Dm End Canh Cua Homer Kisaragi Kisaragi
Trước khi George hỏi câu hỏi này, Diệp Lâm chắc chắn muốn tìm một công việc ở Troy, thứ nhất, anh còn chưa lên bán cầu bắc, không biết có thể tìm được việc làm ở đó không, dù sao con người luôn có chút tự ti về những điều chưa biết. Thứ hai, kỹ sư ô tô không phải là một nghề có tương lai, anh rất muốn đổi nghề. Thứ ba, anh còn đang gánh khoản vay mua nhà.Nhưng bây giờ khi George thực sự hỏi câu hỏi này, trông nó giống như hành vi của một ông chủ bất lương lừa nhân viên ký hợp đồng bán thân.Cho nên Diệp Lâm do dự một chút, không chắc chắn nói: "Thành tích môn chuyên ngành của tôi không tốt lắm..."George rất thẳng thắn: "Thực ra cậu biết đấy, chuyên ngành của cậu cũng không quan trọng lắm."Diệp Lâm: "..."Dù anh đồng ý hay không, George đã mở cánh cửa cuối cùng trước mặt anh, đương nhiên không có chuyện gì quá đáng sợ xảy ra, ngoại trừ Apollo và Goliath đều ở bên trong.Diệp Lâm lại căng thẳng.Goliath trông có chút áy náy, cô hỏi: "Cậu có khỏe không Diệp Lâm?"Diệp Lâm trả lời cô: "Bây giờ vẫn ổn."Goliath gật đầu, cô nhìn Apollo một cái, người sau không tình nguyện lấy ra một bộ Exoskeleton.Diệp Lâm: "?" Không phải chứ, trên lớp học hành hạ anh cũng thôi đi, bây giờ còn tiếp nữa?!Apollo ra lệnh: "Mặc vào."Diệp Lâm vừa định nói gì đó, George đột nhiên đưa tay ấn vai anh: "Tôi đề nghị cậu tốt nhất nên nghe lời anh ta."Đối mặt với hai Tiên phong, người bình thường sẽ không có tâm lý phản kháng hoặc khiêu khích, Diệp Lâm giữ vững nguyên tắc kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt* nhanh chóng đeo balo Exoskeleton, Apollo đích thân điều chỉnh chi tiết cho anh.*Câu nói này thường được mọi người hiểu là người có khả năng thích ứng với tình thế, nhận rõ sự lên xuống của thời đại thì được xưng là anh hùng hào kiệt. (Trí Thức VN)"Áp suất ở đây gấp 1.5 lần tầng trên." Apollo ra hiệu Diệp Lâm cử động tay chân, "Trọng lượng thế nào?"Diệp Lâm gần như không có cảm giác gì, giá đỡ kim loại bao bọc các khớp, thân thép cột sống dán chặt vào lưng, giống như chỉ là một chiếc áo khoác bình thường."Rốt cuộc tôi phải làm gì?" Diệp Lâm hỏi.Diện tích căn phòng họ đang ở không lớn lắm, kính sát đất bị tấm vải dày che kín mít, điều bất thường nhất là bên trái phòng lại đặt một cây đàn piano cổ điển."Tốt nhất là cậu nên mặc thêm bộ đồ bảo hộ." Goliath lo lắng nói.Apollo cười nhạo: "Quần áo bảo hộ có tác dụng gì? Đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện trốn chạy, tấn công có thể giúp cậu ta sống sót hơn phòng thủ."Diệp Lâm theo bản năng hỏi: "Tôi đang ở chế độ nào??"Apollo: "Chế độ tấn công tàu vũ trụ, tôi còn lắp cho cậu một quả tên lửa hành trình, cậu có thể thử hiệu quả của nó xem sao."Tên lửa hành trình - vũ khí cận hạt nhân, có thể phá hủy nửa chiếc tàu sân bay.Diệp Lâm cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, anh không thể không hỏi lại: "Các người gọi tôi đến đây chỉ để thử nghiệm quả tên lửa hành trình này?"George vẫn còn tâm trạng nói đùa: "Chúng tôi hy vọng cậu không cần dùng đến nó."Goliath nheo mắt lại, cô đột nhiên nói: "Anh ta tỉnh rồi."Như một sự hiểu ngầm kỳ lạ, bốn chữ "anh ta tỉnh rồi" giống như một câu thần chú tử vong nào đó, tất cả mọi người đều im lặng, thậm chí Diệp Lâm cũng cảm thấy tiếng hít thở của mình quá lớn, anh không thể không cố gắng hít khí vào, rồi cố gắng nhịn không thở ra.Apollo và Goliath trao đổi ánh mắt, họ lùi lại vài bước, George đã rời khỏi phòng."Bây giờ nghe tôi nói." Giọng nói của Goliath nhẹ nhàng và chậm rãi, "Cậu có mang sách không?"Diệp Lâm tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn hạ thấp âm lượng trả lời cô: "Tôi chỉ mang theo sổ tay về Troy thôi."Apollo "xì" một tiếng, anh ta lẩm bẩm một câu gì đó mà Diệp Lâm không nghe rõ, cùng lúc đó, các tấm vải xung quanh đang từ từ nâng lên.Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rằng họ đang ở không gian dưới đáy biển, nhưng cảm giác khi thực sự nhìn thấy lại hoàn toàn khác, đèn chiếu thông minh trôi nổi xung quanh tấm kính sát đất màu xanh lam, ánh sáng trong nước biển sâu lúc sáng lúc tối, Diệp Lâm cảm thấy họ như bị giam trong một bể cá cảnh khổng lồ, cảm giác bị nhìn chằm chằm từ mọi phía, kèm theo mùi tanh và ẩm ướt của nước biển."Anh ta đến rồi." Giọng Goliath có chút run rẩy.Apollo không trả lời, Diệp Lâm càng không biết nên nói gì, anh có thể cảm nhận được sự dao động của nước biển gần tấm kính, đèn chiếu giống như những vệ tinh mất trọng lực, xoay tròn lên xuống.Ngay khi một chiếc đèn gần nhất sắp rơi xuống, một bàn tay thon dài, trắng bệch đã đỡ lấy nó.Trước đây Diệp Lâm chưa bao giờ tin rằng có người có thể đi lại trên mặt đất dưới biển sâu, đó là điều mà lý thuyết khoa học không thể giải thích được.Đường cong của dòng hải lưu* làm mờ đi gương mặt của người đó, Diệp Lâm phát hiện người đó dường như chỉ mặc một bộ đồ ngủ, giống như vừa uống trà chiều xong đi dạo trong sân nhà mình.*Hải lưu hay dòng biển là dòng chuyển động trực tiếp, liên tục và tương đối ổn định của nước biển và lưu thông ở một trong các đại dương của Trái Đất. Các hải lưu có thể lưu thông trên một quãng đường dài hàng ngàn kilômét. Chúng rất quan trọng trong việc xác định khí hậu của các lục địa, đặc biệt ở những khu vực gần biển. (Wikipedia)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me