TruyenFull.Me

Dm Hoan Quyen 1 Mau Xuyen My Nhan Tuyet Sac Bi Giau Kin

Chương 6: 🌈

Xương bả vai cậu bị ép lên mặt bàn cứng đến đau rát.

Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt xinh đẹp của cậu, người đàn ông từ trên cao nhìn xuống. Áp lực quá lớn khiến da đầu Phong Dao tê rần.

Nhận ra sự nhượng bộ của Phong Dao, trong mắt người đàn ông lóe lên một tia ý cười, hắn xoa đầu cậu, dịu dàng bảo: "Ngoan lắm."

"Em rất thích người phụ nữ đó à?"

Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán Phong Dao, cậu khó hiểu nhìn hắn.

Người phụ nữ nào? Hắn lại phát điên cái gì nữa vậy?

Người đàn ông không bỏ sót chút biến hóa nào trên gương mặt Phong Dao. Hắn nhẹ nhàng bóp lấy cằm cậu, tỉ mỉ quan sát: "Không quen à..."

"Sao anh lại ở đây? Rốt cuộc anh là ai?"

Phong Dao cau mày, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.

Rõ ràng là khuôn mặt giống hệt Cố Lệ, mặc áo hoodie rộng thùng thình, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt.

Cố Lệ lúc nào cũng gọn gàng chỉnh tề, còn người đàn ông trước mặt thì lười biếng, ngông cuồng, tựa như gom hết những việc Cố Lệ không bao giờ làm được rồi thể hiện ra hết.

Người đàn ông không trả lời, chỉ chăm chú nhìn gương mặt của cậu.

"Ừm, cứ thế này đi, em chỉ được nhìn mình ta thôi."

Thần kinh.

Phong Dao thầm chửi trong lòng, thế nhưng người đàn ông kia rất nhanh đã cúi xuống hôn lên môi cậu.

"Suỵt..."

"Đây là trường học đấy, em muốn mọi người đều biết à?"

Phong Dao nổi gân xanh trên trán.

Mẹ nó, tôi mà không thét lên thì không phải họ Phong nữa!!!

【Ký chủ, có gan thì hét lên đi! Đừng chỉ nhỏ giọng chửi thầm trong lòng!】

Phong Dao nuốt nước bọt, nghiến răng nghiến lợi: 【Tôi nhịn!】

Hai cánh tay cậu bị hắn nắm chặt, người đàn ông chỉ hơi dùng sức kéo một cái, thân thể gầy yếu của Phong Dao lập tức bị nhấc bổng lên.

"Sao eo em lại nhỏ thế chứ?"

Phong Dao vùng vẫy đẩy hắn ra, định quay người chạy trốn.

"Chạy đi đâu?" Người đàn ông nhướn mày, thích thú nhìn Phong Dao bị hắn ép sát vào cánh cửa.

Mặt Phong Dao đỏ bừng, đau đến hít một hơi lạnh.

Bên ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân khe khẽ.

"Phong Dao, cậu có ở đó không?"

Nghe thấy giọng nói kia, Phong Dao gần như theo phản xạ cứng đờ cả người.

Là Chúc Kiều Kiều.

"Sao không trả lời? Cô ấy đang tìm em đó."

Đừng chơi trò chơi trừu tượng thế nữa anh trai à... mồ hôi ướt hết lưng tôi rồi đấy!

Mồ hôi lạnh đã thấm ướt hai bên thái dương, Phong Dao siết chặt nắm đấm.

Dường như cánh cửa lớp bên cạnh đã bị mở ra, giọng nói trong trẻo vang lên giữa hành lang.

"Ơ, ở đây cũng không có."

Tiếng bước chân ngày càng gần.

"Có khi nào ở trong phòng này không?"

Phong Dao gần như cảm nhận được Chúc Kiều Kiều đang đứng ngay trước mặt mình, chỉ cách một cánh cửa.

Cánh cửa bị đẩy mạnh, giọng nói trong trẻo vang lên rất rõ: "Sao cánh cửa này đẩy không ra nhỉ?"

Cảm nhận được cánh cửa rung lên, đồng tử Phong Dao run rẩy.

"Căng thẳng vậy?"

Phong Dao không đáp, khó khăn nuốt nước bọt.

"Xin anh..."

Giọng nói khàn đặc, nghẹn ngào phát ra từ cổ họng như tiếng kêu cứu của một động vật nhỏ đáng thương.

Đôi mắt vốn tùy tiện phóng túng của người đàn ông lập tức bùng lên cơn cuồng nhiệt. Hắn bóp cằm cậu, ép cậu nghiêng mặt nhìn mình.

"Nếu đã van xin thì phải có thành ý."

Sức lực giam cầm trên người cậu không hề buông lỏng, ngược lại còn rõ ràng nhắc nhở Phong Dao tình cảnh hiện giờ của mình.

Trong thế đối đầu giữa sức mạnh và thân phận, cậu chẳng có tư cách đàm phán.

Điều duy nhất cậu có thể làm là cố gắng đừng để bản thân bị động quá mức.

Cậu đã hoàn toàn bị tên này dắt mũi rồi.

"Biết rồi." Phong Dao khàn giọng đáp nhỏ.

Áp lực trói buộc trên người dần dần buông ra, Phong Dao đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng xoay cổ tay.

Người đàn ông ngồi trên bàn, đôi chân dài tùy tiện bắt chéo. Con ngươi đen nhánh nheo lại, gương mặt tuấn mỹ góc cạnh lúc này đang nửa cười nửa không nhìn cậu.

Đôi môi mỏng khẽ mấp máy, Phong Dao nhìn rõ hắn đang nói gì.

Cậu siết chặt nắm tay, nhịn không bật ra câu chửi rồi quay người đi.

Khi liếc sang, ánh nhìn của Phong Dao chợt khựng lại.

Ngón giữa của hắn... cũng bị thương?

Khi muốn quay lại nhìn kỹ hơn thì người đàn ông đã đút tay vào túi áo, lười biếng đứng dậy.

Phong Dao thu lại ánh mắt, kéo ghế ra mở cửa.

"Tớ ở đây."

Phong Dao đứng ở cửa, dịu dàng gọi Chúc Kiều Kiều.

Thấy vậy, Chúc Kiều Kiều vội vàng chạy tới.

"Tớ thấy cậu mãi không quay lại, còn tưởng cậu lạc đường rồi."

Phong Dao mỉm cười cong môi: "Vừa nãy tớ bị tụt đường huyết một chút nên mới chậm trễ, xin lỗi nhé."

Kéo ghế đi, hai người vừa đi vừa cười, rời khỏi tầng năm.

Trong lớp học trống trải, người đàn ông ngẩng đầu lên.

"Thật là... bực mình."

Một tia cảm xúc tối tăm chớp lóe trong mắt hắn, sắc mặt cũng thay đổi theo.

Hắn nhắm mắt lại, dừng lại vài giây, khi mở ra lần nữa thì vẻ xấu xa đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự lãnh đạm, trống rỗng.

Chỉnh lại áo hoodie, hắn từng bước đi ra khỏi phòng.

Tan học, Phong Dao chào tạm biệt Chúc Kiều Kiều rồi rời khỏi trường.

【Độ hảo cảm của khí vận chi tử +10, xin ký chủ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến một.】

Phong Dao chỉ cảm thấy huyệt thái dương nhói lên.

Bên phía Cố Lệ thì chẳng có tiến triển gì, còn cái tên có gương mặt giống hệt hắn kia thì suýt nữa đã ăn sạch cậu rồi.

Cái mẹ gì vậy trời?!

Chẳng lẽ cậu công lược nhầm người rồi? Có khi nào kẻ điên kia mới thật sự là phản diện?

【Hệ thống, cậu chắc chắn Cố Lệ là phản diện chứ? Có khi nào thật ra phản diện là một người khác chỉ có khuôn mặt giống Cố Lệ không?】

Hệ thống quả quyết lắc đầu: 【Không thể nào đâu ký chủ, trên người phản diện có dấu hiệu đặc biệt, hệ thống bọn tôi thấy rõ ràng lắm.】

Sự nghi hoặc trong lòng Phong Dao càng lúc càng lớn, đầu óc cũng như bị một mớ tơ rối quấn chặt.

Vừa đến cổng trường, Phong Dao đã nhìn thấy chiếc xe sang màu đen nổi bật.

Mở cửa xe, cậu hơi khựng lại.

Cố Lệ cũng ngồi trong xe.

Chẳng lẽ là đến đón mình?

"Cố tiên sinh..." Phong Dao nhỏ giọng chào.

Cố Lệ chỉ liếc cậu một cái, rồi cúi đầu tiếp tục công việc trên tay.

【Giá trị cấm kỵ của phản diện +1】

Phong Dao: ?

Cậu đã làm gì đâu? Sao tự nhiên điểm cấm kỵ lại tăng vậy?!

Liếc sang ngón tay Cố Lệ, miếng băng cá nhân vẫn dán y nguyên, không xê dịch.

"Tối nay em có bài tập, em lên phòng làm trước ạ."

Về đến biệt thự, Phong Dao đeo cặp đi thẳng lên lầu.

Cố Lệ khẽ gật đầu.

Đến lúc trời tối, cuối cùng Phong Dao cũng hoàn thành bài tập, cậu duỗi người một cái.

Cởi quần áo bước vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn, Phong Dao bất giác rùng mình.

Chuyện xảy ra trong bồn tắm đêm đó... hoàn toàn không phải mơ.

Nhớ lại những lời người đàn ông nói trong lớp học, Phong Dao siết chặt thành bồn.

'Bốp —'

Đèn trong phòng tắm đột ngột tắt phụt, cả gian phòng lập tức chìm vào bóng tối đặc quánh.

Mất điện?

Phong Dao bất an bám lấy thành bồn, định rời khỏi bồn tắm.

'Sột soạt.'

Lượng nước trong bồn bất chợt dâng lên, Phong Dao trợn to mắt.

"Chạy đi đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me