Dm Edit Xuyen Thanh Be Con Duy Nhat Cua Loai Rong
Chương 33: Xây xong trận dịch chuyển rồi.
Editor: Nhím.
"Oa..."Về đến thần điện rồi mà Tuyết Mịch vẫn nắm lấy quần áo Thời Uyên, úp mặt vào trong ngực hắn khóc oà lên.Mà Thời Uyên cũng chỉ ôm lấy em, kệ cho em khóc, Lạc Linh ở bên cạnh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tự dưng Thần Quân biến mất phát một, lúc trở về lại mang theo một bé con khóc đến là đau lòng.Nhưng thấy Thần Quân không dỗ, Lạc Linh cũng không dám tự tiện đi tới, chỉ có thể sai người ta chuẩn bị khăn mềm chờ lát nữa lau mặt cho Tiểu Long Quân.Tuyết Mịch ước chừng mệt rồi mới thút tha thút thít nín khóc ngồi dậy từ trên người Thời Uyên, lúc này mới nhận ra em đã quay về thần điện rồi.Thời Uyên đưa tay về một phía, Lạc Linh ngay lập tức đặt khăn lên tay Thần Quân, Thời Uyên vừa lau nước mắt cho Tuyết Mịch vừa hỏi: "Khóc xong chưa?"Đôi mắt Tuyết Mịch sưng đỏ, chóp mũi cũng hồng không kém, gật đầu với vẻ đáng thương vô cùng.Thời Uyên lau sạch nước mắt trên mặt em, chờ đến khi em bình tĩnh lại mới hỏi: "Tại sao em khóc?"Tuyết Mịch nghĩ đến chuyện vừa rồi lại bẹp miệng, mới bị Thời Uyên hỏi chút xíu mà đôi mắt đã bắt đầu ngân ngấn nước: "Phần Thiên gây chuyện ạ, nó, nó không nghe lời, em không bắt nó về được, nó còn đập tiệm của người ta, còn đánh người khác bị thương nữa oa..."Thời Uyên lại lau hàng nước mắt mới chảy của em, đáp: "Khóc có thể giải quyết vấn đề không?"Tuyết Mịch lắc đầu thút tha thút thít, trông thương ơi là thương.Thời Uyên: "Đã không giải quyết được vấn đề rồi, vậy thì khóc có tác dụng gì không?"Tuyết Mịch không đáp lời mà cũng chẳng lắc đầu, cứ ngồi yên một chỗ thi thoảng lại sụt sịt, ánh mắt đặt lên hàng hoa văn chìm trên ống tay áo Thời Uyên chứ không nhìn hắn.Thời Uyên cho em một chút thời gian để tâm trạng em bình tĩnh lại, chờ đến khi em từ từ ngừng khóc mới hỏi: "Nước mắt không giải quyết được vấn đề, vậy nếu còn xảy ra loại chuyện này, ngoại trừ khóc ra thì em thấy em còn có thể làm được gì?"Tuyết Mịch đáp bằng giọng mũi: "Gọi người khác đến giúp ạ."Thời Uyên ừ một tiếng coi như đồng ý với đáp án của em, tiếp tục hỏi: "Đập cửa hàng của người ta rồi thì phải làm sao?"Tuyết Mịch: "Đền tiền ạ."Thời Uyên: "Trong nhà có tiền không?"Tuyết Mịch hơi liếc Thời Uyên, thử gật đầu thăm dò với vẻ không xác định: "Có ạ?"Thời Uyên gật đầu: "Có, có rất nhiều là đằng khác, những Linh Châu Linh Tinh kia chính là thứ không đáng tiền nhất trong nhà, thậm chí còn chẳng có giá trị bằng mấy cục đá trên đất nhà mình. Những việc có thể giải quyết bằng cách lấy thứ còn không giá trị bằng cục đá để đền bù, em còn cảm thấy vấn đề này nghiêm trọng nữa không?"Tuyết Mịch lắc đầu, hình như cũng không nghiêm trọng đến thế.Thời Uyên: "Làm người ta bị thương thì phải làm sao?"Tuyết Mịch: "Phải, phải chữa thương cho họ."Thời Uyên: "Em xem, có phải như vậy là xong việc rồi không? Lần sau còn gặp chuyện này còn dám khóc nữa hay không?"Tuyết Mịch đưa tay ôm lấy Thời Uyên, chôn mặt trong lồng ngực hắn: "Không biết đâu, nước mắt nó tự muốn chảy ra, em làm sao mà kìm được."Thời Uyên buồn cười, mất công hồi nãy nói nhiều như vậy đều hoá thành công cốc hết, khóc thì vẫn cứ khóc.Phồn Lũ Hoa Triêu và cả hộ vệ cũng quay về rồi, hộ vệ xách theo cây Phần Thiên còn Phồn Lũ và Hoa Triêu thì qua một bên quỳ xuống.Thời Uyên khẽ nhìn bọn họ: "Đứng lên đi, chuyện hôm nay các ngươi không có tội."Phồn Lũ và Hoa Triêu khẽ thở phào, trên đường về thật sự Hoa Triêu sợ gần chết, dù sao thì cậu cũng là người đầu têu đi lầu Phụng Thần, đã vậy có chuyện xảy ra các cậu cũng không ngăn lại được, còn làm Tiểu Long Quân bị doạ sợ mà khóc, chưa cần biết ngọn nguồn như thế nào, các cậu bảo vệ không đến nơi đến chốn cũng đã là sai rồi.Phần Thiên vừa được hộ vệ đặt lên bàn, Tuyết Mịch đã quay đầu ôm lấy Thời Uyên: "Em không cần cái này nữa đâu, nó không nghe lời còn đánh người khác bị thương, em không cần nó!'Phần Thiên đã sinh ra trí khôn chẳng chút nghi ngờ, dường như cảm nhận được việc Tuyết Mịch bài xích nó nên theo bản năng thử thăm dò lấy lòng, đầu roi nhòn nhọn cẩn thận quấn lấy quần áo Tuyết Mịch, từ từ đến gần từng chút một.Tuyết Mịch phất tay đẩy ra, mạnh mẽ chui vào trong ngực Thời Uyên để tránh.Phần Thiên đau lòng cuộn xoắn mình thành một vòng giữa không trung, nếu nó mà nói được thì ắt hẳn cũng đã khóc ra tiếng rồi.Thời Uyên nhè nhẹ vỗ về sau lưng Tuyết Mịch, đưa mắt nhìn cây roi kia: "Tại sao hôm nay lại đánh nhau?"Hiển nhiên là Thần Quân đang hỏi Tiểu Long Quân, cho nên người bên cạnh đều im lặng không dám đáp lời.Tuyết Mịch nói: "Bọn em chuẩn bị đi ăn cá rồi ngồi trong ghế lô để ngắm cá, em đến trước, cái tên Bách Lý kia đến sau, tên kia cũng đòi ngồi trong ghế lô để ngắm cá, bắt em phải nhường cậu ta, em không muốn nhường, cậu ta không vui, cậu ta lấy roi ra, em cũng không vui, thế là em lấy roi của em ra."Thời Uyên: "Ai ra tay trước?"Tuyết Mịch: "Là Bách Lý, roi của cậu ta đánh em, nhưng chưa đánh trúng thì Phần Thiên đã bay ra ngoài, đánh nhau với roi của cậu ta.Thời Uyên: "Vậy em cảm thấy tại sao Phần Thiên lại bay ra ngoài?"Tuyết Mịch hơi mím môi, có hơi thận trọng nhìn Phần Thiên, Phần Thiên cảm nhận được ánh mắt của em nên tranh thủ cong cong chóp đuôi lên.Thấy Tuyết Mịch không nói lời nào, Thời Uyên đưa tay nhéo nhéo mặt em: "Hửm?"Tuyết Mịch nhỏ giọng đáp, có chút xíu ngượng ngùng: "Nó muốn bảo vệ em."Thời Uyên: "Vậy em còn định không cần nó nữa không?"Tuyết Mịch nói không nên lời câu em không cần, nhưng nghĩ tới bộ dạng hung ác không chịu khống chế của Phần Thiên, em vẫn cứ hơi sợ: "Nhưng mà nó không nghe lời em."Thời Uyên đáp: "Em có thể để nó nghe lời em."Đôi mắt Tuyết Mịch rực sáng lên, hai con mắt hồng hồng nhìn Thời Uyên: "Làm sao để nó nghe lời ạ?"Thời Uyên: "Trên thế gian này, bất cứ vật nào có trí khôn đều có tính cách riêng của chúng, nếu muốn có được thì phải biết thuần phục và khống chế."-xxx-
Dưới chân thần điện, toàn bộ thành Vân Khởi đều biết cái thằng nhóc Bách Lý Hương Đình nhà Bách Lý đã đánh nhau với Tiểu Long Quân ở ngay lầu Phụng Thần, cây roi Xích Hồng mà Bách Lý Hương Đình vẫn luôn lấy làm tự hào lại bị cây roi thần của Tiểu Long Quân đánh cho không bò dậy nổi.Những người hôm đó may mắn được gặp Tiểu Long Quân lập tức có thêm chủ đề để tám chuyện, còn cả những người bị Tiểu Long Quân đẩy ra hôm đó nữa, lại càng đắc ý tợn.Mặc dù lúc đó không biết đấy là ngài, nhưng vẫn coi như là được Tiểu Long Quân tự tay đẩy qua, nghĩa là từng có tiếp xúc với Tiểu Long Quân rồi. Này thì khác gì được gián tiếp tiếp xúc với Thượng thần đâu, nghĩ như thế, ai ai cũng có một loại kích động kiểu hận không thể phi thăng ngay tại chỗ.Cùng ngày hôm đó, người hầu của thần điện cũng đến lầu Phụng Thần để đền tiền, lầu Phụng Thần sao mà dám nhận, một chút Linh Tinh không đáng giá mà thôi, được Tiểu Long Quân phá huỷ cũng là vinh dự của lầu Phụng Thần rồi.Thậm chí còn rất tiếc nuối vì Tiểu Long Quân không thể ăn thử được cá Tiên Linh, nên còn nhờ người hầu kia mang phần môi cá Tiên Linh mềm nhất về hết, bảo là nếu Tiểu Long Quân mà thích thì về sau mỗi lần câu được sẽ gửi tặng thần điện một phần.Người hầu mang cá đi rồi, không đáp lại vế sau, nếu Tiểu Long Quân thích thật thì cho lầu Phụng Thần một cơ hội móc nối với thần điện cũng không phải là không thể, để xem lầu Phụng Thần này liệu có nổi cơ hội kia hay không đã.Còn về phần nhà Bách Lý, từ trên xuống dưới chỉ toàn mây mù giăng lối.Sau khi người hầu của thần điện rời khỏi lầu Phụng Thần liền đi tới nhà Bách Lý ngay, đưa cho người ta một viên đan dược có thể hoá giải lửa độc của Phần Thiên.Nhà Bách Lý thuộc tộc giao long, cũng coi như là một tộc giàu có, tất nhiên không thiếu tí đan dược này. Thần Quân sai người đưa tới cũng chỉ là bày tỏ thái độ xem như an ủi, con nít con nôi hai nhà quậy lên cũng không phải chuyện lớn gì, cho qua được thì qua đi.Tất nhiên đây là vì người bị thương không phải bé rồng con nhà hắn, việc hôm nay nếu người bị thương là bé con nhà hắn, vậy chuyện này chỉ sợ không thể bỏ qua dễ như vậy rồi.Người hầu thần điện đã đi rồi, gia chủ nhà Bách Lý Bách Lý Ấp vừa thở phào vừa đau đầu.Dòng máu Yêu tộc càng mạnh mẽ thì nối dòng lại càng gian nan, đứa nhỏ Bách Lý Hương Đình này mặc dù không phải cháu độc đinh của toàn bộ tộc giao, nhưng vẫn cứ là con non ngóng trông ngàn năm mới có, tất nhiên bình thường muốn gió có gió, muốn mưa được mưa.Mặc dù lục địa Khải Dương nằm trong Yêu giới, nhưng vì thần chủ là Thời Uyên nên mới thêm phần đặc biệt, toàn bộ lục địa này cũng không có loài rồng khác cư ngụ, cho nên địa vị của loài giao gần sánh ngang với rồng thần tất nhiên cũng có điều khác biệt.Mặc dù Thời Uyên dường như chưa từng lộ diện, cũng chưa từng có thái độ đối đãi khác biệt gì dành cho tộc giao hay bất luận những thế gia danh giá nào khác, nhưng đây chính là lãnh địa của Yêu tộc, những gia tộc thuộc Nhân và Ma tộc kia chắc chắn phải có điều nể trọng những thế gia Yêu tộc.Điều này cũng khiến cho Bách Lý Hương Đình ngang ngược mãi thành quen, chưa từng nghĩ đến chướng ngại đầu tiên mình đụng phải trong cuộc đời chính là tấm ván sắt mọc một cặp sừng rồng hàng thật trên đầu.Một giao long như nó dù có xuất thân tôn quý bao nhiêu thì cũng không qua nổi loài rồng chân chính, huống chi toàn bộ tộc Rồng ngóng trông bao lâu, khó khăn lắm mới ngóng được một Tiểu Long Quân đấy. Bình thường va vấp vào đâu chỉ sợ cũng đã đau lòng gần chết chứ đừng có nói đến đánh nhau bị thương.Nhìn đứa cháu trai đã giải xong lửa độc nhưng sắc mặt còn trắng bệch chưa phục hồi lại, Bách Lý Ấp cũng đau lòng, thằng nhóc này cũng là đứa cháu trai mà lão chỉ hận không thể đặt nó vào trong tim để yêu thương cưng chiều, thấy nó bị thương sao có thể không đau lòng.Nhưng đem so với một người khác thì có đau lòng cách mấy cũng vô dụng: "Con nên thấy may mắn vì lần này người bị thương là con chứ không phải Tiểu Long Quân, nếu con thực sự đánh Tiểu Long Quân nguy hiểm tính mạng thì chỉ sợ hôm nay thành Vân Khởi cũng sẽ chẳng còn nhà Bách Lý nữa đâu, cái tính nết này của con cũng nên tém tém lại đi!"Dựa vào sự hiểu biết của Bách Lý Ấp đối với cháu trai nhà mình, lần này đánh nhau thua mà lại còn thua Tiểu Long Quân, với cái tính nết đấy của nó chỉ sợ khó mà chấp nhận được.Cho dù giao có gần giống rồng thì cũng cách biệt với rồng một trời một vực, cho dù có cơ duyên tu được năm móng phi thăng thành rồng thì cũng chỉ trở thành tầng chót bị ghét bỏ ở tộc Rồng, chẳng có một giống loài nào sẽ thích sinh vật bắt chước chính mình.Bởi vậy lúc giao đối diện rồng sẽ có một loại tự ti khắc vào trong bản năng.Tộc Rồng đã vạn năm không có rồng non được sinh ra, rồng trưởng thành thì khinh thường vãng lai với tộc giao, bởi vậy từ khi ra đời đến nay Bách Lý Hương Đình chưa bao giờ được trải nghiệm loại chênh lệch đấy, bây giờ một Tiểu Long Quân chân chính xuất hiện ngay trước mặt nó, không thể nghi ngờ đã đánh nát toàn bộ kiêu ngạo nó vốn có.Bởi vậy Bách Lý Ấp cảm thấy thứ cần được quan tâm chú ý nhiều hơn không phải là vết thương trên người mà là tâm tính trong lòng, nếu không thể đối mặt với sự chênh lệch trời sinh này, về sau sẽ càng lúc càng vặn vẹo, chỉ sợ cũng không có cách nào phi thăng.Ai mà ngờ Bách Lý Hương Đình chẳng thèm để ý tẹo nào, tâm trạng tốt ghê gớm, thậm chí còn nhìn ông mình với vẻ kỳ quái: "Ấy thế mà cuối cùng Tiểu Long Quân vẫn khóc đấy, rõ ràng là cậu ta thắng, người bị đánh là con vậy mà cậu ta vẫn khóc, chẳng giống Tiểu Long Quân chút nào, con còn nghĩ đó là một đứa nít ranh loài người nữa đấy."Bách Lý Ấp: "Có lời đồn rằng vị Tiểu Long Quân mới sinh này tính tình mềm mại, nghĩ lại thì không có lửa làm sao có khói, nhưng con nhớ cho kỹ vào, về sau bớt bớt lại, nếu còn có ngày gặp lại Tiểu Long Quân thì nhớ tôn trọng người ta một chút cho ta, chớ mà gây hoạ cho tộc mình!"Nói xong vẫn còn sợ hãi trong lòng, cảm thán: "May mà lần này Thần Quân không chấp nhặt, bằng không chỉ bằng việc tai hoạ lần này do một tay con khơi lên, nếu mà so đo thật, chỉ sợ con không chết cũng bị lột một lớp da!"Bách Lý Hương Đình bĩu môi, bởi nó mới phiền kiểu này nhất, nhỏ đánh lên đầu già, đánh nhau ấy à, thua là thua thắng là thắng, liên luỵ cả gia tộc làm gì.Sợ cháu trai lại chạy ra ngoài gây hoạ, Bách Lý Ấp trực tiếp cấm túc Bách Lý Hương Đình trong nhà không cho phép nó ra khỏi cửa.Chưa dám nói là toàn bộ thành Vân Khởi, nhưng ít nhất đa số người trong thành ai cũng biết Bách Lý Hương Đình, nhà Bách Lý mấy ngàn năm mới có được một đứa cháu trai như thế, bình thường nuông chiều thì khỏi phải nói, đã vậy bản thân Bách Lý Hương Đình cũng là kiểu người ngang ngược.Vụ lầu Phụng Thần qua cũng lâu mà chưa ai thấy Bách Lý Hương Đình ra cửa, thế là ai ai cũng đồn Bách Lý Hương Đình đánh thua, tổn thương lòng tự trọng nên đóng cửa không dám ra ngoài rồi.Nói khó nghe hơn tất nhiên cũng có, cái gì mà rồng thật rồng giả, vàng thau lẫn lộn củi trộn với trầm, đồng thau củi mục có làm sao đi nữa cũng đâu bì nổi vàng thật trầm hương (*), cho nên hẳn là thấy mất mặt rồi đấy, tốt nhất là cứ trốn không gặp người như vậy đi.(*) Gốc: 鱼目就是鱼目, 再如何混, 都混不成珍珠 (Mắt cá chính là mắt cá, có làm sao đi nữa cũng không thể thành ngọc trai) - Diễn giải từ câu thành ngữ Trung Quốc 鱼目混珠 (Yú mù hùn zhū) tức mắt cá lẫn với ngọc trai, ý chỉ sự nhận thức nhầm lẫn (đôi khi là cố ý) giữa các thứ có giá trị thực sự. Tương ứng với Việt Nam mình có câu "Vàng thau lẫn lộn, củi trộn với trầm" vậy.Nếu muốn nghe âm thanh phố phường thì từ trên thần điện tất nhiên vẫn nghe được hết, Tuyết Mịch đến làm ổ ở đài ngắm sao, đã mấy ngày liền nghe người phía dưới bàn tán chuyện ngày hôm đó ở lầu Phụng Thần rồi.Nghe thấy bọn họ cứ nhắc Bách Lý Hương Đình mãi, em mới nhịn không được hỏi Phồn Lũ và Hoa Triêu: "Không phải lửa độc của Bách Lý Hương Đình đã giải xong hết rồi hả, thật sự là vì thua nên mới không dám ra ngoài ư?"Hoa Triêu và Phồn Lũ không xuống dưới kia, có thật hay không hai cậu cũng chẳng biết, nhưng mà Tiểu Long Quân đã hỏi thì phải trả lời: "Có thể đấy ạ, ngày hôm đó thằng nhóc kia kiêu ngạo như thế, chỉ hận không thể ngửa mặt song song với trời, lần này thua trước mặt mọi người mà còn thua cả một cây roi, có thể là vì thấy mất mặt nên không dám ra cửa đấy."Tuyết Mịch ôm mặt ngồi trên bậc thang, thở dài như ông cụ non: "Mới thua mà đã thấy mất mặt, ta khóc mà còn chưa thấy mất mặt đây nè."Giọng điệu này, Hoa Triêu nhịn không được nhìn Tiểu Long Quân nhiều thêm một chút, ấy thế mà còn cảm thấy rất hãnh diện kìa?Nghĩ sau chuyện này cả thành Vân Khởi có rất nhiều người biết em, đã vậy chân dung của em cũng đã truyền đi khắp thành, Tuyết Mịch vừa muốn xuống chơi vừa không muốn xuống dưới chơi, cảm thấy ai ai cũng nhìn em chằm chằm thì chơi cũng chẳng có gì vui.Ấy thế mà lầu Phụng Thần vẫn cứ là đông như trẩy hội, cho dù ngày hôm đó sảnh lớn lầu Phụng Thần bị đập hỏng nhưng tốc độ sửa chữa vẫn rất nhanh, đến ngày hôm sau là lại có thể mở cửa buôn bán rồi, vừa mở cửa đã bị chen lấn chật như nêm cối, ai ai cũng muốn đi ké cái chỗ Tiểu Long Quân đã đi qua.Nghe nói hôm đó Thượng thần cũng tới rồi, chẳng qua chỉ là lời đồn bên tai chẳng rõ thật giả, nhưng Tiểu Long Quân đã ghé chính là sự thật rõ rành rành, thế là lầu Phụng Thần đã trở thành cảnh đẹp hàng đầu.Vị quản lý ngày đấy từng tiếp đón Tiểu Long Quân cứ thuật lại chuyện hôm đó hết lần này đến lần khác, tất nhiên chắc chắn không thể kể ra việc Tiểu Long Quân bị doạ sợ rồi, thế thì đành phải tỉ mẩn trau chuốt một phen."Đường đường là Tiểu Long Quân, sao có thể để người khác trắng trợn cướp đoạt giành chỗ, ngài ngay lập tức mở lời từ chối!""Cái cậu Bách Lý kia cũng không phải người tốt tính gì, ngay lập tức lôi roi Xích Hồng ra.""Tiểu Long Quân thấy thế, không hề yếu thế vung ra một cây roi rồng trắng chứa hơi thở của Thượng tiên, roi trắng vừa xuất hiện, từ trường chấn động, toàn bộ trận pháp lầu Phụng Thần bị kích hoạt hết!""Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, công tử Bách Lý thấy khí thế của mình hơi kém một bậc thế là tức giận vung roi!""Tiểu Long Quân ngạo nghễ đứng thẳng, chẳng hề đặt công tử Bách Lý vào trong mắt, cổ tay người nhẹ nhàng chuyển động, một loại hơi thở bén nhọn nhanh chóng tràn ra!""Rồng giao đánh nhau, trong nháy mắt đó toàn bộ đất trời đều ảm đạm phai mờ, gió nổi mây vờn..."Nếu không phải một trong hai người trong cuộc chính là Tuyết Mịch thì lần này ghé đài ngắm sao hóng chuyện phía dưới, đã vậy còn là chuyện miêu tả cảnh đánh nhau ngày đấy, thiếu chút nữa em cũng tin.Cho nên hai ngày nay ngoài luyện tập công pháp để dung hợp Phần Thiên do Thời Uyên dạy, đến cả tu luyện em cũng mất hứng, bị người phía dưới đồn cỡ đó thì đến đi trên đường lớn em cũng ngượng!Thấy em như thế, Phồn Lũ nói: "Chờ trận pháp dịch chuyển xây xong, Tiểu Long Quân có thể đi thành Triều Thánh chơi rồi."Tuyết Mịch lại thở ngắn than dài: "Cũng không biết trận đó khi nào mới xây xong."Phồn Lũ đáp: "Cũng chỉ còn mấy ngày nữa thôi."Lúc Thượng thần Thời Uyên ở Thiên giới đã bắt đầu cho sai xây dựng trận pháp dịch chuyển, đến nay cũng đã tốn khoảng non nửa năm, gần đây cũng sắp làm xong rồi. Tuyết Mịch vui vẻ trong nháy mắt: "Nhanh vậy đã sắp xây xong rồi sao? Vậy có phải không lâu nữa là ta có thể đi tìm bác Hoàng và chú Thập Thất rồi ư?"Ở thành Triều Thánh không ai biết em, vậy là em lại có thể ra đường rồi!Hết chương 33.
18.11.2024.Lời tác giả:Quản lý: Gió nổi mây vờn... Bịa hông nổi nữa.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me