TruyenFull.Me

[ĐM/HOÀN] (Quyển 1) [Mau Xuyên] Mỹ nhân tuyệt sắc bị giấu kín

Chương 22: 🌙

bonggg_ne

Chương 22: 🌙

Cơn đau nhói như đâm thẳng vào tứ chi cậu, lan khắp xương cốt.

"Mở mắt ra."

Nước biển lạnh buốt làm ướt bờ mi, Phong Dao dụi mặt vào ngực Sang Liệt, mi mắt cọ nhẹ lên lồng ngực hắn, rồi mới khó khăn mở mắt ra.

Người cá xinh đẹp như thần thánh kia lúc này đang siết chặt vòng tay rắn rỏi quanh eo cậu. Bộ móng sắc nhọn kia dường như chỉ cần khẽ dùng sức là có thể xé xác cậu thành từng mảnh.

Nhưng người cá đã thu lại móng vuốt.

Sang Liệt bỗng dừng mọi động tác, tất cả cảm giác và cảm xúc đều ngưng bặt trong khoảnh khắc ấy.

Phong Dao mở mắt, theo phản xạ nhìn về phía Sang Liệt, khó khăn nuốt nước bọt, có phần không hiểu.

"Ta là ai?" Trong đôi mắt xanh thẳm của hắn là khát vọng bệnh hoạn gần như cố chấp. Tựa như nếu Phong Dao không đưa ra câu trả lời hắn muốn nghe, thì toàn bộ niềm vui sẽ chấm dứt ngay tại đây.

Phong Dao khẽ thở dài một hơi.

"Sang Liệt, từ đầu đến cuối chỉ có một mình anh mà thôi, câu trả lời này vốn dĩ chỉ có một lựa chọn."

Sang Liệt không trả lời, chỉ dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm vào Phong Dao.

Phong Dao đương nhiên hiểu hắn đang nghĩ gì.

Dù gì trước đây, biết bao lần cậu cũng không thể kiên định mà đứng về phía hắn.

Nhưng Phong Dao không định đưa ra câu trả lời ngay lúc này.

"Em sẽ cho anh một đáp án mà anh muốn."

Ánh mắt Sang Liệt dần tối lại, giữa những ngón tay tái nhợt lộ ra chiếc vây trong suốt, rồi chậm rãi siết lấy chiếc cổ thon dài của Phong Dao.

Nụ hôn điên dại, quấn quýt ấy mang theo tình yêu mãnh liệt đè xuống, Phong Dao nghe thấy giọng nói trầm khàn của hắn vang bên tai trong gió biển.

"Như em mong muốn, bạn đời của ta."

【Giá trị cấm kỵ của phản diện +70, tiến độ nhiệm vụ 77%】

Độ hảo cảm tăng vọt trong nháy mắt, Tiểu Linh kinh ngạc trừng lớn mắt, gần như không thể tin nổi.

【Lần này cảm xúc của phản diện lên xuống cũng quá thất thường rồi... lúc tăng lúc giảm.】

Tăng thì nhanh mà rớt cũng lẹ, nó còn tưởng nhiệm vụ lần này sắp thất bại rồi, không ngờ lại tăng vọt như thế.

Sau câu đó, Tiểu Linh nhanh chóng bị hệ thống chặn phát ngôn, biến mất không dấu vết. Chiếc đuôi cá xanh khổng lồ đung đưa dưới nước, Phong Dao có thể cảm nhận được dòng nước lướt qua dưới chân mình.

Không nói lời nào, Phong Dao siết chặt lấy hắn, rồi chủ động hôn lên đôi môi mỏng xinh đẹp ấy, như thể người sắp chết đuối bám lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Sang Liệt giữ lấy sau gáy cậu, không ngừng làm sâu thêm nụ hôn, tựa như muốn nuốt chửng cậu vào bụng.

Phong Dao quá hiểu cách khơi dậy dục vọng của hắn, rõ ràng biết mục đích của hắn, vậy mà vẫn không kìm được mà rơi vào.

Đôi mắt xanh lam khẽ khép lại.

Nếu đây là điều cậu muốn, vậy thì hắn sẽ nhốt cậu lại, thuần hóa, cho đến khi cậu thực sự yêu hắn.

Tuổi thọ của người cá rất dài, hắn có thừa thời gian để thuần phục Phong Dao hoàn toàn.

Cả đời người cá chỉ chọn một bạn đời, hắn phải chắc chắn rằng người bạn đời ấy sẽ không thay lòng, sẽ yêu hắn như cách hắn yêu người ấy.

Còn nếu người ấy phản bội... thì hắn ăn luôn là xong.

Người cá tuấn mỹ ấy đè nén toàn bộ những ý nghĩ đen tối nơi đáy mắt, không để lộ ra chút nào.

Phong Dao thậm chí không biết mình đã ngất đi từ lúc nào.

Ký ức cuối cùng là cậu bị ngâm nước quá lâu đến kiệt sức, trong khi người cá ôm cậu vẫn như phát điên mà khao khát cậu.

Lúc tỉnh lại, cậu đã nằm trên giường, thậm chí còn được đắp chăn.

Vén chăn định xuống giường, nhưng gần như ngay khi đầu ngón chân chạm đất, cả người cậu như bị điện giật, ngồi phịch xuống sàn.

Mẹ nó... cậu bị làm đến chân mềm nhũn luôn rồi. Nhận ra điều đó, Phong Dao không nhịn được rùng mình, khẽ run một cái.

【Tiểu Linh, có cách nào giúp tôi xóa bớt trạng thái tiêu cực của cơ thể không?】

【Ký chủ, phản diện hình như rất nhạy cảm với tình trạng cơ thể của cậu. Nếu hắn nghi ngờ thì sẽ không ổn đâu.】

Phong Dao khựng lại.

Tiểu Linh nói cũng không sai, Sang Liệt thậm chí còn hiểu rõ cơ thể cậu hơn chính bản thân cậu.

Nếu đột nhiên cậu đi lại như bay, chắc chắn sẽ khiến hắn nghi ngờ.

Chớp mắt mấy cái, Phong Dao đành bỏ cuộc.

Chống tay lên mép giường định đứng dậy, nhưng đôi chân cậu ngâm nước quá lâu, lại còn vừa trải qua một trận vận động kịch liệt kéo dài, giờ chẳng còn cảm giác gì nữa.

Chút sức lực cũng chẳng thể dồn nổi.

Ánh mắt nhìn về phía bờ biển gần đó, Phong Dao chợt nhận ra, đây chính là căn biệt thự trắng cậu thấy hôm qua.

Sang Liệt đưa cậu tới đây, có lẽ hai người bọn họ nên có một cuộc trò chuyện rõ ràng với nhau.

Ngón tay khẽ gõ lên mặt giường, Phong Dao ngồi dưới đất, có phần nhàm chán.

Trong lòng nảy ra một ý nghĩ xấu xa, môi khẽ nhếch lên, cậu đá vào chân giường rồi hét lên một tiếng đau đớn.

"A...!!!"

Gần như ngay lập tức, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

Sang Liệt nhìn thiếu niên đang ngồi bệt dưới đất, ôm chân mình với vẻ mặt đầy đau đớn, liền cúi người bế cậu lên lại giường.

"Sao lại tự xuống giường?"

Phong Dao không trả lời câu hỏi của Sang Liệt, đầu ngón tay khẽ chọc vào ngực hắn, giọng có phần trêu chọc.

"Nếu không làm thế thì sao dụ anh ra được? Tai thính quá ha? Chẳng lẽ đứng ngoài cửa nghe lén em nãy giờ?"

Sang Liệt bật cười khẽ: "Cho dù xa hơn nữa, ta vẫn có thể nghe rất rõ."

Phong Dao há miệng định nói gì đó, nhưng Sang Liệt bỗng cúi đầu, chăm chú nhìn vào mắt cậu.

Đôi mắt xanh lam kia ánh lên những tia nước lấp lánh, mang theo một nụ cười vừa đùa cợt vừa xấu xa.

Môi mỏng khẽ mở, từng chữ từng chữ rơi vào tai Phong Dao:

"Thậm chí khi em ở nhà tắm, ta cũng nghe rõ mồn một."

Đôi mắt Phong Dao khẽ trợn to, khí huyết dâng lên khiến mặt cậu đỏ bừng trong chớp mắt.

Cậu từng nghĩ Sang Liệt rất biến thái, nhưng rõ ràng vẫn đánh giá thấp độ biến thái của tên này.

Mẹ nó, đứng cách cả trăm mét mà nghe lén cậu tắm?!

Phong Dao hít sâu một hơi, không định tiếp tục đào sâu chủ đề này nữa.

Đầu ngón tay khẽ véo lấy vành tai mềm của đối phương, Phong Dao nghiêng đầu: "Anh không thấy mình nên giải thích một chút sao? Ví dụ như tai của anh."

Ánh mắt cậu trượt xuống: "Còn cả chân của anh nữa."

Sang Liệt nắm lấy tay Phong Dao đang véo tai mình, đưa lên môi hôn khẽ.

"Muốn nghe gì?"

Phong Dao đung đưa đôi chân trắng nõn còn vương những dấu hôn và vết răng loang lổ: "Tất cả."

Cậu cần biết rõ con người thật sự của Sang Liệt, chứ không phải một vỏ bọc mang danh 'phản diện' giỏi giả vờ.

"Tất cả à..." Đôi mắt Sang Liệt nheo lại, sau đó lộ ra một nụ cười khó hiểu đầy ẩn ý: "Vậy thì nên bắt đầu từ đâu đây?"

Hắn không phải là Sang Liệt thật sự.

Sang Liệt thật đã chết từ hơn mười năm trước trong một vụ đắm tàu.

Du thuyền sang trọng gặp bão lớn chưa từng có giữa biển, cậu thiếu gia quen sống an nhàn lại nhất quyết đòi ra boong tàu ngắm sóng thần. Du thuyền chao đảo, cậu ta bị hất văng xuống biển.

Biển nuốt chửng cậu ta. Khi Sang Liệt được tìm thấy, thi thể đã bị sóng đánh dạt vào bờ, không còn hơi thở.

Người cá có thể đọc ký ức của con người.

Những ký ức xấu xí, tràn ngập lòng tham và dục vọng trong thân xác nhỏ bé ấy khiến Sang Liệt vô cùng hứng thú.

Người cha ngoại tình, gia tộc lâm nguy, âm mưu bày ra chỉ để giữ lấy vinh hoa...

Có lẽ thế giới loài người còn thú vị hơn đáy biển nhiều.

Sang Liệt hóa thành hình người, lần theo ký ức của đứa trẻ đã chết ấy để tìm đến cha cậu ta.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt hắn, sắc mặt người đàn ông kia lập tức trắng bệch.

"Làm... làm sao có thể... rõ ràng con..."

Sang Liệt nghiêng đầu, nở một nụ cười ngây thơ vô tội: "Cha à, con về rồi, cha không vui sao?"

Ông ta dĩ nhiên chẳng vui chút nào.

Bởi vì khuôn mặt hiện tại của hắn giống hệt đứa con trai đã chết kia.

Chỉ khác đôi mắt.

Người đàn ông rõ ràng cũng nhận ra điều đó.

Ông ta mím môi, nhanh chóng bình tĩnh lại, đáy mắt tối tăm chưa từng có, thậm chí còn thoáng hiện sát ý.

"Rốt cuộc cậu là ai? Tại sao lại giống Tiểu Liệt như đúc?"

Sang Liệt ung dung ngồi xuống sofa, giữa chân mày mang theo khí chất hoàn toàn không thuộc về một đứa trẻ.

"Tôi là ai không quan trọng. Nhưng nếu ông chịu nhận tôi là con, tôi có thể khiến công ty của ông hồi sinh."

Ánh mắt người đàn ông kia tràn đầy hoài nghi và châm biếm, hiển nhiên không tin lời hắn.

Sang Liệt thong thả kể ra từng bí mật xấu xa và bẩn thỉu kia, khuôn mặt ông ta cuối cùng cũng từ nghiêm trọng biến thành sợ hãi.

"Chỉ có tôi mới có thể giúp ông. Chẳng lẽ ông không muốn giữ lấy vinh hoa và địa vị hiện giờ sao?" Giọng nói non nớt đặc trưng của trẻ con, nhưng lại mang theo ngữ điệu dụ hoặc như tiếng hát của yêu tinh biển.

Không ai cưỡng nổi loại mê hoặc này, cha của Sang Liệt cũng không ngoại lệ.

Thế là, Sang Liệt vốn đã chết được đổi tên, trở thành Sang Liệt hiện tại.

Người đàn ông dùng tiền tài để che đậy mọi nghi ngờ và phi lý, Sang Liệt cứ thế trở thành con trai độc nhất của nhà họ Sang.

Tập đoàn Sang thị hồi sinh, thậm chí còn phát triển tới đỉnh cao chưa từng có, đứng vững ở thành phố A.

Người đàn ông kia hiểu rõ tầm quan trọng của Sang Liệt.

Dù biết đứa con đột nhiên xuất hiện kia có thể không phải là con người, mà là một thứ yêu dị nào đó, ông ta vẫn im lặng.

Không ai chịu buông bỏ quyền lực và tài phú để đi tìm một sự thật tầm thường và đáng thương.

Ông ta e dè Sang Liệt, nhưng cũng không thể mất Sang Liệt.

Đó chính là lý do tại sao trong cuộc họp hội đồng quản trị, hắn có thể đường hoàng rời đi, mà người cha trên danh nghĩa kia lại không nói một lời.

Phong Dao gật đầu, giữa chân mày thoáng qua vẻ trầm tư.

"Vậy sao anh lại để mắt đến em? Lúc tụi mình làm bạn cùng bàn thì đâu có thân thiết gì, sao đột nhiên lại muốn tiếp cận em?"

Sang Liệt cong môi cười: "Người cá rất nhạy cảm với cảm xúc."

Hắn nhẹ nhàng vân vê mái tóc Phong Dao, quấn lấy giữa những ngón tay: "Ta rất tò mò, rõ ràng trước khi ngủ còn là dáng vẻ nhút nhát u sầu, vậy mà ngủ dậy lại giống như thành người khác."

"Lười biếng, bình thản, âm thầm quan sát mọi thứ xung quanh. Rõ ràng dung mạo không thay đổi chút nào, nhưng khí chất lại khác hoàn toàn."

Sang Liệt nói mỗi một chữ, tim Phong Dao lại nhói lên một phần.

Cậu không ngờ khả năng quan sát của Sang Liệt lại đáng sợ đến thế.

Thì ra đây mới là lý do cậu bị để ý ngay từ đầu.

Chẳng trách...

Cậu đã nghi rồi, rõ ràng lúc đó mình để tóc mái dài như mắc trầm cảm, sao Sang Liệt lại đột nhiên thân thiết với cậu như vậy?

"Vậy, rốt cuộc em là ai? Là Phong Dao, hay cũng như ta, là một linh hồn khác?"

Phong Dao ngẩng đầu, giữa chân mày không hề có vẻ bối rối.

"Thế gian này chỉ có một Phong Dao, độc nhất vô nhị. Chỉ là em nằm mơ một giấc, giấc mơ kỳ quái ấy khiến em tỉnh táo lại, không muốn làm thằng nhóc nhát cáy nữa, vậy thôi."

Cậu khẽ nâng mặt Sang Liệt lên, giọng nói nhẹ nhàng:

"Anh biết không, con người vốn là sinh vật phức tạp như thế đấy, ngộ ra chân lý chỉ trong chớp mắt, nghĩ thông rồi thì tất nhiên sẽ thay đổi hoàn toàn."

Sang Liệt nhìn sâu vào đôi mắt của Phong Dao.

Đôi mắt màu hổ phách ấy như chứa đựng ánh nắng li ti, khi nhìn về phía hắn, dễ dàng khơi dậy dục vọng đen tối bẩn thỉu ẩn sâu trong lòng hắn — những thứ không thể để ai nhìn thấy.

Hắn muốn hủy diệt ánh sáng đó, muốn kéo cậu xuống bùn lầy, muốn nhìn cậu ngã khỏi thần đàn.

Giấu cậu đi, phá hỏng cậu, cho đến khi cậu không thể rời xa hắn nữa.

Một Phong Dao như vậy, quả thật là độc nhất vô nhị.

Không còn ai khác có thể dễ dàng lay động cảm xúc của hắn như thế, khiến hắn ghen đến phát điên.

Dục vọng chiếm hữu là bản năng của dã thú, hắn tuyệt đối không cho phép bạn đời của mình phản bội hay vứt bỏ hắn.

Dù phải dùng đến thủ đoạn bẩn thỉu không thể công khai, hắn cũng phải chiếm lấy bằng được. Dù sao, hắn vốn chẳng phải người tốt lành gì.

Yết hầu chuyển động, Phong Dao nghe rõ tiếng nuốt nước bọt của Sang Liệt.

Dục vọng bốc hơi trong đôi mắt xanh lam, như một ngọn núi lửa sắp phun trào dưới đáy biển sâu.

【Giá trị cấm kỵ của phản diện +20, tiến độ nhiệm vụ 78%】

"Đúng là như vậy." Giọng Sang Liệt khàn khàn, không rõ là đang đáp lại câu nào.

Nhưng Phong Dao lại hiểu ngay.

Khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng tới gần, Phong Dao bỗng lùi lại một bước, giơ tay che miệng hắn.

Sang Liệt cứ thế nhìn chằm chằm vào Phong Dao, đáy mắt không rõ cảm xúc.

Nhưng Phong Dao lại rất nhạy bén.

Hắn đang tức giận vì hành động né tránh của cậu.

"Tha cho em đi mà, eo em đâu theo kịp thể lực của anh... Anh không định hút cạn em thật đấy chứ?"

Bầu không khí nặng nề ban nãy đột ngột tan biến, trong mắt Sang Liệt lại lấp ló ý cười.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Phong Dao: "Nghỉ ngơi cho tốt, ta đi làm chút đồ ăn cho em. Muốn ăn gì nào?"

Phong Dao nằm trên giường đọc ra một loạt tên món ăn.

Sang Liệt gật đầu đồng ý: "Ngoan ngoãn nằm yên đấy, đừng có nghĩ đến chuyện bỏ trốn."

Một xúc tu màu đen tím nhẹ nhàng quấn lấy mắt cá chân Phong Dao, mơn trớn qua lại, không mạnh nhưng lại mang uy hiếp hữu hình.

Hiển nhiên, hắn vẫn luôn đề phòng cậu.

Sang Liệt kể rất nhiều chuyện về bản thân, nhưng tuyệt nhiên không hỏi một lời về cậu.

Phong Dao cầm lấy điện thoại, khẽ thở dài. Xem ra vẫn phải đích thân cậu ra tay xử lý chuyện này rồi.

【Giang Kỷ】: Phong Dao, cậu có thời gian nói chuyện không? Tớ muốn xin lỗi cậu.

【Giang Kỷ】: Tớ đúng là có giấu tư tâm, nhưng tớ thực sự thích cậu.

Phong Dao nhẹ nhàng vuốt ngón tay trên màn hình, thoát khỏi khung trò chuyện đó, mở ra một khung khác.

【Tô Dạ】: Tớ không cố ý lừa cậu, chuyện giả gái tớ vốn định nói sớm, nhưng vẫn chưa có cơ hội thích hợp.

【Tô Dạ】: Dù sao thì tớ ở bên cậu còn chưa lâu bằng Giang Kỷ hay Sang Liệt. Nếu nói tớ là con trai, cậu có khi lại càng đẩy tớ ra xa. Tớ không dám mạo hiểm.

Nhìn lời xin lỗi của hai người, Phong Dao khẽ bật cười.

Đồ nhát gan, chỉ có cậu là dám cược.

Khi Sang Liệt đẩy cửa bước vào, Phong Dao đã đặt điện thoại lại lên đầu giường, nằm úp sấp không biết đang làm gì.

Tiến đến bên giường, khóe môi Sang Liệt dần hiện nụ cười.

Thiếu niên mặc áo sơ mi rộng rãi đang đung đưa hai chân nằm sấp trên giường, chơi trò xếp hình trên máy tính bảng.

Thiếu niên xinh đẹp như món đồ cổ dễ vỡ giờ đây toàn thân đều nhuộm đầy hơi thở của hắn, bị hắn chiếm hữu triệt để.

Cảm giác thỏa mãn từ việc sở hữu ấy khiến Sang Liệt cực kỳ vui vẻ.

Bàn tay to lớn khẽ vỗ mông Phong Dao một cái, rồi hắn vươn vai ôm cậu dậy: "Ăn trước đã, chơi tiếp sau."

Phong Dao lầm bầm: "Em sắp qua màn rồi mà."

Nhưng tay cậu vẫn ngoan ngoãn đặt máy xuống, để mặc Sang Liệt ôm đi.

【Giá trị cấm kỵ của phản diện +13, tiến độ nhiệm vụ 79%】

Khóe môi Phong Dao cong lên.

Thế này còn chưa đủ.

Đã cược thì phải cược lớn mới đã.

Ngồi vào bàn ăn, Phong Dao vừa ăn vừa mở lời: "Ngày mai em muốn ra ngoài một chuyến."

Sang Liệt đang ăn thì động tác khựng lại, không khí lập tức trở nên căng thẳng. Hắn không trả lời, chỉ im lặng nhìn Phong Dao, như đang chờ câu tiếp theo.

"Chỉ là vào nội thành đi dạo một chút thôi. Em đã chủ động đến tìm anh, đương nhiên sẽ tuân thủ thỏa thuận giữa hai ta."

Phong Dao đưa tay nắm lấy tay Sang Liệt: "Anh chịu tin em không?"

Sang Liệt im lặng thật lâu, không khí xung quanh lạnh đến đóng băng.

Tim Phong Dao đập thình thịch, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói.

Cậu biết với thính lực của Sang Liệt, chắc chắn hắn nghe được sự căng thẳng của mình, nhưng cậu vẫn cược.

Cược rằng Sang Liệt sẽ kiểm tra lòng trung thành của cậu.

Quả nhiên, Sang Liệt khẽ gật đầu, đáp khẽ: "Được."

Phong Dao chỉnh trang quần áo, đứng trước gương toàn thân, vuốt lại vạt áo.

【Ký chủ... làm vậy có phải mạo hiểm quá không?】
Tiểu Linh có chút do dự nhìn Phong Dao.

Điểm hảo cảm hiện tại thật sự rất khó tích lũy được, nếu chọc giận phản diện thêm lần nữa, rất có thể sẽ sụt giảm.

Lông mi Phong Dao che kín mọi cảm xúc trong mắt.

【Muốn có được thứ tôi muốn, nhất định phải làm như vậy.】

Cậu thiếu gia từ nhỏ luôn được mọi thứ dễ như trở bàn tay, cho dù là người cá, cũng phải hiểu một đạo lý —

Trên đời này, không có gì có thể dễ dàng có được chỉ vì bản thân mình muốn.

Nhất là tình yêu.

Thứ khiến người ta bất chấp tất cả chỉ vì hứng thú, rốt cuộc là lòng hiếu thắng khi không thể có được, hay thật sự là yêu?

Nếu tình yêu dễ dàng đến thế, thì con người sớm đã thành lũ thú hoang phát tình đầy đường rồi.

Hiện tại hắn vẫn chưa hiểu.

Nhưng không sao, cậu còn nhiều thời gian để thuần hóa hắn, dạy hắn hiểu đạo lý này.

Cậu chưa bao giờ nói, bên yếu thế thì không thể làm chủ.

Trong quán cà phê, Phong Dao nhìn hai người đã đến từ trước, mỉm cười chào hỏi:

"Đến sớm thế cơ à?"

Tô Dạ và Giang Kỷ liếc nhìn nhau, mím môi: "Tại sao lại gọi cả hai chúng tớ đến?"

Phong Dao ngồi xuống, gọi cho mình một ly sữa nóng.

"Tôi tưởng hai người biết rồi chứ."

Cúi đầu lục lọi trong túi, cậu lấy ra một thứ rồi đẩy về phía Giang Kỷ.

"Trả lại cậu cái này."

Sắc mặt Giang Kỷ gần như tái trắng ngay lập tức, anh ta mấp máy môi, không nói nên lời.

Giờ mà còn định giải thích, e là thật sự đã quá muộn.

"Tôi nhớ mình nói rất rõ rồi, mọi người chỉ là lợi dụng lẫn nhau, tôi không trách. Nhưng cầm thứ này mà nói thích tôi, tôi thấy tụt mood thật đấy."

Ngay cả khi cậu đã rời đi, Giang Kỷ vẫn gắn thiết bị định vị lên người cậu.

Anh muốn biết cậu sẽ đi đâu, nếu đến tìm Sang Liệt, thì chứng tỏ cậu và hắn không đơn giản.

Tình cảm và tính toán xen lẫn nhau, cho dù phần tình cảm có bao nhiêu cũng khiến người ta thấy ghê tởm.

Phong Dao nhẹ nhàng liếc sang Tô Dạ, cong môi cười: "Tôi nhớ chuột bạch trong phòng thí nghiệm đâu có được đem mượn nhỉ?"

"Cậu trai mang chuột bạch theo, tôi thấy cậu từng đi với hắn."

Muốn mượn tay Tôn Thiến tạo tình huống anh hùng cứu mỹ nhân để thay đổi ấn tượng của cậu.

Đáng tiếc, thủ đoạn của Tôn Thiến quá non nớt, căn bản không cần đến Tô Dạ ra tay.

"Hôm nay gọi hai người đến chỉ để nhấn mạnh lại một câu — trước đây chúng ta lợi dụng nhau, ai cũng chẳng nợ ai."

"Không cần xin lỗi. Sau này còn dám nói thích tôi thì tôi thật sự phun thẳng vào mặt đấy."

Ánh mắt Tô Dạ ánh lên tia hiểm độc.

Hắn lấy ra một tấm ảnh — là bức ảnh hắn cởi trần, chặn Phong Dao trước cửa phòng tắm.

Góc chụp cực khéo, nhìn qua chẳng khác gì đang hôn nhau.

"Nếu Sang Liệt thấy bức ảnh này, cậu nói xem, liệu hắn có tin cậu không?"

Gần như ngay sau khi lời Tô Dạ vừa dứt, một bàn tay trắng nhợt, thon dài đã nhấc lấy tấm ảnh trên tay hắn.

Dục vọng lạnh lẽo điên cuồng như muốn nuốt chửng lấy hắn, đóng đinh hắn tại chỗ.

Đôi mắt Sang Liệt đã hóa thành màu xanh đậm đặc quánh như mực.

Hắn hơi cúi đầu xuống, giọng khẽ khàng chỉ đủ cho hai người nghe thấy:

"Đây chính là lòng trung thành của em sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me