[ĐM/HOÀN] (Quyển 1) [Mau Xuyên] Mỹ nhân tuyệt sắc bị giấu kín
Thế giới 5: Gã điên si mê Omega xinh đẹp - Chương 1: 🍩
Thế giới 5: Gã điên si mê Omega xinh đẹp Chương 1: 🍩Phong Dao nhìn lòng bàn tay mình, vẫn còn chìm trong giấc mơ vừa rồi.Mãi đến khi cảm giác ấy trôi đi, cậu mới khẽ đáp một tiếng:"...Ừ."Sau cơn choáng váng dữ dội, cậu hơi buồn nôn.Vịn lấy ghế sofa bên cạnh, Phong Dao mở mắt nhìn quanh.Cảnh tượng trước mắt khiến cậu lạnh cả sống lưng, trong đầu cũng rất hợp thời hiện lên bốn chữ—Xa hoa tráng lệ.Từ tầng năm rủ xuống, đèn chùm pha lê tỏa ra ánh sáng rực rỡ đến choáng ngợp. Ghế sofa mềm mại là loại da thật đắt tiền nhất.Vừa mới dung hợp thân thể, đầu óc Phong Dao vẫn còn choáng váng, cơ thể nhất thời không có sức lực."Không thoải mái à?" Một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu khiến Phong Dao theo phản xạ ngẩng lên.Thời Lạc Quân nhìn cậu đang ngồi trên sofa, ánh mắt mang chút vị thế kẻ bề trên, giọng điệu lạnh lùng.Ký ức như thủy triều dồn dập ập vào não, Phong Dao tốn một lúc mới tiếp nhận được. Nhìn gương mặt trước mắt, cậu nhanh chóng nhận ra thân phận của hắn.Vị hôn phu của cậu – Thời Lạc Quân. Người thừa kế tương lai của nhà họ Thời.Lúc này cậu đang ở nhà họ Thời, chuẩn bị gặp cha mẹ Thời Lạc Quân để bàn chuyện đính hôn.Phong Dao lắc đầu, giọng khàn khàn:"Không sao."Nghe vậy, Thời Lạc Quân quay người bước thẳng về phía phòng khách:
"Chút nữa họ sẽ đến, tốt nhất là cậu mau chỉnh đốn lại bản thân đi."Nói xong, anh quay lưng bỏ đi, không hề quay đầu.Phong Dao nhìn theo bóng anh, bắt đầu từ từ làm rõ tình hình của mình.Thế giới này lấy bối cảnh ABO. Cậu là con một của nhà họ Phong, một Omega.Vì công ty gia đình sa sút, chuỗi vốn bị đứt đoạn nên cha mẹ buộc phải đưa cậu đi liên hôn với nhà họ Thời, hy vọng bấu víu được một cành cao.Nhưng rất rõ ràng, người thừa kế nhà họ Thời này chẳng hề có chút hứng thú với cậu.Đang thất thần thì một giọng nói vang lên kéo Phong Dao về thực tại."Thời Lạc Quân, người ta tới rồi, con cũng không ra tiếp à? Quy tắc của con cho chó gặm rồi hả?" Giọng trách mắng sắc bén khiến người đàn ông vốn lạnh lùng bước ra khỏi phòng khách."Không phải con đã bảo cậu ta đi nghỉ rồi sao? Không lẽ còn muốn con bế cậu ta vào phòng ngủ?"Giọng anh mỉa mai, lười biếng như thể chẳng thèm che giấu, Phong Dao bình tĩnh quan sát anh.Quả nhiên đúng như cậu biết—mối quan hệ của anh với gia đình chẳng tốt đẹp gì."Xin lỗi Tiểu Dao, để con chê cười rồi, vào trong ngồi đi." Người phụ nữ kia xoa trán, dịu dàng nói với Phong Dao.Cậu ngoan ngoãn gật đầu, đi theo bà ta vào trong phòng khách.Lúc đi ngang qua Thời Lạc Quân, cậu thậm chí không thèm liếc hắn lấy một cái."Lạc Quân tính tình là vậy, con đừng để tâm. Sau này cưới nhau rồi, nó cũng sẽ thay đổi thôi." Người phụ nữ ngồi bên bàn trà cười nói.Phong Dao khẽ liếc anh đang ngồi cách đó không xa, mặt không cảm xúc, không nhịn được bật cười khẽ.Thay đổi?Nói xạo chó thì lại tự ái.Người phụ nữ trước mặt cũng chẳng thật lòng thích cậu, chỉ là bởi thể chất và pheromone của cậu quá đặc biệt.Pheromone của cậu có tác dụng làm dịu cảm xúc, đặc biệt hiệu quả với các alpha mất kiểm soát.Nhà họ Thời mắc chứng cuồng loạn mang tính di truyền, cũng vì thế mà họ mới chịu cúi đầu đồng ý cuộc hôn nhân này.Trên mặt vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn, Phong Dao cúi đầu đáp lại những gì bà ta nói."Đêm nay có một buổi tiệc, lát nữa con đi cùng Lạc Quân, coi như làm quen, gắn kết tình cảm."Phong Dao đương nhiên không có quyền từ chối.Thời Lạc Quân hình như định mở miệng phản đối, nhưng khi thấy ánh mắt của người phụ nữ kia quét qua, anh chỉ mím môi, nuốt lời vào bụng.Ngồi trong xe, Phong Dao nhìn ra khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, bất giác thất thần."Tôi không hứng thú với cậu. Dù sau này có kết hôn thì cũng mạnh ai nấy sống. Tôi không can thiệp đời tư của cậu, cậu cũng không cần xen vào chuyện của tôi."Giọng Thời Lạc Quân lạnh tanh, không chút dao động. Phong Dao liếc nhìn anh.Tốt thôi. Cậu càng mong thế.Chờ đèn đỏ, Thời Lạc Quân nghiêng đầu liếc cậu một cái, Phong Dao mới giật mình thu lại vẻ lạnh nhạt, cúi đầu rụt rè gật gật:"...Tôi biết rồi."Vào hội trường, lúc cửa được đẩy ra, Thời Lạc Quân hơi cong cánh tay.Phong Dao hiểu ý, khẽ khoác tay vào tay anh.Đã diễn thì phải diễn cho trọn. Không thì cả hai đều khó mà ăn nói cho xong.Rất nhanh, mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ, Phong Dao giữ vững vai diễn, cố ý tỏ vẻ hơi căng thẳng.Bỗng nhiên, toàn thân cậu run lên một cái.Một luồng lạnh buốt men theo xương cụt bò dọc lên tận đỉnh đầu, Phong Dao nuốt nước bọt, sống lưng cứng lại.Cảm giác bị dã thú rình rập, âm u và nguy hiểm, khiến đầu ngón tay cậu lạnh ngắt."Tôi... tôi đi vệ sinh chút." Cậu nghiêng đầu nói nhỏ với Thời Lạc Quân.Anh không mấy để tâm, chỉ ngẩng cằm chỉ hướng.Phong Dao vội vã bước vào, rửa mặt qua loa rồi ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương.Là gương mặt lúc thiếu niên, còn non nớt, hơi ngây thơ, giống như một con thú nhỏ vô hại – xinh đẹp, trong veo.Đột nhiên, một bóng người xuất hiện sau lưng trong gương—đó không phải bóng của cậu.Thân hình cao lớn, rắn rỏi đứng đó như bóng ma, dễ dàng che khuất ánh sáng. Cậu gần như bị giam trọn trong lòng người kia.Bản năng cảnh báo nguy hiểm trỗi dậy, Phong Dao vẩy nước trên tay, toan bỏ chạy. Nhưng cổ tay mảnh khảnh bị túm chặt, cậu bị kéo vào một gian vệ sinh nhỏ.Pheromone nồng nặc mùi rượu vodka tràn ngập không gian hẹp, Phong Dao lập tức siết chặt cơ thể, làn da nhuộm một màu hồng nhạt.Cậu theo phản xạ muốn giãy thoát, nhưng người đàn ông sau lưng chẳng hề có ý định buông tha cậu.Tuyến thể nóng bừng, cổ họng khô khốc, đầu ngón tay trắng bệch bám lấy áo hắn, chân cậu nhũn ra, gần như đứng không nổi.Cậu bị một alpha xa lạ cưỡng ép, bị pheromone ép phát tình.Ngón tay hắn luồn vào miệng, chặn tiếng rên rỉ lộ ra.Hơi thở nóng rực ghé sát tai cậu, giọng khàn khàn:"Suỵt, không muốn để vị hôn phu của em phát hiện, thì ngoan ngoãn mà nhịn đi."
"Chút nữa họ sẽ đến, tốt nhất là cậu mau chỉnh đốn lại bản thân đi."Nói xong, anh quay lưng bỏ đi, không hề quay đầu.Phong Dao nhìn theo bóng anh, bắt đầu từ từ làm rõ tình hình của mình.Thế giới này lấy bối cảnh ABO. Cậu là con một của nhà họ Phong, một Omega.Vì công ty gia đình sa sút, chuỗi vốn bị đứt đoạn nên cha mẹ buộc phải đưa cậu đi liên hôn với nhà họ Thời, hy vọng bấu víu được một cành cao.Nhưng rất rõ ràng, người thừa kế nhà họ Thời này chẳng hề có chút hứng thú với cậu.Đang thất thần thì một giọng nói vang lên kéo Phong Dao về thực tại."Thời Lạc Quân, người ta tới rồi, con cũng không ra tiếp à? Quy tắc của con cho chó gặm rồi hả?" Giọng trách mắng sắc bén khiến người đàn ông vốn lạnh lùng bước ra khỏi phòng khách."Không phải con đã bảo cậu ta đi nghỉ rồi sao? Không lẽ còn muốn con bế cậu ta vào phòng ngủ?"Giọng anh mỉa mai, lười biếng như thể chẳng thèm che giấu, Phong Dao bình tĩnh quan sát anh.Quả nhiên đúng như cậu biết—mối quan hệ của anh với gia đình chẳng tốt đẹp gì."Xin lỗi Tiểu Dao, để con chê cười rồi, vào trong ngồi đi." Người phụ nữ kia xoa trán, dịu dàng nói với Phong Dao.Cậu ngoan ngoãn gật đầu, đi theo bà ta vào trong phòng khách.Lúc đi ngang qua Thời Lạc Quân, cậu thậm chí không thèm liếc hắn lấy một cái."Lạc Quân tính tình là vậy, con đừng để tâm. Sau này cưới nhau rồi, nó cũng sẽ thay đổi thôi." Người phụ nữ ngồi bên bàn trà cười nói.Phong Dao khẽ liếc anh đang ngồi cách đó không xa, mặt không cảm xúc, không nhịn được bật cười khẽ.Thay đổi?Nói xạo chó thì lại tự ái.Người phụ nữ trước mặt cũng chẳng thật lòng thích cậu, chỉ là bởi thể chất và pheromone của cậu quá đặc biệt.Pheromone của cậu có tác dụng làm dịu cảm xúc, đặc biệt hiệu quả với các alpha mất kiểm soát.Nhà họ Thời mắc chứng cuồng loạn mang tính di truyền, cũng vì thế mà họ mới chịu cúi đầu đồng ý cuộc hôn nhân này.Trên mặt vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn, Phong Dao cúi đầu đáp lại những gì bà ta nói."Đêm nay có một buổi tiệc, lát nữa con đi cùng Lạc Quân, coi như làm quen, gắn kết tình cảm."Phong Dao đương nhiên không có quyền từ chối.Thời Lạc Quân hình như định mở miệng phản đối, nhưng khi thấy ánh mắt của người phụ nữ kia quét qua, anh chỉ mím môi, nuốt lời vào bụng.Ngồi trong xe, Phong Dao nhìn ra khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, bất giác thất thần."Tôi không hứng thú với cậu. Dù sau này có kết hôn thì cũng mạnh ai nấy sống. Tôi không can thiệp đời tư của cậu, cậu cũng không cần xen vào chuyện của tôi."Giọng Thời Lạc Quân lạnh tanh, không chút dao động. Phong Dao liếc nhìn anh.Tốt thôi. Cậu càng mong thế.Chờ đèn đỏ, Thời Lạc Quân nghiêng đầu liếc cậu một cái, Phong Dao mới giật mình thu lại vẻ lạnh nhạt, cúi đầu rụt rè gật gật:"...Tôi biết rồi."Vào hội trường, lúc cửa được đẩy ra, Thời Lạc Quân hơi cong cánh tay.Phong Dao hiểu ý, khẽ khoác tay vào tay anh.Đã diễn thì phải diễn cho trọn. Không thì cả hai đều khó mà ăn nói cho xong.Rất nhanh, mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ, Phong Dao giữ vững vai diễn, cố ý tỏ vẻ hơi căng thẳng.Bỗng nhiên, toàn thân cậu run lên một cái.Một luồng lạnh buốt men theo xương cụt bò dọc lên tận đỉnh đầu, Phong Dao nuốt nước bọt, sống lưng cứng lại.Cảm giác bị dã thú rình rập, âm u và nguy hiểm, khiến đầu ngón tay cậu lạnh ngắt."Tôi... tôi đi vệ sinh chút." Cậu nghiêng đầu nói nhỏ với Thời Lạc Quân.Anh không mấy để tâm, chỉ ngẩng cằm chỉ hướng.Phong Dao vội vã bước vào, rửa mặt qua loa rồi ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương.Là gương mặt lúc thiếu niên, còn non nớt, hơi ngây thơ, giống như một con thú nhỏ vô hại – xinh đẹp, trong veo.Đột nhiên, một bóng người xuất hiện sau lưng trong gương—đó không phải bóng của cậu.Thân hình cao lớn, rắn rỏi đứng đó như bóng ma, dễ dàng che khuất ánh sáng. Cậu gần như bị giam trọn trong lòng người kia.Bản năng cảnh báo nguy hiểm trỗi dậy, Phong Dao vẩy nước trên tay, toan bỏ chạy. Nhưng cổ tay mảnh khảnh bị túm chặt, cậu bị kéo vào một gian vệ sinh nhỏ.Pheromone nồng nặc mùi rượu vodka tràn ngập không gian hẹp, Phong Dao lập tức siết chặt cơ thể, làn da nhuộm một màu hồng nhạt.Cậu theo phản xạ muốn giãy thoát, nhưng người đàn ông sau lưng chẳng hề có ý định buông tha cậu.Tuyến thể nóng bừng, cổ họng khô khốc, đầu ngón tay trắng bệch bám lấy áo hắn, chân cậu nhũn ra, gần như đứng không nổi.Cậu bị một alpha xa lạ cưỡng ép, bị pheromone ép phát tình.Ngón tay hắn luồn vào miệng, chặn tiếng rên rỉ lộ ra.Hơi thở nóng rực ghé sát tai cậu, giọng khàn khàn:"Suỵt, không muốn để vị hôn phu của em phát hiện, thì ngoan ngoãn mà nhịn đi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me