TruyenFull.Me

[ĐM/HOÀN] (Quyển 1) [Mau Xuyên] Mỹ nhân tuyệt sắc bị giấu kín

Thế giới 2: Bé đáng thương bị tên điên hai nhân cách đùa giỡn - Chương 1: 🌈

bonggg_ne

Thế giới 2: Bé đáng thương bị tên điên hai nhân cách đùa giỡn

Chương 1: 🌈

"Thế giới tiếp theo... đừng làm tôi thất vọng."

Linh hồn cậu đã hoàn toàn rời khỏi thế giới đó.

【Ký chủ, lần này cậu làm quá tuyệt vời luôn ấy!】

Hệ thống có chút nịnh nọt mà tán dương Phong Dao.

Nó không ngờ ký chủ nhìn ngốc ngốc vậy mà vào thời khắc cuối cùng lại lật ngược ván cờ.

Đúng là người chơi trình độ cao thường xuất hiện dưới dạng con mồi!

【Nhưng mà ký chủ à, hình như cậu kích thích phản diện hơi quá rồi, tôi vừa tra thì chỉ số "thuộc tính chưa xác định" của hắn đang tăng vọt.】

【Thuộc tính chưa xác định? Là gì vậy?】Phong Dao cau mày, nghi hoặc hỏi.

【Chính là loại thuộc tính đến cả hệ thống chúng tôi cũng không kiểm tra được, nếu chỉ số này quá cao thì sẽ rất bất lợi cho ký chủ.】

Nghĩ lại câu mình nói cuối cùng, Phong Dao đột nhiên mềm nhũn hai chân.

【Tôi giả bộ diễn xong rồi, mẹ nó sao cậu không nói sớm chứ?!】

【Thế giới tiếp theo tải xong, độ tương thích linh hồn 100%, bắt đầu truyền tống...】

Sau một lực hút mạnh mẽ kèm cảm giác chóng mặt dữ dội, Phong Dao mở mắt.

Trước mặt cậu là một căn phòng cũ kỹ, chật hẹp, bên trong chất đầy đủ loại tạp vật.

Cậu đứng trong phòng, hơi lúng túng siết chặt các ngón tay.

Một người đàn ông mặc vest, đầu tóc chải chuốt không chê vào đâu được đang đứng trước mặt cậu, giọng điệu khách sáo nhưng lạnh lùng.

"Phiền cậu thu dọn những vật dụng cần thiết, chúng ta chuẩn bị về rồi."

Phong Dao ngẩng đầu nhìn người đàn ông đeo kính gọng vàng trước mặt, khẽ gật đầu: "Vâng, làm phiền anh rồi."

Người đàn ông không nói thêm gì, chỉ xoay người ra khỏi phòng: "Tôi đợi cậu ở ngoài."

Cánh cửa phòng đóng lại, Phong Dao lặng lẽ đánh giá căn phòng nhỏ tồi tàn trước mặt.

Thân phận lần này của cậu đúng là hơi... máu chó thật.

Một chiếc xe tải mất kiểm soát lao lên vỉa hè, cha ruột thân thể này vì cứu người mà tử vong ngay tại chỗ.

Mẹ "cậu" vì không chịu nổi cú sốc nên bị trầm cảm nặng, tháng trước cũng đã qua đời.

Người phụ nữ năm xưa được cha "cậu" cứu sống, sau khi biết tình cảnh của cậu thì động lòng trắc ẩn, quyết định đón cậu về nuôi dưỡng.

Hiện giờ, người đến đón cậu đang đợi ngoài cửa.

Phong Dao chỉ cầm theo vài bộ quần áo rồi rời khỏi phòng.

Xe chạy thẳng về hướng ngoại ô, Phong Dao nhìn căn biệt thự to quá sức tưởng tượng trước mặt - chắc phải sánh ngang với trang viên - bất giác nuốt nước miếng.

Ở kiếp trước, dù cậu có làm khỉ gõ máy tính cả đời cũng không mua nổi nơi như thế này.

Đứng trước cổng lớn của biệt thự, Phong Dao hít sâu một hơi.

Cậu nhẹ tay đẩy cửa chính, giọng nói khẽ vang lên, ánh mắt cụp xuống: "Làm phiền rồi."

Ngồi trên ghế sofa, Phong Dao nắm chặt hành lý trong tay, sự căng thẳng được biểu lộ rõ ràng.

Phu nhân Cố nhìn thân thể gầy yếu đáng thương vì thiếu dinh dưỡng lâu ngày của cậu, trong mắt hiện lên chút áy náy xen lẫn xót xa.

"Từ nay về sau con cứ yên tâm sống ở đây, chuyện ăn ở học hành đều do bác lo liệu."

Nghe vậy, Phong Dao chậm rãi ngẩng đầu, giọng rất nhỏ nhẹ: "Cảm ơn bác ạ."

"Chắc con chưa ăn gì phải không? Bác bảo người đưa con lên thay đồ rồi xuống ăn cơm nhé."

Phong Dao đang định đồng ý thì từ cửa bỗng truyền đến tiếng mở khóa.

Một bóng người cao lớn, thon dài đứng ở lối vào. Người đàn ông mặc vest phẳng lì, ánh mắt lạnh lẽo đến chết lặng.

Thấy người đó, phu nhân Cố chậm rãi đứng dậy.

Bà đẩy nhẹ Phong Dao về phía người đàn ông ấy, dịu dàng giới thiệu: "Đây là con trai bác, Cố Lệ. Thường ngày bác không có nhà, có chuyện gì con cứ tìm nó là được."

Phong Dao chậm rãi đưa tay ra, giọng khẽ mang theo vẻ rụt rè: "Chào, chào anh, em là Phong Dao."

Ánh mắt người đàn ông hờ hững lướt qua gương mặt Phong Dao, một loại áp lực vô hình như muốn bóp nghẹt hơi thở ập tới.

Ánh nhìn ấy – của một kẻ ở vị trí cao thượng đánh giá người khác – khiến lòng bàn tay Phong Dao ướt đẫm mồ hôi, cánh tay giơ ra cũng bắt đầu run lên.

Người đàn ông vẫn đứng yên không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn cậu chăm chú.

Ngay lúc Phong Dao nghĩ hắn ghét mình, định thu tay lại thì tay bỗng bị nắm lấy.

Bàn tay lạnh, xương khớp rõ ràng bao trọn lấy tay cậu một cách vừa khít.

Không biết có phải ảo giác không, đầu ngón tay hắn dường như còn khẽ vuốt ve tay cậu.

Một cảm giác kỳ quái, lệch lạc lập tức bò dọc sống lưng, Phong Dao vội quay đầu nhìn thì phát hiện người đàn ông đã buông tay.

"Con về đúng lúc lắm, mau dẫn cậu bé lên phòng làm quen đi."

Cố Lệ không nói gì, chỉ xoay người bước đi trước lên lầu.

Phong Dao vội vàng rón rén đi theo phía sau.

Đứng trước cửa phòng bên phải tầng ba, người đàn ông chỉ tay vào cánh cửa, giọng lạnh nhạt, xa cách: "Đây là phòng của cậu."

"Cảm ơn anh." Phong Dao cúi đầu thật sâu, rồi đẩy cửa bước vào.

Một phòng ngủ thôi mà còn rộng hơn cả căn nhà cũ của cậu.

Mở tủ quần áo, nhìn bộ đồ đã được chuẩn bị sẵn bên trong, cậu tùy tiện lấy ra một chiếc áo thun trắng.

Vừa cởi đồ trên người ra, Phong Dao chợt rùng mình.

Cảm giác lạnh dính bám trên lưng như thể bị kim châm khiến cậu hoảng hốt quay đầu.

Trong phòng không có ai cả, cửa còn đóng kín.

Thân thể trắng trẻo mảnh mai khẽ run nhẹ trong không khí, Phong Dao luống cuống mặc áo vào, nuốt nước miếng đầy bất an.

Chắc chỉ là ảo giác thôi?

Cậu vừa mở cửa ra, Cố Lệ đã đứng chờ ngay trước cửa, sắc mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.

Thấy Phong Dao ra, hắn lại đi trước dẫn đường xuống lầu.

Khác với sự lạnh lẽo âm u của Tống Sát, Cố Lệ giống như không hứng thú với bất cứ thứ gì, nhưng lại có thể xử lý chuyện đời một cách ung dung.

【Hệ thống, Cố Lệ là phản diện à?】

【Phải rồi ký chủ, hắn chính là mục tiêu cậu cần quyến rũ!】

Nhìn tấm lưng rộng eo hẹp của Cố Lệ, Phong Dao bắt đầu thấy đau đầu.

Trường hợp này... đúng là khó nhằn thật...

Khi cậu xuống tới nơi, phu nhân nhà họ Cố đã không thấy đâu nữa.

"Phu nhân có việc phải ra ngoài, dặn ngài nếu muốn ăn gì thì cứ nói với quản gia." Người đàn ông ra đón Phong Dao hơi cúi người, khẽ nói.

Trước bàn ăn rộng lớn chỉ có hai người là cậu và Cố Lệ, bầu không khí lạnh lẽo và gượng gạo bao trùm cả căn phòng.

Thấy đủ món ngon bày biện trên bàn, Phong Dao cầm đũa bắt đầu ăn lấy ăn để như bão quét.

Một ánh mắt nóng bỏng, mang theo hứng thú cứ nhìn chằm chằm vào cậu. Bàn tay đang cầm đũa của cậu khựng lại, Phong Dao ngẩng phắt đầu lên.

Cố Lệ đang cúi đầu chậm rãi ăn, động tác tao nhã.

Nhận ra ánh nhìn của Phong Dao, hắn nhướng mắt, lạnh nhạt liếc cậu một cái. Bắt gặp đôi mắt đen tuyền lạnh lẽo ấy, Phong Dao vội rụt cổ cúi đầu xuống.

Đầu lưỡi liếm nhẹ vệt kem dính ở khóe môi, vẻ mặt cậu mơ hồ.

Lại là ảo giác nữa sao?

Cố Lệ ăn xong thì rời khỏi phòng ăn ngay, như thể chẳng bận tâm chút nào đến Phong Dao đang ngồi đó.

Phong Dao một mình cũng ngại ngồi ăn tiếp, bèn húp vội vài miếng rồi đứng dậy theo lên lầu.

Đứng trước dãy phòng, vẻ mặt Phong Dao cứng lại.

Phòng mình... là cái nào ấy nhỉ?

Chắc là phòng này?

Cậu nắm tay nắm cửa, chậm rãi đi vào.

Phòng tối om, không bật đèn, mà cậu cũng chẳng tìm thấy công tắc ở đâu.

Thấy ánh sáng từ trong phòng tắm hắt ra, cậu liền vô thức đi vào.

Hơi nước mờ mịt phủ khắp phòng tắm, Phong Dao nhìn cảnh trước mắt mà suýt nữa chảy máu mũi.

Tấm lưng rắn chắc với từng bắp cơ rõ ràng, người đàn ông tựa tay lên thành bồn tắm, thả lỏng cơ thể. Mái tóc đen bị nước làm ướt đẫm.

Nghe thấy tiếng kêu khẽ, người đàn ông mở mắt, liếc nhìn cậu qua khóe mắt.

"Xin lỗi, em vào nhầm phòng rồi!" Phong Dao cúi đầu thật sâu, xoay người bỏ chạy.

Cậu chạy vội vàng nên không để ý giẫm phải nước. Phong Dao trượt ngã, quỳ sụp ngay xuống đất.

Cậu lồm cồm đứng dậy, khập khiễng chạy ra khỏi phòng tắm.

Về đến phòng mình, nhìn áo trên người đã ướt sũng, Phong Dao thở dài mệt mỏi, cởi đồ ra.

Cậu vào phòng tắm, tắm sơ rồi thay đồ ngủ, chui vào chăn.

Trong không khí thoang thoảng mùi hương ngọt lịm, Phong Dao chỉ thấy mí mắt nặng trĩu, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Lạ thật... rõ ràng là cậu đâu có buồn ngủ...

'Két ——'

Cửa phòng bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra, bóng người cao lớn đứng nơi đầu giường, từ trên cao cúi xuống nhìn cậu thiếu niên đang ngủ say.

Phong Dao rùng mình một cái vì lạnh, muốn cử động nhưng phát hiện mình chẳng thể nhúc nhích nổi.

Có ai đó... đang chạm vào cậu.

Ý thức cực kỳ tỉnh táo, nhưng mặc cho Phong Dao cố gắng thế nào, cậu vẫn không thể mở mắt.

"Trông em lúc này... đẹp thật đấy..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me