TruyenFull.Me

Dm Edit Vua Bat Dau Da Rut Phai The Than Phan Npc

Kỳ Vô Uyên ung dung ngồi ở khu vực dành cho phụ huynh, không hề che giấu sự khác biệt so với những NPC khác.

Thậm chí cậu còn tỏ ra ghét bỏ nhóm phụ huynh xung quanh.

Kỳ Vô Uyên nhìn về phía trước, có vẻ lạc lõng giữa nhóm phụ huynh.

Ánh mắt của cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tiểu Phong.

Tiểu Phong cất đồ dùng vẽ xong, cúi đầu không nói gì, cũng không nhìn chằm chằm Hách Tuấn Tài với ánh mắt hứng thú như những đứa trẻ khác.

Kỳ Vô Uyên gật đầu một cách hài lòng.

Ngoại trừ tính cách có hơi hiền lành của Tiểu Phong thì cậu là một đứa trẻ rất dễ khiến cho người khác thích.

Kỳ Vô Uyên thích loại người có chừng mực như vậy.

Không biết là Kỳ Vô Uyên đã phủ lên Tiểu Phong bao nhiêu lớp filter nữa.

Những trò đùa không ảnh hưởng đến toàn cục thì cũng chỉ là đùa giỡn vô hại mà thôi, bộ dạng của cậu trông thực sự như là một người giám hộ tạm thời.

Tiểu Phong cảm nhận được ánh mắt của Kỳ Vô Uyên, bất an mím môi, hơi thẳng lưng, ngồi thẳng người trước mặt Kỳ Vô Uyen.

Kỳ Vô Uyên chú ý tới động tác tinh tế của Tiểu Phong, không khỏi mỉm cười nhàn nhạt.

Đứa bé này thật là đáng yêu.

Ánh mắt của Kỳ Vô Uyên nhìn Tiểu Phong quá mãnh liệt, làm cho cậu bé ngồi sau bàn học lo lắng, cảm giác khó chịu khi liên tục bị theo dõi khiến Tiểu Phong vốn đã quen ẩn núp trong bóng tối từ lâu, giờ đây lại không thể ẩn mình.

Cầu xin anh đừng nhìn chằm chằm vào em nữa.

Đừng dành cho em quá nhiều sự chú ý.

Cuối cùng, Tiểu Phong không nhịn được nữa, tà niệm từ trong cơ thể hiện ra, bóng người vốn chỉ xuất hiện vào nửa đêm chậm rãi xuất hiện bên cạnh Kỳ Vô Uyên.

Không chỉ có Hách Tuấn Tài chứng kiến ​​cảnh tượng này, mà Nguyễn Lợi ngồi cạnh Kỳ Vô Uyên cũng chứng kiến ​​cảnh tương tác giữa Kỳ Vô Uyên và Tiểu Phong ở khoảng cách gần.

Nguyễn Lợi cực kỳ cảnh giác, âm thầm quan sát Kỳ Vô Uyên như thể đang gặp phải một kẻ địch mạnh nào đó.

Tiểu Phong nhìn như ngồi một mình một cách quái dị ở góc phòng học, nhưng thực ra đôi mắt của cậu bị mái tóc che khuất, chỉ còn lại hai hốc mắt trống rỗng không có tròng mắt, đây là một thân thể ngồi ở trong phòng học để nguỵ trang mà thôi.

Mùi máu tanh nồng nặc xông về phía Kỳ Vô Uyên, Tiểu Phong tiến lại gần Kỳ Vô Uyên.

Móng tay của cậu biến thành vũ khí sắc bén, mang theo sát khí không thể khống chế tập kích Kỳ Vô Uyên.

Kỳ Vô Uyên dễ dàng né tránh, đòn công kích trí mạng ban đầu của Tiểu Phong biến thành đưa tay túm lấy góc áo của cậu.

Người đã mất trí trong trạng thái này như Tiểu Phong không cam lòng nên muốn công kích lần thứ hai.

Vì tay không dùng được nên cậu chuẩn bị dùng đầu để tấn công.

Tiểu Phong lại tiến gần thêm một lần nữa, trong điểm mù của Nguyễn Lợi và Hách Tuấn Tài, xương mặt của cậu phát ra tiếng "rắc" một tiếng, da thịt cũng theo đó mà vặn vẹo, cả khuôn mặt nhanh chóng biến thành một đóa hoa đầu người.

Cái miệng đầy răng sắc nhọn mở to, tấn công Kỳ Vô Uyên bằng tất cả sức lực.

Lúc này, sát ý của Tiểu Phong đối với Kỳ Vô Uyên đã bộc lộ hoàn toàn.

Lời nói trong bản ghi chú đã được xác minh.

Nó muốn giết Kỳ Vô Uyên.

Đối mặt với sát ý của Tiểu Phong, Kỳ Vô Uyên lặng lẽ lấy ra một nén hương dài đã bị gãy còn một phần tư chiều dài, nhét vào miệng Tiểu Phong.

Đáng lẽ nén nhang dài sau khi bị phá hủy thì sẽ không còn tác dụng nữa.

Nhưng đối với Kỳ Vô Uyên, người mà lúc nào cũng dùng những thủ đoạn khác thường thì chuyện cỏn con này chẳng đáng là vấn đề gì hết.

Thậm chí còn không cần phải thắp lửa cho nén nhang, vì vừa mới được ban cho hơn 200 ngày để sống nên cậu rất hào phóng truyền thêm một chút âm khí thuần khiết trong cơ thể của mình vào nén nhang, đối với Tiểu Phong thì nó đã biến thành một món ăn vặt siêu ngon.

Sau khi "nấu" vài bữa ăn cho Tiểu Phong, động tác đút ăn của anh càng ngày càng thành thạo, thậm chí còn không cần nhìn khi đút đồ ăn vặt vào miệng Tiểu Phong.

Tiểu Phong bị đồ ăn vặt trong miệng dọa sợ, cậu nhịn không được nên nhai hai miếng, sắc mặt lại trở về bình thường, miễn cưỡng dừng lại ý muốn giết Kỳ Vô Uyên.

Trong mắt người chơi, loạt hành động này chính là hành động Tiểu Phong chủ động bám lấy Kỳ Vô Uyên, Kỳ Vô Uyên đút đồ ăn vặt cho Tiểu Phong, loại tương tác thân mật này khiến cho người ta cảnh giác.

Vẻ mặt Kỳ Vô Uyên đờ đẫn, mặc cho máu từ cơ thể Tiểu Phong nhuộm đỏ quần áo mình.

Cậu ngồi trên ghế một cách bình tĩnh, trái ngược với những bậc phụ huynh vừa mới phát điên, dù vẻ ngoài đã trở lại bình thường nhưng nếu so với những cái đầu còn ướt của các phụ huynh khác thì khí chất của Kỳ Vô Uyên càng trở nên bí ẩn và điềm tĩnh hơn.

Tiến trình của phó vừa mới bắt đầu, người chơi không thể hiểu được hành vi của Kỳ Vô Uyên, vì vậy họ phải dốc mười hai phần tinh thần để đề phòng hắn ta.

Kỳ Vô Uyên chỉ nhếch khóe miệng lên, không hề vạch trần sự hiểu lầm của bọn họ.

Cậu không muốn người chơi biết danh tính thực sự của mình.

Kỳ Vô Uyên không quên những lời ghi trong bản ghi chú.

Tiểu Phong không chỉ muốn giết anh mà anh còn muốn giết Tiểu Phong.

Nhìn như là đang dung túng quản lý Tiểu Phong với tư cách là người giám hộ.

Nhưng thực ra là đang tìm kiếm cơ hội.

Kỳ Vô Uyên thấy Tiểu Phong dễ thương, nhưng điều đó cũng không mâu thuẫn với mong muốn giết Tiểu Phong của anh.

May mắn thay, sau khi ăn xong, Tiểu Phong nhanh chóng biến mất, không ở lại cùng với Kỳ Vô Uyên lâu hơn.

[ Đỉnh của chóp luôn á, sao mà mỗi lần xem livestream là tui luôn có cảm giác Uyên nhãi con mới là Boss thế chứ! ]

[ Loại khí tức áp bách này chỉ có thể nói lên rằng streamer xứng đáng được gọi là tân binh quái vật. ]

[ Tôi là người duy nhất tò mò về nội dung của phó này à? Có người giàu hay phú bà nào có thể vào cơ sở dữ liệu để kiểm tra thông tin có liên quan không? ]

...

[ Tôi đã xem qua cơ sở dữ liệu rồi, chỉ có thể nói là không hổ là Uyên nhãi con, những phó bản mà cậu ấy gặp phải đều đủ kỳ lạ. ]

[ Hehe, sau khi nghe các bình luận trước thì tôi cũng đi tìm tư liệu của phó bản này, không thể tin được là Tiểu Phong lại tàn nhẫn tới thế ở phần sau cốt truyện. ]

Hai người nọ sau khi đọc dữ liệu chỉ nói mập mờ trong bình luận, điều này đã khơi dậy sự tò mò của nhiều người chơi đang thiếu điểm.

Đột nhiên, số lượng bình luận trong phòng livestream của Kỳ Vô Uyên tăng lên, khán giả bàn luận sôi nổi.

Kỳ Vô Uyên ngẩng đầu nhìn thấy Hách Tuấn Tài đang đứng trên bục giảng, âm thầm quan sát mình, ngay cả việc giảng dạy cơ bản nhất cũng không làm.

Trong mắt Kỳ Vô Uyên hiện lên một tia nghi hoặc, nhìn về phía Hách Tuấn Tài, nhàn nhạt nói hai chữ: "Lên lớp."

Giọng nói của Kỳ Vô Uyên không lớn, nhưng đủ để mọi người trong lớp đều nghe rõ, mọi người dù là NPC hay không đều im lặng và tuân theo.

Sau khi Kỳ Vô Uyên đổi lấy năm ngàn giờ, dáng vẻ bệnh tật rõ ràng trên mặt đã giảm đi rất nhiều.

Bây giờ người khác nhìn thấy cậu, nhiều nhất cũng chỉ nghĩ là cậu yếu ớt xanh xao, không còn vẻ nửa sống nửa chết như trước nữa, lúc đó ngay cả Ngọc Quý cũng lo lắng cậu sẽ đột nhiên tử vong.

Sau khi bệnh tình thuyên giảm đáng kể, một số khí chất đặc biệt vốn ẩn chứa trong Kỳ Vô Uyên dần dần bộc lộ.

Lượng lớn năng lượng âm thuần khiết nuôi dưỡng cơ thể vô tình khiến khí chất lạnh lùng của Kỳ Vô Uyên càng thêm nặng nề, chỉ cần một cái liếc mắt của cậu cũng có thể khiến mọi người im lặng.

Vẻ ngoài thanh lãnh xa cách của Kỳ Vô Uyên làm người ta sợ sẽ quấy rầy vị đại lão này, vô thức muốn thuận theo ý kiến ​​của cậu ta.

Sau khi nghe Kỳ Vô Uyên nói vậy, Hách Tuấn Tài lập tức trả lời: "Được được, bây giờ chúng ta bắt đầu tiết học thôi."

Sau khi trải qua những gì đã xảy ra với Giải Hình, thì Hách Tuấn Tài đang bị chấn thương tâm lý đáng kể đối với phó bản này.

Trong đời hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ sống sót thế nào trong phó bản nếu không thể sử dụng đạo cụ.

Chú của hắn luôn dạy dỗ Hách Tuấn Tài rằng hắn có thể lấy bất cứ thứ gì mà hắn muốn.

Khi Hách Tuấn Tài còn nhỏ, mỗi lần muốn mua thứ gì, Tiền Vinh đều mua cho hắn mà không nói một lời.

Sau đó, Hách Tuấn Tài tiến vào Thế Giới Thứ Tư và trở thành người chơi.

Chỉ cần có chú ở bên thì hắn sẽ không bao giờ phải lo lắng về bất kỳ vấn đề khó khăn nào, vì hắn có những đạo cụ mà chú tặng cho để sử dụng.

Hách Tuấn Tài lo lắng Kỳ Vô Uyên cũng có thủ đoạn giống như Giải Hình, sợ rằng nếu đắc tội với Kỳ Vô Uyên thì sẽ lại làm hắn xấu hổ mất mặt ngay tại phòng livestream của mình.

Ngay khi Kỳ Vô Uyên thúc giục, Hách Tuấn Tài đã ngoan ngoãn nghe theo lời của NPC trông rất ghê gớm này, bắt đầu dạy dỗ bọn trẻ.

Lớp học vẽ chính thức bắt đầu.

Hách Tuấn Tài chưa từng học vẽ, cũng chưa từng có kinh nghiệm dạy người khác vẽ.

Tuy nhiên, không có phụ huynh hay học sinh nào trong lớp tỏ ra không hài lòng với nội dung bài học mà Hách Tuấn Tài đã dày công biên soạn.

Phụ huynh rất khó tính khi hắn đi muộn, nhưng lại đặc biệt thông cảm khi hắn dạy kém ở lớp.

Hách Tuấn Tài thầm mắng trong lòng những phụ huynh đang nhìn mình.

May mắn thay, Hách Tuấn Tài biết cách gấp thuyền giấy đơn giản và vật liệu thì có sẵn trong lớp học.

Trong nửa đầu của lớp học, hắn có thể ứng phó bằng cách dạy bọn trẻ cách gấp thuyền giấy để.

Nhưng khi tiết học thứ hai bắt đầu, phương pháp có lệ của Hách Tuấn Tài không còn dùng được nữa.

Trong giờ nghỉ, những đứa trẻ đang trò chuyện với nhau thỉnh thoảng lại nhìn về phía Hách Tuấn Tài, vẻ mặt phấn khích, háo hức muốn thử sức.

Hách Tuấn Tài lập tức cảm thấy khó chịu, biết rằng mình sắp gặp rắc rối rồi.

Quả nhiên, ngay khi tiết học thứ hai bắt đầu, hai ba đứa trẻ ngồi ở hàng ghế đầu tiên đã bắt đầu giơ tay lên.

Hách Tuấn Tài đành cắn răng hỏi bọn họ: "Có chuyện gì thế? Có thắc mắc gì sao?"

Tất cả học sinh đều trả lời với cùng một suy nghĩ: "Thưa thầy, chúng em muốn vẽ chứ không phải muốn gấp giấy".

"Thầy ơi, thầy yêu cầu chúng em vẽ nhé, em muốn vẽ những bông hoa nhỏ."

"Đúng đó thầy ơi, em cũng muốn vẽ hoa."

"Vẽ những bông hoa nhỏ, vẽ những bông hoa nhỏ!"

Sau khi học sinh đầu tiên lên tiếng, ngoại trừ Tiểu Phong và Nguyễn Tiểu Tiểu thì những đứa trẻ khác đều bắt đầu hét lên.

Hách Tuấn Tài nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu chỉ là việc đơn giản như vẽ hoa thì có thể làm được.

"Được rồi, vậy chúng ta sẽ vẽ những bông hoa nhỏ nhé."

Khi Kỳ Vô Uyên thấy Hách Tuấn Tài đồng ý, không khỏi lo lắng dùm cho chỉ số IQ của hắn.

Sao mà người này lại trở thành một người chơi trung cấp được thế?

Sao lại có thể đần độn thế chứ?

Trước đó các bậc phụ huynh đã đích thân biểu diễn chuyện biến đầu họ thành những bông hoa đầu người trước mặt các người chơi.

Trong vòng chưa đầy một giờ, các em học sinh đã háo hức vẽ hoa.

Nguyễn Lợi nhíu mày, thấy Hách Tuấn Tài không chút suy nghĩ mà đồng ý với yêu cầu rõ ràng là có sự kỳ lạ này, loại chuyện mà chỉ có người bị úng não mới làm này làm anh không nỡ nhìn thẳng.

Nguyễn Lợi và Kỳ Vô Uyên đều có cùng một suy nghĩ...sao lại có một người chơi đần độn như thế.

Không giống như Kỳ Vô Uyên bình tĩnh than phiền, Nguyễn Lợi lại lo lắng cho Hách Tuấn Tài hơn nhiều.

Không phải Nguyễn Lợi quan tâm đến Hách Tuấn Tài nhiều như vậy, mà chủ yếu là vì em gái anh, Nguyễn Tiểu Tiểu vẫn đang ngồi vẽ tranh với nhóm học sinh kia.

Gương mặt của Nguyễn Lợi trông rất bình tĩnh, nhưng cơ thể lại căng thẳng, đã chuẩn bị sẵn sàng.

Khi thấy Hách Tuấn Tài đồng ý, đám học sinh vẫn luôn quấy rầy hắn đều vui vẻ reo hò.

"Tuyệt quá, bây giờ mình có thể vẽ những bông hoa nhỏ rồi!"

"Thầy ơi, thầy vẽ trước đi, khi thầy xong rồi thì có thể dạy chúng em."

Hách Tuấn Tài nghĩ rằng việc này thật đơn giản nên đã cầm bút lông đen vẽ một bông hoa thô sơ với vài nét phác họa lên bảng.

"Thầy đã vẽ xong rồi, bây giờ tới lượt các em vẽ nhé?"

Hắn giữ nụ cười cứng nhắc, vì chịu áp lực từ độ ooc của nhân vật, nên hắn bắt buộc phải nói bằng giọng nhẹ nhàng khi nói chuyện với học sinh.

"Không, bức vẽ của thầy sai rồi!"

Không ngờ, sau khi Hách Tuấn Tài nói xong, các học sinh bắt đầu phản bác hắn ta, không chấp nhận những bông hoa nhỏ mà hắn vẽ qua loa trên bảng.

"Những bông hoa thầy vẽ thì màu đen, nhưng những bông hoa chúng ta nhìn thấy đều có màu đỏ."

"Đúng rồi, thầy ơi, thầy vẽ sai rồi, thầy còn cần phải tô màu cho bông hoa."

"Thầy Tiền ngốc quá, thầy ấy sao lại không biết cách tô màu? Thầy ấy sao có thể dạy chúng ta cách vẽ được?"

Trong lúc nói chuyện, một số học sinh tỏ ra gấp gáp, khuôn mặt thậm chí đỏ lên vì kích động khi nói chuyện với Hách Tuấn Tài.

Sau khi nghe họ nói vậy, Hách Tuấn Tài vội vàng tìm bút lông màu đỏ và tô màu đỏ lên những cánh hoa mà mình đã vẽ.

Hắn quay lại và nói: "Bây giờ thì ổn rồi chứ?"

Không ngờ các học sinh vẫn lắc đầu: "Không phải, không phải!"

Hách Tuấn Tài sửng sốt, gãi đầu hỏi: "Các em còn cảm thấy có vấn đề gì nữa vậy?"

Ngay lập tức, các học sinh đều đưa ra cùng một câu trả lời cho Hách Tuấn Tài.

"Giáo viên nên dùng giấy vẽ để vẽ những bông hoa."

"Sau đó tô màu bức tranh bông hoa nhỏ của thầy ấy trên giấy vẽ!"

Hách Tuấn Tài trong lòng nhịn đi nhịn lại, nhưng vẫn phải cùng đám NPC phiền phức này làm lại lần nữa.

Hắn cầm một tờ giấy vẽ từ bục bên cạnh mình.

Sau khi Hách Tuấn Tài nhanh chóng vẽ một bông hoa nhỏ trên giấy vẽ, hắn không thể tìm thấy bất kỳ loại sơn nào để tô màu cho bông hoa.

Cho dù là phấn dầu hay màu nước, những loại màu vừa rồi còn vương vãi khắp nơi đều biến mất khi Hách Tuấn Tài định sử dụng chúng.

"Thầy ơi, vẽ nhanh lên."

Đúng lúc này, những học sinh vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh bắt đầu cùng nhau la hét.

"Bông hoa trên đỉnh đầu của bông hoa nhỏ màu đỏ, thân màu xanh lá cây, khó vẽ đến vậy sao?"

"Đã đến lúc thầy tô màu cho bức tranh của mình rồi."

"Thầy ơi, sao thầy dừng lại vậy? Thầy không vẽ được à?"

Bị nói những điều khác còn chưa tính, nhưng khi Hách Tuấn Tài nghe cậu nhóc nói rằng mình không biết vẽ thì hắn lập tức phản bác một cách kích động.

Mặc dù loại vấn đề này liên quan đến mức độ tan vỡ nhân thiết, nhưng Hách Tuấn Tài vẫn rất quan tâm đến nó.

"Có thể, tất nhiên là thầy có thể vẽ! Chỉ là vì bây giờ không tìm được màu nên mới không vẽ..."

Trước khi Hách Tuấn Tài kịp nói hết lời, một học sinh đã ngắt lời ông: "Thưa thầy, chúng ta có màu mà, sao có thể không có màu được?"

Tất cả học sinh đều đồng thanh phản bác Hách Tuấn Tài, những người lớn ngồi ở khu vực phụ huynh đi cùng con em cũng nhìn thẳng vào Hách Tuấn Tài.

Một bạn nam ngồi ở hàng ghế đầu đã đưa ra một gợi ý cho Hách Tuấn Tài.

Cậu bé nói với Hách Tuấn Tài: "Thầy ơi, để em chỉ cho thầy cách lấy được màu nhé."

"Thầy có thấy góc kia không? Tiểu Phong đang ngồi ở góc đó đấy."

Sự độc ác ngây thơ và trong sáng hiện rõ trong mắt bạn nam cùng lớp.

"Bạn học Tiểu Phong là một kẻ hèn nhát không dám nói một lời, nếu thầy cần dùng màu đỏ để tô màu cho những bông hoa mà thầy vẽ..."

"Vậy sao thầy không thử dùng máu của Tiểu Phong làm màu ạ?"

Chỉ cần dùng dao rọc giấy rạch vài đường trên cánh tay của Tiểu Phong thì sẽ có thể có được màu đỏ từ máu, những bông hoa được vẽ sẽ chuyển sang màu đỏ sẫm đặc biệt sau khi vẽ.

Bọn họ lần nào cũng thích vẽ như thế.

Những bông hoa nhỏ được vẽ theo cách này thật là đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me