TruyenFull.Me

[ĐM|End] Hướng dẫn giả ngoan của tên điên - Lý Ôn Tửu

Chương 57: Sốt

chocoatl

-

Tin tức Tưởng Vũ Trạch bị bắt giữ hình sự truyền đến tai Lâm Sĩ Trung chỉ một tiếng sau khi sự việc xảy ra. Lúc đó ông ta đang họp, vừa nghe tin thì sầm mặt đi ra khỏi phòng họp, trao đổi với những người còn lại ở Trần Thị, tìm hiểu ngọn ngành sự việc.

Khi nghe nói có người xâm nhập vào máy tính phòng họp, lợi dụng hình thức chiếu PPT để phát ảnh và video Tưởng Vũ Trạch cấu kết với người khác, lúc đó có mặt đông đảo các lãnh đạo cấp cao của Trần Thị, gần như tất cả mọi người đều biết chuyện này.

Lâm Sĩ Trung vừa nghe đến đây đã biết con cờ Tưởng Vũ Trạch đã hoàn toàn không dùng được nữa, ông ta lập tức dặn dò những người khác đến một nơi ở bí mật khác của Tưởng Vũ Trạch để tiêu hủy những bằng chứng còn lại, sau đó bảo những người ở lại Trần Thị chú ý động thái của cảnh sát và Trần Thị.

Một khi Tưởng Vũ Trạch gặp chuyện, những việc liên quan đến phía bọn họ cũng sẽ nhiều hơn.

Lâm Sĩ Trung rất tin tưởng Tưởng Vũ Trạch, cũng tin tưởng năng lực của anh ta, đối với ông ta mà nói, tất cả những sắp xếp của ông ta ở Trần Thị đều không thể tách rời với sự thao túng của Tưởng Vũ Trạch, bây giờ Tưởng Vũ Trạch bị bắt, chẳng khác nào những sắp xếp khác của ông ta ở Trần Thị mất đi người chỉ huy... Muốn lợi dụng chức vụ của Tưởng Vũ Trạch để hành động trong nội bộ tập đoàn Trần Thị như trước đây sẽ không dễ dàng nữa.

"Không nên như vậy..." Lâm Sĩ Trung khẽ nhíu mày, ông ta và Tưởng Vũ Trạch hành động đều rất cẩn trọng, trừ những việc tự tay làm, những việc khác về đều đi đường vòng. Cách làm này có thể cho bọn họ đủ thời gian để giảm xóc hoặc ứng phó với những sự việc đột ngột, một khi Trần Thị hoặc người khác điều tra đến bọn họ, trước khi đối phương hoàn toàn điều tra ra chân tướng, Tưởng Vũ Trạch sẽ có đủ thời gian để tự thoát thân.

Cũng chính vì điểm này, Tưởng Vũ Trạch mới có thể ở lại Trần Thị nhiều năm như vậy, thậm chí leo lên vị trí bên cạnh Trần Kiến Hồng.

Nhưng chuyện ở phòng họp lại bùng nổ đột ngột, bọn họ thậm chí không nhận được bất kỳ tin tức báo trước nào, cũng không có thời gian dự phòng để bọn họ giảm xóc, mà đối phương một đòn đã giết chết Tưởng Vũ Trạch.

Người này hoàn toàn không đi theo kế hoạch dự đoán của bọn họ mà từng bước điều tra, mà ngay từ đầu đã nhắm thẳng vào Tưởng Vũ Trạch, cho nên có thể bỏ qua những thông tin thừa thãi, không khiến các đơn vị khác chú ý đến mà trực tiếp ra tay với Tưởng Vũ Trạch.

Tưởng Vũ Trạch là con cờ ông ta giấu kín nhất, mà bây giờ đã không còn.

Từ khi bắt đầu mưu đồ chuyện này mấy chục năm trước, Lâm Sĩ Trung chưa bao giờ rơi vào tình thế bị động như vậy, trước đây khi Trần Thời Minh phá hủy một phần bố cục của ông ta, ông ta vẫn có thể giữ lý trí để lên kế hoạch lại, nhưng bây giờ thì khác rồi. Không có Tưởng Vũ Trạch thì ông ta không thể lay chuyển trên dưới Trần Thị để một đòn tiêu diệt...

Lâm Sĩ Trung lập tức phân phó những người khác đi điều tra ngọn ngành sự việc, phát hiện bằng chứng quan trọng nhất vẫn là việc thay đổi lời khai của Vu Kiệt và những người khác trong tù, cùng với bản ghi âm của trợ lý Vương. Trợ lý Vương tương đối dễ điều tra, ông ta sai người lần theo dấu vết mới biết hóa ra có người dùng bằng chứng về những việc làm trước đây của trợ lý Vương để uy hiếp anh ta, để bảo toàn sự nghiệp, bản ghi âm mới bị tiết lộ.

Mà chuyện trong tù lại càng kín đáo hơn, người của Lâm Sĩ Trung muốn điều tra càng khó khăn hơn, bởi vì chuyện của Tưởng Vũ Trạch, tình hình sự việc trở nên nghiêm trọng hơn, Vu Kiệt và những người khác với tư cách là nhân chứng quan trọng đã được bảo vệ, trong khoảng thời gian này không được phép thăm tù.

Nhưng Lâm Sĩ Trung không nghi ngờ gì đã biết được một điều, chính là cái người đối đầu với bọn họ sau lưng, ngay từ đầu đã nhắm vào Tưởng Vũ Trạch nên mới có thể tìm được bằng chứng chính xác như vậy.

"Tổng giám đốc Lâm, vậy bây giờ chúng ta..."

"Điều tra." Ánh mắt Lâm Sĩ Trung hơi trầm xuống: "Phải tìm ra người này."

-

Trong văn phòng, cuộc điện thoại của Thẩm Vu Hoài khiến não Trần Kỳ Chiêu khựng lại một lúc.

Hợp chất? Có hại cho cơ thể người?

Trần Kỳ Chiêu hỏi: "Là sao?"

Trần Thời Minh đứng ngay bên cạnh, thấy vẻ mặt Trần Kỳ Chiêu khẽ thay đổi khi nghe điện thoại, cảm giác kỳ lạ trong lòng anh ấy lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn vài phần, nếu anh ấy không nhìn nhầm thì vừa rồi trên màn hình điện thoại là tên Thẩm Vu Hoài.

"Nói về dầu thơm trên thị trường, đa số được sản xuất trên tiền đề phù hợp với tiêu chuẩn sức khỏe con người, mà những sản phẩm dầu thơm không đạt tiêu chuẩn ít nhiều sẽ có ảnh hưởng đến cơ thể, ví dụ như chóng mặt nhức đầu, nhưng những vấn đề này không lớn."

Thẩm Vu Hoài khẽ dừng bước, đứng ở cửa phòng báo cáo nói với Trần Kỳ Chiêu: "Còn những mẫu xét nghiệm chúng ta mang đến, thành phần phần lớn giống với công thức dầu thơm trên thị trường, chỉ là tỷ lệ hương liệu của chúng cao hơn, tỷ lệ này ở không gian rộng thì không có vấn đề, nhưng ở không gian nhỏ như xe ô tô có trạng thái kín trong thời gian dài, dầu thơm như vậy sẽ quá nồng nặc và gây ra mùi hắc."

"Dầu thơm có vấn đề?" Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu hơi ngẩn ra, "Đúng không?"

"Đúng vậy, mà trong những dầu thơm này có lẫn thêm các hợp chất, chính là những hợp chất có hại cho cơ thể con người mà anh đã nói với em." Thẩm Vu Hoài giải thích: "Đa số những loại hợp chất này không màu không mùi, một số ít có mùi nhẹ, anh nghĩ khi chế tạo loại dầu thơm này để che giấu một phần mùi, họ mới tăng nồng độ hương thơm lên."

Anh nói xong lại giải thích cho Trần Kỳ Chiêu tác dụng của một vài hợp chất chính trong đó, "Những thứ này hấp thụ trong thời gian ngắn thì không có vấn đề, cùng lắm là chóng mặt nhức đầu, nhưng sử dụng loại dầu thơm này lâu dài, sẽ khiến người ta hình thành cơn chóng mặt nhức đầu kéo dài, thậm chí sẽ nảy sinh tình trạng mệt mỏi. Hơn nữa hấp thụ thứ này lâu dài không tốt, thứ này thuộc chất gây ung thư, người ở trong không gian kín có nồng độ mùi đạt đến một tiêu chuẩn nhất định mà hấp thụ lâu dài, cơ thể sẽ có khả năng sinh bệnh."

Khả năng sinh bệnh...?

Trần Kỳ Chiêu khẽ há miệng, giọng nói phát ra có chút run rẩy: "Vậy đối với người có bệnh cao huyết áp, mỡ máu cao... sẽ có ảnh hưởng nghiêm trọng như thế nào?"

Trần Thời Minh nghe thấy lời Trần Kỳ Chiêu nói thì càng khẽ nhíu mày, bệnh cao huyết áp, mỡ máu cao?

"Điểm này chưa chắc, cần phải hỏi ý kiến bác sĩ chuyên khoa cụ thể." Giọng Thẩm Vu Hoài có chút nghiêm trọng, "Nhưng những thứ này có tính gây hại lớn cho cơ thể người, theo khả năng mà nói, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng nhất định."

Trần Kỳ Chiêu nghĩ đến việc Trần Kiến Hồng bị xuất huyết não sau tai nạn xe cộ của Trần Thời Minh ở kiếp trước, là người trung niên, Trần Kiến Hồng mắc bệnh cao huyết áp, mỡ máu cao, sức khỏe cũng không bằng người trẻ, nếu hấp thụ loại mùi này lâu dài, liệu có phải là một trong những nguyên nhân dẫn đến việc ông đột ngột bị xuất huyết não hay không. Hơn nữa còn có Trương Nhã Chi... Trương Nhã Chi qua đời vì ung thư ác tính, dầu thơm tuy đặt trên xe của bố cậu Trần Kiến Hồng, nhưng Trương Nhã Chi thỉnh thoảng đi làm cũng sẽ ngồi xe của nhà.

Kết quả xét nghiệm mà Thẩm Vu Hoài nói, chẳng khác nào khẳng định chắc chắn với Trần Kỳ Chiêu một chuyện.

Bi kịch của bố mẹ cậu ở kiếp trước, không phải là tai nạn, mà là một vụ mưu sát được tính toán kỹ lưỡng trong nhiều năm.

Bắt đầu từ việc lên kế hoạch tai nạn xe cộ cho Trần Thời Minh... Không đúng, thời gian đặt dầu thơm độc hại còn lâu hơn, thời điểm hai người gặp chuyện ở kiếp trước là vài năm sau, tức là thời gian họ hấp thụ những khí này đã mấy năm... Còn sớm hơn cả tai nạn xe cộ của Trần Thời Minh.

"Anh đề nghị đổi dầu thơm trong nhà ngay, sau đó đưa chú Trần và dì Trương đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện." Thẩm Vu Hoài gật đầu với đồng nghiệp đi ngang qua, "Chuyện này có chút nghiêm trọng, tốt nhất em nên nói với người nhà một tiếng, báo cảnh sát ngay."

Anh nói xong thì chú ý thấy sự im lặng ở đầu dây bên kia, "Kỳ Chiêu?"

"Em biết rồi..." Phản ứng của Trần Kỳ Chiêu có chút chậm chạp, sau đó cậu nói: "Em sẽ nói với họ."

Thẩm Vu Hoài khẽ nhíu mày, sau đó hỏi: "Bây giờ em đang ở đâu?"

Trần Kỳ Chiêu khựng lại một chút, "Ở công ty."

Thẩm Vu Hoài chú ý thấy chút khác thường trong giọng điệu của Trần Kỳ Chiêu, "Vậy em đợi anh ở công ty, anh mang báo cáo xét nghiệm đến cho em."

Trong văn phòng im lặng như tờ, ánh cam buổi tối ngoài cửa sổ ngày càng nhiều, ánh sáng trong phòng dần yếu đi.

Trần Thời Minh nhìn Trần Kỳ Chiêu cúp điện thoại, thấy vẻ mặt cậu khá âm trầm, mở miệng hỏi: "Dầu thơm? Bệnh cao huyết áp, mỡ máu cao?"

Trần Kỳ Chiêu không để ý đến Trần Thời Minh, đầu óc hơi rối loạn của cậu đang suy nghĩ về những chuyện khác, đã xác định dầu thơm có vấn đề, vậy thì chuỗi dầu thơm này từ đâu mà ra? Trước đây cậu chưa bao giờ nghi ngờ chuyện dầu thơm, bởi vì dầu thơm là do Trương Nhã Chi mua, vậy rốt cuộc là cửa hàng làm dầu thơm có vấn đề, hay là dầu thơm bị người ta cố ý tráo đổi trên đường vận chuyển?

Liệu Lâm Sĩ Trung có cài cắm người khác vào Trần Thị, hoặc cài cắm người khác vào vòng xã giao của Trương Nhã Chi không?

Sự im lặng ngắn ngủi lan tỏa giữa hai anh em, Trần Thời Minh nhìn Trần Kỳ Chiêu, không hiểu sao đột nhiên mất kiên nhẫn. Anh ấy đã đoán quá nhiều khả năng, bằng chứng càng rõ ràng, càng khiến anh ấy có cảm giác khó xác định về một số việc.

Ví dụ như chuyện thiết bị định vị, anh ấy đã giúp Trần Kỳ Chiêu giải thích che đậy chuyện thiết bị định vị, nếu không cảnh sát sau khi hỏi bác Lưu xong sẽ lập tức tìm đến Trần Kỳ Chiêu, lại ví dụ như anh ấy đi điều tra phòng điều khiển trung tâm ở tầng phòng họp, trong dòng người qua lại anh ấy đã chú ý thấy ngày anh ấy vào văn phòng của bố, Trần Kỳ Chiêu đã xuất hiện thoáng qua gần phòng họp.

Đôi khi chú ý đến một người quá nhiều, sẽ phát hiện ra những điều bất thường trong quỹ đạo hành vi của người đó.

Một ngày trước khi phát hiện thiết bị định vị, Trần Kỳ Chiêu đã đến trung tâm bảo dưỡng ở ngoại ô, lấy lý do Trương Nhã Chi đánh rơi bông tai để kiểm tra tất cả các xe đã được đưa đi bảo dưỡng định kỳ lúc đó, đồng thời vào ngày đó, theo lời giải thích của nhân viên, Thẩm Vu Hoài đi cùng Trần Kỳ Chiêu đã mang đi mẫu dầu thơm trên xe ở hiện trường... Tương tự vào cùng ngày, Trần Kỳ Chiêu đổi lý do tìm đồ ở nhà, đã ra vào gara nhiều lần.

Xa hơn nữa, chuyện Phi Hoành Vinh Quang, chuyện Điện tử Duệ Chấn...

Mỗi lần anh điều tra ra manh mối liên quan đến những vấn đề lớn trong nội bộ tập đoàn, đều không thể tách rời khỏi bóng dáng của Trần Kỳ Chiêu.

Người ngoài nhắc đến người em trai này của anh, xưa nay đều là chỉ trích và chế giễu.

Nhưng Trần Thời Minh không ngốc, sự thay đổi của Trần Kỳ Chiêu và những chi tiết này, chẳng khác nào nói với anh ấy rằng, người em trai bị gọi là kẻ vô dụng này thực ra không hề tầm thường chút nào.

Trần Thời Minh trước đây không hỏi, nhưng bây giờ tình hình đã diễn biến đến mức thuê người gây thương tích, với tư cách là anh trai, anh ấy phải hiểu rõ Trần Kỳ Chiêu rốt cuộc đóng vai trò gì trong chuyện này, có nguy hiểm hay không.

"Dầu thơm, là mẫu dầu thơm mà Thẩm Vu Hoài mang đi từ bãi xe tuần trước à?" Trần Thời Minh đi thẳng vào vấn đề, đẩy một tập tài liệu khác đến trước mặt Trần Kỳ Chiêu: "Anh đã cho người điều tra camera ở trung tâm bảo dưỡng tuần trước, chuyện em và Thẩm Vu Hoài xuất hiện ở trung tâm anh cũng đã cho người che đậy rồi, nhưng Trần Kỳ Chiêu, có một số chuyện em phải nói rõ với anh."

Trần Kỳ Chiêu nghe giọng Trần Thời Minh, cậu kìm nén sự bực bội trào dâng trong lồng ngực, vươn tay lấy cốc nước trên bàn.

Vừa cầm lên thì phát hiện nước trong cốc đã uống hết, cậu lại đành đặt cốc xuống, cố gắng sắp xếp logic từ mớ hỗn độn trong đầu để nói chuyện với Trần Thời Minh, "Anh vừa nói gì? Anh muốn biết chuyện dầu thơm?"

"Tuần trước em và Thẩm Vu Hoài đến trung tâm bảo dưỡng thì phát hiện chuyện dầu thơm, Thẩm Vu Hoài chú ý thấy mùi dầu thơm trong xe không đúng, đã bảo nhân viên lấy dụng cụ lấy mẫu mang đi xét nghiệm."

Trần Kỳ Chiêu không gọi Thẩm Vu Hoài là anh Hoài như trong điện thoại vừa rồi, mà giống như một cái máy thuật lại một sự thật nào đó.

Ánh mắt Trần Thời Minh trầm xuống, "Là sao? Dầu thơm có vấn đề?"

Nhắc đến dầu thơm, trong đầu Trần Kỳ Chiêu đột nhiên hiện lên cảnh Trương Nhã Chi nhắc đến bố cậu Trần Kiến Hồng dạo trước, nói đối phương hơi chóng mặt. Lúc đó cậu nghĩ gì nhỉ, cậu nghĩ Trần Kiến Hồng lại không coi trọng sức khỏe của mình, chắc chắn là ông không uống thuốc đầy đủ... Chỉ cần sớm hơn một chút nữa thôi, nếu lúc đó cậu sớm phát hiện ra chuyện dầu thơm, liệu mọi chuyện có khác đi không...

Không đúng, bây giờ không phải kiếp trước, mọi chuyện vẫn còn sớm, cũng chưa đến vài năm sau.

Trần Kỳ Chiêu phát hiện mình nghĩ hơi nhiều, trong nháy mắt suýt chút nữa lẫn lộn chuyện kiếp này với kiếp trước, cậu tiếp tục nói: "Sau đó em về nhà phát hiện không chỉ một loại dầu thơm gần đây có mùi hắc, một số còn chưa dùng, số còn lại toàn ở trong xe của bố... Tổng cộng bảy cái, em đều lấy mẫu rồi gửi cho Thẩm Vu Hoài xét nghiệm."

Trần Thời Minh vẫn luôn lắng nghe lời Trần Kỳ Chiêu thuật lại, lập tức phản ứng lại: "Vừa rồi Thẩm Vu Hoài gọi điện cho em nói kết quả xét nghiệm."

"Đúng vậy, xuất hiện nhiều hợp chất độc hại." Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu nhìn thẳng vào Trần Thời Minh: "Anh xem có trùng hợp không? Thống kê bảy hộp dầu thơm, tất cả đều xét nghiệm ra. Trộn loại hợp chất có hại cho cơ thể người này vào dầu thơm, vài năm nữa, anh xem sẽ như thế nào?"

Con ngươi Trần Thời Minh hơi co lại, đây đã không còn là chuyện đơn giản, nếu thiết bị định vị chỉ đặt trong xe anh ấy để cố ý gây tai nạn xe cộ, vậy đặt nhiều dầu thơm như vậy là để làm gì. Nếu chỉ một hộp dầu thơm trên xe có vấn đề, còn có thể nói là dầu thơm kém chất lượng, nhưng nhiều dầu thơm cùng lúc có vấn đề... Tính chất của sự việc đã khác rồi, nếu là dầu thơm có hàm lượng hợp chất thông thường vượt quá tiêu chuẩn, theo xe chạy và mở cửa thông gió, khí bay hơi cũng chỉ ảnh hưởng đến người trong thời gian ngắn.

Nhưng dầu thơm trên xe nhà họ cứ một thời gian lại thay, nhiều dầu thơm có vấn đề thay nhau sử dụng, tức là những hợp chất độc hại này sẽ liên tục ảnh hưởng đến cơ thể người. Vài năm nữa, sức khỏe bố mẹ anh ấy có vấn đề, có lẽ họ cũng chỉ cho rằng là tuổi già sức yếu, chứ không quy kết cho một hộp dầu thơm nhỏ trên xe.

"Đây là mưu sát..." Giọng Trần Thời Minh hơi nặng nề.

Nói chuyện thẳng thắn với Trần Thời Minh hình như cũng không phải là chuyện khó, thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Trần Thời Minh, Trần Kỳ Chiêu chợt nhớ lại ánh mắt Trần Thời Minh nhìn cậu khi vừa sống lại, đến hôm nay dường như cậu đã khác trong mắt Trần Thời Minh rồi, đổi lại trước đây, hai anh em cũng sẽ không có kiên nhẫn ngồi xuống nói chuyện với nhau.

Trần Thời Minh sẽ coi cậu là một cậu ấm không trị nổi và không hiểu chuyện, còn cậu sẽ coi Trần Thời Minh là đồ ngốc khó giao tiếp.

Trần Kỳ Chiêu nhìn Trần Thời Minh, cố gắng tìm kiếm những điểm trùng lặp lại với kiếp trước, trong đầu lại hiện ra những đoạn cãi vã lộn xộn vô nghĩa giữa cậu và Trần Thời Minh trước đây, hoặc cảnh cậu đứng, cúi đầu nhìn Trần Thời Minh ngồi trên xe lăn với khuôn mặt đầy râu.

Đây vẫn là lần đầu tiên, không cãi vã, không tranh luận.

Trần Thời Minh có thể kiên nhẫn nghe cậu nói như vậy, mà cậu lại có thể kiên nhẫn giải thích tiếp.

"Bây giờ anh có phải đang nghĩ tại sao em lại biết nhiều chuyện như vậy... Lại đang nghĩ sau những chuyện này rốt cuộc là ai làm. Vậy anh nghĩ thử xem... nếu không phát hiện ra thiết bị định vị, anh đã gặp tai nạn xe cộ rồi."

Trần Kỳ Chiêu bắt đầu nói một giả thiết giống như chuyện nhảm nhí: "Rất không may anh lại bị liệt, mà em lại là một kẻ vô dụng, trong nhà chỉ còn bố chống đỡ, sức khỏe bố không tốt lại bị cao huyết áp, mỡ máu cao, mẹ cũng có chút vấn đề về sức khỏe... Vậy trong mắt người ngoài, chẳng phải chỉ cần bố không còn, nhà họ Trần chúng ta sẽ sụp đổ à?"

Trần Thời Minh không chú ý đến giả thiết này có vấn đề hay không, toàn bộ sự chú ý của anh ấy đều dồn vào chuyện dầu thơm có vấn đề, một khi liên tưởng đến khả năng đằng sau dầu thơm, sẽ phát hiện đây là một chuyện nghĩ đến thôi cũng thấy rợn người, nhưng sự nghi ngờ của anh ấy lại trỗi dậy, Trần Kỳ Chiêu lấy đâu ra manh mối mà biết nhiều chuyện như vậy?

Anh ấy hỏi: "Sao em không nói những chuyện này với người nhà?"

Trần Kỳ Chiêu lại hỏi ngược lại: "Nếu không có bằng chứng, mà anh cũng không nghi ngờ... Em chỉ vào một chiếc xe nói với anh, sau này anh ngồi chiếc xe này sẽ gặp tai nạn, anh có tin không?"

Cậu nói xong tự mình bổ sung một câu: "Anh sẽ không tin, đổi lại là em, em cũng sẽ không tin."

Trần Thời Minh không nói gì, nếu không có những chuyện này làm tiền đề, lời này dù là trợ lý Từ nói ra, anh ấy cũng sẽ nghi ngờ ba phần, huống chi là Trần Kỳ Chiêu. Trước chuyện ở Phi Hoành, anh ấy càng không ý thức được nhiều chuyện, thậm chí năm ngoái anh ấy vẫn giữ nguyên cảm nhận trước đây về Trần Kỳ Chiêu, một số chuyện không có manh mối không có bằng chứng nếu do Trần Kỳ Chiêu nói ra, anh ấy thật sự chưa chắc sẽ tin.

"Sao em biết những chuyện này?" Trần Thời Minh hỏi.

"Em nói em vô tình nghe lén được, anh tin không?" Trần Kỳ Chiêu cười cười, chú ý thấy sự im lặng của Trần Thời Minh, cậu lại nói: "Anh xem kìa? Anh lại không tin."

Trần Thời Minh không nói gì, thật ra không cần Trần Kỳ Chiêu nói, anh ấy cũng đại khái đoán được người đứng sau là ai.

Bỏ qua Tưởng Vũ Trạch vẫn chưa bị điều tra rõ, trong khoảng thời gian này vì chuyện của Phương Trình Kiệt anh ấy đã điều tra Lâm Thị, lần theo một số manh mối để điều tra, những dấu vết nhỏ cũng có thể tìm ra, bao gồm cả mấy lần trước xuất hiện mâu thuẫn với Dật Thành, trong đó mơ hồ có bàn tay của Lâm Thị, cộng thêm chuyện của Phó Ngôn Vũ có liên quan đến Vu Kiệt, Tưởng Vũ Trạch đóng vai trò gì trong chuyện này, Tưởng Vũ Trạch và Lâm Thị có quan hệ gì... Thật ra đó là một sợi dây chỉ thiếu bằng chứng là có thể nối lại.

Đây không phải là bố cục mà người bình thường có thể làm được, anh ấy biết tại sao trước đây Trần Kỳ Chiêu không nói.

Bởi vì trước những lời nói không có bất kỳ bằng chứng nào, hành vi của cậu chỉ bị người khác coi là gây rối vô lý.

Ánh sáng ngày càng tối, Trần Thời Minh đột nhiên phát hiện nhiều năm như vậy, dường như anh ấy chưa bao giờ hiểu rõ Trần Kỳ Chiêu.

Anh ấy không thể phân biệt được người trước đây đòi đổi nguyện vọng và người bây giờ vừa cười vừa nói về dầu thơm chết người.

Dường như là cùng một người, lại dường như có gì đó khác biệt.

Khi Thẩm Vu Hoài đến trụ sở tập đoàn, từ vài lời nói đứt quãng mới biết được những chuyện xảy ra ở Trần Thị hôm nay. Anh không hỏi han gì, sau khi nói rõ mục đích với lễ tân, trợ lý Tiểu Chu của Trần Kỳ Chiêu rất nhanh đã đến đón anh, dẫn anh đi về phía văn phòng của Trần Kỳ Chiêu.

"Cậu chủ và tổng giám đốc Trần ở trong văn phòng." Tiểu Chu trước đó đã được Trần Kỳ Chiêu dặn dò, nói là nếu mấy ngày nay Thẩm Vu Hoài đến công ty tìm cậu, cứ trực tiếp dẫn người đến văn phòng là được. Chỉ là buổi chiều cậu chủ ngủ trong văn phòng, mà tổng giám đốc Trần vào một tiếng trước đến giờ vẫn chưa ra, tin nhắn anh ta gửi cho ông chủ cũng không có phản hồi, chỉ có thể theo sắp xếp ban đầu của cậu chủ dẫn Thẩm Vu Hoài đến gần văn phòng, gõ cửa văn phòng xong, sau khi được cho phép mới dám để người vào.

Khi Thẩm Vu Hoài vào văn phòng thì phát hiện văn phòng tối om, mà hai anh em nhà họ Trần đang ngồi trên sofa.

Trần Thời Minh thấy anh đến, mới đứng dậy đi tới nói: "Chuyện dầu thơm tôi nghe rồi, đây là báo cáo xét nghiệm à?"

Thẩm Vu Hoài đưa túi đựng tài liệu trong tay cho Trần Thời Minh, ánh mắt liếc về phía người còn lại đang ngồi trên sofa trong bóng tối, "Tất cả báo cáo xét nghiệm đều ở trong đó, mẫu vật vẫn còn ở phòng thí nghiệm của viện nghiên cứu, nếu sau này anh cần có thể nói trước với tôi."

Giọng Trần Thời Minh hơi khàn, anh ấy nhận lấy tập tài liệu, khi muốn xem thì mới chú ý đến vấn đề ánh sáng.

Anh ấy tiện tay bật đèn trong phòng, ánh sáng chói lóa đột ngột khiến anh ấy khẽ nheo mắt.

Ánh mắt Thẩm Vu Hoài lại dừng ở vị trí sofa.

Trần Kỳ Chiêu khoác áo ngoài ngồi trên sofa, cả người dường như đang ngẩn ngơ.

Trần Thời Minh vừa định nói, đột nhiên liếc thấy sườn mặt Trần Kỳ Chiêu, vẻ mặt hơi thay đổi.

Trần Kỳ Chiêu thật ra có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài, từ khi Tiểu Chu gõ cửa cậu đã biết Thẩm Vu Hoài đến, chỉ là đầu óc hỗn loạn dường như vẫn tràn ngập đủ loại thông tin và đối tượng nghi ngờ, cậu phát hiện não mình không thể hoạt động, cũng rất khó phản ứng lại sự xuất hiện của Thẩm Vu Hoài. Cậu đột nhiên cảm thấy rất mệt, mệt đến cổ họng hơi khàn, lúc nuốt nước bọt giống như có thứ gì đó cào vào cổ họng.

Cậu nghĩ, khi mở cửa dường như có gió lùa vào, bên ngoài trời lạnh hơn rồi à?

Cậu lại nghĩ, nếu không phải vấn đề của cửa hàng dầu thơm, trong nhà còn ai đụng vào xe? Quản gia? Ông Lâm? Hay những người làm khác?

Trong cơn mơ màng, cậu nghe thấy cuộc đối thoại giữa Thẩm Vu Hoài và Trần Thời Minh, ngay sau đó ánh đèn trước mặt sáng rực.

Vươn tay muốn lấy cốc nước trên bàn để rót nước, chỉ là tay cậu vừa duỗi ra đã bị một bàn tay khác đột ngột giữ lại.

Trần Kỳ Chiêu ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh, chợt đối diện với đôi mắt của Thẩm Vu Hoài, ngay sau đó tay đối phương đặt lên trán cậu.

Rộng lớn mà lạnh lẽo, trong khe hở ánh sáng, cậu thấy Trần Thời Minh vội vã đi ra ngoài.

Trần Kỳ Chiêu đang nghĩ Trần Thời Minh giờ này lại đi đâu, vừa liếc mắt đã thấy vẻ mặt hơi nghiêm nghị của Thẩm Vu Hoài.

"... Anh Hoài?"

Thẩm Vu Hoài khẽ nhíu mày, nhìn người trước mặt má ửng đỏ, trực tiếp cởi áo khoác ngoài của mình ra.

"Trần Kỳ Chiêu, em không biết mình đang bị sốt à?"

Mí bồ cho tui xin 1 like/follow page nha '^' Link page ở trong bio nha huhu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me