Dm H Nhat Ky Theo Duoi Chu Gia Cua Toi
Tròn một tháng tôi làm ở quán cà phê, mọi người tổ chức bữa tiệc chào đón người mới.Dĩ nhiên, người bao chầu không ai khác ngoài chú rồi.Tầm khoảng sáu giờ là chúng tôi được nghỉ, quán cũng không nhận khách thêm nữa.Nói tiệc nghe cho sang vậy thôi, thực chất mọi người chỉ là gọi đồ ăn nhanh như gà rán hay bánh gạo này nọ về rồi cùng nhau quây quần trò chuyện.Với tư cách là chủ tiệm, chú cũng có mặt.Nhưng chú không ăn gì mấy, chắc vì chú không thích đồ ăn nhanh.Qua một tháng, tôi cũng đã làm quen được với hầu hết tất cả các anh chị, vậy nên tôi cũng không thấy ngại gì mấy khi tham gia bữa tiệc này.Và điều làm tôi ngạc nhiên hơn cả, đó là mọi người trò chuyện với chú rất vui vẻ.Có vẻ như, chỉ cần không có hành vi thiếu đứng đắn thì chú cũng rất thoải mái.Chỉ có duy nhất một điều khiến tôi vừa vui vừa thẹn.Là tôi được xếp ngồi ngay bên cạnh chú.Sau khi ai nấy đều bắt đầu ngang bụng, chúng tôi tổ chức chơi "Sự thật hay Thử thách".Chú cũng phải chơi.Vì ngồi ngay bên cạnh nên theo thứ tự, tôi sẽ là người rút bài cho chú.Lúc đến lượt tôi, tôi hồi hộp bốc một lá bài lên, trấn tĩnh mỉm cười với chú."Chú chọn sự thật hay thử thách?"Chú không nghĩ gì mà đáp ngay: "Sự thật.""Câu hỏi là... Chú đã có người yêu chưa?"Tôi vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ồ lên đầy hứng thú.Âm thanh đó đã che đi nhịp tim đang đập mạnh của tôi.Tôi hồi hộp nhìn chú, chờ đợi câu trả lời."... Tôi chưa."Lại một lần nữa, nơi này như muốn nổ tung vì những âm thanh kinh ngạc với đủ tông giọng trộn lẫn vào nhau.Tôi vội vã nhét lá bài ấy vào lại, xào cọc bài lên.Trống ngực tôi vẫn đập liên hồi đằng sau nét mặt cố gắng giữ bình tĩnh.Trò chơi vẫn tiếp tục, sau khi đã qua vài lượt chơi, một lần nữa, câu hỏi "Đã có người yêu chưa" được bốc trúng.Tôi bấu chặt quần mình.Chỉ hy vọng rằng sẽ không ai phát hiện ra.Lá bài tôi bốc khi nãy và lá bài này, màu sắc hoàn toàn khác nhau....Mọi người đảo vòng chơi.Chú là người bốc bài cho tôi."Sự thật hay thử thách?""Thử thách ạ."Tôi kiên định nhìn chú."Hãy ghi tên người mà bạn thích và đưa cho người đang hỏi xem."Quát đờ phắc!Đù!Cái này!Cái này là tỏ tình sớm hả má!Biết vậy chọn sự thật cho rồi đi, bày đặt ngựa! Này thì ngựa này!Mấy anh chị hò reo quá trời.Tôi chỉ đành cắn răng lấy điện thoại ra.Ghi ba chữ "Trần Phong Vũ" lên màn hình mà tim tôi như chết lặng.Tôi nhìn điện thoại còn vỏn vẹn 1% và bắt đầu lag.Hy vọng rằng hết pin lẹ lẹ đi.Tôi cố tình ghi rất lâu.Tôi cũng không muốn câu giờ đâu, nhưng thật sự... Lúc tôi run rẩy giơ máy cho chú xem.Tôi thấy chú trầm ngâm một lúc.Biểu cảm đó khiến tôi không thở nổi.Lỡ như... lỡ như chú...Chú kể với bố mẹ tôi thì sao đây?Nhưng may thay, tôi nghe chú trầm giọng nói: "Hết pin rồi."Ồ, quả nhiên màn hình điện thoại đã tắt ngấm.Tôi vui vẻ thu điện thoại về, mọi người lại bảo chú bốc một lá khác cho tôi.Mọi chuyện sau đó không có gì đặc biệt hơn nữa.Thu hoạch tuyệt vời nhất của tôi hôm nay đó chính là.Chú chưa có người yêu!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me