TruyenFull.Me

[ĐM|End] Hướng dẫn giả ngoan của tên điên - Lý Ôn Tửu

Chương 69: Kế hoạch của hai anh em

chocoatl

Người trong camera giám sát mặc vest, bưng cà phê, trông chỉnh tề gọn gàng.

Nhưng đấy là nếu người này không có một khuôn mặt quen thuộc.

Trong khu vực văn phòng bận rộn, không ít người thư giãn uống cà phê trong giờ giải lao, nhưng nếu bưng cà phê đi khắp nơi, mục đích rõ ràng là theo dõi một người nào đó, ba ngày hoàn toàn đủ để xác nhận điều đó.

Người trong camera giám sát không phải là ai xa lạ, không phải là quản lý cấp trung của Trần Thị, cũng không phải là nhân viên bình thường, mà là một người nhà họ Trần đều quen - Trần Lập Nghiêu.

Con trai của Trần Kiến Đình, sau Tết Nguyên Đán đến làm việc ở Trần Thị, được anh ấy sắp xếp vào bộ phận hành chính có tính chất công việc nhẹ nhàng để học hỏi.

Trợ lý Từ nghe theo mệnh lệnh khó hiểu đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.

Không đúng, trợ lý Chu là cấp dưới của cậu hai nhà họ Trần, tự dưng lại cho người ta nghỉ phép được luôn à?

Sau khi trợ lý Từ ra ngoài, Trần Thời Minh gọi điện thoại cho Trần Kỳ Chiêu.

Người sau vẫn còn ở văn phòng, Trần Thời Minh vừa bắt máy đã nói thẳng: "Rất có thể là Trần Lập Nghiêu, cậu ta quả thật là một người mà chúng ta đều không nghi ngờ."

Nội bộ Trần Thị gần đây thắt chặt, rất nhiều quản lý cấp trung và cao đều khép nép lại, chỉ sợ ngọn lửa kiểm tra nội bộ cháy đến mình.

Còn cả tin đồn sa thải nhân viên rầm rộ ở Trần Thị, phần lớn nhân viên cũng đều cẩn trọng giữ vững vị trí của mình. Trước đây sau khi máy tính của Tưởng Vũ Trạch xảy ra chuyện, trọng tâm của Trần Thời Minh đều đặt vào việc kiểm tra những nhân vật chủ chốt, cảm thấy chuyện máy tính của Tưởng Vũ Trạch lúc đó có khả năng liên quan đến danh sách đã điều tra trước đó, cho nên mục tiêu theo dõi cũng đều là những người đó.

Mà anh ấy chưa bao giờ chú ý đến Trần Lập Nghiêu.

Hoặc có thể nói Trần Lập Nghiêu cũng không đáng để họ chú ý. Hành vi của người này ở công ty cũng tương tự như người bố bùn loãng không trát nổi tường của cậu ta, đến Trần Thị lâu như vậy, hàng ngày làm việc như bình thường, thỉnh thoảng tăng ca còn tìm người chống lưng cho mình, từ bề ngoài nhìn vào chính là một kẻ dựa vào quan hệ đến thừa nước đục thả câu.

Trần Kỳ Chiêu khoanh chân ngồi trên ghế văn phòng, ngón tay lướt nhẹ trên con lăn chuột, giọng điệu thoải mái: "Văn phòng cùng tầng với em, mắt tinh một chút là đều có thể thấy Tiểu Chu đi đâu làm gì, vị trí chỗ làm việc gần cửa ra vào, quan sát tầng thang máy dừng lại để phán đoán điểm đến... Cậu ta như vậy hoàn toàn không giống một cậu ấm vô dụng, mục đích hành động rất rõ ràng."

"Nhưng quan hệ giữa Trần Kiến Đình và bên nhà họ Lâm bình thường, không thấy họ qua lại nhiều." Trần Thời Minh nhíu mày, nhà họ với nhà họ Lâm quan hệ tốt chủ yếu là vì Trần Kiến Hồng, mà những người khác trong nhà họ Trần không có quan hệ qua lại với nhà họ Lâm, khi anh ấy điều tra Lâm Sĩ Trung cũng không tra ra ghi chép qua lại giữa Trần Kiến Đình và Lâm Sĩ Trung, "Giúp Lâm Sĩ Trung làm việc, chuyện này rất đáng ngờ."

"Nếu em muốn nhét người bên cạnh anh, em chắc chắn sẽ sắp xếp những người không nổi bật hoặc những người anh không để ý." Trần Kỳ Chiêu mở camera giám sát, ánh mắt dừng lại trên người cậu trai đang chơi điện thoại trong camera giám sát khu hành chính, giọng điệu bình thường: "Một kẻ vô dụng dễ khiến người ta lơ là cảnh giác nhất, ai cũng sẽ không để ý đến một kẻ bất tài."

Trần Thời Minh nghe vậy khẽ dừng lại, đột nhiên nói: "Ý em là đang nói em à?"

"Em chính là một kẻ bất tài, cũng chẳng có thành tựu gì." Trần Kỳ Chiêu rũ mắt, mở một camera giám sát khác: "Anh định xử lý Trần Lập Nghiêu thế nào? Cứ giữ người lại đi, hiếm khi đối phương tưởng rằng nước cờ này đi đúng rồi, không giữ lại thì thật đáng tiếc."

Trần Thời Minh cũng không định ra tay với Trần Lập Nghiêu, với tính chất công việc hiện tại của Trần Lập Nghiêu thì không gây ra được mối đe dọa lớn nào cho dự án của Trần Thị, ngược lại Trần Lập Nghiêu là người đặc biệt, sẽ không gây ra nghi ngờ cho người khác, nói không chừng Lâm Sĩ Trung còn sai khiến cậu ta làm những việc khác, giữ lại một người như vậy có ích rất nhiều.

Quan trọng nhất là Trần Lập Nghiêu hiện tại đang nhìn chằm chằm vào Trần Kỳ Chiêu, nếu muốn đối phương không nghi ngờ Trần Kỳ Chiêu, vậy có thể lợi dụng ngược lại Trần Lập Nghiêu để truyền tin giả.

"À còn nữa..." Trần Kỳ Chiêu chuyển chủ đề, "Em đã kiểm tra camera giám sát phòng họp ngày hôm đó."

Camera giám sát phòng họp, lúc trước đã bị Trần Thời Minh và trợ lý của anh ấy lục tung, nhưng vị trí phòng họp không có góc khuất nào, bên trong còn có mấy văn phòng quan trọng, rất nhiều nhân viên ra vào, không ít nhân viên có thể chú ý đến động tĩnh trong phòng họp.

Nhưng là bộ phận liên quan đến khu hành chính, gần phòng họp có người phụ trách sắp xếp nhân sự ngày hôm đó. Trần Kỳ Chiêu biết bản sắp xếp này chắc chắn đã bị Trần Thời Minh xem kỹ rồi, nhưng bây giờ xem lại bản xếp ca này, luôn có thể phát hiện ra một số điều thú vị mới, "Ngày đó bên hành chính có không ít người trực, có tổng cộng 15 nhân viên có mặt, điều thú vị là trong danh sách có Trần Lập Nghiêu, nhưng đoạn camera giám sát ngày đó cậu ta xuất hiện gần phòng họp rất ít."

"Ngày đó cậu ta bị loại khỏi danh sách điều tra rồi." Trần Thời Minh nhíu mày, Trần Lập Nghiêu ở công ty thừa nước đục thả câu, việc chính không làm được bao nhiêu. Nhưng là người có quan hệ, cấp trên trực tiếp của cậu ta ở Trần Thị vẫn sắp xếp công việc cho cậu ta, có lẽ là muốn cho Trần Lập Nghiêu thêm chút kinh nghiệm làm việc, chỉ là sắp xếp thì sắp xếp, thực tế Trần Lập Nghiêu không làm được bao nhiêu việc.

Ngày đó khi điều tra nhân viên trực ca, cấp trên của Trần Lập Nghiêu đã nói rõ chuyện này, mức độ nghi ngờ của Trần Lập Nghiêu giảm thẳng xuống, bị loại khỏi diện nghi ngờ trọng điểm.

"Nhưng thực tế cậu ta hoàn toàn không cần phải làm gì nhiều." Trần Kỳ Chiêu tiếp tục nói: "Anh và em đều biết lúc đó trong phòng họp thực ra cũng có những thân tín khác của Tưởng Vũ Trạch, những người này vì ở hiện trường không tiện hành động, cũng không sử dụng điện thoại và các công cụ liên lạc khác, nhưng không loại trừ khả năng họ không thể đưa tín hiệu ra ngoài."

"Trần Lập Nghiêu không cần thường xuyên quanh quẩn bên ngoài phòng họp, cậu ta chỉ cần nhận được tín hiệu có biến trong phòng họp, truyền chuyện này ra ngoài, rồi sẽ có người ra tay với máy tính của Tưởng Vũ Trạch." Trần Kỳ Chiêu tiếp tục nói: "Là nhân viên trực ngày hôm đó, cậu ta có thể tự do xác nhận tình hình bên trong, cũng có thể nhanh chóng phân tích mức độ vấn đề, cho nên có thể truyền chính xác thông tin Tưởng Vũ Trạch gặp chuyện, để tiện cho người đứng sau đưa ra phán đoán, chọn thời điểm tiêu hủy thông tin dữ liệu trên máy tính của Tưởng Vũ Trạch."

Trần Kỳ Chiêu trước đây nghi ngờ vì hành vi này quá quyết đoán.

Về tình hình xóa dữ liệu máy tính, sau khi cảnh sát và trung tâm mạng xác nhận là thao tác virus từ xa, chỉ cần máy tính của Tưởng Vũ Trạch bật, thì người bên ngoài đều có thể ra tay với chiếc máy tính này.

Vấn đề là đối phương làm sao phán đoán được tình hình này, dù sao dữ liệu trên máy tính của Tưởng Vũ Trạch bị xóa quá triệt để, vạn nhất Tưởng Vũ Trạch không gặp chuyện thì dữ liệu bị xóa đối với họ sẽ là một tổn thất lớn, hơn nữa máy tính của trợ lý trưởng xảy ra lỗi lớn như vậy, chỉ khiến Tưởng Vũ Trạch bị động rơi vào nghi ngờ.

Trung tâm mạng của Trần Thị cũng không phải là làm việc vô ích, dấu vết xâm nhập từ xa qua mạng nội bộ công ty, muốn điều tra cũng không phải là không thể điều tra ra.

Cho nên thao tác quyết đoán xóa dữ liệu máy tính này, nhất định là sau khi cân nhắc kỹ lưỡng và biết được tình hình Tưởng Vũ Trạch khó chuyển mình mới chọn hành động. Nhưng nếu là một nhân viên trực có vẻ là không liên quan gì vào ngày hôm đó, thân phận hợp lý và mức độ nghi ngờ thấp, không nằm trong danh sách nghi ngờ trọng điểm, phối hợp với những người trong và ngoài phòng họp, quả thật có thể xác định được tình hình này trong thời gian ngắn và đưa ra phán đoán chính xác về việc này, hành động kịp trước khi cảnh sát thu giữ máy chủ máy tính.

Trần Lập Nghiêu quả thật là một quân cờ hữu dụng.

Khi dùng quen tay, hoàn toàn có thể truyền đạt thông tin trong phạm vi công việc hợp lý mà không gây ra bất kỳ nghi ngờ nào.

Nếu lần này không theo dõi Tiểu Chu quá chặt chẽ, cũng quá lơi lỏng, họ hoàn toàn sẽ không chú ý đến Trần Lập Nghiêu, chỉ liên tưởng Lâm Sĩ Trung có phải đã sắp xếp những quân cờ sâu hơn vào bên trong hay không, chứ không phải là một Trần Lập Nghiêu đến công ty mới mấy tháng mà tỷ lệ đi làm cực thấp.

"Như vậy, Trần Lập Nghiêu chính là một quân cờ rất hữu dụng." Trần Kỳ Chiêu tắt camera giám sát, giọng điệu thoải mái: "Đối phương tự tin dùng Trần Lập Nghiêu làm trung gian như vậy, sao chúng ta không lợi dụng ngược lại cơ hội này, để người của đối phương bại lộ nhiều hơn?"

Ngoài cửa sổ kính trời trong vạn dặm, trên bàn tích tụ rất nhiều tài liệu.

Trần Thời Minh khẽ nhíu mày, mở miệng nói: "Chuyện này giao cho anh làm, em đừng nhúng tay."

Trần Kỳ Chiêu vừa nói thêm hai ý kiến cho Trần Thời Minh, nghe đối phương nói thì khẽ dừng lại, "Tại sao?"

"Em đã biết đối phương đã điều tra đến em, em lại còn nhúng tay vào chuyện này, chỉ càng làm đối phương nghi ngờ thêm." Trần Thời Minh nói xong, lập tức đáp lời Trần Kỳ Chiêu, "Anh biết em muốn nói chuyện này lợi dụng tốt sẽ không bại lộ, anh cũng biết em giấu nhiều chuyện như vậy vì em có cách riêng của em, nhưng anh không hy vọng em mạo hiểm để rồi xảy ra bất kỳ vấn đề nào nữa."

Trần Kỳ Chiêu không nói gì.

Hôm đó khi nghe nói có người theo dõi Trần Kỳ Chiêu thực ra Trần Thời Minh rất lo lắng rồi, anh ấy không biết mục đích Lâm Sĩ Trung làm như vậy là gì, nhưng đối phương đã có thể lên kế hoạch cho dầu thơm, tai nạn xe cộ, một khi bị dồn vào chân tường, có khả năng ông ta sẽ muốn nhổ cỏ tận gốc. Sau khi anh ấy nói chuyện này với Trần Kiến Hồng, ý nghĩ đầu tiên của bố anh ấy chính là tách Trần Kỳ Chiêu ra khỏi chuyện này trước.

Bề ngoài Trần Kỳ Chiêu là người ít gây ra mối đe dọa nhất trong nhà họ, nhưng khi càng nghi ngờ sâu hơn đến nỗi đối phương mất kiên nhẫn, Trần Kỳ Chiêu sẽ trở thành người dễ bị đe dọa nhất trong nhà họ.

"Em phải tin anh và bố." Trần Thời Minh trầm giọng nói: "Có vấn đề gì em cũng có thể thương lượng với chúng ta, ít nhất em đừng mạo hiểm một mình nữa được không?"

Trần Kỳ Chiêu đột nhiên nói: "Vậy nếu em nói lung tung thì sao, anh cũng tin?"

Trần Thời Minh nói: "Tin."

Điện thoại im lặng mấy giây.

Trần Kỳ Chiêu đột nhiên tắt máy tính, "Anh nghĩ nhiều rồi, em cũng không có nhiều thời gian đi điều tra chuyện khác, chuyện còn lại anh tự quyết định, em tan làm đây."

Trần Thời Minh hỏi: "Tan làm đi đâu?"

"Đi học." Trần Kỳ Chiêu xách balo trên ghế sofa lên, "Không đi học, chẳng lẽ tuần sau anh giúp em làm bài kiểm tra trên lớp hả?"

Trần Thời Minh: "..."

Anh ấy đổi giọng điệu: "Nếu em học không theo kịp, anh có thể tìm gia sư cho em."

"Thôi đi, lên đại học còn tìm gia sư, anh trai Nhan Khải Lân còn không phiền như vậy." Trần Kỳ Chiêu giọng điệu bình thường nói: "Tiểu Chu mấy ngày nay bị anh điều động nhiều như vậy, nhớ cuối tháng trả lương cho anh ta đấy, trợ lý của em đắt lắm, phí diễn kịch tính gấp ba."

Trần Thời Minh không ngờ chủ đề của Trần Kỳ Chiêu lại nhảy nhanh như vậy, nói: "Em yên tâm, anh vừa bảo Tiểu Từ cho anh ta nghỉ phép rồi."

Trần Kỳ Chiêu: "?"

"Anh cho anh ta nghỉ phép thì ai đưa em đến trường? Sáng em không lái xe."

Trần Thời Minh có chút đau đầu: "Chắc vẫn chưa đi, để anh bảo Tiểu Từ chặn người lại..."

Anh ấy còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã cúp máy.

Trong điện thoại truyền đến tiếng "tút tút", Trần Thời Minh nhíu mày, gọi điện thoại nội bộ cho trợ lý Từ.

Trong văn phòng, Trần Kỳ Chiêu sau khi cúp điện thoại nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc, khi vuốt xuống, thấy trong lịch sử cuộc gọi gần đây mười cuộc gọi thì có năm cuộc là của Trần Thời Minh.

Số cuộc gọi trong mấy tuần này còn nhiều hơn cả hai kiếp cộng lại.

Trần Kỳ Chiêu không nói ra được cảm giác đó, chỉ nhìn một lúc, sau đó tắt giao diện cuộc gọi, gọi điện thoại cho trợ lý Tiểu Chu.

-

Khi Thẩm Vu Hoài về đến nhà, chú ý thấy có khách đến nhà.

Nhà họ Thẩm bình thường rất ít người đến thăm, Thẩm Vu Hoài vốn định về phòng nghỉ ngơi, khi đi ngang qua phòng khách đột nhiên bị mẹ Thẩm gọi lại. Lúc này anh mới chú ý thấy người đến là một người quen, là bạn thân của mẹ anh trước đây, anh cũng đã gặp vài lần.

Người phụ nữ xinh đẹp trang nhã lịch sự thấy Thẩm Vu Hoài, nói: "Vu Hoài vừa từ viện nghiên cứu về à?"

"Chào dì." Thẩm Vu Hoài không đi, mà ngồi xuống bên cạnh, "Sao dì lại đến thành phố S vậy ạ?"

Mẹ Thẩm cười nói: "Dì con đi công tác cùng chú Cố con."

"Dạo này chú Cố đi công tác qua bên này, năm nay các cháu không về thủ đô ăn Tết phải không? Dì nghĩ bụng nên qua xem sao." Người phụ nữ xinh đẹp nói: "Chú Cố dạo này cũng có ý định phát triển ở thành phố S, chắc sẽ ở lại đây một thời gian."

Nhà họ Thẩm kinh doanh phát triển ở thành phố S, nhưng quê gốc của mẹ Thẩm ở thành phố B, sau này mới theo gia đình đến thành phố S định cư, sau đó gả cho bố Thẩm Vu Hoài. Thẩm Vu Hoài thời trẻ học xa nhà, nhiều khi đều ở thành phố B, ngay cả tư cách sinh viên hiện tại cũng là ở đại học B, chỉ là vì trao đổi học tập theo thầy hướng dẫn nên mới đến Viện nghiên cứu số 9 ở thành phố S thực tập.

Khi ở thành phố B, anh đã gặp bạn thân của mẹ vài lần, cũng từng đến nhà họ Cố.

Nhà họ Cố phát triển rất tốt ở thành phố B, thêm vào việc tổ tiên gây dựng, nền tảng vững chắc, không giống tầng lớp của nhà họ Thẩm phát triển sau này. Bà Cố khi trẻ gả cho con trưởng nhà họ Cố, vợ chồng ân ái, sự nghiệp cũng phát triển thuận lợi.

Nhưng nhà họ Cố là gia tộc khét tiếng, tranh đấu nội bộ khốc liệt, Thẩm Vu Hoài nhớ lúc trước nghe bố mẹ nhắc đến, ông cụ nhà họ Cố chuẩn bị chuẩn bị ủy quyền, hiện tại nội bộ nhà họ Cố đang đối mặt với cuộc tranh giành quyền sở hữu, có hai người có thế lực lớn nhất, một là chồng của bà Cố, người kia chính là em trai của chồng bà.

Bởi vì tranh giành tài sản, hai bên hiện tại chỉ hòa thuận bề ngoài, trước khi ông cụ còn chưa buông tay, cuộc tranh giành quyền lực nội bộ này khó mà hạ màn. Ước chừng lần này chú Cố đến thành phố S công tác, rất có khả năng là có liên quan đến chuyện này.

Thẩm Vu Hoài không mấy hứng thú với chuyện tranh giành quyền lực của giới thượng lưu, nhưng với tình hình nội bộ nhà họ Cố, có vẻ hiện tại cũng đã trở nên nghiêm trọng hơn, nếu không chú Cố cũng sẽ không đến thành phố S này. Nhà họ Thẩm không tham gia vào chuyện tranh giành quyền lực của nhà họ Cố, chỉ là vì mẹ Thẩm và bà Cố là bạn thân nên có chút hiểu biết về chuyện này.

"Sao hôm nay con lại về?" Mẹ Thẩm hỏi Thẩm Vu Hoài một tiếng, "Tối nay ở nhà ăn cơm không?"

Thẩm Vu Hoài nói: "Có chút việc muốn nói chuyện với chị, con ăn ở nhà luôn."

Mẹ Thẩm gọi người làm đến, bảo đối phương chuẩn bị thêm cơm, "Đã đến đây rồi, tối nay hay là gọi cả chú Cố đến nhà ăn cơm. Bà đến thành phố S lâu như vậy rồi, cũng chưa đến nhà chúng ta tụ tập nữa."

Bà Cố cười nói: "Tôi thì có thời gian, chỉ là chú Cố chưa chắc."

Khách ở nhà, Thẩm Vu Hoài cũng không tiện rời đi, anh ngồi bên cạnh nghe hai người lớn nói chuyện.

Anh lướt xem tin nhắn trong điện thoại, tìm một tấm ảnh sen đá chưa gửi trong album ảnh điện thoại, gửi cho Trần Kỳ Chiêu. Gần đây Trần Kỳ Chiêu dường như rất bận, mấy lần anh mở lời hẹn cậu, đối phương đều không có ở trường.

Chuyện theo dõi lần trước anh cũng chưa điều tra ra manh mối, chủ thuê đứng sau người đàn ông mặc đồ đen kia rất kín đáo, cho dù làm ầm ĩ đến đồn cảnh sát, cũng chỉ điều tra ra hai người giao dịch riêng, người được thuê kia cũng chưa từng gặp chủ thuê, mỗi lần đều là nhận tiền làm việc, sau đó gửi ảnh qua email.

Cái email kia anh cũng đã kiểm tra, là email nước ngoài, khó tra ra quyền sở hữu.

Có người cố tình theo dõi Trần Kỳ Chiêu, còn vòng vèo một vòng lớn như vậy, rất khó để không nghi ngờ mục đích của đối phương.

Hôm nay anh về tìm Thẩm Tuyết Lam, cũng định từ chỗ cô tìm chút đột phá.

Gần đây nhà họ Thẩm và nhà họ Trần cũng có hợp tác làm ăn nên Thẩm Tuyết Lam biết một số chuyện của nhà họ Trần.

Tin nhắn gửi đi nhưng Trần Kỳ Chiêu không trả lời, ngón tay Thẩm Vu Hoài khẽ động, lướt lịch sử trò chuyện, vẻ mặt không lộ ra suy nghĩ. Anh hơi rũ mắt, khi đang cân nhắc nên gửi gì tiếp theo, đột nhiên nghe thấy tiếng nói bên cạnh.

Thẩm Vu Hoài hơi nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn sang.

Trong phòng khách cũng chỉ có tiếng mẹ Thẩm và bà Cố nói chuyện.

Nói chuyện phiếm một lúc, mẹ Thẩm nói: "Trước khi bà đến nói có việc tìm tôi, là chuyện gì vậy?"

"Là như vầy." Cố phu nhân hơi rũ mắt, "Hôm trước tôi đi dự tiệc, vô tình gặp vợ của ông Trần Kiến Hồng."

"Bà nói là Nhã Chi?" Mẹ Thẩm cười nói: "Tiệc lần trước nhà họ Giang tổ chức phải không, tôi nghe nói Nhã Chi cũng đến, chỉ là lần trước tôi không có thời gian, nếu không cũng giới thiệu hai người làm quen. Tính tình Nhã Chi rất tốt, chắc sẽ hợp với bà."

Bà Cố nói: "Tính tình của bà Trương quả thật rất tốt, lần trước dự tiệc tôi cũng bắt chuyện với bà ấy, nói chuyện với bà ấy rất thoải mái."

Mẹ Thẩm chú ý đến thái độ của bà Cố, cảm thấy bà ấy có tâm sự, hơi do dự hỏi: "Bà đột nhiên hỏi Nhã Chi là có chuyện gì à?"

"Thật ra lần này đến đây, là có chuyện muốn nhờ bà giúp đỡ." Bà Cố thở dài, "Bà cũng biết tình hình của ông Cố dạo này rất căng thẳng, hơn nữa thế lực bên em trai ông ấy dạo này lớn mạnh, liên tiếp làm được mấy mối làm ăn lớn, thái độ bên ông cụ cũng có chút nghiêng về bên đó."

Mẹ Thẩm cũng từng nghe nói về tính cách của con trai thứ nhà họ Cố, khác với tính cách của chồng bạn thân, người kia hành động tàn nhẫn, không nể nang ai. Với tình hình nhà họ Cố, nếu thất thế trong cuộc tranh giành quyền lực này, với tính cách của người kia, e rằng cả nhà bạn thân sẽ trực tiếp bị gạt ra khỏi trung tâm quyền lực của nhà họ Cố, thậm chí còn có thể đối mặt với tình hình nghiêm trọng hơn.

Thẩm Vu Hoài khẽ nhíu mày, tĩnh tâm nghe hai người lớn nói chuyện.

Mẹ Thẩm đã gặp người kia vài lần, cái tính cách âm trầm của đối phương luôn khiến bà có cảm giác không tốt, "Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến nhà họ Trần?"

"Lần trước gặp bà Trương, tôi có chút ấn tượng với một món trang sức bà ấy đeo, về sau có bảo người ta điều tra, cực kỳ giống với chiếc dây chuyền ngọc bích năm xưa bà nội của ông Cố đánh mất." Bà Cố đưa điện thoại cho mẹ Thẩm, "Tôi cũng chỉ có lần thấy ảnh ở nhà cũ nhà họ Cố mới có chút ấn tượng, nếu thật sự là chiếc dây chuyền năm xưa, vậy thì nó rất quan trọng với nhà họ Cố."

Mẹ Thẩm xem xong, thấy Thẩm Vu Hoài bên cạnh cũng có hứng thú, bèn bảo anh xem rồi nói tiếp: "Sợi dây chuyền này tôi biết, Nhã Chi rất thích, tôi cũng thường thấy bà ấy đeo."

"Sợi dây chuyền này là năm ngoái Kỳ Chiêu đấu giá được ở buổi tiệc từ thiện, sau đó tặng cho dì Trương, dì Trương rất thích sợi dây chuyền này." Thẩm Vu Hoài có ấn tượng sâu sắc với sợi dây chuyền này, lúc đó Trần Kỳ Chiêu đấu giá sợi dây chuyền này anh cũng có mặt, "Đây là sợi dây chuyền nhà họ Cố đánh mất...? Con nhớ người quyên tặng lúc đó là ông Từ Tử Vân."

"Người biết chuyện này không nhiều, nhà họ Cố cũng chỉ có mấy người thân thích biết." Bà Cố mở lời: "Thời gian đầu nhà họ Cố cũng đã tìm kiếm, chỉ là thực sự không có nhiều tin tức, sau này cũng bỏ cuộc. Tôi cũng không ngờ đến thành phố S lại gặp được nó, chuyện này tôi còn chưa nói với ông Cố, là dây chuyền thật hay là hàng nhái, cũng phải về thành phố B mới có thể xác định được."

Chuyện nội bộ nhà họ Cố không tiện để quá nhiều người biết.

Mẹ Thẩm hiểu rõ tính tình của bạn thân, biết bà ấy không muốn làm lớn chuyện này, cũng không muốn kéo nhà họ Trần vào cuộc tranh chấp của nhà họ Cố, đã nói riêng với bà chuyện này, ước chừng cũng có tính toán khác.

Nhưng nếu là đồ vật tương đối quý giá, bà cũng có thể hiểu được sự gấp gáp của bạn thân.

"Hôm đó tôi thấy bà Trương rất thích sợi dây chuyền này nên không nói thẳng." Bà Cố thở dài, khi nói lời này cũng có vài phần khó xử, nói: "Chuyện này dù sao cũng liên quan trong phạm vi không nhỏ, cũng không tiện để quá nhiều người biết. Trước đây tôi nghe nói quan hệ của nhà bà với nhà họ Trần không tệ, hôm nay đến tìm bà là muốn nhờ bà nói giúp với bà Trương về chuyện này."

Mí bồ cho tui xin 1 like/follow page nha '^' Link page ở trong bio nha huhu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me