TruyenFull.Me

[ĐM/HOÀN] (Quyển 1) [Mau Xuyên] Mỹ nhân tuyệt sắc bị giấu kín

Chương 26: 🍓

bonggg_ne

Chương 26: 🍓 

Phong Dao cong môi, không chút do dự mà hôn lên.

Hãy kịch liệt thêm một chút nữa đi, đem hết thảy tình ý trao hết cho cậu, cho đến khi cậu đạt được điều mình muốn.

【Hảo cảm của Thiếu chủ Hợp Hoan Tông +10】

Không đủ, vẫn còn xa mới đủ.

"Thiếu chủ muốn thân thể của ta, hay là muốn trái tim này của ta?"

Đôi môi người kia khẽ nhếch lên: "Giờ ngươi đã hoàn toàn nằm trong lòng ta, tự nhiên là thân tâm đều phải có."

Đôi mắt hổ phách của Phong Dao hơi híp lại: "Tham lam thật đấy."

"Nếu ta đem cả thân cả tâm giao phó cho ngươi, ngươi có nguyện vì ta làm điều gì? Hay nói cách khác... Thiếu chủ có thể cho ta được cái gì?"

Dục vọng trong đáy mắt của thiếu chủ thoáng rút đi vài phần, hiếm khi nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Phong Dao.

"Ngươi muốn cái gì?"

Ngón tay Phong Dao nhẹ nhàng móc lấy cằm hắn: "Thứ ta muốn, Thiếu chủ đều chịu cho sao?"

"Chỉ cần ta có, tự nhiên sẽ không keo kiệt."

Phong Dao buông tay khỏi cằm hắn: "Ta muốn không phải là những thứ chỉ cần mở miệng là có thể lấy được, mấy món tục vật ấy."

"Nếu chỉ đơn giản như vậy, thì ta việc gì phải ở lại đây?"

Nam nhân kia không vì lời cậu nói mà rối loạn, trái lại còn hứng thú nhướn mày: "Vậy Dao nhi chi bằng nói thử xem."

Trong đôi mắt hổ phách đột nhiên tuôn trào vẻ rực rỡ chưa từng có. Như có vạn hồn hoa xoay chuyển trong đó, đẹp đến nghẹt thở.

"Ta muốn ngươi yêu ta như ta yêu ngươi, đem hết thảy trao cho ta, kể cả tính mạng, thiếu chủ có thể làm được không?"

Trong mắt nam nhân bỗng dâng lên một tia hứng thú gần như cuồng loạn: "Chỉ cần ngươi từ nay về sau trong mắt chỉ có một mình ta, thì vì sao ta lại không làm được?"

Nam nhân bỗng động thân, trong lúc Phong Dao còn chưa kịp phản ứng đã đè cậu xuống dưới thân.

"Phong Dao, kẻ làm không được... không phải ta, là ngươi."

Ngón tay Phong Dao khẽ siết lại.

Khả năng nhìn thấu lòng người của nam nhân này thật sự quá kinh người.

Không bỏ qua bất kỳ biến hóa nào trên nét mặt của Phong Dao, hắn khẽ cười, ý giễu cợt trong mắt dần dần ngưng tụ thành thực chất.

"Muốn có được tình yêu của tất cả mọi người, lại chẳng muốn trả giá... Tham lam như vậy, hẳn là phải trả một cái giá, ngươi nói xem?"

Phong Dao khẽ hé môi, nhưng hiển nhiên đối phương không định nghe lời cậu nói, cúi đầu hôn xuống.

Cậu nuốt nước miếng, không dám phản kháng thêm.

【Độ hắc hóa của Thiếu chủ Hợp Hoan Tông +20, hảo cảm +5】

Phong Dao nghe mà suýt nghẹn, nửa ngày nay hóa ra toàn là hắc hóa à.

"Hai ngày thôi à..." Giọng nói khàn khàn của nam nhân lẩm bẩm, như đang cân nhắc điều gì.

"Tuy có hơi gấp, nhưng cũng đủ rồi."

Đầu óc Phong Dao mơ hồ.

Đủ... đủ cái gì?

Đến khi rèm đỏ trên giường được buông xuống, Phong Dao lập tức hiểu ra.

Má nó!! Toang rồi!

【Hảo cảm của Thiếu chủ Hợp Hoan Tông +30】

Phong Dao nằm trên giường nhìn trần khắc hoa văn xa hoa đến lố bịch phía trên, không có phản ứng gì mấy.

Linh khí quanh thân vẫn đang lưu chuyển, hơn nữa còn vô cùng sung túc.

Từ đầu đã không cần hút linh khí của cậu, tên cẩu nam nhân này quả thật là tâm cơ nhiều như lông trâu.

【Ký chủ, cái tên kia không có ở đây, chúng ta có nên thừa dịp này trốn đi không?】

Phong Dao ngồi dậy xuống giường uống ngụm nước, giọng thong thả: 【Không vội.】

Ta ở lại đây, không phải chỉ để ngủ một giấc và kiếm chút hảo cảm cỏn con.

【Vậy bây giờ chúng ta ở lại còn có thể làm gì?】Tiểu Linh nghiêng đầu, có chút thắc mắc.

【Ba người rõ ràng là cùng một người, lại phân tách thành ý thức độc lập, hơn nữa còn rất khó chấp nhận, thậm chí là chán ghét lẫn nhau.】

【Nếu tình trạng này không giải quyết từ gốc, thì việc dung hợp chẳng phải là chuyện hoang đường sao?】

Tiểu Linh trợn tròn mắt, lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

Phải rồi.

Tuy nó là hệ thống, biết ba người đó thật ra cùng chung một linh hồn, về bản chất là một.

Nhưng hiện tại họ là ba cá thể độc lập, có thân phận, ý thức, tính cách khác biệt hoàn toàn.

Đây không phải trò chơi, không thể chỉ nhấn một nút là dung hợp thành một người được.

Muốn ba người họ dung hợp thành một, thậm chí còn phải chiến lược công lược thành công, độ khó thực tế cao hơn rất nhiều so với bề ngoài.

Chỉ cần hơi sơ suất, khiến hai người còn lại ghen ghét, dung hợp sẽ có khả năng thất bại trong gang tấc.

Cho nên không chỉ cần đối xử công bằng, mà còn phải khiến bọn họ tự nguyện dung hợp.

Việc đó làm sao có thể chứ?!!

Chỉ nghe thôi đã thấy bất khả thi.

Phong Dao hơi híp mắt: 【Không có gì là không thể. Không thử thì sao biết được có làm được hay không?】

Mặc y phục chỉnh tề, dùng cổ áo che kín vết hôn trên cổ, Phong Dao đẩy cửa bước ra ngoài.

Thị vệ canh cửa thấy Phong Dao, vội cúi mình hành lễ.

"Tham kiến Tiểu tiên trưởng. Không biết Tiểu tiên trưởng tìm Thiếu chủ sao? Thiếu chủ hình như đã ra ngoài rồi, nếu Tiểu tiên trưởng muốn gặp người, tại hạ sẽ lập tức..."

Phong Dao mỉm cười ôn hòa: "Không cần phiền thế, ta chỉ thấy buồn nên ra ngoài dạo một chút."

"Không biết gần đây Hợp Hoan Tông có chỗ nào náo nhiệt?"

Nghe vậy, thị vệ vội vàng đáp lời: "Ngày thường trong Hợp Hoan Tông, khu vực náo nhiệt nhất là quanh Dược Tông, các đệ tử đều đến đó lấy thuốc để tu luyện."

Dược Tông...

Phong Dao hơi híp mắt, gật đầu: "Đa tạ."

Như sực nhớ điều gì, cậu dừng chân nghiêng đầu: "Không biết Thiếu chủ khi nào quay về?"

Thị vệ suy nghĩ một chút rồi đáp: "Chắc chừng hai canh giờ nữa."

Phong Dao gật đầu: "Phiền ngươi rồi."

【Ký chủ, chúng ta định đi thẳng đến Dược Tông sao?】

Phong Dao lắc đầu: 【Không, tôi không thể đi.】

【Cậu không thể đi? Vậy ai đi?】Tiểu Linh ngơ ngác.

Phong Dao cong môi cười.

Phong Dao không thể đi, nhưng "nguyên chủ" thì có thể.

Cậu rút một tia thần thức của mình nhập vào phân thân, rồi truyền thêm một ít linh khí vào.

Chỉ thấy phân thân lập tức bước ra ngoài với vẻ mặt ung dung, hoàn toàn không khác gì bản thể.

Trừ khi tên kia tận mắt nhìn thấy bản thể, nếu không chỉ dùng thần thức hoặc tu vi để kiểm tra, tuyệt đối sẽ không phát hiện bất thường.

Cậu giơ tay vuốt một cái lên mặt, dung mạo lập tức biến thành một người thanh tú bình thường.

Thay bộ y phục đệ tử nội môn của Hợp Hoan Tông, Phong Dao nháy mắt đã có mặt gần khu vực Dược Tông.

Quả nhiên đúng như lời thị vệ nói, Dược Tông vô cùng náo nhiệt. Người qua người lại, hoặc là lấy thuốc, hoặc là tụm lại tám chuyện.

"Ê, ngươi có nghe chưa? Thiếu chủ mang về một đệ tử của Linh Vân Tông, sủng ái y lắm luôn."

"Nghe bảo đệ tử Linh Vân Tông kia dung mạo tuyệt thế vô song, tiếc là Thiếu chủ giấu kỹ quá, bọn ta còn chưa thấy mặt y bao giờ."

Hai nữ đệ tử của Hợp Hoan tông đang tranh luận sôi nổi, một nam đệ tử đi ngang qua xen vào một câu:

"Không chỉ thế đâu? Chỉ e lần này Thiếu chủ thực sự động lòng rồi, lại còn vì đệ tử của Linh Vân tông mà dựng xích đu dưới gốc cây hợp hoan kia."

Hai nữ đệ tử lập tức trừng to mắt, không dám tin nhìn nam đệ tử kia: "Cái gì? Cái... cái đó, Thiếu chủ lại có thể ở trên cây hợp hoan mà..."

Nam đệ tử nghiêm túc gật đầu: "Hoàn toàn chính xác, ai mà chẳng biết cái cây đó..."

Dường như có điều kiêng dè, hắn không nói tiếp nữa.

Phong Dao nhớ lại vẻ mặt của tên thị vệ lần trước, khẽ cau mày.

"Không rõ cây đó có bí mật gì, xin các sư huynh sư tỷ chỉ giáo cho kẻ hậu bối này." Phong Dao vô thức bước lên một bước, giọng nói ôn hòa cất lên.

Mấy người kia quay đầu lại, nhìn Phong Dao từ đầu đến chân: "Ngươi là người mới đến à?"

Phong Dao khom người hành lễ: "Tại hạ là đệ tử vừa mới nhập môn, tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của các vị, trong lòng có chút tò mò."

Hợp Hoan tông mỗi năm chỉ thu nhận đệ tử một lần, giờ đúng lúc đang chiêu sinh. Cho nên dẫu cậu có hỏi điều gì không nên hỏi cũng sẽ không ai nghi ngờ.

Thấy Phong Dao mặt mày vô tội trong sáng, mấy người kia cũng thả lỏng cảnh giác.

Sau khi liếc trái liếc phải quan sát xung quanh, họ hạ thấp giọng nói:

"Chuyện này là điều cấm kỵ trong toàn tông môn, ngươi là người mới, ta nói cho ngươi biết để tránh sau này vô ý mạo phạm Thiếu chủ."

Qua lời kể của nam đệ tử, Phong Dao đại khái hiểu được đầu đuôi mọi chuyện.

Thiếu chủ Hợp Hoan tông vốn không phải là người đáng ra nên giữ vị trí đó. Hắn là con trai của Tông chủ và một tỳ nữ.

Tỳ nữ ấy vì có dung mạo xinh đẹp nên bị Tông chủ Hợp Hoan tông để mắt đến đã lâu, nhưng vì thân phận thấp hèn, Tông chủ lại không muốn tự hạ mình.

Hôm đó y uống quá chén trong yến tiệc, lại tình cờ đi ngang qua chỗ ở của tỳ nữ kia. Tất cả hạ nhân đều đang phục vụ trong yến tiệc, chỉ có nàng bị cảm lạnh xin nghỉ, không đến hầu hạ. Vậy là bi kịch đã xảy ra.

Tông chủ cưỡng ép chiếm lấy nàng xong thì ung dung rời đi, tỳ nữ sống trong sợ hãi từng ngày, không ngờ lại mang thai.

Nếu hạ nhân bị phát hiện câu dẫn chủ nhân sẽ bị trói chặt tứ chi, nhốt vào lồng heo rồi ném xuống ao cho chết đuối.

Quá hoảng loạn, tỳ nữ định bỏ trốn.

Trên đường chạy trốn, nàng lại tình cờ đụng phải con trai của chính thất, tức Thiếu tông chủ khi ấy, và bị bắt trở lại.

Chính thất của Tông chủ là người phụ nữ có thủ đoạn rất độc ác, thấy chồng đưa tỳ nữ về, không những không nổi giận mà còn tỏ ra hòa nhã, dặn nàng an tâm dưỡng thai.

Vì mang thai không thể gần gũi nam nhân, Tông chủ nhanh chóng mất hứng với nàng.

Ngay cả lúc nàng lâm bồn, y cũng chẳng buồn đến.

Khi sinh con, nàng băng huyết suýt mất mạng, cơ thể bị tổn hại nghiêm trọng. Chính thất biết tin, mỗi ngày đều sai người đưa thuốc bổ đến cho nàng.

Tỳ nữ không hề đề phòng, chỉ nghĩ là chính thất lòng dạ lương thiện.

Cứ thế, nàng lén lút nuôi con trong một góc vắng vẻ tồi tàn suốt năm năm.

Đến sinh nhật năm tuổi của con trai, nàng trồng dưới sân một cây hợp hoan từ hạt giống mang từ ngoài về.

"Trồng cây hợp hoan, mẹ hy vọng Dục Nhi cả đời không lo không phiền."

Đó là câu cuối cùng hắn nghe được từ mẹ.

Một giây trước còn mỉm cười chúc hắn bình an, giây sau nàng đã hộc máu.

Máu trào ra từ mũi, miệng, tai, thậm chí cả mắt như đập nước vỡ, trong chốc lát nàng gục xuống, không còn hơi thở.

Thì ra thuốc bổ mà chính thất đưa tới là một loại độc dược ăn mòn ruột gan từ từ – Đoạn Trường Tán.

Độc dược thấm dần vào lục phủ ngũ tạng, khi bộc phát sẽ khiến người ta đau đớn đến chết.

Từ khoảnh khắc nàng bị đưa về phủ, chính thất đã không dung nổi nàng, sự tử tế bề ngoài chẳng qua chỉ là màn kịch khiến cái chết của nàng thêm tàn nhẫn.

Một tỳ nữ hèn mọn mà cũng dám mang thai cốt nhục của Tông chủ? Còn vọng tưởng tranh quyền với con trai bà ta?

Bà phải khiến nàng sống không bằng chết, dù nàng chết rồi, đứa con cũng phải làm nô tài cho con trai bà ta.

Đã là thứ hèn hạ thì nên biết thân biết phận.

Muốn hóa phượng hoàng ư? Nực cười.

Hắn bị bắt đưa đến hầu hạ con trai chính thất – khi ấy là Thiếu tông chủ – làm nô bộc.

Mới năm tuổi đã bị bắt bò qua háng con trai chính thất.

Không có chỗ ở đàng hoàng, trời rét căm căm cũng chỉ có thể ngủ trong chuồng ngựa, suýt nữa thì chết cóng.

Con trai chính thất rất thích dùng roi gai đánh hắn, mỗi lần đánh đều cười híp mắt:

"Mẹ ta nói, ngươi là nô tài của ta, có bị đánh chết cũng chẳng khác gì súc sinh, chẳng đáng tiếc."

Hắn không được phép phản kháng, nếu phản kháng sẽ phải chịu hình phạt còn tàn nhẫn hơn.

Chỉ một lần, hắn không nhịn được phản kháng, hung hăng cắn vào tai con trai chính thất.Máu bắn tung tóe, suýt nữa cắn rớt tai gã ta.

Chính thất biết chuyện, lột hết áo hắn, dùng roi gai ngâm nước muối quất đến mức da thịt nứt toác.

Tay bị trói ra sau, nhốt vào lồng heo, hạ nhân kéo hắn ném xuống hồ.

Nước tràn qua đầu, nhanh chóng tràn vào phổi.

Hắn không nhớ mình bị dìm bao nhiêu lần, giữa trời đông giá rét, thân thể đầy thương tích bị ngâm trong nước lạnh buốt.

Lúc mơ hồ, hắn còn trông thấy người mẹ xinh đẹp dịu dàng đang vẫy gọi.

Nhưng Diêm vương không thu hắn đi, hắn vẫn sống sót.

Lần này, hắn đã khôn hơn.

Dù bị đánh mắng, hắn cũng luôn quỳ gối cười ngoan ngoãn.

Ngay cả khi chính thất đến, hắn cũng ngoan ngoãn nói: "Con là chó mà phu nhân và Thiếu tông chủ nuôi, chó chỉ nghe lời chủ nhân."

Chính thất cho rằng hắn đã bị đánh gãy xương sống, cười lạnh: "Giống hệt con tiện nhân sinh ra ngươi, đều là hạng rẻ mạt."

Sau đó hắn được chọn làm bạn học của con trai chính thất.

Ban ngày, công pháp Thiếu tông chủ không muốn học, hắn đều cố gắng ghi nhớ trong đầu.

Ẩn nhẫn mười mấy năm, đến đại điển thu nhận đệ tử của Hợp Hoan tông, hắn luyện công pháp truyền thụ riêng của Tông chủ đến mức xuất thần nhập hóa, khiến tất cả kinh ngạc.

Thậm chí kinh động cả Tông chủ.

"Ngươi làm sao biết công pháp này?"

Thiếu niên lớn lên nhanh như cây liễu gặp xuân, dù gầy yếu, nhưng ánh mắt sâu thẳm lại khiến người ta rùng mình.

"Tiểu nhân là bạn học của Thiếu tông chủ, thường thấy ngài ấy đọc sách nên cả gan xem thử vài lần."

Tông chủ chăm chú nhìn hắn hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: "Ngươi... trông quen mắt lắm."

Đúng vậy, càng lớn hắn càng giống mẹ.

Thiếu niên đứng yên tại chỗ, cất giọng trong trẻo nhưng không hèn mọn, rõ ràng xướng lên tên mẹ mình.

Ánh mắt Tông chủ thoáng dao động, rồi lại lập tức bình tĩnh: "Ồ, là nàng à."

Quả đúng như hắn dự đoán: Chính thất ngồi ở vị trí cao không giấu nổi oán độc trong mắt.

Con tiện nhân sinh ra thì con cũng là đồ tiện, ngụy trang lâu vậy mà vẫn chưa chịu từ bỏ sao?

Sớm biết thế thì lúc trước bà nên nhét thuốc cho hắn luôn, rồi đè chết cùng một thể.

Vì thiên phú quá đỗi chói mắt, hắn được Tông chủ thu nhận làm đệ tử, còn đích thân truyền dạy, tu vi tăng vọt.

Con trai chính thất tất nhiên không chịu nổi, quen thói như xưa muốn đè hắn xuống đất nhục mạ một phen.

"Ngươi giống mẹ ngươi, đều là hạng đê tiện."

Thiếu niên lẽ ra nên cắn môi chịu đựng, lại thay đổi thái độ, đứng yên tại chỗ, mắt hẹp dài liếc Thiếu tông chủ: "Ngươi nói gì?"

Thiếu tông chủ thấy hắn không quỳ nhận sai mà còn dám hỏi lại, lập tức lớn tiếng: "Ta nói, ngươi và mẹ ngươi đều—A a a a a!!"

Chưa kịp dứt lời, tiếng thét vang vọng khắp không trung.

Ngón tay Thiếu tông chủ bị chém rụng gọn ghẽ.

Thiếu niên anh tuấn tuyệt mỹ lúc này khóe mắt cong lên như đang cười, đôi đồng tử tím đen u ám như rắn độc.

"Nghe nói nếu đem xương người nghiền thành bột luyện vào Tuyệt Mệnh Tán, hiệu quả sẽ lên hàng thượng phẩm."

"Ta luôn thiếu thuốc dẫn, hôm nay tâm trạng tốt, dùng xương tay Thiếu tông chủ làm thuốc dẫn được không?"

Thiếu tông chủ sợ đến run rẩy, đau đớn đến mức ngã lăn ra đất lăn lộn.

Thị vệ xông lên.

Mùi máu tanh tràn ngập, máu gần như ngập cả sân.

Thiếu niên đạp lên vũng máu bước ra khỏi sân, tay còn xách một bàn tay người.

Chính thất chạy đến thì thấy cảnh tượng ấy.

Mặt thiếu niên trắng như ngọc vấy máu, đôi mắt đen tím ánh lên ý cười, khiến người ta lạnh sống lưng. Trên bàn tay hắn xách có một nốt ruồi nhỏ, chính thất chỉ nhìn một cái đã suýt ngất.

"Đồ tiện nhân!! Ngươi dám, ngươi dám?!!"

Thiếu niên nghiêng đầu, giọng khó hiểu: "Phu nhân vì sao lại tức giận? Cả đời Tông chủ theo đuổi Tuyệt Mệnh Tán, nếu dùng xương công tử luyện ra, hẳn sẽ khiến Tông chủ vui lắm."

Gương mặt đẹp đẽ đẫm máu như Tu La mặt ngọc: "Đây là chuyện tốt mà."

Hắn dùng tay của Thiếu tông chủ luyện ra Tuyệt Mệnh Tán, chính thất lập tức kéo đến trước mặt Tông chủ tố tội, thiếu niên lại ung dung mang theo bình thuốc đến trước mặt Tông chủ.

Tông chủ sắc mặt u ám, từ trên cao nhìn xuống: "Ngươi còn gì để biện hộ?"

Chính thất khóc lóc kêu gào: "Phu quân nhất định phải chém nát tên tiện nhân này vì con chúng ta!"

Thiếu niên quỳ thẳng lưng, chỉ nói một câu.

"Tông chủ, Tuyệt Mệnh Tán luyện thành rồi."

Người đàn ông vốn định xử trí hắn lập tức trừng to mắt.

"Thành rồi?!"

Y vội vã đứng bật dậy giật lấy bình thuốc, đưa lên mũi ngửi kỹ, sau đó bật cười lớn như điên: "Thành rồi!! Thật sự thành rồi! Ba mươi năm trời!!"

Y vỗ vai thiếu niên: "Quả nhiên ta không nhìn lầm, ngươi là thiên tài luyện mê dược."

Chính thất sững người vì biến cố, rồi lại càng gào thét dữ dội: "Hắn là hung thủ hại con ta, hắn chặt tay Vũ Nhi!"

Tông chủ lạnh lùng: "Vũ Nhi chỉ mất một bàn tay, nhưng Tuyệt Mệnh Tán ra đời mang lại vinh quang thế nào cho Hợp Hoan tông? Ngươi là chính thất mà không biết lo đại cục!"

Y nhìn sắc mặt tái nhợt của chính thất, trong lòng đầy khinh miệt.

Sự ích kỷ và máu lạnh của người đàn ông này đã khắc vào tận xương. Chỉ cần có lợi, thì thân nhân cũng mặc.

Đêm đến, thiếu niên ngồi trong sân, hoàn toàn không bất ngờ khi thấy chính thất xuất hiện.

"Ngươi chặt tay con ta, ta muốn ngươi lấy máu trả máu."

Thiếu niên xoay lọ Tuyệt Mệnh Tán trong tay, giọng thản nhiên: "Nghe nói Tuyệt Mệnh Tán một khi nuốt vào, sẽ bất chấp tất cả mà hoan ái."

"Cho đến khi nội tạng lệch vị trí, ruột gan trào ra mà chết trên giường, mới coi như giải hết độc."

Hắn ngẩng đầu nhìn chính thê, khóe môi mỉm cười, nhưng sâu trong mắt lại không hề có chút ý cười: "Chỉ không biết so với ngày mẹ ta chết, cái nào đau đớn hơn."

Nghe đồn phu nhân của Hợp Hoan Tông chết trên giường của một tên hạ nhân, thất khiếu* chảy máu, ruột gan trào ra ngoài, chết cực kỳ thê thảm.

Thất khiếu là bảy lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng

Loại bại hoại như vậy là đại nhục trong tông môn, tông chủ không cho mai táng tử tế, chỉ quấn tạm một tấm chiếu rồi vứt ra ngoài.

Thiếu chủ của Hợp Hoan Tông chịu không nổi cú sốc, hóa điên hóa dại, không lâu sau rơi xuống vách đá mà chết, đến thi thể cũng chẳng tìm thấy.

Phong Dao ngồi trên giường, thu hồi phân thân của mình.

Cho nên, một kẻ đã từng chịu đựng đau đớn như vậy, làm sao cậu có thể tin rằng hắn và vị Độ Ngọc Tiên Quân thanh cao thoát tục kia lại là cùng một người?

Bọn họ trải qua những chuyện hoàn toàn khác nhau, tự nhiên chẳng thể thừa nhận lẫn nhau.

Tâm trạng cậu có chút đè nén.

Nơi bị nhốt ngày ấy, không phải chỗ nào khác, chính là nơi hắn và mẹ từng sống.

Cũng là chốn trở về cuối cùng của hắn.

Cậu đã trốn thoát ngay trước mặt người đó, cũng khó trách hắn phát điên.

"Đang nghĩ gì mà ngẩn ra vậy?" Giọng đàn ông khàn khàn vang lên bên tai, vòng tay siết chặt lấy eo Phong Dao.

Phong Dao nhìn vào mắt hắn, đôi mắt kia vẫn chứa đầy ý cười trêu chọc, nhưng nơi sâu thẳm lại phức tạp đến mức ngay cả cậu cũng không thể nhìn thấu.

"Nếu ta chọn yêu ngươi, ngươi có vì ta mà dốc hết tất cả không?"

Hắn cười khẽ một tiếng: "Yêu ta à? Thế thì phải cho ta thấy thành ý."

"Nếu ngươi dám lừa ta, ta sẽ đánh gãy chân ngươi, trói ngươi lại trên giường, cả đời này cũng không tin ngươi nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me