TruyenFull.Me

ĐM | Kẻ tồi tệ bỗng được cả thiên hạ say mê

Vào vai gã trai quê kẹt xỉ vô đối (2)

hatrangdayne

Chương 2.

Editor: hatrang.

⭒°. ݁✮

Sầm Úc cũng lười cài lại hàng cúc áo, nghe thấy giọng nói đầy e dè của Ngu Sân Ngọc vọng vào, trong lòng cậu vừa dấy lên chút áy náy, lại vừa tự nhắc nhở mình rằng...

Phải giữ vững vai diễn, phải làm một thằng ché đỏ lạnh lùng méo có tình người!

Nghĩ vậy, cậu liền mở mạnh cửa phòng tắm ra, ném về phía Ngu Sân Ngọc một ánh nhìn hết sức thiếu kiên nhẫn.

“Em nói oang oang cái gì thế?” Cậu cố tình kiếm chuyện: “Bộ này em giặt tay đúng không? Không giặt tay thì anh không mặc đâu, cứ mặc đồ giặt máy là anh dị ứng khắp người ngay.”

Mấy lời này rõ ràng là cố tình làm khó con người ta.

Vừa nói xong, Sầm Úc đã chỉ muốn tự vả vào mặt mình mười phát! Đúng là một thằng khốn nạn mà!

Chờ hoài chẳng thấy Ngu Sân Ngọc đáp lại lời nào, Sầm Úc cứ tưởng y bị mắng tới phát khóc... Đang lưỡng lự không biết có nên xuống nước xin lỗi trước hay không, thì đã thấy y cầm bộ đồ ngủ bằng lụa tơ tằm trong tay, mặt đỏ lựng, mắt cứ nhìn mình chằm chằm.

“...?” Sầm Úc ngẩn ra mất vài giây.

Rồi thuận theo ánh mắt của y, cậu mới thấy hàng cúc sơ mi đã bung mở bên dưới, lập tức hiểu ngay lý do vì sao mặt Ngu Sân Ngọc lại đỏ thế...

Trời ạ, thế này mà cũng mắc cỡ được hả ông anh? Bộ đi bơi cũng thấy ngượng hay gì?

Cậu hoàn toàn cạn lời. Thấy đối phương còn chẳng dám nhìn thẳng vào mình, đôi má hây hây nay đã nhuốm màu hồng rực, trong đầu Sầm Úc chỉ lùng bùng mấy chữ thật to:

Y MÊ MUỐN CHẾT.

Cậu bèn giật phắt bộ đồ ngủ từ tay Ngu Sân Ngọc: “Liệu mà giặt đồ đấy!”

Sầm Úc vẫn chưa quên màn kiếm chuyện ban nãy: “Tất cả phải giặt bằng tay.”

Thấy Sầm Úc cuối cùng cũng chịu cầm lấy bộ đồ ngủ, Ngu Sân Ngọc lại tỏ ra hơi ngượng nghịu, vân vê mấy đầu ngón tay mãi, dáng vẻ như đang ngần ngừ muốn nói lại thôi.

“...Em muốn nói gì thì cứ huỵch toẹt ra luôn đi.”

“Chồng ơi...” Ngu Sân Ngọc bèn cất tiếng: “Dạo gần đây... Tang Thiên Sơn còn tìm anh không ạ?”

Tới rồi, tới rồi! Tình tiết quan trọng đến rồi!

Nghe Ngu Sân Ngọc hỏi câu đó, chiếc anten trong đầu Sầm Úc dựng đứng lên ngay tức khắc.

“Dạo này cũng ít liên lạc...” Cậu liếc y từ đầu đến chân một lượt: “Sao nào? Để ý đến Tang Thiên Sơn rồi hả?”

“Anh nói cho mà biết, ngoài anh ra thì chẳng có ma nào thèm ngó tới em đâu.”

Oẹ! Cái giọng điệu nghe kinh tởm chết mất, buồn nôn thật sự.

Sầm Úc ngẫm bụng, sau khi kinh qua cái thế giới này, thể nào cậu cũng phải đi khai báo tai nạn nghề nghiệp mất thôi. Mấy cái lời thoại dầu mỡ ngu si kiểu đấy sao mà nhiều không kể xiết.

“Không phải mà chồng ơi~” Dường như sợ Sầm Úc hiểu lầm ý mình, Ngu Sân Ngọc tức khắc quýnh quáng cả lên.

“Sao em lại thích hắn được cơ chứ, anh biết mà, người em thích nhất là anh.” Vừa dứt lời, y liền nhào vào lòng Sầm Úc.

Rồi vòng tay ôm riết lấy eo cậu, má dụi dụi mấy cái lên xương quai xanh Sầm Úc: “Anh còn nhớ hong, em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên đó.”

“...” Cậu đúng là có ấn tượng rất đỗi sâu sắc với chi tiết ấy.

Trong cuốn truyện này, lý do mà một cậu ấm nhà giàu ngây ngô như Ngu Sân Ngọc lại đem lòng yêu Sầm Úc kể ra cũng khá đơn giản: ấy là vì hồi trước, có lần y tan học về thì bị kẻ xấu chặn đường cướp của, đúng lúc Sầm Úc ra tay “anh hùng cứu mỹ nhân”.

Kể từ đó, Ngu Sân Ngọc liền rơi vào lưới tình với Sầm Úc, coi cậu chính là vị anh hùng vĩ đại của đời mình.

Nhưng theo những gì Sầm Úc nhớ lại được từ ký ức của mình, cậu chỉ muốn chửi thầm trong bụng.

Như đã đề cập lúc trước, Ngu Sân Ngọc tuy trông mỏng manh yếu đuối thế thôi, chứ dáng người thì cao ráo chẳng thấp chút nào. Ít nhất cũng phải mét tám lăm, mà hồi còn đi học cũng đã cao tới mét tám rồi.

Mấy thằng du côn chặn đường hôm đó còn chưa đứng bằng y nữa là.

Còn về Sầm Úc, cũng chẳng phải cậu ta bỗng dưng tốt bụng mà hóa anh hùng cứu mỹ nhân gì cho cam. Chỉ đơn giản là vì lúc ấy cậu đang bị viêm màng túi giai đoạn cuối, phải chạy đôn chạy đáo làm thêm khắp chốn, rồi tình cờ thế nào lại nghe được cậu ấm Ngu Sân Ngọc thốt lên một câu ——

“Ai tới cứu tôi với, tôi sẽ cho tiền.”

Thế là Sầm Úc lập tức xông ra, đánh đuổi hai tên du côn kia chạy mất dép.

Lúc ấy, tay Sầm Úc còn đang xách cái túi ni lông, định bụng tranh thủ buổi chiều trống tiết để sang quán trà sữa làm thêm. Vừa đuổi xong hai thằng côn đồ, cậu đi đôi giày thể thao, ngồi xổm xuống, liếc mắt nhìn Ngu Sân Ngọc đang ngồi bệt dưới đất.

Cậu chọc nhẹ vào đầu y một cái: “Tiền.”

Mắt Ngu Sân Ngọc hoe đỏ, rơm rớm nước nhìn Sầm Úc: “Tôi... tôi không mang tiền mặt trong người.”

“Thì chuyển khoản đi, tôi có mã QR đây.” Sầm Úc lôi điện thoại ra.

“Điện thoại... vừa bị hai người kia lấy mất rồi...” Ngu Sân Ngọc ngước mắt nhìn Sầm Úc ngồi chồm hổm ngay trước mặt, như thể đang chiêm ngưỡng một vị anh hùng cái thế: “Anh về nhà với tôi đi, tôi hứa sẽ bảo quản gia đưa tiền cho anh đầy đủ.”

“Xì, quản gia.”

Nghe câu ấy, Sầm Úc lập tức đứng phắt dậy, cũng chẳng buồn để tâm xem liệu đầu óc kẻ này có vấn đề hay đúng thật là một cậu công tử bột không hơn không kém.

Tay vẫn lủng lẳng cái túi ni lông, cậu phóng tầm mắt từ trên cao xuống Ngu Sân Ngọc: “Biến đi cho khuất mắt tao. Tao không lấy tiền của thằng đần.”

Vừa dứt lời, cậu xách túi ni lông lên, toan đi làm thêm... thì bất ngờ bị Ngu Sân Ngọc túm cổ chân giữ lại.

“?” Vì đang là mùa hè nên Sầm Úc chỉ mặc độc chiếc quần short đi biển rẻ tiền dài quá gối. Cậu cúi đầu nhìn bàn tay Ngu Sân Ngọc đang siết chặt cổ chân mình: “Buông ra.”

Nói rồi, Sầm Úc lại định nhấc chân lên.

“Anh cho em được báo đáp anh đi mà!”

Ngu Sân Ngọc vẫn ngồi yên tại chỗ, đôi mắt sáng long lanh ngước nhìn Sầm Úc.

Y vốn sở hữu một gương mặt vô cùng xinh đẹp; có lẽ vì bên ngoại là người nước ngoài nên tóc khá sáng màu, các đường nét cũng rất mực sắc sảo. Cặp đồng tử mang sắc nâu nhạt nom trong veo, ẩn hiện đâu đó chút ánh xanh lục thấp thoáng. Cả gương mặt toát lên vẻ thơ ngây chưa từng va vấp cuộc đời, đồng thời phảng phất đôi chút vô tư của kẻ đã được cưng chiều từ thuở tấm bé.

Nhưng Sầm Úc thì hơi sức đâu mà chơi trò cậu ấm cô chiêu với y.

“Cút sang một bên.”

Dứt lời, cậu giằng ra khỏi y rồi đi thẳng một mạch đến chỗ làm thêm.

Và theo dòng hồi tưởng của Sầm Úc, kể từ lúc dò la được chỗ cậu làm thêm, ngày nào Ngu Sân Ngọc cũng đều đặn đến xếp hàng mua trà sữa, chẳng quản mưa gió hay bão bùng.

Cứ nhằm đúng hôm cậu đứng quầy pha chế là y như rằng cửa hàng sẽ nhận được một đơn cực khủng ——

Hết cách chịu nổi, Sầm Úc bèn ngoắc ngoắc ngón tay gọi Ngu Sân Ngọc đang đứng xếp hàng tít đằng xa đến:

“Lại đây.”

Ngu Sân Ngọc mừng rỡ đến cong cả mắt, líu ríu chạy tới.

Để rồi nhận ngay một cú đấm thụi vào bụng dưới từ Sầm Úc: “... Tao đã bảo mày cút đi chỗ khác chơi rồi cơ mà, điếc à?”

Cậu túm cổ áo Ngu Sân Ngọc lên: “Sau này mày cứ vác mặt tới lần nào là tao đánh lần đó.”

Bị ăn đòn thế mà y cũng chẳng hề tức giận, chỉ tủi thân ôm bụng xoa xoa: “...Nhưng... nhưng em muốn theo đuổi anh mà.”

"Hả?"

“Anh giỏi thật đấy, lúc ấy anh đã cứu em!” Mắt Ngu Sân Ngọc sáng lấp lánh như chứa cả ngàn vì sao: “Em đã phải lòng anh ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.”

Lục lại những tình tiết trong ký ức, Sầm Úc quả thực chẳng biết nên bắt đầu kêu trời từ đâu cho xuể...

Não chỉ để yêu đương loại xịn sò nó thế này đó hả?!

Chú mày mà không đi cạp đất vì tình thì còn ai vào đây nữa?!

Thật sự không thể chịu đựng nổi cái đồ trong đầu chỉ toàn trái tim bay bay này, Sầm Úc đẩy Ngu Sân Ngọc đang nũng nịu ôm mình ra: “Vậy à? Anh thấy em vẫn để ý đến Tang Thiên Sơn lắm kia mà.”

Tang Thiên Sơn chính là nhân vật công thứ ba trong bộ truyện!

Đồng thời cũng là bạn thân của Sầm Úc (à thì, ít nhất là trước khi cả hai tranh giành “vợ yêu”).

Khác hẳn một kẻ làm công ăn lương quèn như Sầm Úc, Tang Thiên Sơn được trời cho cái mã hơn người, vừa mới chân ướt chân ráo ra trường đã lọt vào mắt xanh của giới làm phim ảnh. Ban đầu hắn cũng chỉ định đóng chơi kiếm thêm chút đỉnh thôi, ai dè lại phất lên như diều gặp gió chỉ sau một vai diễn!

Lên đời gia nhập thẳng vào hàng ngũ sao hạng A của giới showbiz!

Hơn thế nữa, sau 5 năm lăn lộn, hắn còn giành được một giải thưởng cực kỳ danh giá, thành công vang dội cả về doanh số bán vé lẫn tiếng tăm trong giới làm nghề.

Trong truyện gốc, trước giờ Tang Thiên Sơn vẫn luôn không thích cách Sầm Úc đối xử với Ngu Sân Ngọc. Thế nhưng, chỉ cần hắn góp ý đôi lời là y như rằng Sầm Úc lại giở cái giọng xỉa xói khó nghe ra: “Cậu thương nó thế cơ à, hay là thích nó mất rồi?”

Một mặt, hắn thấy Sầm Úc đúng là đồ lì lợm cứng đầu, nói hoài không nghe. Thế nhưng mặt khác... hắn lại không sao dứt mắt khỏi con người tựa đóa sen trắng kia — một cậu trai tuy nhỏ bé nhưng rất đỗi kiên cường (chưa kể gia thế đúng là không phải dạng vừa).

Để rồi chính những điều ấy đã âm thầm châm ngòi cho màn yêu đương giằng co đầy sóng gió về sau.

Thấy Ngu Sân Ngọc có vẻ vẫn muốn thanh minh thanh nga thêm, Sầm Úc lập tức cắt ngang luôn: “Đừng có nhắc đến bất cứ thằng đàn ông nào khác trước mặt anh.”

“Anh mệt rồi, muốn đi tắm.”

Dứt lời, cậu đóng sầm cửa phòng tắm lại ngay trước mặt Ngu Sân Ngọc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me