[ĐM/HOÀN] (Quyển 1) [Mau Xuyên] Mỹ nhân tuyệt sắc bị giấu kín
Thế giới 3: Thiếu niên bị xúc tu cưỡng ép play - Chương 1: 🌙
Thế giới 3: Thiếu niên bị xúc tu cưỡng ép play Chương 1: 🌙【Ký chủ, lần này cậu hoàn thành nhiệm vụ giỏi quá đi mất! Cuối cùng còn có cú lật ngược tình thế nữa chứ!】Hệ thống trợn to mắt, nhìn Phong Dao đầy vẻ sùng bái.Phong Dao chỉ khẽ cười, không nói gì.Dù linh hồn nhẹ hẫng chẳng có cảm giác thật, nhưng vừa nghĩ đến sự điên dại của người đàn ông kia, cậu vẫn không nhịn được mà rùng mình một cái.【Giá trị hắc hóa của phản diện dường như lại tăng lên rồi, hai thế giới cộng dồn vào sẽ tích tụ trên thân thể tiếp theo, ký chủ phải cẩn thận đấy.】Ngay trước khi mất đi ý thức, hệ thống dường như còn nói gì đó, nhưng Phong Dao đã hôn mê, chẳng nghe rõ chữ nào."Phong Dao, tan học rồi."Có ai đó khẽ chạm vào người cậu. Phong Dao mệt mỏi mở mắt ra.Ngồi thẳng dậy khỏi bàn học, ánh mắt cậu lướt một vòng xung quanh lớp, cuối cùng dừng lại trên người đang đứng trước mặt.Trong đáy mắt cậu hiện lên một tia sửng sốt, nhưng rất nhanh đã thu lại.Thiếu niên đó có gương mặt dịu dàng, nơi khóe môi luôn mang theo nụ cười ôn hòa."Xin lỗi, tớ ngủ hơi lâu." Phong Dao đứng dậy, nghiêng người nhường đường cho đối phương rời đi.Người ngồi cạnh cậu chính là khí vận chi tử của thế giới này — Giang Kỷ.Nghe vậy, Giang Kỷ cũng không vội rời đi: "Nếu thấy không khỏe thì nhớ xin phép giáo viên, đừng cố gắng quá sức."Phong Dao khẽ gật đầu, nở nụ cười lịch sự: "Cảm ơn cậu, bạn học Giang."Chờ Giang Kỷ rời đi, Phong Dao mới lại gục đầu xuống bàn, khẽ nhíu mày.Không đúng...Giang Kỷ đáng lẽ chẳng thân quen gì với cậu mới phải, sao nãy nói chuyện lại như thể quen biết từ lâu vậy?【Hệ thống, tôi và Giang Kỷ là quan hệ gì thế? Bọn tôi thân lắm à?】【Ký chủ, hiện tại cậu và Giang Kỷ là bạn cùng bàn! Vị trí mới được phân hôm qua, bình thường không đến mức thân thiết vậy đâu mà...】Hệ thống sờ cằm, tỏ vẻ nghi hoặc.Phong Dao nhắm mắt lại, nhanh chóng kết hợp bối cảnh thế giới này với ký ức của mình.Giang Kỷ trong thế giới này là kiểu học bá dịu dàng, cư xử khiêm tốn lễ phép, quan hệ xã hội cực tốt.Nghĩ vậy thì cuộc nói chuyện vừa rồi đúng là hợp lý. Bản thân Giang Kỷ vốn đã là người dịu dàng rồi.Một tiếng thở khẽ vang lên từ phía sau khiến Phong Dao giật mình.Theo phản xạ quay đầu lại, Phong Dao phát hiện sau lưng mình còn có một người đang gục xuống bàn.Thiếu niên đang gục đầu kia chầm chậm ngẩng lên, Phong Dao cũng mở to mắt theo từng đường nét gương mặt lộ ra của cậu ta.Tựa như tác phẩm nghệ thuật được tạo tác tinh xảo nhất của tạo hóa, từng đường nét đều đẹp đến mức cực hạn.Đôi mắt xanh thẳm như băng tuyết vĩnh cửu không tan, ánh lên thứ ánh sáng mê hoặc đầy nguy hiểm.Phong Dao cứ thế nhìn chằm chằm vào cậu ta, đến nỗi quên cả thở trong chốc lát.【Giá trị cấm kỵ của phản diện +1】Âm thanh điện tử bất ngờ vang lên kéo thẳng thần trí Phong Dao về thực tại, đồng tử cậu đột ngột co lại.Hắn là phản diện?!Thiếu niên chống cằm, khẽ mỉm cười mà nhìn cậu."Cứ nhìn tớ như vậy... cậu có chuyện gì à?"Phong Dao lắp bắp: "À... không có gì, chỉ là muốn nhắc cậu tan học rồi."Người kia nghe vậy thì đứng lên, vươn vai một cách lười nhác."Vậy thì cùng đi ăn cơm nhé." Thiếu niên cười với cậu, mở lời.Phong Dao nhìn vào đôi mắt kia, như thể bị mê hoặc, gật đầu: "Ừ."Hai người sóng vai bước vào căn-tin. Gần như ngay khi vừa đặt chân tới, ánh mắt từ khắp nơi đã đổ dồn về phía họ.Tiếng xì xào vang lên khắp nơi."Sang Liệt sao hôm nay lại tới căn-tin ăn cơm thế?""Không biết nữa, nói thật thì cái mặt này của Sang Liệt đúng là đỉnh thật đấy, đẹp tới mức ăn thay cơm được luôn.""Người đứng cạnh cậu ấy là ai vậy? Bạn à?""Không thể nào, ăn mặc quê mùa thế kia mà đòi là bạn của Sang Liệt à? Thật xui xẻo, ảnh hưởng cả việc ngắm trai đẹp của tớ."Từng câu từng chữ lọt vào tai Phong Dao không sót chữ nào.Xui xẻo?Phong Dao cong môi cười nhạt.Khen cậu đẹp không ít người từng nói, nhưng mắng cậu xui xẻo thì đúng là lần đầu tiên nghe thấy."Xin lỗi, cậu cứ ăn trước đi, tớ xin phép một chút." Phong Dao lễ độ gật đầu với Sang Liệt, rồi sải bước về phía mấy người vừa bàn tán.Cậu xắn tay áo đồng phục, lộ ra cổ tay trắng trẻo mảnh mai, ngón tay thon dài khẽ gõ nhịp trên mặt bàn.Thiếu niên vén tóc mái lên, để lộ nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt, sau đó nở nụ cười lạnh như băng, ánh mắt lướt qua từng người."Vừa nãy mấy cậu đang nói về tớ à? Xin lỗi, nhỏ quá tớ không nghe rõ."Vài nữ sinh còn đang nói xấu cậu lập tức câm nín khi nhìn rõ mặt Phong Dao, sắc mặt trắng bệch."Bọn... bọn tớ chỉ tiện miệng nói thôi... đâu có mắng cậu..." Giọng yếu ớt như thể muốn che giấu sự chột dạ, thậm chí chẳng dám nhìn thẳng vào Phong Dao.Phong Dao đứng thẳng dậy, nụ cười giả tạo trên mặt cũng tan biến."Vậy à, xem ra là tớ hiểu lầm rồi. Hy vọng lần sau sẽ không còn là hiểu lầm nữa. Dù sao giữa chốn đông người mà vạch mặt nhau thì cũng khó coi lắm, đúng không?"Không đợi họ trả lời, Phong Dao xoay người rời đi, nhẹ nhàng để lại một câu: "Mấy bạn ăn ngon nhé, tớ không quấy rầy nữa."Thiếu niên đứng ngoài cửa đã biến mất không thấy bóng dáng, Phong Dao cũng chẳng buồn quan tâm hắn đi đâu.Sau khi lấy cơm, cậu tùy ý chọn một chỗ ngồi rồi bắt đầu ăn.【Hảo cảm của khí vận chi tử +10】【Giá trị cấm kỵ của phản diện +10】Tay cầm thìa khựng lại, sắc mặt Phong Dao cứng đờ.Gì thế này, chỉ đi căn-tin thôi mà sao cả hai tên kia đều tăng chỉ số?【Nhiệm vụ chính đã mở, xin ký chủ trong vòng một tuần phải theo dõi và tìm cách thâm nhập vào nhà phản diện.】Miếng cơm suýt nữa làm Phong Dao nghẹn chết.Lần trước bị phản đòn khi theo dõi còn chưa đủ thảm à, giờ lại bắt cậu lén lút chui vào nhà hắn?!Rời khỏi căn-tin, Phong Dao đi vào nhà vệ sinh trong tòa nhà dạy học rửa mặt. Nhìn vào gương, cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao mấy người kia lại bảo cậu xui xẻo.Tóc mái dày rũ rượi che gần hết đôi mắt, khiến cả gương mặt toát ra vẻ âm u, lập dị.Thân thể gầy gò khoác trên mình bộ đồng phục rộng thùng thình, chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến người khác cảm thấy như một kẻ kỳ quái."Xem ra lần này đúng là hơi phiền rồi..." Phong Dao vuốt ngược phần tóc mái nặng nề lên, lộ ra gương mặt tinh xảo, khẽ thở dài.Vừa định dời mắt khỏi gương, đồng tử màu hổ phách của cậu chợt co rút dữ dội.Phong Dao bất thình lình quay đầu nhìn về phía cửa — ngoài trừ chiếc rèm bị gió thổi lay động, chẳng còn gì khác.Cái gì vậy?Vừa rồi cậu rõ ràng nhìn thấy một cái bóng đen lướt qua cánh cửa trong gương.Ảo giác ư?Bị dọa cho giật cả mình, tim Phong Dao đập như trống trận. Một lúc sau cậu mới bình tĩnh lại, vén rèm bước ra ngoài.Ngẩng đầu nhìn về phía lớp học, hình như có ai đó bước vào trong. Phong Dao bước theo, phát hiện chỗ ngồi của mình bị vây kín bởi một nhóm người.Cậu đứng trước bàn, khẽ mở miệng: "Ờm..."Tiếng cười nói đang vây quanh Giang Kỷ và Sang Liệt bỗng im bặt. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Phong Dao.Không khí chợt trở nên yên ắng đến chết lặng, như thể cậu là kẻ không mời mà đến, phá vỡ bầu không khí hòa hợp của họ.Nhưng rõ ràng, cậu mới là chủ nhân của chỗ ngồi này.Đã vậy, tại sao phải chột dạ?Chưa kịp nói thêm gì, đám bạn học đang vây quanh Giang Kỷ và Sang Liệt đã lập tức tản ra.Phong Dao ung dung ngồi xuống ghế của mình, trong lòng không nhịn được mà bật cười. Hai người nổi tiếng nhất lớp lại ngồi cạnh kẻ bị ghét nhất lớp.Đúng là kịch tính."Lúc nãy ở căn-tin tớ đã thấy hết." Giang Kỷ bỗng lên tiếng, Phong Dao theo bản năng nhìn về phía cậu ta.Trên mặt Giang Kỷ vẫn là nụ cười ôn hòa: "Cậu rất dũng cảm."Phong Dao lịch sự cười đáp: "Tớ chỉ làm điều nên làm thôi—"Ghế cậu bị ai đó đá mạnh một cái khiến lời nói bị chặn ngang, thay bằng tiếng kêu khe khẽ.Phong Dao chống tay giữ vững người, theo phản xạ quay đầu lại.Thiếu niên phía sau lúc này đang nhìn cậu bằng ánh mắt đầy áy náy: "Xin lỗi nhé, chân tớ dài quá. Cậu không sao chứ?"Đôi mắt xanh biếc kia như có ánh sáng lấp lánh tỏa ra. Phong Dao nuốt nước bọt, khẽ đáp: "Tớ không sao."Cậu chỉnh lại ghế ngồi cho ngay ngắn, bất chợt cảm thấy rùng mình.Lén liếc thiếu niên đằng sau qua khóe mắt, người kia đang chăm chú nhìn bài tập trên tay, đẹp đến mức yêu mị.Phong Dao thu ánh mắt lại, cúi đầu nhìn vào đề thi trên bàn.Ống quần chợt truyền đến một cảm giác kỳ lạ, như có thứ gì đó đang khuấy động.Cậu vừa định cúi người nhìn thì cơ thể bỗng cứng đờ.Cảm giác ướt át, nhớp nháp dính chặt lấy da thịt, như rắn quấn lấy bắp chân, chậm rãi bò lên.Cái... gì vậy...Đồng tử Phong Dao run lên, cúi đầu nhìn xuống chân.Đồng tử cậu phóng đại cực độ, đầu ngón tay lạnh toát.Xúc tu như có tri giác, nhẹ nhàng ma sát trên da thịt, mang theo cảm giác ngưa ngứa khiến cậu vô thức muốn né tránh.Phong Dao muốn đưa tay ngăn lại nhưng lại sợ hành động đó sẽ bị người khác phát hiện.Đuôi mắt cậu đỏ ửng, các ngón tay siết chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me