TruyenFull.Me

[ĐM/HOÀN] (Quyển 1) [Mau Xuyên] Mỹ nhân tuyệt sắc bị giấu kín

Chương 35: 🍓

bonggg_ne

Chương 35: 🍓

Phong Dao nhìn gương mặt vênh váo kia, khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ khá thích thú.

"Muốn bao ta à? Được thôi."

Những ngón tay thon dài giơ lên làm thành con số: "Ba ngàn lượng vàng, muốn làm gì cũng được."

Cậu ghé sát vào người cô gái, hơi cúi xuống, đôi mắt màu hổ phách lóe lên ánh nhìn câu hồn đoạt phách.

Khuôn mặt đẹp đến mức mang cảm giác áp đảo, sắc sảo gây sát thương thị giác cực lớn. Đầu ngón tay cậu khẽ chạm lên vai đối phương, tạo ra một tầng ám muội mong manh như có như không.

"Ta đảm bảo, sẽ hầu hạ công tử thật chu đáo."

Khuôn mặt cô gái kia lập tức đỏ bừng, vừa thẹn thùng nhìn Phong Dao, vừa không dám tin nổi sau khi nghe cái giá đó.

"Ba, ba ngàn lượng vàng á?! Điên rồi à, giá gì mà đắt quá vậy!!"

Phong Dao bật cười khẽ, vẻ trêu đùa lập tức biến mất không dấu vết: "Không có tiền mà còn muốn chọn đầu bảng, ngươi nghĩ trên đời lại có chuyện tốt đẹp như vậy sao?"

Cô gái cúi đầu, trong mắt lướt qua một tia bất mãn, miệng lẩm bẩm nhỏ.

"Lũ người cổ đại này thật là cổ hủ, đợi ta lần lượt thu phục hết bọn họ, không phải ai cũng sẽ yêu ta đến chết đi sống lại sao? Rồi sẽ đều thành người của hậu cung ta thôi!"

Khoảnh khắc đó, Phong Dao khó mà diễn tả được tâm trạng của mình. Đặc biệt là sau khi nghe tiếng hệ thống vang lên, tâm trạng cậu càng trở nên vi diệu.

【Chúc mừng ký chủ đã mở khóa nữ chính mới của mặt thế giới này. Kịch bản mới của ký chủ đã được cập nhật, xin mời tra cứu.】

Phong Dao liếc nhanh qua một lượt, suýt nữa thì không nhịn được mà bật cười.

Hay ghê, từ truyện tu tiên thành... văn học hậu cung cổ điển ngược luyến rồi.

Miệng ngọt xớt như vậy, cậu muốn nín cười cũng không nín lại được.

"Người đâu, tiễn vị cô nương này ra ngoài."

Ông chủ Nam Phong quán dường như đã không còn muốn xem tiếp trò hề này, liền lớn tiếng gọi mấy tên tiểu nhị.

Tiểu nhị định tiến lên kéo cô gái kia ra, ai ngờ cô ta liền trừng mắt quát: "Ai dám động vào ta?!"

Sắc mặt ông chủ Nam Phong quán lạnh như băng: "Nam Phong quán chúng ta dám đứng vững giữa kinh thành, chẳng sợ đắc tội với ai. Đã khuyên nhủ không nghe, đừng trách tại hạ phải ra tay."

Cô gái thấy kế hoạch bất thành, đảo mắt một vòng rồi cao giọng hét lên:

"Ngươi ép y như vậy có từng nghĩ đến ý muốn của y chưa?! Lẽ nào chỉ vì ở trong Nam Phong quán, y liền phải tiếp khách sao? Dựa vào đâu mà y phải thấp kém hơn ngươi?!"

Phong Dao suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Nhanh thế đã bắt đầu rao giảng khẩu hiệu bình đẳng rồi cơ à.

Đào tạo một đầu bảng, ông chủ Nam Phong quán tốn không biết bao nhiêu công sức và tiền bạc. Cầm, kỳ, thi, họa đều phải tinh thông, nếu khách có nhu cầu, ca hát múa cũng không thể thiếu.

Bỏ tiền ra dạy người ta bao nhiêu tài nghệ là để kiếm tiền về, chẳng lẽ là làm từ thiện?

Cô gái chỉ tay vào mặt Phong Dao, sắc mặt ông chủ càng lúc càng khó coi.

"Công tử nói sai rồi, người đến đây đều là tự nguyện, không hề có chuyện ép buộc."

Giọng Phong Dao thong thả nhẹ nhàng, ngữ điệu chậm rãi, toàn thân tản ra vẻ ung dung cùng nụ cười mơ hồ.

Cậu khoác lên người bộ y phục được pháp thuật biến ra, vừa quý khí vừa tuấn mỹ, như một công tử con nhà quyền thế ngang ngược.

"Ngươi là tự nguyện ở đây tiếp khách à? Sao ngươi lại cam tâm sa ngã như vậy?! Nhất định là bọn họ ép ngươi làm chuyện này đúng không? Ngươi không cần sợ họ, mọi người đều là con người, dựa vào đâu mà ngươi phải cúi đầu trước họ?!"

Phong Dao nghe xong khẽ nheo mắt: "Công tử nói hay lắm. Vậy có nguyện ý chuộc ta không? Ba ngàn lượng, chỉ cần công tử chịu bỏ tiền, từ nay ta có thể rời khỏi nơi này, không cần nhìn sắc mặt ai nữa."

Cô gái trợn tròn mắt: "Ta, ta làm gì có nhiều tiền như vậy, ngươi rõ ràng là thừa cơ chém giá!!"

Phong Dao thu lại nụ cười, ánh mắt hổ phách lạnh nhạt: "Đã không muốn bỏ ra chút gì, thì cũng đừng buông lời đạo lý suông. Những vị công tử đến nơi này, ai chẳng vì sinh kế mà muốn sống tiếp? Nếu thật sự đắc tội người quyền quý, một trăm cái đầu cũng không đủ để đền."

Cô gái bị lời của Phong Dao làm cho mặt đỏ bừng, muốn phản bác nhưng lại không biết nói gì. Cô đúng là không có tiền, nhưng thật sự không ưa nổi cái dáng vẻ cúi đầu khuất phục đó của bọn họ.

"Sớm muộn gì ta cũng chứng minh cho ngươi thấy, thế gian này vốn là mọi người đều bình đẳng!"

Phong Dao chẳng hề tin: "Vậy thì đợi ngươi chứng minh được rồi hãy nói."

Cô gái thấy Phong Dao chẳng hề có vẻ gì là cảm động, cũng bắt đầu thấy kỳ lạ.

"Sao lại thế... theo lẽ thường, bọn người cổ đại này phải bị lời ta làm chấn động mới đúng chứ?"

Phong Dao trợn trắng mắt.

Chấn động cái đầu á?

Người ta chỉ là sống ở thời cổ, chứ không phải não cũng thoái hóa thành vượn người.

"Vậy... ngươi có nguyện ý bầu bạn với bản công tử một đêm không?" Cô gái kia lộ vẻ tự tin như thể nắm chắc phần thắng, nhìn Phong Dao với ánh mắt khẳng định rằng cậu sẽ không từ chối.

Phong Dao lại mỉm cười: "Không phải đã nói rồi sao? Ba ngàn lượng vàng, chỉ cần công tử đưa đủ, tại hạ đảm bảo sẽ hầu hạ công tử thật thoải mái."

"Sao có thể có ai lấy ba ngàn lượng chỉ để qua đêm chứ? Rõ ràng là ngươi nói bừa!"

"Cô nương còn có thể giả nam mà dạo chơi Nam Phong quán, vậy sao ngươi lại không thể lấy ba ngàn lượng vàng cho một đêm xuân phong?"

Lời vừa dứt, sắc mặt cô gái kia lập tức trở nên lúng túng.

"Sao ngươi biết ta là con gái?!"

--------

Đồ ngốc.

Phong Dao kéo cái mặt đơ ra, chẳng biết nên nói gì thêm.

Ông chủ đã gọi cô ta là "cô nương" hay "tiểu nương tử" tới tám trăm lần rồi, cô ta điếc thật à?

Liếc mắt nhìn ông chủ không xa, quả nhiên sắc mặt ông ta như thể vừa nuốt phải thứ gì thối hoắc.

"Lai Nhiên, đuổi cô ta ra ngoài cho ta." Không buồn nói lời khách sáo, ông chủ nổi giận quát lên.

Gã quản sự thấy ông chủ tức giận, lập tức không dám chậm trễ, vội vàng lôi người ra ngoài.

"Thật xin lỗi, để công tử phải chứng kiến vở kịch đáng xấu hổ này." Ông chủ xoa trán, trông có vẻ khá đau đầu, giọng nói mệt mỏi.

"Không sao đâu, ta cũng không ngờ lại gặp chuyện thế này."

Ông chủ ngẩng đầu, ánh mắt dò xét nhìn Phong Dao: "Không rõ công tử là quý nhân nhà nào, tại hạ thấy công tử hơi lạ mặt."

Đối với sự nghi ngờ của ông chủ, Phong Dao đã chuẩn bị sẵn từ lâu.

Dù sao thì vừa xuất hiện đã rút ra ba ngàn lượng vàng, lại dám đùa giỡn người khác giữa Nam Phong quán. Ông chủ nơi này cũng là tay sừng sỏi trong hoàng thành, đến cả ông ta còn thấy xa lạ, nghi ngờ là chuyện đương nhiên.

"Tại hạ đến từ đảo Bồng Lai, vào hoàng thành vì chút việc riêng." Phong Dao hơi cúi người thi lễ.

Thân phận này là do Thập Lý Dục chuẩn bị cho cậu từ trước — phải nói là rất tiện lợi.

Nghe đến "đảo Bồng Lai", vẻ dò xét trên mặt ông chủ lập tức biến thành cung kính.

"Thì ra là công tử từ đảo Bồng Lai, thất lễ rồi."

Ông ta cung kính hành lễ, rồi nói tiếp: "Không biết công tử đến Nam Phong quán ta là vì..."

"Trước giờ từng nghe danh mà chưa từng đến thử, xin được giữ kín."

Những kẻ có thể đặt chân vững ở hoàng thành ai cũng là cáo già, Phong Dao tất nhiên không muốn tự chuốc rắc rối.

"Công tử yên tâm, tại hạ tuyệt đối không hé lộ nửa lời."

Ánh mắt ông chủ chuyển sang người phía sau Phong Dao – công tử Lăng Tiêu, rồi mỉm cười: "Suýt chút nữa quên mất, ngươi mau dẫn công tử lên phòng đi."

Giọng Lăng Tiêu trầm thấp mà gợi cảm: "Công tử, mời theo lối này."

Vừa quay về phòng ban đầu, Phong Dao lập tức thấy chiếc vòng treo trên xà nhà.

Lăng Tiêu không bỏ qua biểu cảm của cậu, khóe môi cong lên, giọng mang theo ý trêu chọc: "Công tử thích chơi cái này à? Vậy lát nữa phải dịu dàng chút đấy."

Phong Dao suýt sặc nước bọt.

Không phải chứ, y định chơi cái này thật luôn à?!

Thật sự....vượt mức pickleball rồi!

Cậu ngồi xuống ghế, Lăng Tiêu đứng cạnh rót trà cho cậu.

"Không rõ công tử muốn tại hạ hầu hạ như thế nào?"

Phong Dao chảy mồ hôi lạnh, khẽ ho khan, nhìn Lăng Tiêu: "Vừa nãy ngươi có phải vẫn luôn nhìn ta không?"

Lăng Tiêu thẳng thắn thừa nhận: "Vẻ đẹp của công tử, trong cả hoàng thành khó tìm được người thứ hai sánh kịp. Hơn nữa, vừa rồi lời nói của công tử thực sự thú vị, khiến tại hạ sinh lòng ngưỡng mộ."

Phong Dao hít sâu một hơi lạnh.

Ngưỡng mộ?

Không nhìn ra luôn đó.

Người tu tiên có năm giác quan cực nhạy, tuy lúc nói chuyện cậu nhìn vào cô gái kia, nhưng từng cử động của Lăng Tiêu đều không thoát khỏi mắt cậu.

Ánh mắt kia — vừa trêu chọc vừa có gì đó đầy hứng thú — chỉ nhìn thoáng qua là đủ nhận ra không đơn giản.

Tên này tiếp cận cậu chắc chắn có mục đích.

Lẽ nào... y đã phát hiện ra điều gì?

Cậu nhanh chóng phủ định ý nghĩ đó.

Trên người y không có chút tu vi nào, có thể vì vừa rồi cậu mượn thân phận y để dằn mặt nữ chính, nên Lăng Tiêu thấy vui thôi.

Vui...

Chết tiệt, không đúng!

Con ngươi Phong Dao bỗng chốc co rút.

Lăng Tiêu là nam chính, còn cô gái vừa rồi là nữ chính. Vậy nghĩa là... cậu lại giành mất đất diễn của nam chính?!

Được rồi, chuẩn bị chết trước một bước thôi.

"Công tử sao lại nhíu mày vậy?" Lăng Tiêu nhấp ngụm trà, khóe môi khẽ cong, nụ cười ẩn ý.

"Không sao, chỉ thấy hơi mệt." Phong Dao xoa trán, giọng hơi mỏi mệt.

Lăng Tiêu cởi áo khoác ngoài, giọng nói lẫn ý trêu đùa: "Nếu vậy, tại hạ đi tắm một chút, lát nữa sẽ hầu hạ công tử thật tốt."

Phong Dao vừa đứng dậy định mở miệng thì Lăng Tiêu đã như đoán trước, bịt mắt cậu lại.

"Đợi tại hạ tắm xong sẽ tự tay tháo xuống cho công tử, trước đó thì không được nhìn trộm."

Bịt mắt bằng dải lụa đỏ, thật sự không thể nhìn thấy gì.

Chẳng lẽ cái này có pháp thuật?

Đúng lúc Phong Dao nghi ngờ, tiếng nước bỗng vang lên từ xa.

Đột nhiên, khăn bịt mắt được nhẹ nhàng tháo ra. Phong Dao theo phản xạ mở mắt, và đập vào mắt cậu là một đôi con ngươi tím đen.

?

Phong Dao thoáng ngẩn người.

Sao Thập Lý Dục lại ở đây?

Vậy người đang tắm là...

"Thế nào? Nhìn thấy là ta khiến em thất vọng lắm à?" Thập Lý Dục cười khẽ.

Phong Dao bị đè nghiến xuống giường, chân bị giữ chặt trong tay đối phương, bàn tay to lớn xoa nắn cổ chân cậu như đùa giỡn.

"Lúc thì muốn cho cái ả giả trai kia hầu hạ, lúc lại muốn để tên bán yêu đó hầu hạ..."

Người đàn ông cười lạnh, mạnh tay xé toạc áo Phong Dao.

"Nếu vậy thì sao không để sư phụ này được hầu hạ trước nhỉ, hửm?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me