Dm Hien Dai Vung Cam So 7 Hi Ngon Phi Ngu
Chương 6: Đầu não chiến lược của chúng ta!Edit: Gián cung đìnhBeta: RedHornHuấn luyện lúc nào cũng khô khan dễ chán nản, đảo mắt cái nửa tháng đã trôi qua.Bốn người cũng dần hòa nhập vào đội ngũ của mình, tạo dựng tình cảm cách mạng vững bền, dần dần càng thêm sự nhiệt tình với đội ngũ.Trong thời gian này, Duẫn Khải Thụy có đến thăm bọn họ một lần, thuận tiện nghiệm thu thành quả một chút.Tiểu đội 1 thành tích cực tốt, đứng nhất. Mà tiểu đội 3 lại xếp cuối cùng.Kỷ Niệm bắt đầu hoài nghi có phải mình đã quá hạ thủ lưu tình.Vừa định lập một kế hoạch huấn luyện mới, Kỷ Niệm đã bị Tương Đông Nghĩa mời lên uống trà.Tương Đông Nghĩa đập báo cáo tình huống huấn luyện lên bàn làm việc, hung dữ nói: "Kỷ đội cậu nói thật cho tôi nghe một chút vì sao hai cái cuối tuần vừa rồi chỉ có một chút xíu lượng huấn luyện? Bọn họ không phải tân binh, không cần cậu phải như con cháu mà nắm tay chỉ dạy! Nhân từ của cậu chỉ phá hủy bọn họ!"Kỷ Niệm bị Tương Đông Nghĩa mắng một trận, tuyệt đối không nể mặt.Chờ Tương Đông Nghĩa mắng xong, Kỷ Niệm lúc này mới phản bác: "Báo cáo, bọn họ đều bất đồng binh chủng, tôi chỉ muốn bọn họ chậm rãi thích ứng.""Đây không phải là lý do, Kỷ đội." Tương Đông Nghĩa trực tiếp nói, "Cậu xem tiểu đội 1 sao vẫn kịp huấn luyện đấy thôi? Binh của Duẫn đội và của cậu đều như nhau, không có gì khác cả!"Kỷ Niệm muốn nói lại nhưng bị Tương Đông Nghĩa cắt đứt."Có lẽ là tôi đã kỳ vọng cao đối với cậu, vốn các cậu cũng không có kinh nghiệm mang binh huấn luyện." Tương Đông Nghĩa thay đổi thái độ, biến thành trưởng giả săn sóc hậu bối, "Như vầy đi, tiểu đội 3 sáp nhập vào đội 1, cậu và Duẫn Phong cùng nhau hợp tác. Duẫn Phong là trưởng, cậu là phó, luyện binh cho tốt vào."Kỷ Niệm muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng hiểu là Tương Đông Nghĩa đang tìm cách giải quyết cho cậu, dù sao thì mình cũng không chịu thiệt gì.Vì vậy, đội 3 và đội 1 cứ thế sáp lại vào nhau.Duẫn Phong muốn an ủi Kỷ Niệm, nói là chuyện này vẫn sẽ xảy ra. Bởi vì Kỷ Niệm quá mềm lòng, không nặng tay được.Tối đó sau khi kết thúc huấn luyện, ăn tối tắm rửa xong, ba người Chu Lâm Lâm, Dương Đông Lôi và Kỷ Niệm đến phòng Duẫn Phong, bốn người lại bắt đầu đánh địa chủ giao lưu cảm tình.Mỗi lần đấu địa chủ, Duẫn Phong đều phải làm nhà cái, vì vậy ba người luôn đấu với một mình hắn.Kỷ Niệm vừa vặn ở trên Duẫn Phong, mỗi lần ra bài là bị Chu Lâm Lâm và Dương Đông Lôi trêu chọc."Ôi, sao cậu lại nhường!" Chu Lâm Lâm bất mãn nói, "Cậu đừng có theo phe tên kia, cứ che chở cho Duẫn đại thiếu gia vậy không tốt đâu."Không chờ Kỷ Niệm mở miệng, Duẫn Phong bạo nộ đánh bài: "Lâm muội ngươi quản được!!!"Chu Lâm Lâm ủy khuất nói: "Duẫn Phong, đem em gái cậu giới thiệu cho tôi đi."Duẫn Phong lắc đầu: "Cậu muốn em tôi góa chồng hả, kệ cậu.""Nói cái gì vậy hả! Lấy thế lực của cục trưởng, đem em ấy vào cục mình làm không được à!" Chu Lâm Lâm lơ đễnh nói.Duẫn Phong bĩu môi: "Ba tôi không muốn Tiểu Nhã tiếp xúc với mấy thứ này, ông muốn cho em ấy sống cuộc sống của người bình thường. Ông đã hủy tôi rồi, không thể hủy thêm một đứa con gái nữa.""Cục trưởng chỉ là muốn có người kế tục mà thôi, ông kỳ thực rất yêu thương cậu." Kỷ Niệm nhịn không được nói.Duẫn Phong hừ lạnh: "Tiểu Niệm cậu không cần phải nói giúp lão, lão muốn an cmn tâm cái gì tôi biết rõ nhất."Xem ra cho con nhà Duẫn gia vẫn tiếp tục thủy hỏa bất dung."Mà gần đây chẳng có nhiệm vụ gì, khiến người cứ cảm thấy thiếu thiếu." Duẫn Phong nói tiếp: "Mỗi ngày cứ như vú em mang binh huấn luyện, cuộc sống này del phải cho người sống mà."Nghe được oán trách của hắn, ánh mắt ba người còn lại vụt lên sát khí."Hiện tại ở đây ai mà không biết Duẫn đại đội trưởng đội 1 là một huấn luyện viên xức cmn sắc nhở! Cậu không biết xấu hổ nói lời chua xót tụi này hả?" Kỷ Niệm khá có thành kiến."Tiểu Niệm ghen tị hở?" Duẫn Phong hỏi y: "Nhìn bài, đồng hoa rồi này."Bìa trong tay Chu Lâm Lâm và Dương Đông Lôi không bằng hắn, vì vậy vứt bài chạy lẹ.Chỉ thấy Kỷ Niệm ung dung ném ra bốn lá như bom, thong thả nói: "Tôi ghen tị, cái tên đoàn trưởng kia ấy vậy mà dám hoài nghi phương pháp huấn luyện của tôi."Duẫn Phong bất đắc dĩ nói: "Kỳ thực phương pháp của cậu không sai, nhưng cậu quên mục đích của chúng ta là lựa chọn người tài cho Vùng cấm, cho nên không thể nương tay. Chúng ta chỉ có nửa năm, nửa năm này phải ra thành quả xuất sắc nhất."Kỷ Niệm không phản bác Duẫn Phong, chỉ thở dài: "Vậy phương án đốt cháy giai đoạn có hữu dụng không?"Duẫn Phong khó có được nghiêm túc: "Tiểu Niệm, đây không phải là đốt cháy giai đoạn. Cậu đừng quên, tiềm năng con người rất đáng sợ.. Nhớ năm đó chúng ta huấn luyện không, hiện tại đám này chỉ là trẻ sơ sinh thôi."Kỷ Niệm nghẹn lời.Dương Đông Lôi vỗ vai Kỷ Niệm an ủi: "Đừng buồn. Tiểu Niệm luôn là người ôn nhu, không ác độc mới bình thường."Kỷ Niệm giật giật: "Dương Tử à, tôi không thấy cậu đang an ủi tôi nhở. Cái gì mà không ác được chứ, chẳng qua là cảm thấy thời cơ còn chưa tới."Duẫn Phong sờ tóc Kỷ Niệm: "Ngoan ngoan, còn có tôi ở đây. Cậu lo lắng cái chim!"Kỷ Niệm trừng mắt: "Với phương thức huấn luyện của cậu, tôi thực sự rất sợ sẽ xảy ra chuyện."Duẫn Phong bình tĩnh nói: "Không có việc gì, tổ lính của tôi luôn có giác ngộ là sẽ tùy thời mất mạng. Tôi chưa bao giờ xem bọn họ là người, chỉ có người sống sót từ chiến trường trở về thì tôi mới công nhận năng lực đó là người.""Tiểu Niệm cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, trong tay chúng ta đều cầm là danh sách tử vong." Chu Lâm Lâm chen vào một câu.Kỷ Niệm thở dài, y chỉ muốn đừng xảy ra tai nạn chết người mà thôi. Nhớ tới huấn luyện trước kia, Kỷ Niệm còn cảm thấy rét run, tận mắt chứng kiến chiến hữu của mình tử vong tại sân huấn luyện, loại rung động này cả đời cũng không quên được.Bốn người đều đã từng trải qua huấn luyện không dành cho người, cái loại này đem người không thể giống người được nữa. Không chỉ đau đớn trên thân thể mà còn nhức nhối cả tinh thần, cứ như mài người cho đến chết.Tinh thần Kỷ Niệm đã từng thiếu chút nữa bị tan vỡ chỉ vì huấn luyện ma quỷ này.Duẫn Phong nhìn Kỷ Niệm nói: "Tiểu Niệm, sau này cậu sẽ hiểu. Có một số việc đều không hoàn hảo như chúng ta muốn."Hắn có chút hối hận, có lẽ do trước đây hắn bảo vệ Kỷ Niệm quá tốt, hầu như tránh cho y tiếp xúc với mặt tối tăm nhất của nhân tính. Cho nên Kỷ Niệm vẫn có thể giữ được một tấm lòng tốt đẹp.Đối với suy nghĩ này, ngực Duẫn Phong cảm thấy phiền muộn, hiện tại hắn không biết mình bảo vệ y như vậy có tốt không.Duẫn Phong chỉ là đơn thuần muốn bảo vệ nụ cười của Kỷ Niệm, nụ cười phát ra từ nội tâm, sáng sủa, tươi đẹp.Kỷ Niệm ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Duẫn Phong, đôi mắt quân nhân vô cùng sắc bén, đen kịt, như một tấm kính phản quang, không có bất kỳ gợn sóng nào.Lúc Duẫn Phong nhìn người, đôi mắt luôn khóa chặt mục tiêu để trừ khử. Điểm ấy Kỷ Niệm cũng không rõ nữa.Kỷ Niệm biết, trong lòng Duẫn Phong giấu rất nhiều chuyện. Coi như là bạn lớn lên từ nhỏ với nhau, nhưng Kỷ Niệm vẫn không nhìn thấu được người này.Dương Đông Lôi và Chu Lâm Lâm đều biết Duẫn Phong bảo vệ Kỷ Niệm có thừa, cho nên lúc này lựa chọn trầm mặc, không phát biểu ý kiến gì."Tôi quả thật là một huấn luyện viên không tốt." Kỷ Niệm bất đắc dĩ cười, có chút cam chịu.Duẫn Phong bật cười: "Nói ngốc gì đấy, thật là. Cậu là đầu não chiến lược của chúng ta đấy."Kỷ Niệm cười: "Tới địa ngục đi, tôi chỉ là người bình thường thôi."Duẫn Phong đang uống trà lập tức phun sạch: "Người thường ....?"Chu Lâm Lâm cười thấp thỏm: "Người bày ra kế hoạch chống khủng bố cấp Liện hiệp quốc mà tự xưng là người thường, điều này làm chúng ta sao chịu nổi..."Dương Đông Lôi nói chuyện rất sát: "Tiểu Niệm đừng nên quá khiêm tốn."Kỷ Niệm: "..."
Hoàn chương 6
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me