Dm Hien Dai Vung Cam So 7 Hi Ngon Phi Ngu
Chương 22: Mẹ của sấp nhỏ.Edit: Gián cung đìnhBeta: RedHornTại bãi đất số 413 có một tòa nhà không bình thường, bên trong được lắp đặt một bãi bắn bia di động hiện đại nhất, các chiến sĩ đội 1 và đội 3 không dám chớp mắt, thở cũng không dám thở mạnh nhìn Duẫn giáo chủ.Chỉ thấy Duẫn giáo chủ vũ trang đầy mình hai tay cầm hai cây súng lục, sau đó dùng khăn đen bịt mắt lại, cả người ung dung đứng đó.Chỉ cần hắn trầm mặc xuống sẽ tản ra một loại cảm giác như sát khí. Tuy mắt hắn đã bị che đi nhưng mọi người vẫn cảm thấy ánh mắt bén nhọn ấy đang nhìn mình.Đây là lần đầu tiên Duẫn Phong ở trước mặt bọn họ biểu diễn kỹ năng bắn súng, ai ai cũng tràn đầy chờ mong và kích động."Hôm nay chúng ta huấn luyện bắn mù." Duẫn Phong nhàn nhạt mở miệng: "Sở dĩ không cho các cậu cầm súng lâu như vậy chính là muốn cho các cậu trực tiếp vào trạng thái bắn mù, các cậu sẽ có cảm giác chân thật nhất.""Trọng tâm của bắn mù rất đơn giản, đó chính là trực giác. Đây là một quá trình tích lũy trường kỳ, kinh nghiệm thực chiến của các cậu càng tăng thì trực giác này sẽ ngày càng mạnh. Buổi huấn luyện hôm nay chỉ là để các người trải nghiệm cảm giác thôi. Trong tác chiến thật sự, bắn mù sẽ không giống như thế.Trong thực chiến, chiến thuật bắn mù chính là đem bản thân giấu sau điểm che chắn, vũ khí sẽ ở bên ngoài, không dùng xạ kích nữa. Loại chiến thuật này dùng để áp chế hỏa lực và tiến công của địch, yểm hộ đồng đội di chuyển vị trí để chờ chiến thuật tiếp theo." Thanh âm Duẫn Phong trầm ổn mà hữu lực: "Bởi vì không còn xạ kích nữa nên trực giác sẽ là bộ phận chủ yếu. Đương nhiên ảnh hưởng của các nhân tố bên ngoài và bên trong hoàn toàn khác nhau. Ngày đầu tiên các cậu được xem qua Đội trưởng đội 4 làm mẫu đấy, hắn bịt mắt bắn bình rượu, muốn bắn trúng có ba điểm quyết định: trực giác, thanh âm, hướng gió. Đương nhiên, trừ phi có diễn tập lớn kiểu vũ trang chống khủng bố các kiểu thì mới có thể vận dụng bắn mù. Hiện tại tôi cho các cậu vào phòng này huấn luyện bắn mù là để hiểu cảm giác thôi."Đây là lần đầu Duẫn Phong nói nhiều như vậy, mà Kỷ Niệm đứng bên cạnh hắn chỉ ôn hòa cười, một câu cũng chưa nói. Đây chính là nhường cho Duẫn Phong tỏa sáng đây mà.Sau đó Duẫn Phong giật giật khẩu súng trong tay, nói với Kỷ Niệm: "Tiểu Niệm, có thể bắt đầu rồi. Tôi trực tiếp làm mẫu, nói nhiều quá các bạn í buồn ngủ."Kỷ Niệm cười cười: "Đã bảo cậu làm một khóa học luôn đi, cậu còn lười như vậy."Duẫn Phong lầm bầm: "Tôi thuộc phái hành động, không phải dân lý luận."Kỷ Niệm bất đắc dĩ cười cười: "Vâng vâng, là tôi nhiều chuyện."Duẫn Phong: "..."Kỷ Niệm tới chỗ nhân viên quản lý, thái độ nho nhã nói: "Có thể bắt đầu."Nhân viên kia gật đầu, sau đó thao tác trên bàn phím, một trận âm thanh máy móc vang lên."Cài đặt tốc độ cao nhất." Kỷ Niệm bên cạnh nhắc nhở.Bọn họ nhanh chóng chỉnh tốc độ di động của bia ngắm lên cao nhất.Đôi môi Duẫn Phong chậm rãi cong lên, loại biểu tình này khiến người khác nhìn vào cảm thấy người đàn ông này thật tự phụ.Thế nhưng hành động tiếp theo của hắn khiến người người bội phục.Bia đầu tiên với tốc độ 100km/h xuất hiện, Duẫn Phong không chần chừ nổ súng ngay. Bắn trúng bia ngắm hình người kia còn chưa tính, kinh khủng nhất là hắn lại bắn trúng vị trí trái tim.Sau đó bia nhân thứ hai, thứ ba xuất hiện, Duẫn Phong đồng thời bắn hai bên trái phải, không dư thừa động tác nào. Càng khiến người giật mình chính là hắn có thể giao hai tay cùng lúc nổ súng.Năm mươi bia ngắm, bách phát bách trúng. Mục tiêu bị trúng theo thứ tự vị trí là mi tâm và trái tim, kết quả này khiến nhân viên quản lý cũng sợ run.Bởi vì đây chính là thành tích tốt nhất mà họ từng thấy.Đương nhiên, Duẫn Phong và Kỷ Niệm không tiết lộ kỳ thực tốc độ bia ngắm trong tổng cục cao nhất là 200km/h lận.Loại thành tích này phải dựa vào số đạn bắn ra, bốn người không ngừng khổ luyện, mỗi người bình quân một ngày phải bắn hơn cả vạn viên đạn.Đây chính là kiểu huấn luyện bất chấp, đương nhiên cũng chỉ có Duẫn Khải Thụy mới dám làm vậy. Thành quả của bốn người họ hôm nay, quốc gia đã tiêu hao không biết bao nhiêu tinh lực, tiền tài và thời gian.Đặc biệt là Duẫn Phong đã thụ huấn từ nhỏ, 8 tuổi cậu đã huấn luyện theo kế hoạch của bộ đội đặc chủng, 15 tuổi được thêm vào kế hoạch của Vùng cấm.Từ 8 tuổi tới bây giờ đã tròn 15 năm, chỉ sợ một vài người làm lính ở đây không lâu bằng Duẫn Phong.Duẫn Phong tháo bịt mắt xuống, đập vào mắt hắn là một đám người trừng mắt há mồm nhìn hắn.Các chiến sĩ của hai đội tuy rằng đã từng nghe Đoàn trưởng Dương Vinh Hoa nói qua kỹ thuật bắn súng của Duẫn Phong xuất thần nhập hóa, vô cùng lợi hại, nhưng mà bọn họ không ngờ lại cưỡng hãn đến mức độ này.Chu đội ngày đầu tiên không đứng cùng một tầng với Duẫn đội ngày hôm nay đâu nhá!"Hồn về hồn về!" Duẫn Phong tức giận kêu: "Sao mấy người ngốc hết rồi hả!"Mạc Tiểu Lý bỗng nhiên có xu thế nhào lên ôm đùi Duẫn Phong: "Duẫn giáo chủ ngài thực sự là võ công cái thế! Tôi đã bị thuật bắn súng hoa lệ của ngài thu phục, tôi muốn bái ngài làm sư huuuuuuu !"Thấy Mạc Tiểu Lý muốn nhào lên thật, Duẫn Phong vội giơ khẩu súng trong tay phải lên chỉ vào hắn: "Tôi không thu đồ đệ."Mạc Tiểu Lý gào khóc tại chỗ.Rất nhiều chiến sĩ xao động, ai cũng hò hét hỏi Duẫn Phong làm sao có thể luyện được như vậy."Toàn đội, nghiêm!" Duẫn Phong không nhịn nổi nữa rống lên, mọi người lập tức sửa lại đội ngũ, đứng nghiêm ngay ngắn."Muốn giống tôi?" Duẫn Phong nhíu mi, hỏi các chiến sĩ.Mọi người nhất trí gật đầu."Tôi luyện từ năm 8 tuổi, luyện gần 10 năm mới được như giờ. Các cậu nghĩ sao?" Duẫn Phong nhẹ nhàng nói.Mọi người trầm mặc."Ủa chứ mí người nghĩ muốn đi đường tắt hả?" Duẫn Phong cười hèn mọn: "8 tuổi tôi bắt đầu tập huấn, vậy mí người đang ở đâu? Đi hỏi Kỷ đội của các người đi, chuyện này có thể muốn là được sao?! Tôi làm mẫu cho mí người xem là muốn nói cho mí người biết, đừng tưởng bắn mù là chỉ cần bắn trúng mục tiêu là đủ, cái chúng ta truy cầu đó chính là nâng cao kỹ thuật."Duẫn Phong nói xong khiến các chiến sĩ ngượng ngùng cúi đầu.Kỷ Niệm đi tới bên cạnh Duẫn Phong: "Được rồi, được rồi, bọn họ không phải là nhất thời kích động sao. Sao bị cậu nói thành vậy rồi?"Duẫn Phong nghe Kỷ Niệm nói vậy, chỉ hừ lạnh, ông đây méo thèm nói nữa.Hắn chỉ là khó chịu mấy người này mà thôi, bọn họ và mấy ông quan lớn giống nhau, chỉ xem mặt huy hoàng xuất sắc của họ mà không nhìn đại giới mà bọn họ phải trả.Thấy Duẫn Phong dỗi, Kỷ Niệm thở dài, đành phải thay hắn mở miệng nói: "Hôm nay huấn luyện bắn mù, không cần các cậu bắn bia di động, chỉ cần bịt mắt bắn trúng bia ngắm là được. Mỗi người một trăm phát, ít nhất phải trúng một nửa, không đạt thì đánh rớt."Giao phó nhiệm vụ trông coi cho nhân viên quản lý, hai vị huấn luyện viên nhà mình nhanh chóng chuồn đi mất.Đi vào bãi bắn, thấy Duẫn Phong vẫn còn bĩu môi, Kỷ Niệm ôn tồn dỗ hắn: "Còn dỗi? Có phải nhớ tới điều gì không tốt đúng không? Cậu không cần phải tính toán với bọn họ."Duẫn Phong trề môi dài ra, thản nhiên nói: "Không có gì đâu."Trong sân bốn bề vắng lặng, Kỷ Niệm hôn Duẫn Phong một cái, cười nhẹ: "Được rồi, không dỗi nữa?"Bị nụ cười của Kỷ Niệm lây nhiễm, Duẫn Phong cũng cười theo: "Tôi nói Tiểu Niệm sao bênh bọn họ thế, cái đám tiểu tử thối kia là thiếu ngược."Kỷ Niệm vẫn cười cười: "Dù sao cũng có lính của tôi mà."Duẫn Phong vừa bực vừa buồn cười: "Cậu là mẹ của sấp nhỏ á."Kỷ Niệm trừng hắn.Duẫn Phong nói tiếp: "Còn tôi là cha của sấp nhỏ."Kỷ Niệm bị Duẫn Phong chọc cười khúc khích."Còn cười? Cha mẹ hiền sinh con dữ, lời răn đó biết không hả?" Duẫn Phong nhẹ búng một cái lên trán Kỷ Niệm.Kỷ Niệm vuốt trán: "Cậu đừng có lấy học thức của cậu khoe khoang với tôi."Duẫn Phong bất mãn kêu oa oa: "Nói gì hả?! Dù sao thì tôi cũng tốt nghiệp đại học rồi chứ bộ."Kỷ Niệm trêu hắn: "Cậu không biết xấu hổ mà còn nói, nếu cậu không lấy được quân công thì mấy lão già đó giỏi cho cậu bằng tốt nghiệp."Duẫn Phong hừ lạnh: "Lão già nhà tôi có cho tôi đi học đâu, sao lại trách tôi được?"Kỷ Niệm vội trấn an hắn: "Được rồi, ông làm vậy không phải là bồi dưỡng tài năng cho cậu sao?"Duẫn Phong hứ một tiếng: "Tôi tuyệt đối sẽ không dạy con của mình như vậy."Kỷ Niệm: "..."Mỗi lần Duẫn Phong nhắc đến chuyện con cái là Kỷ Niệm thấy khó chịu. Cậu biết, Duẫn Phong ước ao có một đứa con gái.Hơn nữa quốc gia cũng cực lực khởi xướng các nhân tài ưu tú phải lưu lại nòi giống, để gen ưu tú tiếp tục được truyền thừa.Bốn người bọn họ cũng đã từng bị quốc gia nhắc qua.Lãnh đạo cấp cao đã phái người đi khuyên nhủ bốn người để lại tinh trùng, sau đó tuyển trứng tốt để dựng dục con cái.Loại kỹ thuật này thời nay đã vô cùng phát triển, hơn nữa cũng được nhiều sự ủng hộ của các đôi đồng tính và hiếm muộn.Nhưng mà bốn người lúc ấy còn trẻ, đã từ chối lời đề nghị này.Ấy vậy mà Kỷ Niệm vẫn không nhịn được nghĩ tới, một ngày nào đó, liệu Duẫn Phong có đồng ý không.Red: thanh niên ngồi nhìn bên Nhân sâm 1 tuần nhảy 1k view mà đổ mồ hôi -_- Vẫn ngồi đợi có người đọc bộ này....
Hoàn chương 22
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me