TruyenFull.Me

Dm Hien Dai Vung Cam So 7 Hi Ngon Phi Ngu

Chương 8: Có áp bức mới có phản kháng

Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Mấy hôm nay, tâm tình Duẫn Phong ngày càng tốt.

Đương nhiên, đây là kết luận của Kỷ Niệm. Nhưng thực tế lại cho thấy ngược lại rõ ràng.

Duẫn Phong luôn mang cái mặt tươi cười, bộ dáng vô cùng gần gũi. Nói chung là điệu bộ hòa ái dễ gần trước nay chưa từng có.

Đối với tình huống khác thường này, ngoại trừ Kỷ Niệm, những người khác đều nơm nớp lo sợ.

Vì thế, ba tổ trưởng của đội 3 tụ tập ở ký túc xá bí mật tổ chức hội nghị khẩn cấp mang tên "Thăm dò Duẫn giáo chủ có phải sắp chỉnh người".

Duẫn Phong từ biệt danh Duẫn ác ma sang Duẫn giáo chủ đều có nguyên nhân.

Bởi vì Kỷ đội hay ghẹo Duẫn Phong tu luyện Quỳ hoa bảo điển, cho nên các chiến sĩ đội 3 cũng gọi Duẫn Phong là Duẫn Phong ma giáo giáo chủ, gọi tắt là Duẫn giáo chủ.

Tổ trưởng tổ 1 Mạc Tiểu Lý vẻ mặt nặng nề: "Gần đây Duẫn giáo chủ long tâm hớn hở, chỉ sợ là đang có âm mưu bí mật gì. Chúng ta nhất định phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, tránh cho bị úp sọt."

Tổ trưởng tổ 2 Trần Duệ tán đồng gật đầu: "Kỷ đội nhà chúng ta không đè ép được thế lực của Duẫn giáo chủ, giáo dân đành phải học phản kháng thế lực áp bức!"

Tổ trưởng tổ 3 Vương Văn Mậu nhỏ giọng thầm thì: "Kỳ thực tôi thấy Duẫn giáo chủ tác phong ngoan tuyệt, thế nhưng hiệu quả không tệ. Dưới sự huấn luyện của hắn, tôi thấy mình tiến bộ không ít."

Mạc Tiểu Lý và Trần Duệ đồng thanh nói: "Chúng ta không nói Duẫn giáo chủ sai! Mà là cách làm của hắn quá nhanh, không giống với Kỷ đội! Còn cậu đừng có tạo phản! Đại đội trưởng chúng ta chỉ có một người là Kỷ đội!"

Hội nghị bí mật này bị Kỷ Niệm vô ý biết được, lập tức tức giận thiếu chút nữa thổ huyết ba thước, trong lòng thầm kêu một lũ không tiền đồ làm mất mặt phải vứt xuống Bắc Băng Dương!

Duẫn Phong biết thì trái lại rất trấn định, hắn nói có áp bức mới có phản kháng, có phản kháng mới có đấu tranh, có đấu tranh mới có động lực, có động lực mới có sức bật. Đây là đạo lý thời thế tạo anh hùng, cho nên hắn rất mong chờ hành vi "tạo phản" của đám bộ đội kia.

Kỷ Niệm, Chu Lâm Lâm, Dương Đông Lôi đối với phát biểu này không có ý kiến, chỉ là đồng thời khinh bỉ Duẫn Phong một cái mà thôi.

Không có biện pháp, ai bảo đây là ác thú của Duẫn Phong chi. Hắn thích chỉnh người, chỉnh đến phải tạo phản.

Không hề nghi ngờ, Duẫn Phong "Đem niềm vui của mình thành lập trên sự thống khổ của người khác" mà thi hành.

Một tháng này, đội 1 và đội 3 liên tiếp tiến hành huấn luyện thể năng.

Tháng thứ hai, Duẫn Phong lên tiếng quyết định huấn luyện bắn súng.

Đối với một đám đã hơn một tháng chưa chạm súng thì đây chính là tiếng trời.

Nhưng vừa bắt đầu huấn luyện, các chiến sĩ đội 1 và đội 3 không thấy bia ngắm nào.

Duẫn Phong và Kỷ Niệm đem cả bọn đến một kho hàng, bên trong bày đầy các loại súng ống.

Thấy một đống súng nước ngoài nổi tiếng, tên súng khống Duẫn Phong phải kìm chế kích động trong lòng, trấn định nói: "Muốn nổ súng thì phải hiểu súng một cách rõ ràng."

Lời này của hắn làm các chiến sĩ rất bất mãn, trong lòng nói thầm tụi tui cũng không phải là lính mới, có một vài chiến sĩ đã từng giết người nữa cơ. Mắc gì còn bắt tụi tui như đám lính mới chỉ được nhìn không được bắn chứ?!

Duẫn Phong và Kỷ Niệm hiểu rõ lửa giận và bất mãn của đám người kia, dù sao hồi đó chính bọn họ cũng đã từng nghĩ như vậy.

Duẫn Phong nhìn Kỷ Niệm nói: "Cậu đi làm mẫu cho bọn hắn xem."

Kỷ Niệm bất đắc dĩ cười cười, giả vờ kinh ngạc: "Lần này cậu lưu tình bọn họ cơ đấy?"

Duẫn Phong bĩu môi, giọng vô cùng cuồng vọng: "Nếu lấy tiêu chuẩn của tôi thì chỉ sợ không ai ở đây hợp cách."

Kỷ Niệm không thấy Duẫn Phong khoác lác, vì đây chính là năng lực của hắn.

Sau đó đội 1 và đội 3 đứng dưới nhìn Kỷ Niệm lấy ra ba khẩu súng, theo thứ tự là súng lục, súng trường và súng tự động.

Duẫn Phong móc đồng hồ bấm giây, nói: "Các người mở to mắt nhìn động tác Kỷ đội, bắt đầu!"

Tiếng nói hắn vừa dứt, Kỷ Niệm nhanh chóng tháo ba khẩu súng ra, thủ pháp vô cùng thành thạo, lưu loát.

Tháo xong y lập tức ráp lại.

Mọi người chỉ thấy được tay của Kỷ Niệm rất nhanh, cả bọn đều ngơ ngẩn.

Kỷ Niệm lắp ráp xong, Duẫn Phong bấm đồng hồ, nhìn thời gian, nhíu mi nói: "Tiểu Niệm, có chút thụt lùi nhé. Chậm hơn thành tích lần trước hai giây."

Kỷ Niệm chỉ cười nhẹ như cũ: "Lâu rồi tôi mới sờ tới súng, có hơi ngượng tay."

Duẫn Phong cười, nói thành tích cho các chiến sĩ nghe: "Một phút hai mươi ba giây, là thành tích của Kỷ đội. Tôi không cần các cậu đạt đến thành tích này, chỉ cần trong hai phút hoàn thành, thì hợp cách. Ngày mai tôi sẽ quay lại nghiệm thu thành quả."

Sau đó hắn vỗ vai Kỷ Niệm, ghé vào lỗ tai y nhỏ giọng nói: "Tôi chạy trước đây, phiền phức chỗ này Tiểu Niệm xem giúp nha ~"

Kỷ Niệm tức giận thúc cùi chỏ, biết là hắn muốn đi ngủ, liền cười nói: "Đi luyện Quỳ hoa bảo điển của cậu đi, coi chừng tẩu hỏa nhập ma."

Duẫn Phong hắc hắc cười, mang bộ dáng hèn mọn hạ lưu vô sỉ tươi cười sải bước rời khỏi kho hàng.

Mọi người đã quen với cảnh Duẫn giáo chủ dâm ô Kỷ đại nhân nên không bàn tán, ở trong lòng họ Duẫn Phong và Kỷ Niệm được công nhận là một đôi.

Thấy Duẫn giáo chủ đã rời đi, mọi người bắt đầu hướng Kỷ Niệm kêu gào bi khóc đau thương không gì sánh được, cầu Kỷ đội đại từ đại bi ở bên tai Duẫn Phong thổi vài câu tốt, xin tăng hai phút thêm vài giây.

Thế nhưng lần này Kỷ Niệm không dỗ họ nữa, trái lại khó được vẻ nghiêm nghị, nghiêm túc nói: "Các người dẹp ý nghĩ này đi. Tôi có thể đi xin Duẫn đội cho các cậu thêm một ngày đêm cho các cậu luyện tập, thế nhưng thời gian hai phút không thể sửa."

Dù sao vẫn có rất nhiều người chịu phục Kỷ Niệm, lời này y nói ra, không ít người không còn nóng nảy nữa, bắt đầu cầm súng tập luyện.

Mạc Tiểu Lý vẫn không cảm lòng nói thầm: "Duẫn giáo chủ nhất định là cố ý lấy thành tích Kỷ đội ép chúng ta, hắn xấu nhất!"

Lời này bị Kỷ Niệm nghe được, y đi tới chỗ Mạc Tiểu Lý thấp giọng nói: "Duẫn giáo chủ đã hạ thủ lưu tình lắm rồi, nếu dùng thành tích của hắn chỉ sợ các cậu đã xong đời."

Mạc Tiểu Lý nghe xong, lập tức tò mò hỏi: "Hắn bao nhiêu?"

Kỷ Niệm mỉm cười: "Năm mươi bảy giây, hắn là người đầu tiên toàn quốc trong 1 phút tháo và lắp ba khẩu súng."

Mạc Tiểu Lý chấn động, không dám tin: "Duẫn giao chủ lợi hại vậy?"

Mọi người đều bị thủ pháp hoa lệ vừa của Kỷ Niệm chấn kinh, không ngờ còn có người lợi hại hơn cả Kỷ Niệm nữa.

Kỷ Niệm gật đầu vỗ vỗ vai Mạc Tiểu Lý: "Hắn bịt mắt thì còn khoảng chừng nửa phút thôi. Đương nhiên, phương diện này hắn là thiên tài, không thể so với hắn. Cho nên các cậu luyện tập đi, hai phút là quá nương tay rồi."

Những người đứng gần Mạc Tiểu Lý nghe Kỷ Niệm nói vậy, trong lòng liền tràn đầy ý chí chiến đấu.

Bọn họ không muốn Duẫn giáo chủ xem thường, bọn muốn phấn đấu phấn đấu phấn đấu, không muốn chịu thua kém, muốn chuyển mình làm chủ!

Vì vậy các chiến sĩ trong đầu tưởng tượng đem Duẫn Phong ra lăng trì thống khoái, ý chí chiến đấu liền sục sôi luyện tập tháo và lắp ráp súng ống.

Kỷ Niệm thấy lời mình nói kích động đến họ, chỉ cười mà không nói.

Xem ra Duẫn Phong nhận được rất nhiều oán niệm, nhưng mà kích thích họ cũng tốt.

Kỷ Niệm suy nghĩ trong lòng, không nhịn được lại cười, hận không thể xách hàm răng trắng sáng của mình đi quảng cáo kiếm thêm thu nhập.

Mọi người chỉ thấy Kỷ đội nhà mình cười đến sáng lạn, trong lòng không nhịn được run lên, lo sợ Kỷ đội cũng sẽ giống như Duẫn đại giáo chủ huhu!!

Red: Chiện bây này hiu quạnh quá *ngồi đuổi ruồi*

Hoàn chương 8

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me