TruyenFull.Me

[ĐM|End] Hướng dẫn giả ngoan của tên điên - Lý Ôn Tửu

Chương 87: Bị hớt tay trên rồi!

chocoatl

Ngay khi tiệc sinh nhật kết thúc, dường như có một mạch nước ngầm lặng lẽ tích tụ sức mạnh để bùng nổ trong một khoảnh khắc nào đó.

Ngày hôm sau, khi Trần Thời Minh thức dậy, trong phòng ăn chỉ có quản gia Trương, "Em ấy vẫn chưa xuống à?"

Trần Kỳ Chiêu dạo này rất ít khi ngủ nướng, đồng hồ sinh học buổi sáng của cậu có chút giống Trần Thời Minh.

Hơn nữa hôm nay là thứ hai, Trần Thời Minh nhớ Trần Kỳ Chiêu có tiết học.

Quản gia nói: "Cậu hai vẫn chưa dậy."

Nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, Trần Thời Minh nói: "Vậy thì cứ để em ấy ngủ thêm chút nữa, nếu dậy thì bảo tài xế chuẩn bị trước, hôm nay em ấy có tiết."

Ăn xong, Trần Thời Minh ra ngoài biệt thự đợi xe, ngẩng đầu lên có thể thấy cửa sổ phòng Trần Kỳ Chiêu.

Lúc này cửa sổ kéo một nửa rèm, từ góc độ của anh ấy thấy che kín mít, không nhìn rõ tình hình bên trong.

Trần Thời Minh vẫn đang nghĩ về chuyện tối qua, chuyện tráo đổi thuốc còn chưa thương lượng lại với Trần Kỳ Chiêu, chỉ là anh ấy nhớ lại vẻ mặt của Trần Kỳ Chiêu lúc đó, luôn có một cảm giác khó tả... Xem ra chuyện này lát nữa phải gọi điện thoại nói rõ với cậu.

Trần Kiến Hồng sáng nay bay ra nước ngoài giải quyết vấn đề thị trường hải ngoại, một số nhiệm vụ tạm thời giao cho Trần Thời Minh, anh ấy vừa bàn giao xong nội dung công việc, đang định bắt đầu làm việc. Nữ trợ lý cầm mấy tập tài liệu vội vã từ ngoài văn phòng đi vào, "Tổng giám đốc Trần, lô hàng liên hệ với thành phố K tuần trước vừa có tin từ nhà máy nói hết hàng rồi, đợi bổ sung nguồn hàng ước chừng phải hơn nửa tháng nữa mới gửi được."

Trần Thời Minh nghe vậy khựng lại: "Đã liên hệ với các nhà máy khác chưa?"

"Đã liên hệ rồi, mấy nhà máy hợp tác với chúng ta đều hết hàng." Nữ trợ lý nói xong lại vội vàng đặt một tập tài liệu khác lên, "Còn có mấy dự án trước đây anh bảo chúng tôi tập trung theo dõi, hình như công trường bên đó xảy ra chút vấn đề, trợ lý Từ đã chạy qua rồi..."

Ánh mắt Trần Thời Minh sắc bén, "Lập tức khởi động phương án dự phòng trước đây."

-

Tập đoàn Trần Thị ngày hôm đó đột nhiên rơi vào tình trạng bận rộn, đầu tiên là nguồn hàng của mấy nhà máy dự kiến ban đầu liên tiếp bị gián đoạn, sau đó là công trường dự án xảy ra vấn đề, những chuyện này đột ngột ập đến, tất cả đều xảy ra vào sáng nay, khiến toàn bộ bộ phận của Trần Thị bận rộn thấy rõ.

Trần Lập Nghiêu vẫn ngồi ở vị trí làm việc của mình, thong thả gửi thông tin mình thu thập được qua tin nhắn, xong việc cậu ta xóa lịch sử tin nhắn, hả hê nhìn Trần Thị đang bận rộn.

Cùng là người nhà họ Trần, nhà Trần Kiến Hồng thì có thể làm người đứng đầu, còn nhà cậu ta chỉ vì bố cậu ta Trần Kiến Đình là kẻ vô dụng, chỉ có thể sống dựa hơi người khác.

Trần Lập Nghiêu càng lớn càng cảm nhận được sự khác biệt này, đặc biệt là khoản nợ cờ bạc ngày càng nhiều của nhà cậu ta và người bố không biết hối cải, càng khiến cậu ta nhận ra rằng nếu muốn vực dậy gia đình, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Trần Thị gặp nạn đối với cậu ta không sao cả, nhưng cậu ta rất ghét nhà họ Trần, mỗi lần bị bố cậu ta dẫn đến nhà họ Trần cầu tài cầu quyền, cậu ta đều có cảm giác lòng tự trọng bị người khác giẫm dưới chân. Rõ ràng ban đầu tài sản gia đình được chia đều, tại sao cuối cùng tài sản khu Nam mà nhà Trần Kiến Hồng có được lại có thể phát triển đến quy mô như ngày nay, còn mảnh đất tồi tàn bên họ đến giờ vẫn chưa có cơ hội ngóc đầu lên.

Cho nên cậu ta chủ động liên lạc với số điện thoại kia, đến Trần Thị.

Bên kia, người nhận được tin nhắn của Trần Lập Nghiêu đã chuyển tin nhắn cho tập đoàn Lâm Thị.

Lúc này trong phòng họp, mười mấy người tụ tập lại, tổng hợp tin tức từ khắp nơi, đặc biệt là người phụ trách liên lạc với nội bộ Trần Thị, anh ta nhìn nội dung dày đặc trong tài liệu, sắp xếp các nhiệm vụ tiếp theo, "Nguồn hàng bên nhà máy đã liên hệ xong rồi, chắc có thể trì hoãn được nửa tháng, nhiệm vụ công trình C214 đã được sắp xếp, Trần Thời Minh đã điều động những người khác qua xem tình hình."

"Đừng vội thả ra, để Trần Thị bên kia điều động người trước, rồi mới thả những thứ khác." Người liên lạc tiếp tục nói: "Mục đích của tổng giám đốc Lâm là khiến bọn họ không thể kiểm soát được nhiều mặt trong thời gian ngắn, hễ Trần Thị bên đó xuất hiện sơ hở, cơ hội của chúng ta sẽ đến."

Trong phòng họp đều là những thân tín tinh nhuệ dưới trướng Lâm Sĩ Trung, cũng biết rõ sự sắp xếp ở nội bộ của Trần Thị.

Sau khi chuyện nhà họ Tôn được giải quyết, bọn họ nhận được sự sắp xếp của tổng giám đốc Lâm, phải khiến chuỗi tài chính của Trần Thị rơi vào khủng hoảng lớn trong thời gian ngắn.

Bố trí ở Trần Thị đã được mấy năm, sau khi Tưởng Vũ Trạch thất bại đã tổn thất phần lớn nhân lực, những người còn lại trong nội bộ Trần Thị bây giờ đều là những người ẩn mình rất kỹ. Bọn họ đã tính toán đúng thời cơ, hôm nay Trần Kiến Hồng bay ra nước ngoài công tác, người bên đó sẽ tìm cách giữ chân Trần Kiến Hồng vài ngày, sau đó lợi dụng những quân cờ hiện có để tấn công tập đoàn Trần Thị.

Đầu tiên tung ra vài vấn đề nhỏ để điều động những cấp dưới của Trần Thời Minh đi, sau đó lại gây ra những vấn đề khác, gây ảnh hưởng đến Trần Thị trên nhiều phương diện. Cách làm này không ổn thỏa và chỉ hiệu lực trong thời gian ngắn, một khi nhà họ Trần vượt qua được giai đoạn này, tất cả sự chuẩn bị trước đây của bọn họ đều lãng phí, sau này muốn đánh bại Trần Thị trong một đòn càng khó hơn.

"Hiện tại Trần Thị bên đó vẫn chưa có sự sắp xếp lớn nào, bọn họ có lẽ cho rằng đây là một cuộc khủng hoảng nhỏ."

Người liên lạc nói với những người khác: "Chuyện còn lại cứ theo thời cơ mà làm thôi."

Mọi thứ đều có thể diễn ra theo kế hoạch ban đầu của bọn họ, sự thay đổi duy nhất là thời gian sớm hơn.

"Tổng giám đốc Lâm ra tay vào thời điểm này, chẳng lẽ là vì chuyện của cậu Lâm ngày hôm qua à?" Có người hỏi.

Người phụ trách trong phòng họp cũng không biết tại sao Lâm Sĩ Trung lại áp dụng một kế hoạch mạo hiểm như vậy vào giai đoạn này, theo sự sắp xếp ban đầu của bọn họ, lẽ ra phải đợi thêm hai năm nữa, đợi đến thời cơ chín muồi rồi bắt đầu khởi động kế hoạch, mới có thể âm thầm khiến Trần Thị phá sản.

Chuyện của Lâm Húc Diên tuy đã bị ém xuống khẩn cấp, nhưng những người trực tiếp xử lý chuyện này đều biết.

Lâm Sĩ Trung rất coi trọng Lâm Húc Diên, dạo này thậm chí còn đang bồi dưỡng Lâm Húc Diên kế thừa sự nghiệp của Lâm Thị, chuyện như vậy xảy ra ở khách sạn, Lâm Sĩ Trung không thể không nổi giận, chuyện này có lẽ sẽ vĩnh viễn trở thành một vết nhơ không thể nhắc đến trong cuộc đời Lâm Húc Diên.

Người nhà họ Lâm rất coi trọng mặt mũi, chuyện đó đã giẫm đạp lên mặt mũi nhà họ Lâm.

Người phụ trách nói: "Đừng nhắc lại chuyện này nữa, làm tốt công việc của chúng ta đi."

Nhưng sự sắp xếp của tổng giám đốc Lâm chắc chắn có sự cân nhắc kỹ càng của tổng giám đốc Lâm, bọn họ chỉ cần làm theo mệnh lệnh thôi.

Trần Thời Minh dù tài giỏi đến đâu, muốn giải quyết tất cả khủng hoảng trong thời gian ngắn chắc chắn là không thể, vậy cơ hội của bọn họ sẽ đến.

-

Viện nghiên cứu số 9 thành phố S, Thẩm Vu Hoài trước tiên đến phòng thí nghiệm làm thủ tục kết thúc kỳ nghỉ phép, thống kê xong dữ liệu còn chưa sắp xếp của phòng thí nghiệm rồi gửi cho đồng nghiệp phụ trách. Xong việc đã năm giờ rưỡi chiều, anh không ở lại viện nghiên cứu quá lâu, giao những việc còn lại cho Lưu Tùy rồi lái xe đến đại học S.

Tiết học buổi chiều khá dày đặc, khi đến trường thì tiết cuối cùng của buổi chiều vẫn chưa kết thúc.

Thẩm Vu Hoài có thời khóa biểu của Trần Kỳ Chiêu, biết cậu học ở phòng nào nên không gọi điện thoại làm phiền, trực tiếp đến hành lang lớp học của Trần Kỳ Chiêu đợi người. Chỉ là đợi đến khi chuông tan học reo, Thẩm Vu Hoài vẫn không thấy Trần Kỳ Chiêu trong đám người tan học.

"Chào bạn, xin hỏi đây là lớp Tài chính 3 phải không?" Thẩm Vu Hoài đành chặn một nam sinh lại.

"À vâng." Nam sinh nhìn Thẩm Vu Hoài, "Sao vậy?"

Thẩm Vu Hoài hỏi: "Tôi muốn hỏi một chút, Trần Kỳ Chiêu hôm nay không đến học à?"

Nam sinh trả lời: "Hình như không đến, chắc là xin nghỉ rồi, vừa nãy cán bộ lớp báo có người xin nghỉ."

"Vâng, cảm ơn."

"Không có gì."

Đám người tan học theo cầu thang xuống lầu, Thẩm Vu Hoài không xuống lầu, anh nhìn tin nhắn gửi cho Trần Kỳ Chiêu không nhận được phản hồi, đành gọi điện thoại cho Nhan Khải Lân.

Nhan Khải Lân cũng vừa tan học, nhận được điện thoại của Thẩm Vu Hoài còn tưởng mình lại gây chuyện, "Anh Hoài? Có chuyện gì vậy ạ?"

"Không, hỏi em chút chuyện." Thẩm Vu Hoài hỏi: "Kỳ Chiêu ở ký túc xá không?"

"Anh Chiêu á? Anh em hôm nay xin nghỉ rồi." Giọng Nhan Khải Lân bên kia có chút ồn ào, "Xin nghỉ từ sáng, em còn đến văn phòng lấy giấy phép cho anh ấy rồi, xin nghỉ việc riêng, chắc là công ty bên đó có chút chuyện, anh ấy không nói, em cũng không hỏi nhiều."

Thẩm Vu Hoài khẽ do dự, sau khi cúp điện thoại với Nhan Khải Lân.

Anh cẩn thận nhớ lại trạng thái của Trần Kỳ Chiêu khi gọi điện thoại cho anh tối qua, trong lòng có chút lo lắng.

Nhà họ Trần thành phố S, hai bố con nhà họ Trần ra ngoài làm việc, bà chủ Trương Nhã Chi vì studio có việc cần xử lý nên cũng đã ra ngoài từ sáng sớm, căn biệt thự trống trải chỉ còn lại người làm.

Trong phòng, trên bàn bày bữa trưa chưa ăn, món mặn nguội tanh nổi một lớp mỡ mỏng.

Không xa là chiếc bàn đặt máy tính, gạt tàn đầy ắp đầu thuốc lá, lon bia chất đống bừa bãi ở phía bên kia bàn dài, cậu trai ngồi trước máy tính, ngón tay gõ trên bàn phím, khi nhấn phím enter thì email đã gửi thành công.

Cậu đóng tab của email ẩn danh, trên màn hình máy tính có rất nhiều tài liệu.

Trần Kỳ Chiêu thức trắng đêm, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, sau khi thu dọn đồ đạc xong, cậu lại nhanh chóng mở một email khác.

Vấn đề dự án xảy ra trong tập đoàn Trần Thị đã được đồng bộ hóa đến chỗ cậu, sự phản công của đối phương đến nhanh chóng, những cái đinh ẩn sâu trong nội bộ Trần Thị chưa nhổ ra hết đã bị tung ra từng cái một, đầu tiên là dự án bùng nổ vấn đề, sau đó cắt đứt nguồn hàng của các dự án quan trọng, đẩy Trần Thị vào một cục diện bị tổn thất. Kế hoạch và sự sắp xếp như vậy, kiếp trước Lâm Sĩ Trung đã dùng một lần, Trần Thị dưới sự thiếu vắng của Trần Thời Minh và Trần Kiến Hồng đã bị những vấn đề liên tiếp này tấn công, rất nhanh đã gặp phải cuộc khủng hoảng đầu tiên.

Giọng Trần Kỳ Chiêu không chút dao động: "Vội vàng như vậy à? Vội vàng không phải là chuyện tốt đâu..."

Cùng một thủ đoạn, kiếp này lại xuất hiện trước mặt cậu lần nữa.

Không giống như kiếp trước từ từ gặm nhấm, lần này cách làm của Lâm Sĩ Trung rõ ràng vừa quyết liệt vừa nhanh chóng, chỉ trong ngày đầu tiên đã gây ra hai vấn đề.

Có thể thấy đối phương biết rõ tình cảnh hiện tại của bọn họ, muốn đánh nhanh thắng nhanh giải quyết Trần Thị.

Trần Kỳ Chiêu vươn tay muốn lấy lon bia bên cạnh, khi cầm lên mới phát hiện bia đã hết sạch.

Cậu khẽ nhíu mày, buông lon bia trong tay ra, vừa dời mắt đi thì nghe thấy tiếng rung liên tục của điện thoại trên bàn.

Tên Thẩm Vu Hoài hiện lên trên màn hình điện thoại đang để im lặng, Trần Kỳ Chiêu hoàn hồn, liếc mắt nhìn thời gian, mới chú ý thấy bây giờ đã hơn sáu giờ.

Bên ngoài trời đã tối.

Trần Kỳ Chiêu nhìn chằm chằm vào sự rung động của điện thoại, một lúc sau mới vươn tay lấy điện thoại, trượt tay nhận cuộc gọi.

"Anh Hoài?" Trần Kỳ Chiêu cố gắng giữ giọng bình thường, lên tiếng chào hỏi như mọi khi: "Thí nghiệm xong rồi ạ?"

Thẩm Vu Hoài hỏi: "Đang bận à? Gửi tin nhắn cho em không thấy trả lời."

Trần Kỳ Chiêu bật loa ngoài, khi chuyển sang xem mới phát hiện từ trưa đến giờ cậu chưa trả lời tin nhắn của Thẩm Vu Hoài.

Cậu dừng lại một chút, "Em không để ý tin nhắn đến."

Thẩm Vu Hoài nói: "Ừm, anh đến trường bên nhưng em không có ở đó, Khải Lân nói em xin nghỉ rồi."

"Có chút việc nên em xin nghỉ ở nhà." Trần Kỳ Chiêu không ngờ Thẩm Vu Hoài lại đến trường tìm cậu, "Anh Hoài tìm em có việc gì à?"

Trong giọng Thẩm Vu Hoài có vài phần bất đắc dĩ: "Đến trường tìm em mà cũng cần phải báo cáo à? Bạn trai."

Anh nhìn căn biệt thự nhà họ Trần trước mặt, lại lên tiếng: "Anh đang ở ngoài cổng, xuống đây."

Trần Kỳ Chiêu nghe vậy ngẩn người, đứng dậy đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra, nhìn thấy xe của Thẩm Vu Hoài dừng ở ngã tư đường bên ngoài biệt thự, mơ hồ thấy có một bóng người đứng bên cạnh xe, không nhìn rõ mặt, nhưng cậu biết đó là Thẩm Vu Hoài.

"Anh đợi em một lát."

Trần Kỳ Chiêu vừa định xuống lầu thì đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Cậu đi đến trước gương.

Lúc này sắc mặt cậu rất tệ, râu không cạo, trên người vẫn mặc bộ quần áo hôm qua đi dự tiệc sinh nhật, trên người nồng nặc mùi thuốc lá.

Cậu nói với người trong điện thoại: "Anh đợi em một lát."

Sau khi cúp điện thoại, cậu chọn bừa một bộ quần áo trong tủ, vào phòng tắm tắm rửa, cố gắng chỉnh trang lại bản thân để trông không đáng sợ như trong gương. Sau khi chỉnh trang xong, cậu mới cầm điện thoại vội vã xuống lầu, đi ra khỏi biệt thự thấy Thẩm Vu Hoài đứng bên xe đợi cậu.

Bầu trời phía xa đã tối dần, màu cam nhạt dần hiện ra ở các góc.

Chàng trai đứng thẳng tắp, vẻ mặt ôn hòa, đứng bên xe đợi cậu giống hệt như rất nhiều lần gặp mặt trước đây. Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu khẽ sâu hơn mấy phần, dòng suy nghĩ hỗn loạn dường như tìm được trụ cột vào khoảnh khắc này, cậu kìm nén cảm giác nôn nóng trong lòng, cố gắng tỏ ra tự nhiên hơn.

Thẩm Vu Hoài nhìn cậu trai đang đi tới, đối phương dường như đi hơi nhanh, khi đến nơi lồng ngực vẫn còn hơi phập phồng.

Nút áo trên người cũng không cài kỹ, mơ hồ có thể thấy làn da hơi ửng đỏ bên trong cổ áo, ánh mắt anh dời lên trên, chú ý thấy phần đuôi tóc của cậu trai hơi ướt dính vào nhau.

"Tắm rồi?" Thẩm Vu Hoài hỏi.

Trần Kỳ Chiêu gật đầu một cái, "Ừm."

Hai người cứ như vậy nhìn nhau, ánh mắt Thẩm Vu Hoài gần như quét qua toàn bộ người cậu.

Quầng thâm dưới mắt, sắc mặt trắng bệch... giống như vội vàng che giấu điều gì đó.

Trần Kỳ Chiêu: "Lát nữa anh vào nhà em ăn cơm không?"

"Chỉ qua xem em thế nào thôi, tối anh có chút việc bận rồi."

Thẩm Vu Hoài lên tiếng: "Qua đây nào."

Trần Kỳ Chiêu bước lên mấy bước, chỉ một lát sau, Thẩm Vu Hoài đã vươn tay ôm cậu vào lòng.

Thẩm Vu Hoài ôm cậu, Trần Kỳ Chiêu mặc hơi ít, ôm vào lòng dễ dàng có thể cảm nhận được khung xương trên người cậu.

Cảm giác của cái ôm khó diễn tả thành lời, chóp mũi vương vấn mùi hương của người kia, người thật sự đứng trước mặt cậu, không giống như ký ức hư vô mơ hồ, dường như không thể nắm bắt. Để ý kỹ hơn một chút, còn có thể nghe thấy tiếng tim đập đều đặn dưới lồng ngực đối phương.

Trần Kỳ Chiêu khẽ ngẩng đầu lên hôn lên khóe môi Thẩm Vu Hoài, đối phương phản ứng lại, ăn ý đón nhận động tác của cậu.

Khi buông ra, Trần Kỳ Chiêu vẫn nhìn anh.

Thẩm Vu Hoài hỏi: "Sao vậy?"

Trần Kỳ Chiêu nói: "Em vẫn muốn hôn thêm một chút nữa."

Giữa môi răng giao nhau, mùi thuốc lá thoang thoảng có chút vị đắng, lớp ngụy trang vụng về của ai đó lộ ra đầy sơ hở.

Thẩm Vu Hoài vô thức khẽ nhíu mày, kìm nén cảm giác bất an trong lòng xuống.

Cho đến khi tiếng rung liên tục của điện thoại trong túi Trần Kỳ Chiêu vang lên.

Thẩm Vu Hoài nhắc nhở hỏi: "Bận lắm à? Điện thoại rung suốt này."

Trần Kỳ Chiêu khẽ rũ mắt, ánh nhìn ẩn chứa sự khó đoán.

Cậu nói: "Bận, nhưng rất nhanh sẽ không bận nữa."

-

Sau khi vấn đề công trình và nguồn hàng bùng nổ, bên Trần Thị lập tức điều chỉnh tổ công tác để ứng phó với những vấn đề đột ngột xảy ra, nhưng sau khi hai vấn đề này xảy ra không được mấy ngày, lại có tin tức dự án ban đầu gặp vấn đề môi trường bị các ban ngành liên quan điều tra, buộc phải ngừng thi công một thời gian... Những vấn đề này giống như có người cố ý gây ra, liên tiếp xuất hiện trong vài ngày, khiến toàn bộ tập đoàn Trần Thị căng thẳng cao độ.

Các cuộc họp hội đồng quản trị và cấp cao liên tiếp nổ ra, bên ngoài xảy ra vấn đề, bên trong cũng có cổ đông nắm lấy cơ hội này, gây khó dễ cho các tổ phụ trách. Các dự án khác nhau có các tổ dự án khác nhau phụ trách, bây giờ liên tiếp ba tổ dự án gặp vấn đề, gây ra sự chú ý cao độ trong nội bộ Trần Thị.

Tập đoàn Trần Thị vốn dĩ do các vấn đề nội bộ xảy ra thường xuyên trong khoảng thời gian từ năm ngoái đến đầu năm nay, dẫn đến hoạt động kinh doanh năm nay khá bình thường, bây giờ những chuyện này xảy ra đã gây ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của tập đoàn Trần Thị, giai đoạn hiện tại không chỉ phải giải quyết vấn đề dự án mà còn phải ổn định giá cổ phiếu của tập đoàn Trần Thị... Còn có lô hàng giữa năm nay, liên quan đến việc tiến hành của mấy công trình, càng kéo dài, thời gian thi công và các chi phí cũng sẽ tăng lên gấp bội.

Một hai dự án còn có thể từ từ giải quyết, nhưng trong thời gian ngắn xuất hiện nhiều vấn đề như vậy, nhân lực ứng phó khẩn cấp và phương án điều phối trở nên vô cùng quan trọng. Mà trong khoảng thời gian này, Trần Kiến Hồng lại vì vấn đề thị trường nước ngoài, có lẽ phải một tuần nữa mới về.

Trong văn phòng Trần Thời Minh, mấy trợ lý liên tiếp báo cáo tình hình các dự án.

Dù đã biết trước sự bố trí của Lâm Thị trong nội bộ Trần Thị, nhưng đối phương vừa ra tay đã gây ra vấn đề cực kỳ lớn.

"Bên hội đồng quản trị bây giờ vẫn luôn thúc giục." Trợ lý Từ bận đến đầu óc choáng váng, "Bây giờ chúng ta vẫn cứ theo kế hoạch ban đầu mà xử lý ạ?"

Trần Thời Minh khẽ nhíu mày: "Đúng, lúc này càng không thể lơ là."

Cùng lúc đó, tin tức từ hai bên biến thành một tập tài liệu giấy đặt trên bàn làm việc của Lâm Sĩ Trung.

Trên chiếc ghế sofa ở phía bên kia văn phòng, Cố Thận đang xem điện thoại, thấy vậy giọng điệu bình thường nói: "Giai đoạn này ra tay với Trần Thị cũng tốt, Trần Thời Minh dạo trước điều tra nghiêm ngặt nhiều chuyện như vậy, tình hình quý một năm nay của Trần Thị chắc không lạc quan như năm ngoái, đối phó với một tập đoàn ông không thể chỉ nghĩ đến đối phó với nhà họ Trần, nội bộ có vấn đề chúng ta cứ thêm dầu vào lửa, có những người sẽ còn sốt ruột hơn chúng ta."

Lâm Sĩ Trung lật xem tài liệu, "Thời gian quả thật có hơi gấp, nếu trong khoảng thời gian này cậu không thể khiến Trần Thị rơi vào khủng hoảng ngắn hạn, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."

"Ông sợ gì?" Cố Thận thản nhiên: "Chắc chắn sẽ thành công, một tháng đủ để khiến Trần Thị rơi vào khủng hoảng ngắn hạn, dù không thể, bọn họ vì giải quyết những vấn đề này chỉ có thể cầu viện bên ngoài, có thể là ngân hàng hoặc những người khác, đến lúc đó chúng ta có thể giở nhiều thủ đoạn hơn."

Lâm Sĩ Trung nhìn Cố Thận, "Hoàn toàn trở mặt với Trần Thị à?"

"Đúng thế, ông sợ gì chứ, chỉ cần bọn họ không có chứng cứ thì không thể ra tay với ông." Cố Thận nhún vai, "Cho dù có chứng cứ rồi, đoán chừng cũng chỉ là những chứng cứ bề ngoài, ông có thể thoát khỏi sự phản cắn của nhà họ Tôn, những gì nhà họ Trần biết chưa chắc đã nhiều bằng nhà họ Tôn, nếu bọn họ thật sự báo cảnh sát lần theo chứng cứ cắn ngược lại, ông cứ đẩy vài người ra là xong."

Lâm Sĩ Trung khẽ nhíu mày: "Những gì cậu nói, tiền đề là chuyện nội bộ Trần Thị không bị phát hiện."

"Trần Thị bận đến mức xử lý mấy dự án mà còn sốt ruột như vậy, Trần Thời Minh lấy đâu ra sức lực đi thu thập chứng cứ, chỉ sợ vấn đề dự án vừa bùng nổ, bọn họ còn chưa giải quyết xong, chứng cứ bên kia đã bị người của chúng ta tiêu hủy rồi." Cố Thận biết Lâm Sĩ Trung đang lo lắng điều gì, khi bọn họ lợi dụng Trần Thị để mưu lợi, những quan hệ và nhân lực đã sử dụng, còn có các dự án, chắc chắn sẽ để lại dấu vết có thể lần theo trong hệ thống tập đoàn Trần Thị.

Những chứng cứ này bọn họ không thể tiêu hủy hoàn toàn, bởi vì mạng lưới và nhân lực vẫn còn ở đó, bọn họ vẫn còn hy vọng những quân cờ này sẽ tiếp tục phát huy tác dụng kéo Trần Thị xuống vực sâu.

Trừ phi Trần Thị phá sản, mục đích của bọn họ đạt được, nếu không những thứ này của bọn họ theo sự loại bỏ từng lớp của Trần Thời Minh, chắc chắn sẽ có một ngày hoàn toàn bại lộ.

Nhưng bây giờ không giống vậy, chỉ cần ép Trần Thị rơi vào khủng hoảng tài chính, thế chấp tài sản, một số thứ có thể trở thành của bọn họ, mà một số thứ cũng có thể vĩnh viễn tiêu hủy theo tuyên bố phá sản.

Cố Thận đôi khi rất ghét sự do dự của Lâm Sĩ Trung, rõ ràng có những chuyện có thể giải quyết nhanh chóng, lại cứ phải duy trì cái vẻ ngoài đạo mạo đó, muốn kiếm được nhiều lợi nhuận hơn, kéo dài sự việc đến mức càng ngày càng khó giải quyết. Lâm Sĩ Trung còn muốn kéo dài thêm hai năm nữa mới xử lý, đến lúc đó nhà họ Trần nắm giữ càng nhiều chứng cứ hơn, tình hình nội bộ cũng ổn định hơn, muốn lay chuyển nền tảng của Trần Thị khiến bọn họ rơi vào khủng hoảng, chỉ càng khó hơn.

Nếu không phải Lâm Sĩ Trung vẫn còn chỗ có thể lợi dụng, nhà họ Cố cũng sẽ không tốn công bảo vệ người này, còn phải dọn dẹp tàn cuộc cho bọn họ, tránh để lửa cháy lan sang nhà họ Cố.

"Trần Thời Minh đã biết rất nhiều rồi."

Lâm Sĩ Trung nhíu mày nói: "Đừng quên bên họ còn có một người đang giúp họ."

"Tôi biết, nhưng ông ép như vậy, cái người đang giúp bọn họ cũng sẽ nổi lên mặt nước, đến lúc đó muốn đối phó với người đó chẳng phải sẽ dễ dàng hơn à?" Cố Thận thấy vẻ căng thẳng của ông ta, lại tiếp tục nói: "Ông yên tâm đi, tôi có cho người theo dõi nội bộ Trần Thị rồi, đối phương cũng truyền tin, hành động của Trần Thời Minh không đến nỗi như ông nghĩ đâu, mấy dự án lần này chúng ta động vào, đều không nằm trong kế hoạch kiểm tra ban đầu của anh ta."

Lâm Sĩ Trung nhìn chàng trai trẻ bình tĩnh kia, một mặt cảm thấy người này là tên điên, lại cảm thấy cách làm của anh ta thật sự mạo hiểm và kiêu ngạo.

Kết giao với tên điên, sớm muộn gì cũng bị tên điên kéo xuống vũng bùn. Ông ta hỏi: "Vậy tiếp theo cậu định làm gì?"

"Muốn khiến Trần Thị rơi vào khủng hoảng, ngoài việc từng bước tung ra vũ khí của chúng ta ra... còn có một chuyện quan trọng hơn."

Cố Thận tiếp tục nói: "Đương nhiên là thổi bùng dư luận, gây áp lực lớn hơn cho Trần Thị."

Hai người đang bàn bạc, dồn hết sự chú ý vào bên Trần Thị.

Ở những nơi khác trong công ty Lâm Thị, lại gặp phải một vấn đề khác.

Y tế Lâm Thị những năm gần đây bận rộn mở rộng ra bên ngoài và ổn định nền tảng, cũng đồng thời tìm kiếm sự mở rộng và phát triển kinh doanh, sự mở rộng này không tránh khỏi việc gặp phải nhiều đối thủ cạnh tranh hơn, việc xử lý những đối thủ cạnh tranh này và giành giật dự án đã trở thành một thủ đoạn lớn trong việc mở rộng ra bên ngoài của bọn họ. Trong khoảng thời gian này theo kế hoạch, Y tế Lâm Thị dự định xây dựng chuỗi cung ứng sản phẩm y tế tích hợp, trước mắt phải đối mặt với mấy nhà sản xuất lớn ở phía Nam.

Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, các mối quan hệ cần thiết cũng đã được thiết lập, thậm chí bọn họ đã tác động đến các mối quan hệ nội bộ của mấy nhà sản xuất kia, chuẩn bị khiến bọn họ đấu đá gây tổn thất lẫn nhau.

Nhưng không biết vì sao trong hai ngày này, mấy nhà sản xuất lớn kia đột nhiên liên kết lại, đồng loạt tấn công bọn họ, những mối quan hệ đã thiết lập gửi tin nói chuyện khó giải quyết, các nhà sản xuất liên kết càng gây áp lực lên các dự án đấu thầu của bọn họ.

"Trưởng phòng, chuyện này chúng ta vẫn xử lý theo cách cũ ạ?"

Nhìn đống tài liệu, trưởng phòng nghe vậy nói: "Chỉ là dự án bên này cần xin cấp trên thêm kinh phí, nếu đối phương cạnh tranh với chúng ta, vậy chúng ta chỉ có thể dùng tiền đè bẹp bọn họ. Mấy bên đó cũng có đối cạnh tranh, muốn chúng ta chịu tổn thất, cũng chưa chắc đã thành công."

Anh ta lật xem tài liệu, tiếp tục nói: "Gặp chuyện này đừng căng thẳng, chẳng qua chỉ là mấy nhà sản xuất, cứ theo cách cũ của chúng ta mà làm thôi."

Chuyện này trước đây anh ta cũng gặp rồi, chẳng qua chỉ là mấy người hiểu chuyện đột nhiên nghĩ thông suốt, không lọt vào bẫy của bọn họ mà thôi.

Muốn xử lý tình huống này cũng không khó, chỉ là hơi phiền phức chút.

Trưởng phòng vừa sắp xếp xong chuyện bên này, đã có người của một dự án khác chạy vào.

"Trưởng phòng, không xong rồi, dự án đấu thầu bên thành phố K của chúng ta không lấy được, bị người ta hớt tay trên rồi!!"

Lời nhắn của tác giả:

Đến muộn rồi!!

Trần nhỏ bắt đầu phản kích!!

Mí bồ cho tui xin 1 like/follow page nha '^' Link page ở trong bio nha huhu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me