[ĐM/HOÀN] (Quyển 1) [Mau Xuyên] Mỹ nhân tuyệt sắc bị giấu kín
Thế giới 4: Tiểu đồ đệ mềm mại của tiên quân bệnh kiều - Chương 1: 🍓
Thế giới 4: Tiểu đồ đệ mềm mại của tiên quân bệnh kiềuChương 1: 🍓【Ký chủ, nhiệm vụ lần này đã hoàn thành viên mãn rồi, thật đúng là trong cái rủi có cái may nha!】Khuôn mặt của Tiểu Linh vẫn còn mang theo vẻ sợ hãi sau cơn sợ hãi, nhưng nhiều hơn là niềm vui không thể giấu được.【À đúng rồi, phần thưởng của vị diện trước đã được cộng vào vị diện tiếp theo rồi! Chỉ cần cậu sang đó là có thể đổi ngay lập tức!】Cảm giác nhớp nháp quanh cổ do xúc tu quấn lấy dường như vẫn còn lưu lại trong ý thức, Phong Dao khẽ mím môi.【Sao người cá lại có thứ như xúc tu thế?】【Ký chủ, cậu đọc kỹ cốt truyện nền đấy chứ?】Tiểu Linh nghiêng đầu nhìn Phong Dao, sau đó chỉ vào bảng thông tin:【Hắn là Hải yêu Siren, người cá chỉ là một hình thái trong số đó thôi.】Phong Dao như bị sét đánh ngang tai.Bảo sao... cậu đã thấy kỳ quặc, người cá nào lại có năng lực mạnh đến vậy, vừa thay đổi vận mệnh người khác, lại còn có thể cải tử hồi sinh.Vì sao cậu cứ có cảm giác Sang Liệt cũng mang theo thân phận gì đó mà vào đây?【Ký chủ ký chủ, không còn nhiều thời gian đâu, chuẩn bị đi vào thế giới tiếp theo nào!】Phong Dao hoàn hồn, khẽ thở dài một hơi, nhàn nhạt mở miệng:【Đi thôi.】Sau cảm giác mất trọng lực dữ dội là cơn đau nhức thấu tim gan.Phong Dao mở mắt, phát hiện mình đang đứng trước một cánh cửa gỗ được chạm khắc tinh xảo, trên tay còn đang bưng một chén trà.【Ký chủ đợi chút, tôi sẽ truyền tải thông tin cơ bản của vị diện này cho cậu.】Ký ức dung hợp quá nhanh khiến Phong Dao suýt chút nữa bóp nát luôn cái chén trong tay.【Gì cơ, thế giới này còn có cả kịch bản?!】Tiểu Linh lật tay tính ngón:【Cái này là cấp trên sắp xếp thêm... bảo là vì cậu biểu hiện quá xuất sắc nên tăng thêm chút độ khó.】Thấy Phong Dao sắp nổi đóa, Tiểu Linh lập tức tiếp lời:【Dĩ nhiên phần thưởng cũng sẽ phong phú hơn rất nhiều!!】Phong Dao siết chặt cái chén, hít sâu mấy lần mới miễn cưỡng đè nén được cơn tức.Thân phận hiện tại của cậu là một nội gián của Ma tộc. Để phòng gián điệp phản bội, tất cả nội gián được cài vào tiên môn đều sẽ bị cho uống kịch độc.Chỉ cần không kịp uống giải dược đúng hạn, linh hồn sẽ tan biến, hồn phi phách tán.Hôm nay chính là ngày độc phát, trong chén trà cậu đang cầm có chứa Xuân Phong Tán.Vì không lấy được tin tình báo, Ma tộc đã chuẩn bị vứt bỏ cậu, mặc cho cậu phát độc mà chết. Nhưng để sống sót, cậu định hạ Xuân Phong Tán cho Độ Ngọc Tiên Quân, người duy nhất đang ở kỳ Độ Kiếp trong Linh Vân Tông.Đáng tiếc Độ Ngọc Tiên Quân đã sớm nhìn thấu ý đồ của cậu, vào khoảnh khắc cậu đưa trà tới, hắn liền lập tức bóp vỡ chén rồi dùng mảnh sứ cứa cổ cậu.Má nó.Cái kịch bản khốn kiếp này là ai sắp xếp vậy?Mở màn liền muốn lấy mạng cậu à?!Cơn đau thấu tim gan ngày càng rõ rệt, nếu không lấy được giải dược, Phong Dao chắc chắn sẽ "toang" ở đây.Nhìn chén trà trên khay, Phong Dao âm thầm lùi về sau nửa bước.Độc phát vẫn còn có thể kéo dài, chí ít cũng cầm cự được tới tối.Nhưng nếu bây giờ cậu thật sự đưa chén trà kia vào, vị Độ Ngọc Tiên Quân trong sạch cao quý kia chắc chắn sẽ lập tức chém đầu cậu như chơi bóng.Vẫn là rút lui rồi tính sau.Nghĩ vậy, Phong Dao xoay người định rời đi cùng khay trà."Là ai đứng ngoài cửa?"Vừa mới nhấc chân, bên trong phòng liền truyền đến một giọng nói lạnh nhạt mà khàn khàn.?Cơ thể Phong Dao vốn định quay đi liền bị tiếng nói kia đóng đinh tại chỗ."Vào đi."Giọng nói lạnh nhạt dịu dàng lại vang lên, rơi thẳng vào tai Phong Dao.Với năng lực của cậu thì căn bản không thể thoát khỏi thần thức của Độ Ngọc Tiên Quân, lúc này mà chạy là chết chắc.Chạy ngay trước mặt hắn càng khả nghi hơn.Cắn răng nhấc chân bước vào, Phong Dao im thin thít đứng yên ở cửa."Sao lại đứng ngoài cửa?"Phong Dao theo phản xạ ngẩng đầu, lập tức nghẹn thở.Người đàn ông trước mắt có mái tóc bạc buông xõa ngang vai, áo choàng đen trắng khoác chỉnh tề, như một bức tranh thuỷ mặc mơ hồ.Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng ấy mang theo vẻ xa cách xen chút mờ nhạt lạnh lùng, cử chỉ trầm ổn như tiên nhân giáng trần.Đây chính là gương mặt đại diện cho cả Linh Vân Tông và cả giới tu tiên: Độ Ngọc Tiên Quân – Thập Lý Dục."Đệ tử... đến đưa trà cho Tôn thượng." Phong Dao khó khăn mở miệng.Ánh mắt Thập Lý Dục vụt qua một tia sáng, môi mỏng nhàn nhạt mấp máy: "Mang lại đây."Phong Dao đương nhiên không bỏ qua được cảm xúc lóe lên trong mắt hắn.Má nó, chắc chắn tên này đã phát hiện rồi!!Ánh nhìn rơi lên người khiến cơ thể Phong Dao cứng ngắc vì căng thẳng. Cậu cứ thế từng bước một đi về phía Thập Lý Dục.Kịch bản ban đầu thoáng hiện trong đầu.Theo tình tiết, sau khi cậu đưa trà, Thập Lý Dục sẽ nhận lấy, rồi lập tức bóp vỡ chén, ra tay kết liễu cậu.Tất cả xảy ra trong nháy mắt, thậm chí cậu không có cơ hội phản kháng.Thập Lý Dục là người cực kỳ kỵ việc người khác có ý đồ bẩn thỉu với thân thể hắn, huống hồ lại là một tên đệ tử không chịu tu hành chỉ biết tìm đường tắt như cậu.Trà này còn là sản phẩm đặc chế của Hợp Hoan Tông, với tu vi của Thập Lý Dục, loại dược phẩm cấp thấp này căn bản không thể qua mắt thần thức của hắn.Vậy nên cậu hiện giờ chính là đang diễn trò hề trong mắt hắn.Nhận thấy nguy hiểm, Phong Dao theo bản năng muốn dừng lại, nhưng cơ thể lại không nghe lời, cứ từng bước tiến đến gần Thập Lý Dục.Sắp đến trước mặt rồi, Thập Lý Dục cũng đưa tay định lấy chén trà.Đồng tử Phong Dao lập tức trợn to.Cậu giơ tay lên, trong lúc Thập Lý Dục còn chưa kịp phản ứng, đã giật lại chén trà rồi ngửa đầu uống cạn.Ánh mắt Thập Lý Dục cứ thế dõi thẳng vào cậu không rời.Trán Phong Dao toát đầy mồ hôi lạnh, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Tự nhiên cảm thấy hơi khát... để đệ tử đi pha lại cho Tiên Quân một chén—"Chưa kịp nói hết, chân Phong Dao liền mềm nhũn, ngã thẳng vào vòng tay lạnh lẽo mà rắn chắc kia.Nhiệt độ nóng bỏng từ thân thể nhanh chóng ăn mòn lý trí của cậu.Mắt Phong Dao mờ mịt, cậu liền cúi đầu gặm cắn cổ họng đẹp đẽ quyến rũ kia.Tiếng rên khẽ đè nén vang lên từ trên đỉnh đầu khiến Phong Dao lập tức tỉnh táo.Má... cậu vừa làm cái gì vậy?!Thấy vết đỏ trên yết hầu của Thập Lý Dục, Phong Dao theo bản năng bò khỏi lòng hắn định chuồn.Thắt lưng lập tức bị giữ chặt, mạnh mẽ ép vào lồng ngực, một giọng trầm thấp lạnh lẽo pha chút dục vọng kìm nén khẽ vang bên tai:"Vì sao không tiếp tục nữa?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me