[ĐM/HOÀN] (Quyển 1) [Mau Xuyên] Mỹ nhân tuyệt sắc bị giấu kín
Chương 6: 🍓
Chương 6: 🍓 Những ngón tay lạnh băng nhẹ nhàng vỗ lên má cậu, như một lưỡi dao được rèn từ hàn ý.Cơ thể Phong Dao run rẩy đến mức không ra hình dáng gì nữa.Chỉ trong thoáng chốc, hơi thở của người đàn ông phía sau cậu trở nên rối loạn. Phong Dao thậm chí còn nghe thấy tiếng hắn nuốt nước bọt.Người đàn ông buông tay ra, sát ý đỏ rực nơi đáy mắt—thứ vừa rồi gần như muốn róc từng mảnh thịt cậu mà nuốt vào bụng—mới dần dần tản đi.Trong đôi mắt đỏ ngầu kia cuộn trào cảm xúc phức tạp, đến mức Phong Dao cũng nhất thời không phân biệt được.Rõ ràng là gương mặt giống hệt Thập Lý Dục, nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược.【Độ hảo cảm Ma Tôn +10, thuộc tính ẩn đang gia tăng.】Thông báo của hệ thống khiến Phong Dao khựng lại một chút.Cái gọi là thuộc tính ẩn thực sự rất khó phân biệt rõ ràng, dù sao cũng chẳng ai biết nó là tốt hay xấu. Cứ tiếp tục thế này, cậu vẫn là người chịu thiệt thôi."Ha, yếu đuối thế kia mà cũng tỏ ra nhạy cảm thật đấy."Phong Dao trong lòng gần như muốn đào mồ mả tổ tiên nhà Ma Tôn lên mà chửi, nhưng đối mặt với sự chênh lệch sức mạnh tuyệt đối, cậu chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn."Ta tu vi thấp kém, dĩ nhiên không thể so với Ma Tôn thiên tư trác tuyệt."Tu vi của cậu đã bị phong ấn hoàn toàn, trừ khi gặp nguy hiểm đến tính mạng thì mới bắt buộc phá phong, nếu không tuyệt đối không bị phát hiện.Nghĩ đến đây, Phong Dao lại thả lỏng đôi chút."Kinh mạch rối loạn, linh khí mỏng manh, nhưng linh căn vẫn tính là thuần khiết. Trước khi đến Linh Vân Tông, ngươi từng tu tiên?"Ngữ khí của người đàn ông có vẻ hứng thú, giọng nói hơi cao lên một chút, ngay cả lực đạo cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.Hơi thở Phong Dao khựng lại. Ký ức thuộc về thân thể này trào lên cuồn cuộn như thác lũ.Sắc mặt cậu tái nhợt, ngón tay co rút lại, hiển nhiên là nhớ đến chuyện vô cùng kinh khủng.Cậu nhớ ra rồi, vì sao cậu lại là đệ tử ngoại môn.Trước kia cậu luôn sống ở một ngôi làng nghèo đói, lạc hậu. Một tán tu bị thương rơi xuống làng tình cờ phát hiện cậu có linh căn, thế là tiện tay vứt ít bạc ra mua cậu đi.Gã dùng cậu luyện đan, rút máu và linh khí trong kinh mạch để tu luyện.Thậm chí cuối cùng còn định dùng cậu làm lô đỉnh...Nhận ra sự sợ hãi của Phong Dao, Ma Tôn chắp tay lại, đặt lên trán cậu, cưỡng ép dò xét đoạn ký ức kia.Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, bầu không khí ái muội trong phòng đột nhiên trở nên nặng nề."Không ngờ ngươi còn có quá khứ thế này, thú vị đấy."Phong Dao há miệng định nói gì đó, nhưng vừa nghĩ đến khuôn mặt xấu xí đầy dục vọng và ánh mắt tham lam kia đã khiến cậu buồn nôn.Nếu không phải đệ tử Linh Vân Tông đi ngang qua ngọn núi nơi tên tán tu kia ẩn náu, phát hiện được dao động linh khí từ cậu, thì có lẽ cậu đã sớm mất sạch trong trắng rồi.Cằm bị nắm lấy, một nụ hôn rơi xuống môi Phong Dao.Không mang theo ý nghĩa gì đặc biệt, người đàn ông ôm lấy eo cậu dường như chỉ đơn giản là muốn hôn.Phong Dao khẽ mở mắt, nhìn gương mặt gần trong gang tấc. Nếu người đẹp trai thế này mà muốn ngủ với mình... thì cũng không phải không được."Tập trung vào ."Người đàn ông liếc nhìn Phong Dao một cái, giọng điệu thản nhiên.Phong Dao lập tức hoàn hồn, ôm chặt lấy cổ hắn. Đùa gì chứ, Thập Lý Dục thì ngầm điên, tên này là điên rõ ràng luôn.Lúc tỉnh lại, Phong Dao phát hiện bên giường mình có một người đang đứng.Ngẩng đầu nhìn lên, cậu lập tức va vào đôi mắt đỏ như máu kia. Trong khoảnh khắc ấy, Phong Dao suýt nữa bị dọa chết."Ta... ta..." Phong Dao mở miệng định nói, nhưng cổ họng bỗng nghẹn lại.Không đúng.Ma Tôn bây giờ và tối qua hoàn toàn là hai người khác nhau.Người đàn ông trước mặt có vẻ lạnh nhạt và xa cách, đôi mắt đỏ ấy mang theo hứng thú và sự lạnh lùng. Rõ ràng là hai cảm xúc mâu thuẫn, tại sao lại có thể đồng thời xuất hiện trong cùng một đôi mắt?Hắn không bị phân liệt thật chứ?"Chuyện xảy ra tối qua, ta sẽ không tiết lộ nửa lời. Xin Ma Tôn cho phép ta trở về.""Trở về?" Giọng nói trầm khàn vang lên từ đỉnh đầu. Ma Tôn cúi người, nâng cằm Phong Dao lên."Ngươi đã đoạt tinh nguyên của bản tọa, lại còn mơ tưởng trở về tiên môn?"Giọng điệu tràn ngập uy hiếp khiến Phong Dao vô thức nuốt nước bọt. Lại là áp lực khiến người ta khó thở này.Phong Dao hoàn toàn không nghi ngờ, chỉ cần cậu gật đầu, hắn sẽ lập tức giết cậu ngay tại chỗ."Ta chỉ là đệ tử ngoại môn Trúc Cơ... Dù ngài giữ lại ta cũng chẳng có ích gì." Phong Dao cúi đầu, cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn.Cơ thể bị bế lên, Phong Dao theo phản xạ ôm lấy cổ người đàn ông."Có ích hay không, là ta nói mới tính." Giọng người đàn ông lạnh lùng, gần như không mang theo chút cảm xúc.Cảm giác kỳ lạ vừa bị đè nén lại dâng lên trong lòng Phong Dao.Không đúng, sao tên Ma Tôn này lại kỳ lạ thế?【Tiểu Linh, ở đây có nhân vật quan trọng không?】【Có!】Tiểu Linh lập tức gật đầu xác nhận.Khóe môi Phong Dao cong lên.Có cơ duyên, thế thì còn đi đâu nữa?Vừa hay bên Linh Vân Tông, Thập Lý Dục vẫn đang tìm cậu khắp nơi, giờ trốn ở đây tạm cũng được.Đợi thời cơ chín muồi rồi lẻn về cũng không muộn. Biết mình nên làm gì, Phong Dao một lần nữa tập trung vào người đàn ông trước mặt.Không biết vì sao, dù hiện giờ đang được hắn ôm trong lòng...... Ma Tôn lúc này lại toát ra một cảm giác lãnh đạm đến mức vô dục vô cầu.Thế nhưng ánh mắt nhìn cậu lại ẩn chứa một cơn cuồng nhiệt mơ hồ, như bị đè nén.Cảm xúc hắn rất mâu thuẫn.Cảm giác kỳ quái trong lòng lại dâng lên.Ma Tôn bế cậu tới bên một hồ nước, rồi thả thẳng cậu xuống. Dòng nước ấm áp bao lấy cơ thể, Phong Dao cảm thấy chưa bao giờ thoải mái đến vậy.Khẽ nheo mắt, môi cậu cong lên như một con mèo lười đang tận hưởng cảm giác tắm suối.Làn da trắng nõn dưới làn nước lấp loáng, nhìn qua có vẻ mời gọi, nhưng lại như đang cố tình từ chối.Yết hầu người đàn ông chuyển động, ánh mắt dời đi chỗ khác, giọng nói thấp trầm: "Suối này có thể tẩy tạp chất trong kinh mạch, có ích cho ngươi."Phong Dao tựa lên bờ suối, nhìn hắn cười rạng rỡ: "Đa tạ tôn chủ."Người đàn ông không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu một lúc rồi lập tức rời đi.Cho đến khi khí tức cuối cùng biến mất, nụ cười trên môi Phong Dao mới tắt hẳn. Tại sao trong lãnh địa của Ma tộc lại có linh tuyền? Lại còn đưa cậu đến tẩy tạp chất trong kinh mạch?Phải biết rằng ở đây, tiên và ma là hai thế lực không đội trời chung.Ma Tôn lại là đỉnh cao trong giới Ma tộc, lý nào lại làm ra chuyện như vậy?Không hiểu sao, trong đầu Phong Dao bỗng hiện lên một suy đoán táo bạo.Bây giờ hắn, càng giống Độ Ngọc Tiên Quân thật sự...Nhưng làm sao Độ Ngọc Tiên Quân có thể là người có đôi mắt đỏ? Vì sao lại xuất hiện ở Ma giới?Nếu nghĩ kỹ lại thì Thập Lý Dục ở Linh Vân Tông, khi hắn có ánh mắt chơi đùa, tà ác... lại càng giống Ma Tôn.Chẳng lẽ hai người bị đoạt xá rồi?Không đúng.Ánh mắt Ma Tôn nhìn cậu tuy lạnh nhạt, nhưng sự cuồng nhiệt và ám muội sâu trong đáy mắt vẫn chưa biến mất.Giống như bị ép phải đè nén xuống vậy.Cậu từng đi qua nhiều thế giới, gặp đủ mọi loại người, rất nhạy cảm với cảm xúc.Thứ cảm xúc này không thể giả được.Thân phận của hai người này, thoáng cái trở nên đầy bí ẩn.Ngâm mình trong suối, Phong Dao nhắm mắt ngồi thiền, đưa hết tạp chất trong cơ thể ra ngoài.Khi mở mắt ra, ánh mắt cậu đã trong trẻo, sáng rõ. Cơ thể đau nhức cũng đã đỡ hơn nhiều.Bước ra khỏi hồ, Phong Dao nhìn bộ y phục đã được chuẩn bị sẵn, bấm một pháp quyết mặc vào người.Vừa định rời đi, cậu đột ngột dừng bước.Cậu hoàn toàn không quen nơi này, cũng không biết phải đi đường nào. Lỡ đâu đi nhầm vào nơi không nên thấy rồi bị người ta giết người diệt khẩu thì sao?Đang còn băn khoăn, gần đó bỗng truyền đến tiếng xì xào."Nghe chưa? Tối qua là đêm Sóc Nguyệt, Tôn chủ đại nhân mang một đệ tử tiên môn về đấy.""Biết rồi chứ, nghe mấy Ma Tướng canh đêm bảo, đèn Minh trong tẩm điện sáng suốt một đêm liền.""Không hổ là Tôn chủ đại nhân, ngay cả chuyện trên giường cũng mạnh mẽ như vậy!"Tai Phong Dao gần như lập tức đỏ bừng lên.Cái này... cái này mà cũng đem ra bàn tán được sao?!Bị mấy lời đó gợi lại, tất cả những chuyện xảy ra tối qua, kể cả việc cậu xấu hổ đến mức bắt chước chó con kêu rên, đều ùa về."Nghe cái gì vui vậy, hửm?"Giọng nói lười biếng vang lên bên tai, cơ thể cậu lập tức bị ôm trọn vào lòng. Còn chưa kịp trả lời, thanh âm mang ý cười kia lại vang lên."À, thì ra là đang lén nghe ta."Ngón tay hắn gẩy nhẹ cổ áo Phong Dao: "Bộ đồ này, không phải để mặc bây giờ đâu."Phong Dao sửng sốt. Không phải mặc bây giờ, vậy là...Một cảm giác bất an lập tức ập tới...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me