TruyenFull.Me

[ĐM|End] Hướng dẫn giả ngoan của tên điên - Lý Ôn Tửu

Chương 61: Ngã tư đường Bàn Sơn

chocoatl

Việc khám sức khỏe của nhà họ Trần đã được sắp xếp trước, khi Trần Kỳ Chiêu tỉnh dậy vào ngày hôm sau, những người khác trong nhà đã chuẩn bị xong. Bởi vì đã có chuyện dầu thơm trước đó, lần khám sức khỏe này dù Trần Kỳ Chiêu không nói gì, Trần Thời Minh cũng đã sớm sắp xếp tất cả các hạng mục, đặc biệt là sức khỏe của hai người lớn tuổi trong nhà họ, không thể thiếu những kiểm tra tỉ mỉ cần thiết.

Chủ yếu là Trần Kỳ Chiêu lo lắng cho sức khỏe của Trần Kiến Hồng và Trương Nhã Chi, Trương Nhã Chi dạo này vẫn ổn, chủ yếu là bệnh cao huyết áp, mỡ máu và đường máu của Trần Kiến Hồn luôn luôn rất khó ổn định, đó cũng là điều cậu lo lắng nhất. Cậu làm xong các kiểm tra thông thường thì đến đây chờ kết quả của Trần Kiến Hồng và Trương Nhã Chi, việc hấp thụ khí độc lâu dài có thể dẫn đến tổn thương nội tạng, rất có khả năng khối u ác tính của Trương Nhã Chi ở kiếp trước cũng là do nguyên nhân này gây ra.

Chỉ là cậu còn chưa đợi được kết quả, bên kia đã có bác sĩ gọi cậu.

"Đây là hạng mục gì?" Trần Kỳ Chiêu khẽ nhíu mày, "Các hạng mục thông thường của tôi không phải đã làm xong rồi à?"

Trần Thời Minh liếc nhìn bảng kiểm tra, "Chắc là bố mẹ sắp xếp, có lẽ là do chuyện em bị sốt mấy ngày trước, qua bên đó xem tình hình thế nào."

Khi Trần Kỳ Chiêu vừa bước vào phòng khám đã nhận thấy cách bố trí bên trong khác biệt với các phòng khám khác, trước khi đến cậu đã liếc nhìn tình hình, phía trong này đều là phòng khám của khoa tâm lý, cậu nghĩ đến sự quan tâm không ngừng của Trương Nhã Chi trong khoảng thời gian này, đột nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bác sĩ tâm lý, Trần Kỳ Chiêu kiếp trước cũng từng gặp, có một thời gian mất ngủ cậu cũng đã tìm đến bác sĩ tâm lý.

Cậu cũng không phản kháng nhiều, để Trương Nhã Chi yên tâm, cậu dứt khoát phối hợp điền vào bảng hỏi của bác sĩ.

Chỉ là khi bác sĩ hỏi, cậu có chút cân nhắc kỹ rồi mới trả lời.

"Dạo này chất lượng giấc ngủ của cậu thế nào?" Bác sĩ hỏi.

Trần Kỳ Chiêu không chút do dự đáp: "Rất tốt."

Thái độ bác sĩ ôn hòa: "Ban đêm có hay mơ hoặc ngủ không sâu giấc không?"

Trần Kỳ Chiêu khẽ nhíu mày, sau đó nói: "Có, nhưng không nhiều."

Bác sĩ như đang suy nghĩ gì đó mà nhìn cậu một cái, Trần Kỳ Chiêu lại trầm ngâm một lát khi bác sĩ đề cập đến vấn đề giấc ngủ của cậu, cậu hỏi: "Thời kỳ hồi phục sau cơn sốt có hay bị buồn ngủ không?"

Bác sĩ tâm lý nghe vậy, cây bút đang ghi chép khẽ dừng lại, "Gần đây cậu bị buồn ngủ à?"

"Thời gian ngủ nhiều hơn, dễ buồn ngủ." Trần Kỳ Chiêu thật thà nói, mấy ngày nay cậu quả thật ngủ hơi nhiều, chuyện này cậu đã hỏi quản gia, có lẽ là do thuốc hạ sốt của cậu gây ra, nhưng thỉnh thoảng không uống thuốc cậu cũng thấy buồn ngủ.

Bác sĩ tâm lý cười cười, "Quả thật cũng có khả năng này, cụ thể thì đợi các báo cáo khác của cậu đã, để bác sĩ điều trị chính xem xét."

Trần Kỳ Chiêu cũng không định lấy được câu trả lời gì từ bác sĩ tâm lý, sau khi kết thúc buổi tư vấn thì cậu đi xem các báo cáo khác. Sức khỏe của Trần Kiến Hồng và Trương Nhã Chi quả thật có vấn đề, may là chuyện cậu lo lắng đã không xảy ra, không phải là nhồi máu não hay u bướu đáng lo ngại, mà là những bệnh thường gặp ở tuổi trung niên, chỉ cần điều dưỡng một thời gian là có thể ổn định.

"Bố mẹ không sao là tốt rồi, em làm sao vậy?" Trần Thời Minh nghi hoặc nhìn cậu.

Trần Kỳ Chiêu nắm tờ báo cáo trong tay, vẻ mặt hơi thả lỏng: "Không, chỉ hơi vui thôi."

Có một niềm vui khó tả, mấy thứ giống như quả bom hẹn giờ này cuối cùng cũng đã ổn thỏa, sau này cậu chỉ cần giải quyết xong chuyện của Lâm Sĩ Trung thôi... Nhà bọn họ sẽ không còn rơi vào kết cục như kiếp trước nữa.

Trần Thời Minh hơi do dự, đột nhiên thấy Trần Kiến Hồng từ xa đi tới, lên tiếng hỏi: "Mẹ đâu ạ?"

"Mẹ con ở lại chỗ bác sĩ hỏi chút chuyện, con biết tính mẹ con rồi, không hỏi rõ thì không yên tâm." Trần Kiến Hồng làm xong một loạt kiểm tra cũng hơi mệt, nói xong ông nhìn Trần Kỳ Chiêu bên cạnh vẫn đang cúi đầu xem báo cáo, ánh mắt có vài phần phức tạp.

Trần Kỳ Chiêu ngẩng đầu, chú ý thấy ánh mắt của Trần Kiến Hồng, nghi hoặc hỏi: "Trên mặt con có gì à?"

Giọng Trần Kiến Hồng nặng hơn vài phần: "... Bố không thể nhìn con hả?"

Trần Kỳ Chiêu tiếp tục cúi đầu, toàn bộ sự chú ý đều đặt vào báo cáo.

Trần Kiến Hồng lại nói: "Đợi khỏe hẳn rồi thì đến công ty, công ty giải trí mà con muốn lần trước, bố có thể sắp xếp cho con."

Trần Kỳ Chiêu đáp qua loa một tiếng, hứng thú của cậu với công ty đó đã hết rồi, "Để sau đi."

Trần Kiến Hồng: "..."

Ông nhất thời không biết đứa nhỏ này rốt cuộc là tích cực hay không tích cực nữa.

Trần Thời Minh không nhìn nổi cuộc trò chuyện của hai người này, nói một câu với trợ lý Từ bên cạnh rồi đi về phía phòng khám của Trương Nhã Chi xem tình hình. Chỉ là vừa bước vào phòng khám của Trương Nhã Chi, anh ấy đã nhận thấy vẻ mặt hơi nặng nề của mẹ mình.

"Cậu ấy có một số biểu hiện lo âu nhất định, hơn nữa cậu ấy không giống những người cùng tuổi khác, cảnh giác rất cao, muốn hỏi chuyện từ miệng cậu ấy khá khó." Bác sĩ tâm lý tiếp tục phân tích: "Cậu ấy rất hợp tác với những câu hỏi của tôi, cũng biết mục đích của tôi, chỉ là cậu ấy có vẻ như đang đối phó với công việc, phòng bị rất nặng, một khi tôi hỏi đến những vấn đề tương đối kín đáo, cậu ấy có thể lập tức phản ứng lại và tìm câu trả lời khác để đối phó với tôi."

Trần Thời Minh khẽ dừng bước, tiếp tục lắng nghe.

Trương Nhã Chi có chút lo lắng: "Vậy tình trạng tâm lý của con tôi..."

"Một lần tư vấn cũng không thể xác định được gì, kết hợp với những gì trước đây bà nói với tôi, vậy thì cậu ấy nên có biểu hiện buồn ngủ, không tập trung..." Bác sĩ tâm lý có chút do dự, "Nhưng các vị lại không đề cập đến việc cậu ấy từng xuất hiện những cảm xúc kích động hoặc cực đoan khác."

"Có." Trần Thời Minh đột nhiên nói: "Năm ngoái nó từng có một lần."

Trương Nhã Chi: "Thời Minh?"

Năm ngoái có lần Trần Kỳ Chiêu cùng người đi đua xe ở ngoại ô, khi về nhà anh ấy kích động hỏi hai câu, lúc đó Trần Kỳ Chiêu như bị chạm đến chuyện gì đó không nên nhắc đến, sắc mặt rất đáng sợ, thậm chí lời nói ra cũng có chút lộn xộn, không logic. Trước đây Trần Thời Minh không nghĩ đến chuyện này, anh ấy chỉ cho rằng Trần Kỳ Chiêu vì không muốn bị kiểm soát mà kích động... Nhưng bây giờ nghĩ lại, biểu hiện lúc đó của cậu quả thật không giống như giận dữ thông thường.

Trần Thời Minh kể lại tình hình lúc đó cho bác sĩ nghe.

Sau khi bác sĩ nghe xong, lông mày càng nhíu chặt hơn: "Vậy cậu ấy có từng ảo giác không?"

"Ảo giác!?" Trương Nhã Chi ngạc nhiên.

"Tôi không chắc." Trần Thời Minh nói: "Nó không nhắc đến chuyện này."

"Theo lời anh nói, cậu ấy dường như đang cố chấp tin vào một sự thật nào đó." Bác sĩ tâm lý nói: "Anh biết đấy, những bệnh nhân chúng tôi tiếp nhận có trường hợp nghiêm trọng cũng sẽ xuất hiện ảo giác hoặc nhận thức sai lệch, sau này người nhà các anh cũng nên chú ý nhiều hơn đến biểu hiện hàng ngày của cậu ấy, nếu thật sự xuất hiện tình huống nghiêm trọng như vậy thì đó không phải là vấn đề đơn giản mà tư vấn tâm lý có thể giải quyết được, có lẽ cần phải dùng thuốc để kiểm soát."

Khi Trương Nhã Chi ra khỏi phòng khám của bác sĩ vẫn còn hơi mất tập trung, Trần Thời Minh chú ý thấy sắc mặt Trương Nhã Chi không tốt, nói: "Mẹ đừng lo lắng."

"Con xem cái thằng bé này... Bình thường cũng hoạt bát như vậy, sao trong lòng lại giấu giếm nhiều chuyện thế." Mắt Trương Nhã Chi hơi đỏ lên, "Sau này con cũng vậy, em con nghịch ngợm thì con nhường nhịn nó một chút, đừng ép nó quá, nó thật sự không muốn đến công ty giúp đỡ, chẳng lẽ chúng ta không nuôi nổi nó à?"

-

Trần Kỳ Chiêu không biết những chuyện ở bên kia, vì việc khám sức khỏe khá thuận lợi, cho đến khi về đến nhà, tâm trạng cậu vẫn rất tốt. Trên đường về phòng ngủ, cậu còn xin Trần Thời Minh một bản tài liệu tiến độ, xem tài liệu một lúc trong phòng, khi xuống lầu thì Trần Thời Minh và Trần Kiến Hồng đã đi làm ở công ty rồi.

"Mẹ cháu đâu?" Trần Kỳ Chiêu hỏi.

Quản gia đáp: "Bà chủ đang sắp xếp album ảnh."

Trần Kỳ Chiêu nghe vậy thì đi tìm, phát hiện Trương Nhã Chi đang ở trong phòng chiếu, xung quanh đều là những album ảnh không biết từ đâu lấy ra. Thấy Trần Kỳ Chiêu đến, bà gọi cậu đến ngồi bên cạnh.

Ánh sáng trong phòng chiếu phim hơi tối, Trần Kỳ Chiêu ngồi xuống bên cạnh Trương Nhã Chi, "Sao đột nhiên mẹ lại sắp xếp những thứ này?"

"Thì đột nhiên muốn xem lại ảnh cũ nên lấy ra sắp xếp thôi." Trương Nhã Chi cười nói, giọng hơi khàn, "Xem này, đây là ảnh hồi bé của con."

Trần Kỳ Chiêu dứt khoát cũng ngồi xuống cùng Trương Nhã Chi sắp xếp ảnh, tiện tay cầm lấy một quyển, phát hiện toàn là ảnh hồi bé của cậu. Có một số ảnh cậu hoàn toàn không có ấn tượng, chỉ có thể nhận ra người trong ảnh, nhìn lướt qua mấy tấm cậu lại thấy Thẩm Vu Hoài hồi bé.

Cậu nhìn một tấm ảnh dã ngoại, từ đám trẻ con thấy anh trai Trần Thời Minh mặt lạnh tanh, Nhan Khải Lân bé tí như củ khoai tây, chị gái nhà họ Thẩm là Thẩm Tuyết Lam... còn có Thẩm Vu Hoài hồi tiểu học.

Thẩm Vu Hoài đứng ngay bên cạnh cậu, cao hơn cậu cả một cái đầu, đứng nghiêm chỉnh, khi đối diện với ống kính còn nở một nụ cười lịch sự. Trần Kỳ Chiêu thấy vậy khẽ nhướng mày, hóa ra hồi bé đã như thế này rồi à? Lớn lên dường như cũng không thay đổi nhiều.

"Cái album này..." Trương Nhã Chi ghé lại nhìn, "Đây là lúc mấy nhà chúng ta thường tụ tập ăn uống khi con còn bé."

Tụ tập ăn uống, Trần Kỳ Chiêu đột nhiên nhớ đến những gì Nhan Khải Lân nói trước đây, mấy nhà bọn họ trước đây cũng rất thích tụ tập cùng nhau... Hóa ra lúc đó nhà họ Thẩm cũng ở đó à?

Trương Nhã Chi lật xem ảnh, chỉ vào mấy đứa trẻ và người lớn bên trong nói: "Xem này, đây là hai anh em nhà họ Nhan, còn đây nữa, chị em nhà họ Thẩm, con nhà họ Chu... đây là em họ con, còn đây là con nhà bác Lâm của con."

Niềm vui của Trần Kỳ Chiêu chợt tắt khi nhìn thấy Lâm Sĩ Trung lúc còn trẻ, cậu nhìn Lâm Sĩ Trung khoác vai Trần Kiến Hồng trong ảnh, bàn tay cầm album siết chặt hơn mấy phần, cậu dời mắt đi, đột nhiên liếc thấy một đứa trẻ xa lạ.

"Đây là con nhà ai?" Trần Kỳ Chiêu đột nhiên hỏi.

Trương Nhã Chi nhìn theo hướng tay của cậu, thấy đứa trẻ trạc tuổi Trần Kỳ Chiêu, bà dừng lại một chút, có chút tiếc nuối nói: "Đó là con của ông Lâm."

"Con của chú Lâm?" Trần Kỳ Chiêu nhớ lại, "Con nhớ vợ con chú Lâm không phải đã mất từ rất lâu trước rồi mà?"

"Đúng vậy, mười một hai năm trước rồi nhỉ? Mẹ cũng không nhớ rõ lắm." Trương Nhã Chi hơi suy nghĩ một chút, "Bà Phó, tức là vợ của ông Lâm, trước đây vườn hoa nhà mình đều do bà ấy chăm sóc... Mẹ nhớ hôm đó Tiểu Vũ bị ốm, bác sĩ gia đình vừa hay đi công tác không về, bà Phó đành đưa Tiểu Vũ đến bệnh viện, kết quả là gặp chuyện trên đường."

Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu hơi dừng lại: "Trên đường? Gặp chuyện gì?"

"Tai nạn xe." Trương Nhã Chi nói: "Mẹ nhớ là ở chỗ ngã tư đường Bàn Sơn thì phải, có một tài xế vượt đèn đỏ trong trời mưa lao thẳng lên vỉa hè, lúc đó bà Phó đang dẫn Tiểu Vũ ở đó, rất không may bị cuốn vào. Bà Phó mất ngay tại chỗ, Tiểu Vũ đưa đến bệnh viện không lâu sau cũng không cứu được..."

Bà nói được một nửa, đột nhiên chú ý thấy sắc mặt Trần Kỳ Chiêu có chút trầm xuống.

Trương Nhã Chi ngẩn người, lập tức lo lắng: "Tiểu Chiêu? Sao vậy?"

"Không ạ." Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu nhìn chằm chằm vào người trong ảnh, chú ý đến ông Lâm, tài xế trẻ tuổi đứng ở góc, "Chỉ là cái chỗ ngã tư đường Bàn Sơn này, nghe quen quen."

Lời nhắn của tác giả:

Mẹ là người tốt mà! Đừng nghĩ sai nhé!

Ngủ ngon~ ngủ sớm nhé~

Mí bồ cho tui xin 1 like/follow page nha '^' Link page ở trong bio nha huhu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me