TruyenFull.Me

Dm Esports Vuong Bat Kien Vuong Diep Chi Linh

Chương 31: Kỳ nghỉ

Sau kỳ nghỉ Tết dương, các đội tuyển lớn bắt đầu bước vào giai đoạn huấn luyện gấp rút. Tuyển thủ Bắc Mục vẫn đang luyện tập ở server Hàn, điều quan trọng nhất lúc này là nâng cao khả năng phối hợp của cả đội trong giao tranh.

Chớp mắt đã đến giữa tháng Một, huấn luyện viên Chúc Thanh thông báo: "Tết năm nay rơi vào ngày 19 tháng Một, chúng ta sẽ nghỉ từ ngày 17, nghỉ 10 ngày, ngày 27 trở về huấn luyện, mọi người có ý kiến gì không?"

Những năm trước nghỉ Tết thường kéo dài 15 ngày, năm nay rút lại còn 10. Mọi người nhìn nhau, Trần Bắc Hà thân là đội trưởng, đứng ra lên tiếng: "Em không có vấn đề gì. Mọi người vẫn cần tiếp tục luyện tập , nghỉ ngắn một chút, quay lại sớm thì cũng tốt."

Sở Tinh Lan nói: "Em cũng không có vấn đề."

Những người khác cũng nhao nhao gật đầu đồng ý: "10 ngày là đủ để về nhà ăn Tết rồi."

Chúc Thanh gật đầu: "Quyết vậy đi, trong kỳ nghỉ mọi người hãy nghỉ ngơi thật tốt, trở về tiếp tục huấn luyện."

Các tuyển thủ bắt đầu đặt vé máy bay về nhà, Trần Bắc Hà là người gốc Tinh Thành, không cần mua vé, ngày 17 chỉ cần gọi xe về nhà là được.

Sáng hôm đó, Trần Bắc Hà dậy sớm, thu dọn hành lý đơn giản rồi lấy điện thoại đặt xe. Sở Tinh Lan từ phòng ngủ bước ra, hỏi: "Bắc Bắc, cậu đặt xe à? Có thể cho tôi đi cùng không?"

Trần Bắc Hà ngẩn người, nói: "Nhà tôi không cùng đường với sân bay, cậu tự đặt xe đi."

Sở Tinh Lan giải thích: "Tết năm nay tôi không về Đế Đô, mà đến nhà ông bà nội. Nhà ông bà tôi ở cùng khu chung cư với nhà cậu mà, chúng ta đi chung một xe, tiết kiệm tiền."

Trần Bắc Hà hỏi: "Vậy ba mẹ cậu cũng về Tinh Thành ăn Tết à?"

Sở Tinh Lan cười: "Ba mẹ tôi trực Tết trong bệnh viện, không có thời gian cho tôi, bảo tôi tự tìm chỗ ăn giao thừa. Tôi đành qua nhà ông bà ăn Tết thôi."

Trần Bắc Hà: "...Vậy cũng được."

Nếu đã đến nhà ông bà, hai nhà lại cùng khu chung cư, tiện đường đưa cậu ấy đi cũng chẳng sao.

Sở Tinh Lan rất tích cực giúp Trần Bắc Hà xách hành lý, hành lý của hai người không nhiều, mỗi người một ba lô đen trắng, đều là ba lô của đội phát. Hôm nay lại tình cờ mặc chiếc áo len lần trước mua, cả người đều là đồ đôi.

Xe dừng trước trụ sở Bắc Mục, Trần Bắc Hà và Sở Tinh Lan cùng ngồi ghế sau.

Màn hình điều khiển sáng lên, giọng nữ máy móc nhẹ nhàng vang lên: "Xin chào, anh Trần có đuôi số 6676, điểm đến: khu chung cư Thanh Đường Hoa Viên, đã chọn lộ trình tối ưu nhất, toàn bộ hành trình dự kiến mất 55 phút, xin hãy thắt dây an toàn."

Những năm gần đây công nghệ phát triển nhanh chóng, xe không người lái đã hoàn toàn phổ biến. Sau khi xác nhận thông tin hành khách, xe liền ổn định chạy vào đường cao tốc nội thành.

Sở Tinh Lan nhìn những tòa nhà nhanh chóng lùi xa ngoài cửa sổ, cảm thán: "Tôi rời Tinh Thành bốn năm, nơi này thay đổi nhiều quá."

Trần Bắc Hà: "Ừ, khu này mới phát triển hai năm gần đây."

Sở Tinh Lan khẽ nói: "Thật ra, hồi đó mới chuyển trường, tôi rất không nỡ."

Trần Bắc Hà nghi hoặc nhìn anh: "Có gì mà không nỡ? Ba mẹ cậu được điều về Đế Đô công tác, cậu theo họ về Đế Đô học, chất lượng giáo dục ở thủ đô cao hơn Tinh Thành nhiều."

Sở Tinh Lan nói: "Nhưng, môi trường ở đó rất xa lạ, tôi phải thích nghi lại từ đầu, ở đây, tôi có thầy cô, bạn học quen thuộc và cả... bạn bè."

Trần Bắc Hà đồng ý: "Cũng đúng, làm quen lại thì hơi phiền thật."

Sở Tinh Lan nói: "Tôi chuyển đến Đế Đô không lâu thì phân hóa thành Alpha."

Trần Bắc Hà nhướng mày: "Cậu không cần lặp đi lặp lại đâu, hồi đó cậu khoe với tôi đầu tiên mà, có gì đặc biệt đâu? Phân hóa sớm chỉ chứng tỏ cậu dậy thì sớm thôi."

"..." Sở Tinh Lan im lặng vài giây, không nhịn được hỏi: "Cậu nghĩ, tôi ngay lập tức kể với cậu, chỉ để khoe khoang thôi sao?"

"Chứ không phải à?"

Sở Tinh Lan khẽ cười lắc đầu, đúng là đồ ngốc, cậu chẳng hiểu gì cả.

Năm 16 tuổi phân hóa thành Alpha, ở môi trường xa lạ, pheromone của Sở Tinh Lan biến động dữ dội, không lâu sau thì bước vào kỳ dịch cảm đầu tiên.

Trong những tưởng tượng ngây ngô của thanh xuân, người xuất hiện lại là Trần Bắc Hà.

Lúc ấy anh mới nhận ra, anh có ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ đối với Trần Bắc Hà.

Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lại bị chia cắt ở tuổi 16. Anh bao lần mơ thấy Trần Bắc Hà, nỗi nhớ đối với người này dần ăn sâu vào tận xương tuỷ, đó cũng là lý do khi nghe tin Trần Bắc Hà theo con đường tuyển thủ Esports, anh lập tức thay đổi kế hoạch của mình, tham gia đội huấn luyện thanh thiếu niên.

Chỉ có như vậy, anh mới có cơ hội tiếp xúc với Trần Bắc Hà. Nếu không, bọn họ một Nam một Bắc, sẽ chỉ càng ngày càng xa nhau.

Sở Tinh Lan suy nghĩ miên man, Trần Bắc Hà cũng không nói gì, không khí trong xe rơi vào yên lặng.

Vài phút sau, Sở Tinh Lan hỏi: "Đúng rồi, ba cậu chắc được nghỉ đông rồi nhỉ?"

Trần Bắc Hà không trả lời.

Sở Tinh Lan quay lại nhìn, tên này lại vô tâm vô phế ngủ mất rồi, đầu nghiêng sang một bên, hai lọn tóc con dựng lên, miệng khẽ hé thở đều đều, trông như một con mèo lười đang nằm ngửa phơi nắng vào buổi trưa.

Sở Tinh Lan dở khóc dở cười, thói quen ngủ mỗi khi ngồi xe vẫn không đổi. Anh khẽ cong môi, lặng lẽ nhìn gương mặt ngủ say của Trần Bắc Hà một lúc, rồi nhẹ nhàng đỡ đầu Trần Bắc Hà tựa vào vai mình.

Trần Bắc Hà trong mơ tìm được gối, thỏa mãn dụi dụi vào cổ Sở Tinh Lan, ôm lấy tay anh ngủ tiếp.

Lọn tóc khẽ lướt qua gáy anh, trái tim Sở Tinh Lan lập tức mềm nhũn.

Thật sự rất muốn chiếm trọn lấy tên ngốc vô tư này, dùng hành động để nói cho cậu ấy biết, mình không chỉ coi cậu là bạn bè hay đối thủ... Mà là muốn chiếm hữu cậu hoàn toàn.

***

Bốn mươi phút sau, xe dừng lại trước cổng khu chung cư Thanh Đường Hoa Viên.

"Đã đến điểm cuối, xin hãy mang theo hành lý xuống xe, đơn hàng đã được gửi tới ứng dụng của bạn, chúc bạn mỗi ngày đều vui vẻ."

Trần Bắc Hà bị tiếng máy móc đánh thức.

Khi tỉnh dậy, cậu phát hiện đầu mình đang tựa lên vai Sở Tinh Lan, cậu ngẩn người, lập tức ngồi thẳng dậy, lúng túng tằng hắng một cái: "Sao tôi lại ngủ quên nhỉ?"

Sở Tinh Lan nói: "Ừ, chắc là do hôm qua livestream muộn quá, chưa ngủ đủ giấc."

Trần Bắc Hà có chút ngại ngùng. Omega như cậu tựa vào vai Alpha ngủ thế này có vẻ không ổn lắm? Nhưng hai người lớn lên cạnh nhau từ nhỏ, chắc Sở Tinh Lan cũng không để tâm.

Trần Bắc Hà nói sang chuyện khác: "Đi, xuống xe."

Cậu vừa định mở cửa thì phát hiện bên ngoài đang mưa, mà mưa càng lúc càng lớn, Trần Bắc Hà không nhịn được cằn nhằn: "Cái đệch, sao lại mưa to như vậy, tôi không mang ô."

Sở Tinh Lan nói: "Không sao, tôi mang."

Anh xuống xe từ phía bên kia, bung chiếc ô màu đen, đi vòng sang phía của Trần Bắc Hà, dịu dàng mở cửa xe, đưa ô lên cao: "Ra đi."

Trần Bắc Hà lập tức chui vào dưới ô.

Mưa lớn đập vào ô tạo ra tiếng lộp bộp, sương mù giăng mờ khắp nơi, mùa đông ở Tinh Thành khi mưa cực kỳ lạnh, Trần Bắc Hà hắt hơi hai cái, lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập.

Lúc ra khỏi cửa trời vẫn còn nắng, cậu chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài áo len, ai ngờ, chưa đầy một tiếng sau trời lại mưa to như vậy.

Trần Bắc Hà run rẩy than thở: "Cái thời tiết chết tiệt ở Tinh Thành này, tôi thật sự bó tay, mỗi lần mặc ít là trời đổ mưa, mà mặc nhiều đem ô thì chẳng có hạt mưa nào..."

Sở Tinh Lan tay trái cầm ô, tay phải nhanh chóng mở balo, lấy ra một chiếc áo khoác cashmere phủ lên người Trần Bắc Hà, lại lấy thêm một chiếc khăn cẩn thận quàng lên cổ cậu, thấp giọng nói: "Cẩn thận cảm lạnh."

Áo khoác và khăn quả thực rất hữu ích, Trần Bắc Hà cảm thấy cơ thể lạnh cóng dần ấm lên, thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng nở nụ cười: "Cảm ơn... Trong balo cậu còn mang cả áo khoác dày như thế à? Tôi chẳng mang gì hết."

Sở Tinh Lan nói: "Nhà ông bà không có đồ của tôi, nên mang theo một bộ để thay. Đi thôi, tôi cầm ô, cẩn thận đường trơn."

Trần Bắc Hà nhanh chóng đi theo.

Hai người đi dưới một tán ô đi về phía khu chung cư, để không bị ướt, cơ thể họ rất gần nhau, cánh tay dán sát vào nhau, bước chân cũng đồng điệu.

Trần Bắc Hà không để ý đến điều này, nhưng Sở Tinh Lan tâm trạng rất tốt, cong khóe môi, khẽ nghiêng ô về phía Trần Bắc Hà.

Vừa đi vào khu nhà, tình cờ gặp một bác hàng xóm quen thuộc, cười híp mắt hỏi: "Tiểu Bắc, dẫn bạn trai về nhà đấy à?" Mặc áo đôi, balo đôi, nhìn qua tình cảm rất tốt.

Trần Bắc Hà ngẩn ngơ, vội vàng giải thích: "Bác hiểu lầm rồi, cậu ấy không phải bạn trai cháu, là Tiểu Lan ở tầng dưới ạ."

Bác gái kinh ngạc nhìn nam sinh đang cầm ô: "Tiểu Lan? Cao lớn thế này rồi cơ à!"

Sở Tinh Lan mỉm cười, lễ phép chào hỏi: "Cháu chào bác Lâm."

Bác Lâm rất vui vẻ: "Còn nhớ bác hả?"

Sở Tinh Lan đáp: "Dĩ nhiên rồi ạ, hồi nhỏ Tiểu Bắc rất thích ăn mì vằn thắn bác làm, tiệm nhà bác còn mở chứ ạ?"

Bác Lâm: "Vẫn mở, vẫn mở! Có rảnh thì ghé ăn, bác lại nghiên cứu được nhân mới đấy."

Sở Tinh Lan: "Vâng, hôm nào cháu ghé thử."

Trần Bắc Hà vẫy tay: "Cháu chào bác Lâm."

Bác gái cũng sống trong tòa nhà họ ở, mở một tiệm ăn nhỏ ngay cổng khu, Trần Bắc Hà từ nhỏ đã mê ăn uống, thường kéo Sở Tinh Lan đi ăn ở đó, thích nhất là vằn thắn nhân tôm.

Hai người sóng vai đi thêm vài chục mét, Trần Bắc Hà hạ giọng, hỏi: "Tôi mấy năm rồi không ghé tiệm bác ấy nữa, những chuyện hồi nhỏ cậu đều nhớ rõ vậy sao?"

Sở Tinh Lan dịu dàng đáp: "Mọi chuyện liên quan đến cậu, tôi đều nhớ rõ."

Trần Bắc Hà nhướn mày: "Quả nhiên, người hiểu cậu nhất luôn là đối thủ của cậu, hồi nhỏ tôi hay bắt nạt cậu, chắc giờ cậu đang tính trả đũa đúng không?"

Sở Tinh Lan khẽ cười, không trả lời.

Hai người nhanh chóng đến trước tòa nhà số 17, Sở Tinh Lan thu ô lại, đi bấm thang máy. Trần Bắc Hà cũng đi tới bấm thang, tay hai người trong lúc đó vô tình chạm nhau.

Trần Bắc Hà lúc này mới nhận ra, tay Sở Tinh Lan rất lạnh... Cậu giật mình, quay đầu nhìn đối phương: "Cậu lạnh lắm à?"

Sở Tinh Lan thu tay về, nói: "Không sao, tôi bẩm sinh nhiệt độ cơ thể thấp."

Trần Bắc Hà nhìn kỹ, thấy nửa người bên kia của Sở Tinh Lan ướt sũng... Hai nam sinh cao lớn dùng chung một cái ô, dĩ nhiên sẽ bị dính mưa, Sở Tinh Lan rõ ràng nhường ô cho cậu nên mới bị ướt.

Trần Bắc Hà tâm trạng phức tạp: "Cậu mau về nhà tắm nước nóng đi, đừng để bị cảm."

Sở Tinh Lan cười: "Tôi có thể chất tốt, không dễ cảm lạnh như vậy đâu."

Nhưng mà, tối hôm đó, Sở Tinh Lan cảm lạnh sốt cao, anh mơ mơ màng màng gửi tin nhắn cho Trần Bắc Hà: "Bắc Bắc, tôi hình như thật sự bị cảm, khó chịu quá..."

"Ông bà hôm nay không có nhà, cậu có thể mua giúp tôi ít thuốc không?"

Trần Bắc Hà mở tin nhắn thoại, giọng của Sở Tinh Lan khàn đặc, cổ họng như bị giấy nhám cọ qua. Nhớ tới việc anh nhường khăn và áo khoác cho cậu, lại mắc mưa, Trần Bắc Hà không khỏi cảm thấy áy náy, vội nói: "Cậu đợi một chút, tôi mang thuốc đến ngay!"

Sở Tinh Lan nhắn lại: "Cảm ơn, mật mã nhà tôi là 670823."

Trần Bắc Hà lục ra hai hộp thuốc cảm trong tủ thuốc ở nhà, vội vội vàng vàng rời đi.

Tạ Dật ngồi trên ghế sofa xem tivi, thấy con trai chuẩn bị ra ngoài, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Bắc Bắc, đêm hôm khuya khoắt mặc mỗi đồ ngủ, định đi đâu đấy?"

Trần Bắc Hà nói: "Con mang thuốc xuống cho Tiểu Lan, cậu ấy bị cảm."

Tạ Dật không nghĩ nhiều, chỉ nói: "Vậy đi sớm về sớm."

Trần Bắc Hà đi ra ngoài, thấy thang máy dừng ở tầng cao nhất, quyết định chạy thẳng xuống bằng cầu thang bộ.

Nhà ông bà của Sở Tinh Lan ở ngay dưới nhà cậu.

Hồi nhỏ Trần Bắc Hà nghịch ngợm gây sự, bị bố Alpha cầm chổi gà đánh tơi bời, mỗi lần khóc lớn, Sở Tinh Lan ở tầng dưới đều nghe thấy rõ mồn một.

Sở Tinh Lan còn thường xuyên trêu chọc câu: "Lại bị đánh à?", "Cậu ngoài ăn cơm ngày ba bữa còn có tiết mục ăn đòn sao?", "Tuổi thơ cậu đặc sắc thật đấy."

Trần Bắc Hà cực kỳ tức giận, xông lên đấm đá Sở Tinh Lan.

Sở Tinh Lan nhanh nhẹn tránh né linh hoạt, hai đứa rượt nhau dưới khu nhà, Sở Tinh Lan còn không cẩn thận ngã gãy răng, vừa khóc vừa chạy về nói răng con đi đâu mất rồi.

Nghĩ lại những chuyện đó, Trần Bắc Hà tâm trạng ngổn ngang... Hồi nhỏ họ kết thù chuốc oán rất nhiều, không nghĩ bây giờ thế mà trở thành đồng đội.

Trần Bắc Hà nhập mật mã mở cửa, nhà ông bà ở tầng dưới, hồi nhỏ cậu đã đến vô số lần, quen cửa quen nẻo đi thẳng đến phòng ngủ của Sở Tinh Lan.

Quả nhiên ông bà không có nhà, Sở Tinh Lan nằm một mình trên giường, lông mày nhíu chặt, bộ dáng trông rất khó chịu. Trần Bắc Hà đi tới, dùng mu bàn tay áp lên trán anh, không nhịn được khẽ mắng: "Vãi chưởng, nóng cỡ này chắc có thể hấp trứng được rồi."

"..." Giọng nói quen thuộc khiến Sở Tinh Lan mở mắt, nhìn thấy Trần Bắc Hà, anh khẽ mỉm cười, giọng khàn khàn nói: "Bắc Bắc, cậu đến rồi à..."

Trần Bắc Hà hỏi: "Cậu sốt nặng thế này, có cần đến bệnh viện không?"

Sở Tinh Lan đáp: "Không cần đâu, tôi vừa đo rồi, 38 độ, uống thuốc hạ sốt là ổn."

Trần Bắc Hà vội vàng đi vào bếp rót một cốc nước, quay lại phòng ngủ mở hộp thuốc, đỡ anh ngồi dậy, nói: "Nào, uống thuốc đi."

Sở Tinh Lan ngoan ngoãn há miệng uống thuốc.

Trần Bắc Hà để anh nằm xuống, đắp kín chăn cho anh.

Vốn định đưa thuốc xong rồi rời đi, nhưng nhìn dáng vẻ khổ sở tội nghiệp của Sở Tinh Lan, cậu lại không yên tâm — lỡ như sốt lại thì sao? Trong nhà không có ai, nhỡ đâu sốt cao hỏng đầu, mùa giải sau thi đấu kiểu gì?

Nghĩ tới đây, Trần Bắc Hà lấy điện thoại gửi tin nhắn cho ba: "Ba ơi, Tiểu Lan sốt cao, ông bà cậu ấy không có nhà, con ở lại chăm sóc một chút, tối nay chắc không về."

Tạ Dật trả lời: "Ừ, thỉnh thoảng đo nhiệt độ cho nó, nếu nghiêm trọng thì đưa vào viện kịp thời, sốt cao có thể gây sốc, không nên khinh thường."

Trần Bắc Hà: "Vâng, con biết rồi."

Đặt điện thoại xuống, Trần Bắc Hà quay người đi lấy một chiếc khăn sạch, thấm nước lạnh, sau đó chườm lên trán Sở Tinh Lan để hạ sốt.

Sau vài lần chườm lạnh, cơn sốt dường như đã hạ xuống, nhiệt độ cơ thể giảm còn 37,5 độ.

Nhưng ý thức của Sở Tinh Lan vẫn chưa tỉnh táo lắm, mơ màng nói: "Tôi khó chịu, lạnh quá..."

Khi sốt, cơ thể đổ mồ hôi nên cảm thấy lạnh là điều bình thường. Trần Bắc Hà lập tức quấn chặt chăn cho anh, lo lắng hỏi: "Đỡ hơn chút nào chưa?"

Sở Tinh Lan yếu ớt thì thầm: "Vẫn lạnh lắm..."

Anh thậm chí còn đang run rẩy, hẳn là rất lạnh, Trần Bắc Hà vừa định tìm điều khiển để bật chế độ sưởi trên điều hòa, trong một khắc, Sở Tinh Lan đột nhiên vươn tay ra, từ phía sau ôm lấy eo Trần Bắc Hà.

Trần Bắc Hà đứng không vững, mất thăng bằng, bị anh kéo ngã xuống giường.

"Cái đệch, cậu làm gì vậy?!"

Sở Tinh Lan dán cả cơ thể vào người cậu, rõ ràng coi cậu là gối ôm.

Trần Bắc Hà mặt đỏ bừng: "Cậu, cậu buông tôi ra, để tôi đi lấy gối ôm cho cậu?"

Hai cánh tay của Sở Tinh Lan siết chặt eo cậu không chịu buông, còn dụi mặt vào cổ cậu, nhỏ giọng làm nũng: "Không muốn, tôi chỉ thích cái gối ôm này thôi, ấm quá."

Trần Bắc Hà: "..."

Người bị sốt thường cảm thấy lạnh, nhưng thực ra thân nhiệt anh rất cao. Trần Bắc Hà bị anh ôm chặt, cảm giác cơ thể như bị một lò sưởi sống bao quanh.

Trái tim đột nhiên đập dữ dội.

Do đang ốm, pheromone của Alpha tiết ra khá nhiều, trong cái ôm thân mật này, mùi gỗ thông nhè nhẹ đặc trưng của Alpha bao trùm lấy toàn thân Trần Bắc Hà.

Cậu phát hiện tuyến thể sau gáy bắt đầu rục rịch.

Tuyến thể của cậu dường như rất thích pheromone của Sở Tinh Lan, một cảm giác khao khát được đối phương đánh dấu bắt đầu nhen nhóm một cách khó hiểu trong lòng.

Tuyến thể không yên phập phồng, như đang mời gọi đối phương đến cắn một cái. Nhịp tim càng lúc càng nhanh, như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Trần Bắc Hà khó khăn nuốt nước bọt, đây là lần đầu tiên cậu nhận ra, giữa Omega và Alpha lại có ảnh hưởng sinh lý mãnh liệt đến thế.

Không được không được! Mặc dù hồi nhỏ có thể ôm nhau ngủ, nhưng giờ hai người đều đã trưởng thành, một A một O mà ôm nhau ở cùng một chỗ thế này, lỡ va chạm gây gổ thì phải làm sao?

Trần Bắc Hà vừa ra sức giãy giụa, vừa thấp giọng mắng: "Cậu con mẹ nó mau buông tôi ra! Đừng tưởng cậu sốt thì tôi không dám đánh cậu!"

Sở Tinh Lan ôm càng chặt, rất uất ức nói: "Tôi lạnh quá, cho tôi ôm một cái thôi."

Thế mà càng ôm chặt hơn? Trần Bắc Hà trừng mắt: "Buông..."

Sở Tinh Lan dùng cả tay lẫn chân, ôm chặt cậu lại trong lòng, thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích, ngoan, để tôi ôm một chút, lát nữa sẽ ổn..."

Mặt Trần Bắc Hà càng ngày càng đỏ, không rõ là do xấu hổ hay tức giận.

Cái tên này khi ốm tại sao lại dính người thế? Cảm giác còn dính người hơn so với lúc trong kỳ dịch cảm, mà cậu cũng không nỡ thật sự đánh một bệnh nhân.

Hơn nữa tuyến thể của cậu dường như thật sự rất thích pheromone của Sở Tinh Lan, bị anh ôm từ phía sau thế này... còn rất... rất dễ chịu...

Trần Bắc Hà dùng sức nuốt nước bọt, cố gắng kiềm chế trái tim đang đập loạn, nói: "Xem như cậu vì tôi mà mắc mưa rồi cảm cúm, tôi cho cậu tạm ôm tôi một lúc."

Dừng lại một chút, cậu dữ dằn bổ sung: "Nhiều nhất là mười phút!"

Sở Tinh Lan dùng giọng mũi khẽ "ừm" một cái. —

Trần Bắc Hà không nhận ra, ở phía sau cậu, có kẻ nào đó đang lặng lẽ cong khóe môi.

Tác giả có lời muốn nói: 

Lan Lan, cậu đúng là không biết xấu hổ [cười xấu xa]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me