TruyenFull.Me

Dm Ke Toi Te Bong Duoc Ca Thien Ha Say Me

Chương 25.

Editor: hatrang.

⭒°. ݁✮

Group chat: Tang cách cách flop đi cho trời yên đất lặng (179)

Bé Ngọc: Tao phải giết chết thằng khốn Tang Thiên Sơn này! 】

Mỗi ngày ăn một tấn: ......? Chủ thớt sao vậy? 】

Bé flop flop: … Tang Thiên Sơn làm gì mà chủ thớt nhà mình tăng xông thế kia. 】

Bé Ngọc: Tang Thiên Sơn nó cướp vợ tao. 】

Bé flop flop: Toang, chủ thớt bị Tang cách cách chọc cho tức phát bệnh luôn rồi! 】

Ngu Sân Ngọc chẳng buồn đoái hoài đến group chat nữa, y siết chặt chiếc điện thoại trong tay, nhìn trân trân vào bóng mình trên màn hình đen ngòm.

Thực ra, y không hề đa nghi vớ vẩn.

Mà là vì Sầm Úc — con người này — vốn dĩ chẳng có lấy một người bạn nào.

Đã quen biết Sầm Úc bao năm trời, lại cố tình chen chân vào cuộc sống cậu đủ lâu, Ngu Sân Ngọc thừa biết Sầm Úc không có bạn — thậm chí đến người nhà cũng chẳng một bóng.

Sầm Úc mồ côi cả cha lẫn mẹ, lớn lên từ trại trẻ.

Nghe nói năm tám tuổi, có gia đình định nhận nuôi cậu, nhưng chẳng hiểu sao cuối cùng lại thôi, cậu đành quay về trại, rồi cứ thế lớn khôn ở đó.

Cũng bởi vậy nên dù Sầm Úc có nói gì, làm gì, thậm chí kể cả mấy toan tính tủn mủn kia — vào mắt Ngu Sân Ngọc, tất thảy đều hoá thành dễ thương hết.

Đáng yêu, đáng để y dung dưỡng.

Dẫu Sầm Úc có trút giận lên đầu, y cũng cam lòng hứng chịu.

Và y càng biết rõ hơn ai hết: Sầm Úc thực sự có mấy người là bạn? Bao năm qua, kẻ duy nhất mang danh nghĩa “bạn bè”, hoạ chăng cũng chỉ có mỗi Tang Thiên Sơn.

Nghĩ đến việc hắn ta sắp vác mặt tới căn nhà này của cả hai, Ngu Sân Ngọc đã thấy buồn nôn kinh khủng.

Y thầm độc địa nghĩ: giá mà Tang Thiên Sơn rút khỏi showbiz, bị cả thế giới quay lưng, thì với kiểu người vừa ham hư vinh vừa thực dụng như Sầm Úc, chắc gì còn thèm làm bạn với hắn nữa.

Ngồi thừ trên sofa, tâm trí Ngu Sân Ngọc trôi đi đâu mất giữa mớ suy nghĩ vẩn vơ, tay cứ vô thức gõ nhịp bâng quơ lên màn hình điện thoại.

Nhưng rồi cuối cùng, hồi chuông réo vang đã kéo y ra khỏi dòng ảo tưởng mông lung...

Y liếc nhìn chuông cửa, ngay giây sau đã nghe tiếng khóa điện tử kêu một tiếng, Sầm Úc xuất hiện ngay phía trước.

Nụ cười thường trực nhanh chóng nở rộ trên môi Ngu Sân Ngọc. Y đứng dậy, khoan thai đi đến bên cạnh Sầm Úc, cố bày ra dáng vẻ ngây thơ vô cùng trong sáng, đoạn tỉ mỉ săm soi từng nét biểu cảm trên mặt cậu ——

“Người bạn anh nói...” Y ngập ngừng đôi chút: “Là ai thế ạ?”

Dứt câu hỏi, y mới vờ như vừa phát hiện ra bóng dáng cao lớn đứng sừng sững sau lưng Sầm Úc.

Kẻ đó mặc đồ thường, đội mũ lưỡi trai, đeo cặp kính không độ, thêm chiếc khẩu trang che kín mặt mày, cứ lẳng lặng đi theo sau Sầm Úc, trông giống hệt một vị thần giữ cửa.

Ngu Sân Ngọc liền làm bộ hết sức ngạc nhiên:

“Ui!” Y giật mình kêu lên: “Anh Úc, người nào sau lưng anh thế kia?”

Y kéo tay Sầm Úc, như thể muốn lôi cậu vào nhà ngay lập tức: “... Kẻ đó lén lút theo dõi anh phải không?”

“Không phải.” Sầm Úc quay đầu lại.

Tang Thiên Sơn nhướn mày quan sát người đàn ông đeo tạp dề đứng bên trong.

“Thôi, vào nhà rồi nói.”

Sầm Úc nhìn Ngu Sân Ngọc đang tỏ ra hết sức dè dặt, có vẻ rất sợ hãi Tang Thiên Sơn, rồi lại liếc sang cậu bạn thân trong bộ dạng cải trang kín mít. Thấy đứng ngoài cửa nói chuyện đúng là bất tiện, cậu bèn ra hiệu bảo Tang Thiên Sơn thay dép rồi bước vào trong.

Đóng cửa chính xong xuôi, Sầm Úc mới cố tình hắng giọng một tiếng.

Cậu lẳng lặng dõi theo cảnh Tang Thiên Sơn tháo mũ lưỡi trai và kéo khẩu trang xuống ngay trước mặt Ngu Sân Ngọc, sau đó bắt gặp trọn vẹn khoảnh khắc hai người kia chạm mắt nhau, lòng bắt đầu cảm thán:

Đây chính là màn gặp gỡ đầu tiên giữa thụ chính và công phụ tiềm năng No.3 trong truyện đấy!

Cậu thấy hai người kia đưa mắt nhìn nhau. Nụ cười Ngu Sân Ngọc vẫn dịu dàng như nước, nhưng biểu cảm hướng về Tang Thiên Sơn lại phảng phất nét dò hỏi, tựa hồ không biết đối phương là ai.

Sầm Úc cũng thoáng sững người.

Lẽ nào Ngu Sân Ngọc không nhận ra Tang Thiên Sơn thật à?

Vô lý! Mặt hắn chình ình trên quảng cáo đồng hồ giữa trung tâm thành phố kia kìa. Chưa kể, mình đã từng ba hoa cả trăm lần chuyện quen minh tinh Tang Thiên Sơn, mới mấy bữa trước chính y còn hỏi mình có liên lạc với hắn không cơ mà!

Hay... chỉ biết tiếng chứ không biết người?

Bao nghi hoặc cuộn lên trong lòng, nhưng Sầm Úc vẫn cố trưng ra bộ mặt vênh váo đầy đắc ý:

“Đây là anh em tốt của anh, Tang Thiên Sơn, sao hạng A đó!” Cậu cố tình nhấn mạnh ba chữ “sao hạng A” với Ngu Sân Ngọc: “Em biết mà đúng không? Anh kể rồi đấy thôi, bạn thân chí cốt của anh!”

Ngu Sân Ngọc nâng đôi mắt thơ ngây tựa chú nai con ngơ ngác lên, đánh giá Tang Thiên Sơn một lượt từ đầu đến chân.

Dường như bị vẻ mặt lạnh lùng không nở nụ cười của hắn dọa sợ, y dè dặt đi tới nép vào bên cạnh Sầm Úc, ghé tai cậu thì thầm:

“Chồng ơi, thì ra anh ta trông như thế này hở...?”

“?” Cái giọng điệu sặc mùi chê bai đó là sao nữa?

Sầm Úc sốc nổ não.

Mới mấy hôm trước còn lân la hỏi mình và Tang Thiên Sơn còn nói chuyện với nhau không, thế quái nào giờ lại tỏ vẻ không hề quen biết đối phương?

Thấy nét bực dọc thoáng hiện trên sườn mặt Sầm Úc, Ngu Sân Ngọc bèn hỏi thêm: “Anh ta đóng phim truyền hình phải không anh?”

“Phải.” Tang Thiên Sơn đáp.

Quả thật hắn từng đóng phim truyền hình, sở dĩ lên tiếng trả lời cũng chỉ vì muốn chống mắt lên xem kẻ trước mặt này còn định bày trò đến mức nào.

Hắn nhớ rõ cái nhìn đầy ác cảm không chút che đậy lúc cửa vừa mở của đối phương... Sầm Úc cũng đã nói sẽ giới thiệu hai người làm quen, còn bảo trước đó đã từng nhắc đến hắn rồi.

Thế mà giờ lại giả ngây giả ngô như không biết mình là ai?

“Ôi, thật ngại quá ạ.” Ngu Sân Ngọc cười áy náy: “Thú thật là bình thường tôi ít khi xem phim thần tượng lắm, nên chắc là chưa xem được phim nào anh đóng.”

“Anh có thể kể tên vài bộ được không ạ?” Ngu Sân Ngọc nhìn sang Tang Thiên Sơn.

“Để lúc nào rảnh tôi sẽ tìm xem thử.”

“Thôi khỏi.” Tang Thiên Sơn đáp: “Toàn loại vô danh cả, xem làm gì cho phí công.”

“...”

Sầm Úc cạn lời.

Sao nói chuyện mà cứ như đang thủ sẵn dao trong tay áo thế không biết?

Mà ngẫm lại thì, hình như tính tình Tang Thiên Sơn xưa nay vốn khó ở vậy mà.

Chắc là do thấy người thương (?) không nhận ra nên mới sưng sỉa lên thế kia!

Nghĩ đoạn, Sầm Úc liền lên tiếng: “Đã bảo anh quen Tang Thiên Sơn bao nhiêu lần rồi còn gì? Dạo trước em hỏi anh có liên lạc với cậu ấy không mà. Bộ em chưa từng lên mạng tra tên cậu ấy hả?”

“Người ta nổi tiếng rần rần, sao hạng A hẳn hoi đấy.” Cậu cố gắng tâng bốc Tang Thiên Sơn, đồng thời dọn đường cho những diễn biến về sau:

“Sắp tới cậu ấy còn ghi hình show thực tế của đài Durian nữa, cái show đưa bạn bè ngoài ngành đi du lịch cùng ấy.” Sầm Úc cố nặn ra vẻ mặt hết sức ngưỡng mộ: “Đây đúng là cơ hội tốt để nổi tiếng!”

Cho nên mau mau tranh thủ đi, Ngu Sân Ngọc à! Đừng có treo cổ hoài trên cái cây mục là thằng trai tồi này nữa.

“Đài Durian ạ?” Nghe đến đây, quả nhiên Ngu Sân Ngọc liền lộ ra nét ngạc nhiên, y quay sang hỏi Tang Thiên Sơn: “Ngài Tang cũng tham gia show này sao?”

“Trước giờ tôi chỉ nghe nói có Bùi Chá thôi.” Y nhắc đến tên đối thủ của hắn, đoạn tỏ vẻ đầy ngỡ ngàng: “Không ngờ ngài Tang cũng là khách mời ạ?”

Tang Thiên Sơn đã có thể chắc chắn mười mươi: kẻ trước mặt mình đang cố tình.

Đến Bùi Chá mà y còn hay, thì đời nào lại không biết hắn cũng góp mặt cho được? Vốn dĩ, đài Durian dùng tên tuổi hắn để câu view.

Nhìn điệu bộ ngây thơ vô tội của Ngu Sân Ngọc, rồi liếc sang Sầm Úc vẫn còn đang huyên thuyên giải thích về cái show kia, Tang Thiên Sơn không khỏi hoài nghi đầu óc thằng bạn mình có vấn đề rồi chăng?!

Sao mà nhận nhầm một đóa hoa ăn thịt người thành sen trắng thuần khiết được thế?!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me