này, ai rơi vào cũng trở nên mất trí.CMO cảm khái: "Haizz!"Trì Kha khó hiểu: "?"CMO phất tay, kể gãy gọn: "Nghe nói Tư Mã Dật Trần trước đó có dây dưa với tình nhân cũ của cậu hai Lãnh. Lần này cậu hai Lãnh đưa một tình nhân mới đến dự tiệc, người này lại có vài phần giống với tình cũ. Bốn người chạm mặt nhau, tình cũ với tình mới có xung đột, cậu hai Lãnh đến trước nên đứng ra bênh vực tình mới. Tư Mã Dật Trần chạy đến thấy cảnh đó thì nổi điên, xông lên đấm cậu hai Lãnh một cú... Ông cụ Tư Mã liền sắp xếp cho hắn ta ngày mai xuất ngoại sang Thái Lan. Giờ thì thành trò cười thật rồi, để hắn ta ở lại thì cũng chẳng còn mặt mũi nào nữa. Chẳng hiểu sao lại bỗng nhiên nổi khùng? Chẳng lẽ là Tư Mã Dật Trần thật lòng thích cái cậu Hứa gì đó rồi?"Nào có chân tình gì ở đây, chỉ đơn thuần là tức nước vỡ bờ thôi.Cố gắng chịu đựng sự ghê tởm suốt mấy tháng, lãng phí khoảng thời gian ít ỏi còn lại trước khi ra nước ngoài cho Hứa Nhạc Miên, đánh cược cả danh tiếng chỉ để mong nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Lãnh Vân Đình. Kết quả người ta chẳng những không đau lòng, mà còn nhìn hắn ta bằng ánh mắt kiểu "cái loại mắt thẩm mỹ rác rưởi này" để xem trò hề. Trong khoảnh khắc đó, Tư Mã Dật Trần mất sạch, lại còn phải bồi thường thêm, lúc ấy mà không phát điên thì đúng là tâm lý sắt đá.Ngoài vài chi tiết nội tình, thông tin mà CMO biết được cũng không khác mấy so với thực tế được lan truyền.Trước khi đi, Trì Kha còn khen ngợi năng lực của cô.CMO được khen mà vừa thấy khó hiểu vừa lâng lâng, chỉ nghĩ nhất định sau này sẽ chăm chỉ tìm hiểu tin tức hơn nữa, hoàn toàn không nhận ra mình đã bị vị lãnh đạo tư bản tính toán.Nhưng dẫu có nhận ra, cô cũng chỉ lầu bầu vài câu rồi vẫn cam tâm tình nguyện cống hiến.Biết sao được, chỉ cần hóng hớt chút tin tức đã được nhận về lời khen ngợi và giá trị tinh thần quý như thế từ cấp trên, ai mà không vui vẻ làm?—Hai ngày sau, trợ lý số một từ thành phố G đáp máy bay về, lập tức lao ngay vào phòng sếp."Sếp sếp sếp sếp—"Sếp đang chăm chú làm dự toán trên máy tính, mặt không đổi sắc đưa tay bịt tai."Ai dà, lại ghét tôi nữa rồi." Trợ lý số một lúc luống cuống luôn vô thức to tiếng, giờ tự giác hạ giọng, "Sếp ơi, có chuyện lớn rồi!"Trì Kha dừng tay, không ngẩng đầu: "Chuyện gì?"Trợ lý số một nói: "Chẳng phải Cô Mạnh hôm qua đã hoàn toàn kết thúc vụ kiện hợp đồng với Tinh Miên nhảy việc sang công ty khác ký hợp đồng chính thức rồi sao, sau đó—"Trì Kha: "Lấy hơi.""Khụ——" Trợ lý số một hít sâu, rồi không ngừng nghỉ nói tiếp: "Sau đó cô ấy định chính thức ra tay với Hứa Nhạc Miên, chuẩn bị phơi bày nguyên nhân vụ đánh nhau giữa cậu hai Tư Mã và cậu hai Lãnh mấy hôm trước."Trì Kha: "Giờ cậu mới biết sao?""Thế vẫn chậm á? Cô ấy mới liên hệ với truyền thông sáng nay, một tiếng sau tôi đã biết rồi——" Nói đến nửa chừng, trợ lý số một sực tỉnh, ngập ngừng: "... Chẳng lẽ là anh ra tay?"Trì Kha gật đầu.Anh vốn định tự mình phanh phui, nhưng Mạnh Tảo lại nằng nặc muốn tự mình trút giận.Trợ lý số một không hiểu: "Như vậy chẳng phải là giúp cậu ta nổi tiếng hơn sao?"Nổi tiếng nhờ tai tiếng thì cũng là nổi tiếng, vẫn có thể kiếm tiền."Không phải cứ bị khui đời tư là sẽ nổi." Trì Kha gửi tài liệu vừa lưu cho CTO, ngả lưng vào ghế, hai tay đan vào nhau đặt lên đầu gối, ngước mắt nhìn trợ lý số một, "Nếu chỉ cần bị lộ chuyện riêng mà đã có thể nổi tiếng, thì làm minh tinh chẳng phải quá dễ dàng rồi sao?"—Hứa Nhạc Miên nhìn thấy tên mình trên hotsearch, tim đập nhanh đến mức gần như ù tai.Kể từ khi trốn đến thành phố G, cậu đã bị Tinh Miên đóng băng.Không rõ Lãnh Vân Đình nghĩ gì, mãi không để để bộ phận pháp lý liên hệ về chuyện tiền bồi thường hợp đồng, nhưng bị khoản bồi thường khổng lồ đó đè nặng lên đầu khiến cậu luôn cảm thấy nghẹt thở, phải gắng gượng làm việc để kiếm tiền.Sau khi xác định quan hệ yêu đương với Tư Mã Dật Trần, họ đã có một khoảng thời gian vô cùng ngọt ngào.Tư Mã Dật Trần thường xuyên mua túi xách, trang sức cho cậu, còn hay đưa cậu đi ngồi trực thăng vào những ngày lễ. Mỗi lần máy bay bay ngang qua, cậu đều cảm nhận được có rất nhiều người ngước nhìn. Niềm hạnh phúc ấy là thứ mà Lãnh Vân Đình chưa bao giờ mang lại.Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, tần suất Tư Mã Dật Trần tìm cậu ngày một ít đi.Từ một ngày một lần, thành ba ngày một lần, rồi thành một tuần một lần. Ban đầu còn trả lời tin nhắn giải thích lý do, sau này tin nhắn cũng chẳng buồn trả lời.Hứa Nhạc Miên từng nghĩ, có phải vì cậu không đáp lại tình cảm kịp thời nên người kia mới thất vọng. Dù sao, bấy lâu nay, họ gần như chẳng hề hôn nhau, Tư Mã Dật Trần cùng lắm chỉ hôn nhẹ lên má.Thế là một đêm nọ, cậu lấy hết dũng khí cởi sạch quần áo, bước đến trước mặt Tư Mã Dật Trần.Tư Mã Dật Trần giật mình nhảy khỏi giường như bị dọa.Hứa Nhạc Miên vẫn nhớ mãi nhớ sự bẽ bàng lúc đó.Cậu nghĩ sau đó hắn sẽ dỗ dành mình.Nhưng sự thật là, hắn chẳng những không dỗ dành, mà còn không gửi lấy một tin nhắn hỏi thăm.Đối phương dường như đã chán, hoàn toàn phớt lờ cậu.Khoảnh khắc ấy, Hứa Nhạc Miên hiểu ra, cậu vốn chưa từng yêu người đàn ông này.Sự quan tâm của hắn ta còn chưa bằng một phần cách Lãnh Vân Đình quan tâm kẻ thế thân kia.Bạn bè biết chuyện của họ vẫn luôn khuyên cậu chia tay một cách ẩn ý, nhưng không hiểu sao Hứa Nhạc Miên vẫn chẳng nỡ mở lời.Tư Mã Dật Trần chắc chắn cũng không muốn chia tay, cậu lại không muốn làm hắn tổn thương.Thời gian trôi đi, Hứa Nhạc Miên Chỉ có thể nhìn những món quà mà Tư Mã Dật Trần thỉnh thoảng gửi đến để duy trì mối quan hệ, rồi vô thức nhớ đến những thứ mà trước kia Lãnh Vân Đình nhờ Trì Kha mua.Ít nhất...Lãnh Vân Đình còn cho người đích thân mang đến cho cậu.Lãnh Vân Đình đã lâu không có tin tức tình ái nào, Hứa Nhạc Miên mỗi đêm đều lướt lại những tin đồn cũ của hắn, tủi thân đến mức muốn khóc.Cậu không hiểu.Rõ ràng cậu chỉ muốn một tình cảm đơn giản và chân thành, tại sao lại khó khăn đến vậy?Khoảng thời gian ấy, cuộc sống của cậu bình lặng đến mức ngột ngạt.Không hiểu vì sao, kể từ sau lần bị đuổi việc ở nhà hàng đó, hầu hết những nơi cao cấp đều không muốn nhận cậu.Hứa Nhạc Miên đoán mình đã đắc tội người không nên đắc tội, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.Đi làm kiếm tiền, về nhà ngủ, cầm đồng lương ít ỏi, đi ngang trung tâm thương mại cũng chỉ dám cúi đầu bước nhanh...Ngày nào cậu cũng mong mỏi tháng ngày khổ sở như cực hình này sớm kết thúc, chẳng biết đến bao giờ mới có thể trở lại quỹ đạo cuộc đời mình.Ngay lúc cận kề sụp đổ, Tư Mã Dật Trần bỗng chủ động liên lạc, nói muốn dẫn cậu đi dự một buổi dạ tiệc.Hứa Nhạc Miên nghĩ, coi như cho cả hai một cơ hội hàn gắn, không đắn đo liền đồng ý.Số phận đúng là trớ trêu.Ngay khi cậu nghĩ về Lãnh Vân Đình nhiều nhất, thì hắn xuất hiện.Nhưng hắn không đến một mình.Mà còn dẫn theo... một cậu trai trẻ rất giống cậu.Khoảnh khắc nhìn thấy người đó, toàn thân Hứa Nhạc Miên run lên bần bật.Cậu chìm trong thất vọng, ghen tị, chán ghét.Nhưng lại không kìm được mà nảy sinh một cảm giác ưu việt.Lãnh Vân Đình quả nhiên vẫn dành cho cậu một chút tình cảm thật lòng, và vẫn chưa thật sự quên được.Nhưng thì đã sao chứ?Họ không thể quay lại quá khứ.Hứa Nhạc Miên không muốn nhìn một người khác lặp lại con đường mình từng đi, nên đã tốt bụng đến tìm gặp cậu trai trẻ kia, nói cho cậu ta biết thân phận "người thay thế".Cậu trai trẻ nghe xong thì hoảng hốt che miệng, đôi tay run lẩy bẩy nói không thể nào, vừa liếc thấy Lãnh Vân Đình liền lao thẳng đến nhào vào lòng hắn khóc lóc kể lể.Lãnh Vân Đình nghe xong lại hoàn toàn khác với dáng vẻ nóng nảy thường ngày, không nổi giận, ngược lại còn cười nhạt mỉa mai rằng Hứa Nhạc Miên quá xem trọng bản thân.Toàn thân Hứa Nhạc Miên lạnh buốt, ngay lúc nước mắt sắp rơi xuống thì bất ngờ thấy Tư Mã Dật Trần, người đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, lao ra, giáng cho Lãnh Vân Đình một cú đấm nặng nề.Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn.Hứa Nhạc Miên choáng váng theo họ đến bệnh viện, ở ngoài cửa phòng khám, cậu nghe thấy Tư Mã Dật Trần gằn giọng hỏi: "Đm mày không thích thì lần trước đến bệnh viện làm gì?"Lãnh Vân Đình bị đấm vô cớ, còn bực bội hơn: "Mẹ kiếp, tao đến thăm Tô Cẩn Miên chứ làm gì!"Những lời phía sau Hứa Nhạc Miên không còn can đảm nghe tiếp, cậu chạy về nhà, khóa mình trong phòng, mở chế độ máy bay, ai cũng không gặp.Nhưng cậu đã đánh giá quá cao bản thân rồi.Khi nhìn thấy hot search, cậu lập tức bật lại liên lạc, nhưng giao diện chính chẳng có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn, duy nhất chỉ có hai tin nhắn thông báo cậu bị cho nghỉ việc ở chỗ làm thêm.Hứa Nhạc Miên hoàn toàn phớt lờ.Giờ cậu chẳng còn tâm trí quan tâm đến công việc bán thời gian nữa, trong đầu chỉ toàn nghĩ về cái hot search kia, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.Phải làm sao đây?Mọi người đều biết lịch sử tình cảm của cậu rồi, phải làm sao đây?Trên mạng sẽ bàn tán thế nào? Có nghi ngờ cậu chính là người tình bí ẩn trước kia của Lãnh Vân Đình không? Có cho rằng tình cảm giữa cậu và Tư Mã Dật Trần vẫn còn sâu đậm không? Có suy đoán việc Lãnh Vân Đình và Tư Mã Dật Trần trở mặt thành thù là vì cậu không?Hứa Nhạc Miên trốn trong chăn, hoảng loạn nhìn từ khóa kia leo lên từng chút một, đến nửa chừng thì dừng lại.Một lúc sau, thứ hạng của từ khóa bắt đầu tụt xuống.Cậu sững sờ, rồi không do dự nữa, trực tiếp nhấn vào xem, thấy bài đăng đang hot nhất.【Bình luận: 167】【Chia sẻ: 11】【Lượt thích: 46】Thảm, thảm đến mức gần như chẳng ai buồn để ý.Cậu mở phần bình luận, đa số là tag những tài khoản khác, vài người cười "hahaha", số còn lại thì hoặc cảm thán "giới này đúng là loạn thật", hoặc là người qua đường buông một câu chửi: "Hứa Nhạc Miên? Ai vậy? Ngôi sao tuyến 18 chẳng biết ở đâu ra bị bao nuôi mà cũng thành tin sốt dẻo á? Tôi nhớ hồi cậu ta nổi nhất cũng từng lộ tin bị bao nuôi rồi mà..."Và rồi không còn gì nữa.Bấm vào mục thảo luận theo thời gian thực, độ hot cũng không cao, lâu lâu mới có một người thực sự đăng bài hóng hớt.Hứa Nhạc Miên nhìn chằm chằm ánh sáng yếu ớt từ màn hình, ánh mắt trống rỗng, hai tay lạnh ngắt chẳng còn chút nhiệt độ.Trong đầu cậu bỗng lóe lên một ý nghĩ đáng sợ—Nếu mình cứ thế chết đi, có khi thối rữa rồi cũng chẳng ai phát hiện.Ý nghĩ đó bóp nghẹt cổ họng, khiến cậu không sao thở nổi.Cậu đột ngột ngồi dậy, gọi điện thoại cho Tư Mã Dật Trần.【Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được——】Cậu lại gọi đến số của Lãnh Vân Đình— một dãy số đã khắc sâu trong trí nhớ, thế nào cũng không quên nổi.【Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không có——】Hứa Nhạc Miên ngơ ngác nằm xuống, nhìn chằm chằm trần nhà cho đến khi trời sáng.Bụng sôi ùng ục, cậu hoàn hồn, mở app đặt đồ ăn, tùy tiện chọn một nhà hàng, rất rẻ, suất ăn một người chỉ hơn trăm tệ.Cậu thao tác điện thoại một cách máy móc, thanh toán——【Số dư không đủ】Hứa Nhạc Miên khựng lại, đổi thẻ khác.【Số dư không đủ】À.Suýt thì quên mất.Viện phí tốn nhiều tiền quá.Nhưng lúc xuất viện vẫn còn vài chục vạn cơ mà, sao lại tiêu hết nhanh thế?Hứa Nhạc Miên mím môi, thoát ra, chọn phần bánh cuốn giá hơn mười tệ.Lần này thì thanh toán được.Thế nhưng khi đồ ăn được giao tới, cậu ăn một miếng rồi không thể nuốt thêm được nữa, vứt hết vào thùng rác.Không phải thứ cho người ăn.Cậu mới không thèm ăn mấy món rẻ tiền tồi tệ như thế.Hứa Nhạc Miên lại đăng ký một thẻ tín dụng mới, đăng ký dịch vụ trả sau hàng tháng, rồi đặt lại suất ăn một người của nhà hàng kia.Nhưng hôm nay cậu cực kỳ xui xẻo.Đồ ăn đến muộn hơn dự kiến năm sáu phút, cháo hải sản còn bị đổ ra ngoài một ít.Shipper áy náy giải thích rằng vì mưa to nên bị trượt chân ngã, có thể bồi thường một phần tiền, mong cậu đừng đánh giá xấu hay yêu cầu hoàn tiền.Hứa Nhạc Miên rất thông cảm cho anh ta, nhưng bản thân không thể ăn đồ ăn đã nguội lạnh, đành tiếc nuối nói chỉ có thể chấp nhận phương án hoàn tiền toàn bộ.Còn suất đồ ăn nguội kia cứ để shipper ăn đi, vừa hay anh ta thường ngày chắc chẳng có cơ hội ăn những thứ này, coi như một dịp may mắn.Rõ ràng cháo chỉ tràn ra một chút nhưng lại phải bồi thường toàn bộ, shipper tức mà không dám nói, thấy đơn tiếp theo sắp trễ giờ, chỉ đành đồng ý.Hứa Nhạc Miên bụng đói meo, lại nằm xuống, nhìn căn phòng nhỏ, bất ngờ ngồi bật dậy, đập nát chiếc điện thoại."Á á á á á!!!!"Cậu nhìn màn hình vỡ nát, đầu óc trống rỗng, ngực đau thắt.Rõ ràng cậu là một sự tồn tại không thể thiếu.Cớ sao mấy người này lại phớt lờ sự tồn tại ấy đến thế?Tại sao một người cố gắng sống tốt lại chỉ tầm thường như bao người?Tại sao số phận không cho cậu sự đối đãi xứng đáng?【Quá xem trọng bản thân rồi.】Câu nói của Lãnh Vân Đình như một lời nguyền vang vọng bên tai.......Không thể nào.Cậu không tin những ánh mắt yêu thương, căm ghét, lạnh lùng kia chỉ là ảo tưởng của mình, cậu không tin những món quà kia......Đúng rồi, quà, vẫn còn quà!Hứa Nhạc Miên lăn khỏi giường, mở tủ.Cánh tủ bật ra, lập tức rơi xuống một đống hộp quà.Bên trong chất đầy những món quà Lãnh Vân Đình và Tư Mã Dật Trần từng tặng cậu.Nhìn xem, nhiều tiền đến vậy.Cậu không phải quá coi trọng bản thân.Thật sự có người để tâm đến cậu.Hứa Nhạc Miên ôm hai cái túi, từ từ ngồi lại lên giường, bất chợt phá lên cười, cười rất to.Rồi sẽ kết thúc thôi.Con người không thể mãi xui xẻo thế này, những ngày như vậy rồi sẽ kết thúc thôi.Lãnh Vân Đình và Tư Mã Dật Trần thì có gì ghê gớm?Chẳng qua là cậu chưa gặp đúng người, những điều tốt đẹp đều cần phải chờ đợi, cậu còn trẻ, cậu không vội.Hứa Nhạc Miên lê đôi chân chưa hồi phục hẳn, loạng choạng vào phòng tắm, nhìn thấy chính mình trong gương mà giật mình sợ hãi, vội nhặt chiếc điện thoại vỡ màn hình lên, đặt lịch làm đẹp cho ngày mai.—Trợ lý số một lại nghe tin về Hứa Nhạc Miên vào đúng lễ Giáng Sinh một tuần sau đó."Bị chặn trong hẻm đánh gãy chân. Người ra tay là một shipper, bốn mươi tuổi, độc thân, cha mẹ bệnh nặng nằm viện hơn mười năm. Anh ta vay nợ khắp nơi để chữa bệnh, chẳng có khả năng bồi thường, chỉ có thể đi tù. Hứa Nhạc Miên cũng chọn cách điều trị bảo thủ, e là chân tàn phế rồi."Trì Kha lặng lẽ thở dài.Tính ra, anh không làm gì nhiều liên quan đến Hứa Nhạc Miên, những chuyện này hoàn toàn ngoài dự tính của anh, đều là lựa chọn của chính Hứa Nhạc Miên.Dù là thần tiên cũng không cứu nổi người tự tìm đường chết.Đến lúc này, trợ lý số một mới hiểu hết dụng ý ban đầu của sếp, vừa kinh ngạc vừa buồn bực: "Việc tìm truyền thông đâu đáng để anh phải tự mình ra tay."Trước đây toàn để cậu đi làm mà......Trợ lý hoảng hốt: Chết tiệt, không lẽ có ai muốn giành công việc với mình sao?!Tuy nhiên, nghi ngờ này nhanh chóng bị dập tắt."Cậu nghiện làm thêm giờ rồi à?" Kẻ cuồng công việc như Trì Kha làm việc lâu cũng sẽ mệt mỏi, muốn lười biếng một chút, anh vốn biết cân bằng giữa nghỉ ngơi và làm việc, thời gian nghỉ của nhân viên cũng rất thoải mái, "vừa đi công tác về mà lập tức bắt cậu làm thêm giờ thì quá vô nhân đạo. Hai ngày đó trợ lý số hai cũng chưa nghỉ phép, không thiếu người...... À đúng rồi, trợ lý số hai gửi kẹo cưới cho mọi người, hàng mới tới bưu cục, nhớ đi lấy."Năm mới sắp tới, nhiều gia đình gấp rút tổ chức hôn lễ, ví dụ như trợ lý số hai, đã xin ba ngày về quê làm đám cưới.Trì Kha tặng anh ta một phong bao lì xì thật dày."Tôi cũng muốn có tình yêu." Chó độc thân như trợ lý số một cảm động vì có ông chủ tốt, đồng thời chống cằm mơ mộng, "À đúng rồi, sếp, bao giờ chúng tôi mới được ăn kẹo cưới của anh?"Nói rồi, ánh mắt trêu chọc nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh.Trì Kha nhướng mày, ung dung để mặc cậu nhìn: "Bao giờ có thời gian rồi tính."Trong nước không thể đăng ký kết hôn.Nhắc đến chuyện này, Trì Kha lại nhớ Kỷ Khiêm từng oán trách cả một ngày, nghĩ mãi không hiểu tại sao bộ truyện đam mỹ drama hào môn thế gia này lại không thiết lập bối cảnh cho phép hôn nhân đồng giới trong nước, muốn đăng ký kết hôn còn phải ra nước ngoài.Vậy thì phải đợi đến khi cả hai cùng có thời gian."Hoạt động tuần sau vẫn phải bàn lại với Ansel." Trì Kha đứng dậy, "Nhưng lát nữa tôi có việc, cậu bàn với anh ấy là được, phần nào không chắc thì nhắn cho tôi, vất vả rồi."Hôm nay là một ngày khá quan trọng.Kỷ Khiêm vừa ký xong hợp đồng chuyển nhượng với Chấn Đình, trên danh nghĩa chính thức rời khỏi Thánh Hối Gia.Dạo này hắn đang trao đổi với một giáo sư nổi tiếng về công việc tiếp theo, địa điểm làm việc cơ bản đã được xác định, nếu không có gì bất ngờ thì đợi sau Tết sẽ vào làm.Để chúc mừng việc từ biệt quá khứ, Trì Kha đặc biệt tan làm sớm, chuẩn bị cho hắn một món quà.【Kỷ Gatsby vĩ đại: Quà gì thế?!】【k: Bí mật.】—Kỷ Khiêm vừa mở cửa bước vào nhà thì mùi gà hầm thơm ngào ngạt đã ùa tới.Chỉ mới nghe mùi thôi hắn đã biết ngay là do chồng hắn tự mình xuống bếp.Trì Kha nấu ăn rất ngon, có thể nấu những món hợp khẩu vị của mình, cũng có thể nấu những món hợp khẩu vị số đông.Chỉ là từ sau khi yêu nhau, anh đã điều chỉnh "khẩu vị số đông" thành "khẩu vị của Kỷ Khiêm".Anh đang dựa vào tủ bếp xem điện thoại, chờ lò nấu đếm ngược thì eo đột nhiên bị ai đó ôm lấy.Anh quay đầu lại, chưa kịp chào hỏi thì vạt áo đã bị vén lên."?" Trì Kha nhíu mày.Kỷ Khiêm lục tung áo từ trên xuống dưới, lẩm bẩm: "Không có thay đổi gì hết à", rồi lại định đưa tay kéo quần."???" Trì Kha lập tức chặn lại: "Anh làm gì vậy?""Quà đâu?" Kỷ Khiêm khó hiểu, "Không phải nói chuẩn bị quà cho anh sao?""......"Trì Kha bất lực bật cười: "Trong đầu anh suốt ngày toàn nghĩ cái gì thế?""Không phải à?" Kỷ Khiêm hơi tiếc nuối, "Anh thấy nhiều người đều tự gói mình làm quà... ưm!"Trì Kha bóp chặt cái miệng hay nói linh tinh kia, mặt lạnh tanh: "Ít đọc mấy cái tiểu thuyết vớ vẩn đi."Nói xong, anh thả một tập hồ sơ dày cộp vào tay hắn.Kỷ Khiêm tò mò mở ra—Bên trong là một xấp tài liệu xét duyệt, đơn đăng ký, còn có cả giấy khai sinh."Đầu năm anh say rượu rồi ồn ào đòi quà, chẳng phải là vì sinh nhật sao?" Trì Kha nói, "Em chuẩn bị sẵn hết rồi. Nếu anh muốn, ngày mai em sẽ đưa anh đi làm căn cước công dân."Việc thay đổi số căn cước công dân rất rắc rối.Trì Kha nghĩ ra được cũng nhờ nhớ tới chi tiết trong nguyên tác: Lệ Tu Minh từng giúp Hứa Nhạc Miên đổi số căn cước công dân, nhờ đó cậu ta mới thoát khỏi sự truy đuổi của Lãnh Vân Đình.Từ đó có thể thấy, thế giới này không quá nghiêm ngặt về các vấn đề như vậy, ít nhất là có thể làm nhanh chóng bằng các thủ đoạn đặc biệt.Anh đã sớm chuẩn bị chuyện này với Lệ Tu Minh, để liên hệ được người trong cơ quan nhà nước phải tốn không ít thời gian, công sức, còn trả một cái giá khá chát, đến mức anh cũng thấy xót ruột.Nhưng Trì Kha cảm thấy rất đáng.Người này không giống anh, chẳng còn vướng bận.Mối bận tâm không thể giải quyết, có lẽ chỉ cần một chút ràng buộc thôi cũng có thể khiến hắn dễ chịu hơn nhiều.Chỉ cần Kỷ Khiêm vui, thì nó đáng giá.Kỷ Khiêm im lặng thật lâu. Trì Kha giải thích: "Giấy khai sinh là giả, thật sự không có cách nào khác, chỉ có thể cố gắng làm khớp ngày, dù sao em cũng chưa đến mức có thể 'hô mưa gọi gió'—"Nửa câu sau bị một nụ hôn chặn lại.Nụ hôn này rất nhẹ, nhẹ đến mức hơi run rẩy.Thực tế, Kỷ Khiêm đã tìm được liều thuốc giải hữu hiệu nhất từ lâu.Chỉ là hắn không biết làm thế nào để truyền tải trọn vẹn tình cảm này đến người nắm giữ liều thuốc giải, nên chỉ có thể hôn anh thật lâu, lặp đi lặp lại câu "Anh yêu em."Giọng nói trầm khàn.Nhưng dứt khoát.—Chuông báo đếm ngược reo lên.Trì Kha cảm nhận được cánh tay ôm eo mình đang cố nén cảm xúc, anh không đẩy ra, mở mắt, một tay ôm lấy gương mặt hắn hôn đáp lại, một tay với ra tắt bếp.Kỷ Khiêm hôn rất dai dẳng, khiến cả hai đều bắt đầu có phản ứng.Trì Kha mệt mỏi trong lòng: "Bữa này coi như khỏi ăn rồi."Kỷ Khiêm quỳ xuống, hôn một cái nơi đó: "Em cứ ăn phần của em cũng được mà?"Trì Kha dựa vào quầy bếp, buồn cười đặt ngón tay lên môi hắn: "Anh dạo này có đi học thêm không thế?"Sao sau lần đó bỗng dưng hiểu biết nhiều vậy?Kỷ Khiêm dùng lưỡi quấn lấy, mơ hồ nói: "Anh biết từ lâu rồi."Chỉ là trước kia chỉ dám nghĩ, không dám làm.Từ lần ấy đến giờ, cả hai bận tới mức chân không chạm đất, tới tuần trước mới làm một lần đơn giản, theo khuôn khổ.Trước thì không thấy sao, giờ Kỷ Khiêm thành kẻ rảnh rỗi, mà nhàn cư vi bất thiện.Trì Kha mặc hắn liếm mút một lúc, rồi lạnh nhạt rút tay ra: "Không cần, em không thích ăn một mình."Nhận thức của Kỷ Khiêm về sức nhẫn nại của anh lại lên tầm cao mới, hắn không tin nổi: "Em có thể cứ thế mà đi ăn cơm à?"Trì Kha hỏi lại: "Anh có cách nào vẹn cả đôi đường không?"Kỷ Khiêm chớp mắt."...?" Trì Kha nghi hoặc.Có thật à?—Ghế ăn không lớn, cả hai người đàn ông trưởng thành ngồi lên có hơi chật chội.Nhưng khả năng chịu lực rất tốt, xếp chồng lên nhau cũng ngồi được."...Đừng động, chờ chút." Trì Kha vịn vai hắn, cúi đầu nghỉ ngơi một lúc, phát hiện hắn còn giở trò lén lút thì nhíu mày, bóp cổ hắn: "Em bảo đừng động mà.""Khụ!" Kỷ Khiêm không hề có vẻ ngượng ngùng khi bị bắt quả tang, chỉ kinh ngạc vì bị phát hiện: "Cẩn thận thế mà em cũng cảm nhận được?""Đến mạch đập em còn cảm nhận được." Trì Kha bất lực, "Anh thử xem?"Kỷ Khiêm lắng nghe có chọn lọc làm lơ chủ đề đó, ghé tới hôn anh: "Ăn gì nào?""Gì cũng được." Trì Kha thở ra, vuốt tóc mái, khuỷu tay chống ra sau trên bàn ăn.Yết hầu Kỷ Khiêm khẽ rung: "Chồng ơi, áo, có cởi không?""Không." Trì Kha nói ngắn gọn.Cởi rồi thì còn ăn cơm được chắc?—Bữa tối này lề mề ăn mất gần hai tiếng.Xong việc, Kỷ Khiêm no nê, còn vui vẻ dọn dẹp chiến trường, làm việc đến là tình nguyện.Trì Kha nằm dài trên sofa gọi điện, có vẻ thương lượng không mấy suôn sẻ, tuy giọng điệu vẫn ôn hòa nhưng tốc độ nói nhanh như gió, nghe mà thót tim."Hạn mức và thời hạn cụ thể cần phải thảo luận trong cuộc họp tuần tới... bảo lãnh? Tôi hiểu tình hình nghiên cứu và phát triển của quý công ty. Mặc dù hình thức kết hợp mà ngài mong muốn khá linh hoạt, nhưng..."Lưng dưới ấm lên.Lời nói phía sau chẳng hề đứt quãng, Trì Kha quay đầu thấy Kỷ Khiêm đang dán đai bảo vệ thắt lưng cho mình.Cảm nhận được ánh mắt, Kỷ Khiêm rất tự nhiên giơ tay tạo hình trái tim."......"Trì Kha nhịn cười: "Ừ, vậy quyết định thế nhé, tôi cũng rất mong gặp Trần tổng vào tuần tới.""Đàm phán thuận lợi không?" Kỷ Khiêm hỏi."Họ không dễ nói chuyện, nhưng cũng biết lý lẽ." Làm ăn tiếp xúc với đủ loại người, như này coi như là tốt rồi. Trì Kha nói: "Mai làm xong giấy tờ, anh muốn ăn ở đâu?"Kỷ Khiêm lập tức ôm mặt, ngạc nhiên sung sướng: "Em muốn mời anh ăn cơm à?"Trì Kha đã quen với việc hắn "lên cơn" bất cứ lúc nào, mặt không đổi sắc nói: "Chẳng lẽ để cái người thất nghiệp như anh mời?"Kẻ thất nghiệp nhưng tài sản cả trăm triệu là Kỷ Khiêm ngoan ngoãn chọn bị bao nuôi, còn biết điều ngồi xoa chân cho kim chủ: "Thế căn cước của anh đâu?"Trì Kha chỉ vào ngăn kéo: "Làm xong rồi."Kỷ Khiêm vẫn luôn tò mò ngày sinh của Trì Kha, từng giả vờ hỏi một lần nhưng đối phương chỉ nói là đầu đông.Đầu đông.Đông năm nay gần trôi qua rồi mà vẫn không biết ngày chính xác.Hắn nóng ruột lắm, quên cả chứng ám ảnh cưỡng chế, chúi đầu lục tung ngăn tủ, trong nháy mắt biến cái ngăn tủ gọn gàng thành một mớ hỗn độn.Trì Kha cố nén cơn muốn đánh hắn, nhắm mắt lại, coi như không thấy: "Lát nhớ dọn cho gọn lại.""Ừ ừ, được rồi!" Cuối cùng Kỷ Khiêm cũng moi ra tấm thẻ.Ảnh căn cước được chụp gần đây, hiếm khi Trì Kha vén mái lên, chỉ còn vài sợi tóc rơi xuống, đường nét góc cạnh lộ rõ trước ống kính, thần thái điềm đạm, gương mặt không trang điểm, rất đẹp trai.Kỷ Khiêm ôm tâm trạng đắc ý ngắm nhìn một lúc, ánh mắt từ từ chuyển xuống hàng số bên dưới.1031Hắn sững người.Là hôm hắn lén chạy đến thành phố G lúc Trì Kha đi công tác?Ngày đó..."Ngày giỗ của cha mẹ anh."Kỷ Khiêm kinh ngạc ngẩng lên.Không biết Trì Kha ngồi dậy từ khi nào, lúc này đang lặng lẽ nhìn hắn. 
 Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me