TruyenFull.Me

Dm Hien Dai Vung Cam So 7 Hi Ngon Phi Ngu

Chương 2: Duẫn đại thiếu gia

Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Nói tóm lại, quốc khánh đã diễn ra hết sức thành công.

Vùng cấm số 7 cũng không nhận được chỉ lệnh hành động nào, hôm nay bốn người ngồi trong phòng hội nghị tám nhảm đến mốc meo.

Vì thế, Duẫn Phong càng hận lão già nhà mình.

Tuy nói là lão già, nhưng Duẫn Khải Thụy không hề trông già đi. Nếu ra ngoài nói hai người là cha con, chỉ sợ không ai tin tưởng.

Ông và vợ ông là Tương Tú Tĩnh đã sớm ly dị, con trai theo ông, con gái theo vợ.

Sau đó Tương Tú Tĩnh xuất ngoại học cao, liền ném Duẫn Nhã cho Duẫn Khải Thụy.

Ông tự biết do mình ly dị vợ sớm nên mới đưa đến cục diện hôm nay, gà trống nuôi dưỡng hai đứa con thơ.

Hiện tại một nhà ba người ở khu biệt thự Tường Lâm ở khu Đông Tam Hoàn.

Duẫn Phong lái xe chở Kỷ Niệm về biệt thự, không nghĩ tới Duẫn Nhã không đi du lịch Cửu Trại Câu mà còn ở nhà.

"Tiểu Nhã, sao em còn chưa đi chơi?" Duẫn Phong kinh ngạc hỏi cô.

Duẫn Nhã trả lời rất đương nhiên: "Một người đi chơi thì có gì vui, nên em tặng vé cho người khác rồi."

Duẫn Phong nhất thời không biết nói gì.

Kỷ Niệm bước chân vào nhà cũng không khách khí, đi thẳng vào phía nhà bếp.

Vừa bước tới cửa bếp, cậu còn nghiêng đầu ra hỏi hai anh em: "Các cậu muốn ăn gì?"

Duẫn Phong vừa không yên lòng vừa xem ti vi: "Gì cũng được."

Duẫn Nhã ngồi bên cạnh Duẫn Phong, mắt nhìn ti vi chằm chằm, nhưng tâm lại treo lên người anh hai, hiển nhiên cô không nghe thấy câu hỏi của Kỷ Niệm.

Vì vậy Kỷ Niệm phải hỏi lại: "Tiểu Nhã, em muốn ăn gì?"

Duẫn Nhã cười khanh khách: "Anh hai ăn gì em ăn đó."

Duẫn Phong nghe vậy liền không vui: "Tiểu Nhã sao em không có chủ kiến vậy, thân là con gái mà không có chủ kiến sẽ bị thua thiệt."

Duẫn Nhã nghe được anh mình sắp lên lớp, liền bắt đầu muốn quậy.

Thấy vậy, Duẫn Phong vội vàng chạy thẳng vào nhà bếp.

Nhìn Kỷ Niệm đang chuẩn bị bữa cơm, Duẫn Phong không đè nén được nụ cười.

Hai năm trước hắn đã bắt đầu một ý định, nếu Kỷ Nghiêm Minh đồng ý, hắn liền cưới Kỷ Niệm về nhà.

Red: trù tính sớm =]]]]

Ở niên đại này, kết hôn đồng tính đã được hợp pháp hóa. Thế nhưng Kỷ Nghiêm Minh chỉ có một đứa con duy nhất là Kỷ Niệm, cho nên Duẫn Phong vẫn chưa dám nói ra.

Bởi vì cha mẹ mình ly hôn, cho nên đối với chuyện này Duẫn Phong suy nghĩ thấu đáo hơn người thường.

Thân là một chiến sĩ tuyến đầu, nếu cưới một cô vợ như hoa như ngọc về nhà, không chừng vợ lại chạy mất.

Mẹ hắn và vợ của Dương Đông Lôi là ví dụ tiêu biểu nhất.

"Đứng sau lưng tôi cười gian tà như vậy, cậu đang nghĩ chuyện hèn mọn gì?" Kỷ Niệm đột nhiên mở miệng cắt đứt hắn trầm tư.

Duẫn Phong vội tiến tới ôm vai Kỷ Niệm, hôn lên mặt cậu một cái: "Tôi đang nghĩ nếu cậu là vợ tôi thì tốt rồi."

Kỷ Niệm tức giận trừng hắn: "Sao cậu không phải là vợ?"

Duẫn Phong lời lẽ hào hùng: "Vì cậu biết nấu cơm! Tôi không biết làm, nên tôi chỉ làm chồng thôi."

Nghe lời ngụy biện của Duẫn Phong, Kỷ Niệm thấy buồn cười: "Bảo mẫu cũng biết nấu cơm, cậu cứ cưới bảo mẫu đi."

Bảo mẫu nhà Duẫn Phong là một bác gái khoảng năm mươi tuổi, bời vì ngày lễ quốc khánh được nghỉ nên đã về quê thăm con cháu. Duẫn Phong vội vàng nói: "Khẩu vị tôi không nặng như vậy!"

Kỷ Niệm xoay người bóp mặt Duẫn Phong, cười nói: "Khẩu vị của cậu mà không nặng hả? Tôi từ nhỏ cùng cậu lớn lên mà cậu còn hạ thủ được."

"Nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà." Duẫn Phong nhếch miệng cười, làm nũng từ phía sau ôm eo Kỷ Niệm, đem đầu đặt lên vai cậu, "Trên thế giới này chỉ có Tiểu Niệm mới chịu được tôi, không rước cậu về nhà, tôi sợ phải cô độc hết quãng đời còn lại mất."

"Ha ha, thì ra tôi rất có tầm quan trọng nhỉ." Kỷ Niệm cười cười, "Cậu sẽ không cô độc hết quãng đời còn lại đâu, yên tâm."

Bởi vì cậu sẽ mãi bên cạnh Duẫn Phong.

"Tiểu Niệm, sao cậu có thể đáng yêu đến vậy. Tôi sợ sẽ thích cậu thật mất." Duẫn Phong cười cười rồi hôn Kỷ Niệm một cái.

Mặt ngoài Kỷ Niệm vẫn cười đến ôn nhu, nhưng bên trong lại quặn đau.

Có thể đối với Duẫn Phong mà nói, quan hệ của hai người chỉ là thanh mai trúc mã, thân mật đến nỗi không thể tiến tới cái gọi là tình yêu, nói thẳng ra thì hai người chỉ đến mức tình bạn, còn là quan hệ bạn giường.

Nhưng đối với Kỷ Niệm, y vẫn tự mình thôi miên bản thân, tin tưởng rằng Duẫn Phong yêu mình nên mới cùng mình phát sinh quan hệ.

Hai người rất ít khi bày tỏ suy nghĩ trong lòng với đối phương, cho nên cả hai vẫn luôn duy trì mối quan hệ không rõ ràng này.

Hơn nữa cả hai đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, trách nhiệm gánh vác trên người rất nặng nề. Chuyện nữ nhi tình trường thế này luôn phải đặt ở phía sau.

"Anh, có muốn em giúp gì không?" Thanh âm Duẫn Nhã đột nhiên từ cửa bếp truyền đến.

Hai cơ thể đang dính lấy nhau lập tức tách ra, Duẫn Phong ho khan một chút, sau đó hướng ra phòng khách kêu: "Không cần em vào phá, đỡ cho nhà bếp khỏi bị nổ tung."

Duẫn Nhã bất mãn kháng nghị: "Ai nói em sẽ là nổ nhà bếp!"

Duẫn Phong bình tĩnh đáp: "Anh thấy bộ đồ nấu bếp trong nhà lại thay mới, tự nhiên hiểu thôi. Nếu em còn xuống bếp thì đồ nghề lại thay mới."

Lúc này, Duẫn Nhã không chịu được nữa, chạy thẳng vào bếp gào lên: "Anh hai khi dễ em!"

Duẫn Phong nhíu mi: "Đâu có đâu, anh ít khi dễ người khác lắm."

Trong lòng Duẫn Nhã và Kỷ Niệm cùng nghĩ, nếu anh không khi dễ người thì thế giới này sẽ không còn ai khi dễ người.

Đương nhiên, Duẫn Phong không biết nội tâm hai người kia đang lên án mình, vẫn tiếp tục nói: "Thanh niên năm tốt thế kỷ mới, trụ cột quốc gia kiêu ngạo của dân tộc người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe nghiêng, ngọc thụ lâm phong, quang minh lỗi lạc Duẫn đại thiếu gia làm sao có thể khi dễ em gái được? Cho nên, hi vọng em gái không nên vũ nhục nhân phẩm của anh hai, cảm ơn."

Chỉ cần chút kích động là hắn có thể nói không ngừng nghỉ thậm chí không thở dốc. Duẫn Nhã bị hắn nói xong liền sửng sốt, còn Kỷ Niệm đã sớm quen.

Vừa nói xong, Kỷ Niệm đưa cái mâm vào tay Duẫn Phong: "Làm phiền Duẫn đại thiếu gia mang cái mâm đi rửa sạch dùm, cảm ơn."

Duẫn Phong câm nín: "...Tiểu Niệm à, rửa mâm gì đó không phải lĩnh vực mà tôi am hiểu ..."

Kỷ Niệm vẫn cười tươi rói: "Đại thiếu gia, tôi không ngại cậu cải tạo cái mâm thành cái chén đâu, cải tạo không phải là lĩnh vực cậu rất am hiểu sao?"

"...Nhưng..." Duẫn Phong ủy khuất cầm cái mâm, nội tâm tru lên: Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh! Người không biết nấu ăn, chỉ có thể mặc người ta lấn lướt!

Duẫn Nhã đồng tình nhìn Duẫn Phong: "Anh, cho nên em mới nói làm người đừng nên tự kỷ quá. Đây là nghiệp quật."

Duẫn Phong vội vàng nịnh nọt Duẫn Nhã: "Em gái tốt, giúp anh đem mấy cái này rửa đi. Bằng không là nhà ta lại phải sắm một bộ đồ ăn mới."

Chỉ thấy Duẫn Nhã chạy ra phòng khách, còn tặng cho Duẫn Phong một câu: "Anh, tự mình động thủ, cơm no áo ấm!"

"Đù móe! Duẫn Nhã ngươi có tư cách gì nói ông!" Vừa rửa mâm, Duẫn Phong vừa không nhịn được kêu gào thét.

Hoàn chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me