Dm Ke Danh Cap Van Chuong
Nhà hoang đầy mùi mốc, ngoài trời đang có mưa nhưng Thanh Ân vẫn nghe rất rõ tiếng bước chân đi đi lại lại, tra xét. Y nín thở trốn bên dưới bệ thờ cũ nát, bụi bặm, đợi khi đám người kia đi khuất kẻ lạ mặt bên cạnh mới buông tay bóp cổ y ra, tự mình đứng dậy xem xét.Thanh Ân ngồi im tại chỗ sờ cổ mình, trên đó vẫn lưu lại hơi ấm. Đầu óc ngu độn sau nhiều lần trải qua hiểm cảnh dần được khai thông, vào những lúc thế này y biết điều câ miệng không làm ra chuyện ngu ngốc.Trong nhà rất tối, khi hắn thắp lửa Thanh Ân mới nhìn rõ gương mặt kia. Trong khoảnh khắc ấy tim Thanh Ân như bị bóp nghẹt, sau ngần ấy năm không biết mùi vị rơi lệ là gì, đột nhiên nhiên đêm nay y muốn khóc.Sao lại xúi quẩy như vậy chứ, vừa tránh được đám người kia đã đụng phải tên quan sai phiền phức này. Thanh Ân xoa tim lẩm bẩm rủa thầm trong miệng, ngực tự nhiên đau nhói báo hiệu ngày tháng thê lương của mình sắp tới. Sao số phận lại trớ trêu thế, trước khi y 'lâm chung' còn gặp lại hắn.Lục Đình Dương nhìn thấy biểu hiện của y, liếc mắt khinh thường: "Cách biệt nhiều năm trở nên gan dạ hơn nhiều, không còn dáng vẻ giả nữ trốn trong phủ của ta lừa ăn lừa ngủ nữa.""Có người dùng mấy xe vàng ròng đón ta về, không thể nói là lừa ăn lừa ngủ." Thanh Ân dùng ánh mắt nhìn thấu hắn liếc xéo mấy lần, trong lòng nỗi giận vô cớ: "Sao hả, trí nhớ của đại nhân kém đi nhiều quá. Là người dùng lễ đón ta vào phủ, chẳng qua bản tính phong lưu thành thói không nhớ nổi trong phủ có bao nhiêu tỳ thiếp. Ta ở trong cái lồng chết tiệc ba năm, nếu không phải khi đó ngươi ham lễ vàng bạc của công chúa, bỏ mặc tỳ thiếp trong đám cháy chạy đi…" Thanh Ân trừng mắt với hắn: "Thì ta cũng không có phước đức như ngày hôm nay, thoải mái tự do tung hoành."Lục Đình Dương nhướn mày ngỡ ngàng: "Ồ, sống tốt đến mức mấy tòa thành đều dán hình truy nã ngươi, rời xa ta ngươi ngươi tốt rất nhiều nhỉ? Ta biết ngươi đang định dùng cách cũ giả chết, mượn đoàn người đám tang đưa ra khỏi thành."Thanh Ân nghe hắn chạm vào nỗi đau của mình, bực bội thở mạnh một hơi. Số y quá xui xẻo luôn bị đuổi đánh, năm đó vì muốn trốn bọn truy đuổi mới xông vào phòng cô nương trong thanh lâu, y đánh ngất cô ta giấu dưới giường, vừa thay đồ xong định đi ngủ một lát. Nào ngờ ma ma không ngừng gõ cửa nói giờ lành đã đến, quan nhân đến trước cửa đón dâu rồi.Phóng lao thì phải theo lao thôi, ngoài cửa ngoài ma ma ra còn một đám người. Nghe tiếng bước chân đã biết thân thủ cao cường. Đêm tân hôn, y thừa cơ muốn trốn. Nhưng gặp quá nhiều chuyện phát sinh ngăn cản. Y còn định thừa lúc Lục Đình Dương nửa say nửa tỉnh đấm một phát, không ngờ hắn vén khăn lên, mặt sửng sốt hồi lâu, nói: "Xấu."Thanh Ân "..."Nhắc đến ngực y lại đau.Y tự tin xong vào thanh lâu giả cô nương trong đó mười phần là do vô cùng tự tin với dung mạo của mình. Dù là nam giả nữ cũng không quá kệch cỡm, khó coi. Cái tên đui mù đáng chết này dám chê y xấu hả?Không thèm để ý đến thái độ của Thanh Ân, Lục Đình Dương bỏ khăn hỷ xuống, xua tay: "Thôi, nàng đi nghỉ đi."Thanh Ân ôm một cục tức trong ngực nguyền rủa cả họ nhà hắn. Mà vốn cũng không cần y trù ẻo làm gì, cả kinh thần đều biết hắn là hoàng tử nước lân bang, thời thế loạn lạc lâm vào cảnh mất nước nhà tan. Hoàng thượng ngoài mặt đưa quân sang giúp đỡ, mặt còn lại giữ hắn lại 'quan tâm nuôi dạy' để sau này về gánh vác giang sơn, bồi đắp nguyên khí quốc gia. Nơi hắn sống toàn là tai mắt, y muốn bỏ trốn khó tránh đánh rắn động cỏ, đành dùng giọng điệu ý tại ngôn ngoại ám chỉ rằng mình là mật thám do hoàng đế cài vào, tốt nhất hắn đừng làm ra chuyện ngu xuẩn.Mà Lục Đình Dương sinh ra ở lò than này không thèm đếm xỉa, có một thời gian y còn nghĩ hắn không nhận ra mình là nam.Cho đến khi trong phủ bị cháy.Lục Đình Dương xem xét trong ngoài không còn ai mới an tâm, lúc quay đầu thấy y vẫn đang lẩm bẩm không ngừng, trong miệng đều không phải lời tốt lành. Hắn không nhịn được búng trán thật mạnh, cười lạnh: "Vào đêm tân hôn vui vẻ ta phải bỏ tân nương ở nhà đến đây tìm ngươi đấy. "Trái tim trong ngực y căng lên, từ đầu đến chân đều run lẩy bẩy: "Ngươi, ngươi lại thành thân nữa sao?"Ót đau quá, không biết có phải nương tử nhà hắn đang mắng nhiếc, hỏi thăm tổ tiên nhà mình không nữa. Thanh Ân cười khan: "Lẽ nào người cũng tin lời đó là thật?""Cái miệng nhỏ của ngươi ăn nói tầm bậy tầm bạ, đi khắp nơi kể chuyện ma quỷ. Giờ thì hay rồi, mười ngày hơn năm mạng người xảy ra chuyện. Từ đối tượng bị hại đến cách gây án ngươi kể không sót từ nào, bách tính đều đang xem ngươi là kẻ đầu sỏ đấy!"Thanh Ân nuốt nước miếng cười trừ: "Ta sống bằng nghề kể chuyện mà, mấy cái lời quỷ quyệt này nghe vui thôi ai mà tin! Vừa có chuyện đã đổ lên đầu ta, ngươi là người trong quan phủ mà, đừng có mượn cớ trả thù cá nhân đó."Lục Đình Dương dí sát, ánh mắt phẫn nộ ghim chặt vào y. Lúc hai mũi sắp chạm nhau hắn mới nói: "Không nói đến người khác nghĩ gì về việc này. Ta thấy ngươi nên lo dần là vừa, nếu hung thủ nghe được còn không nghi ngờ ngươi đã nhìn thấy gì đó không nên thấy sao? Ngươi có chắc đám người ngoài kia là kẻ bị ngươi lừa tiền không?"Trong ngực Thanh Ân phát ra tiếng 'thình thịch' nặng nề, mấy ngày nay lo trốn mấy kẻ bị y lừa, chuyện trong thành không nắm rõ lắm. Án mạng xảy ra rầm rộ nhưng chiều nay trong lúc ăn vội cái bánh trong hẻm y mới biết. Đám người kia không chừng là sát thủ đang truy sát đòi mạng y.Khốn thật, đang vào mùa mưa, pháp thuật ít ỏi vừa mới khôi phục chút đỉnh của y gặp mưa là như tàn tro ẩm đến vắt chảy ra nước.Lục Đình Dương cúi gập người: "Ngươi hiểu ra vấn đề gì chưa?"Thanh Ân hối hận đến muốn đập đầu vào cột nhà: "Ta có thể thề với trời chuyện này không liên quan đến ta!"Lục Đình Dương khoanh tay suy nghĩ, hắn cũng từng cảm thấy không ổn, Thanh Ân biết được rất nhiều chuyện khuất tất xảy ra trong các vụ án. Lúc ở phủ hắn luôn phải lôi y đang mộng du trở về phòng, không có gì bảo đảm những lúc thần trí bất minh ấy y không làm ra chuyện đáng sợ!Lục Đình Dương nheo mắt nhìn Thanh Ân: "Ở phủ của ta ngươi thề thốt không ít lần, đến giờ vẫn chưa bị sét đánh đúng là kỳ tích."Y cười lạnh trong lòng, khỏi mỉa mai ta, lão thiên lôi đó…À thôi, trước mắt phải giải quyết chuyện án mạng. Còn tên họ Lục này Thanh Ân muốn tránh xa một ngàn lần, nguyên nhân y nán lại phủ của hắn là bởi trong lúc ăn sung mặc sướng nảy sinh nông nổi muốn xây thêm hồ cá, trồng vườn cây, đêm đó y ra xem khu vườn có bị mưa làm dập nát không, vô tình động phải cơ quan thạch động của hắn.Ai biết mấy tảng đá nhìn rất chướng mắt đó lại có huyền cơ chứ.Lục Đình Dương lại không có trong phủ, y tò mò bước vào xem thử. Không thể tin được, cung Thần Quyết lại ở trong tay hắn. Nói tới vật thần cổ này nói ba ngày không hết, mũi tên từ nó bắn ra có thể thu hồn người, đem hết tinh phách lưu lạc ngưng tụ vào túi Phong Tức. Trong lòng Thanh Ân không hề tin và truyền thuyết này, y biết cây cung này có tồn tại nhưng tìm được hồn phách đã hồn phi phách tán thì…Ra khỏi thạch động thần trí của y vẫn chưa tỉnh táo, cung ở đây, vậy Lục Đình Dương có quan hệ gì với cây tùng thành tinh trên núi Vạn Cốt kia không? Y phụng mệnh sư phụ xuống núi để tìm cây tùng ngàn năm đó về cho người, tìm ngược tìm xuôi đã tìm mấy ngàn năm, chịu mọi khổ sở chốn phàm gian, tóc y đã bạc trắng rồi đấy!Mặc kệ có phải hắn là Tiêu Mộc Lương hay không, đã bước đường này y chỉ cần tóm người mang cho sư phụ thôi. Ngặt một nỗi, đại ma đầu đáng chết vạn lần đó không dễ đối phó.Thanh Ân mải mê suy nghĩ, ngoài cửa bỗng dưng có tiếng bước chân dồn dập. Thanh Ân phản xạ nhanh nhạy nhảy lên người hắn, quặp chân ôm eo: "Cứu mạng."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me