[ĐM/HOÀN] (Quyển 1) [Mau Xuyên] Mỹ nhân tuyệt sắc bị giấu kín
Chương 39: 🍓
Chương 39: 🍓 "Câm rồi à?"Hít sâu một hơi, gắng gượng trấn định, Phong Dao khó khăn mở miệng: "Không có...""Không có cái gì?" Thập Lý Dục nhìn thiếu niên đang quỳ dưới đất.Phong Dao ho khan hai tiếng, giọng đã hơi khàn đi."Ta căn bản chẳng có quan hệ gì với bọn họ cả.""Không quan hệ..." Thập Lý Dục khẽ cười một tiếng, "Ngươi muốn nói, ngươi gặp nàng ta tình cờ, nên mới mua bánh cho nàng?""Vậy còn cô gái kia là ai? Mới rời khỏi tông môn có một ngày đã gây chuyện như vậy, đúng là chẳng đáng được thương tiếc chút nào."Không nói còn đỡ, vừa nhắc tới, Phong Dao như thể con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức bùng nổ."Cô ta đúng là đồ thần kinh! Ai mà thèm dây vào cô ta? Chẳng nói chẳng rằng đã tự tiện ăn bánh của ta!"Trông cậu có vẻ thật sự tức giận, mặt đỏ bừng bừng.Thập Lý Dục quan sát vẻ mặt của Phong Dao, sau đó nhẹ nhàng xoắn lấy một lọn tóc cậu, chậm rãi chơi đùa: "Vì sao cô ta lại ăn bánh của ngươi?"Phong Dao trợn mắt: "Cô ta giả nam lẻn vào Nam Phong quán bị ta vạch trần, sau đó không biết sao lại nhìn thấy ta trên phố, liền xông đến cướp đồ ăn.""Còn về Tô Uyển Nhược, đúng là tình cờ gặp lại, nàng đã mất trí nhớ về đêm hôm đó, ta chỉ định khách sáo một chút, mua ít bánh làm quà xin lỗi thôi."Câu nói này Phong Dao nói rất thản nhiên, Thập Lý Dục lại chăm chú nhìn cậu vài lượt."Nếu ngươi không tin, ta có thể thề.""Sao ta lại không tin?" Giọng điệu Thập Lý Dục vẫn bình thản như cũ, không hề có chút dao động nào.【Giá trị cấm kỵ phản diện +27, tiến độ nhiệm vụ 36%】Phong Dao khẽ khựng lại trong nhịp thở, suy nghĩ vốn rối loạn như bỗng nhiên được sắp xếp lại, nhanh chóng nối thành một mạch rõ ràng.Trên trán Thập Lý Dục quả thật có một dấu đỏ, tâm ma từ đầu tới cuối chưa từng tiêu tán, chỉ đang chờ một cơ hội phù hợp mà thôi.Dù lần này hắn tin, thì lần sau vẫn sẽ có kẻ khiến hắn nghi ngờ.Thập Lý Dục đã không cho phép bất kỳ ai dòm ngó đến cậu nữa, càng không cho phép cậu chia sẻ ánh nhìn của mình cho người nào khác ngoài hắn.Vì vậy, có giải thích hay không cũng chẳng quan trọng — Thập Lý Dục nhất định sẽ không tha cho cậu.Nghĩ thông suốt rồi, Phong Dao cụp mắt, che giấu hết thảy cảm xúc trong ánh nhìn.【Làm sao đây ký chủ, thế này có thành công được không?】Phong Dao khẽ nhếch môi: 【Tại sao lại không?】Hai người rõ ràng là thầy trò, vậy mà Thập Lý Dục lại nổi tà tâm với đồ đệ, còn không tiếc giết cả chưởng môn để giam cậu lại.Trên thế gian này, e là không còn chuyện gì trái luân thường và cấm kỵ hơn thế nữa.Tâm ma sinh ra vì cậu, chỉ cần cậu còn sống, dục vọng tối tăm trong lòng Thập Lý Dục sẽ không bao giờ biến mất.Cậu — chính là tội nghiệt của Thập Lý Dục."Ngươi tin ta là được rồi."Thập Lý Dục siết lấy cổ tay Phong Dao: "Sao, không hỏi vì sao ta không chịu thả em?"Ánh mắt Phong Dao trong vắt: "Ngươi tin ta thế nào, ta cũng tin ngươi như vậy."Trong khoảnh khắc, không khí trong sơn động như đông đặc lại, thậm chí cả những mảnh đá vụn trên đất cũng khẽ rung lên.Phong Dao chỉ cảm thấy tứ chi bỗng nhiên nặng nề, tập trung nhìn kỹ — thì ra là dây xích làm từ huyền thiết đã khóa chặt thân thể cậu tại chỗ.【Giá trị cấm kỵ phản diện +60, tiến độ nhiệm vụ 48%】Nghe thấy hệ thống báo cáo tiến độ, Phong Dao bỗng không còn oán trách gì nữa.Cậu dứt khoát dựa vào lực kéo của hắn, tựa hẳn lên lồng ngực vững chắc kia, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát."Em mà dám ngủ, ta sẽ đi nghiền nát ba hồn bảy vía của ả đàn bà kia."Mí mắt vừa nhắm lại liền lập tức mở to.Thấy đôi mắt kinh hoàng trợn to của Phong Dao, đáy mắt Thập Lý Dục hiện rõ ý cười hiểm độc."À... xem ra chiêu này vẫn hiệu nghiệm."Phong Dao suýt chút nữa nghẹn thở.【Giá trị cấm kỵ phản diện +55, tiến độ nhiệm vụ 57%】Nghe hệ thống báo cáo nhiệm vụ và giá trị cấm kỵ tăng vọt, Phong Dao lại gồng mình nhịn không buông lời chửi rủa."Nếu sư tôn có oán hận thì cứ phạt mình ta là đủ, xin đừng liên lụy đến người khác. Chỉ cần sư tôn vui, dù có đối xử với đồ nhi thế nào... đồ nhi cũng tuyệt đối không một lời oán thán."Bốn chữ cuối cậu cố ý nhấn mạnh. Mắt Thập Lý Dục lập tức tối lại, thậm chí thấp thoáng ánh đỏ."Tuyệt đối không oán thán?""Dĩ nhiên rồi."Phong Dao gật đầu: "Ta không lừa sư tôn.""Nếu đã như thế... vậy thì, vi sư sẽ không khách sáo nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me