ĐM | Kẻ tồi tệ bỗng được cả thiên hạ say mê
Vào vai gã trai quê kẹt xỉ vô đối (11)
Chương 11.Editor: hatrang.
⭒°. ݁✮
Vừa ôm laptop vào văn phòng Lâu Bách Xuyên, Sầm Úc đã thấy anh ta không ngồi sau bàn làm việc, mà đang đứng quay lưng về phía cửa, hướng mắt nhìn ra khung cửa sổ.Trụ sở công ty bọn họ nằm trên tầng 31 của tòa nhà.Lâu Bách Xuyên là quản lý cấp trung nên cũng sở hữu một phòng làm việc riêng biệt, tọa lạc ngay tại vị trí góc của tòa văn phòng hạng A này.Căn phòng được thiết kế hoàn toàn bằng kính sát đất, đảm bảo luôn ngập tràn ánh sáng tự nhiên... Vốn là khu công nghệ cao, từ vị trí Lâu Bách Xuyên nhìn ra, khung cảnh những cao ốc chọc trời bên ngoài đều được thu gọn vào tầm mắt.Thậm chí, Sầm Úc còn nhìn thấy một cảnh tượng hết sức ngớ ngẩn ——I❤️XX.Chẳng biết ai chơi lớn, thuê cả mặt tiền kính của tòa nhà cách đây vài trăm mét chỉ để bày ra màn tỏ tình sến rện ấy.“Phần nào cần sửa vậy ạ?” Sầm Úc chẳng buồn đoán xem Lâu Bách Xuyên đang vừa ngắm cảnh vừa nghĩ “trời trở lạnh rồi, cho công ty này phá sản thôi” hay âm mưu gì khác. Cậu chỉ cần diễn cho xong cốt truyện tối nay là được, mong anh ta đừng đến muộn, kẻo ảnh hưởng đến tiến độ hoàn thành nhiệm vụ của cậu.Nghe tiếng Sầm Úc, Lâu Bách Xuyên liền quay người lại. Ngoài cửa sổ, phố xá đã bắt đầu lên đèn, nhưng văn phòng của anh ta lại càng rạng rỡ hơn. Hệ thống chiếu sáng đang hoạt động hết công suất như muốn đọ sức cùng mặt trời, khiến Lâu Bách Xuyên dễ dàng nhìn rõ mồn một từng đường nét trên gương mặt Sầm Úc. Tầm mắt người đàn ông rơi xuống biểu cảm lạnh lùng phảng phất nét buồn ngủ của đối phương, rồi liên tưởng ngay đến bản đề án mà cậu ta cố nấn ná đến sát giờ tan làm mới chịu gửi... Một cấp trên đúng chuẩn thừa sức nhận ra khi nào nhân viên của mình đang tranh thủ lười biếng.Anh ta biết tỏng Sầm Úc cố tình câu giờ, nên mới gọi cậu ở lại chỉnh sửa đề án trước khi tan sở.Lâu Bách Xuyên đảo mắt qua Sầm Úc, hướng về phía bàn làm việc bên ngoài sau lớp kính mờ. Cao Lan Diên đang ngồi đó cắm mặt vào điện thoại.“Chúng ta giải quyết nhanh gọn thôi.”Lâu Bách Xuyên bảo Sầm Úc mở laptop ra.Cậu bật màn hình lên, tìm đúng file kế hoạch cần sửa. Lâu Bách Xuyên tiến đến đứng ngay sau lưng Sầm Úc, rồi đưa tay chỉ vào một vài điểm trên màn hình:“Tôi thấy chỗ này cần sửa lại một chút.” Anh ta vừa nói vừa ra hiệu bảo cậu nhích người sang một bên, ngón tay lướt nhẹ trên touchpad.Bởi vì chỗ đứng không được rộng rãi lắm, mà Lâu Bách Xuyên lại muốn chỉ cặn kẽ từng nội dung và số liệu nên anh ta buộc phải cúi thấp người xuống. Khoảng cách giữa cả hai — một ngồi một đứng — bất giác bị thu hẹp đột ngột.Để tiện điều khiển touchpad, khuỷu tay Lâu Bách Xuyên gần như chiếm trọn khoảng không ít ỏi giữa sườn người Sầm Úc và chiếc máy tính.Quá gần.Sầm Úc thoáng ngửi thấy một mùi nước hoa thoang thoảng tỏa ra từ cổ tay áo anh ta. Thứ hương thơm ấm áp của thuốc lá quyện với hồng trà.Rất nhẹ, phải đến khi lại gần thế này, mà đúng lúc Lâu Bách Xuyên cũng vừa cởi áo khoác, cậu mới cảm nhận được nó len lỏi theo từng cử động của đối phương.“... Cậu có đang nghe không đấy?”Sầm Úc chợt nhận ra Lâu Bách Xuyên đã ngừng nói, ánh mắt người đàn ông cứ thế xoáy thẳng vào cậu.“Đương nhiên là có ạ.” Cậu đâu thể để anh ta phát hiện mình vừa phân tâm được.Sầm Úc nhìn về phía màn hình: “Tôi vẫn đang xem đây.”Lâu Bách Xuyên không truy cứu thêm nữa, tiếp tục nói.Thật ra những điểm cần sửa không nhiều, chủ yếu là mấy chi tiết vụn vặt lắt nhắt. Nhưng nếu chỉ ghi chú thì sợ sẽ khó truyền tải rõ hết ý, quả thực trao đổi trực tiếp vẫn tiện hơn… Nghe thì có vẻ xuôi tai, song Sầm Úc vẫn thấy Lâu Bách Xuyên đang cố tình kiếm chuyện.Cậu liếc nhìn đồng hồ trên góc phải màn hình, bất giác nhận ra đã nửa tiếng trôi qua kể từ lúc cậu vào đây. Dĩ nhiên, ánh mắt đấy không qua được Lâu Bách Xuyên.“Phần còn lại để mai nói tiếp.” Ngón tay anh ta rời khỏi touchpad, đồng thời cũng lùi người lại, khôi phục khoảng cách xã giao thông thường với Sầm Úc —— hay đúng hơn là, khoảng cách an toàn. Đứng ở vị trí đó, anh ta có thể dễ dàng nhìn rõ góc nghiêng sườn mặt cậu, thấy cả nốt ruồi lệ dưới khoé mắt, và... những lỗ xỏ trên vành tai đối phương.Mãi đến khi Sầm Úc quay lại với vẻ mặt đầy khó hiểu, Lâu Bách Xuyên mới nhận ra mình đã vô thức nhìn chằm chằm vào vành tai cậu một lúc lâu.Anh ta biết phải mình nói gì đó ngay lúc này, nếu không bầu không khí giữa hai người sẽ trở nên quá đỗi ám muội: “Cậu từng xỏ khuyên tai à?”Sầm Úc không ngờ Lâu Bách Xuyên trừng mắt muốn thủng cả người mình chỉ để hỏi một câu như thế.Cậu đứng dậy gập laptop lại, cầm gọn trong tay, đoạn đưa tay chạm nhẹ lên vành tai: “Sếp hỏi cái này ạ?”“Vâng, trước có xỏ rồi.” Sầm Úc thản nhiên đáp.Cậu đẩy cửa phòng Lâu Bách Xuyên ra, lập tức chạm phải ánh mắt sáng rực của Cao Lan Diên ——“Xong rồi ạ? Vậy mình đi liên hoan luôn thôi!” Hắn ta chỉ vào điện thoại: “Mọi người cứ hỏi mãi bao giờ hai người mới tới kìa.”Lâu Bách Xuyên cũng bước theo sau Sầm Úc, tiện tay nhấn công tắc đèn trong văn phòng.“Nhanh thôi, 20 phút nữa.” Lâu Bách Xuyên nói với Cao Lan Diên.Cậu trai trẻ cười toe toét nhìn anh ta, nhưng rồi lại đảo mắt sang Sầm Úc ngay. Hắn còn lanh lẹ cầm lấy laptop trong tay cậu, đặt xuống bàn làm việc giúp đối phương: “Vậy thì nhanh lên nhé, em đói lắm rồi đấy anh Sầm.”Sầm Úc quay lại nhìn Lâu Bách Xuyên.“Cùng xuống dưới thôi.” Anh nói.Thấy vậy, Cao Lan Diên liền giơ tay kêu một tiếng, đưa điện thoại cho Sầm Úc: “Anh Sầm xem menu đi này, mọi người sắp gọi món xong hết rồi!”⭒°. ݁✮
Ra đến garage, Sầm Úc đứng cạnh chiếc xe của Lâu Bách Xuyên, lòng thoáng chút phân vân. Theo lý mà nói, đáng lẽ cậu nên ngồi ghế phụ phía trước. Nhưng khổ nỗi còn có Cao Lan Diên đi cùng... Chẳng lẽ bắt thằng nhóc đó ngồi ghế sau?Mà cả hai cùng chui ra ghế sau thì buồn cười chết. Có phải xe công nghệ gọi qua Didi (*) đâu mà biến Lâu Bách Xuyên thành tài xế riêng thế chứ.“Anh Sầm, em muốn ngồi ghế trước cơ.”Sầm Úc còn đang lúng túng chưa biết tính sao, thì Cao Lan Diên đã như một chú chó lớn quấn quýt sáp lại gần, rồi mở luôn cửa ghế phụ ra.“Ngồi ghế trước cho em đỡ say xe tí ạ.”“... Chẳng phải chú toàn tự lái xe đi làm à?” Sầm Úc nghi ngờ cái lý do sứt sẹo này.“Em chỉ say xe người khác thôi.” Cao Lan Diên vừa nói vừa thản nhiên ngồi vào ghế phụ ngay dưới cái nhìn của Sầm Úc. Lúc hắn quay sang Lâu Bách Xuyên, dù nụ cười tươi rói vẫn nở rộ trên môi, song điệu bộ rõ ràng đã trông giả trân hơn hẳn: “Làm phiền anh Xuyên rồi ạ.”Thấy thế, Sầm Úc chỉ nhún vai, lẳng lặng tự mở cửa ghế sau.Cậu vừa yên vị trong xe, đúng lúc Lâu Bách Xuyên chuẩn bị nổ máy thì điện thoại lại bất ngờ đổ chuông... Sầm Úc liếc màn hình, ngớ người ra khi thấy tên người gọi là Ngu Sân Ngọc....? Trong cốt truyện làm gì có đoạn này nhỉ?Sầm Úc nhớ rành mạch tình tiết gốc: cả nhóm đi ăn tối, rồi cậu giả say về nhà, sau đó Lâu Bách Xuyên mới gặp Ngu Sân Ngọc lần đầu tiên.Mà nói đi cũng phải nói lại, trong nguyên tác lấy đâu ra cảnh Lâu Bách Xuyên bắt cậu tăng ca thêm như này, ha ha.“Không nghe máy à?” Tiếng chuông réo rắt vang lên không ngớt, vọng khắp không gian chật hẹp. Lâu Bách Xuyên đánh lái rời chỗ đỗ, anh ta cất lời hỏi.Nôn nóng gặp mặt vợ tương lai của anh vậy hả?Sầm Úc liếc qua hai người ngồi phía trên. Thật đúng là cơ hội trời cho, ứng cử viên công chính hàng đầu và fan cuồng của Ngu Sân Ngọc đều đang ở ngay đây!Cậu bèn cố tình bấm nút nghe máy, dù đầu óc còn trống rỗng chưa biết phải diễn thế nào.Ngay lập tức, giọng Ngu Sân Ngọc đã vọng ra từ loa thoại:“Chồng ơi, tối nay anh đi liên hoan đến mấy giờ mới về ạ~ ? Em ở nhà một mình sợ lắm luôn~”Nghe được mấy lời này, Sầm Úc siết chặt hai tay thành nắm đấm! Làm tốt lắm! Ngu Sân Ngọc! Cả sân khấu ngon lành thế này mà cậu cũng chuẩn bị sẵn cho tôi diễn!Thế là Sầm Úc liền hắng giọng một tiếng:“Anh về lúc nào mà cũng phải báo cáo cho em à?! Em biết điều chút được không hả? Anh đang đi ăn với đồng nghiệp, bàn công việc đây này! Đừng có đa nghi vớ vẩn rồi gọi tra khảo anh!”⭒°. ݁✮
(*): Didi (滴滴出行): là ứng dụng gọi xe phổ biến nhất ở Trung Quốc, tương tự như Grab hay Uber. Người dùng có thể đặt xe hơi, xe taxi, xe chia sẻ hoặc thậm chí là thuê tài xế riêng.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me